Chương 30: Mất tích
Chích Hát AD Cái Nãi
21/12/2021
Có lẽ con người là một thực thể mâu thuẫn, chỉ là sự mâu thuẫn của tôi rõ ràng hơn mà thôi, tôi trầm mặc ở đó không nói gì.
Lúc đó đột nhiên Tô Minh Minh bắt đầu khóc, trong đêm tối yên tĩnh tiếng khóc lại càng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, tôi nhìn cô ta, thở dài một hơi, lúc đến có tám người, giờ đã chết mất năm, chẳng trách cô ấy lại buồn bã đến vậy.
"Giờ chúng ta phải làm gì đây." Cô nữ sinh còn lại rụt rè nhìn Bạch Hồ, hiển nhiên từ hành động vừa rồi cô ấy cũng biết rằng trong đám chúng tôi Bạch Hồ mới là đầu não, mấy người chúng tôi đều tôn trọng anh ta.
"Chờ." Bạch Hồ trả lời cô ta rất kiệm lời, nhưng câu trả lời đó lại khiến tôi bối rối.
Chờ? Chờ cái gì?
Rất nhanh, câu trả lời đã đến rồi, vì tôi cảm thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh, mặc dù không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi biết rõ, có thứ gì đó đang đến.
Thứ này, rất có thể do lúc nãy tôi ngăn cản Bạch Hồ nên mới đến.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi lại hiện lên đôi mắt thất vọng của Giang Tiểu Thơ, trong lòng càng thêm khó chịu, có lẽ nào tôi thật sự là kẻ chuyên làm hỏng chuyện không.
"Mấy người chờ ở đây, thứ đó không dám vào đây đâu, chỉ cần mấy người không ra ngoài, sẽ không có chuyện gì hết." Bạch Hồ đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Giang Tiểu Thơ cũng đứng dậy, nhìn tôi nói nhỏ: "Anh tự mình cẩn thận."
Mặc dù không biết Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ đi đâu, nhưng hiển nhiên, chỗ bọn họ đến sẽ hung hiểm hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều.
"Đúng rồi, tới sáng mai nếu như chúng tôi chưa quay lại, mọi người hãy đi đến thôn trước, tôi sẽ đi thẳng đến thôn chờ mọi người." Bạch Hồ quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi nói.
"Chúng tôi không biết đường." tôi vội vàng lên tiếng.
"Tiết Dương biết." sau khi để lại câu đó Bạch Hồ đi thẳng, Giang Tiểu Thơ nhìn sâu vào tôi, tôi không biết ánh mắt đó nghĩa là gì, nhưng cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ đi khỏi không bao lâu, cảm giác khí lạnh xung quanh cũng tan biến không ít.
Lúc đó Tiết Dương lên tiếng: "Nghỉ đi, ngày mai trời sáng còn phải lên đường, đoạn đường tiếp theo sẽ rất khó đi, nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn, không cần lo lắng những thứ khác."
Tôi gật đầu, có lẽ do đi suốt một ngày đường mệt rồi, cũng có thể do ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên đêm đó tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ, trước mắt là một màn máu đỏ, tôi cảm thấy mình đi đến một thế giới màu đỏ máu, sau đó ở phía đông nam có một âm thanh rất kỳ lạ cứ gọi tên tôi.
Đó là một cảm giác rất kỳ quái, như thể có một thứ gì đó đang kêu gọi bạn.
Hơn nữa, có cảm giác cơ thể mình không còn kiểm soát được nữa, dường như có thứ gì đó đang làm loạn trong cơ thể, đang ra sức sinh sôi, mưu đồ chiếm lấy thân thể tôi.
Đấy không phải cảm giác ma nhập, loại đó ít nhất tôi còn cảm nhận được linh hồn mình vẫn thật sự tồn tại, nhưng ảo giác trong giấc mơ dường như ngay cả linh hồn của tôi cũng bị nuốt trọn rồi.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, trên mặt đổ đầy mồ hôi, đến khi giật mình tỉnh dậy, phát hiện chỉ là một cơn mơ, toàn thân đã ướt nhẹp toàn mồ hôi, tôi nhìn quanh, đống lửa vẫn đang cháy trong đêm đen, nhưng lửa đã nhỏ đi nhiều, đang tỏa ra hơi ấm còn lại, sưởi ấm cả căn phòng.
Trong tiếng lách ta lách tách, tôi lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, lần này tôi ngủ rất yên bình, đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại, tỉnh dậy cảm thấy cơ thể có tinh thần hơn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
Tỉnh lại, tôi thấy Tiết Dương đang gọi con quỷ của cậu ta ra, cứa đầu ngón tay để lấy máu cho ăn, mấy sinh viên kia vẫn chưa tỉnh, có lẽ hôm qua đã bị sợ hãi quá độ.
"Đúng rồi, anh cũng nên gọi quỷ của mình ra cho ăn đi, nuôi quỷ muốn chúng phù hợp hơn với mình nhất định phải cho ăn máu, với tình trạng sức khỏe tốt, có thể mỗi ngày cho ăn một lần là tốt nhất." Tiết Dương nói với tôi.
Tôi lúc này mới nghĩ ra bản thân cũng được coi là nửa phần nhập môn rồi, tôi hít một hơi, sau đó nghĩ đến cách cho ăn máu thực sự có chút riêng tư nên đi ra sau tượng phật mới gọi Hồng Dược ra.
Hồng Dược ra ngoài lạnh lùng nhìn tôi, rồi tiến lên kéo quần tôi xuống, một luồng khí lạnh bao trùm lấy tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cùng lúc cảm thấy tinh hoa cả bản thân bị hút ra, thực sự có cảm giác mối quan hệ như có như không giữa tôi và Hồng Dược gần hơn một chút, nhưng thật sự cảm giác Hồng Dược đối với tôi đã không còn đối địch như lúc ban đầu.
Xong việc, tôi không kiềm được sờ tay xuống đũng quần, vẫn giống như mấy lần trước, mát rượi, giống như sờ vào đá lạnh, tôi cảm thấy mình nuôi quỷ không giống người ta, đều nói một giọt tinh bằng mười giọt máu, chẳng lẽ thật sự thứ này bổ hơn máu?
Nhưng chuyện này cũng chẳng thể hỏi người khác, chỉ có thể tự mình phiền não, chờ Hồng Dược quay trở về, tôi mới thắt lại thắt lưng, từ sau tượng phật đi ra, không quên chắp hai tay bái lạy "a-di-đà-phật, thất lễ rồi".
Một lúc sau, mấy sinh viên cũng thức dậy, sau khi tỉnh dậy chắc chắn không phải một giấc mơ, Lộ Lộ thật sự chết rồi, cả đám buồn bã.
Xác của Lộ Lộ đã biến mất rồi, chỉ còn vết máu đã chuyển màu đen chỗ cửa nhắc nhở chúng tôi chuyện hôm qua xảy ra là sự thật.
Cũng nhắc chúng tôi rằng, ở cái nơi quỷ ăn thịt người này, chết người là một chuyện hết sức bình thường.
Tôi cũng nhanh chóng nhớ ra một hiện thực rất tàn khốc đối với chúng tôi.
Trời sáng rồi, nhưng Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ..
Vẫn chưa về.
Theo như lời Bạch Hồ dặn dò hôm qua, nếu như trời sáng họ chưa quay lại, chúng tôi phải tự thân vận động!
"Xuất phát thôi, để muộn nữa sợ rằng đến tối chúng ta cũng không tới được thôn mất." Tiết Dương thấy mọi người đều dậy rồi, sảng khoái lên tiếng.
Tôi để ý từ sau khi gây họa mở cửa quỷ môn quan, Tiết Dương đã trầm tính đi nhiều, không còn thích nói như trước đây nữa, cậu ta có lẽ đã ý thức được bản tính bất cẩn của mình dễ gây họa nên mới như vậy.
Cậu ta đang dần trưởng thành từ những bài học.
Còn tôi, có vẻ như không có xu hướng đó, tôi không nghi ngờ gì nếu cho tôi một cơ hội khác, tôi vẫn sẽ đưa ra quyết định giống như lúc trước, tôi rất rõ, không ai là đấng cứu thế, tôi cũng vậy, hơn nữa, có năng lực mới có thể làm đấng cứu thế, tôi lại càng không phải là người có năng lực, dù cho có lòng muốn cứu thế, nói khó nghe thì giống như trên mạng vẫn nói là lo chuyện bao đồng đó.
Tôi thở dài một hơi, biết rằng tính cách này sẽ làm người khác chán ghét, nhưng đấy mới chính là tôi.
Tôi im lặng đeo túi lên, đi theo sau Tiết Dương.
Mấy sinh viên cũng vội vàng khoác túi lên, chỉ sợ chúng tôi đi mất, không dẫn bọn họ đi cùng.
Có lẽ do hôm nay vắng mặt Bạch Hồ, nên mấy sinh viên kia nói chuyện nhiều hơn, cả quãng đường hai cô nữ sinh xinh đẹp luôn nói đến chuyện Bạch Hồ đẹp trai thế nào, nghe đến mức mòn cả tai.
Còn nam sinh kia lại im lặng khác thường, tôi để ý ánh mắt cậu ta lờ đờ không có sinh khí, tử khí nặng nề, giống như xác sống.
Đi được một đoạn, Tiết Dương lấy từ trong túi ra một cái la bàn bằng đồng, cậu ta chăm chú xem xét la bàn rồi nói: "Đi sát tôi, nếu như đi lạc mất, tôi không quay lại tìm các người được đâu."
"Ừm ừm, em trai, bọn ta nghe theo em." Tô Minh Minh vội vàng nói.
Tôi để ý Tiết Dương cắn răng, ánh mắt như sắp bộc phát ra rồi, nhưng sau cùng lại nhẫn nhịn, Tô Minh Minh cũng không nói gì sai, xét theo tuổi tác, Tiết Dương thực sự giống như em của Tô Minh Minh vậy.
Đi được một lúc, tôi để ý sương mù xung quanh đã không nặng như lúc trước nữa, những đường thì dài hơn, có lúc Tiết Dương phải đi vòng một đoạn dài mới tiến lên được vài mét.
Hai cô nữ sinh xinh đẹp đó đã không bàn tán về đề tài si mê Bạch Hồ ra sao nữa rồi, mà chuyển sang nói chuyện sau khi ra được khỏi đây sẽ giải thích thế nào về sự mất tích của mọi người.
Cứ như vậy, chúng tôi đi được tầm một tiếng, bụng cũng đói rồi, Tiết Dương lên tiếng: "Nghỉ ngơi chút, ăn sáng đã!"
"Ây, Phùng Bình đâu rồi? Cậu ta vừa rồi còn đi phía sau tôi mà!" lúc chúng tôi chuẩn bị ăn sáng thì Tô Minh Minh đột nhiên kêu lên.
Tôi ngẩn người, cái cậu nam sinh cứ luôn im lặng không nói gì không biết từ lúc nào đã biến mất rồi.
Không hề để lại một lời nào!
Lúc đó đột nhiên Tô Minh Minh bắt đầu khóc, trong đêm tối yên tĩnh tiếng khóc lại càng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, tôi nhìn cô ta, thở dài một hơi, lúc đến có tám người, giờ đã chết mất năm, chẳng trách cô ấy lại buồn bã đến vậy.
"Giờ chúng ta phải làm gì đây." Cô nữ sinh còn lại rụt rè nhìn Bạch Hồ, hiển nhiên từ hành động vừa rồi cô ấy cũng biết rằng trong đám chúng tôi Bạch Hồ mới là đầu não, mấy người chúng tôi đều tôn trọng anh ta.
"Chờ." Bạch Hồ trả lời cô ta rất kiệm lời, nhưng câu trả lời đó lại khiến tôi bối rối.
Chờ? Chờ cái gì?
Rất nhanh, câu trả lời đã đến rồi, vì tôi cảm thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh, mặc dù không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi biết rõ, có thứ gì đó đang đến.
Thứ này, rất có thể do lúc nãy tôi ngăn cản Bạch Hồ nên mới đến.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi lại hiện lên đôi mắt thất vọng của Giang Tiểu Thơ, trong lòng càng thêm khó chịu, có lẽ nào tôi thật sự là kẻ chuyên làm hỏng chuyện không.
"Mấy người chờ ở đây, thứ đó không dám vào đây đâu, chỉ cần mấy người không ra ngoài, sẽ không có chuyện gì hết." Bạch Hồ đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Giang Tiểu Thơ cũng đứng dậy, nhìn tôi nói nhỏ: "Anh tự mình cẩn thận."
Mặc dù không biết Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ đi đâu, nhưng hiển nhiên, chỗ bọn họ đến sẽ hung hiểm hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều.
"Đúng rồi, tới sáng mai nếu như chúng tôi chưa quay lại, mọi người hãy đi đến thôn trước, tôi sẽ đi thẳng đến thôn chờ mọi người." Bạch Hồ quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi nói.
"Chúng tôi không biết đường." tôi vội vàng lên tiếng.
"Tiết Dương biết." sau khi để lại câu đó Bạch Hồ đi thẳng, Giang Tiểu Thơ nhìn sâu vào tôi, tôi không biết ánh mắt đó nghĩa là gì, nhưng cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ đi khỏi không bao lâu, cảm giác khí lạnh xung quanh cũng tan biến không ít.
Lúc đó Tiết Dương lên tiếng: "Nghỉ đi, ngày mai trời sáng còn phải lên đường, đoạn đường tiếp theo sẽ rất khó đi, nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn, không cần lo lắng những thứ khác."
Tôi gật đầu, có lẽ do đi suốt một ngày đường mệt rồi, cũng có thể do ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên đêm đó tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ, trước mắt là một màn máu đỏ, tôi cảm thấy mình đi đến một thế giới màu đỏ máu, sau đó ở phía đông nam có một âm thanh rất kỳ lạ cứ gọi tên tôi.
Đó là một cảm giác rất kỳ quái, như thể có một thứ gì đó đang kêu gọi bạn.
Hơn nữa, có cảm giác cơ thể mình không còn kiểm soát được nữa, dường như có thứ gì đó đang làm loạn trong cơ thể, đang ra sức sinh sôi, mưu đồ chiếm lấy thân thể tôi.
Đấy không phải cảm giác ma nhập, loại đó ít nhất tôi còn cảm nhận được linh hồn mình vẫn thật sự tồn tại, nhưng ảo giác trong giấc mơ dường như ngay cả linh hồn của tôi cũng bị nuốt trọn rồi.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, trên mặt đổ đầy mồ hôi, đến khi giật mình tỉnh dậy, phát hiện chỉ là một cơn mơ, toàn thân đã ướt nhẹp toàn mồ hôi, tôi nhìn quanh, đống lửa vẫn đang cháy trong đêm đen, nhưng lửa đã nhỏ đi nhiều, đang tỏa ra hơi ấm còn lại, sưởi ấm cả căn phòng.
Trong tiếng lách ta lách tách, tôi lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, lần này tôi ngủ rất yên bình, đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại, tỉnh dậy cảm thấy cơ thể có tinh thần hơn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
Tỉnh lại, tôi thấy Tiết Dương đang gọi con quỷ của cậu ta ra, cứa đầu ngón tay để lấy máu cho ăn, mấy sinh viên kia vẫn chưa tỉnh, có lẽ hôm qua đã bị sợ hãi quá độ.
"Đúng rồi, anh cũng nên gọi quỷ của mình ra cho ăn đi, nuôi quỷ muốn chúng phù hợp hơn với mình nhất định phải cho ăn máu, với tình trạng sức khỏe tốt, có thể mỗi ngày cho ăn một lần là tốt nhất." Tiết Dương nói với tôi.
Tôi lúc này mới nghĩ ra bản thân cũng được coi là nửa phần nhập môn rồi, tôi hít một hơi, sau đó nghĩ đến cách cho ăn máu thực sự có chút riêng tư nên đi ra sau tượng phật mới gọi Hồng Dược ra.
Hồng Dược ra ngoài lạnh lùng nhìn tôi, rồi tiến lên kéo quần tôi xuống, một luồng khí lạnh bao trùm lấy tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cùng lúc cảm thấy tinh hoa cả bản thân bị hút ra, thực sự có cảm giác mối quan hệ như có như không giữa tôi và Hồng Dược gần hơn một chút, nhưng thật sự cảm giác Hồng Dược đối với tôi đã không còn đối địch như lúc ban đầu.
Xong việc, tôi không kiềm được sờ tay xuống đũng quần, vẫn giống như mấy lần trước, mát rượi, giống như sờ vào đá lạnh, tôi cảm thấy mình nuôi quỷ không giống người ta, đều nói một giọt tinh bằng mười giọt máu, chẳng lẽ thật sự thứ này bổ hơn máu?
Nhưng chuyện này cũng chẳng thể hỏi người khác, chỉ có thể tự mình phiền não, chờ Hồng Dược quay trở về, tôi mới thắt lại thắt lưng, từ sau tượng phật đi ra, không quên chắp hai tay bái lạy "a-di-đà-phật, thất lễ rồi".
Một lúc sau, mấy sinh viên cũng thức dậy, sau khi tỉnh dậy chắc chắn không phải một giấc mơ, Lộ Lộ thật sự chết rồi, cả đám buồn bã.
Xác của Lộ Lộ đã biến mất rồi, chỉ còn vết máu đã chuyển màu đen chỗ cửa nhắc nhở chúng tôi chuyện hôm qua xảy ra là sự thật.
Cũng nhắc chúng tôi rằng, ở cái nơi quỷ ăn thịt người này, chết người là một chuyện hết sức bình thường.
Tôi cũng nhanh chóng nhớ ra một hiện thực rất tàn khốc đối với chúng tôi.
Trời sáng rồi, nhưng Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ..
Vẫn chưa về.
Theo như lời Bạch Hồ dặn dò hôm qua, nếu như trời sáng họ chưa quay lại, chúng tôi phải tự thân vận động!
"Xuất phát thôi, để muộn nữa sợ rằng đến tối chúng ta cũng không tới được thôn mất." Tiết Dương thấy mọi người đều dậy rồi, sảng khoái lên tiếng.
Tôi để ý từ sau khi gây họa mở cửa quỷ môn quan, Tiết Dương đã trầm tính đi nhiều, không còn thích nói như trước đây nữa, cậu ta có lẽ đã ý thức được bản tính bất cẩn của mình dễ gây họa nên mới như vậy.
Cậu ta đang dần trưởng thành từ những bài học.
Còn tôi, có vẻ như không có xu hướng đó, tôi không nghi ngờ gì nếu cho tôi một cơ hội khác, tôi vẫn sẽ đưa ra quyết định giống như lúc trước, tôi rất rõ, không ai là đấng cứu thế, tôi cũng vậy, hơn nữa, có năng lực mới có thể làm đấng cứu thế, tôi lại càng không phải là người có năng lực, dù cho có lòng muốn cứu thế, nói khó nghe thì giống như trên mạng vẫn nói là lo chuyện bao đồng đó.
Tôi thở dài một hơi, biết rằng tính cách này sẽ làm người khác chán ghét, nhưng đấy mới chính là tôi.
Tôi im lặng đeo túi lên, đi theo sau Tiết Dương.
Mấy sinh viên cũng vội vàng khoác túi lên, chỉ sợ chúng tôi đi mất, không dẫn bọn họ đi cùng.
Có lẽ do hôm nay vắng mặt Bạch Hồ, nên mấy sinh viên kia nói chuyện nhiều hơn, cả quãng đường hai cô nữ sinh xinh đẹp luôn nói đến chuyện Bạch Hồ đẹp trai thế nào, nghe đến mức mòn cả tai.
Còn nam sinh kia lại im lặng khác thường, tôi để ý ánh mắt cậu ta lờ đờ không có sinh khí, tử khí nặng nề, giống như xác sống.
Đi được một đoạn, Tiết Dương lấy từ trong túi ra một cái la bàn bằng đồng, cậu ta chăm chú xem xét la bàn rồi nói: "Đi sát tôi, nếu như đi lạc mất, tôi không quay lại tìm các người được đâu."
"Ừm ừm, em trai, bọn ta nghe theo em." Tô Minh Minh vội vàng nói.
Tôi để ý Tiết Dương cắn răng, ánh mắt như sắp bộc phát ra rồi, nhưng sau cùng lại nhẫn nhịn, Tô Minh Minh cũng không nói gì sai, xét theo tuổi tác, Tiết Dương thực sự giống như em của Tô Minh Minh vậy.
Đi được một lúc, tôi để ý sương mù xung quanh đã không nặng như lúc trước nữa, những đường thì dài hơn, có lúc Tiết Dương phải đi vòng một đoạn dài mới tiến lên được vài mét.
Hai cô nữ sinh xinh đẹp đó đã không bàn tán về đề tài si mê Bạch Hồ ra sao nữa rồi, mà chuyển sang nói chuyện sau khi ra được khỏi đây sẽ giải thích thế nào về sự mất tích của mọi người.
Cứ như vậy, chúng tôi đi được tầm một tiếng, bụng cũng đói rồi, Tiết Dương lên tiếng: "Nghỉ ngơi chút, ăn sáng đã!"
"Ây, Phùng Bình đâu rồi? Cậu ta vừa rồi còn đi phía sau tôi mà!" lúc chúng tôi chuẩn bị ăn sáng thì Tô Minh Minh đột nhiên kêu lên.
Tôi ngẩn người, cái cậu nam sinh cứ luôn im lặng không nói gì không biết từ lúc nào đã biến mất rồi.
Không hề để lại một lời nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.