Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Chương 8: Cô bị loại bỏ

Hoa Sinh Ngư Mễ

26/11/2018

- A…

Nghiêm Quốc hoảng sợ toàn thân run rẩy, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã nhào dưới đất, bởi vì hắn chứng kiến Mục lão nghe xong lời giải thích của sinh viên kia trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười.

Trịnh Kiền nói tiếp:

- Đại Hoàng trừ hỏa giải độc, thanh trừ nóng ẩm, Đại Hoàng có thể rửa sạch nóng lẫn lạnh, về phần tăng thêm trọng lượng, chính vì lúc người bệnh cảm mạo thường xuyên tiêu hóa bất lương, mặc dù không ăn uống được nhưng thức ăn thừa vẫn còn lưu lại, Đại Hoàng dư thừa có thể giúp người bệnh rửa sạch dạ dày.

- Tốt, tốt, tốt!

Trịnh Kiền vừa nói xong, Mục lão liền nói ba chữ tốt, trên mặt tràn ngập mừng rỡ.

Nghiêm Quốc vừa nhìn liền hiểu được, tiểu tử này nói kiến thức ngay cả Mục lão cũng đồng ý, không đơn giản.

Nhưng Nghiêm Minh lại không hiểu, hắn chứng kiến cảnh tượng trước mắt trong lòng càng nóng nảy:

- Mục lão, tiểu tử này thuần túy là nói bậy nói bạ, ông đừng nghe hắn, loại lang băm này tới phỏng vấn, bệnh viện chúng ta kiên quyết không cần!

Sắc mặt Mục lão âm trầm, hắn quay đầu nhìn Nghiêm Quốc, thanh âm thản nhiên:

- Đây là cháu của anh?

Toàn thân Nghiêm Quốc tuôn mồ hôi lạnh, không nói hai lời hung hăng tát vào mặt Nghiêm Minh khiến hắn lảo đảo, khóe miệng toát ra tơ máu, xem ra dùng không ít sức.

- Cút ra ngoài cho tôi.

Nghiêm Quốc lớn tiếng quát:

- Từ hôm nay trở đi cậu đã bị khai trừ rồi, cút đi!

Nghiêm Minh lập tức ôm chân Nghiêm Quốc hô:

- Nhị thúc, nhị thúc không thể như vậy, chú đã nói chú sẽ giúp cháu chuyển chính thức, ngồi lên vị trí bác sĩ chủ trị mà? Cha của cháu đưa cho chú tiền lì xì, chú đã quên sao?

Sắc mặt Nghiêm Quốc lập tức âm trầm tới cực điểm, mẹ nó, ngay cả chuyện tiền lì xì cũng dám nói ra trước mặt Mục lão, đầu óc của tiểu tử này bị mông lừa đụng trúng đi?

Ngay lập tức Nghiêm Quốc cũng không để ý hình tượng, hung hăng đánh Nghiêm Minh.

Nhưng rất nhanh bảo an đã chạy tới mang hai người rời khỏi, không ít lãnh đạo bệnh viện nhận được tin tức vội vàng đi qua, trong đó phó viện trưởng Viên Xương Minh cũng tới.

- Mục lão, ngài không sao chứ?

Viên Xương Minh cung kính nói:

- Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm trị hai tên bại hoại kia, hơn nữa báo cáo sở vệ sinh thu về bằng cấp bác sĩ của họ!

Lúc này sắc mặt Mục lão mới dễ nhìn hơn một ít, hắn không để ý Viên Xương Minh mà nhìn Trịnh Kiền, thở ra nói:

- Hiện tại người biết Đông y như cậu càng ngày càng ít, nếu có thể biết nhiều hơn một chút, lo gì Đông y không thể quật khởi đây?

- Mục lão quá khen!

Trịnh Kiền xấu hổ đỏ mặt, hắn chỉ là mượn truyền thừa của Tôn Tư Mạc mới biết những tri thức kia, nhưng trong lòng của hắn cũng đã quyết định, nhất định phải tận dụng truyền thừa, hơn nữa phát dương quang đại.

- Vậy…

Sắc mặt Hoàng Ngưng nghi hoặc nhìn Mục lão cùng Trịnh Kiền, nàng biết danh hào của Mục lão, vì muốn chữa bệnh cho mẹ của nàng, nàng đã tìm hiểu mỗi danh y chuyên gia các bệnh viện thật kỹ càng.

Mục lão chính là cột trụ của bệnh viện thành phố, trước kia từng là danh thủ quốc gia, bởi vì nhà tại Hán Thành thị cho nên sau khi về hưu viện trưởng bệnh viện Hán Thành mời về trấn thủ.

- Không cần hỏi nữa, cứ nghe theo phương thuốc của chàng trai này bốc thuốc trị liệu, Mục Nguyên này đảm bảo, một liều hết bệnh!

Mục lão cười nói.

Phó viện trưởng Viên Xương Minh cũng là người tâm tư khéo léo, hắn tiến lên một bước nhìn Trịnh Kiền nói:



- Nghe nói cậu là sinh viên đại học y khoa tới phỏng vấn sao? Với y thuật của cậu, đủ trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện chúng tôi, ngày mai cậu có thể lập tức đi làm!

Trịnh Kiền sửng sốt, Mục lão cười nói:

- Tiểu Viên, vậy xem ra bệnh viện của anh có thêm được một vị mãnh tướng đâu!

Trịnh Kiền vội vàng chắp tay đa tạ:

- Như thế thật cảm tạ Viên viện trưởng!

Rất nhanh đã có người mang thuốc tới, Hoàng Ngưng đút thuốc cho mẹ nàng, một khắc này trong lòng các bác sĩ đều căng thẳng, mặc dù họ là Tây y, nhưng vẫn nhận thức dược liệu.

- Phốc!

Một lát sau một tiếng vang nhỏ truyền tới, trọc khí phát ra, trong phòng bệnh tràn ngập hương vị vô cùng quái dị.

- Phốc!

- Phốc!

Không bao lâu thanh âm liên tiếp vang lên, rất nhanh Lưu Anh mở mắt, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

- Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?

Vẻ mặt Hoàng Ngưng tràn đầy lo lắng, vội vàng nắm tay Lưu Anh.

Trịnh Kiền tiến lên một bước nâng dậy Lưu Anh, nói:

- Nhanh, đưa dì đi phòng vệ sinh!

Hoàng Ngưng vội vàng gật đầu, cùng vài y tá trợ giúp đỡ mẹ nàng đi phòng vệ sinh.

Làm xong việc này, Trịnh Kiền lại nhờ người đi mua một chén cháo cùng chút thức ăn.

Đợi Hoàng Ngưng trở lại, nguyên bản thân thể Lưu Anh hôn mê suy yếu nhưng lúc này đã có thể tự mình đi đường, hơn nữa bụng bị trướng lớn đã hoàn toàn xẹp lại bình thường, chỉ là thần sắc còn có chút suy yếu mà thôi.

- Dì, cảm giác thế nào?

Trịnh Kiền đi qua hỏi, giúp đỡ Hoàng Ngưng dìu Lưu Anh lên giường.

- Tốt hơn nhiều!

Lưu Anh nhắm mắt gật đầu, thở ra một hơi.

Trịnh Kiền lại bắt mạch, phát hiện không còn vấn đề, gọi Hoàng Ngưng đút cháo cho Lưu Anh, lập tức xoay người mang theo mọi người rời đi.

Lúc rời đi, Mục lão cùng Trịnh Kiền lại đàm luận về các loại ca bệnh, hắn thật thưởng thức với sự giải thích của Trịnh Kiền, trên mặt luôn tràn đầy ý cười.

- Đông y có cậu, lo gì không thịnh đây?

Mục lão vỗ vai Trịnh Kiền cười nói.

Nghe khích lệ, Trịnh Kiền cảm giác có chút ngượng ngùng, thanh âm kiên định nói:

- Vãn bối còn cần học tập rất nhiều, thầy thuốc cứu người, cháu sẽ kính dâng toàn bộ lực lượng của mình cho Đông y!

- Tốt, tốt, tốt!

Mục lão cười híp mắt:

- Biết khiêm tốn là tốt rồi.

Nghe Mục lão khích lệ, nhóm bác sĩ đi phía sau kể cả Viên Xương Minh đều vô cùng đỏ mắt, phải biết rằng Mục lão có thân phận gì? Tùy tiện dậm chân một cái đủ làm giới chữa bệnh Hán Thành thị đều phải run rẩy, mà nay lại không ngừng khích lệ một hậu bối, có thể nào khiến cho họ không cảm thấy hâm mộ đây?

Mục lão đi thêm vài bước, đột nhiên vỗ trán nói:

- Ai u, xem tôi chút nữa lại quên rồi, hôm nay tôi còn cần đi qua xem thi phỏng vấn vòng hai, đúng rồi, tiểu Trịnh, cậu có muốn đi nghe một chút hay không, với trình độ của cậu, phỏng vấn mấy búp bê sinh viên mới tốt nghiệp cũng đầy đủ!



Trịnh Kiền cười khổ, sinh viên búp bê mới tốt nghiệp, mình chẳng phải là vậy sao?

Mục lão nói xong liền cảm giác không đúng, Viên Xương Minh đi ra hòa giải:

- Phải đó, sau này bệnh viện nhất định phải bồi dưỡng tiểu Trịnh, hôm nay cậu theo Mục lão đi hiểu biết đi!

Trịnh Kiền đành đáp ứng.

Trong phòng phỏng vấn, đã có hai vị bác sĩ trấn thủ, nhìn thấy Mục lão dẫn theo một thanh niên đi vào, còn tưởng là người tới nhận phỏng vấn, nhưng sau khi nghe Mục lão giải thích, thần sắc hai người không thể tưởng tượng nổi nhìn Trịnh Kiền.

Lúc trước họ cũng khám bệnh cho Lưu Anh, cũng đưa ra phương thuốc, nhưng không hiệu quả, họ thật không ngờ sinh viên này có thể chữa khỏi cho Lưu Anh?

Mang theo nghi vấn, họ giao hai người cho Trịnh Kiền phỏng vấn, nghe được Trịnh Kiền đặt câu hỏi, Mục lão cùng hai vị bác sĩ đều ngây ngẩn cả người, nhưng khi nghĩ lại tựa hồ câu hỏi của tiểu tử này mới chân chính dùng vào thực tế, mà trước đó họ phỏng vấn chỉ đưa ra câu hỏi bằng cách nhớ tri thức dược lý mà thôi.

Phỏng vấn xong vài người, hai vị lão bác sĩ đều chấn kinh, đều tâm phục khẩu phục, Mục lão cũng cười a a, không nói lời nào.

- Kế tiếp!

Phỏng vấn xong vài người, Trịnh Kiền cũng từ từ thuần thục.

Chi nha!

Cửa mở, một đầu người dò xét nhìn vào, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Trịnh Kiền ngạc nhiên, mà người kia cũng kinh ngạc.

- Trịnh Kiền, anh đã bị loại bỏ còn không đi ra ngoài? Tôi cần chuẩn bị phỏng vấn, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh làm ảnh hưởng phát huy!

Thanh âm Dương Vân Vân truyền tới, chợt lắc mình đi vào, hướng Mục lão cùng hai vị lão bác sĩ gật gật đầu.

Mục lão lập tức ngây ngốc cả người, cô bé này là ai? Lời nói vừa rồi…

Trịnh Kiền bất đắc dĩ, cũng không nhiều lời, nói thẳng:

- Trước đọc Thang Đầu ca đi!

- Anh là cái thứ gì? Anh bảo tôi đọc thì phải đọc sao? Thứ tiểu tử nghèo như anh mà mở được bệnh viện này à? Phỏng vấn thất bại thì nhanh chóng đi ra ngoài, đừng ở đây gây trở ngại tôi!

Dương Vân Vân vừa ngồi xuống ghế liền bật dậy, nhìn Trịnh Kiền quát.

Nói xong cô ta tựa hồ ý thức được chính mình thất thố, vội vàng quay đầu nhìn Mục lão giải thích:

- Thật có lỗi ba vị phỏng vấn quan, người này trước kia là người theo đuổi tôi, là một tên tới từ nông thôn, sau khi bị tôi cự tuyệt luôn quấn quýt dây dưa tôi, học tập lại rối tinh rối mù, hắn đã bị loại bỏ rồi chứ? Vậy hãy để cho hắn nhanh chóng đi ra ngoài đi.

Mục lão không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Trịnh Kiền, hai lão bác sĩ cũng đưa mắt nhìn nhau, trải qua vài lần phỏng vấn khi nãy, họ đã không còn hoài nghi trình độ của Trịnh Kiền, bây giờ nghe lời nói của cô bé này, bọn hắn thật không biết nên nói gì.

Trịnh Kiền cũng không tức giận, ánh mắt nhìn thẳng Dương Vân Vân, nói tiếp:

- Ngay cả Thang Đầu ca cô cũng chỉ miễn cưỡng đọc được toàn bộ, lại không phân biệt được rõ ràng dược lý dược tính, cô trực tiếp bị loại bỏ.

- Cái gì?

Dương Vân Vân lập tức phát nổ, xoẹt một tiếng nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Trịnh Kiền mắng:

- Anh tính cái thứ gì? Tôi có thuộc hay không có quan hệ gì với anh? Anh làm sao biết tôi không biết dược lý dược tính? Tôi có bị đào thải hay không do anh quyết định sao?

Sắc mặt Trịnh Kiền bình tĩnh, hắn đã không còn cảm xúc gì với Dương Vân Vân, thản nhiên nói:

- Thứ nhất, cô học Thang Đầu ca là học bằng cách nhớ, cũng không hiểu ý tứ bên trong, đây là vì năm đó tôi còn giúp cô nghĩ phương pháp cho cô học thuộc. Thứ hai, nếu cô biết dược tính dược lý, vậy nói về Đại Hoàng một chút nghe thử xem!

- Anh…

Dương Vân Vân lập tức vọt tới muốn bắt Trịnh Kiền tính sổ với hắn, dù sao trước đó nhìn thấy Hoàng Ngưng, trong lòng Dương Vân Vân đối với việc Trịnh Kiền tìm được cô bạn gái còn tốt hơn mình nhiều lần nên ghen ghét dữ dội, hiện tại bị nói thẳng vào mặt, liền trực tiếp bùng nổ.

- Cô bị loại bỏ!

Mục lão nhìn không nổi nữa, thản nhiên mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook