Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Chương 3: Hoa hậu giảng đường trộm di động?

Hoa Sinh Ngư Mễ

15/11/2018

Vương Hạo Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt trừng to thiếu chút nữa rơi ra ngoài, gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Kiền, hắn hoàn toàn không thể tưởng được tiểu tử này làm sao có thể đọc ra như thế?

Mấy nữ sinh cũng nhìn Trịnh Kiền, ngượng ngùng thấp giọng thì thầm, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ ửng.

Lê Thiên Thiên ngồi ở hàng thứ nhất cũng quay đầu, đôi mắt tò mò đánh giá Trịnh Kiền, mãi tới khi Trịnh Kiền đọc xong nàng mới quay người lại.

- "... Chí tồn cứu tể, cố diệc khúc toái luận chi, học giả bất khả sỉ ngôn chi bỉ lý dã."

Trịnh Kiền thản nhiên nói.

Theo Trịnh Kiền thốt lên chữ cuối cùng, quầng sáng chúa cứu thế bao quanh hắn chẳng những không tan mất, ngược lại có vẻ càng thêm cao lớn.

- Lão đại, lão nhị không phải bị trúng tà đi? Tôi chưa từng nghe qua về Đại Y Tinh Thành, hắn làm sao đọc được đi ra?

Sắc mặt Trần Tử Hào quái dị nhìn chằm chằm Trịnh Kiền, lại quay đầu nhìn Mạnh Nam hỏi.

- Ba!

Một quyển sách từ trên bục giảng bay tới vừa vặn nện trúng đầu Trần Tử Hào, Ổ lão đầu phẫn nộ quát:

- Tôi xem anh mới bị trúng tà, Trịnh Kiền đọc không sai chữ nào!

Phòng học lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng sau một lát mọi người chợt hoan hô:

- Trịnh Kiền vạn tuế, chúng ta không cần chạy năm mươi vòng!

- Trịnh Kiền, anh thật soái, tôi yêu anh chết mất!

- Trịnh Kiền, tôi muốn sinh hầu tử cho anh!

Một nhóm nữ sinh không cần chạy năm mươi vòng giống như đánh máu gà xông tới, còn có chút nam sinh kích động lao qua nâng lên Trịnh Kiền ném lên trời, theo sau tiếp được, lại tiếp tục ném lên.

Không ít nữ sinh vì hưng phấn mà cùng nhau tham gia, lôi kéo quần áo của Trịnh Kiền, thiếu chút nữa khiến hắn trần trụi.

Trong phòng học biến thành ồn ào, mà Ổ lão đầu cũng không nói thêm lời nào, chỉ có chút tò mò nhìn Trịnh Kiền.

Sắc mặt Vương Hạo Nhiên cùng Dương Vân Vân vô cùng khó xem, cho dù bọn họ nghĩ vỡ đầu cũng không dự đoán được Trịnh Kiền có thể làm được, còn giẫm lên đầu tội nhân cả lớp như Vương Hạo Nhiên trở thành chúa cứu thế.

Khẩu khí nghẹn trong lòng như tảng đá lớn đè nặng khiến trong lòng Vương Hạo Nhiên vô cùng khó chịu, hắn xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng học, Dương Vân Vân cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, nhanh chóng chạy theo sau.

Năm mươi vòng, một vòng bốn trăm thước, ước chừng là hai mươi cây số, nếu để cho đám sinh viên yếu ớt không thích rèn luyện như họ phải chạy, chẳng phải sẽ chạy chết người, cơ hồ mọi người đều có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Bản thân Trịnh Kiền như bừng tỉnh trong mộng, xem ra đúng là có ý tứ, mình nhất định phải dùng cho tốt, nói không chừng còn có cơ hội đi lên đỉnh nhân sinh, cưới vợ bạch phú mỹ rồi đâu.

Trên đường trở về, ba người Trần Tử Hào như thẩm vấn phạm nhân không ngừng gặng hỏi Trịnh Kiền, khiến cho Trịnh Kiền rơi vào đường cùng nói đêm qua Tôn Tư Mạc báo mộng cho mình, vừa lúc cho hắn đọc qua Đại Y Tinh Thành.

Tuy ba người không tin nhưng cũng không có biện pháp, may mắn nhờ vậy mà họ có thể dựa dẫm hung hăng càn quấy trước mặt Vương Hạo Nhiên một phen.

Cơm trưa do lão đại cùng lão tam mời Trịnh Kiền cùng Hứa Trấn đi ăn, hiện tại lão tử biến thành kẻ nghèo hèn, mà Trịnh Kiền lại cấp mặt mũi cho ký túc xá, bốn người vô cùng hứng trí dọc theo đường đi vô cùng náo nhiệt trở về.

Mở ra di động, Ngưu Đầu đã truyền tới ảnh chụp, vừa chứng kiến hình ảnh xinh đẹp của cô gái trong hình, Trịnh Kiền không nhịn được mắng to.

- Kháo, em gái này trộm di động của tôi, tổn thất của tôi cô phải lấy thân báo đáp mới có thể bồi hoàn a!

Nhưng vừa nói xong, Trịnh Kiền chợt nhướng mày nói thầm:

- Sao nhìn em gái này quen thuộc như vậy, hình như đã gặp nhau ở nơi nào đi?

Không biết từ khi nào Trần Tử Hào đã tới gần, khi nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại của Trịnh Kiền, giống như phát hiện tân đại lục hô to:

- Lão nhị lợi hại nha, đều chuẩn bị thông đồng nữ thần toàn dân hoa hậu giảng đường Lục Vũ Li của trường học chúng ta sao?





Giờ phút này dưới Địa Phủ, Ngưu Đầu đang đi cùng một lão giả.

- Ngưu Đầu đại nhân, xin hỏi người mang danh “Ta là mới tới” lại là ai vậy?

Lão giả mặc thanh sam, mái tóc hoa râm búi thành một đoàn, dùng trâm gỗ giắt lên.

Vẻ mặt Ngưu Đầu cười khổ nhún vai, vươn ngón tay chỉ chỉ bầu trời:

- Tôn đại phu, tôi phải nhanh chóng đưa ông về, tôi xem bên Dược Lư còn có mấy quỷ sinh bệnh đang chờ trị liệu đâu, trong chốc lát tôi còn phải về phục mệnh!

Nói xong hai người cũng vội vàng đi tới.

Bên trong một cung điện xa hoa thuộc Địa Phủ.

- Lão Tần, sinh nhật lần này ông nhận lễ vật đủ xài nhiều năm.

Hai người trung niên thân mặc cẩm bào đang đứng cùng một chỗ cười nói.

Tần Nghiễm Vương ha ha cười, vỗ vai người bên cạnh, nói:

- Lão Sở a, tôi chờ đợi ngày này ước chừng bốn trăm năm mươi năm đâu, bốn trăm năm mươi năm, tôi rốt cục đắc đạo, ngồi lên vị trí hiện giờ, mà nay một lần luân hồi đi qua, tôi có thể tiến thêm một bước tới viên mãn, ha ha, ông cũng sẽ có ngày này!

Sở Giang Vương thở dài một hơi:

- Cũng không biết đến ngày sinh phi thăng của tôi, còn có bao nhiêu người có thể chúc mừng như vậy!

- Di?

Tần Nghiễm Vương vừa chuẩn bị nói gì đó, lại nghe được Sở Giang Vương kinh ngạc kêu lên, vội hỏi:

- Lão Sở vì sao kinh ngạc?

- Dãy biệt thự này là hàng tốt đâu, tôi ngấp nghé đã lâu cũng không có được, ai tặng cho ông?

Sở Giang Vương vây quanh một biệt thự phong cách Châu Âu xa hoa đánh giá.

Nhắc tới biệt thự, trên mặt Tần Nghiễm Vương lộ tia vui mừng, tự hào nói:

- Việc này ông không biết đi? Đây chính là cao nhân tặng!

- “Ta là mới tới”? Là cao nhân gì vậy?

Sở Giang Vương nghi hoặc hỏi.

Tần Nghiễm Vương cười hắc hắc:

- Ông còn nhớ rõ trước khi Địa Tạng Vương Bồ Tát bế quan có nói hắn mới thu một đệ tử mới không? Người kia lấy tên “Ta là mới tới”.

- Đồ đệ mới thu của Địa Tạng Vương Bồ Tát?

Trên mặt Sở Giang Vương tràn đầy khiếp sợ:

- Không phải mấy vạn năm qua Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không thu đệ tử sao?

- Thì đó, nguyên bản tôi còn tưởng rằng không thu được lễ vật của hắn đâu, thật không nghĩ tới nhận được một dãy biệt thự, ha ha, món lễ vật này đã vượt hơn toàn bộ lễ vật khác đâu.

Tần Nghiễm Vương cười đắc ý nói.

Vẻ mặt Sở Giang Vương hâm mộ nhìn lên, hắn cũng không phải vì dãy biệt thự này, tuy rằng hoa lệ nhưng nếu muốn có còn có thể xa hoa hơn như thế.

Hắn chân chính hâm mộ chính là người ký tên lên dãy biệt thự: Ta là mới tới. Mà hắn hâm mộ thân phận của người nọ thôi…



- Ách xì!



Trịnh Kiền nhảy mũi, vẻ mặt không thể tin nhìn lão tam Trần Tử Hào, vỗ mạnh lên vai hắn, bởi vì quá mức kích động thiếu chút nữa đánh gục Trần Tử Hào.

- Cô gái này thật sự là hoa hậu giảng đường của trường học chúng ta sao?

- Chết tiệt!

Trần Tử Hào thét lên kinh hãi:

- Cậu phát bệnh thần kinh gì vậy? Việc này còn có thể giả bộ sao? Chính cậu lên trang web của trường chúng ta mà xem, có hình của nàng đâu, tôi còn có thể lừa cậu?

Trịnh Kiền sửng sốt, hoa hậu giảng đường trộm di động của mình? Không phải Ngưu Đầu nghĩ sai rồi đi?

Nhìn thấy bộ dạng ngây dại của Trịnh Kiền, Trần Tử Hào cười lên quái dị, đả kích nói:

- Tiểu tử, tỉnh đi, người theo đuổi hoa hậu giảng đường có thể từ phía đông trường học sắp xếp tới phía tây trường học, cậu còn xếp hạng ngoài cửa tây đâu, hắc hắc, nói cho cậu biết một tin tức, tôi từng điều tra qua cô em gái này, gia thế phi phàm, buổi tối còn dùng hình của nàng chui trong chăn mền…hắc hắc hắc!

Vẻ mặt Trịnh Kiền xem thường nhìn Trần Tử Hào:

- Tôi không có hứng thú với nàng, chỉ là tôi tìm người điều tra chuyện di động của tôi bị trộm, chính là nàng!

- Cậu ngu ngốc sao?

Vẻ mặt Trần Tử Hào không nói gì:

- Người theo đuổi hoa hậu giảng đường nhiều bao nhiêu chứ, chỉ một bộ di động Apple còn cần trộm của cậu? Chỉ cần nàng lên tiếng, còn không phải chỉnh ra cả thùng cho nàng sao? Cần lấy của cậu?

Trịnh Kiền không trả lời, nhìn ảnh chụp của Lục Vũ Li bài danh đệ nhất trên danh sách hoa hậu giảng đường của trường học, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn người.

- Đừng nghĩ nữa, bệnh viện Hán Thành tới đây chiêu mộ sinh viên thực tập, cậu không định đi sao?

Trần Tử Hào nhìn Trịnh Kiền, nói:

- Cậu bị trộm di động, vừa lúc có thể đi kiếm thêm tiền thu nhập, hơn nữa chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, có kinh nghiệm thực tập sau này sẽ dễ tìm việc hơn một chút!

Trịnh Kiền biết trong nhà Trần Tử Hào có tiền, căn bản không cần lo lắng công tác, nghe xong lời của hắn gật gật đầu, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, đi về phía sân vận động của trường học.

Nhóm người Trịnh Kiền ôm tâm tư tung lưới, một hơi nộp lên bảy tám phần sơ yếu lý lịch, sau đó rời khỏi sân vận động.

- Mấy huynh đệ, sắp ra ngoài thực tập, sau này không biết còn cơ hội gặp mặt hay không, chi bằng đêm nay đi ra phố chà xát một chút thế nào? Tôi mời khách!

Đi ra cửa, Trần Tử Hào đột nhiên đề nghị.

Nguyên bản ba người Trịnh Kiền không có ý định đi, nhưng nghe được ba chữ cuối cùng, một đám như đánh máu gà vội vàng đi tới.

Ngựa quen đường cũ, mấy người rất nhanh đi tới một quầy hàng bình dân, lão bản đều là người quen, lập tức dọn lên mười chuỗi thịt nướng cùng bốn chai bia.

- Hắc, mấy huynh đệ, các cậu nói cô gái kia thế nào a? Đôi đùi đẹp tuyết trắng, váy ngắn cao gót, đường cong bờ mông…

Trần Tử Hào ăn một miếng thịt nướng, đôi mắt chuyển động xung quanh, dừng lại trên người một cô gái cách đó không xa.

Trịnh Kiền không nói gì, chỉ mải miết ngồi ăn, Mạnh Nam cùng Hứa Trấn đều hứng thú nghị luận.

- Một lát biến thành bối ảnh sát thủ, quay đầu lại dọa chết mấy cậu!

Trịnh Kiền cắn thịt nướng, ngẩng đầu nhìn lên, cô gái kia mặc áo trắng, buộc tóc đuôi ngựa, quần sọt ngắn, đôi chân dài trắng muốt lộ ra ngoài khiến ánh mắt người đi đường đều dừng lại, nuốt nước bọt.

- Ai, ai…quay đầu, quay đầu!

Trần Tử Hào vừa cầm chai bia định uống, đột nhiên nhìn thấy cô gái kia động, vội vàng hô.

Ba người Trịnh Kiền vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy rõ ràng khuôn mặt của cô gái, Trịnh Kiền, Mạnh Nam cùng Trần Tử Hào đều sửng sốt, đây đâu phải bối ảnh sát thủ, ngay mặt nhìn tới cũng ngây ngẩn đâu.

Chỉ riêng lão tứ Hứa Trấn dâng lên lửa giận, lập tức đứng dậy lao tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook