Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Chương 19: Không sợ bị lang nhớ, chỉ sợ bị mỹ nữ nhớ

Hoa Sinh Ngư Mễ

29/11/2018

Trịnh Kiền nhìn thấy thân ảnh màu trắng ngay góc thang máy, bỗng nhiên thấy nhức đầu.

Lý Văn vội vàng giải thích:

- Việc này…là thím đang cùng tiểu Trịnh bác sĩ thảo luận tuổi mãn kinh tới sớm nên chú ý việc gì, thím cũng đã bốn mươi, đã sắp…

Mặc dù nghe giải thích, nhưng Trịnh Kiền vẫn cảm nhận được ánh mắt băng sương của Lâm Vân Khê, cảm giác như mình bị thứ gì theo dõi, trong lòng luôn thẩm hoảng.

Nhưng cũng may Lâm Vân Khê không tiếp tục dây dưa, trở lại phòng bệnh cầm túi xách của mình rời đi.

- Còn nói mình không phải tuổi mãn kinh tới sớm, ngay cả chứng dễ quên cũng tới…

Trịnh Kiền nhỏ giọng than thở.

Nhưng rất nhanh lại nhận được ánh mắt giết người của Lâm Vân Khê, Trịnh Kiền có thể nghĩ, nếu không phải Lý Văn đang ở nơi này, vị mỹ nữ kia nhất định sẽ không để ý hình tượng hướng mình bổ nhào qua.

Trước khi Trịnh Kiền rời đi, Lý Văn còn đặc biệt căn dặn, nói tối nay Lâm gia tổ chức tiệc nhà, mời hắn nhất định phải đi qua, xem như hồi báo vì hắn đã chữa bệnh cho Lâm Thiên Nghiệp.

Trịnh Kiền không cự tuyệt, cũng không có lý do cự tuyệt.

Rời đi bệnh viện, Triệu Đa nghe lệnh của Mạnh Hoành đi qua giúp Trịnh Kiền chuyển nhà, nhà mới nằm trong Thanh Giang sơn thủy, nhìn hoàn cảnh rộng thoáng nơi đó, Trịnh Kiền cảm thán, có tiền thật tốt, hiện tại chỉ còn thiếu người vợ xinh xắn…

Nhưng rất nhanh Trịnh Kiền lại nhớ tới một sự kiện, về chuyện của Lê Thiên Thiên.

Hắn mở ra di động, nhắn tin cho Ngưu Đầu:

- Ngưu Đầu đại ca, anh có thể giúp tôi tra một chút tin tức nhân gian không?

- Năm trăm âm đức một lần!

Ngưu Đầu hồi phục thật rõ ràng, không chút dài dòng.

Trịnh Kiền đau lòng, hôm qua mình mới đem hai mươi ngàn âm đức trả lại cho Dược Vương, chỉ lưu lại mười ngàn để sử dụng, tới bây giờ còn thiếu Dược Vương tám mươi ngàn âm đức đâu.

Nhưng nghĩ tới Lê Thiên Thiên, Trịnh Kiền lại cắn chặt răng, nói:

- Ai bảo là bạn học của mình đây, trước kia vẫn luôn chú ý nàng, bây giờ xem như là thù lao…

Vừa chuyển cho Ngưu Đầu năm trăm âm đức, Ngưu Đầu liền nhắn một đống tin tức, Trịnh Kiền thật kinh ngạc với tốc độ của hắn.

- Hắc hắc, đại ca mới tới, thật không dám giấu diếm, Thôi phán quan vừa truyền lệnh, muốn tôi đi thăm dò chuyện của Lê Thiên Thiên, tôi vừa tra xong, cậu tìm tôi hơn nữa sắp tới thời điểm sát hạch âm đức…

Trịnh Kiền nhất thời tức giận chửi ầm lên, Ngưu Đầu đúng là tâm đen a, nhưng rất nhanh lại có nghi vấn khác hiện lên trong đầu Trịnh Kiền.

- Thôi phán quan không có việc gì làm lại muốn thăm dò chuyện của Lê Thiên Thiên làm chi?

Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Trịnh Kiền xem xong tin tức về Lê Thiên Thiên, khuôn mặt biến thành cực kỳ cổ quái.

- Lê Thiên Thiên, nữ, hai mươi mốt tuổi, người Hán Thành thị dương gian, dương thọ bí mật. Thân thế: mẹ là Trần thị chính là tên trộm, sinh con gái được ba ngày thì chồng cưới người khác, tự sát thân vong, nhưng về tình có thể thông cảm. Hai mươi mốt năm trước Tần Nghiễm Vương quyết định xử nhẹ, mà bản thân Lê Thiên Thiên được một đại gia đình họ Lê trong Hán Thành thị nhận nuôi cho tới nay, cha là một đại xí nghiệp gia Hán Thành thị, những năm gần đây luôn làm việc từ thiện…

Nhìn thấy tin tức, Trịnh Kiền không khỏi cảm thấy thổn thức, mẹ bị cha vứt bỏ, nàng vừa sinh ra ba ngày thì mẹ mất, được người nhận nuôi, cha mẹ ruột không ở bên người.

Nhìn tin tức, Trịnh Kiền cảm giác mình hình như biết chút gì đó.

Hắn rất nhanh mở di động, xem xét tin tức đầu đề hôm nay, bên trên viết: xí nghiệp gia Hán Thành thị Lê Thiên Dân bởi vì đánh bạc thua hết gia sản, hôm nay nhảy lầu bỏ mình tại cao ốc Thiên Dân…

- Đại gia đình họ Lê Hán Thành thị?

Trịnh Kiền đột nhiên cảm thấy ngây dại, ngoại trừ Lê Thiên Dân cũng không còn người khác, từ hành vi tiêu phí của Lê Thiên Thiên lúc ở trường, không giống như nhi đồng của gia đình bình thường.

- Lê Thiên Dân thua sạch gia sản, cũng thua mất cả con gái nuôi Lê Thiên Thiên, bản thân không chịu nổi đả kích nên nhảy lầu tự sát!

Trịnh Kiền rốt cục nghĩ ra, trong đầu ông một tiếng nổ tung.



Hiện tại hắn đã biết tại sao Ngưu Đầu phải đi tra xét tư liệu của Lê Thiên Thiên, nguyên nhân là vì Lê Thiên Dân nhảy lầu mà chết, mà loại quỷ hồn vì đánh bạc thua sạch gia sản còn liên lụy người nhà sẽ có oán khí cực lớn.

Nhưng rất nhanh lại có một vấn đề khó giải quyết bày trước mắt của hắn, hắn biết chuyện trải qua thì sao? Bản thân hắn chỉ có một mình làm sao cứu Lê Thiên Thiên?

Trịnh Kiền nhìn tin tức mà Ngưu Đầu nhắn tới cười khổ.

Qua không lâu, chờ Triệu Đa mang người thu thập xong nhà mới, Trịnh Kiền đi ra cửa.

Dọc theo đường đi, hắn còn đang suy nghĩ, có cần đi mua chiếc xe, bởi vì trong tay hắn còn thừa hơn bốn trăm ngàn đâu.

- Đinh!

Thang máy dừng lại, Trịnh Kiền vừa định cúi đầu đi vào, đột nhiên từ trong thang máy có trận hương khí say lòng người vọt tới, nếu không phải Trịnh Kiền dừng lại thật nhanh, thiếu chút nữa hắn đã đâm đầu vào hai ngọn núi mềm mại cao ngất trước mắt.

- Suất ca, anh cũng ở nơi này nha, đồ đạc của tôi hơi nhiều, anh có thể giúp tôi khiêng một chút không?

Trịnh Kiền ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm xuất hiện trước mắt hắn, cô gái mặc bộ quần áo lụa trắng như đồ mặc nhà, nhìn thật nới lỏng, nhưng cũng không che giấu được đường cong thân thể, lúc nói chuyện nàng còn đang cố gắng lôi kéo một cái túi lớn màu đen.

Cũng không biết do cái túi quá nặng hay do khí lực của nàng quá nhỏ, mỗi khi nàng kéo túi thì hai ngọn núi lại chớp lên, khiến cho sơ ca như Trịnh Kiền muốn phun máu mũi.

- Suất ca, có thể giúp một việc không? Trong này có chút đồ làm bếp, có chút nặng, bảo an dưới lầu lại vắng mặt!

Cô gái dừng tay, nhìn Trịnh Kiền xin lỗi cười nói.

Lúc nói chuyện ánh mắt xinh đẹp lưu chuyển, làm dưới đáy lòng Trịnh Kiền thầm mắng một tiếng, cô gái này nếu sinh vào thời kỳ Thương triều nhất định là không kém gì Tô Đắc Kỷ.

- Cô ở đâu?

Trịnh Kiền vươn tay dễ dàng nhấc túi lên.

- Nhà 520.

Cô gái vuốt tóc mai rơi rụng cười nói, trên trán có chút mồ hôi lại có vẻ thật hấp dẫn.

Trịnh Kiền nỗ lực cam đoan chính mình đừng nhìn ngắm vưu vật trước mắt, nhưng trong lòng lại nhủ thầm:

- Mình yêu cô ấy sao? Nhanh như vậy đã thổ lộ…nhưng mình còn Hoàng Ngưng nha…làm sao bây giờ, lập tức bị hai mỹ nữ đuổi ngược…ai thật buồn rầu!

Nhưng ngoài miệng Trịnh Kiền lại nói:

- Trùng hợp vậy sao, tôi ở cách vách của cô, 521.

Nếu lời tự kỷ trong lòng Trịnh Kiền bị Liễu Thi Vận hay biết, ấn tượng chín phần mười nháy mắt biến thành con số 0.

Liễu Thi Vận kinh ngạc cười nói:

- Thật sao? Vậy sau này chúng ta chính là hàng xóm!

Trịnh Kiền đi theo phía sau Liễu Thi Vận, buông đồ vật xong, cũng không dây dưa, nhiều lắm chỉ nhìn lén thêm vài lần, đặc biệt là áo ngực hay quần lót phơi ngoài ban công gì đó…sau đó vị sơ ca như làm tặc vội vàng cáo từ.

- Thật là một yêu tinh, loại phụ nữ này nhìn xem một lần là bị giảm thọ ba năm, mình ở cách vách mỗi ngày nhìn thấy nàng mình làm sao sống lâu trăm tuổi đây…dù sao mình thật luyến tiếc phải chết sớm!

Trịnh Kiền nhủ thầm.

Đi ra tiểu khu, Trịnh Kiền ngăn cản một chiếc taxi chạy tới Lục gia, hắn muốn nhanh chóng tới xem tình huống của Lục Vũ Li thế nào, trong lòng hắn mơ hồ có suy đoán kỳ dị.

Bởi vì được Lục Tranh cho phép, lần này hắn cũng không bị ngăn trở đã trực tiếp đi vào.

Giữa phòng ngủ của Lục Vũ Li có một mỹ phụ đang đứng, một thân sườn xám bằng gấm vóc quý báu, toàn thân còn lộ vẻ quý khí.

Nhìn thấy Trịnh Kiền, trên mặt của bà hiện vẻ gấp gáp, Lục Tranh đứng dậy tiếp đón.



- Tiểu Trịnh bác sĩ!

Trịnh Kiền khoát tay, lập tức đi tới bắt mạch cho Lục Vũ Li, mạch tượng ổn định, nhưng nàng vẫn hôn mê bất tỉnh.

- Khi nào thì Vũ Li có thể tỉnh lại?

Mỹ phụ đỏ mắt hỏi.

Trịnh Kiền nhướng mày, nhìn Vũ Li đang được truyền nước biển, hỏi:

- Trước mắt có một biện pháp, nhưng không biết hai vị có tin hay không?

- Biện pháp gì? Tiểu Trịnh bác sĩ, cậu nói, chỉ cần có một đường hi vọng chúng tôi sẽ làm!

Mỹ phụ vừa nghe liền vui vẻ, vội vàng hỏi.

Lục Tranh cũng nói:

- Tiểu Như, em chờ tiểu Trịnh bác sĩ nói cho hết lời.

Trịnh Kiền dừng một chút, sau đó nói:

- Không biết gần đây hai vị có chú ý tin tức của Hán Thành thị hay không?

Lục Tranh gật gật đầu, là một xí nghiệp gia đủ tư cách, đối với một ít tin tức mẫn cảm thư ký sẽ đặc biệt chuẩn bị cho hắn, tự nhiên đều hiểu biết.

- Không biết cậu muốn nói tin tức nào?

Lưu Như mở miệng hỏi.

- Chính là sự kiện nhảy lầu.

Trịnh Kiền nói.

Lục Tranh nhướng mày:

- Chuyện Lê Thiên Dân nhảy lầu tôi cũng có nghe thấy, hắn bị bạn bè lừa vào sòng bạc, sau đó bị người sòng bạc bố trí cục thua sạch toàn bộ gia sản, thậm chí cuối cùng đem cả lão bà nhi đồng đều góp đi vào, không mặt mũi gặp người cho nên mới nhảy lầu tự sát!

- Đúng vậy!

Trịnh Kiền gật đầu nói:

- Chuyện bây giờ có cơ hội xoay chuyển, chính là nghe bên ngoài thường nói, Lục tiên sinh xưa nay tận chức tận trách cho sự nghiệp từ thiện, hiện tại tập đoàn Lê thị đóng cửa, mấy vạn người thất nghiệp, nếu Lục tiên sinh ra tay trợ giúp tập đoàn Lê thị vượt qua cửa ải khó khăn, có lẽ ông trời mở mắt, Vũ Li có thể tỉnh lại!

Lục Tranh cùng Lưu Như đều ngây ngẩn cả người, còn có cách nói này sao? Chẳng lẽ thật sự làm việc này, Vũ Li sẽ tỉnh lại sao?

Đứng ở góc độ đầu tư mà xem, tập đoàn Lê thị đã thành chỗ bẩn, nếu quả thật tiếp nhận thu mua tắm trắng, tiêu phí tài chính sẽ không ít, thậm chí có thể cố sức mà không lấy lòng, kết quả công dã tràng, cho nên căn bản sẽ không có người nguyện ý ra tay đi quản.

Không khí trong phòng lập tức trầm mặc, vài người đều không nói gì, sắc mặt Trịnh Kiền bình tĩnh nhìn Lục Tranh cùng Lưu Như, không chút nóng nảy.

- Nếu không phải trước đó chúng ta từng có trao đổi, thậm chí tôi còn nghĩ cậu là gian tế do Bạch gia phái tới…

Lục Tranh nói đùa một câu.

Nhưng Trịnh Kiền không cười, hắn dùng diễn cảm nhận chân chưa từng có nói:

- Có lẽ, đây là biện pháp duy nhất…

- Hoang đường!

Nhưng khi Trịnh Kiền vừa nói ra, thanh âm một người trung niên chợt vang lên ngay ngoài phòng, trong đó còn mang theo vẻ tức giận cùng khinh thường.

- Thật sự là hoang đường, sự nghiệp tài chính cùng bệnh tình có liên quan gì với nhau? Tiểu tử, tôi xem cậu chính là gian tế do Bạch gia phái tới muốn chỉnh suy sụp Lục gia, nếu không một tiểu oa nhi chưa đủ lông đủ cánh vừa mới tốt nghiệp đại học y khoa làm sao dám ở đây nói bậy nói bạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook