Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Chương 13: Mẹ vợ tương lai?

Hoa Sinh Ngư Mễ

26/11/2018

Từ Lục gia đi ra, bên ngoài trời đã tối đen.

Trịnh Kiền cự tuyệt Lục Tranh cho bảo tiêu lái xe tiễn hắn, tự mình ngăn cản một chiếc taxi quay về trường học.

Nhưng trong đầu của hắn vẫn đang tự hỏi bệnh tình của Lục Vũ Li.

Ở hai mươi năm trước, Lục Tranh nguyên bản còn là một người làm công bình thường, căn bản chưa có được tập đoàn Lục thị khổng lồ như vậy trong Hán Thành thị, khi đó hắn quen biết một cô gái.

Lục Tranh dã tâm không nhỏ, ba phen mấy bạn ra ngoài buôn bán nhưng đều bị thất bại, thậm chí cuối cùng còn nợ số tiền lớn, mỗi ngày bị người đòi nợ, trải qua cuộc sống lo lắng đề phòng.

Nhưng cô gái kia chẳng những không rời bỏ hắn, ngược lại còn tự học thuật ăn trộm, những gì nàng trộm được đều đổi tiền giúp Lục Tranh trả nợ.

Chính nhờ vậy Lục Tranh dần trả hết nợ, hơn nữa từ từ tích lũy một số tiền gây dựng lại sự nghiệp, vào lần này Lục Tranh cuối cùng đã thành công, cố gắng của hắn chiếm được hồi báo, sinh ý từ từ phát triển rất tốt.

Nhưng ngay thời kỳ mấu chốt, đối thủ của hắn không biết từ đâu tìm được bằng chứng cô gái kia ăn trộm, bắt đầu tuyên dương khắp nơi, ý đồ bôi đen công ty do một tay Lục Tranh sáng lập.

Bởi vì muốn để cho Lục Tranh được thanh bạch trong mắt người đời, cô gái chủ động đi tự thú nhận tội, gánh vác toàn bộ tội danh.

Trước khi nàng vào tù, Lục Tranh đã đáp ứng nàng, đợi sau khi nàng đi ra, nhất định sẽ nỗ lực bồi thường nàng.

Cô gái nở nụ cười, chỉ nói một câu, có hắn là đủ rồi!

Nhưng sự đời không như người mong ước, khi cô gái còn chưa ra tù thì sinh ý của Lục Tranh lại lâm vào nguy cơ, hắn hướng đồng bạn cầu cứu, Dương gia ra tiền giúp Lục Tranh vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất là muốn Lục Tranh cưới Dương gia đại tiểu thư, cũng chính là mẹ của Lục Vũ Li.

Cân nhắc nhiều lần, Lục Tranh thỏa hiệp.

Ba năm sau cô gái ra tù, được Lục Tranh đón về nhà, hắn tuyên bố mọi người nhất định phải giữ nghiêm tin tức hắn đã cười người khác, nhưng thiên hạ không có bức tường nào mà không lọt gió, cô gái đã biết, thật thương tâm rời đi.

Lục Tranh phái người đi tìm, cuối cùng chỉ tìm được thi thể của cô gái cùng một phong di thư nhiễm máu.

Trên di thư chỉ có một dòng chữ: Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

Trịnh Kiền chua sót cười cười, taxi đã tới trường đại học y khoa, hắn cũng tỉnh táo trở lại.

- Như thế xem ra làm cho Lục Vũ Li biến thành hình dáng hiện tại chính là do người phụ nữ năm xưa…Nhưng mà, đây rõ ràng là lỗi của Lục Tranh, mình tùy tiện nhúng tay vào có tốt không?

Bản thân Trịnh Kiền cũng không biết đáp án, đành bỏ qua không tiếp tục suy nghĩ, trực tiếp quay về ký túc xá đi ngủ.

Hôm sau là thứ bảy, hắn đã đáp ứng Hoàng Ngưng hôm nay qua nhà nàng dùng cơm, hơn nữa còn giúp kiểm tra lại sức khỏe của Lưu Anh.

Vốn Hoàng Ngưng muốn tới trường học đón Trịnh Kiền nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

Một mình hắn thoải mái nhàn nhã đi ra cổng trường, lúc này một chiếc Audi A6 sáng ngời màu đen từ sau hắn chạy tới, cửa kính hạ xuống, một người vươn đầu ra ngoài.

- Trịnh Kiền, đi đâu vậy? Tôi tiễn anh!

Trên mặt Vương Hạo Nhiên còn lưu lại vết cào do Dương Vân Vân tạo ra, hắn nỗ lực nở nụ cười nhưng thoạt nhìn càng thêm khó xem.

Nhưng hắn thật tâm muốn kết giao với Trịnh Kiền, hắn cũng di truyền đầu óc thông minh của cha mình, đối lập với một người bản thân mình không đấu lại người ta căn bản là tự tìm chết, thay vì như vậy chi bằng kết giao, cho dù thật sự không thể trở thành bạn bè nhưng chỉ cần không phải là địch nhân thì đủ rồi.

Trịnh Kiền nghĩ nghĩ, nếu mình đi xe taxi, trên người không có đủ tiền mặt, chẳng lẽ hắn dùng tấm thẻ của Lâm Phúc Thành trả tiền xe hay sao.

- Được!

Trịnh Kiền đáp ứng, không chút khách khí lên xe.

Sắc mặt Vương Hạo Nhiên vui vẻ, Trịnh Kiền đúng là người có lòng dạ rộng rãi, rõ ràng không hề trách móc chính mình, nếu có thể nhân cơ hội này kết giao với hắn, đây chẳng phải rất tốt?

Trên đường đi, Vương Hạo Nhiên nói với Trịnh Kiền hắn đã quăng Dương Vân Vân, thậm chí còn đem quá trình thêm mắm dặm muối một phen, hi vọng Trịnh Kiền cảm thấy cao hứng.



Nhưng dọc theo đường đi Trịnh Kiền cũng không mở miệng nói nhiều một câu, hắn đã hoàn toàn hết hi vọng với Dương Vân Vân, cũng không muốn tiếp tục nhiều lời, hơn nữa hiện tại trong đầu hắn chỉ suy nghĩ làm sao giải quyết chuyện của Lục Vũ Li.

Rất nhanh Vương Hạo Nhiên đã lái xe chạy tới tiểu khu Quan Nam chỗ ở của Hoàng Ngưng, biết Trịnh Kiền tới thăm mẹ con Hoàng Ngưng, tâm tư Vương Hạo Nhiên vốn khôn khéo nên trực tiếp mở cốp sau xe lấy ra hai thùng thuốc bổ dinh dưỡng giá trị xa xỉ, cười nói:

- Trịnh Kiền a, chúng ta đều là huynh đệ, anh đi thăm nhà mẹ vợ cũng không thể đi hai tay không đi.

Trịnh Kiền thoáng lặng người, mẹ vợ? Nhưng hắn cũng không cự tuyệt, trước khi đi hắn thật sự có nghĩ qua cần đi mua chút đồ vạt, nhưng vì dọc theo đường đi mãi suy nghĩ chuyện của Lục Vũ Li cho nên không nhớ, hiện giờ đã tới tận tiểu khu, nếu trở ra mua thật không thuận tiện.

- Được, cảm ơn!

Trịnh Kiền nhận lấy, đưa tay vỗ vai Vương Hạo Nhiên.

Vương Hạo Nhiên nhếch miệng cười nói:

- Đều là huynh đệ khách khí như vậy làm chi, anh đi trước, lúc trở lại gọi điện cho tôi, tôi tới đón anh, buổi tối có vài người bạn cùng nhau tụ tập chơi đùa một chút.

Sợ Trịnh Kiền cự tuyệt, hắn nói tiếp:

- Buổi tối tôi sẽ gọi mấy người Trần Tử Hào bọn họ, anh phải mang theo chị dâu tương lai cùng đi a!

Trịnh Kiền nhảy dựng lên, tức giận mắng một tiếng:

- Cút đi, buổi tối rồi nói sau!

Trong lòng Vương Hạo Nhiên hiểu được mình xem như đáp lên Trịnh Kiền, mặc dù không thân thiết như ba người Trần Tử Hào nhưng vẫn tốt hơn có được một địch nhân khủng bố như vậy.

Đồng thời trong lòng hắn thầm may mắn trong xe mình thường xuyên chuẩn bị những thuốc bổ dinh dưỡng như thế, trước kia khi ở trường học mỗi khi phạm sai lầm, dùng đồ vật kia đưa cho lão sư là có tác dụng, hiện tại vừa vặn dùng tới, trong lòng của hắn âm thầm quyết định, thói quen như vậy nhất định phải luôn bảo trì.

Trịnh Kiền đánh giá xung quanh, tiểu khu này vô cùng cũ nát, có chút cảm giác như thành trung thôn, Hoàng Ngưng dặn nếu hắn tới tiểu khu thì gọi điện cho nàng, nhưng Trịnh Kiền gọi liên tục ba cuộc điện thoại vẫn không ai bắt máy.

Cuối cùng bất đắc dĩ hắn đành vừa tìm vừa hỏi thăm đường đi.

Nhà của Hoàng Ngưng nằm tận trong cùng tiểu khu, nếu không nhờ Trịnh Kiền liên tục hỏi thăm, chỉ dựa vào chính hắn thật khó thể tìm thấy.

Nhà Hoàng Ngưng nằm tại lầu ba, khi Trịnh Kiền vừa đi lên thang lầu chợt nghe bên trên truyền xuống thanh âm tiếng cãi nhau, trong đó còn hỗn loạn tiếng la khóc.

- Lưu Anh, bà đừng tiếp tục làm ra phản kháng vô nghĩa, làm hộ bị cưỡng chế sẽ không có kết cục tốt, nhà của bà được bồi thường năm trăm đồng một thước cũng đã thương tình nhà bà là cô nhi quả mẫu, con mẹ nó đừng cấp mặt không biết xấu hổ!

Thanh âm một người đàn ông vang lên, tiếng vang rất lớn, cơ hồ người trong lầu đều nghe rõ ràng.

Theo sau thanh âm một người đàn bà kêu gào vang lên:

- Các ông trả tiền bồi thường cho những nhà khác đều dựa theo thị trường, các ông thấy chúng tôi là cô nhi quả mẫu dễ khi dễ, tùy ý đè thấp giá cả, tôi phải đi tố cáo các ông!

- Tố cáo chúng tôi?

Một tiểu thanh niên ăn mặc lòe loẹt đứng sau ba gã đàn ông lạnh lùng cười:

- Con mẹ nó đừng vì chút tiền góp cả mạng của mình đi vào, không đáng giá a, bác gái!

- Anh…các anh đây là dọa dẫm!

Hoàng Ngưng đỡ Lưu Anh, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, thân hình không nhịn được run rẩy.

Ánh mắt thanh niên dời qua trên người Hoàng Ngưng, sắc mặt nhất thời thay đổi, trong mắt cơ hồ toát ra hoa đào:

- Tiểu muội, nhà người ta trang hoàng tốt hơn nhà cô nhiều, tiền bồi thường cao hơn là bình thường, nhưng nhà cô thật quá khó xem đi, cấp năm trăm cũng là xem mặt mũi của cô đâu, hay là đi chơi với ca ca, tiêu chuẩn bồi thường nhà cô đề cao một ngàn, như thế nào?



- Phi!

Sắc mặt Hoàng Ngưng lạnh lùng, hướng thanh niên nhổ nước bọt.

Thanh niên kia nhất thời giận dữ, âm tàn nói:

- Đàn bà thúi, cấp mặt không biết xấu hổ. Tới a, bắt lấy lão thái bà này ấn dấu tay, sau đó ở cửa coi chừng dùm, ai kêu cũng không cho phép tới quấy rầy lão tử, chờ tao thích xong rồi cũng cho tụi mày thích một chút!

Nói xong hắn liền chộp thẳng vào Hoàng Ngưng, muốn đem nàng kéo vào nhà, nhưng bị Lưu Anh gắt gao ngăn cản, ba gã đàn ông vừa nghe có cơ hội có thể thích, một đám lộ ánh mắt xanh mượt, với lực tay của bọn hắn thật đơn giản đã tách ra Lưu Anh cùng Hoàng Ngưng.

Thanh niên kia kéo Hoàng Ngưng đi vào trong phòng, ba gã đàn ông bắt tay Lưu Anh nhiễm mực muốn ấn lên hợp đồng.

- Oanh!

Đúng lúc này một thân ảnh từ dưới lầu vọt lên, một quyền không chút khách khí đấm thẳng vào mặt gã đàn ông đang cầm tay Lưu Anh muốn ấn dấu.

Oanh!

Trịnh Kiền không chút lưu thủ, thân thể gã đàn ông lập tức bay rớt ra ngoài, nện vào vách tường, khuôn mặt cơ hồ bị đánh biến dạng, trực tiếp mất đi sức chiến đấu.

Hai gã còn lại còn chưa kip phản ứng, một gã bị Trịnh Kiền tung một cước đá văng xuống thang lầu, gã còn lại cũng như gã đầu tiên nằm bất động.

Nháy mắt giải quyết ba người, Trịnh Kiền quay đầu nhìn thanh niên đang lôi kéo Hoàng Ngưng.

Thanh niên kia ngây dại, người này là ai? Ba người của mình nháy mắt đã bị giải quyết sao?

- Tiểu tử, tao là…

Thanh niên còn muốn uy hiếp Trịnh Kiền, nhưng lúc này Trịnh Kiền đã sải bước đi qua, giống như không nghe lời hắn nói, lại như diều hâu trảo gà con xách hắn lên, lại như ném bao tải rách hướng ngoài phòng ném tới.

Ai u!

Thanh niên lập tức bị ném văng vào tường, tay chân truyền ra thanh âm tiếng nứt xương, sau đó lập tức rơi xuống đất kêu rên.

- Cút!

Trịnh Kiền sải bước đuổi qua, một cước hung hăng đá vào ngực thanh niên, xương sườn hắn lại bị gãy thêm vài cái.

Trong bốn người chỉ có gã đàn ông bị đá xuống thang lầu còn có thể đứng lên, mà hai người khác thì như lợn chết nằm dài dưới đất, tên tiểu thanh niên đau đớn lăn lộn.

- Ai sai khiến các người đè thấp tiêu chuẩn bồi thường nhà?

Trịnh Kiền nhìn gã đàn ông dưới thang lầu trợn mắt quát.

Hắn vừa mở miệng, thiếu chút nữa làm gã đàn ông kia hoảng sợ tè ra quần.

Lúc này Hoàng Ngưng cùng Lưu Anh mới kịp phản ứng, hai người chỉ sợ làm tai nạn chết người sẽ lớn chuyện, vội vàng mở miêng nói:

- Coi như xong, Trịnh Kiền, bọn hắn đều là người của tập đoàn kiến trúc Mạnh thị, nơi này cơ hồ nhà nào cũng bị bọn hắn đe dọa uy hiếp, rơi vào đường cùng phải nhận số tiền rẻ mạt dọn nhà đi. Dù sao chúng tôi cũng không ở lâu dài được nữa, chuẩn bị về quê thôi.

- Tập đoàn kiến trúc Mạnh thị?

Trong lòng Trịnh Kiền thầm nhớ kỹ, Vương Hạo Nhiên quen thuộc việc này, để cho hắn hỏi thăm một chút cũng tốt xử lý.

- Cút!

Trịnh Kiền tức giận quát, gã đàn ông vội vàng nâng dậy tên thanh niên đi xuống lầu, cũng chẳng quan tâm hai đồng bạn còn lại.

Tránh nhìn thấy bọn hắn khiến trong lòng khó chịu, Trịnh Kiền mỗi tay kéo một người cùng nhau ném xuống lầu, lúc này hắn đã khống chế lực đạo, không tới nỗi làm tai nạn chết người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook