Chương 102: Chạy Trốn (2)
Tiết Mặc Thành Hải
12/05/2023
Hai người bọn hắn sắp ra tới đầu thôn, chợt trước mắt không xa có một người trên đường chạy tới chạy lui.
"Cẩn thận, có người!" Lý Thành Thiên thông báo, chậm rãi dẫn ngựa bước tới.
Lề đường một trụ đèn lồng phóng chiếu ánh sáng, thấy rõ một hài tử chạy giữa đường chơi con vụ.
"Là tiểu Tâm đệ!" Trương Chúc Linh hô lên.
Lý Thành Thiên cũng nhận ra đó là Nhật Tâm.
Hai người đi tới, Trương Chúc Linh gọi. "Tiểu Tâm đệ, sao giờ này còn chưa chịu về nhà, lại ham chơi phải không?"
Nàng biết đứa trẻ này không cùng hài tử khác giao du, chỉ thích cô độc chơi đùa một mình.
Nhật Tâm quay lại, cười lộ răng sún. "Là Linh tỷ, a, hai người đang cưỡi ngựa, không lẽ Linh tỷ muốn bỏ ta đi sao?"
Trương Chúc Linh tỏ ra đáng thương nói. "Bọn ta chỉ đi chơi cho khuây khoả, sau khi về Linh tỷ sẽ mua kẹo cho ngươi!"
Nhật Tâm lắc đầu. "Không phải như vậy đâu!"
Sau đó chợt quay đầu nhìn về phía trước, chỉ tay nói. "Hai người đừng đi nữa, bên ngoài có ngươi quan phủ!"
Trương Chúc Linh bị doạ giật thót tim.
Lý Thành Thiên đưa mắt nhìn theo, sắc mặt lạnh dần.
Nhật Tâm quay lại cười nói. "Hai người muốn đi liền theo đệ!"
Nhặt con vụ lên, hắn rút dây ném con vụ tới phía xa xa mất dạng, tiếp theo vớt lấy đèn lồng. "Ta đánh lạc hướng bọn chúng, mau đi, ta biết một đường khác!"
Nói xong hắn vọt qua một ngõ tối.
Lý Thành Thiên nhìn ra sau lưng, Trương Chúc Linh gật đầu.
Rốt cuộc hai người bọn hắn theo chân Nhật Tâm tới một địa đạo hoang vu, chung quanh không thấy một toà nhà nào.
Cho tới khi tới cánh đồng ngô, Nhật Tâm dừng lại, chuyển hướng đi vào một cái chòi lá.
Lý Thành Thiên đi theo, cột ngựa bên ngoài chòi.
Nhật Tâm đứng lại nói. "Đây là nơi cha đệ thường tới làm việc, nhưng hôm nay không có ai tới đây. Quan phủ tuần đêm nhưng sẽ không quá canh Tý, đợi qua canh Tý hai người có thể đi rồi!"
Nói tới đây hắn đưa ngón tay hướng về một phía. "Đi hết đồng ngô sẽ tới đường mòn, hai người cứ theo đó mà đi, có thể ra bên ngoài Trương gia thôn!"
Nghe xong Trương Chúc Linh có chút cảm động, cúi người nhéo mặt Nhật Tâm. "Ngươi là một hài tử thông minh, Linh tỷ đi hẳn là nhớ ngươi lắm!"
Nhật Tâm nói. "Linh tỷ ta cũng nhớ ngươi! Nhưng chỉ cần gửi thư về cho ta là được rồi!"
Lý Thành Thiên bị biến thành người ngoài, nhưng không sao, hắn đứng bên ngoài chòi canh chừng.
Hai tỷ đệ bọn nàng cùng nhau tâm sự từ cổ chí kim, một cái nữ nhân một cái hài tử, đúng là nói chuyện không ngớt, bầu không khí trở nên vui vẻ.
Trương Chúc Linh thả Vô Ưu Điệp bay phía trên, kim quang rải vòng, nhìn Nhật Tâm đang mê mẩn. "Ta sợ ngươi là nam hài sẽ không thích thứ này!?"
"Thích, thích, đồ của Linh tỷ ta đều thích!"
"Đây là Thiên ca tặng cho ta, nhưng nếu ngươi thích ta sẽ tặng lại cho ngươi, coi như làm kỷ niệm!"
Nhật Tâm hai bàn tay nâng đỡ Vô Ưu Điệp, chợt ngẩng mặt mà rưng rưng nước mắt. "Linh tỷ như là cha mẹ ta, đối xử với ta thật tốt, ngươi đi rồi ta sẽ rất buồn!"
Trương Chúc Linh cười toả xuân quang. "Ngươi đừng như vậy, nam nhi không được khóc biết chưa?"
"Ta biết!"
Lý Thành Thiên nhìn hai người kia không khỏi nhiễm cười, cảm giác này như là một gia đình sao.
Nhìn lên trời một chút, hắn nói. "Linh nhi, đã qua canh Tý!"
Trương Chúc Linh vội đứng lên, nói với Nhật Tâm. "Tiểu Tâm đệ, tạm biệt ngươi!"
Nhật Tâm ngồi thẩn thờ. "Hai người cứ đi đi, ta dù sao cũng quen với cô độc, không ai chơi với ta!"
Lý Thành Thiên tiến vào trong, vỗ vai Nhật Tâm. "Bữa tiệc nào cũng sẽ tới lúc tàn. Nam nhi đại trượng phu, đợi cho ngươi trưởng thành sẽ là chủ trong gia đình, chút cô độc có đáng là gì?"
"Ừm! Ta cũng nhớ ngươi nữa!" Nhật Tâm lau nước mắt, nhìn lên cười nói.
Đoạn Trương Chúc Linh lên ngựa, Lý Thành Thiên tại sau lưng nàng thúc ngựa đi.
"Dường như ngươi không quen cưỡi ngựa!?" Trương Chúc Linh cảm giác mã bộ không đều liền nói.
"Cũng đúng!" Lý Thành Thiên nhìn dưới chân, biết làm sao bây giờ, đây là hắn lần đầu dùng ngựa. "Không sao, ta đã chọn mua ngựa ngoan nhất!"
Đúng như Nhật Tâm nói, nơi này còn có đường mòn.
Trương Chúc Linh cùng Lý Thành Thiên trên ngựa mà như rơi vào ngực hắn, lưng nàng cảm nhận ấm áp, trái tim run rẩy lên.
Phía trước chính là đường về tương lai, một cái tương lai không còn bóng tối.
Bất quá, giờ phút này Lý Thành Thiên đã thấy đằng trước xuất hiện một tầng hắc ảnh.
Hắn có chút cúi người, quyết định thúc ngựa trực tiếp đâm về phía trước.
Nhưng sau đó, một cái ánh đuốc giương lên, bọn hắn chính là người quan phủ, bạch y xích giáp, tay thương hông đao.
Lý Thành Thiên liền giật mạnh dây cương, thân trước ngựa ném lên trời hí to một tiếng.
Trương Chúc Linh ngã người kinh hãi, Lý Thành Thiên kiềm chặt nàng, kéo dây cương đưa ngựa chuyển hướng chạy ngược lại.
Nhưng mà hai bên đường cũng có người lao ra chặn đường.
Ngựa phải dừng lại, Lý Thành Thiên nhìn chung quanh, mình đã bị bao vây.
"Trương Chúc Linh, chạy đâu cho thoát!" Cầm đầu một người lên tiếng quát.
"Chúng ta xuống thôi!" Trương Chúc Linh khẽ nói.
Lý Thành Thiên bước xuống, đỡ lấy nàng xuống sau, hai người thần sắc nặng nề nhìn vào đám người.
"Bắt!"
Lập tức đám người xúm lại, Lý Thành Thiên quét mắt nhìn, phía sau còn có một cái thân ảnh quen thuộc vô cùng.
Đó là Nhật Tâm tiểu đệ!
Nhật Tâm bước tới, ngây ngô cười, nắm tay xoè ra Vô Ưu Điệp, nhưng lúc này nó đã trở thành cánh bướm đen sì, có chút mục nát, nằm im trên tay hắn như phiến lá khô mà thôi.
Lý Thành Thiên trong lòng ngực bốc lửa.
Thật không ngờ, có ngày hắn bị một cái hài tử lừa gạt, con vụ kia không phải đánh lạc hướng người quan phủ, mà là ám hiệu.
Nhật Tâm cười quái dị. "Bữa tiệc nào cũng sẽ tới lúc tàn."
Lý Thành Thiên cánh tay run rẩy, lòng bàn tay siết chặt.
Cho tới khi hắn cùng Trương Chúc Linh bị tách ra, Trương Chúc Linh bị kéo lui lại không ngừng, ánh mắt nàng nhìn hắn trong tuyệt vọng, lắc lắc đầu.
Lý Thành Thiên mới đem bàn tay nới lỏng.
Linh nhi, ta nghe ngươi!
Coi như đây là ta giữ lời hứa với ngươi, không muốn nhìn ngươi đau khổ.
Thế là Lý Thành Thiên mặc cho xích sắt quấn lên thân, không hề kháng cự.
Chứ nếu chỉ có một mình hắn, đám người quan phủ này chỉ như gà đất chó sành, không đáng cho hắn bận tâm.
Nhưng Nhật Tâm còn nhỏ mà đã mang tâm địa độc ác, dám bán Lý Thành Thiên, hại Trương Chúc Linh.
Cuộc đời Lý Thành Thiên nhưng là ân oán phân minh.
Chớp mắt hắn đã ngồi trong lồng gỗ, được cỗ xe ngựa chở đi, ngựa của hắn cũng là bị tịch thu.
Xốc nảy trên xe, đằng trước là Trương Chúc Linh đương nhiên bị nhốt như hắn, ngồi xoay người nhìn hắn.
Nét mặt nàng không còn sức sống, cũng vừa có phần ấm ức.
Nàng hối hận vì đã nhận lời với hắn, nếu không nàng có thể bị Đặng Phù Dung bắt đi, nhưng người chết cũng chỉ có mình nàng, đổi lại hắn không bị liên lụy như bây giờ.
Xem ra để có một cuộc sống bình yên trong đầu nàng chỉ là hoang tưởng.
Nàng khàn giọng nói. "Thiên ca, ngươi đừng làm gì hết! Ngươi không liên quan tới ta, bọn hắn giết ta cũng sẽ xử nhẹ tội cho ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn để được khoan hồng!"
Lý Thành Thiên trầm ngâm không đáp.
"Thiên ca, sau khi ngươi ra ngoài hãy sống thật tốt, tìm một nữ nhân khác xứng đáng với ngươi!"
Chợt tới ngã ba, xe Lý Thành Thiên qua bên phải nhưng Trương Chúc Linh về bên trái, lập tức biệt ly, bóng người xa dần.
Suốt chặng đường Lý Thành Thiên không nói câu nào, hắn không thể tiếp tục hứa với nàng.
Rốt cuộc khẽ cười một tiếng. "Nghe lời nữ nhân chính là đại hoạ! Nhưng cuộc đời ta... Không hoạ không vui!"
"Cẩn thận, có người!" Lý Thành Thiên thông báo, chậm rãi dẫn ngựa bước tới.
Lề đường một trụ đèn lồng phóng chiếu ánh sáng, thấy rõ một hài tử chạy giữa đường chơi con vụ.
"Là tiểu Tâm đệ!" Trương Chúc Linh hô lên.
Lý Thành Thiên cũng nhận ra đó là Nhật Tâm.
Hai người đi tới, Trương Chúc Linh gọi. "Tiểu Tâm đệ, sao giờ này còn chưa chịu về nhà, lại ham chơi phải không?"
Nàng biết đứa trẻ này không cùng hài tử khác giao du, chỉ thích cô độc chơi đùa một mình.
Nhật Tâm quay lại, cười lộ răng sún. "Là Linh tỷ, a, hai người đang cưỡi ngựa, không lẽ Linh tỷ muốn bỏ ta đi sao?"
Trương Chúc Linh tỏ ra đáng thương nói. "Bọn ta chỉ đi chơi cho khuây khoả, sau khi về Linh tỷ sẽ mua kẹo cho ngươi!"
Nhật Tâm lắc đầu. "Không phải như vậy đâu!"
Sau đó chợt quay đầu nhìn về phía trước, chỉ tay nói. "Hai người đừng đi nữa, bên ngoài có ngươi quan phủ!"
Trương Chúc Linh bị doạ giật thót tim.
Lý Thành Thiên đưa mắt nhìn theo, sắc mặt lạnh dần.
Nhật Tâm quay lại cười nói. "Hai người muốn đi liền theo đệ!"
Nhặt con vụ lên, hắn rút dây ném con vụ tới phía xa xa mất dạng, tiếp theo vớt lấy đèn lồng. "Ta đánh lạc hướng bọn chúng, mau đi, ta biết một đường khác!"
Nói xong hắn vọt qua một ngõ tối.
Lý Thành Thiên nhìn ra sau lưng, Trương Chúc Linh gật đầu.
Rốt cuộc hai người bọn hắn theo chân Nhật Tâm tới một địa đạo hoang vu, chung quanh không thấy một toà nhà nào.
Cho tới khi tới cánh đồng ngô, Nhật Tâm dừng lại, chuyển hướng đi vào một cái chòi lá.
Lý Thành Thiên đi theo, cột ngựa bên ngoài chòi.
Nhật Tâm đứng lại nói. "Đây là nơi cha đệ thường tới làm việc, nhưng hôm nay không có ai tới đây. Quan phủ tuần đêm nhưng sẽ không quá canh Tý, đợi qua canh Tý hai người có thể đi rồi!"
Nói tới đây hắn đưa ngón tay hướng về một phía. "Đi hết đồng ngô sẽ tới đường mòn, hai người cứ theo đó mà đi, có thể ra bên ngoài Trương gia thôn!"
Nghe xong Trương Chúc Linh có chút cảm động, cúi người nhéo mặt Nhật Tâm. "Ngươi là một hài tử thông minh, Linh tỷ đi hẳn là nhớ ngươi lắm!"
Nhật Tâm nói. "Linh tỷ ta cũng nhớ ngươi! Nhưng chỉ cần gửi thư về cho ta là được rồi!"
Lý Thành Thiên bị biến thành người ngoài, nhưng không sao, hắn đứng bên ngoài chòi canh chừng.
Hai tỷ đệ bọn nàng cùng nhau tâm sự từ cổ chí kim, một cái nữ nhân một cái hài tử, đúng là nói chuyện không ngớt, bầu không khí trở nên vui vẻ.
Trương Chúc Linh thả Vô Ưu Điệp bay phía trên, kim quang rải vòng, nhìn Nhật Tâm đang mê mẩn. "Ta sợ ngươi là nam hài sẽ không thích thứ này!?"
"Thích, thích, đồ của Linh tỷ ta đều thích!"
"Đây là Thiên ca tặng cho ta, nhưng nếu ngươi thích ta sẽ tặng lại cho ngươi, coi như làm kỷ niệm!"
Nhật Tâm hai bàn tay nâng đỡ Vô Ưu Điệp, chợt ngẩng mặt mà rưng rưng nước mắt. "Linh tỷ như là cha mẹ ta, đối xử với ta thật tốt, ngươi đi rồi ta sẽ rất buồn!"
Trương Chúc Linh cười toả xuân quang. "Ngươi đừng như vậy, nam nhi không được khóc biết chưa?"
"Ta biết!"
Lý Thành Thiên nhìn hai người kia không khỏi nhiễm cười, cảm giác này như là một gia đình sao.
Nhìn lên trời một chút, hắn nói. "Linh nhi, đã qua canh Tý!"
Trương Chúc Linh vội đứng lên, nói với Nhật Tâm. "Tiểu Tâm đệ, tạm biệt ngươi!"
Nhật Tâm ngồi thẩn thờ. "Hai người cứ đi đi, ta dù sao cũng quen với cô độc, không ai chơi với ta!"
Lý Thành Thiên tiến vào trong, vỗ vai Nhật Tâm. "Bữa tiệc nào cũng sẽ tới lúc tàn. Nam nhi đại trượng phu, đợi cho ngươi trưởng thành sẽ là chủ trong gia đình, chút cô độc có đáng là gì?"
"Ừm! Ta cũng nhớ ngươi nữa!" Nhật Tâm lau nước mắt, nhìn lên cười nói.
Đoạn Trương Chúc Linh lên ngựa, Lý Thành Thiên tại sau lưng nàng thúc ngựa đi.
"Dường như ngươi không quen cưỡi ngựa!?" Trương Chúc Linh cảm giác mã bộ không đều liền nói.
"Cũng đúng!" Lý Thành Thiên nhìn dưới chân, biết làm sao bây giờ, đây là hắn lần đầu dùng ngựa. "Không sao, ta đã chọn mua ngựa ngoan nhất!"
Đúng như Nhật Tâm nói, nơi này còn có đường mòn.
Trương Chúc Linh cùng Lý Thành Thiên trên ngựa mà như rơi vào ngực hắn, lưng nàng cảm nhận ấm áp, trái tim run rẩy lên.
Phía trước chính là đường về tương lai, một cái tương lai không còn bóng tối.
Bất quá, giờ phút này Lý Thành Thiên đã thấy đằng trước xuất hiện một tầng hắc ảnh.
Hắn có chút cúi người, quyết định thúc ngựa trực tiếp đâm về phía trước.
Nhưng sau đó, một cái ánh đuốc giương lên, bọn hắn chính là người quan phủ, bạch y xích giáp, tay thương hông đao.
Lý Thành Thiên liền giật mạnh dây cương, thân trước ngựa ném lên trời hí to một tiếng.
Trương Chúc Linh ngã người kinh hãi, Lý Thành Thiên kiềm chặt nàng, kéo dây cương đưa ngựa chuyển hướng chạy ngược lại.
Nhưng mà hai bên đường cũng có người lao ra chặn đường.
Ngựa phải dừng lại, Lý Thành Thiên nhìn chung quanh, mình đã bị bao vây.
"Trương Chúc Linh, chạy đâu cho thoát!" Cầm đầu một người lên tiếng quát.
"Chúng ta xuống thôi!" Trương Chúc Linh khẽ nói.
Lý Thành Thiên bước xuống, đỡ lấy nàng xuống sau, hai người thần sắc nặng nề nhìn vào đám người.
"Bắt!"
Lập tức đám người xúm lại, Lý Thành Thiên quét mắt nhìn, phía sau còn có một cái thân ảnh quen thuộc vô cùng.
Đó là Nhật Tâm tiểu đệ!
Nhật Tâm bước tới, ngây ngô cười, nắm tay xoè ra Vô Ưu Điệp, nhưng lúc này nó đã trở thành cánh bướm đen sì, có chút mục nát, nằm im trên tay hắn như phiến lá khô mà thôi.
Lý Thành Thiên trong lòng ngực bốc lửa.
Thật không ngờ, có ngày hắn bị một cái hài tử lừa gạt, con vụ kia không phải đánh lạc hướng người quan phủ, mà là ám hiệu.
Nhật Tâm cười quái dị. "Bữa tiệc nào cũng sẽ tới lúc tàn."
Lý Thành Thiên cánh tay run rẩy, lòng bàn tay siết chặt.
Cho tới khi hắn cùng Trương Chúc Linh bị tách ra, Trương Chúc Linh bị kéo lui lại không ngừng, ánh mắt nàng nhìn hắn trong tuyệt vọng, lắc lắc đầu.
Lý Thành Thiên mới đem bàn tay nới lỏng.
Linh nhi, ta nghe ngươi!
Coi như đây là ta giữ lời hứa với ngươi, không muốn nhìn ngươi đau khổ.
Thế là Lý Thành Thiên mặc cho xích sắt quấn lên thân, không hề kháng cự.
Chứ nếu chỉ có một mình hắn, đám người quan phủ này chỉ như gà đất chó sành, không đáng cho hắn bận tâm.
Nhưng Nhật Tâm còn nhỏ mà đã mang tâm địa độc ác, dám bán Lý Thành Thiên, hại Trương Chúc Linh.
Cuộc đời Lý Thành Thiên nhưng là ân oán phân minh.
Chớp mắt hắn đã ngồi trong lồng gỗ, được cỗ xe ngựa chở đi, ngựa của hắn cũng là bị tịch thu.
Xốc nảy trên xe, đằng trước là Trương Chúc Linh đương nhiên bị nhốt như hắn, ngồi xoay người nhìn hắn.
Nét mặt nàng không còn sức sống, cũng vừa có phần ấm ức.
Nàng hối hận vì đã nhận lời với hắn, nếu không nàng có thể bị Đặng Phù Dung bắt đi, nhưng người chết cũng chỉ có mình nàng, đổi lại hắn không bị liên lụy như bây giờ.
Xem ra để có một cuộc sống bình yên trong đầu nàng chỉ là hoang tưởng.
Nàng khàn giọng nói. "Thiên ca, ngươi đừng làm gì hết! Ngươi không liên quan tới ta, bọn hắn giết ta cũng sẽ xử nhẹ tội cho ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn để được khoan hồng!"
Lý Thành Thiên trầm ngâm không đáp.
"Thiên ca, sau khi ngươi ra ngoài hãy sống thật tốt, tìm một nữ nhân khác xứng đáng với ngươi!"
Chợt tới ngã ba, xe Lý Thành Thiên qua bên phải nhưng Trương Chúc Linh về bên trái, lập tức biệt ly, bóng người xa dần.
Suốt chặng đường Lý Thành Thiên không nói câu nào, hắn không thể tiếp tục hứa với nàng.
Rốt cuộc khẽ cười một tiếng. "Nghe lời nữ nhân chính là đại hoạ! Nhưng cuộc đời ta... Không hoạ không vui!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.