Chương 120: Giết Sót
Tiết Mặc Thành Hải
26/05/2023
Trương Phúc bị chấn kinh giây lát, sau đó cũng không mở miệng nói nhiều thêm, hai nhánh đao xoay nhanh trước mặt như bánh xe ngựa, dậm chân vỗ tới.
Thế đao mềm như lụa nhẹ như tơ, nhưng mà áp lực kinh người, xung quanh bàn kệ có chút đong đưa, nền nhà phía trước có chút lột ra, phảng phất bàn cạo bên trên mà đẩy tới.
Lý Thành Thiên một kiếm xuất thần nghênh đón, cũng không có dùng trọng chiêu, hãi hùng là, kiếm kình của hắn tới gần đã bị hoá tan, hắn liền đảo chân lại tiếp tục tránh.
Trương Phúc nán lại, dư âm đao phong quét tới, bức tường trắng nhẹ nhàng xốp xuống, sau đó lác đác đổ gục, âm thanh này càng là êm tai hơn lần trước, tựa hồ dùng một loại hoá chất tạt vào.
Xem xong rất là quái dị đao pháp, Lý Thành Thiên cũng không có dùng Phế Tiên Ma Kiếm một trong bốn thức lập tức giết người.
Hắn đã là Tiên đồ, Trương Phúc chỉ cần nhận một chiêu sẽ khổ sở không chịu được.
Nhưng hắn thấy điều kỳ lạ, muốn cùng người này giao phong một cách bình dân mà thôi.
Lý Thành Thiên chưa từng vào môn phái, chưa từng học qua kiếm kỹ, có điều bao năm qua hắn cũng có chút am hiểu võ đạo.
Cái Trương Phúc dùng chính là lấy nhu chế cương, Lý Thành Thiên cố tỏ ra hung mãnh sẽ càng dễ bị cuốn vào.
Rất nhiều cường giả gặp phải tình huống này mà không thể chống đỡ, thế là mất mạng.
Lý Thành Thiên không thích nghe nhiều thời sự, nhưng đối võ đạo sự tình cũng biết là, cương kỵ nhu, nhưng nhu kỵ lợi.
Dùng búa không thể đập rách bột dẻo, nhưng chỉ cần móng tay nhọn là đủ.
Trương Phúc đảo hướng quay lại, thuận thế đưa song đao lại càn quét.
Lý Thành Thiên bước chân lui lại, Phế Tiên Ma Kiếm chém ngược lên, một đạo hắc quang mài nứt sàn nhà thong dong đi tới.
Tốc độ Trương Phúc không có bao nhiêu, liền chạm mặt hắc quang này.
Vậy mà đao kình bị hắc quang lắng lại, Trương Phúc giật mình, thân người xoay vòng liên tiếp thoái chạy.
Bất quá hắc quang vẫn là cứ đi theo đi theo, không quá mạnh mẽ, nhưng là rất mỏng rất bén.
Phảng phất như một người rơi giữa biển lớn, hai tay chỉ còn cách ôm lấy thùng gỗ, nhưng mà trên mặt nước đột nhiên trồi lên một cái sừng cá mập.
Xét về tình huống lẫn tâm lý đều giống như vậy.
Trương Phúc lăn lộn một hồi cũng phải đáp xuống, hắc quang lướt qua, lập tức có máu bắn vào vách tường.
Thân thể bay đi, lúc này bị thương không nhẹ, cái lưng lại đập vào tường, rét vì tuyết lạnh vì sương, nằm trên mặt đất.
Nói cho cùng Lý Thành Thiên muốn chơi bình dân rất khó được, chênh lệch quá lớn, một chút lực đạo đủ để Trương Phúc nửa sống nửa chết.
Trương Phúc lật chỏ nâng người ngồi dậy, không hổ là người dùng đao, hai tay vẫn nắm chặt binh khí không buông.
"Ngươi quả lợi hại!" Hắn cười nói, lộ ra hai hàm răng nhuộm máu.
Lý Thành Thiên bước tới, nói. "Ta rất quý tinh thần ngươi! Nhưng mỗi người đều có hướng đi khác nhau, hướng đi ngươi không hẳn là xấu, chẳng qua ta với ngươi nghịch hướng."
Trương Phúc run rẩy đứng lên, hít vào một ngụm hơi thở, xem không còn chống cự được bao nhiêu lâu, nến tàn trong gió.
Hai tay ráp song đao thành một trường đao hai đầu.
Chợt hắn kinh hãi kêu lên. "Đại tư tế!"
Lý Thành Thiên xoay người nhìn lại, ngoài cửa sổ cũng không có gì, đằng sau Trương Phúc dùng hết tốc lực ném trường đao tới.
Trường đao cực lực xoay như chong chóng, bao hàm trong đó dùng hết tàn dư lực lượng tấn công, cùng truy cầu mở ra đường sống.
Lý Thành Thiên gạt cánh tay, trường đao bị đập thành hai đoạn rơi xuống.
Đằng kia Trương Phúc đang đăm đăm nhìn hắn, bàn tay phải ôm vào một bên bụng mình, mà từ khe ngón tay hắn dài ra một cái đuôi cung tiễn.
Khó khăn quay đầu nhìn, trong mắt hắn là Đại Hắc Tử hai bàn tay nâng lên cây nỏ.
Lý Thành Thiên cười nhạt. "Ta chỉ đánh lén người khác, chưa từng có ai đánh lén được ta!"
Trương Phúc bị "đánh lén trong đánh lén", không ngờ mình đánh giá thấp Lý Thành Thiên, không phải thiếu niên choai choai, hắn quá xảo quyệt nha.
Lưng dựa vào tường trượt dài xuống.
Đại Hắc Tử bay tới, dâng nỏ lên gửi lại, Lý Thành Thiên nói. "Ngươi giữ mà xài đi!"
Trải qua bao trận chiến, dù hắn thích làm xạ thủ đánh từ xa hơn, trên thực tế rất ít khi dùng tới Nhất Loan Vạn Sát.
Dễ dàng minh bạch mà thôi, chỉ cần mạnh lên một đạo kiếm khí phóng ra trăm dặm, thế có khác gì so với cung nỏ.
Đại Hắc Tử hai tay xoa xoa lấy, cung nỏ bị hắc khí ăn mòn sau đó biến mất, kế đến nhìn qua Trương Phúc chết không nhắm mắt, có điều gì chờ mong.
Nhưng Lý Thành Thiên lần này cũng là đem Trương Phúc đàng hoàng hậu sự, làm cho Đại Hắc Tử cảm niệm hết sức.
Xem ra từ nay đi theo hắn kiếm ăn, muốn chỗ tốt còn phải nhìn tới tâm tình hắn có khá hơn hay không.
Lý Thành Thiên nghĩ nếu Trương Phúc nói về bí mật Thần Mạch là thật, làm vậy cũng đúng.
Ở đời bên lý bên tình khó mà suy xét, người sống tình cảm lại nói Trương Phúc là người ác, người dựa theo lý sẽ nói hắn xử sự không sai.
Lý Thành Thiên không phán xét hắn, cũng như cũ, hai người đi ngược hướng, cho nên giết hắn.
Còn lại chỉ có Lương Hàn.
Lý Thành Thiên bước ra bên ngoài, đột nhiên cảm giác trong người có gì khó chịu, bèn móc từ cái áo ra...
Cảm giác nhớp nháp...
Trên lòng bàn tay hắn vậy mà là một viên tròng mắt tròn xoe.
Nhìn qua... Lại là mắt người!
Lý Thành Thiên giật mình ném xuống, lấy khăn tay vội lau sạch bàn tay, ánh mắt có chút trầm tư.
Nhớ lại lúc đó, hắn nhập ma đã móc mắt mười lăm người, có lẽ không để ý bị một viên văng vào người.
Trong đầu dữ kiện được kết nối, Lý Thành Thiên càng thêm nghi hoặc, sau đó chấn kinh.
Không phải Lương Vi đã ăn mắt người chứ?
Không sai, Lý Thành Thiên về nhà trị thương, sử dụng tổng có mười lăm viên Tinh Huyết Độc Nhãn, bồi dưỡng thân thể.
Nhưng nếu Lương Vi bị hắn chuốc độc, đáng lý ra hắn chỉ còn mười bốn viên mà thôi.
Cái đậu xanh, lúc hắn nhập ma cũng không có quan tâm điều này, còn tưởng là Tinh Huyết Độc Nhãn đâu, hoá ra cho Lương Vi ăn là mắt người, oẹ...
Như vậy, Lương Vi vẫn chưa chết?
Không ổn, Lý Thành Thiên tức tốc quay về Lý gia thôn, không chừng Lương Vi về báo cho Lương Hàn, Thành Trung Phủ đã bao vây nhà hắn.
Thật không ngờ, giết sạch sành sanh vẫn còn sót lại một cái.
Lý gia thôn.
Lý Thành Thiên chạy qua nhà mình, nhìn thấy đằng trước có ánh lửa, cũng là có thôn dân đang nhốn nháo tính làm cái gì.
Cũng may nhà hắn nằm tại cuối thôn.
Thế là hắn quay trở lại, mở cửa vào trong nhà, không thể đi tiếp.
Sát vách tường dựa vào một cái thân ảnh khôi ngô lỗi lạc, là Nguyên Huyên đang ngồi ngủ.
Trên giường là Trương Chúc Linh ngủ say.
Kim Đào thì ngồi ghế, vừa thấy Lý Thành Thiên đóng lại cửa, nói. "Ngươi định tìm Lý gia thôn địa chủ?"
Thôn dân cũng không có kéo tới đây, Lý Thành Thiên thở phào, xoay người lại, trung thực gật đầu.
Kim Đào nói. "Ta đã giết hắn."
Lý Thành Thiên nhướn mày nhìn lên. "Ngươi đã làm rồi?"
"Ta làm vậy cũng vì cho mọi người được an toàn."
Mọi người không tính thôn dân, ở đây bao gồm ba người bọn hắn cùng Trương Chúc Linh.
Kim Đào lại nói. "Ta đoán ngươi có ý định này, nhưng về Lý gia thôn sẽ muộn, ta thay ngươi làm."
Tranh thủ đi ngủ một giấc liền có thể thức khuya, Kim Đào không biết Lý Thành Thiên tìm Nhật Tâm, nhưng nhất định sẽ ưu tiên Trương Phúc, phần hắn thì tới gặp Lương Hàn, nhưng giết tận hai người.
Thế đao mềm như lụa nhẹ như tơ, nhưng mà áp lực kinh người, xung quanh bàn kệ có chút đong đưa, nền nhà phía trước có chút lột ra, phảng phất bàn cạo bên trên mà đẩy tới.
Lý Thành Thiên một kiếm xuất thần nghênh đón, cũng không có dùng trọng chiêu, hãi hùng là, kiếm kình của hắn tới gần đã bị hoá tan, hắn liền đảo chân lại tiếp tục tránh.
Trương Phúc nán lại, dư âm đao phong quét tới, bức tường trắng nhẹ nhàng xốp xuống, sau đó lác đác đổ gục, âm thanh này càng là êm tai hơn lần trước, tựa hồ dùng một loại hoá chất tạt vào.
Xem xong rất là quái dị đao pháp, Lý Thành Thiên cũng không có dùng Phế Tiên Ma Kiếm một trong bốn thức lập tức giết người.
Hắn đã là Tiên đồ, Trương Phúc chỉ cần nhận một chiêu sẽ khổ sở không chịu được.
Nhưng hắn thấy điều kỳ lạ, muốn cùng người này giao phong một cách bình dân mà thôi.
Lý Thành Thiên chưa từng vào môn phái, chưa từng học qua kiếm kỹ, có điều bao năm qua hắn cũng có chút am hiểu võ đạo.
Cái Trương Phúc dùng chính là lấy nhu chế cương, Lý Thành Thiên cố tỏ ra hung mãnh sẽ càng dễ bị cuốn vào.
Rất nhiều cường giả gặp phải tình huống này mà không thể chống đỡ, thế là mất mạng.
Lý Thành Thiên không thích nghe nhiều thời sự, nhưng đối võ đạo sự tình cũng biết là, cương kỵ nhu, nhưng nhu kỵ lợi.
Dùng búa không thể đập rách bột dẻo, nhưng chỉ cần móng tay nhọn là đủ.
Trương Phúc đảo hướng quay lại, thuận thế đưa song đao lại càn quét.
Lý Thành Thiên bước chân lui lại, Phế Tiên Ma Kiếm chém ngược lên, một đạo hắc quang mài nứt sàn nhà thong dong đi tới.
Tốc độ Trương Phúc không có bao nhiêu, liền chạm mặt hắc quang này.
Vậy mà đao kình bị hắc quang lắng lại, Trương Phúc giật mình, thân người xoay vòng liên tiếp thoái chạy.
Bất quá hắc quang vẫn là cứ đi theo đi theo, không quá mạnh mẽ, nhưng là rất mỏng rất bén.
Phảng phất như một người rơi giữa biển lớn, hai tay chỉ còn cách ôm lấy thùng gỗ, nhưng mà trên mặt nước đột nhiên trồi lên một cái sừng cá mập.
Xét về tình huống lẫn tâm lý đều giống như vậy.
Trương Phúc lăn lộn một hồi cũng phải đáp xuống, hắc quang lướt qua, lập tức có máu bắn vào vách tường.
Thân thể bay đi, lúc này bị thương không nhẹ, cái lưng lại đập vào tường, rét vì tuyết lạnh vì sương, nằm trên mặt đất.
Nói cho cùng Lý Thành Thiên muốn chơi bình dân rất khó được, chênh lệch quá lớn, một chút lực đạo đủ để Trương Phúc nửa sống nửa chết.
Trương Phúc lật chỏ nâng người ngồi dậy, không hổ là người dùng đao, hai tay vẫn nắm chặt binh khí không buông.
"Ngươi quả lợi hại!" Hắn cười nói, lộ ra hai hàm răng nhuộm máu.
Lý Thành Thiên bước tới, nói. "Ta rất quý tinh thần ngươi! Nhưng mỗi người đều có hướng đi khác nhau, hướng đi ngươi không hẳn là xấu, chẳng qua ta với ngươi nghịch hướng."
Trương Phúc run rẩy đứng lên, hít vào một ngụm hơi thở, xem không còn chống cự được bao nhiêu lâu, nến tàn trong gió.
Hai tay ráp song đao thành một trường đao hai đầu.
Chợt hắn kinh hãi kêu lên. "Đại tư tế!"
Lý Thành Thiên xoay người nhìn lại, ngoài cửa sổ cũng không có gì, đằng sau Trương Phúc dùng hết tốc lực ném trường đao tới.
Trường đao cực lực xoay như chong chóng, bao hàm trong đó dùng hết tàn dư lực lượng tấn công, cùng truy cầu mở ra đường sống.
Lý Thành Thiên gạt cánh tay, trường đao bị đập thành hai đoạn rơi xuống.
Đằng kia Trương Phúc đang đăm đăm nhìn hắn, bàn tay phải ôm vào một bên bụng mình, mà từ khe ngón tay hắn dài ra một cái đuôi cung tiễn.
Khó khăn quay đầu nhìn, trong mắt hắn là Đại Hắc Tử hai bàn tay nâng lên cây nỏ.
Lý Thành Thiên cười nhạt. "Ta chỉ đánh lén người khác, chưa từng có ai đánh lén được ta!"
Trương Phúc bị "đánh lén trong đánh lén", không ngờ mình đánh giá thấp Lý Thành Thiên, không phải thiếu niên choai choai, hắn quá xảo quyệt nha.
Lưng dựa vào tường trượt dài xuống.
Đại Hắc Tử bay tới, dâng nỏ lên gửi lại, Lý Thành Thiên nói. "Ngươi giữ mà xài đi!"
Trải qua bao trận chiến, dù hắn thích làm xạ thủ đánh từ xa hơn, trên thực tế rất ít khi dùng tới Nhất Loan Vạn Sát.
Dễ dàng minh bạch mà thôi, chỉ cần mạnh lên một đạo kiếm khí phóng ra trăm dặm, thế có khác gì so với cung nỏ.
Đại Hắc Tử hai tay xoa xoa lấy, cung nỏ bị hắc khí ăn mòn sau đó biến mất, kế đến nhìn qua Trương Phúc chết không nhắm mắt, có điều gì chờ mong.
Nhưng Lý Thành Thiên lần này cũng là đem Trương Phúc đàng hoàng hậu sự, làm cho Đại Hắc Tử cảm niệm hết sức.
Xem ra từ nay đi theo hắn kiếm ăn, muốn chỗ tốt còn phải nhìn tới tâm tình hắn có khá hơn hay không.
Lý Thành Thiên nghĩ nếu Trương Phúc nói về bí mật Thần Mạch là thật, làm vậy cũng đúng.
Ở đời bên lý bên tình khó mà suy xét, người sống tình cảm lại nói Trương Phúc là người ác, người dựa theo lý sẽ nói hắn xử sự không sai.
Lý Thành Thiên không phán xét hắn, cũng như cũ, hai người đi ngược hướng, cho nên giết hắn.
Còn lại chỉ có Lương Hàn.
Lý Thành Thiên bước ra bên ngoài, đột nhiên cảm giác trong người có gì khó chịu, bèn móc từ cái áo ra...
Cảm giác nhớp nháp...
Trên lòng bàn tay hắn vậy mà là một viên tròng mắt tròn xoe.
Nhìn qua... Lại là mắt người!
Lý Thành Thiên giật mình ném xuống, lấy khăn tay vội lau sạch bàn tay, ánh mắt có chút trầm tư.
Nhớ lại lúc đó, hắn nhập ma đã móc mắt mười lăm người, có lẽ không để ý bị một viên văng vào người.
Trong đầu dữ kiện được kết nối, Lý Thành Thiên càng thêm nghi hoặc, sau đó chấn kinh.
Không phải Lương Vi đã ăn mắt người chứ?
Không sai, Lý Thành Thiên về nhà trị thương, sử dụng tổng có mười lăm viên Tinh Huyết Độc Nhãn, bồi dưỡng thân thể.
Nhưng nếu Lương Vi bị hắn chuốc độc, đáng lý ra hắn chỉ còn mười bốn viên mà thôi.
Cái đậu xanh, lúc hắn nhập ma cũng không có quan tâm điều này, còn tưởng là Tinh Huyết Độc Nhãn đâu, hoá ra cho Lương Vi ăn là mắt người, oẹ...
Như vậy, Lương Vi vẫn chưa chết?
Không ổn, Lý Thành Thiên tức tốc quay về Lý gia thôn, không chừng Lương Vi về báo cho Lương Hàn, Thành Trung Phủ đã bao vây nhà hắn.
Thật không ngờ, giết sạch sành sanh vẫn còn sót lại một cái.
Lý gia thôn.
Lý Thành Thiên chạy qua nhà mình, nhìn thấy đằng trước có ánh lửa, cũng là có thôn dân đang nhốn nháo tính làm cái gì.
Cũng may nhà hắn nằm tại cuối thôn.
Thế là hắn quay trở lại, mở cửa vào trong nhà, không thể đi tiếp.
Sát vách tường dựa vào một cái thân ảnh khôi ngô lỗi lạc, là Nguyên Huyên đang ngồi ngủ.
Trên giường là Trương Chúc Linh ngủ say.
Kim Đào thì ngồi ghế, vừa thấy Lý Thành Thiên đóng lại cửa, nói. "Ngươi định tìm Lý gia thôn địa chủ?"
Thôn dân cũng không có kéo tới đây, Lý Thành Thiên thở phào, xoay người lại, trung thực gật đầu.
Kim Đào nói. "Ta đã giết hắn."
Lý Thành Thiên nhướn mày nhìn lên. "Ngươi đã làm rồi?"
"Ta làm vậy cũng vì cho mọi người được an toàn."
Mọi người không tính thôn dân, ở đây bao gồm ba người bọn hắn cùng Trương Chúc Linh.
Kim Đào lại nói. "Ta đoán ngươi có ý định này, nhưng về Lý gia thôn sẽ muộn, ta thay ngươi làm."
Tranh thủ đi ngủ một giấc liền có thể thức khuya, Kim Đào không biết Lý Thành Thiên tìm Nhật Tâm, nhưng nhất định sẽ ưu tiên Trương Phúc, phần hắn thì tới gặp Lương Hàn, nhưng giết tận hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.