Địa Phủ Đế Vương

Chương 87: Hoà Thượng Đi Gọi Gà

Tiết Mặc Thành Hải

23/04/2023

Lý Thành Thiên không tài nào nghĩ tới một hoà thượng đi xa nhưng không mang theo đồ cạo đầu.

Chứng tỏ ngươi càng có thực lực sẽ tỉ lệ thuận với lười nhác.

Lý Thành Thiên đem hai chén cơm đặt qua một bên, nói. "Hôm nay ta dẫn ngươi đi ăn nhà hàng chúc mừng!"

"Cũng phải!"

Hai người bọn hắn tranh thủ thời gian đi dạo Lâm thị, Lý Thành Thiên liền xông vào quyết định cho Nguyên Huyên thay đổi hình dạng, tại Lý Thành Thiên kéo xuống bọn hắn đã đi qua hai hiệu thời trang.

Cái đầu trọc này nếu ngốc manh một chút liền có thể khiến người nhìn ra hắn là tăng nhân, nhưng hắn bịt một mắt, có thể biến thành cường đạo bất cứ lúc nào, vì xu thế hiện nay cường đạo cũng theo mốt đầu trọc.

"Lại thêm mặc áo đỏ, ta không nói cái áo ngươi xấu, nhưng chính là ngươi xấu, ăn mặc cần phải phù hợp, nhìn vào như là một cái quái nhân." Lý Thành Thiên ra sức giải thích.

Nguyên Huyên sờ vào y phục mình, hiển nhiên nói. "U Minh Tự truyền thống ăn mặc là như vậy, ngay cả phương trượng cũng rất thích mặc áo đỏ!"

"Nhưng ngươi cần xem mình đang ở đâu, là Giao Long Phủ không phải U Minh Tự, bước ra đường cần chú trọng mặt mũi!" Lý Thành Thiên lướt qua một kiện y phục màu trắng bên trong cửa hàng, liền dừng lại. "Ta nhìn cái này không tệ, chúng ta bán tranh ăn mặc sao cho ra vẻ nghệ nhân một chút, chính ta cũng đổi một cái!"

Giờ phút này, trong tiệm khách nhân không còn nhiều, chính giữa bày ra một số vải vóc, xung quanh giam đầy quần áo, lão bản thỉnh thoảng lại ghé tới giới thiệu.

Thời buổi này bán quần áo không có ma nơ canh, tốt nhất là trực tiếp mặc vào, như cái Lý Thành Thiên đang mặc trên người để cho lão bản tốn nước bọt không ít.

Áo kiểu ngắn màu xanh chàm, công thức dệt vải gia truyền mười mấy đời, phẩm màu từ ngoại quốc, đặc biệt là trên vai bầy én trắng đâm đầu bay xuống cũng không đơn giản, là Bình An Quốc đệ nhất danh hoạ trong lúc du ngoạn vô tình vẽ lại, phối hợp với đai lưng Như Ý Kim Tuyến, bla bla.

Bất quá hỏi tới đệ nhất danh hoạ là ai thì hắn không nhớ.

Lý Thành Thiên đối với dạng này miệng lưỡi kéo khách không có gì lạ, thuốc nhuộm từ ngoại quốc có quỷ tin ngươi.

Về Nguyên Huyên là bộ quần áo trắng, hai bên ngực điểm rừng trúc, mà trúc cũng gọi là quân tử... Lý Thành Thiên liền nói ngươi tính tiền cho ta.

Nói một hồi không khéo đệ nhất danh hoạ trong lúc đi nhà xí chợt phát hiện đằng kia có rừng trúc.

Sau đó Lý Thành Thiên nhìn dưới chân Nguyên Huyên. "Ngươi mang gì đây?"

Cảm tưởng như từng sợi rơm đan lại.

Thế là hắn giúp Nguyên Huyên chọn một cặp hài màu đen, suốt ngày mang giày cỏ, sợ là bị ngứa, mà đang buôn bán kỵ nhất gãi gãi bàn chân.

Tới lúc dùng vàng tính tiền lão bản có chút hoài nghi, mất một đoạn thời gian bèn gọi tới người quen giúp mình giám định, sau đó dùng cán cân nhìn trọng lượng, trả lại tiền thừa.



Cách này có thể nhanh chóng đổi tiền, chứ đi tận cửa nơi đổi tiền của Giao Long Phủ nằm cách đây khá xa.

Không những vàng, đa số kim loại đều nhờ vào giả kim thuật sư, mà tại Bình An Quốc không dễ khai thác kim loại, cho tới đồng chì sắt thép đều phải qua tay bọn hắn, sau đó chuyển qua những địa phương khác.

Đi hết Bình An Quốc những trụ sở như thế này không có tới mười cái, cho nên muốn dùng vàng đổi tiền phải để dành lượng lớn, chịu khó đi xa một chuyến.

Kế đến lại dẫn Nguyên Huyên tới một nơi khác, tại đây bày biện lộn xộn, thập cẩm hàng hoá.

Lý Thành Thiên giúp Nguyên Huyên chọn một kiện cửu điều cà sa, áo đỏ hoạ tiết hoa sen màu vàng, sau khi khoác lên người liền có một dạng cảm giác ôn hoà hỗ trợ, đồ đần nhìn vào cũng nhận ra ngay hắn là tăng nhân.

Chưa hết, một thanh hoàng kim tích trượng, trên đầu trượng treo nhiều vòng vàng, mỗi bước chân đều sẽ kèm theo âm thanh đinh đang, tức là từ xa đã biết ngươi làm hoà thượng.

Nguyên Huyên mang cà sa cầm tích trượng, cảm giác như thế giới đang thay đổi, từ lúc nào cà sa cùng tích trượng đều có thể mua rồi?

Chẳng qua Lý Thành Thiên biết, thời buổi này muốn mua thứ gì cũng có, mà không phải hàng thật thì lấy hàng nhái cũng được.

Thậm chí Địa Phủ còn có hàng fake nói chi tới mấy thứ này.

Nhưng Nguyên Huyên thích, hắn cũng có ý chí phấn đấu làm phương trượng, mà dạng này cà sa tích trượng chỉ có phương trượng lúc dự lễ mới dám mặc vào.

Thôi thì cảm nhận một chút khí thế phương trượng, sau này sẽ không còn bỡ ngỡ.

Cuối cùng mới là công đoạn gây cấn nhất, đi ăn nhà hàng!

Lý Thành Thiên định bước qua đại môn, ngoái đầu nói. "Trưởng lão ngươi lề mề quá, đi nhanh lên!"

Lúc này Nguyên Huyên chỉ còn lại một mắt nhưng có thể nhìn ra bên trên bảng hiệu... Thiên Kim Lâu, đằng sau còn có một khối vải kết thành chùm hoa hồng phấn đong đưa trong gió.

Hắn nhìn xuống, nếu như không phải đùa thì vị thí chủ này đã đi nhầm chỗ.

Trên đời có ai dắt hoà thượng đi gọi gà nha?

Lý Thành Thiên nhận ra mình có chút không ý tứ, đi tới nói. "Haiz, hiểu lầm! Khắp Lâm thị không có nhà hàng, nhưng Thiên Kim Lâu này bên dưới sẽ phục vụ đồ ăn, cũng có đồ ăn chay. Chúng ta không làm chuyện gì bất thường ngoài ăn!"

Nguyên Huyên hơi do dự, Lý Thành Thiên kéo tay hắn. "Giờ này là tốt nhất! Đợi lát nữa người ta đi làm về, rảnh rỗi tới đây sẽ đông lắm!"

Rốt cuộc Nguyên Huyên đi vào, ngại tới mức đầu trọc đỏ ửng, nhưng vẫn khách khí khuyên bảo. "Xem ra ngươi thường tới đây!? Bần tăng là người nhà chùa, ngươi là thường dân, không thể nào cấm cản, nhưng muốn khuyên ngươi còn trẻ tuổi đừng nên tự hại thận mình!"



Lý Thành Thiên cũng lười giải thích, hắn chưa từng vào đây dù chỉ một lần, nhưng ai có tiền mà không muốn một cử ăn ngon, vừa vặn nơi này là gần nhất.

Bất Sương huyện nhìn lại có tới chín cái sơn thôn, tìm một nhà hàng sang trọng không dễ dàng.

Không gian tương đối rộng rãi, vài cái bàn tròn xen kẽ cùng cột nhà, bốn phía đóng chặt cửa sổ, ánh đèn lờ mờ, cũng không giống như trong phim đầy đủ ánh sáng, mà giống ngoài đời hơn, khụ khụ...

Hai người bước vào, lập tức mọi người đem ánh mắt đều dồn về hướng bọn hắn, âm thanh đều dừng lại, cơ hồ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Sau đó bắt đầu có những trận âm thanh to nhỏ.

"Lần đầu tiên ta mới thấy hoà thượng đi vào thanh lâu, không phải giả dạng lừa gạt người chứ?"

"Có tiền là được! Ngươi còn làm bộ tao nhã, tới heo đực có tiền ngươi cũng không từ chối đi?"

"Đúng đúng! Ta nhìn tên trọc kia không tệ, lát nữa để ta tiếp hắn! Nhưng nhìn hắn cao lớn bất phàm, ta nghĩ sẽ quất sập giường nha!"

Nguyên Huyên không còn gì để nói, cắm mặt dưới đất mà đi, thẹn mà không dám nhìn lên.

Lý Thành Thiên bất mãn nói. "Sao ngươi không ngước mặt nhìn đường?"

"Bần tăng đang tìm bên dưới có cái lỗ nào không, đột nhiên muốn độn thổ!"

"..."

Lý Thành Thiên lắc đầu, kéo Nguyên Huyên ngồi vào một bàn.

Trên bàn luôn có một bình sứ nhỏ màu trắng đựng rượu, Nguyên Huyên bắt lấy, Lý Thành Thiên chụp tay hắn, đẩy qua một bên. "Đây không phải trà đâu!"

Rất nhanh một nữ nhân ăn mặc có chút bại lộ trước ngực đi tới, dùng ánh mắt cổ quái nhìn hai người. "Ngươi... Ngươi..."

"Ngươi ngươi cái gì?" Lý Thành Thiên bực mình quay qua, cánh tay gác trên lưng ghế.

"À xin hỏi thiếu gia cần gì?"

"Menu... À không thực đơn nơi nào?" Lý Thành Thiên đáp.

Nữ nhân lấy lại tinh thần, giao tới một quyển giấy.

Lý Thành Thiên làm bộ nhìn sơ một lượt, hất cằm qua Nguyên Huyên nói. "Nhìn thấy sao? Toàn bộ đồ chay làm xong đem ra hết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Đế Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook