Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi
Chương 20:
Hỏa Chiếu
29/10/2023
Khí tức ngọt ngào của cô nhóc hấp dẫn yêu ma quỷ quái và thi hồn chen nhau tới gần, chúng nó thèm nhỏ dãi, như hổ rình mồi thèm thuồng cô nhóc.
Giống lần trước, cô nhóc suýt nữa bị yêu quỷ nuốt vào trong bụng chính là một ví dụ.
Giờ phút này, nếu như cô nhóc rời khỏi kết giới mà Thần núi tạo ra, hoặc là trong quá trình đi thăm mộ của bà ngoại mà không có ngài Thỏ đi theo phía sau bảo vệ, chắc chắn sẽ bị một đám yêu ma quỷ quái thay nhau chen chúc muốn ăn thịt cô nhóc.
Hậu quả... giống như nhét một cái ghế vào giữa một đám Thành Long.
Mà ‘Tiểu Hồng nướng thịt’ hoàn toàn không biết gì, cả ngày đều vui vẻ hớn hở chạy nhảy lung tung.
Chuyện này không khỏi để cho ngài Thỏ và Thần núi phải cả ngày than ngắn thở dài: “Ông cũng đừng bảo vệ cô nhóc cẩn thận như vậy.”
“Cô nhóc không có khả năng ở nơi này cả đời.” Ngài Thỏ dùng vẻ mặt đau khổ nói, nó cảm giác lông của mình đều bị buồn phiền trong lòng làm cho rụng hết rồi: “Cô nhóc sẽ lớn lên, lúc trưởng thành cũng phải đi học, mà muốn đến trường học thì phải ra khỏi thôn, cô nhóc muốn ra khỏi thôn thì tôi cũng phải đi cùng cô nhóc và một đám nhân loại khác.”
Nó dùng sức kéo chặt lỗ tai của mình, lần này nó không nói dối như những lần trước nữa: “Tôi chán ghét nhân loại!”
“Cái người từng là nhân loại kia có thể bảo vệ tốt chính mình.”
“Ông hỏi tôi đang nói về ai ư? Mẹ của cô nhóc? Hay là bà ngoại?” Ngài Thỏ nghiêm mặt: "Tôi từng gặp nhiều người đã mở Thiên Nhãn, nhưng mà cô nhóc là người có năng lực tệ nhất mà tôi biết.”
Thiên phú kém cỏi thì thôi đi, không chỉ là miếng mồi thơm ngon ngào ngạt còn mở Thiên Nhãn, vậy chỉ khiến yêu quái muốn ăn cô nhóc hơn mà thôi.
“Ừ.”
Thần núi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị ngài Thỏ chít chít cướp hết lời của mình.
Đợi đến khi ngài Thỏ công kích cô nhóc nhân loại vô tri yếu ớt xong, cuối cùng Thần núi mới có cơ hội chậm rãi nói: “Nếu như cô nhóc một mình xuống núi cũng không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“... Vì sao?” Ngài Thỏ sửng sốt hỏi.
“Một quỷ thần cường đại nào đó đã để lại ấn ký trên người cô nhóc.” Thần núi nói rất chậm: “Tà tôn muốn thương tổn cô nhóc sẽ bị hồn phi phách tán trong nháy mắt.”
Ngài Thỏ run rẩy, dường như đoán được quỷ thần để lại ấn ký đó là ai.
“Nhưng cô nhóc vừa nhìn thấy những thứ đó sẽ khóc.” Ngài Thỏ lại dùng vẻ mặt sầu khổ bắt đầu nhéo lỗ tai của mình: “Ông không thấy cô nhóc đó khóc ghê gớm thế nào đâu, cứ nhìn thấy quỷ là khóc lóc đòi chết đòi treo cổ, nhìn thấy linh hồn thì lại ngơ ngơ ngốc ngốc ngồi bất động ba ngày mới thôi hết khóc. Lúc mới bắt đầu, một ngày cô nhóc khóc ít nhất chục lần, có thể làm cho đầu óc của tôi đều đau âm ỉ.”
Thần núi bày ra vẻ mặt của trưởng bối hiền lành nhìn nó.
Ánh mắt Thần núi bao hàm rất nhiều thứ, nhưng anh ta lại không nói gì.
“Thế giới loài người có một thuật ngữ, đó là ở thời điểm thích hợp thì nên buông tay cho đứa bé trưởng thành.” Dường như Thần núi như một vị trưởng giả đức cao vọng trọng, chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.
“Ý của ông là, chúng ta không cần quản những thứ coi cô nhóc như miếng thịt kho tàu mà thèm nhỏ dãi ngoài kia, ông mở kết giới, còn tôi cũng để tùy chúng nó muốn làm gì thì làm, để cho cô nhóc tự sinh tự diệt, thích khóc thế nào thì khóc, dù có chuyện gì xảy ra cũng chỉ đứng nhìn thôi phải không?” Ngài Thỏ giơ móng vuốt gãi đầu hỏi Thần núi.
Sau đó, bọn họ cùng nhau im lặng không lên tiếng.
“Cô nhóc là một đứa con của nhân loại, còn cần thời gian để trưởng thành.” Thần núi ho khan một tiếng.
Đối với Thần núi mà nói, trưởng thôn sống gần trăm tuổi ở trong thôn cũng là một đứa con nít trong mắt của mình.
Giống lần trước, cô nhóc suýt nữa bị yêu quỷ nuốt vào trong bụng chính là một ví dụ.
Giờ phút này, nếu như cô nhóc rời khỏi kết giới mà Thần núi tạo ra, hoặc là trong quá trình đi thăm mộ của bà ngoại mà không có ngài Thỏ đi theo phía sau bảo vệ, chắc chắn sẽ bị một đám yêu ma quỷ quái thay nhau chen chúc muốn ăn thịt cô nhóc.
Hậu quả... giống như nhét một cái ghế vào giữa một đám Thành Long.
Mà ‘Tiểu Hồng nướng thịt’ hoàn toàn không biết gì, cả ngày đều vui vẻ hớn hở chạy nhảy lung tung.
Chuyện này không khỏi để cho ngài Thỏ và Thần núi phải cả ngày than ngắn thở dài: “Ông cũng đừng bảo vệ cô nhóc cẩn thận như vậy.”
“Cô nhóc không có khả năng ở nơi này cả đời.” Ngài Thỏ dùng vẻ mặt đau khổ nói, nó cảm giác lông của mình đều bị buồn phiền trong lòng làm cho rụng hết rồi: “Cô nhóc sẽ lớn lên, lúc trưởng thành cũng phải đi học, mà muốn đến trường học thì phải ra khỏi thôn, cô nhóc muốn ra khỏi thôn thì tôi cũng phải đi cùng cô nhóc và một đám nhân loại khác.”
Nó dùng sức kéo chặt lỗ tai của mình, lần này nó không nói dối như những lần trước nữa: “Tôi chán ghét nhân loại!”
“Cái người từng là nhân loại kia có thể bảo vệ tốt chính mình.”
“Ông hỏi tôi đang nói về ai ư? Mẹ của cô nhóc? Hay là bà ngoại?” Ngài Thỏ nghiêm mặt: "Tôi từng gặp nhiều người đã mở Thiên Nhãn, nhưng mà cô nhóc là người có năng lực tệ nhất mà tôi biết.”
Thiên phú kém cỏi thì thôi đi, không chỉ là miếng mồi thơm ngon ngào ngạt còn mở Thiên Nhãn, vậy chỉ khiến yêu quái muốn ăn cô nhóc hơn mà thôi.
“Ừ.”
Thần núi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị ngài Thỏ chít chít cướp hết lời của mình.
Đợi đến khi ngài Thỏ công kích cô nhóc nhân loại vô tri yếu ớt xong, cuối cùng Thần núi mới có cơ hội chậm rãi nói: “Nếu như cô nhóc một mình xuống núi cũng không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“... Vì sao?” Ngài Thỏ sửng sốt hỏi.
“Một quỷ thần cường đại nào đó đã để lại ấn ký trên người cô nhóc.” Thần núi nói rất chậm: “Tà tôn muốn thương tổn cô nhóc sẽ bị hồn phi phách tán trong nháy mắt.”
Ngài Thỏ run rẩy, dường như đoán được quỷ thần để lại ấn ký đó là ai.
“Nhưng cô nhóc vừa nhìn thấy những thứ đó sẽ khóc.” Ngài Thỏ lại dùng vẻ mặt sầu khổ bắt đầu nhéo lỗ tai của mình: “Ông không thấy cô nhóc đó khóc ghê gớm thế nào đâu, cứ nhìn thấy quỷ là khóc lóc đòi chết đòi treo cổ, nhìn thấy linh hồn thì lại ngơ ngơ ngốc ngốc ngồi bất động ba ngày mới thôi hết khóc. Lúc mới bắt đầu, một ngày cô nhóc khóc ít nhất chục lần, có thể làm cho đầu óc của tôi đều đau âm ỉ.”
Thần núi bày ra vẻ mặt của trưởng bối hiền lành nhìn nó.
Ánh mắt Thần núi bao hàm rất nhiều thứ, nhưng anh ta lại không nói gì.
“Thế giới loài người có một thuật ngữ, đó là ở thời điểm thích hợp thì nên buông tay cho đứa bé trưởng thành.” Dường như Thần núi như một vị trưởng giả đức cao vọng trọng, chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.
“Ý của ông là, chúng ta không cần quản những thứ coi cô nhóc như miếng thịt kho tàu mà thèm nhỏ dãi ngoài kia, ông mở kết giới, còn tôi cũng để tùy chúng nó muốn làm gì thì làm, để cho cô nhóc tự sinh tự diệt, thích khóc thế nào thì khóc, dù có chuyện gì xảy ra cũng chỉ đứng nhìn thôi phải không?” Ngài Thỏ giơ móng vuốt gãi đầu hỏi Thần núi.
Sau đó, bọn họ cùng nhau im lặng không lên tiếng.
“Cô nhóc là một đứa con của nhân loại, còn cần thời gian để trưởng thành.” Thần núi ho khan một tiếng.
Đối với Thần núi mà nói, trưởng thôn sống gần trăm tuổi ở trong thôn cũng là một đứa con nít trong mắt của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.