Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi
Chương 48: Mạnh Bà Chạy Đến Hiện Thế
Hỏa Chiếu
29/10/2023
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: A, cái tên muội khống kia xuất hiện rồi!]
[Là mặt ngựa không phải đầu trâu: Cái tên muội khống kia xuất hiện rồi!]
[Ngưu Ngưu dũng cảm, không sợ khó khăn:+1]
[Diêm Vương: Các người đang hóng chuyện gì vậy? Bổn vương nghe không hiểu lắm.]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: Ông chủ, tôi nói cho ngài biết, Tiểu Hắc có một cô em gái ở hiện thế, ha ha ha ha!]
[Diêm Vương: Cái gì? Còn có loại chuyện này nữa sao?]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: Ông chủ, ngài tới cũng đã tới, thanh toán tiền mua hàng trong khoảng thời gian trước cho tôi đi, tiền mặt hay chuyển khoản gì đều được.]
[Diêm Vương: Hôm nay công vụ bận rộn, tạm biệt.]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: Ông chủ, ngài không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?]
[Là mặt ngựa không phải đầu trâu: Nhưng mà nói gì thì nói, em gái Tiểu Hắc lừa được này còn rất đẹp (ảnh chụp màn hình).]
[Anh trai đẹp trai lạnh lùng của Minh phủ: Không nên tùy tiện up ảnh chụp em gái người khác!]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: Woa! Quá đáng yêu! Nếu bé con này đến tiệm của tôi ăn uống, tôi không chỉ không thu tiền mà còn đóng gói cho bé con mang đi nữa!]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: 886 anh em ơi! Tôi muốn đến hiện thế tìm em gái của Tiểu Hắc.]
[Anh trai đẹp trai lạnh lùng của Minh phủ: Cô mà dám đến đây, tôi thả chó ra cắn chết cô!]
***
Tóm lại một câu: gà bay chó sủa, binh hoang mã loạn.
Phán quan tiên sinh không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi, đẩy đẩy kính mắt, thở dài một hơi.
Lại nói, không phải Bạch tiên sinh rất tức giận, lúc trước nói muốn bắt Tiểu Hắc về sao?
Tại sao bây giờ Tiểu Hắc vẫn còn sống khỏe mạnh nhảy nhót khắp nơi như thế?!
Phán quan tiên sinh vừa làm mới lịch sử tin nhắn, phát hiện một câu đơn giản.
[Bạch: Tất cả mọi người đi làm việc đi, đừng quan tâm đến những chuyện không liên quan nữa.]
Bạch tiên sinh vừa gửi tin nhắn lên nhóm, cả đám yên tĩnh không ai dám nói chuyện.
Phán quan vô cùng vui mừng.
Không hổ là Bạch tiên sinh đáng tin cậy!
Đúng rồi, nên đặt tâm tư lên trên công việc, như vậy mới đúng.
Lúc này “Bạch tiên sinh đáng tin cậy” đang cười khách khách ngồi trên ghế.
Phạm Vô Cữu rụt đầu run rẩy đứng trước mặt anh, giống như học sinh tiểu học chưa làm xong bài tập bị giáo viên phạt đứng.
“Biết sai ở đâu không?”
“Tôi không nên tiêu tiền địa phủ lung tung ở hiện thế.”
“Còn gì nữa không?”
“Đáng lẽ tôi không nên đưa em gái bay cao hơn ngàn mét mà không nói trước với em gái.”
“Ừ, còn gì nữa?”
“Tôi không nên tưới hỏng vườn rau của em gái, làm cơm rất khó ăn nhưng lại không thừa nhận là mình làm.”
Không khí vô cùng trầm trọng.
Hàng ngày Hắc Vô Thường đại nhân còn dám múa nhảy trước mặt Diêm Vương, nhưng giờ lại như sắp khóc đến nơi.
Tiểu Lộc ôm ngài Thỏ, tò mò từ trong phòng ló đầu nhìn ra bên ngoài phòng khách.
“Anh trai đang bị mắng sao?”
“Chắc là vậy.” Cô nhóc không nhìn ra à?
“Tại sao anh ấy lại bị mắng?”
“Không biết.” Xem như do tôi mách lẻo đi.
“Ồ…”
Tiểu Lộc vừa định dựng thẳng tai lên nghe thì cửa lớn phòng khách phát ra âm thanh rất lớn, một giọng nữ hùng hồn hiên ngang truyền tới: “Nhanh! Tiểu Hắc! Nghe nói bây giờ cậu đang ở đây, mau đưa em gái của mình ra đây cho tôi sờ hai cái coi.”
Sau đó âm thanh của người phụ nữ dừng lại khi nhìn thấy Bạch Vô Thường đại nhân.
Đập vào mắt là một hình ảnh như thế này:
Bạch Vô Thường: ^_^
Hắc Vô Thường: QAQ
Mạnh Bà:!!!
Bầu không khí lúc này cực kỳ vi diệu.
Mạnh bà giống như gặp quỷ quay đầu bỏ chạy, rầm một cái đóng cửa lại: “Quấy rầy rồi, tôi đi đây, các người cứ tiếp tục!”
[Là mặt ngựa không phải đầu trâu: Cái tên muội khống kia xuất hiện rồi!]
[Ngưu Ngưu dũng cảm, không sợ khó khăn:+1]
[Diêm Vương: Các người đang hóng chuyện gì vậy? Bổn vương nghe không hiểu lắm.]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: Ông chủ, tôi nói cho ngài biết, Tiểu Hắc có một cô em gái ở hiện thế, ha ha ha ha!]
[Diêm Vương: Cái gì? Còn có loại chuyện này nữa sao?]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: Ông chủ, ngài tới cũng đã tới, thanh toán tiền mua hàng trong khoảng thời gian trước cho tôi đi, tiền mặt hay chuyển khoản gì đều được.]
[Diêm Vương: Hôm nay công vụ bận rộn, tạm biệt.]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: Ông chủ, ngài không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?]
[Là mặt ngựa không phải đầu trâu: Nhưng mà nói gì thì nói, em gái Tiểu Hắc lừa được này còn rất đẹp (ảnh chụp màn hình).]
[Anh trai đẹp trai lạnh lùng của Minh phủ: Không nên tùy tiện up ảnh chụp em gái người khác!]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: Woa! Quá đáng yêu! Nếu bé con này đến tiệm của tôi ăn uống, tôi không chỉ không thu tiền mà còn đóng gói cho bé con mang đi nữa!]
[Canh Mạnh Bà cuối năm khuyến mãi mua một tặng một: 886 anh em ơi! Tôi muốn đến hiện thế tìm em gái của Tiểu Hắc.]
[Anh trai đẹp trai lạnh lùng của Minh phủ: Cô mà dám đến đây, tôi thả chó ra cắn chết cô!]
***
Tóm lại một câu: gà bay chó sủa, binh hoang mã loạn.
Phán quan tiên sinh không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi, đẩy đẩy kính mắt, thở dài một hơi.
Lại nói, không phải Bạch tiên sinh rất tức giận, lúc trước nói muốn bắt Tiểu Hắc về sao?
Tại sao bây giờ Tiểu Hắc vẫn còn sống khỏe mạnh nhảy nhót khắp nơi như thế?!
Phán quan tiên sinh vừa làm mới lịch sử tin nhắn, phát hiện một câu đơn giản.
[Bạch: Tất cả mọi người đi làm việc đi, đừng quan tâm đến những chuyện không liên quan nữa.]
Bạch tiên sinh vừa gửi tin nhắn lên nhóm, cả đám yên tĩnh không ai dám nói chuyện.
Phán quan vô cùng vui mừng.
Không hổ là Bạch tiên sinh đáng tin cậy!
Đúng rồi, nên đặt tâm tư lên trên công việc, như vậy mới đúng.
Lúc này “Bạch tiên sinh đáng tin cậy” đang cười khách khách ngồi trên ghế.
Phạm Vô Cữu rụt đầu run rẩy đứng trước mặt anh, giống như học sinh tiểu học chưa làm xong bài tập bị giáo viên phạt đứng.
“Biết sai ở đâu không?”
“Tôi không nên tiêu tiền địa phủ lung tung ở hiện thế.”
“Còn gì nữa không?”
“Đáng lẽ tôi không nên đưa em gái bay cao hơn ngàn mét mà không nói trước với em gái.”
“Ừ, còn gì nữa?”
“Tôi không nên tưới hỏng vườn rau của em gái, làm cơm rất khó ăn nhưng lại không thừa nhận là mình làm.”
Không khí vô cùng trầm trọng.
Hàng ngày Hắc Vô Thường đại nhân còn dám múa nhảy trước mặt Diêm Vương, nhưng giờ lại như sắp khóc đến nơi.
Tiểu Lộc ôm ngài Thỏ, tò mò từ trong phòng ló đầu nhìn ra bên ngoài phòng khách.
“Anh trai đang bị mắng sao?”
“Chắc là vậy.” Cô nhóc không nhìn ra à?
“Tại sao anh ấy lại bị mắng?”
“Không biết.” Xem như do tôi mách lẻo đi.
“Ồ…”
Tiểu Lộc vừa định dựng thẳng tai lên nghe thì cửa lớn phòng khách phát ra âm thanh rất lớn, một giọng nữ hùng hồn hiên ngang truyền tới: “Nhanh! Tiểu Hắc! Nghe nói bây giờ cậu đang ở đây, mau đưa em gái của mình ra đây cho tôi sờ hai cái coi.”
Sau đó âm thanh của người phụ nữ dừng lại khi nhìn thấy Bạch Vô Thường đại nhân.
Đập vào mắt là một hình ảnh như thế này:
Bạch Vô Thường: ^_^
Hắc Vô Thường: QAQ
Mạnh Bà:!!!
Bầu không khí lúc này cực kỳ vi diệu.
Mạnh bà giống như gặp quỷ quay đầu bỏ chạy, rầm một cái đóng cửa lại: “Quấy rầy rồi, tôi đi đây, các người cứ tiếp tục!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.