Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 308: Bị thương

Quyền Tâm Quyền Ý

22/08/2013

Lý Đại Duy vốn bình tĩnh bỗng có phản ứng, ‘cậu nhỏ’ kia so sánh với thần binh của Lưu Anh Nam hệt như cọng cỏ so với đại thụ, giống như một cây bồ công anh đong đưa trong gió, lay lay nhè nhẹ, nhưng cứ lay lay một cái thì sẽ có mầm mống sinh mạng vô tận bay đi.

Mà bức chân dung người đẹp quỷ dị hệt như phong ấn ma quỷ kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phần bụng Lý Đại Duy, mầm mống sinh mạng phun trào ra phun tóe lên bức tranh, hình thành một dòng chảy nhỏ tràn về phía người trong bức tranh.

Phản ứng đầu tiên của Nhậm Vũ chính là cứu người. Cô vẫn vọt lên trước như lúc nãy, một tay bấm huyệt Nhân Trung, một tay day huyệt Thái Dương, song lần này không cách nào ngăn cản mầm mống sinh mạng như suối phun, tràn không ngừng vào trong bức tranh.

Nhậm Vũ rất nhanh liền buông tha, cô cũng ngầm thừa nhận, hết thảy những điều này đã vượt khỏi nhân thức của cô, càng không trong phạm vi y học. Song Nhậm Vũ vẫn rất cố chấp, nếu là bệnh nhân cô đã lưu trị thì nhất định phải chữa khỏi, vả lại trên dưới toàn viện bây giờ đều đang nhìn cô. Nếu Lý Đại Duy cứ chết đi như thế, sau này cô cũng không còn mặt mũi ở lại bệnh viện nữa.

Cho nên cô cũng chẳng sợ yêu ma quỷ quái gì nữa, trực tiếp nhờ Lưu Anh Nam giúp đỡ:

- Đây rốt cuộc là thế nào? Mau mau cứu cậu ta!

Khi Nhậm Vũ sốt ruột quay người lại, thoáng cái khiếp sợ. Cô nhìn thấy Lưu Anh Nam cũng đang nhìn đăm đăm vào bức tranh trên bụng Lý Đại Duy, đôi mắt đỏ au, không có lòng trắng, không có con ngươi, chỉ có một màu đỏ như máu, dần dần màu đỏ ấy chảy ra ngoài, hóa thành lệ máu chảy đầy hai má hắn.

Lưu Anh Nam vô cùng đau đớn, hai mắt hệt như bị vạn mũi tên đâm qua thân thể thì bị hành hạ giống như trên chảo nóng, nỗi đau đớn vô biên đang nhấn chìm hắn. Thân thể hắn vặn vẹo, hai tay túm chặt đầu mình, đau đớn gào thét, giống như một con dã thú bị thương, không ai trợ giúp.

Lúc này Nhậm Vũ cũng mặc kệ Lý Đại Duy gì kia, vội vàng bước tới ấn Lưu Anh Nam lên giường bệnh, lần này cũng không dám lật mí mặt kiểm tra đồng tử hắn, sợ đến mức luống ca luống cuống, trực tiếp nói:

- Anh làm sao thế? Anh không sao đấy chứ?

Đây là hai câu Lưu Anh Nam ghét nhất, thường xuyên nhìn thấy trong phim truyền hình. Nhất là khi đương sự bị thương ngã xuống đất, máu chảy không ngừng, chỉ còn thoi thóp, lúc này nam hoặc nữ chính xuất hiện, ôm đương sự vào trong ngực, câu đầu tiên chính là:



- Anh/em không sao chứ? Anh/em sao rồi?

Đáng giận nhất là, đương sự rõ ràng đang chảy máu không ngừng, chỉ còn thoi thóp, mắt thấy sắp toi mạng lại luôn mở mắt trong tiếng kêu réo của nhân vật chính, thông thường sẽ nói:

- Mặc kệ anh, mau đi đi… Vì tổ quốc, vì nhân dân… Anh rất muốn nhìn thấy ngày lá cờ đỏ cắm khắp non sông… Tiền này, giao cho tổ chức, là thứ cuối cùng…

Haizzz, đáng thương ghê. Thực ra nhiều năm qua, tuy chúng ta có TV để xem, có chương trình TV để xem, nhưng chúng ta lại không biết giải trí là thứ gì, chương trình TV ngoại trừ đề tài chiến tranh cờ đỏ, thì chính là vấn đề xã hội cực kỳ tả thực, như chia nhà, tài sản, nuôi dưỡng cha mẹ, sinh nam sinh nữ… Gần như chưa từng thấy bất kỳ tiết mục đề tài nào mang tính chỉ hướng, chỉ vì giải trí, gây cười!

Lưu Anh Nam vừa nghe thấy lời Nhậm Vũ, chỉ nghĩ được ra như vậy, khiến hắn đau lòng không thôi.

Dù sao hắn cũng không có ví tiền dính máu, cũng không cần hắn lấy tiền ra để bo, hắn trực tiếp ngả đầu vào trong ngực Nhậm Vũ.

Từ lần đầu tiên hắn gặp Nhậm Vũ, xuyên thấu qua chiếc bloose thùng thình kia đã nhìn thấy ‘bản chất’, cô thân mang ‘hung khí’, lúc này Lưu Anh Nam rốt cuộc đã được xác minh.

Đương nhiên, hắn quả thật rất choáng đầu, cảm giác mệt mỏi trống rỗng tràn ngập toàn thân, đôi mắt như bị vô số mũi kim đâm thủng, cả người bị Lửa Địa Ngục nung khô, đau đớn khó nhịn, nhưng đau đớn hơn chăng nữa cũng chẳng bõ bèn gì so với chỗ mềm mại kia.

Sự mềm mại của hai ngọn núi là một sự mềm mại khó có thể hình dung, đàn ông say mê điên cuồng với nó, thế giới không có bất kỳ thứ gì có thể sánh bằng. Hiện tại nửa khuôn mặt Lưu Anh Nam đều vùi trong đó, cảm nhận thứ cảm giác độc nhất vô nhị ấy.

Cho dù ngay lần đầu tiên đã nhìn ra Nhậm Vũ khác với người thường, hung khí ép người, song lần này tự mình cảm nhận mới phát hiện, lúc ấy hắn đánh giá thấp Nhậm Vũ một cách nghiêm trọng. Lúc trước mắt đo cùng lắm là 34C, nào ai ngờ lại khoảng 36D, Lưu Anh Nam vùi đầu vào trong đó, bị hai tòa núi lớn kẹp vào giữa, êm ái như mây, cho dù chết ngạt cũng sẵn lòng.

Đương nhiên, đây có lẽ là ảo giác của Lưu Anh Nam, là do gần đây nhìn bánh bao chiên của Hồng Hà quá nhiều nên cảm giác mọi thứ đều đặc biệt lớn. Cũng có lẽ là ảo giác sinh ra dưới sự đau đớn cực lớn.



Hắn cũng không biết sao mình lại suy yếu như thế, ban nãy khi tỉnh lại còn cảm thấy tinh thần sáng láng, cảm giác rất khỏe, bây giờ sao lại khó chịu như thế, thậm chí ngay cả sức chống đỡ thân thể đều không có? Còn có điểm quan trọng nhất là, Âm Dương Nhãn luôn làm gì cũng được của mình lại vô cùng đau đớn, giống như mất hết mana vậy.

Thực ra hiện tại Nhậm Vũ cũng rất khó chịu, cô trơ mắt nhìn Lý Đại Duy phun trào mầm mống sinh mạng không ngừng, tùy lúc đều có nguy hiểm thoát dương mà chết. Hơn nữa tinh hoa phun ra còn đang không ngừng tràn về phía bức chân dung mỹ nữ quỷ dị kia, cô lo sẽ xảy ra chuyện gì đó càng đáng sợ hơn.

Chủ yếu nhất vãn là cảm giác của bản thân, nửa khuôn mặt của Lưu Anh Nam vừa vặn kẹt giữa khe ngực sâu hun hút kia, vốn chính là nơi mẫn cảm, có thể cảm giác được từng làn hơi nóng hắn thở ra, thổi cô mềm nhũn cả người, run rẩy toàn thân. Nhưng Lưu Anh Nam lúc này xụi lủi như bún, cô chỉ cần hơi nhúc nhích thì Lưu Anh Nam sẽ ngã xuống đất, nhưng nếu không nhúc nhích, thì ngã xuống chính là cô.

- Này, anh sao rồi? –Nhậm Vũ thực sự không biết nói thế nào cho hay.

Lưu Anh Nam từ từ vươn tay ra lắc lắc, nhưng trước sau không ngẩng đầu:

- Tôi chóng mặt hoa mắt cả người không còn sức lực, trước nay chưa từng khó chịu như vậy. Cô để tôi hát một bài ca dao không ai hỏi han trên đỉnh núi, trong khe rãnh này đi…

Vừa nghe Lưu Anh Nam còn có thể lảm nhảm, Nhậm Vũ đỏ mặt kéo hắn từ trước ngực dậy, cúi đầu nhìn, áo trước ngực đều bị ép vào trong khe sâu. Cô một tay đỡ Lưu Anh Nam, một tay sửa sang quần áo, sốt ruột nói:

- Nếu anh không sao, xin anh hãy dùng pháp thuật thần tiên của anh mau cứu Lý Đại Duy đi, tôi thấy cậu ta sắp không xong rồi.

Thực ra Nhậm Vũ thấy Lưu Anh Nam dường như cũng sắp không xong, không chỉ trong mắt chảy lệ máu, lỗ mũi càng chảy rào rào, hắn vốn đã mất máu quá nhiều lúc này càng thêm nguy hiểm.

Lưu Anh Nam có thể khẳng định, chắc chắn là có quỷ vật quấy phá, cho dù thân thể hắn rất suy yếu nhưng cũng nhất quyết không cho phép có quỷ vật hại người ngay dưới mí mắt hắn. Chỉ là, hiện giờ hắn thật sự có lòng mà không có sức.

Vừa mở Âm Dương Nhãn liền cảm thấy như vạn mũi tên xuyên tim, đau đớn khó nhịn, đây là việc chưa từng xảy ra bao giờ. Lúc nãy khi tỉnh lại còn khỏe mạnh, còn nhìn thấy vài hồn ma vừa chết trong bệnh viện, sao bây giờ lại như thế nhỉ? Lẽ nào ác quỷ đang hại Lý Đại Duy cường đại hơn mình quá nhiều?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Lâm Thời Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook