Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 302: Người thực vật mộng tinh

Quyền Tâm Quyền Ý

22/08/2013

Cứ thế, sau khi bản thân Diệp Tinh tự mình bộc lộ, cộng thêm kế hoạch công phu của đoàn đội đằng sau cô, cả sự kiện lập tức đi lên một con đường khác, khiến fans của Diệp Tinh kéo lên tột đỉnh, vô số thanh niên nam nữ bị cảm động, coi cuộc tình không kể sang hèn này thành kiểu mẫu tình yêu trong thời đại mới.

Không chỉ là Diệp Tinh, Lưu Anh Nam cũng một đêm thành danh theo, vô số người vì tình yêu bền vững, không xa không rời, thật lòng thật dạ này mà cảm động, vô số fans nữ xưng hắn là ‘Hảo Hảo tiên sinh’, dân mạng phong hắn làm ‘đối tượng gả chồng lý tưởng nhất’. Mà chấn động nhất vẫn là trai nghèo, hắn tạo dựng tấm gương cho họ, trải bằng con đường theo đuổi nữ thần, là thần tượng của vô số người, được tôn là ‘gà chọi trong trai nghèo’!

Lưu Anh Nam nhìn thấy những tin tức này trên mạng, bản thân hắn có chút dở khóc dở cười, càng muốn xem xem vẻ mặt giờ phút này của Hồng Hà, khéo quá hóa vụng, chẳng những không trị được Diệp Tinh, ngược lại để người ta thừa thế xông lên. Nói một cách không hề khoa trương, đây chắc chắn là lần gây tiếng vang thành công nhất kể từ khi Diệp Tinh vào nghề tới nay.

Lưu Anh Nam chú ý blog của Diệp Tinh, gần như cứ 5 phút là update một lần, toàn bộ đều là lời gửi gắm tình yêu, thỉnh thoảng còn post lên một tấm ảnh chụp chung của cô với Lưu Anh Nam, mỗi tấm đều là ân ái mật ngọt như vậy, làm cho vô số fans điên cuồng tán tụng, trong đó Lưu Anh Nam còn nhìn thấy một comment đến từ Lăng Vân. Cô dùng tên thật của mình, trực tiếp comment với Diệp Tinh:

- Xêm xêm rồi, đừng quá đáng quá!

Lăng Vân ngoài comment, còn kèm theo một bức ảnh bình rượu, nhưng đựng ở trong chính là một bình dấm chua.

Song Lăng Vân không hề gọi điện cho Lưu Anh Nam. Điều này chứng minh cô biết Diệp Tinh đang mượn thế xào xáo, hơn nữa hắn và Lăng Vân còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Bằng không, bản thân cô cũng không thể khống chế mình xxx với Lưu Anh Nam.

Nhìn bên ngoài thỉnh thoảng có người ngó vào bên trong, đều là một vài nam thanh niên, còn có người kích động giơ ngón cái về phía hắn. Nhưng người này đều là trai nghèo, tới chiêm ngưỡng ‘gà chọi’ trong đám nghèo, trong đó có bác sĩ trẻ tuổi, có người bệnh nằm ngay phòng bên.

May mà nơi đây là bệnh viện, mà hắn lại ở trong phòng cấp cứu, bằng không thì sớm đã có hàng tá phóng viên ùa tới rồi.

Lưu Anh Nam không ngờ rằng mình có ngày lại dùng phương thức này để thành danh. Điều này có chút cảm giác như một người đắc đạo, chó gà thăng thiên, giống như giám khảo và tuyển thủ tham gia cuộc thi sắc đẹp truyền scandal mà nổi tiếng vậy.

Lưu Anh Nam nằm trên giường bệnh, giống như một chiến sĩ anh dũng vì nhân dân và tổ quốc, lúc tiếp thu ánh mắt thăm hỏi của đám người nhiệt tình, hắn yếu ớt vung tay, chào hỏi với đám trai nghèo ở cửa, trên mặt chất đầy vẻ dở khóc dở cười.

Đám trai nghèo hèn điên cuồng ở bên ngoài như vĩnh biệt di hài vậy, sau khi chiêm ngưỡng mặt di hài lần cuối, dưới sự khuyên nhủ của bác sĩ cũng dần dần tản đi, phòng cấp cứu lại khôi phục sự yên lặng đáng sợ.

Lưu Anh Nam cũng hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được. Mấy ngày nay hắn quá bận quá mệt, cảm giác mình giống như lãnh đạo tốt, cán bộ tốt như thời sự đưa tin vậy. Họ mỗi ngày dãi nắng dầm mưa, cùng ăn cùng ở cùng lao động với người dân, vừa làm chính là vài chục năm, đến tận khi đổ bệnh hoặc chết đột ngột, bằng không tuyệt đối sẽ không rời khỏi cương vị công tác.

Lưu Anh Nam hiện tại cảm thấy mình có điểm giống vậy. Khoảng thời gian này, hắn đúng là nơi nào có quỷ, ở đó có bóng dáng của hắn, quả thật là dốc hết tâm sức, mỏi nhừ cả chân, trưc tiếp đưa vào phòng giám hộ.



Phù… Lưu Anh Nam thở dài một hơi, nằm ở trên giường, thể nghiệm tình cảm người phàm. Thực ra trên thế giới này, rất nhiều người giống hắn hiện giờ, cả đời bận rộn lu bù, cho dù nghỉ hưu vẫn muốn làm công kiếm tiền, vì mua nhà cho con trai, của hồi môn cho con gái, chỉ có bệnh tật, suy sụp mới xem như là nghỉ ngơi thật sự. Nhưng cho dù nằm trên giường bệnh, còn phải buồn rầu vì phí trị liệu đắt đỏ. Haizz, đời người lắm gian truân mà.

Đúng rồi, Lưu Anh Nam nhưng ngay cả bảo hiểm y tế cũng không có, lần này đưa vào phòng cấp cứu, đã ba ngày ba đêm rồi, vậy phải mất bao nhiêu tiền đây?

Lưu Anh Nam thoáng cái lo lắng. Đúng vào lúc này, trong phòng bỗng truyền tiếng tiếng động quái lạ, thoạt nghe giống như là tiếng rên của phụ nữ lúc xxx. Hắn vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên là âm thanh do chàng trai giường bên phát ra, trên điện tâm đồ hiển thị nhịp tim cậu ta đập khá nhanh.

Song vị bệnh nhân có thể làm đầu đề luận văn này cho dù có động tĩnh nhưng vẫn không mở mắt. Lưu Anh Nam không biết thế nào là khoa thần kinh, cũng không hiểu y học, nhưng thấy vẻ mặt chàng trai trắng bệch, hô hấp đều đều như đang ngủ, chỉ là không thể tỉnh lại. Lẽ nào là người thực vật trong truyền thuyết?

Mà bây giờ phát ra tiếng động, lẽ nào có dấu hiệu tỉnh lại? Chứng kiến người thực vật tỉnh lại, điều này so với nhìn Sinh hồn xuống Địa Phủ còn may mắn hơn nhiều.

- Ưm… -Bỗng nhiên, chàng trai ở giường bên phát ra một thanh âm vô cùng sung sướng, giống như được duỗi lưng một cách thoải mái, chỉ là sắc mặt cậu ta vẫn trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, nhưng thân thể đang run lên nhè nhẹ.

Lưu Anh Nam nhìn chằm chằm cậu ta, chỉ thấy trên mặt cậu ta xuất hiện một lớp ửng đỏ quỷ dị, giống như chẳng phải tự phát mà như là thoa một lớp phấn lên vậy. Cậu ta nhíu mày, bặm chặt đôi môi, hơi thở như lửa, thở phì phà phì phò, hai tay cũng có phản ứng, trên cánh tay nổi đầy gần xanh, giống như đang đánh nhau với ai đó.

Lưu Anh Nam nhìn cậu ta không chớp mắt, trên mặt cậu ta càng lúc càng đỏ, giống như sắp bốc cháy, trên trán, trên cổ nổi đầy gân xanh. Bỗng nhiên cậu ta thoáng cái nhịn thở, ước chừng hơn nửa phút mới thở một hơi thật dài, hệt như núi lửa bộc phát, thỏa sức phun trào. Đồng thời Lưu Anh Nam còn chú ý tới, vị trí hạ thể của cậu ta dựng lên thành một túp lều, tuy không lớn nhưng vẫn rất rõ ràng.

Người thực vật cũng biết mộng tinh? Lưu Anh Nam cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng tiếp đó, một màn càng khiến Lưu Anh Nam khiếp sợ hơn đã xuất hiện. Cậu nhóc này do rơi vào trạng thái vô ý thức, lại chịu sự kiểm tra đa trọng của dụng cụ đo đạc, nên cả người dưới lớp chăn đều là trần truồng.

Do đó Lưu Anh Nam có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng lều vải dựng lên của cậu ta, do trong căn phòng có điều hòa không khí, cho nên chiếc chăn trắng cũng rất mỏng, Lưu Anh Nam chỉ hơi liếc qua túp lều kia, vừa muốn thu hồi ánh mắt thì bỗng nhiên ‘cột chống’ của túp lều ấy bỗng giật giật vài cái, đồng thời, chiếc chăn mỏng trắng phau liền ướt một mảng…

Má! Lưu Anh Nam không nhịn được mắng thầm một tiếng. Người thực vật biết nằm mộng tinh, ‘cậu nhỏ’ có phản ứng đã rất hiếm thấy, người thực vật trước mắt này không ngờ còn biết xuất tinh trong mơ?

Trước đây xem phim truyền hình cũng từng nhìn thấy rất nhiều kỳ tích người thực vật tỉnh lại. Nhưng người ta tỉnh lại đều là mí mắt giựt giựt, ngón tay hơi run run, cùng lắm là ho khan hai tiếng.

Nhưng người thực vật trước mắt tỉnh lại không ngờ là ‘cậu nhỏ’ ngỏng lên trước, sau đó là phun trào mầm mống sinh mạng. Đây con mẹ nó là người thực vật hay người động vật chứ?

Lưu Anh Nam đang lòng đầy buồn bực, bỗng nhiên một màn càng khiến hắn khiếp sợ hơn lại xuất hiện…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Lâm Thời Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook