[Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Tới Cổ Đại (Chạy Nạn)
Chương 74: Đồ Vật Hiện Đại Đến Cổ Đại Lúc Kinh Lúc Rống
YTT Đào Đào
19/10/2022
Chuyện có không gian này, thực thần kỳ.
Thần kỳ đến độ, thân thể Tống Phúc Sinh rõ ràng nằm ở trên mặt đất bên ngoài, nhưng sau khi hắn tiến vào không gian, giống có cái thật thể phân thân dường như, có thể đi bộ khắp nơi trong không gian, liền giống như người đang ở trong nhà như bình thường.
Cho nên, hắn vào không gian, bước đầu tiên chính là mở ra cửa tủ lạnh, một đầu chui vào ngăn đông tủ lạnh giải nóng, haizz, hắn nóng sắp chết.
Tống Phúc Sinh vừa cắm đầu trong ngăn đông hạ nhiệt, vừa thuận tay lật xem các loại đồ ăn tồn trữ ở trong đó.
Mà lúc này, trong không gian liền một mình hắn có thể tiến vào, tự nhiên là tưởng nói gì liền nói gì, không cần bận tâm, tất cả đều là lời nói phát ra từ tận thâm tâm.
Chỉ nghe hắn lẩm bẩm:
“Mẹ đứa nhỏ cũng thật có thể tích cóp a, nhiều thịt heo như vậy. Ai u, còn có nguyên một con gà đông lạnh đâu.
Đây là? A, túi này đựng chính là thịt bò. Ân, hẳn là thịt bò. Aiz, may mà Bội Anh biết sinh sống.
Này là cái gì?”
Tống Phúc Sinh cởi bỏ túi thực phẩm, vừa thấy, lập tức "chẹp chẹp" vài cái, trong miệng không ngừng phân bố nước bọt, nói:
“Dưa chua đông lạnh? Tốt tốt, cái này ngon a. Rã đông, xào cùng thịt ba chỉ, xới nửa tô cơm, múc thêm nửa tô dưa chua xào thịt, trộn đều, ăn kèm dưa chuột muối, ngon hết sẩy.
Mẹ nó, đừng suy nghĩ đừng suy nghĩ nữa, thèm chết mất aa a....”
Tống Phúc Sinh ngồi xổm xuống, kéo ra ngăn kéo dưới cùng, đập vào mắt tất cả đều là túi kem đóng gói màu sắc sặc sỡ.
Trước kia nữ nhi ăn kem, Tống Phúc Sinh thường nhắc mãi một câu: “Khuya khoắt còn ăn kem làm gì? Không lạnh sao? Mẹ con mua bao nhiêu là trái cây không ăn, ăn cái này có dinh dưỡng gì.”
Nhưng giờ phút này hắn là phát ra từ phế phủ nói: “Ai nha, mau nhìn xem, đây đều là gì nha? Này cũng quá ngon đi.”
Tống Phúc Sinh cầm lấy một cây, lại bỏ xuống, không được, phải để dành cho khuê nữ.
Xoay người liền thẳng đến phòng bếp. Phòng bếp thông với ban công phía Bắc, mà trong ngăn tủ ở ban công phía Bắc có cất nước ngọt, nước khoáng cùng bia. Đều là vì chuẩn bị cho mùa tết. Ăn tết siêu thị triển khai nhiều chương trình giảm giá, mua không ít.
Hắn dừng bước, biết rõ ngăn tủ kia có nước, rất nhiều nước, đủ loại nước uống, hắn cũng khát hỏng rồi, còn là cắn răng dậm chân một cái: Không được, có thể không động đến liền không động đến. Để lại cho khuê nữ sau này uống.
Sau đó vớt ra rau củ đang ngâm trong chậu từ trước khi xuyên qua, đem rau củ đều đặt lên bàn bếp, bưng lên nước rửa rau liền "ừng ực ừng ực" bắt đầu uống.
Nước rửa rau sao, nước rửa rau cũng còn sạch sẽ hơn nước trong sông nhỏ ở cổ đại nhiều.
Tống Phúc Sinh uống một hơi hết gần nửa chậu, lau lau miệng, lại đi vài bước, nhảy về phía trước tủ lạnh……
Ở cổ đại, hai mẹ con Tống Phục Linh là ngồi trên cỏ, đang trông mong nhìn chằm chằm thân thể Tống Phúc Sinh, chợt thấy Tống Phúc Sinh bỗng nhiên mở to mắt, ngay lập tức trong tay liền xuất hiện kem.
Hai mẹ con này là xem một hồi khiếp sợ một hồi.
Tống Phục Linh nhanh chóng cầm lấy kem: “Cha, nhanh như vậy? Mới vài ba phút a.”
Tiền Bội Anh cũng trừng mắt nhìn Tống Phúc Sinh, nói: “Ngươi tìm được rồi? Ta không tin ngươi có thể tìm được nhanh như vậy.” Ở hiện đại, việc trong nhà lão Tống một chút cũng không nhọc lòng, tìm cái gì đều hỏi nàng, sao có thể vừa lật một cái liền chuẩn được.
Quả nhiên:
“Không, ra đưa cây kem cho hai mẹ con các ngươi. Nóng muốn chết rồi phải không? Mau ăn, đừng vô nghĩa, ta đi vào đây.”
“Ai? Chờ đã cha, cha ăn chưa? Cha cũng nóng không chịu nổi rồi kìa.”
Tống Phúc Sinh xua tay nói: “Cha không nóng, cha vùi đầu trong tủ lạnh, không tin hai mẹ con con sờ đầu cha xem.”
Tống Phục Linh không cao hứng nói: “Kia cũng không được, cha, người cũng ăn một cái đi.”
“A, ăn ăn, cha ăn cái kem cùng loại cây kem con đang cầm a, hai cái giống nhau như đúc,” nói xong, Tống Phúc Sinh xem thường một phen lại đi vào.
Hắn đi vào, Tống Phục Linh lại ăn không nổi.
Khi Tiền Bội Anh vô cùng tận hưởng mà gặm cây kem sau đó vừa ngoái đầu lại nhìn sang khuê nữ, lại thấy khuê nữ nhà mình trầm mặc ngồi quỳ ở nơi đó.
“Sao?”
“Nương, cha chưa ăn. Cây kem con đang cầm là kem dừa bóng đêm. Trước khi chúng ta đi tới cổ đại, tủ lạnh chỉ còn duy nhất một cái. Cha lại nói là ăn kem giống con. Sao có thể?”
Tiền Bội Anh mấp máy miệng, vài giây sau mới nói: “Con ăn đi, nghe lời. Nửa cây kem của mẹ, để lại cho cha con, nhanh lên đi, đừng để chảy hết.”
Nhưng mà, Tống Phúc Sinh ở bên trong kiếm đồ vật thật sự quá mất thời gian, chờ lâu như vậy kem cũng phải tan a.
Tiền Bội Anh dùng tay hứng nước kem chảy xuống, hàm hồ nói: “Thôi, mẹ ăn thay cha con vậy.”
Trong lúc hai mẹ con ăn kem, Tống Phúc Sinh đang loay hoay ở trong không gian.
Hắn một bên chuyển động một bên yên lặng lải nhải lặp lại: Lấy nhiệt kế, thuốc, quần đùi tắm rửa của ta, áo thun ba lỗ, áo nhỏ bên trong cho mẹ hài tử, còn có cái gì nữa nhỉ?
Gãi gãi đầu, Tống Phúc Sinh đi vào phòng ngủ của nữ nhi lung lay một vòng, nhớ tới gương mặt bị phơi đỏ bừng của nữ nhi, đến bàn trang điểm bên kia dùng tay lay lay các loại chai lọ.
Hắn nhận ra được mấy chai kem chống nắng, có dấu cộng a.
Chính là, chính là.... Sao lại có nhiều chai mang dấu cộng như vậy a, +15, +25, +30, +50, nên lấy cộng mấy a? Liền lớn nhất đi.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tiền Mễ Thọ ăn lương khô phun ra bên ngoài thật là đáng thương, Tống Phúc Sinh nghĩ nghĩ, lúc này đi ra ban công phía Bắc, tìm sữa bột.
Sữa bột cho phụ nữ một túi nhỏ một túi nhỏ, tuy rằng thực dễ lấy, nhưng đó là cho phụ nữ, lại thêm kẽm lại thêm gì, tốt nhất để dành cho tức phụ cùng với khuê nữ.
Lật a lật a, rốt cuộc lật ra một hộp to sữa bột dê, lại còn chưa bóc tem.
Tống Phúc Sinh cầm lấy nhìn nhìn, gãi gãi chân mày: Mặt trên viết hai chữ 'Tách béo'.
Ai, người hiện đại thật là, một chút cũng không tiếc phúc, còn phải khử béo giảm béo. Đều đi cổ đại thử xem, đói đến đôi mắt trắng nhã, con chuột đều ăn. Người béo ở cổ đại dễ tìm đối tượng a. Béo, chứng tỏ trong nhà không thiếu lương thực, điều kiện chuẩn cmnr.
Chờ hắn hết chạy nạn, bước tiếp theo chính là nuôi béo Phục Linh.
Dùng bao nilon đựng chút sữa bột dê, Tống Phúc Sinh cầm một đống lộn xộn, lúc này mới ra không gian.
Tiền Bội Anh: "Ngươi lấy áo ngủ cũ của ta ra tới làm gì? Không phải làm ngươi lấy áo thun trông như áo nhỏ mặc bên trong sao, cái kia không gây chú ý a. Cái áo này, cổ áo, cổ tay áo, tất cả đều là đường viền hoa, vừa thấy chính là may bằng máy móc, không phải may bằng tay. Sao dám lấy ra cho Mễ Thọ mặc?"
Tống Phúc Sinh: "Đây là áo ngủ cũ a? Cũ ngươi còn không ném, ngươi xếp ở trong ngăn tủ làm chi? Nhiều quần áo như vậy, ai biết cái nào với cái nào đâu."
Tống Phục Linh: “Cha, cha lấy kem chống nắng của con ra tới làm gì?”
“Cho con bôi.”
“Con là cái dân chạy nạn, vừa đi một chút mồ hôi đã đổ toàn thân, haizz… Có bôi gì năm phút sau cũng thành mặt mộc. Bôi xong, mặt còn phải trộn lẫn cả bùn.”
Tống Phúc Sinh không vui, nói: “Được rồi, đừng bắt bẻ nữa, có giỏi thì hai mẹ con các ngươi đi vào đi a. Đồ vật lấy ra rồi cũng không thể bỏ lại được. Phục Linh đi ra ngoài đi, cha muốn thay quần áo, chúng ta phải nắm chặt thời gian, nãy giờ cũng tốn chừng 9-10 phút đi? Nói không chừng bà nội của Phục Linh lại nghĩ ba chúng ta rơi xuống hầm cầu cũng nên.”
Tiền Mễ Thọ mắt trông mong, mong a mong, rốt cuộc những người thân nhất của hắn cũng đã trở lại.
Bọn họ vừa về tới, hắn lại có thể làm tiểu bảo bối.
Mà không phải giống như Tống nãi nãi, làm Tứ Tráng cùng Ngưu chưởng quầy đi gánh nước, ném lại một mình hắn trên chiếc chiếu rách, không ai quản không ai hỏi. Ngước mắt nhìn ra xa 10 mét, không hề có ai. Nhà khác cũng không cho phép tiểu hài tử nhà họ lại đây nói chuyện cùng hắn a.
Lúc này rốt cuộc có nước, không cần lấy rượu trắng lau mình hạ nhiệt độ cho đứa nhỏ nữa, Tiền Bội Anh gấp trở về, bước đầu tiên chính là đổ nước ấm, dùng khăn lông lau toàn thân cho Mễ Thọ.
Lau xong, đem quần áo dày thay đổi, nhét trong bao quần áo, tròng lên người Mễ Thọ áo ngủ viền hoa của nàng, làm hài tử mặc như váy.
Trừ bỏ cổ áo lớn chút, nhìn lên còn rất hăng hái đâu. Lại tết cho hai cái bím tóc nhỏ, giống y đúc một tiểu nữ hài a.
Tống Phúc Sinh là ôm đứa nhỏ vào trong lòng, đem nhiệt kế khẽ khàng nhét vào dưới nách Mễ Thọ.
Chỉ mấy chục giây liền kết thúc đo lường, tiếng nhắc nhở "tít tít" vang lên.
Tống Phúc Sinh hướng Tiền Bội Anh nói: “38 độ rưỡi, mau pha thuốc cho đứa nhỏ đi.”
Tiền Mễ Thọ ngẩng đầu nhỏ, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào nhiệt kế điện tử: “Dượng, đây là gì? Có âm thanh.”
Cùng lúc đó, Mã lão thái bỗng nhiên lớn giọng làm ầm ĩ, cường ngạnh đè lại Tống Phục Linh, liều mạng banh miệng tiểu cháu gái, khóc lóc nỉ non hoảng sợ nói: “Ai nha ông trời a, lưỡi của cháu gái ta như này là bị làm sao, ô ô, không được rồi, tam nhi a, mau tới đây!”
Tống Phục Linh: “……”
Nàng liền rất xấu hổ a, ăn vụng kem, đã quên ăn xong kem dừa bóng đêm đầu lưỡi sẽ biến thành màu đen. Cái này phải giải thích như thế nào đây.
Thần kỳ đến độ, thân thể Tống Phúc Sinh rõ ràng nằm ở trên mặt đất bên ngoài, nhưng sau khi hắn tiến vào không gian, giống có cái thật thể phân thân dường như, có thể đi bộ khắp nơi trong không gian, liền giống như người đang ở trong nhà như bình thường.
Cho nên, hắn vào không gian, bước đầu tiên chính là mở ra cửa tủ lạnh, một đầu chui vào ngăn đông tủ lạnh giải nóng, haizz, hắn nóng sắp chết.
Tống Phúc Sinh vừa cắm đầu trong ngăn đông hạ nhiệt, vừa thuận tay lật xem các loại đồ ăn tồn trữ ở trong đó.
Mà lúc này, trong không gian liền một mình hắn có thể tiến vào, tự nhiên là tưởng nói gì liền nói gì, không cần bận tâm, tất cả đều là lời nói phát ra từ tận thâm tâm.
Chỉ nghe hắn lẩm bẩm:
“Mẹ đứa nhỏ cũng thật có thể tích cóp a, nhiều thịt heo như vậy. Ai u, còn có nguyên một con gà đông lạnh đâu.
Đây là? A, túi này đựng chính là thịt bò. Ân, hẳn là thịt bò. Aiz, may mà Bội Anh biết sinh sống.
Này là cái gì?”
Tống Phúc Sinh cởi bỏ túi thực phẩm, vừa thấy, lập tức "chẹp chẹp" vài cái, trong miệng không ngừng phân bố nước bọt, nói:
“Dưa chua đông lạnh? Tốt tốt, cái này ngon a. Rã đông, xào cùng thịt ba chỉ, xới nửa tô cơm, múc thêm nửa tô dưa chua xào thịt, trộn đều, ăn kèm dưa chuột muối, ngon hết sẩy.
Mẹ nó, đừng suy nghĩ đừng suy nghĩ nữa, thèm chết mất aa a....”
Tống Phúc Sinh ngồi xổm xuống, kéo ra ngăn kéo dưới cùng, đập vào mắt tất cả đều là túi kem đóng gói màu sắc sặc sỡ.
Trước kia nữ nhi ăn kem, Tống Phúc Sinh thường nhắc mãi một câu: “Khuya khoắt còn ăn kem làm gì? Không lạnh sao? Mẹ con mua bao nhiêu là trái cây không ăn, ăn cái này có dinh dưỡng gì.”
Nhưng giờ phút này hắn là phát ra từ phế phủ nói: “Ai nha, mau nhìn xem, đây đều là gì nha? Này cũng quá ngon đi.”
Tống Phúc Sinh cầm lấy một cây, lại bỏ xuống, không được, phải để dành cho khuê nữ.
Xoay người liền thẳng đến phòng bếp. Phòng bếp thông với ban công phía Bắc, mà trong ngăn tủ ở ban công phía Bắc có cất nước ngọt, nước khoáng cùng bia. Đều là vì chuẩn bị cho mùa tết. Ăn tết siêu thị triển khai nhiều chương trình giảm giá, mua không ít.
Hắn dừng bước, biết rõ ngăn tủ kia có nước, rất nhiều nước, đủ loại nước uống, hắn cũng khát hỏng rồi, còn là cắn răng dậm chân một cái: Không được, có thể không động đến liền không động đến. Để lại cho khuê nữ sau này uống.
Sau đó vớt ra rau củ đang ngâm trong chậu từ trước khi xuyên qua, đem rau củ đều đặt lên bàn bếp, bưng lên nước rửa rau liền "ừng ực ừng ực" bắt đầu uống.
Nước rửa rau sao, nước rửa rau cũng còn sạch sẽ hơn nước trong sông nhỏ ở cổ đại nhiều.
Tống Phúc Sinh uống một hơi hết gần nửa chậu, lau lau miệng, lại đi vài bước, nhảy về phía trước tủ lạnh……
Ở cổ đại, hai mẹ con Tống Phục Linh là ngồi trên cỏ, đang trông mong nhìn chằm chằm thân thể Tống Phúc Sinh, chợt thấy Tống Phúc Sinh bỗng nhiên mở to mắt, ngay lập tức trong tay liền xuất hiện kem.
Hai mẹ con này là xem một hồi khiếp sợ một hồi.
Tống Phục Linh nhanh chóng cầm lấy kem: “Cha, nhanh như vậy? Mới vài ba phút a.”
Tiền Bội Anh cũng trừng mắt nhìn Tống Phúc Sinh, nói: “Ngươi tìm được rồi? Ta không tin ngươi có thể tìm được nhanh như vậy.” Ở hiện đại, việc trong nhà lão Tống một chút cũng không nhọc lòng, tìm cái gì đều hỏi nàng, sao có thể vừa lật một cái liền chuẩn được.
Quả nhiên:
“Không, ra đưa cây kem cho hai mẹ con các ngươi. Nóng muốn chết rồi phải không? Mau ăn, đừng vô nghĩa, ta đi vào đây.”
“Ai? Chờ đã cha, cha ăn chưa? Cha cũng nóng không chịu nổi rồi kìa.”
Tống Phúc Sinh xua tay nói: “Cha không nóng, cha vùi đầu trong tủ lạnh, không tin hai mẹ con con sờ đầu cha xem.”
Tống Phục Linh không cao hứng nói: “Kia cũng không được, cha, người cũng ăn một cái đi.”
“A, ăn ăn, cha ăn cái kem cùng loại cây kem con đang cầm a, hai cái giống nhau như đúc,” nói xong, Tống Phúc Sinh xem thường một phen lại đi vào.
Hắn đi vào, Tống Phục Linh lại ăn không nổi.
Khi Tiền Bội Anh vô cùng tận hưởng mà gặm cây kem sau đó vừa ngoái đầu lại nhìn sang khuê nữ, lại thấy khuê nữ nhà mình trầm mặc ngồi quỳ ở nơi đó.
“Sao?”
“Nương, cha chưa ăn. Cây kem con đang cầm là kem dừa bóng đêm. Trước khi chúng ta đi tới cổ đại, tủ lạnh chỉ còn duy nhất một cái. Cha lại nói là ăn kem giống con. Sao có thể?”
Tiền Bội Anh mấp máy miệng, vài giây sau mới nói: “Con ăn đi, nghe lời. Nửa cây kem của mẹ, để lại cho cha con, nhanh lên đi, đừng để chảy hết.”
Nhưng mà, Tống Phúc Sinh ở bên trong kiếm đồ vật thật sự quá mất thời gian, chờ lâu như vậy kem cũng phải tan a.
Tiền Bội Anh dùng tay hứng nước kem chảy xuống, hàm hồ nói: “Thôi, mẹ ăn thay cha con vậy.”
Trong lúc hai mẹ con ăn kem, Tống Phúc Sinh đang loay hoay ở trong không gian.
Hắn một bên chuyển động một bên yên lặng lải nhải lặp lại: Lấy nhiệt kế, thuốc, quần đùi tắm rửa của ta, áo thun ba lỗ, áo nhỏ bên trong cho mẹ hài tử, còn có cái gì nữa nhỉ?
Gãi gãi đầu, Tống Phúc Sinh đi vào phòng ngủ của nữ nhi lung lay một vòng, nhớ tới gương mặt bị phơi đỏ bừng của nữ nhi, đến bàn trang điểm bên kia dùng tay lay lay các loại chai lọ.
Hắn nhận ra được mấy chai kem chống nắng, có dấu cộng a.
Chính là, chính là.... Sao lại có nhiều chai mang dấu cộng như vậy a, +15, +25, +30, +50, nên lấy cộng mấy a? Liền lớn nhất đi.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tiền Mễ Thọ ăn lương khô phun ra bên ngoài thật là đáng thương, Tống Phúc Sinh nghĩ nghĩ, lúc này đi ra ban công phía Bắc, tìm sữa bột.
Sữa bột cho phụ nữ một túi nhỏ một túi nhỏ, tuy rằng thực dễ lấy, nhưng đó là cho phụ nữ, lại thêm kẽm lại thêm gì, tốt nhất để dành cho tức phụ cùng với khuê nữ.
Lật a lật a, rốt cuộc lật ra một hộp to sữa bột dê, lại còn chưa bóc tem.
Tống Phúc Sinh cầm lấy nhìn nhìn, gãi gãi chân mày: Mặt trên viết hai chữ 'Tách béo'.
Ai, người hiện đại thật là, một chút cũng không tiếc phúc, còn phải khử béo giảm béo. Đều đi cổ đại thử xem, đói đến đôi mắt trắng nhã, con chuột đều ăn. Người béo ở cổ đại dễ tìm đối tượng a. Béo, chứng tỏ trong nhà không thiếu lương thực, điều kiện chuẩn cmnr.
Chờ hắn hết chạy nạn, bước tiếp theo chính là nuôi béo Phục Linh.
Dùng bao nilon đựng chút sữa bột dê, Tống Phúc Sinh cầm một đống lộn xộn, lúc này mới ra không gian.
Tiền Bội Anh: "Ngươi lấy áo ngủ cũ của ta ra tới làm gì? Không phải làm ngươi lấy áo thun trông như áo nhỏ mặc bên trong sao, cái kia không gây chú ý a. Cái áo này, cổ áo, cổ tay áo, tất cả đều là đường viền hoa, vừa thấy chính là may bằng máy móc, không phải may bằng tay. Sao dám lấy ra cho Mễ Thọ mặc?"
Tống Phúc Sinh: "Đây là áo ngủ cũ a? Cũ ngươi còn không ném, ngươi xếp ở trong ngăn tủ làm chi? Nhiều quần áo như vậy, ai biết cái nào với cái nào đâu."
Tống Phục Linh: “Cha, cha lấy kem chống nắng của con ra tới làm gì?”
“Cho con bôi.”
“Con là cái dân chạy nạn, vừa đi một chút mồ hôi đã đổ toàn thân, haizz… Có bôi gì năm phút sau cũng thành mặt mộc. Bôi xong, mặt còn phải trộn lẫn cả bùn.”
Tống Phúc Sinh không vui, nói: “Được rồi, đừng bắt bẻ nữa, có giỏi thì hai mẹ con các ngươi đi vào đi a. Đồ vật lấy ra rồi cũng không thể bỏ lại được. Phục Linh đi ra ngoài đi, cha muốn thay quần áo, chúng ta phải nắm chặt thời gian, nãy giờ cũng tốn chừng 9-10 phút đi? Nói không chừng bà nội của Phục Linh lại nghĩ ba chúng ta rơi xuống hầm cầu cũng nên.”
Tiền Mễ Thọ mắt trông mong, mong a mong, rốt cuộc những người thân nhất của hắn cũng đã trở lại.
Bọn họ vừa về tới, hắn lại có thể làm tiểu bảo bối.
Mà không phải giống như Tống nãi nãi, làm Tứ Tráng cùng Ngưu chưởng quầy đi gánh nước, ném lại một mình hắn trên chiếc chiếu rách, không ai quản không ai hỏi. Ngước mắt nhìn ra xa 10 mét, không hề có ai. Nhà khác cũng không cho phép tiểu hài tử nhà họ lại đây nói chuyện cùng hắn a.
Lúc này rốt cuộc có nước, không cần lấy rượu trắng lau mình hạ nhiệt độ cho đứa nhỏ nữa, Tiền Bội Anh gấp trở về, bước đầu tiên chính là đổ nước ấm, dùng khăn lông lau toàn thân cho Mễ Thọ.
Lau xong, đem quần áo dày thay đổi, nhét trong bao quần áo, tròng lên người Mễ Thọ áo ngủ viền hoa của nàng, làm hài tử mặc như váy.
Trừ bỏ cổ áo lớn chút, nhìn lên còn rất hăng hái đâu. Lại tết cho hai cái bím tóc nhỏ, giống y đúc một tiểu nữ hài a.
Tống Phúc Sinh là ôm đứa nhỏ vào trong lòng, đem nhiệt kế khẽ khàng nhét vào dưới nách Mễ Thọ.
Chỉ mấy chục giây liền kết thúc đo lường, tiếng nhắc nhở "tít tít" vang lên.
Tống Phúc Sinh hướng Tiền Bội Anh nói: “38 độ rưỡi, mau pha thuốc cho đứa nhỏ đi.”
Tiền Mễ Thọ ngẩng đầu nhỏ, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào nhiệt kế điện tử: “Dượng, đây là gì? Có âm thanh.”
Cùng lúc đó, Mã lão thái bỗng nhiên lớn giọng làm ầm ĩ, cường ngạnh đè lại Tống Phục Linh, liều mạng banh miệng tiểu cháu gái, khóc lóc nỉ non hoảng sợ nói: “Ai nha ông trời a, lưỡi của cháu gái ta như này là bị làm sao, ô ô, không được rồi, tam nhi a, mau tới đây!”
Tống Phục Linh: “……”
Nàng liền rất xấu hổ a, ăn vụng kem, đã quên ăn xong kem dừa bóng đêm đầu lưỡi sẽ biến thành màu đen. Cái này phải giải thích như thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.