[Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Tới Cổ Đại (Chạy Nạn)

Chương 60: Đột Nhiên Không Kịp Dự Phòng Khiêng Lên Trách Nhiệm ( Canh Hai )

YTT Đào Đào

15/10/2022

Có một số việc, không đến bước cuối cùng, trong lòng luôn là chờ mong, hy vọng.

Tuy rằng mấy ngày này bọn họ ở tại trên núi, đã đi ra bước đầu tiên, mọi người hình như là lựa chọn đào vong, nhưng là vẫn sẽ nhớ thương một loại khả năng, đó chính là: Còn có thể trở về nhà.

Có một số việc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nếu không phải chính tai nghe người khác báo cho, mười mấy hán tử này sẽ không nhận thức thấu triệt được Tống Phúc Sinh đã cứu bọn họ ở điểm nào.

Lão hán kia nói: Phía trước, một chút tin tức cũng không có, đột nhiên cứ như vậy.

Nhưng Tống Phúc Sinh lại ở trước tiên biết được tin tức, là dùng mệnh của cả nhà nhạc phụ hắn đổi lấy. Sau khi biết được, cũng không sốt ruột tự nhà mình chạy, mà còn đem tin tức cứu mạng như thế nói cho những người trong thôn. Thật nhân nghĩa!

Nếu không phải trước tiên biết được này đó, mười mấy nhà bọn họ sao có thể mang đi nhiều gia sản như vậy? Đại khái sẽ giống những người này, chết lặng đi ở trong mưa, chỉ đơn giản mang cái tay nải, mang 3-5 cân lương khô. Cũng có lẽ, đã sớm bị kẻ cắp đột nhiên vọt vào sân cướp bóc chém giết.

Lúc này lại một lần nữa lên núi, đừng nói những nhà vốn đã giao hảo[1] với nhà Tống Phúc Sinh như nhà Cao gia, Vương gia, Quách gia cùng nhà lí chính, mà ngay cả đại đường ca Tống Phúc Lộc nhà đại bá của Tống Phúc Sinh, cũng là càng nghĩ mà sợ, lại càng cảm ơn tam đường đệ Tống Phúc Sinh.

*( [1] giao hảo: có quan hệ tốt với nhau.)*

Cho tới lúc này, việc tranh chấp con trâu kia, hay việc tổ phụ trước khi nhắm mắt còn tâm tâm niệm niệm Tống Phúc Sinh của nhị phòng, đôi câu vài lời đều là giao phó về hắn, trong mắt căn bản là không có đại phòng bọn họ, đối này đó nhi tử, tôn tử không có mấy câu giao phó.

Cùng với Tống Phúc Sinh bằng gì lại là người đọc sách duy nhất trong lão Tống gia, ghen ghét tam đường đệ mỗi lần về thôn đều triển lãm ra cuộc sống hạnh phúc của hắn.... đủ loại kể trên, ở trước mạng người liền có vẻ không còn quan trọng như vậy.

Lúc này, Tống Phúc Lộc nói thầm trong lòng: Lần này, ta cảm ơn đệ a, tam đường đệ.

Trầm mặc, hành trình sờ soạng leo núi trở về, mọi người đều là trầm mặc một đường.

Trong lòng Tống Phúc Sinh cũng nặng trĩu.

Khi bọn hắn cả người ướt đẫm nước mưa, mang theo chân đầy bùn đất, người phong sương chạy về cửa động, tiếp nhận canh gừng người nhà đưa qua, nhìn đến nét mặt tràn đầy chờ đợi của người nhà, đều không biết nên mở miệng như thế nào.

Sau nửa canh giờ, trong sơn động cùng nơi ẩn núp tràn ngập tiếng khóc của các nữ nhân.

Lý Tú khóc, Triệu Phú Quý không còn nữa, nàng cùng nhi tử trong lòng ngực biết sống như thế nào a.

Đại bá nương của Tống Phúc Sinh khóc vì lo lắng cho con thứ hai.

Con thứ hai một hai phải đi thôn cách vách đón bà nương bụng to, đến nay cũng không có tin tức gì, có phải là đã gặp chuyện không may rồi không? Đụng tới đám ác nhân đó, bị đánh giết?

Đại tẩu Hà thị của Tống Phúc Sinh cùng với phần lớn phụ nhân trẻ tuổi, đều khóc vì lo lắng cho nhà mẹ đẻ.

Lúc đi vội vội vàng vàng, cũng không kịp đưa cái tin nhi.

Trong thành có quan binh canh gác đều bị tàn sát nhiều như vậy, nếu thôn xóm phụ cận cũng giống như trong thành mà lão hán kia nói, vậy.... Kết cục có thể nghĩ. Chẳng lẽ, các nàng sẽ không còn được gặp người nhà mẹ đẻ nữa sao? Các nàng tự trách bản thân biết trước tin tức nhưng lại bất lực.

Các nữ nhân vừa than khóc vừa lẩm bẩm kêu: "Cha a… nương a... huynh (đệ)...."

Tiếng khóc xé nát ruột gan.



Ngay cả người không có bao nhiêu cảm tình với nhà mẹ đẻ như Chu thị cũng gạt lệ theo, nàng là thuộc dạng vẫn luôn không có cảm tình gì với nhà mẹ đẻ, thời điểm còn là khuê nữ, ở nhà mẹ đẻ cũng không thiếu chịu tra tấn.

Nhóm lão thái thái cũng khóc.

Ở nơi đó sinh hoạt vài thập niên, ai còn không có mấy cái thân thích đâu.

Đại cô, cô em chồng, bà cô, huynh đệ không cùng chi, tưởng tượng tượng có khả năng sẽ không được gặp lại bọn họ, còn có, thời loạn thế này, dìu già dắt trẻ không biết bước tiếp theo sống như thế nào, trong lòng các nàng ẩn ẩn đau đớn.

Dưới bầu không khí như vậy, làm cho Tiền Bội Anh cùng Tống Phục Linh cũng đi theo rơm rớm nước mắt.

Tiền Mễ Thọ ôm cổ Tiền Bội Anh yên lặng rớt nước mắt, cách thật gần mới có thể nghe rõ đứa nhỏ năm tuổi đang lẩm bẩm gọi: "Tổ phụ... Cha... Nương a...."

Mấy ngày nay hài tử đã không còn khóc, không phải là quên mất, mà là đứa nhỏ năm tuổi này đã biết phải học cách kiên cường, không thể thêm phiền cho người lớn.

Tống lí chính là ở trong nơi ẩn núp, ở trước mặt mười mấy hán tử, lão lệ tung hoành.

Toàn thôn 152 hộ nhà. Trước mắt, có thể xác nhận bình an, chỉ có mười bốn hộ trên núi này. Mười bốn hộ còn chết cái Triệu Phú Quý, tương đương với mười ba hộ nhà. Còn lại, hơn trăm hộ không biết sinh tử.

Không thể trở về thôn xem! Không thể quay về lối cũ, hơn nữa còn phải nhanh chóng xuống núi!

Đúng vậy, nhanh chóng, thà rằng dầm mưa cũng phải mau chóng rời đi.

Có đôi khi cáo già xảo quyệt cũng là cái lời ca ngợi.

Tống lí chính liền thuộc về người già kinh nghiệm đủ. lão gia tử là sau khi cố ý hỏi qua đám người Tống Phúc Sinh rất nhiều chi tiết, liền nghĩ thông suốt.

Thành phá, tân vương nắm quyền. Tân vương sẽ mệnh lệnh thủ hạ tàn sát huyện lệnh cũ cùng nhóm quan sai, hơn nữa treo lên đầu tường thị uy, đó chính là thái độ của tân vương với bá tánh nơi này. Không muốn quản bọn họ!

Muốn quản, liền sẽ không tùy ý càng nhiều dân chạy nạn vọt vào tới.

Mà nơi này của bọn họ là không chịu nổi cướp đoạt a, vốn dĩ nhật tử liền không tốt đẹp đến đâu. Chỉ xem thu hoạch năm nay là hiểu, mọi nhà vốn là sống gian nan.

Mọi người đều không có ăn có uống, nơi này không có lương thực, vậy sẽ tiếp tục đi đến chỗ khác cướp bóc đi.

Cho nên nói, càng kéo về sau tình huống càng không lạc quan. Càng là ở phía sau, dân chạy nạn càng là không xu dính túi, đám người đó đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc, sẽ dám vì mạng sống mà liều mạng bằng bất cứ giá nào.

Hiện tại, nghe mười mấy tiểu tử này nói, trên đường đi tuy rằng cũng là người mệnh khổ, nhưng đại đa số hẳn là bá tánh từ trong trấn, trong thành chạy ra. Hoặc là thân thuộc bất đắc dĩ đến cậy nhờ, không kiếm ăn ở trong thành này, hoặc là đoàn người sợ bị loạn binh đánh chết, sợ bị dân chạy nạn cướp bóc, mới chạy ra.

Xen lẫn trong đàn người như vậy, vẫn là an toàn hơn so với xen lẫn trong đám dân chạy nạn thảm hại đằng sau.

Huống chi còn có cái quan trọng nhất, nếu đã không quay đầu được, về thôn chính là kết cục bị giết hoặc bị loạn dân cướp bóc, vậy không bằng sớm chút rời đi.

Nơi này, ở thêm một ngày, lương thực liền ít đi một ngày. Đừng để còn chưa đi tới thành trì tiếp theo liền cạn lương thực. Kia mới là bi thảm nhất a.



Tống lí chính hạ quyết tâm, hít sâu một hơi đứng lên.

Khi lão gia tử lại xuất hiện ở trước mặt già trẻ đàn ông, liền hô to khẩu hiệu cho đoàn người nghe.

Ý tứ đại khái là:

Một, khóc cũng vô dụng, nếu khóc mà hữu dụng, ông ta có thể khóc tà hồ hơn bất luận kẻ nào. Tiếp thu hiện thực đi, sau khi tiếp thu, hãy lau khô nước mắt, thản nhiên đối mặt.

Hai, mục tiêu của chúng ta là, bảo vệ người nhà, bảo vệ lương thực, bảo đảm sống sót. Sống sót mới có thể đến địa phương mới tạo dựng nhà mới, làm đời đời con cháu cắm rễ ở đó.

Ba, chúng ta phải rời khỏi, nhưng chúng ta không thể đi như vậy. Mười mấy hộ nhà chúng ta, cần phải vặn thành một sợi dây thừng. Đoàn người có thể vặn thành một sợi dây thừng hay không?

Buổi tối hôm nay, mọi người đều không làm việc, đã sớm ngủ ngon.

Không sai, ngủ ngon! Người này nằm chen người kia, chỉ có thể nghiêng người nằm ngủ. Trước mắt, đã rất khó được, thật sự tính là được nghỉ ngơi tốt.

Tối hôm nay, luôn luôn có thể trốn việc còn thực tích mệnh - Tống lí chính, lẳng lặng mà tìm một nơi ông ta cho là phong thủy rất tốt trong núi.

Dưới mưa to, lão gia tử một xẻng lại một xẻng, tự mình đắp lên cái ụ đất lớn, lại ở trên đó cắm cái mộc bài. Trên mộc bài viết: Tên thôn, mấy cái họ lớn trong thôn, ở trong thôn từng có bao nhiêu hộ nhà.

Cùng lúc đó, đêm khuya, Tống Phúc Sinh ở bên tai Tiền Bội Anh hổ thẹn nói: “Ta đái trong quần rồi, tức phụ, ngươi đoán được không?”

Tiền Bội Anh tìm được tay Tống Phúc Sinh, mười ngón tay đan vào nhau, cũng dán bên tai hắn, an ủi nói:

"Đến lượt ta, ta cũng bị dọa đi nặng ra quần. Thật sự a, lão Tống.

Chúng ta là từ xã hội hiện đại tới, trừ bỏ lão nhân trong nhà qua đời, chúng ta nào có cơ hội thấy người chết, huống chi, người chết kia.… đầu còn đột nhiên rơi xuống, trương phềnh, đổi thành ai cũng đều bị dọa đái ra quần thôi.

Đâu giống cổ nhân bọn họ, sinh ở loạn thế, chịu được lăn lộn. Chúng ta nhưng khác bọn họ, chúng ta trước kia sinh hoạt ở trong thời bình, thình lình gặp chuyện như vậy, lão Tống, ngươi đã rất lợi hại rồi."

Tiền Bội Anh lại nói: “Hai ta động tác nhẹ thôi, ta tìm bộ mới cho ngươi thay.”

Lão Tống cự tuyệt: “Ta một cái dân chạy nạn, một thân mùi giấm mùi nước tiểu cũng khá tốt. Đã khô gần hết rồi.”

Sáng hôm sau, giờ Dần, đoàn người muốn xuất phát, Tống Phúc Sinh một thân mùi nước tiểu, mới vừa xuống lều, đã bị dọa cho nhảy dựng.

37 cái hán tử, mồm năm miệng mười nói với hắn: “Phúc Sinh, đại gia hỏa chúng ta sau này liền nghe ngươi. Ngươi nói, đi như thế nào? Ai đi đầu? Ai đi sau?”

Tống Phúc Sinh nhìn xem 37 người này, nhìn xem lí chính gia gia đứng ở bên cạnh bọn họ mỉm cười nhìn về phía hắn, lại híp mắt nhìn nhìn đám người lờ mờ đằng sau.

Hắn biết đám người kia tổng số là 158 người, bên trong có tiểu tử choai choai mười mấy tuổi, lão nhân, phụ nữ, nhi đồng.

Bọn họ, không đến 40 danh tráng lao động, chính là vì bảo hộ 158 người này.

Tống Phúc Sinh nói: “Nếu đoàn người muốn nghe theo ta, vậy mệnh lệnh thứ nhất của ta chính là: Mọi người hãy nhớ kỹ, sau khi xuống núi, một nhà bị đoạt chính là mọi người bị đoạt, phải cùng chiến đấu với bọn cướp!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Tới Cổ Đại (Chạy Nạn)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook