[Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Tới Cổ Đại (Chạy Nạn)
Chương 81: Khô Hạn ( Canh Ba )
YTT Đào Đào
22/10/2022
Chỉ thấy cách đoàn người chừng hơn trăm mét, có chiếc xe ngựa dừng ở ven đường.
Lúc nghỉ ngơi ở bờ sông đám người Tống Phúc Sinh không phải cố ý leo lên sườn đồi cao xem hướng nơi xa sao, chiếc xe ngựa này chính là chiếc mà bọn họ đã nhìn thấy trong kính viễn vọng.
Bởi vì từ khi chạy nạn cho tới bây giờ, trên đường cũng chưa gặp được xe ngựa, cho nên bọn họ chú ý nhiều hơn một chút.
Đúng vậy, Thiết Đầu hỏi rất đúng, đoàn người lại nấu nước lại nấu cơm, hơn nữa đi từ bờ sông tới đây, tổng cộng tiêu tốn không ít thời gian, xe ngựa này như thế nào vẫn ở tại chỗ? Hộ nhà này không sốt ruột lên đường sao?
Khi đám người Tống Phúc Sinh đi lại gần chút, ai u trời ạ, mấy nam nhân ở hàng phía trước toàn bộ thay đổi sắc mặt.
Xe ngựa gì a, ngựa kéo xe đã gục chết tại kia, khó trách vẫn không nhúc nhích.
Bốn người trong xe, từ già đến trẻ cũng đã chết hết, đứa bé kia thoạt nhìn cũng mới một tuổi mà thôi. Trời nắng nóng, thi thể đã hư thối, một mùi hôi thối khó ngửi đến buồn nôn xộc thẳng lên mặt.
Tống Phúc Sinh che miệng lại, trực giác cảm thấy không ổn, quay đầu nói với nữ nhi cùng tức phụ của mình: “Mang mặt nạ, đeo khẩu trang vào, vật gì có thể che miệng mũi đều tìm ra. Mễ Thọ, dùng khăn lông đắp lên, dượng không kêu liền không được ló đầu ra.” Sau đó lại quay đầu hô hoán với đoàn người: “Mau lấy đồ vật che lại miệng mũi!”
Người này truyền lời cho người kia, không nghĩ tới chủ ý Tống Phục Linh đề ra lúc nãy, hiện tại liền phát huy tác dụng.
Những người đi ở đằng sau tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng bọn họ tiếp nhận khăn trùm đầu tức phụ vừa mới cắt xong, tròng lên trên đầu, cũng đem hài tử che ở trong ngực.
Có cái gan lớn còn đề nghị với Tống Phúc Sinh: “Xe ngựa kia, bánh xe cùng gỗ làm sàn xe đều là thứ tốt, hay là chúng ta ném bọn họ xuống, lấy xe kia dùng, có thể đẩy không ít đồ vật đâu.”
Tống Phúc Sinh nói, “Ngươi vứt ý tưởng đó đi. Thân thể tuy là nguyên vẹn không có miệng vết thương nào, nhưng ngựa lại chết, người cũng chết, ngươi biết bọn họ chết vì nguyên do gì sao? Nói cho các ngươi ha, đều không được chạm vào.”
Lại quay đầu lại, ra lệnh cho đại đường ca: “Phát tín hiệu cho mọi người, tăng tốc đi qua khu vực này.”
Nhóm lão thái thái ở trên xe bò lại bắt đầu kêu: “Chậm một chút, chạy chậm một chút đi, nước sắp sái ra hết rồi.”
*(Sái: ý chỉ nước bị văng/đổ ra ngoài.)*
Lại đi về phía trước được vài dặm đường, nhóm phụ nữ trước khi đi còn già mồm với Tống Phúc Sinh cùng Tống lí chính là không muốn ném hành lý, lúc này đều cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Bởi vì càng đi về phía trước, cỏ cây càng khô héo.
Càng đi về phía trước, không khí càng khô nóng, càng gặp được nhiều người chết.
Nguyên lai, những bóng người bọn họ nhìn thấy từ kính viễn vọng, không phải nằm ở kia nghỉ ngơi, mà đó là xác của rất nhiều người chạy nạn gục ngã tại ven đường.
Mà mười mấy người còn dư lại, đang ngồi giữa đống thi thể, chết lặng mà moi cỏ cây, moi bùn đất nhét vào trong miệng, hy vọng thu hoạch được chút hơi nước từ trong cỏ cây, bùn đất.
Trong đó có một vị lão thái nằm ở ven đường, vốn là vẫn không nhúc nhích, mọi người đều cho rằng bà ta đã chết, cố ý không đá không dẫm, đi vòng qua thân thể của lão thái kia, cũng coi như là một loại tôn trọng đối với người đã chết.
Lại không nghĩ rằng, vị lão thái kia giống như hồi quang phản chiếu, bỗng nhiên dùng hết một tia sức lực cuối cùng bắt lấy chân Tống Phục Linh, “Nước.... Cho miếng nước…” Kêu xong câu này, hoàn toàn tắt thở.
Tống Phục Linh sợ tới mức hét lên một tiếng, Tống Phúc Tài vừa lúc ở bên cạnh, hắn không rảnh lo lắng cho thùng nước ở trên xe đẩy, vội vàng đem tay lái đưa cho đại nhi tử, đi lên liền đá "bốp bốp" hai đá, đem lão thái đang túm chặt cổ chân Tống Phục Linh đá bay ra ngoài.
Nhìn thấy chất nữ sợ đến bả vai run run, Tống Phúc Tài kéo Tống Phục Linh lại gần bên người: “Bàn Nha, có sao không?”
Tống Phúc Sinh đau lòng quá sức, cõng sọt cùng Tiền Mễ Thọ chạy vội về hướng bên này: “Khuê nữ, khuê nữ a? Không có chuyện gì ha, có cha ở đây, không sao rồi.”
Tiền Mễ Thọ ngồi ở trong sọt, duỗi cánh tay nhỏ: “Tỷ tỷ, chớ sợ chớ sợ, đệ thổi hô hô giúp tỷ.”
Tiền Bội Anh đeo khẩu trang, cũng bám lên cửa sổ xe con la, gấp đến chảy nước mắt: “Phục Linh, con lên xe cho mẹ, để mẹ đi bộ!”
Lúc nghỉ ngơi ở bờ sông đám người Tống Phúc Sinh không phải cố ý leo lên sườn đồi cao xem hướng nơi xa sao, chiếc xe ngựa này chính là chiếc mà bọn họ đã nhìn thấy trong kính viễn vọng.
Bởi vì từ khi chạy nạn cho tới bây giờ, trên đường cũng chưa gặp được xe ngựa, cho nên bọn họ chú ý nhiều hơn một chút.
Đúng vậy, Thiết Đầu hỏi rất đúng, đoàn người lại nấu nước lại nấu cơm, hơn nữa đi từ bờ sông tới đây, tổng cộng tiêu tốn không ít thời gian, xe ngựa này như thế nào vẫn ở tại chỗ? Hộ nhà này không sốt ruột lên đường sao?
Khi đám người Tống Phúc Sinh đi lại gần chút, ai u trời ạ, mấy nam nhân ở hàng phía trước toàn bộ thay đổi sắc mặt.
Xe ngựa gì a, ngựa kéo xe đã gục chết tại kia, khó trách vẫn không nhúc nhích.
Bốn người trong xe, từ già đến trẻ cũng đã chết hết, đứa bé kia thoạt nhìn cũng mới một tuổi mà thôi. Trời nắng nóng, thi thể đã hư thối, một mùi hôi thối khó ngửi đến buồn nôn xộc thẳng lên mặt.
Tống Phúc Sinh che miệng lại, trực giác cảm thấy không ổn, quay đầu nói với nữ nhi cùng tức phụ của mình: “Mang mặt nạ, đeo khẩu trang vào, vật gì có thể che miệng mũi đều tìm ra. Mễ Thọ, dùng khăn lông đắp lên, dượng không kêu liền không được ló đầu ra.” Sau đó lại quay đầu hô hoán với đoàn người: “Mau lấy đồ vật che lại miệng mũi!”
Người này truyền lời cho người kia, không nghĩ tới chủ ý Tống Phục Linh đề ra lúc nãy, hiện tại liền phát huy tác dụng.
Những người đi ở đằng sau tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng bọn họ tiếp nhận khăn trùm đầu tức phụ vừa mới cắt xong, tròng lên trên đầu, cũng đem hài tử che ở trong ngực.
Có cái gan lớn còn đề nghị với Tống Phúc Sinh: “Xe ngựa kia, bánh xe cùng gỗ làm sàn xe đều là thứ tốt, hay là chúng ta ném bọn họ xuống, lấy xe kia dùng, có thể đẩy không ít đồ vật đâu.”
Tống Phúc Sinh nói, “Ngươi vứt ý tưởng đó đi. Thân thể tuy là nguyên vẹn không có miệng vết thương nào, nhưng ngựa lại chết, người cũng chết, ngươi biết bọn họ chết vì nguyên do gì sao? Nói cho các ngươi ha, đều không được chạm vào.”
Lại quay đầu lại, ra lệnh cho đại đường ca: “Phát tín hiệu cho mọi người, tăng tốc đi qua khu vực này.”
Nhóm lão thái thái ở trên xe bò lại bắt đầu kêu: “Chậm một chút, chạy chậm một chút đi, nước sắp sái ra hết rồi.”
*(Sái: ý chỉ nước bị văng/đổ ra ngoài.)*
Lại đi về phía trước được vài dặm đường, nhóm phụ nữ trước khi đi còn già mồm với Tống Phúc Sinh cùng Tống lí chính là không muốn ném hành lý, lúc này đều cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Bởi vì càng đi về phía trước, cỏ cây càng khô héo.
Càng đi về phía trước, không khí càng khô nóng, càng gặp được nhiều người chết.
Nguyên lai, những bóng người bọn họ nhìn thấy từ kính viễn vọng, không phải nằm ở kia nghỉ ngơi, mà đó là xác của rất nhiều người chạy nạn gục ngã tại ven đường.
Mà mười mấy người còn dư lại, đang ngồi giữa đống thi thể, chết lặng mà moi cỏ cây, moi bùn đất nhét vào trong miệng, hy vọng thu hoạch được chút hơi nước từ trong cỏ cây, bùn đất.
Trong đó có một vị lão thái nằm ở ven đường, vốn là vẫn không nhúc nhích, mọi người đều cho rằng bà ta đã chết, cố ý không đá không dẫm, đi vòng qua thân thể của lão thái kia, cũng coi như là một loại tôn trọng đối với người đã chết.
Lại không nghĩ rằng, vị lão thái kia giống như hồi quang phản chiếu, bỗng nhiên dùng hết một tia sức lực cuối cùng bắt lấy chân Tống Phục Linh, “Nước.... Cho miếng nước…” Kêu xong câu này, hoàn toàn tắt thở.
Tống Phục Linh sợ tới mức hét lên một tiếng, Tống Phúc Tài vừa lúc ở bên cạnh, hắn không rảnh lo lắng cho thùng nước ở trên xe đẩy, vội vàng đem tay lái đưa cho đại nhi tử, đi lên liền đá "bốp bốp" hai đá, đem lão thái đang túm chặt cổ chân Tống Phục Linh đá bay ra ngoài.
Nhìn thấy chất nữ sợ đến bả vai run run, Tống Phúc Tài kéo Tống Phục Linh lại gần bên người: “Bàn Nha, có sao không?”
Tống Phúc Sinh đau lòng quá sức, cõng sọt cùng Tiền Mễ Thọ chạy vội về hướng bên này: “Khuê nữ, khuê nữ a? Không có chuyện gì ha, có cha ở đây, không sao rồi.”
Tiền Mễ Thọ ngồi ở trong sọt, duỗi cánh tay nhỏ: “Tỷ tỷ, chớ sợ chớ sợ, đệ thổi hô hô giúp tỷ.”
Tiền Bội Anh đeo khẩu trang, cũng bám lên cửa sổ xe con la, gấp đến chảy nước mắt: “Phục Linh, con lên xe cho mẹ, để mẹ đi bộ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.