[Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Tới Cổ Đại (Chạy Nạn)
Chương 20: Một Con Trâu Dẫn Phát Huyết Án
YTT Đào Đào
02/10/2022
Lúc này lão Ngưu lại lo sợ trong lòng, hắn lo rằng tiểu thư nhà hắn cách thời điểm bị hưu đã không còn xa. Bởi vì, quá dữ dằn a!
Hắn cũng rất là buồn bực, chẳng lẽ là do lão gia, thiếu gia, thiếu phu nhân ra đi đột ngột, Tiền gia chỉ còn lại tiểu thư, tiểu thư dưới tình huống đại chịu kích thích, cũng liền không quan tâm hình tượng?
Chờ nghe được Tống Phúc Sinh chui vào thùng xe liền hỏi: “Thế nào, có ai bị thương không?”
Lão Ngưu thở phào một hơi, Tứ Tráng ngồi bên cạnh hắn cũng thả lỏng thân thể, còn vuốt vuốt ngực.
Tiền Bội Anh trừng mắt trả lời: “Ngươi nói xem, sợ muốn chết a, lại sợ hãi là cướp bóc, lại sợ hãi bị lật xe. Còn có, nồi trứng kho bị đổ hết lên người ta! Cũng may đã sớm tắt lửa từ lâu nên không nóng mấy.”
Nói xong, cũng không kiểm tra chính mình, mà quay sang lau nước tương trên cái trán đã bắt đầu ửng đỏ của Tiền Mễ Thọ, vừa lau vừa quở trách nói:
“Đã bảo cháu rồi, ngồi cách xa cái nồi một chút, chính là không nghe, thế nào, đau đi? Lúc này nhớ kỹ chưa?
Chờ gặp thân thích của dượng cháu, người càng nhiều cháu mới biết, ăn cơm đều không kịp đoạt bát đâu.
Cô mẫu dặn cháu cái này a, cháu chỉ cần nhớ: Về sau, tỷ cháu ở đâu, cháu liền ở đó. Tỷ cháu biết xem tình hình, sẽ không bị thiệt, cháu cũng có thể nương nhờ được chút.”
Tiền Mễ Thọ không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng vừa nãy, khóe mắt ươn ướt liền yên lặng khóc. Hắn ôm chặt lấy eo Tiền Bội Anh, đem đầu dưa chui vào trong lòng ngực nàng.
Hắn cảm thấy lồng ngực nóng hầm hập, cảm động muốn chết! Cảm động bởi vì, khi nồi sắp đổ ập lên người hắn, cô mẫu đã lao lên che ở phía trước, còn kéo hắn vào trong lòng ngực che chở.
Hắn cho rằng cô mẫu sẽ đối xử với hắn kém xa tỷ tỷ đâu.
Mà Tiền Bội Anh chỉ là nghĩ rằng hài tử là bị sợ hãi, có lệ mà vỗ vỗ phía sau lưng dỗ Tiền Mễ Thọ, ngoài miệng còn tiếp tục oán giận:
“Nhìn xem, trong xe loạn hết cả lên, mẻ bánh quân cờ này đều bẩn hết rồi. Hơn nữa, các ngươi ngửi thử đi, trên người ta toàn mùi trứng gà kho, mau sánh kịp điểm tâm di động a! Lúc này hay rồi, cũng không cần giấu diếm nữa, vừa ngửi mùi liền biết ta làm trứng kho. Chờ lát nữa xiêm y khô, chỉ sợ còn thu hút ruồi bọ nữa, haizz....”
Tống Phục Linh vốn là bò ở trong xe thu dọn đồ vật, nghe được mẹ nàng nói vậy, lại không nín được mà cúi đầu cười. Cười cũng không dám để phát ra tiếng, kìm nén đến độ bả vai run rẩy, giống như đang khóc.
Đúng lúc này, Tống Phúc Sinh đang yên lặng thu thập tàn cục bỗng nhiên quay sang, thì thầm hỏi nữ nhi: “Khuê nữ, hột đâu?”
“Hột gì a cha?”
Chậc, đứa nhỏ này, khi nãy, hắn cố ý cầm một hộp cherry vàng Vita 21 trái ra khỏi không gian, tính toán dọc đường đi cho thê nữ mỗi ngày ăn một trái. Hộp Vita hắn đã cất vào ba lô, lại chọn ra hai trái cherry to đưa cho khuê nữ. Haizzz, bây giờ đứa nhỏ lại hỏi hột gì.
“A!” Tống Phục Linh nhớ ra, nàng nhỏ giọng nói cho Tống Phúc Sinh, "Những người đó quá thiếu đạo đức, lão mẹ hẳn là nên mắng thêm vài câu nữa."
Bởi vì, khi nãy nàng ăn vụng cherry lại không nỡ ăn hết quá nhanh, lăng là ngậm hơn nửa ngày, đem cherry ngậm đến mềm mại. Kết quả, mới vừa cắn ra, còn chưa kịp cảm nhận chua ngọt ra sao, xe con la liền ngao ngao kêu to bắt đầu đảo quanh, dọa cho nàng "ực" một cái, toàn bộ đều nuốt xuống.
“Aizz, thôi bỏ đi.” Tống Phúc Sinh thở dài.
“Sao vậy cha?”
“Cha tính giữ lại hột đâu.”
Trước kia là thoải mái ăn cherry, lấy một rổ cherry vừa ăn vừa xem TV là chuyện thường. Hiện tại là ăn trái cherry còn phải giữ lại hột, quả thực, vượt quá sức tưởng tượng của Tống Phục Linh. Cả nhà nàng quá biết sinh sống.
Nàng đem tay vói vào bên trong váy moi moi, "A!" Bỗng nhiên ý thức được, về sau giấu đồ vật cũng không thể đút bên trong túi quần nữa rồi. Rốt cuộc, ở trong mắt người ngoài, một đại nha đầu, tay lại luôn vói vào trong đũng quần, cũng rất khó coi.
Dùng cánh tay chạm chạm ba nàng, chờ Tống Phúc Sinh nhìn qua, nàng xem chuẩn thời cơ xoay lại lòng bàn tay chụp qua đi, đem một quả cherry còn sót lại nhét vào trong miệng ba nàng.
Nhưng Tống Phục Linh thật không ngờ được, ba nàng phản ứng càng nhanh, lập tức đem cherry phun ở trong lòng bàn tay, lại xoay tay lại nhét vào trong miệng còn đang lải nhải của Tiền Bội Anh.
Tiền Bội Anh cũng liền ngây người vài giây, lập tức hé miệng ra, "Phụt" một tiếng nhổ ra, nâng lên đầu nhỏ của Tiền Mễ Thọ liền nhét vào trong miệng hài tử, còn thở dài một tiếng.
Tống Phục Linh che mắt, quả thực là vô pháp xem.
Quá thảm, một trái cherry mà thôi, trải qua miệng của hai người, đều không có ai bỏ được ăn.
Quá ghê tởm, trên một trái cherry, dính nước miếng của ba người.
Hơn nữa, cứ như vậy, ba nàng còn duỗi tay đến dưới cằm của Tiền Mễ Thọ chờ: “Hột của trái này không ăn được đâu, mau, phun ra tay dượng.”
Tống Phục Linh nhỏ giọng hỏi ba nàng: “Ba, sao ba đi vào một hồi chỉ lấy hai trái cherry vậy? Ba lấy nhiều chút a.”
“Con ngốc sao? Lấy nhiều giấu không được lại phải chia cho mọi người hả? Hai trái đủ rồi, con một trái, mẹ con một trái, ngọt ngào miệng.”
“Phần của Mễ Thọ đâu?”
“Lúc ấy không nhớ tới Mễ Thọ.”
“Vậy còn phần của ba đâu?”
Lúc này Tống Phúc Sinh tiến đến bên tai nữ nhi nói: “Ba ở bên trong ăn cái quả táo, trong không gian có công dụng giữ tươi, hột táo cũng không ném. Con cứ yên tâm đi, đừng nhớ thương ba.”
Tống Phục Linh ghen ghét nha, hơn nửa ngày đều không phản ứng lão ba.
……
Trong cảnh sắc 'cô ưng bay cùng ráng chiều, làn nước thu với bầu trời mênh mông một màu', xe con la càng chạy càng nhanh, rốt cuộc, ở hơn 8 giờ tối đi vào trong thôn Đại Tỉnh.
Tống Phúc Sinh cho rằng, đều đã trễ thế này, trong thôn hẳn rất an tĩnh.
Bởi vì ban ngày mọi người vội vàng thu hoạch vụ thu, buổi tối nếu là ngủ muộn, lại nên đói bụng phí lương thực. Cho nên, đa số gia đình bình thường trời tối sầm xuống liền lên giường ngủ.
Lại không nghĩ rằng, vào thôn liền nghe được tiếng mắng vang dội của lão nương hắn, tiếng mắng chửi cùng với tiếng chó sủa trong thôn, kết hợp cùng thanh âm khuyên giải của hàng xóm đốt đuốc đứng ở bên ngoài nhà, có vẻ náo nhiệt cực kỳ.
“Đại gia hỏa (mọi người) cùng bình phẩm xem, đều nói, một bút viết không ra hai cái chữ Tống, huynh đệ ruột a, liền chưa thấy ai tâm địa đen thành như vậy! Hôm nay ta liền theo chân bọn họ nói chuyện phải trái rõ ràng. Ta không thể nhịn được nữa, lòng ta nghẹn a, lại nghẹn ta liền cầm cái cây đuốc đốt hết phòng ở của hắn.”
Một lão thái thái khác lau nước mắt, vẻ mặt ủy khuất, nhưng giọng lại không hề nhỏ:
“Đệ muội a, năm đó khi chưa phân gia, tiểu thúc sinh bệnh hàng năm bốc thuốc, tốn biết bao nhiêu tiền của, chúng ta cũng không phàn nàn một lời.
Sau này phân gia, cha Đại Lang còn thường xuyên nói, hắn phải giúp đỡ các ngươi làm việc nhiều một chút, nói tiểu thúc thân thể không tốt, hắn là đại ca, quan tâm một chút cũng là nên làm.
Chờ đến khi tiểu thúc không còn nữa, Phúc Sinh nhà ngươi lại đi thi, cha Đại Lang cũng là đưa phúc sinh đi được hai dặm, về tới nhà còn trộm lau nước mắt, ngươi như thế nào có thể nói ra muốn đốt phòng ở nhà ta a.”
“Ngươi đánh rắm!” lão nương của Tống Phúc Sinh lại càng giận dữ, nhảy dựng lên mắng:
“Phân gia là do ngươi khuyến khích lão gia tử phân, ngươi cái lòng mang ý xấu! Phân chia phòng ở, đất đai, đồ vật trong nhà, các ngươi mọi thứ đều chiếm phần nhiều! Các ngươi liền biết giả vờ làm người tốt thôi.
Còn nói với lão gia tử, cha Phúc Sinh qua đời sớm, sợ ta thủ tiết không được, cho nên phân cho các ngươi phần nhiều. Ta nếu là thủ tiết được, các ngươi cũng không thể nhìn mấy cái cháu trai đói chết.
Kết quả đâu? Những cái đó phòng ở, ruộng đất nhà ta được chia phần ít. Được, chúng ta nhận!
Nhưng lão gia tử chân trước vừa đi, sau lưng các ngươi liền đem trâu già dắt đi. Trâu kia, lúc lão gia tử còn sống đã nói, dùng để giúp nhà chúng ta làm ruộng. Bởi vì nhà chúng ta đơn bạc, không có cha Phúc Sinh, cuộc sống không dễ dàng.
Hiện tại con trâu kia ở nhà ai đâu? Ngươi dắt ra đây cho ta!
Còn có, lời nói vừa rồi của ngươi, các ngươi tự hỏi lương tâm mình xem, đại bá nếu thật quan tâm Phúc Sinh nhà ta, năm đó Phúc Sinh đi thi sao hắn không ra một đồng tiền nào? Ta tới cửa mượn, ngươi khóc than với ta một hồi, lúc ấy ta khờ a, ngồi nghe ngươi khóc, thiếu chút nữa đem mấy văn tiền trong túi đưa hết cho ngươi.”
Nói xong lời này, cảm thấy đấu không lại cái đại tẩu vừa dẻo miệng vừa thích giả vờ đáng thương này, bởi vì, cả thôn đều đã bị vỏ ngoài của vị đại tẩu nhà bà lừa, không có ai nói đại tẩu của bà không tốt a, tức muốn hộc máu kêu:
“Đại bá, ngươi đi ra cho ta, đừng chỉ biết tránh ở sau lưng bà nương nhà ngươi vờ làm người tốt.
Hôm nay, nếu các ngươi không nói ra cái tí sửu dần mẹo, ta không đốt phòng ở đâu nhưng mà ta đi giết trâu! Đem trâu giết, chúng ta đều bớt lo, xong hết mọi chuyện.”
Hắn cũng rất là buồn bực, chẳng lẽ là do lão gia, thiếu gia, thiếu phu nhân ra đi đột ngột, Tiền gia chỉ còn lại tiểu thư, tiểu thư dưới tình huống đại chịu kích thích, cũng liền không quan tâm hình tượng?
Chờ nghe được Tống Phúc Sinh chui vào thùng xe liền hỏi: “Thế nào, có ai bị thương không?”
Lão Ngưu thở phào một hơi, Tứ Tráng ngồi bên cạnh hắn cũng thả lỏng thân thể, còn vuốt vuốt ngực.
Tiền Bội Anh trừng mắt trả lời: “Ngươi nói xem, sợ muốn chết a, lại sợ hãi là cướp bóc, lại sợ hãi bị lật xe. Còn có, nồi trứng kho bị đổ hết lên người ta! Cũng may đã sớm tắt lửa từ lâu nên không nóng mấy.”
Nói xong, cũng không kiểm tra chính mình, mà quay sang lau nước tương trên cái trán đã bắt đầu ửng đỏ của Tiền Mễ Thọ, vừa lau vừa quở trách nói:
“Đã bảo cháu rồi, ngồi cách xa cái nồi một chút, chính là không nghe, thế nào, đau đi? Lúc này nhớ kỹ chưa?
Chờ gặp thân thích của dượng cháu, người càng nhiều cháu mới biết, ăn cơm đều không kịp đoạt bát đâu.
Cô mẫu dặn cháu cái này a, cháu chỉ cần nhớ: Về sau, tỷ cháu ở đâu, cháu liền ở đó. Tỷ cháu biết xem tình hình, sẽ không bị thiệt, cháu cũng có thể nương nhờ được chút.”
Tiền Mễ Thọ không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng vừa nãy, khóe mắt ươn ướt liền yên lặng khóc. Hắn ôm chặt lấy eo Tiền Bội Anh, đem đầu dưa chui vào trong lòng ngực nàng.
Hắn cảm thấy lồng ngực nóng hầm hập, cảm động muốn chết! Cảm động bởi vì, khi nồi sắp đổ ập lên người hắn, cô mẫu đã lao lên che ở phía trước, còn kéo hắn vào trong lòng ngực che chở.
Hắn cho rằng cô mẫu sẽ đối xử với hắn kém xa tỷ tỷ đâu.
Mà Tiền Bội Anh chỉ là nghĩ rằng hài tử là bị sợ hãi, có lệ mà vỗ vỗ phía sau lưng dỗ Tiền Mễ Thọ, ngoài miệng còn tiếp tục oán giận:
“Nhìn xem, trong xe loạn hết cả lên, mẻ bánh quân cờ này đều bẩn hết rồi. Hơn nữa, các ngươi ngửi thử đi, trên người ta toàn mùi trứng gà kho, mau sánh kịp điểm tâm di động a! Lúc này hay rồi, cũng không cần giấu diếm nữa, vừa ngửi mùi liền biết ta làm trứng kho. Chờ lát nữa xiêm y khô, chỉ sợ còn thu hút ruồi bọ nữa, haizz....”
Tống Phục Linh vốn là bò ở trong xe thu dọn đồ vật, nghe được mẹ nàng nói vậy, lại không nín được mà cúi đầu cười. Cười cũng không dám để phát ra tiếng, kìm nén đến độ bả vai run rẩy, giống như đang khóc.
Đúng lúc này, Tống Phúc Sinh đang yên lặng thu thập tàn cục bỗng nhiên quay sang, thì thầm hỏi nữ nhi: “Khuê nữ, hột đâu?”
“Hột gì a cha?”
Chậc, đứa nhỏ này, khi nãy, hắn cố ý cầm một hộp cherry vàng Vita 21 trái ra khỏi không gian, tính toán dọc đường đi cho thê nữ mỗi ngày ăn một trái. Hộp Vita hắn đã cất vào ba lô, lại chọn ra hai trái cherry to đưa cho khuê nữ. Haizzz, bây giờ đứa nhỏ lại hỏi hột gì.
“A!” Tống Phục Linh nhớ ra, nàng nhỏ giọng nói cho Tống Phúc Sinh, "Những người đó quá thiếu đạo đức, lão mẹ hẳn là nên mắng thêm vài câu nữa."
Bởi vì, khi nãy nàng ăn vụng cherry lại không nỡ ăn hết quá nhanh, lăng là ngậm hơn nửa ngày, đem cherry ngậm đến mềm mại. Kết quả, mới vừa cắn ra, còn chưa kịp cảm nhận chua ngọt ra sao, xe con la liền ngao ngao kêu to bắt đầu đảo quanh, dọa cho nàng "ực" một cái, toàn bộ đều nuốt xuống.
“Aizz, thôi bỏ đi.” Tống Phúc Sinh thở dài.
“Sao vậy cha?”
“Cha tính giữ lại hột đâu.”
Trước kia là thoải mái ăn cherry, lấy một rổ cherry vừa ăn vừa xem TV là chuyện thường. Hiện tại là ăn trái cherry còn phải giữ lại hột, quả thực, vượt quá sức tưởng tượng của Tống Phục Linh. Cả nhà nàng quá biết sinh sống.
Nàng đem tay vói vào bên trong váy moi moi, "A!" Bỗng nhiên ý thức được, về sau giấu đồ vật cũng không thể đút bên trong túi quần nữa rồi. Rốt cuộc, ở trong mắt người ngoài, một đại nha đầu, tay lại luôn vói vào trong đũng quần, cũng rất khó coi.
Dùng cánh tay chạm chạm ba nàng, chờ Tống Phúc Sinh nhìn qua, nàng xem chuẩn thời cơ xoay lại lòng bàn tay chụp qua đi, đem một quả cherry còn sót lại nhét vào trong miệng ba nàng.
Nhưng Tống Phục Linh thật không ngờ được, ba nàng phản ứng càng nhanh, lập tức đem cherry phun ở trong lòng bàn tay, lại xoay tay lại nhét vào trong miệng còn đang lải nhải của Tiền Bội Anh.
Tiền Bội Anh cũng liền ngây người vài giây, lập tức hé miệng ra, "Phụt" một tiếng nhổ ra, nâng lên đầu nhỏ của Tiền Mễ Thọ liền nhét vào trong miệng hài tử, còn thở dài một tiếng.
Tống Phục Linh che mắt, quả thực là vô pháp xem.
Quá thảm, một trái cherry mà thôi, trải qua miệng của hai người, đều không có ai bỏ được ăn.
Quá ghê tởm, trên một trái cherry, dính nước miếng của ba người.
Hơn nữa, cứ như vậy, ba nàng còn duỗi tay đến dưới cằm của Tiền Mễ Thọ chờ: “Hột của trái này không ăn được đâu, mau, phun ra tay dượng.”
Tống Phục Linh nhỏ giọng hỏi ba nàng: “Ba, sao ba đi vào một hồi chỉ lấy hai trái cherry vậy? Ba lấy nhiều chút a.”
“Con ngốc sao? Lấy nhiều giấu không được lại phải chia cho mọi người hả? Hai trái đủ rồi, con một trái, mẹ con một trái, ngọt ngào miệng.”
“Phần của Mễ Thọ đâu?”
“Lúc ấy không nhớ tới Mễ Thọ.”
“Vậy còn phần của ba đâu?”
Lúc này Tống Phúc Sinh tiến đến bên tai nữ nhi nói: “Ba ở bên trong ăn cái quả táo, trong không gian có công dụng giữ tươi, hột táo cũng không ném. Con cứ yên tâm đi, đừng nhớ thương ba.”
Tống Phục Linh ghen ghét nha, hơn nửa ngày đều không phản ứng lão ba.
……
Trong cảnh sắc 'cô ưng bay cùng ráng chiều, làn nước thu với bầu trời mênh mông một màu', xe con la càng chạy càng nhanh, rốt cuộc, ở hơn 8 giờ tối đi vào trong thôn Đại Tỉnh.
Tống Phúc Sinh cho rằng, đều đã trễ thế này, trong thôn hẳn rất an tĩnh.
Bởi vì ban ngày mọi người vội vàng thu hoạch vụ thu, buổi tối nếu là ngủ muộn, lại nên đói bụng phí lương thực. Cho nên, đa số gia đình bình thường trời tối sầm xuống liền lên giường ngủ.
Lại không nghĩ rằng, vào thôn liền nghe được tiếng mắng vang dội của lão nương hắn, tiếng mắng chửi cùng với tiếng chó sủa trong thôn, kết hợp cùng thanh âm khuyên giải của hàng xóm đốt đuốc đứng ở bên ngoài nhà, có vẻ náo nhiệt cực kỳ.
“Đại gia hỏa (mọi người) cùng bình phẩm xem, đều nói, một bút viết không ra hai cái chữ Tống, huynh đệ ruột a, liền chưa thấy ai tâm địa đen thành như vậy! Hôm nay ta liền theo chân bọn họ nói chuyện phải trái rõ ràng. Ta không thể nhịn được nữa, lòng ta nghẹn a, lại nghẹn ta liền cầm cái cây đuốc đốt hết phòng ở của hắn.”
Một lão thái thái khác lau nước mắt, vẻ mặt ủy khuất, nhưng giọng lại không hề nhỏ:
“Đệ muội a, năm đó khi chưa phân gia, tiểu thúc sinh bệnh hàng năm bốc thuốc, tốn biết bao nhiêu tiền của, chúng ta cũng không phàn nàn một lời.
Sau này phân gia, cha Đại Lang còn thường xuyên nói, hắn phải giúp đỡ các ngươi làm việc nhiều một chút, nói tiểu thúc thân thể không tốt, hắn là đại ca, quan tâm một chút cũng là nên làm.
Chờ đến khi tiểu thúc không còn nữa, Phúc Sinh nhà ngươi lại đi thi, cha Đại Lang cũng là đưa phúc sinh đi được hai dặm, về tới nhà còn trộm lau nước mắt, ngươi như thế nào có thể nói ra muốn đốt phòng ở nhà ta a.”
“Ngươi đánh rắm!” lão nương của Tống Phúc Sinh lại càng giận dữ, nhảy dựng lên mắng:
“Phân gia là do ngươi khuyến khích lão gia tử phân, ngươi cái lòng mang ý xấu! Phân chia phòng ở, đất đai, đồ vật trong nhà, các ngươi mọi thứ đều chiếm phần nhiều! Các ngươi liền biết giả vờ làm người tốt thôi.
Còn nói với lão gia tử, cha Phúc Sinh qua đời sớm, sợ ta thủ tiết không được, cho nên phân cho các ngươi phần nhiều. Ta nếu là thủ tiết được, các ngươi cũng không thể nhìn mấy cái cháu trai đói chết.
Kết quả đâu? Những cái đó phòng ở, ruộng đất nhà ta được chia phần ít. Được, chúng ta nhận!
Nhưng lão gia tử chân trước vừa đi, sau lưng các ngươi liền đem trâu già dắt đi. Trâu kia, lúc lão gia tử còn sống đã nói, dùng để giúp nhà chúng ta làm ruộng. Bởi vì nhà chúng ta đơn bạc, không có cha Phúc Sinh, cuộc sống không dễ dàng.
Hiện tại con trâu kia ở nhà ai đâu? Ngươi dắt ra đây cho ta!
Còn có, lời nói vừa rồi của ngươi, các ngươi tự hỏi lương tâm mình xem, đại bá nếu thật quan tâm Phúc Sinh nhà ta, năm đó Phúc Sinh đi thi sao hắn không ra một đồng tiền nào? Ta tới cửa mượn, ngươi khóc than với ta một hồi, lúc ấy ta khờ a, ngồi nghe ngươi khóc, thiếu chút nữa đem mấy văn tiền trong túi đưa hết cho ngươi.”
Nói xong lời này, cảm thấy đấu không lại cái đại tẩu vừa dẻo miệng vừa thích giả vờ đáng thương này, bởi vì, cả thôn đều đã bị vỏ ngoài của vị đại tẩu nhà bà lừa, không có ai nói đại tẩu của bà không tốt a, tức muốn hộc máu kêu:
“Đại bá, ngươi đi ra cho ta, đừng chỉ biết tránh ở sau lưng bà nương nhà ngươi vờ làm người tốt.
Hôm nay, nếu các ngươi không nói ra cái tí sửu dần mẹo, ta không đốt phòng ở đâu nhưng mà ta đi giết trâu! Đem trâu giết, chúng ta đều bớt lo, xong hết mọi chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.