[Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Tới Cổ Đại (Chạy Nạn)

Chương 65: Ngạnh Khởi Tâm Địa ( Tieubaobao Cầu Đánh Thưởng A)

YTT Đào Đào

17/10/2022

Trước khi xuống núi, Tống Phúc Sinh chỉ dạy bảo gần 200 người này hơn nửa giờ, huấn luyện có hiệu quả hay không còn chưa rõ ràng lắm, nhưng đoàn người xác thật là thật nghe lời.

Đội ngũ đột nhiên bị làm loạn cũng không có người đi hỏi "sao sao" vô nghĩa.

Đám người Cao đồ tể cùng phụ trách đánh xe - Ngưu chưởng quầy, lập tức kéo chặt dây cương, khẩn cấp dừng xe, túm lên vũ khí tự chế trong tầm tay, nhảy xuống dưới xe cảnh giới.

Tống Phúc Sinh an bài bọn họ: Một khi xảy ra sự cố, cái gì cũng đừng động, chỉ phụ trách bảo vệ tốt người cùng đồ vật trong xe.

Mười mấy tiểu tử choai choai trong tổ thanh thiếu niên tinh thần rung lên, mỏi mệt trên mặt toàn bộ biến mất, dẫn đầu đem xiên gỗ trong tay làm ra động tác như sử dụng lưỡi lê.

Các thiếu niên nhớ kỹ nhiệm vụ của mình.

Tam thúc nói, mặt sau như thế nào cũng đừng động, nhiệm vụ của bọn họ là phòng ngừa dân chạy nạn phía trước bỗng nhiên quay đầu xông tới, để ngừa tiền hậu giáp kích.

Nhóm tráng hán đang bận đẩy xe đẩy tay, có thể lao ra theo hình thức xen kẽ, đi xử lý người gây nhiễu loạn. Một người tráng hán phụ trách bảo vệ tại chỗ, chịu trách nhiệm bảo vệ ở xung quanh bốn cái xe đẩy tay, tay cầm vũ khí, không cho bất luận người xa lạ nào tới gần nơi này, lại đây liền chém.

Nhóm phụ nữ cũng được phân công hành động, không quan tâm là ngồi ở trong xe hay là đi bộ ở phía dưới.

Trong tầm tay có cái sạn nồi hoặc là chảo sắt, toàn bộ giơ lên, dùng đồ vật trong tầm tay làm vũ khí. Người đi bộ ở dưới đất, tay có quải trượng, cũng sôi nổi túm chặt mấy đứa nhỏ đến bên người để bảo vệ.

Các nữ nhân nhớ kỹ, đặc biệt là những người làm tức phụ phải nhớ kỹ, buổi sáng Tống Phúc Sinh đã nói với các nàng:

Ra chuyện gì cũng không cần a a kêu to, kêu sợ hãi cùng khóc là vô dụng nhất, bất luận là thời điểm gì cũng đừng đặt hy vọng vào người khác, cho dù người khác kia là nam nhân của các ngươi.

Trông cậy vào phu quân ngươi đến thời khắc mấu chốt cứu ngươi ư? Vạn nhất ở trong tình huống khẩn cấp hắn liền đi cứu lão nương của hắn đâu, các ngươi thật xác định ở thời khắc nguy cơ, mệnh của mình quan trọng hơn mệnh của lão nương hắn? Chỉ có tin chính mình mới là đáng tin nhất.

Các ngươi không chỉ là nữ nhân, mà còn là mẹ của những đứa nhỏ. Vì con của mình, cần phải có can đảm liều mạng với người khác bằng bất cứ giá nào .

Mà lúc này, nhóm tráng lao động đã đảo ra tay không cần phải đẩy xe kia, trừ bỏ mấy huynh đệ Quách gia cần phải phòng thủ mặt sau, một đám hán tử toàn bộ giơ dao phay, giơ rìu vọt qua đi, có thể chạy nhanh cỡ nào liền nhanh cỡ đó, không ai có tư tâm lùi bước.

Ngay cả Tống lí chính, lão nhân kia cũng là dưới chân bay nhanh nhảy xuống xe chạy tới, một bên chạy một bên giơ rìu, múa may kêu: “Dám đoạt chúng ta, đoạt của một nhà là đoạt của cả đoàn người. Nhóm tiểu tử, chém cho ta!”

Mấy chục danh dân chạy nạn đột nhiên vây hướng Vương bà tử trong chớp mắt đã bị đám người Tống Phúc Sinh đánh cho một trận, tay đấm chân đá.

Khảm đao bổ về phía sau lưng, cánh tay, chân của những dân chạy nạn thừa loạn tranh đoạt.

Thạnh âm gậy gỗ đánh vào người "lốp bốp lốp bốp" rung động.

Vương Trung Ngọc vung lên cái cuốc, một cuốc đi xuống, bổ tới trên đùi, trên chân của vài người.

Hai cái huynh đệ còn lại của nhà Vương gia, càng là tay đấm chân đá lên người nhóm dân chạy nạn đang ôm chặt lấy chân của nương bọn họ.

Mỗi một lần vung lên khảm đao, rìu, cái cuốc, gậy gỗ, trong lòng nhóm tráng hán liền lặp đi lặp lại lời dặn dò của Tống Phúc Sinh trước khi xuống núi:



Người tới tuyệt cảnh là có ác niệm, thiện ác chỉ ở trong nháy mắt.

Cũng chỉ có người, mới có khi không có cái điểm mấu chốt.

Ngươi không tàn nhẫn với bọn họ, bọn họ liền sẽ tàn nhẫn với ngươi, muốn mạng ngươi.

Xe con la dừng lại khẩn cấp, Tống Phục Linh bị đánh thức, nàng tay cầm đao nhọn quay đầu nhìn về phía xảy ra chuyện.

Vừa quay đầu thấy, nữ hài luôn không thích khóc như nàng, trong mắt che kín nước mắt, đột nhiên động dung.

Bởi vì những dân chạy nạn bị đánh máu chảy đầm đìa kia, cũng không biết là ai đi đầu quỳ xuống, bọn họ nói không phải bọn họ muốn đoạt.

Đầu tiên là 3-5 người không hề dự triệu mà quỳ xuống;

Sau đó 17-18 người quỳ xuống đất;

Cho đến mấy chục người quỳ xuống dưới đất.

Những dân chạy nạn khác đi ở đằng sau đội ngũ thôn Đại Tỉnh nàng, cũng quỳ xuống ôm quyền ý bảo, đoàn người rên rỉ thành một mảnh, nói: “Cầu xin các ngươi, cho chúng ta ngụm ăn đi, các ngươi có con trâu con la, nhất định cũng có lương, liền cho chúng ta một ngụm ăn đi.”

Nhóm tráng hán đã dừng tay, bọn họ nắm chặt vũ khí, chỉ làm ra trạng thái đề phòng, nhìn một đống lớn người phần phật quỳ xuống, ngốc tại chỗ.

Đúng lúc này, một cái bé gái nhìn qua tầm bảy-tám tuổi, bỗng nhiên khóc lên.

Nữ hài giơ nửa khối lương khô được Vương bà tử đưa cho lúc nãy, trên mặt đầy nước mắt, kinh hoảng thất thố, không ngừng đút cho người phụ nữ đã ngã vào ven đường, tay nhỏ không ngừng đẩy thân thể nữ nhân, hô:

“Nương, nương, ngài mau xem, nhìn xem nha, Nữu Nữu kiếm được đồ ăn cho ngài, ngài mở to mắt nhìn xem, Nữu Nữu thật sự kiếm được, cầu xin nương a.... Mở mắt ra ăn đi mà….”

Nữ nhân nằm trên mặt đất đã không hề tiếng động.

Vương bà tử cũng đúng là bởi vì tiểu nữ hài này mới gây ra họa.

Trước đó nha đầu này vẫn luôn đỡ nương của nàng đi ở bên cạnh chiếc xe của nhà họ Vương.

Vương bà tử rành mạch mà nghe được nha đầu kia nói: “Nương, lại kiên trì kiên trì thêm chút nữa, mẹ con ta lại đi hai ngày, không, một ngày, nhìn thấy thành lâu là có thể đi vào tìm cha rồi.”

Nữ hài mới vài tuổi, vậy mà có thể dùng cái thân thể nhỏ gầy của mình đỡ lấy người mẹ, lại còn muốn cõng. Đi liên tục mấy cái giờ, vừa thu gom nước, lại khắp nơi tìm cỏ dại rau dại.

Sau lại thật sự kiên trì không được, nương của bé gái cũng càng ngày càng không tốt, tiểu nha đầu mới đặt nương nàng ở ven đường, chạy đến bên người Vương bà tử, quỳ xuống nói: “Nãi nãi, cầu ngài cho ngụm ăn đi, Nữu Nữu dập đầu cho ngài.”

Vương bà tử quay đầu không dám lại xem.

Tiểu nha đầu liền "bộp bộp bộp" không ngừng dập đầu, nhà Vương bà tử đi mau một ít, nữ hài liền kiên trì kéo nương của mình hao hết sức lực toàn thân đuổi theo, đều không rõ ràng lắm thân thể nho nhỏ của nàng là như thế nào làm được.



Đuổi theo Vương bà tử liền tiếp tục dập đầu, thẳng đến khi trên đầu thấy huyết, lại nói: “A bà, cầu xin ngài thương xót a, kiếp sau Nữu Nữu làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngài.”

Chính là bởi vì đứa nhỏ này, Vương bà tử mới quay lưng lại mở ra tay nải lấy lương khô, sau đó đã bị một đám dân chạy nạn bao vây, cũng không hiểu được những dân chạy nạn kia là như thế nào nhìn thấy, tốc độ sao nhanh như vậy, nhoắng cái liền vây lên.

Mà cách chỗ này không xa, lại có một bi kịch khác phát sinh.

Một người hán tử vừa rồi bị đại nhi tử của Cao đồ tể dùng gậy đánh trúng, đầu chảy máu, nói với đứa bé trong lòng ngực thê tử: “Mau ăn, Nhị Đản, nghe lời cha, ăn, ăn đi liền hết bệnh,” không ngừng đem vụn lương khô, cứng rắn nhét vào trong miệng hài đồng hai tuổi.

Mà hài đồng kia, rõ ràng đã sớm tắt thở ở trong lòng ngực nương hắn tự lúc nào rồi.

Người mẹ lại vẫn cho là hài tử của mình còn sống, cũng gắt gao ôm, liên tục dụ hống, nói: “Ăn, Nhị Đản ngoan, ăn đi.”

Hán tử đút một lúc, làm như thanh tỉnh hơn thê tử chút, tiếp nhận sự thật đau thất nhi tử, quỳ xuống đất ngửa đầu khóc, tay cầm non nửa cái lương khô nắm chặt thành quyền, mãnh liệt đấm đấm mặt đất.

Hắn nhìn ông trời, khóc không có thanh âm, nhưng đại gia lại biết hắn chính là đang khóc thét, là đang gào khóc trong lòng.

Khóc vận mệnh, thế đạo này, khóc bọn họ muốn đi con đường nào, khóc treo một hơi tồn tại ý nghĩa ở đâu.

Lục tục, lại có thêm rất nhiều người, hướng đám người Tống Phúc Sinh chắp tay thi lễ, hô:

“Cầu xin các ngươi.”

Bọn họ khẩn cầu, mãn nhãn chờ đợi mà nhìn Tống Phúc Sinh, nhìn mười bốn hộ có xe trâu, xe con la này.

Tống Phúc Sinh vẻ mặt chất phác, đáy lòng lại nhấc lên từng đợt sóng lớn.

Trước kia, hắn đi KTV thích nhất một bài hát là: Xem gót sắt tranh tranh, đạp biến vạn dặm non sông.

Khi đó, chỉ cảm thấy hào hùng.

Nhưng giờ phút này mới rành mạch ý thức được, dưới gót sắt tranh tranh, thế gian này phải trải qua bao nhiêu bi kịch mới có thể nghênh đón nhân gian pháo hoa, thái bình mỹ mãn.

Bọn họ đánh gần chết mới thôi những dân chạy nạn kia, nhưng bọn họ cũng không phải là ác nhân a.

Bọn họ là có lương thực, nhưng bọn họ không dám cho, cũng không cho được.

Bọn họ cũng là một phần tử chạy nạn, không rõ ràng lắm ngày mai ở nơi nào, không biết lương thực trong tay có thể cầm cự đến ngày nào.

Càng không dám tưởng, có lẽ một ngày nào đó không lâu sau này, bọn họ cũng sẽ giống những dân chạy nạn đang quỳ gối trước mắt kia, phát sinh những thảm kịch như thế, thê ly tử tán, vì miếng ăn bị người đả thương, cùng người liều mạng.

Tống Phúc Sinh nhìn đến những người đó sẽ không lại nháo lại đoạt, cứng rắn tâm địa nói: “Về đơn vị, tiếp tục đi về phía trước!”

Đây là ý tứ, một chút lương, một ngụm nước bọn họ cũng sẽ không bố thí cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Tới Cổ Đại (Chạy Nạn)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook