[Dịch] Đánh Dấu Một Trăm Năm, Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung
Chương 13: A Dao! Ta Mệt!
Băng Trấn Mật Qua
18/02/2023
Sau khi khi đem Thuỷ Linh đến Thất Tinh cung, thu làm môn hạ đệ tử.
Thanh Tĩnh tán nhân vốn chỉ thấy thương Thuỷ Linh gặp bất hạnh, nên niệm tình thu cô ấy.
Nhưng không nghĩ đến đệ tử vô tình mua lại này, lại có thiên phú tu luyện cực phẩm.
Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi 5 năm, Thuỷ Linh đã từ một kẻ phàm nhân tu luyện đến Luyện Khí cảnh hậu kỳ.
Mà đám môn hạ nữ đệ tử thu từ 8 năm trước, phần lớn đều đang giậm chân ở Tôi Thể cảnh, khá hơn chút thì chỉ ở Luyện Khí cảnh sơ kỳ.
“Thuỷ Linh sư muội nhập môn chỉ có 5 năm, không ngờ đã tu luyện đến Luyện Khí cảnh hậu kỳ, thiên phú thật kinh khủng!”
“Đúng vậy! Luyện Khí cảnh là cảnh giới nhập môn thứ hai, không phải dùng mười mấy hai mươi năm khó mà đạt đến. Thuỷ Linh sư muội chỉ dùng thời gian 5 năm, thật đáng sợ.”
“Thuỷ Linh sư muội không hổ là đệ nhất thiên tài của Dao Quang phong ta, ai nói nữ tử không bằng nam. Có muội ấy ở đây mấy nam đệ tử của mấy phong khác còn dám chê cười nữ nhân chúng ta hay không.”
Mặt mấy nữ đệ tử lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Đan Dao đứng bên cạnh trầm mặt không nói.
Thuỷ Linh nhập môn 5 năm, tu vi đến Luyện Khí hậu kỳ.
Mà cô tới đây 8 năm, đột phá nhiều lần, bây giờ đã đến Ngưng Anh trung kỳ.
Luyện Khí cảnh hậu kì đến Ngưng Anh trung kỳ kém hơn hai đại cảnh giới, bảy tiểu cảnh giới.
Thực lực giữa hai người, càng không thể so sánh nổi.
1 vạn Luyện Khí hậu kỳ, cũng đừng nghĩ đánh thắng một Ngưng Anh trung kỳ.
“Bà bà! Đây là lương tháng này, bà kiểm đi.”
Trở về Bách Hoa cốc, Đan Dao cầm lương tháng đã lĩnh đưa tới cho Hoa bà bà.
Hoa bà bà khoát tay áo: “Không cần, ngươi giữ lại dùng đi.”
“Bà bà! Ngài…….”
Lúc đầu Đan Dao sững sờ, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Hoa bà bà.
Nhập môn 8 năm, Hoa bà bà so với lần đầu cô gặp mặt đã già đi rất nhiều, tóc bạc, da mồi, đi lại tập tễnh.
Trong bụng cô hiểu được, Hoa bà bà cũng hiểu không có hi vọng đột phá Ngưng Anh cho nên chuẩn bị từ bỏ.
“Bà bà! Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, ngài đừng có từ bỏ.”
Hoa bà bà lắc đầu: “A Dao, thân thể ta ta hiểu rõ nhất, muốn tiến thêm một bước, sợ là không thể. Những linh thạch này ta dùng cũng lãng phí, còn không bằng cho ngươi.”
Đan Dao nghe lời này xong, cảm thấy rất nặng nề.
Con người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình.
Cô và Hoa bà bà mặc dù không có cùng huyết thống, nhưng qua nhiều năm như thế, cô cũng đem Hoa bà bà coi như người thân nhất.
Đánh dấu cá ướp muối 8 năm, Đan Dao thu được tu vi tăng trưởng, đột phá cảnh giới, thiên tài địa bảo.
Không phải cô không nghĩ đến chuyện lấy một, hai bảo vật cho Hoa bà bà dùng, giúp Hoa bà bà đột phá, kéo dài tuổi thọ.
Bất đắc dĩ là lúc cô đến, Hoa bà bà đã đi đến thời kỳ cuối của sinh mệnh, cơ thể cơ năng đã suy giảm nghiêm trọng, kinh mạch thì bị nhiều tạp chất làm tắc.
Mà những linh đan kỳ dược trong không gian của cô, không có cái nào có dược lực đại bổ.
Nếu tuỳ tiện cho Hoa bà bà ăn thì chẳng những không có cách nào giúp Hoa bà bà đột phá cảnh giới. Có khi Hoa bà bà bổ quá tiêu không nổi, kinh mạch bạo mà chết.
Qua nhiều năm như vậy, Đan Dao trông ngóng có thể đánh dấu ra được chút thuốc êm dịu để giúp Hoa bà bà. Nhưng cho đến nay vẫn không được toại nguyện.
“A Dao! Ta mệt, muốn nghỉ ngơi, Bách Hoa cốc giao cho ngươi xử lí. Vạn nhất một ngày ta không có ở đây, ngươi chính là cốc chủ mới của Bách Hoa cốc.”
Hoa bà bà vỗ vỗ bả vai của Đan Dao, rồi chống gậy chậm rãi đi về nhà tranh của mình.
Hoa nở hoa tàn, hoa tàn hoa nở, người cũ qua đời người mới tới.
Có lẽ một ngày nào đó cô cũng giống như Hoa bà bà, trông coi Bách Hoa cốc cô độc đến già.
Thanh Tĩnh tán nhân vốn chỉ thấy thương Thuỷ Linh gặp bất hạnh, nên niệm tình thu cô ấy.
Nhưng không nghĩ đến đệ tử vô tình mua lại này, lại có thiên phú tu luyện cực phẩm.
Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi 5 năm, Thuỷ Linh đã từ một kẻ phàm nhân tu luyện đến Luyện Khí cảnh hậu kỳ.
Mà đám môn hạ nữ đệ tử thu từ 8 năm trước, phần lớn đều đang giậm chân ở Tôi Thể cảnh, khá hơn chút thì chỉ ở Luyện Khí cảnh sơ kỳ.
“Thuỷ Linh sư muội nhập môn chỉ có 5 năm, không ngờ đã tu luyện đến Luyện Khí cảnh hậu kỳ, thiên phú thật kinh khủng!”
“Đúng vậy! Luyện Khí cảnh là cảnh giới nhập môn thứ hai, không phải dùng mười mấy hai mươi năm khó mà đạt đến. Thuỷ Linh sư muội chỉ dùng thời gian 5 năm, thật đáng sợ.”
“Thuỷ Linh sư muội không hổ là đệ nhất thiên tài của Dao Quang phong ta, ai nói nữ tử không bằng nam. Có muội ấy ở đây mấy nam đệ tử của mấy phong khác còn dám chê cười nữ nhân chúng ta hay không.”
Mặt mấy nữ đệ tử lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Đan Dao đứng bên cạnh trầm mặt không nói.
Thuỷ Linh nhập môn 5 năm, tu vi đến Luyện Khí hậu kỳ.
Mà cô tới đây 8 năm, đột phá nhiều lần, bây giờ đã đến Ngưng Anh trung kỳ.
Luyện Khí cảnh hậu kì đến Ngưng Anh trung kỳ kém hơn hai đại cảnh giới, bảy tiểu cảnh giới.
Thực lực giữa hai người, càng không thể so sánh nổi.
1 vạn Luyện Khí hậu kỳ, cũng đừng nghĩ đánh thắng một Ngưng Anh trung kỳ.
“Bà bà! Đây là lương tháng này, bà kiểm đi.”
Trở về Bách Hoa cốc, Đan Dao cầm lương tháng đã lĩnh đưa tới cho Hoa bà bà.
Hoa bà bà khoát tay áo: “Không cần, ngươi giữ lại dùng đi.”
“Bà bà! Ngài…….”
Lúc đầu Đan Dao sững sờ, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Hoa bà bà.
Nhập môn 8 năm, Hoa bà bà so với lần đầu cô gặp mặt đã già đi rất nhiều, tóc bạc, da mồi, đi lại tập tễnh.
Trong bụng cô hiểu được, Hoa bà bà cũng hiểu không có hi vọng đột phá Ngưng Anh cho nên chuẩn bị từ bỏ.
“Bà bà! Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, ngài đừng có từ bỏ.”
Hoa bà bà lắc đầu: “A Dao, thân thể ta ta hiểu rõ nhất, muốn tiến thêm một bước, sợ là không thể. Những linh thạch này ta dùng cũng lãng phí, còn không bằng cho ngươi.”
Đan Dao nghe lời này xong, cảm thấy rất nặng nề.
Con người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình.
Cô và Hoa bà bà mặc dù không có cùng huyết thống, nhưng qua nhiều năm như thế, cô cũng đem Hoa bà bà coi như người thân nhất.
Đánh dấu cá ướp muối 8 năm, Đan Dao thu được tu vi tăng trưởng, đột phá cảnh giới, thiên tài địa bảo.
Không phải cô không nghĩ đến chuyện lấy một, hai bảo vật cho Hoa bà bà dùng, giúp Hoa bà bà đột phá, kéo dài tuổi thọ.
Bất đắc dĩ là lúc cô đến, Hoa bà bà đã đi đến thời kỳ cuối của sinh mệnh, cơ thể cơ năng đã suy giảm nghiêm trọng, kinh mạch thì bị nhiều tạp chất làm tắc.
Mà những linh đan kỳ dược trong không gian của cô, không có cái nào có dược lực đại bổ.
Nếu tuỳ tiện cho Hoa bà bà ăn thì chẳng những không có cách nào giúp Hoa bà bà đột phá cảnh giới. Có khi Hoa bà bà bổ quá tiêu không nổi, kinh mạch bạo mà chết.
Qua nhiều năm như vậy, Đan Dao trông ngóng có thể đánh dấu ra được chút thuốc êm dịu để giúp Hoa bà bà. Nhưng cho đến nay vẫn không được toại nguyện.
“A Dao! Ta mệt, muốn nghỉ ngơi, Bách Hoa cốc giao cho ngươi xử lí. Vạn nhất một ngày ta không có ở đây, ngươi chính là cốc chủ mới của Bách Hoa cốc.”
Hoa bà bà vỗ vỗ bả vai của Đan Dao, rồi chống gậy chậm rãi đi về nhà tranh của mình.
Hoa nở hoa tàn, hoa tàn hoa nở, người cũ qua đời người mới tới.
Có lẽ một ngày nào đó cô cũng giống như Hoa bà bà, trông coi Bách Hoa cốc cô độc đến già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.