[Dịch] Đánh Dấu Một Trăm Năm, Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung
Chương 41: Bị Phát Hiện
Băng Trấn Mật Qua
07/03/2023
Hai cỗ linh lực giống như kẻ thù của số mệnh, lại như người yêu định mệnh, đụng vào nhau, đấu đá lẫn nhau, lại dây dưa cùng nhau.
Người kia ‘A’ một tiếng.
Hiển nhiên không ngờ tới chân khí hộ thể của Đan Dao tinh thuần và âm hàn như thế, có thể đối nghịch với chân khí hắn đã tu luyện mấy trăm năm.
Hạng Dương thúc dục chân khí càng ngày càng nhiều, linh lực trong cơ thể của Đan Dao càng lúc càng nóng như lửa.
Không nghĩ đến, chân khí của Minh Ngọc Công gặp mạnh thì càng mạnh, khi bị chân khí của Hạng Dương kích thích, ngược lại càng thêm lợi hại.
Mặc dù, tu vi của Đan Dao cách biệt rất xa so với hỏa nhân này. Vừa mới bắt đầu chân khí của cô đã không đủ dùng để chống lại hắn ta.
Nhưng nó không kìm hãm được đặc tính đặc thù của Minh Ngọc Công trong quá trình vận công, chân khí không bay ra bên ngoài mà dần dần nội liễm, càng dùng càng nhiều, càng lúc càng mạnh.
Chân khí của đối phương tuy mạnh, nhưng càng dùng càng ít đi, ngược lại Minh Ngọc Công có thể lấy yếu để khắc mạnh, chiếm thượng phong.
Hai luồng chân khí giằng co không biết bao lâu.
Đan Dao cảm thấy mình đã ngưng tụ đủ sức mạnh, mà chân khí của đối phương cũng lộ ra vẻ suy yếu, cô thừa cơ phản công.
Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’, hai người bị một lực đẩy ra xa.
Đan Dao hao tổn quá độ, cảm thấy đầu óc choáng váng, nhất thời bất tỉnh nhân sự, té xỉu trên mặt đất.
Lúc này, Thiên Xu phong.
Trưởng môn Thanh Hư đạo trưởng đang bế quan tu luyện, bỗng nhiên mở hai mắt ra.
“Lực chấn động thật mạnh.”
Lúc Thanh Hư đạo trưởng phá cửa ra, bay lên bầu trời của Thất Tinh cung, nhìn về phia Dao Quang phong.
“Chuyện gì xảy ra? Cỗ lực lượng này sao đột nhiên lại biến mất?”
Vừa rồi trong lúc đang cảm ngộ huyền diệu của Đạo gia, ông đột nhiên cảm thấy một cỗ sức mạnh vô cùng to lớn.
Cỗ lực lượng này đã vượt qua cảnh giới Động Hư cảnh, lên đến thẳng Thiên Quân và Địa Tôn.
Không ngờ khi đi ra kiểm tra, thì lực lượng này đột nhiên biến mất không thấy.
“Quái lạ, sao lại biến mất rồi?”
Thanh Hư đạo trưởng lắc đầu.
Mắt thấy tra không ra kết quả gì, thân hình Thanh Hư đạo trưởng lóe lên, lần nữa xuất hiện ở trong tĩnh thất Thiên Xu phong, tiếp tục ngồi xuống luyện khí.
Khi Đan Dao tỉnh lại lần nữa, cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân bất lực.
Lúc cô mở mắt ra , đột nhiên thấy hỏa nhân đang cuộn người thì đột nhiên biến thành một con mèo.
Trong đầu Đan Dao oanh một cái, thật muốn tìm một miếng đậu hũ đâm chết.
Kẻ quái nhân hại cô, là con mèo A Hỏa cô nuôi?
Cô làm sao có thể ngu như vậy, thậm chí cả mèo hay người cũng không phân biệt được.
Đan Dao chợt nhớ lại trong quá trình tu luyện, từng nghe âm thanh của một người đàn ông.
Cô lập tức cảnh giác, ngừng tu luyện, để đi tìm người này, nhưng làm sao cũng không tìm được.
Lúc đó cô còn cho mình xuất hiện ảo giác, làm sao mà có người có thể ở dưới mí mắt của cô lên tiếng được?
Bây giờ nghĩ lại, âm thanh của người đàn ông đó, chính là con mèo này phát ra.
Cũng chỉ có biến thành mèo , mới không bị con sen như cô không phát giác được.
Nghĩ tới đây, Đan Dao nổi giận đùng đùng, lập tức rút ra cây trâm trên đầu, hóa thành Tuyết Phách Kiếm, chĩa về phía con mèo.
Ngươi là ai? Tại sao cố ý tiếp cận ta?”
Hạng Dương thấy đã giấu không được, nên dứt khoát hiện hình.
Một đạo hồng quang lóe lên, một người đàn ông cực kỳ tuấn tú, thân hình thẳng tắp như cây trúc, khuôn mặt tựa như ngọc.
Hắn đứng thẳng tắp ở nơi đó, khuôn mặt cực kì đẹp tựa như một bức tranh thủy mặc.
Đan Dao chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp như vậy.
Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn tâm thiếu nữ bạo phát, chắc chắn cô cười đến mang tai.
Nhưng bây giờ cô tu luyện diệu pháp đạo gia, trái tim đã sớm bình tĩnh, không có chút rung động nào.
Đối phương càng tuấn mỹ, cô lại càng phải cảnh giác.
Người kia ‘A’ một tiếng.
Hiển nhiên không ngờ tới chân khí hộ thể của Đan Dao tinh thuần và âm hàn như thế, có thể đối nghịch với chân khí hắn đã tu luyện mấy trăm năm.
Hạng Dương thúc dục chân khí càng ngày càng nhiều, linh lực trong cơ thể của Đan Dao càng lúc càng nóng như lửa.
Không nghĩ đến, chân khí của Minh Ngọc Công gặp mạnh thì càng mạnh, khi bị chân khí của Hạng Dương kích thích, ngược lại càng thêm lợi hại.
Mặc dù, tu vi của Đan Dao cách biệt rất xa so với hỏa nhân này. Vừa mới bắt đầu chân khí của cô đã không đủ dùng để chống lại hắn ta.
Nhưng nó không kìm hãm được đặc tính đặc thù của Minh Ngọc Công trong quá trình vận công, chân khí không bay ra bên ngoài mà dần dần nội liễm, càng dùng càng nhiều, càng lúc càng mạnh.
Chân khí của đối phương tuy mạnh, nhưng càng dùng càng ít đi, ngược lại Minh Ngọc Công có thể lấy yếu để khắc mạnh, chiếm thượng phong.
Hai luồng chân khí giằng co không biết bao lâu.
Đan Dao cảm thấy mình đã ngưng tụ đủ sức mạnh, mà chân khí của đối phương cũng lộ ra vẻ suy yếu, cô thừa cơ phản công.
Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’, hai người bị một lực đẩy ra xa.
Đan Dao hao tổn quá độ, cảm thấy đầu óc choáng váng, nhất thời bất tỉnh nhân sự, té xỉu trên mặt đất.
Lúc này, Thiên Xu phong.
Trưởng môn Thanh Hư đạo trưởng đang bế quan tu luyện, bỗng nhiên mở hai mắt ra.
“Lực chấn động thật mạnh.”
Lúc Thanh Hư đạo trưởng phá cửa ra, bay lên bầu trời của Thất Tinh cung, nhìn về phia Dao Quang phong.
“Chuyện gì xảy ra? Cỗ lực lượng này sao đột nhiên lại biến mất?”
Vừa rồi trong lúc đang cảm ngộ huyền diệu của Đạo gia, ông đột nhiên cảm thấy một cỗ sức mạnh vô cùng to lớn.
Cỗ lực lượng này đã vượt qua cảnh giới Động Hư cảnh, lên đến thẳng Thiên Quân và Địa Tôn.
Không ngờ khi đi ra kiểm tra, thì lực lượng này đột nhiên biến mất không thấy.
“Quái lạ, sao lại biến mất rồi?”
Thanh Hư đạo trưởng lắc đầu.
Mắt thấy tra không ra kết quả gì, thân hình Thanh Hư đạo trưởng lóe lên, lần nữa xuất hiện ở trong tĩnh thất Thiên Xu phong, tiếp tục ngồi xuống luyện khí.
Khi Đan Dao tỉnh lại lần nữa, cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân bất lực.
Lúc cô mở mắt ra , đột nhiên thấy hỏa nhân đang cuộn người thì đột nhiên biến thành một con mèo.
Trong đầu Đan Dao oanh một cái, thật muốn tìm một miếng đậu hũ đâm chết.
Kẻ quái nhân hại cô, là con mèo A Hỏa cô nuôi?
Cô làm sao có thể ngu như vậy, thậm chí cả mèo hay người cũng không phân biệt được.
Đan Dao chợt nhớ lại trong quá trình tu luyện, từng nghe âm thanh của một người đàn ông.
Cô lập tức cảnh giác, ngừng tu luyện, để đi tìm người này, nhưng làm sao cũng không tìm được.
Lúc đó cô còn cho mình xuất hiện ảo giác, làm sao mà có người có thể ở dưới mí mắt của cô lên tiếng được?
Bây giờ nghĩ lại, âm thanh của người đàn ông đó, chính là con mèo này phát ra.
Cũng chỉ có biến thành mèo , mới không bị con sen như cô không phát giác được.
Nghĩ tới đây, Đan Dao nổi giận đùng đùng, lập tức rút ra cây trâm trên đầu, hóa thành Tuyết Phách Kiếm, chĩa về phía con mèo.
Ngươi là ai? Tại sao cố ý tiếp cận ta?”
Hạng Dương thấy đã giấu không được, nên dứt khoát hiện hình.
Một đạo hồng quang lóe lên, một người đàn ông cực kỳ tuấn tú, thân hình thẳng tắp như cây trúc, khuôn mặt tựa như ngọc.
Hắn đứng thẳng tắp ở nơi đó, khuôn mặt cực kì đẹp tựa như một bức tranh thủy mặc.
Đan Dao chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp như vậy.
Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn tâm thiếu nữ bạo phát, chắc chắn cô cười đến mang tai.
Nhưng bây giờ cô tu luyện diệu pháp đạo gia, trái tim đã sớm bình tĩnh, không có chút rung động nào.
Đối phương càng tuấn mỹ, cô lại càng phải cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.