[Dịch] Đánh Dấu Một Trăm Năm, Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung
Chương 39: Tết Trung Nguyên
Băng Trấn Mật Qua
05/03/2023
Thời gian tu luyện trôi nhanh cát trôi theo dòng nước.
Đảo mắt đã đến ngày mười lăm tháng bảy.
Mười lăm tháng bảy là tết Trung Nguyên, dân gian lại gọi là ‘Qủy Tiết’.
Địa ngục mở ra, bách quỷ xuất hành, là ngày nặng âm khí nhất trong một năm.
Đây là ngày mà linh lực của Hạng Dương yếu nhất, dễ bị ảnh hưởng nhất bởi vì công pháp Hạng Dương tu luyện là loại chí cương chí dương.
Nhưng mà hắn càng muốn làm phương pháp ngược lại, lợi dụng đặc tính đặc thù này, che giấu chuyện hắn dùng bí pháp truyền công.
Tết Trung Nguyên là ngày cúng thân nhân, tuy nói đệ tử Thất Tinh cung là người tu đạo, nhưng cũng không có ngoại lệ.
Chúng đệ tử trong ngày này, đều tới Bách Hoa cốc hái hoa, bày tỏ lòng kính trọng với những linh hồn đã chết trong các cuộc tranh đấu cho môn phái.
Mấy năm trước, Đan Dao đều bận rộn gần chết, không có thời gian tu luyện.
Hôm nay có thân phân đi ứng phó mấy chuyện này, cô có thể toàn tâm toàn ý tu luyện.
Kể từ sau khi luyện ra phân thân, Đan Dao đã triệt để đem chỗ tu luyện từ bụi hoa trung tâm của Bách Hoa cốc chuyển về phòng mình.
Đan Dao khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, đang muốn tu luyện.
Đột nhiên có một tiếng meo kêu to, Đan Dao cho rằng mèo đã xảy ra chuyện, vội vàng mở mắt.
Nhưng cô chỉ nhìn thấy một cầu ánh sáng trước mặt, sáng ngời, đỏ chói. Giống như ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng thiêu đốt không gì sánh được, khiến mắt của cô cay xè.
Đan Dao run lên.
Tết Trung Nguyên là ngày bách quỷ dạ hành, âm khí nặng nhất, tại sao có dương khí mạnh như vậy?
Đúng lúc này, bên tai Đan Dao truyền đến một âm thanh: “Muốn tu luyện thành tiên sao? Muốn trở thành cường giả của Thiên Huyền đại lục sao?”
Thanh âm này trong trẻo, có cảm giác kỳ ảo như ánh sáng xuyên thấu tầng mây, tê tê, khiến cho lỗ tai như muốn mang thai.
Đan Dao khẽ lắc đầu, sau đó toàn thân rùng mình, cảm giác kinh hãi dâng trào.
Người này có thể bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô mà không ai phát giác, thậm chí xuất ra mê chướng mạnh, để cô không thể nhìn thấy hắn.
Tu vi sâu và cao hơn cô không chỉ gấp mười lần, nếu muốn ra tay làm hại thì mạng nhỏ của mình đã sớm mất.
Đan Dao đè xuống nội tâm đang sợ hãi, trầm giọng hỏi: “Ngươi……Ngươi là cao nhân phương nào, thỉnh hiện thân diện kiến……”
Người kia không có trả lời, chỉ hỏi: “Muốn trở thành người mạnh nhất Thiên Huyền Đại Lục không? Muốn đứng ở trên đỉnh kim tự thấp, nhìn xuống chúng sinh không?”
“Muốn, đương nhiên muốn. Thiên Huyền Đại Lục nhiều tu sĩ như vậy, ai mà không muốn tu thành chính quả? Ai mà không muốn trở thành cường giả đứng đầu?” Đan Dao nói thẳng không kiêng kị.
Cô tự hiểu tu vi của mình không bằng người thần bí này, hắn muốn giết mình dễ như trở bàn tay, cần gì phải nói láo.
Người kia cười ha ha: “Ngươi rất trung thực, nếu ngươi muốn, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Chỗ ta có cơ hội cái khiến ngươi trong nháy mắt trở thành người mạnh nhất Thiên Huyền Đại Lục, ngươi có muốn hay không?”
Đan Dao lắc đầu: “Không muốn!”
Người kia rất kinh ngạc: “Vì cái gì?”
“Thứ nhất, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, trên trời rớt xuống chỉ có thể là cạm bẫy. Vọng tưởng một bước lên trời, cuối cùng chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ. Thứ hai, tất nhiên ta muốn trở thành người mạnh nhất Thiên Huyền Đại Lục, nhưng mà ta muốn tự mình tu luyện đi lên. Không muốn dựa vào ngươi đi đường tắt, bởi vì đi đường tắt phải trả cái giá rất lớn, ta không muốn giao ra.”
Người kia cười khen ngợi: “Hiếm thấy, hiếm thấy, ngươi có cái tâm tính này, lại có thêm thiên phú, lo gì tương lai sau này không thể đứng ở đỉnh Thiên Huyền Đại Lục.”
“Đa tạ đã khích lệ.”
Đan Dao biết có thể lần này mình có thể thua trong tay vị cường giả thần bí này, nhưng vẫn như cũ không sợ hãi.
Đảo mắt đã đến ngày mười lăm tháng bảy.
Mười lăm tháng bảy là tết Trung Nguyên, dân gian lại gọi là ‘Qủy Tiết’.
Địa ngục mở ra, bách quỷ xuất hành, là ngày nặng âm khí nhất trong một năm.
Đây là ngày mà linh lực của Hạng Dương yếu nhất, dễ bị ảnh hưởng nhất bởi vì công pháp Hạng Dương tu luyện là loại chí cương chí dương.
Nhưng mà hắn càng muốn làm phương pháp ngược lại, lợi dụng đặc tính đặc thù này, che giấu chuyện hắn dùng bí pháp truyền công.
Tết Trung Nguyên là ngày cúng thân nhân, tuy nói đệ tử Thất Tinh cung là người tu đạo, nhưng cũng không có ngoại lệ.
Chúng đệ tử trong ngày này, đều tới Bách Hoa cốc hái hoa, bày tỏ lòng kính trọng với những linh hồn đã chết trong các cuộc tranh đấu cho môn phái.
Mấy năm trước, Đan Dao đều bận rộn gần chết, không có thời gian tu luyện.
Hôm nay có thân phân đi ứng phó mấy chuyện này, cô có thể toàn tâm toàn ý tu luyện.
Kể từ sau khi luyện ra phân thân, Đan Dao đã triệt để đem chỗ tu luyện từ bụi hoa trung tâm của Bách Hoa cốc chuyển về phòng mình.
Đan Dao khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, đang muốn tu luyện.
Đột nhiên có một tiếng meo kêu to, Đan Dao cho rằng mèo đã xảy ra chuyện, vội vàng mở mắt.
Nhưng cô chỉ nhìn thấy một cầu ánh sáng trước mặt, sáng ngời, đỏ chói. Giống như ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng thiêu đốt không gì sánh được, khiến mắt của cô cay xè.
Đan Dao run lên.
Tết Trung Nguyên là ngày bách quỷ dạ hành, âm khí nặng nhất, tại sao có dương khí mạnh như vậy?
Đúng lúc này, bên tai Đan Dao truyền đến một âm thanh: “Muốn tu luyện thành tiên sao? Muốn trở thành cường giả của Thiên Huyền đại lục sao?”
Thanh âm này trong trẻo, có cảm giác kỳ ảo như ánh sáng xuyên thấu tầng mây, tê tê, khiến cho lỗ tai như muốn mang thai.
Đan Dao khẽ lắc đầu, sau đó toàn thân rùng mình, cảm giác kinh hãi dâng trào.
Người này có thể bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô mà không ai phát giác, thậm chí xuất ra mê chướng mạnh, để cô không thể nhìn thấy hắn.
Tu vi sâu và cao hơn cô không chỉ gấp mười lần, nếu muốn ra tay làm hại thì mạng nhỏ của mình đã sớm mất.
Đan Dao đè xuống nội tâm đang sợ hãi, trầm giọng hỏi: “Ngươi……Ngươi là cao nhân phương nào, thỉnh hiện thân diện kiến……”
Người kia không có trả lời, chỉ hỏi: “Muốn trở thành người mạnh nhất Thiên Huyền Đại Lục không? Muốn đứng ở trên đỉnh kim tự thấp, nhìn xuống chúng sinh không?”
“Muốn, đương nhiên muốn. Thiên Huyền Đại Lục nhiều tu sĩ như vậy, ai mà không muốn tu thành chính quả? Ai mà không muốn trở thành cường giả đứng đầu?” Đan Dao nói thẳng không kiêng kị.
Cô tự hiểu tu vi của mình không bằng người thần bí này, hắn muốn giết mình dễ như trở bàn tay, cần gì phải nói láo.
Người kia cười ha ha: “Ngươi rất trung thực, nếu ngươi muốn, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Chỗ ta có cơ hội cái khiến ngươi trong nháy mắt trở thành người mạnh nhất Thiên Huyền Đại Lục, ngươi có muốn hay không?”
Đan Dao lắc đầu: “Không muốn!”
Người kia rất kinh ngạc: “Vì cái gì?”
“Thứ nhất, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, trên trời rớt xuống chỉ có thể là cạm bẫy. Vọng tưởng một bước lên trời, cuối cùng chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ. Thứ hai, tất nhiên ta muốn trở thành người mạnh nhất Thiên Huyền Đại Lục, nhưng mà ta muốn tự mình tu luyện đi lên. Không muốn dựa vào ngươi đi đường tắt, bởi vì đi đường tắt phải trả cái giá rất lớn, ta không muốn giao ra.”
Người kia cười khen ngợi: “Hiếm thấy, hiếm thấy, ngươi có cái tâm tính này, lại có thêm thiên phú, lo gì tương lai sau này không thể đứng ở đỉnh Thiên Huyền Đại Lục.”
“Đa tạ đã khích lệ.”
Đan Dao biết có thể lần này mình có thể thua trong tay vị cường giả thần bí này, nhưng vẫn như cũ không sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.