[Dịch] Đánh Dấu Một Trăm Năm, Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung
Chương 33: Xuất Thủ Cứu Giúp
Băng Trấn Mật Qua
02/03/2023
Dương thúc liền lùi lại ba bước, thả xuống Qủy Đầu Đao, hai chưởng ma sát, chém ra một đạo lôi điện lóa mắt, đón lấy hỏa cầu.
Nghỉ nghe oanh một tiếng, khu rừng đã bị phá hủy hơn phân nửa, bụi bay mù mịt khắp nơi, hơi nóng cuồn cuộn.
Dương thúc thét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng, nặng nề ngã xuống đất.
“Dương lão đầu, nhanh chóng giao ra tiểu tử kia, bằng không…..”
Dương thúc phun ra một ngụm máu: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, đồ vô sỉ các ngươi, ta chết cũng sẽ không để các ngươi được như ý.”
Đan Dao thấy Dương thúc trung thành tuyệt đối như vậy, thà chết cũng không khuất phục, trong lòng vô cùng kính phục, nhịn không được kêu lên: “Chớ có đả thương người.”
Bốn người kia kinh hãi, hiển nhiên không ngờ tời có người trốn ở chỗ này quan chiến.
Thấy Đan Dao bay ra, hai người trong số đó vung kiếm, ngọn lửa bắn ra từ mũi kiếm, đâm thẳng vào Đan Dao.
Đan Dao dùng Tuyết Phách Kiếm, một đạo kiếm khí bắn ra, lửa từ hai thanh kiếm kia, trong nháy mắt đóng thành hoa tuyết.
Lấy tay chém một cái, keng một tiếng, hai thanh trường kiếm bị đánh gãy thành hai khúc.
Bốn người đó thấy Đan Dao vừa ra tay, đã làm thần kiếm của bọn họ gãy, không khỏi sợ hãi
Người cầm đầu gầm lên: “Ngươi là người nào? Dám rảnh rỗi quản chuyện chúng ta? Làm hỏng đại sự của chủ tử, tội ác tày trời.”
Đan Dao lạnh lùng nói: “Ta là ai, các ngươi không cần thiết biết. Nhưng ta hận nhất những kẻ bán chủ cầu vinh, tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Hôm nay, thua trong tay ta, coi như các ngươi xui xẻo.”
Người cầm đầu nháy mắt với ba người còn lại, hỏi: “Coi như chúng ta muốn chết, thì cũng không thể để chúng ta chết không minh bạch, xin hỏi danh hào của tiên tử?”
Đan Dao đang muốn trả lời, thì ba người còn lại đột nhiên ra tay.
Một người cầm kiếm đâm chính diện, hai kẻ còn lại thì bắn ra tiêu độc, một trái một phải giáp công mà đến.
Ba người thấy Đan Dao ra tay bất phàm, tự hiểu gặp phải cường địch.
Lần này xuất thủ vô cùng nhanh, sử dụng ra chiêu thức lợi hại nhất.
Đan Dao đem Tuyết Phách Kiếm cắm lên mặt đất, chắp hai vào nhau, huy động linh lực toàn thân ngưng tụ thành vòng tròn linh lực trong suốt như tinh thể băng.
Trường kiếm và phi tiêu độc đâm vào vòng cương khí này, lập tức bị xoắn nát, đông thành vụn băng.
Bốn người hoảng hốt, muốn cướp đường chạy trốn.
Đan Dao biết rõ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không gió xuân thổi tới thì mọc lại.
Cô bùng mấy chiếc phi tiêu độc rơi trên mặt đất bắn ngược về phía bốn người kia.
Một loạt tiếng hét vang lên, tên độc đã xuyên qua 4 người đó, lúc này đã mất mạng.
Đan Dao kính trọng Dương thúc trung thành, đi qua nhìn ông, thì phát hiện ông đã thoi thóp, có vẻ ông ấy không sống được.
Cô lấy một viên linh đan từ trong không gian giới chỉ muốn cho Dương thúc uống.
Dương thúc lắc đầu: “Không……Không cần…..Ta không sống được…..Thứ duy nhất ta bỏ xuống không được là mèo của ta….. Xin hãy chăm sóc nó thật tốt…..”
Lời vừa chưa nói xong, đầu Dương thúc đã rũ xuống, đã qua đời.
Đan Dao thấy vậy, yên lặng thở dài một tiếng.
Đi qua đỡ thi thể Dương thúc, chuẩn bị đem ông ấy đi an táng, thì phát hiện phía dưới trường bào của ông ấy căng phồng, giống như có con gì sống đang động đậy.
Nhấc lên xem, thì phát hiện ra là một con mèo.
Con mèo này còn lớn hơn mèo Ba Tư một chút, màu lông toàn thân hiếm thấy, là một màu đỏ cực kì bắt mắt. Đôi mắt có màu xanh lục ngọc bảo, ánh mắt sáng ngời có thần, nhìn vô cùng dễ thương.
Đan Dao là một con sen chính hiệu, thích nhất là mấy động vật nhỏ có lông.
Vừa thấy con mèo này, đã thích nó, đưa tay ra sờ một cái.
Con mèo này chẳng những dễ thương, màu lông đỏ thuần, bóng loáng không dính nước, mà còn mềm mại tựa như một thớt tơ lụa thượng hạng.
Mèo hiển nhiên là không quen bị người sờ như vậy, hướng về Đan Dao kêu meo meo một tiếng.
Nghỉ nghe oanh một tiếng, khu rừng đã bị phá hủy hơn phân nửa, bụi bay mù mịt khắp nơi, hơi nóng cuồn cuộn.
Dương thúc thét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng, nặng nề ngã xuống đất.
“Dương lão đầu, nhanh chóng giao ra tiểu tử kia, bằng không…..”
Dương thúc phun ra một ngụm máu: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, đồ vô sỉ các ngươi, ta chết cũng sẽ không để các ngươi được như ý.”
Đan Dao thấy Dương thúc trung thành tuyệt đối như vậy, thà chết cũng không khuất phục, trong lòng vô cùng kính phục, nhịn không được kêu lên: “Chớ có đả thương người.”
Bốn người kia kinh hãi, hiển nhiên không ngờ tời có người trốn ở chỗ này quan chiến.
Thấy Đan Dao bay ra, hai người trong số đó vung kiếm, ngọn lửa bắn ra từ mũi kiếm, đâm thẳng vào Đan Dao.
Đan Dao dùng Tuyết Phách Kiếm, một đạo kiếm khí bắn ra, lửa từ hai thanh kiếm kia, trong nháy mắt đóng thành hoa tuyết.
Lấy tay chém một cái, keng một tiếng, hai thanh trường kiếm bị đánh gãy thành hai khúc.
Bốn người đó thấy Đan Dao vừa ra tay, đã làm thần kiếm của bọn họ gãy, không khỏi sợ hãi
Người cầm đầu gầm lên: “Ngươi là người nào? Dám rảnh rỗi quản chuyện chúng ta? Làm hỏng đại sự của chủ tử, tội ác tày trời.”
Đan Dao lạnh lùng nói: “Ta là ai, các ngươi không cần thiết biết. Nhưng ta hận nhất những kẻ bán chủ cầu vinh, tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Hôm nay, thua trong tay ta, coi như các ngươi xui xẻo.”
Người cầm đầu nháy mắt với ba người còn lại, hỏi: “Coi như chúng ta muốn chết, thì cũng không thể để chúng ta chết không minh bạch, xin hỏi danh hào của tiên tử?”
Đan Dao đang muốn trả lời, thì ba người còn lại đột nhiên ra tay.
Một người cầm kiếm đâm chính diện, hai kẻ còn lại thì bắn ra tiêu độc, một trái một phải giáp công mà đến.
Ba người thấy Đan Dao ra tay bất phàm, tự hiểu gặp phải cường địch.
Lần này xuất thủ vô cùng nhanh, sử dụng ra chiêu thức lợi hại nhất.
Đan Dao đem Tuyết Phách Kiếm cắm lên mặt đất, chắp hai vào nhau, huy động linh lực toàn thân ngưng tụ thành vòng tròn linh lực trong suốt như tinh thể băng.
Trường kiếm và phi tiêu độc đâm vào vòng cương khí này, lập tức bị xoắn nát, đông thành vụn băng.
Bốn người hoảng hốt, muốn cướp đường chạy trốn.
Đan Dao biết rõ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không gió xuân thổi tới thì mọc lại.
Cô bùng mấy chiếc phi tiêu độc rơi trên mặt đất bắn ngược về phía bốn người kia.
Một loạt tiếng hét vang lên, tên độc đã xuyên qua 4 người đó, lúc này đã mất mạng.
Đan Dao kính trọng Dương thúc trung thành, đi qua nhìn ông, thì phát hiện ông đã thoi thóp, có vẻ ông ấy không sống được.
Cô lấy một viên linh đan từ trong không gian giới chỉ muốn cho Dương thúc uống.
Dương thúc lắc đầu: “Không……Không cần…..Ta không sống được…..Thứ duy nhất ta bỏ xuống không được là mèo của ta….. Xin hãy chăm sóc nó thật tốt…..”
Lời vừa chưa nói xong, đầu Dương thúc đã rũ xuống, đã qua đời.
Đan Dao thấy vậy, yên lặng thở dài một tiếng.
Đi qua đỡ thi thể Dương thúc, chuẩn bị đem ông ấy đi an táng, thì phát hiện phía dưới trường bào của ông ấy căng phồng, giống như có con gì sống đang động đậy.
Nhấc lên xem, thì phát hiện ra là một con mèo.
Con mèo này còn lớn hơn mèo Ba Tư một chút, màu lông toàn thân hiếm thấy, là một màu đỏ cực kì bắt mắt. Đôi mắt có màu xanh lục ngọc bảo, ánh mắt sáng ngời có thần, nhìn vô cùng dễ thương.
Đan Dao là một con sen chính hiệu, thích nhất là mấy động vật nhỏ có lông.
Vừa thấy con mèo này, đã thích nó, đưa tay ra sờ một cái.
Con mèo này chẳng những dễ thương, màu lông đỏ thuần, bóng loáng không dính nước, mà còn mềm mại tựa như một thớt tơ lụa thượng hạng.
Mèo hiển nhiên là không quen bị người sờ như vậy, hướng về Đan Dao kêu meo meo một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.