Chương 32: Giá Hoạ
Thiên Sơn Trà Khách
22/11/2023
"Bởi vì bộ trang sức này là giả." Nàng rủ mắt nhìn xuống, "Đây không phải bộ trang sức của ta."
Đám người nhất thời yên tĩnh.
Liễu phu nhân mở miệng trước tiên, nàng hỏi: “Lời này của Khương nhị tiểu thư là ý gì?”
Khương Lê cười cười, đưa bộ trang sức mình đang cầm trong tay cho Liễu phu nhân, thản nhiên nói: "Ta bỏ ra bốn trăm lượng bạc, tại Cát Tường lâu ở trong thành Yên Kinh mua một bộ trang sức hồng ngọc. Trang sức hồng ngọc kia ở Cát Tường lâu tổng cộng chỉ có ba bộ, bởi vì chất lượng của bảo thạch trong bộ trang sức này vô cùng tốt, màu sắc bắt mắt.” Dừng một chút, Khương Lê mới tiếp tục nói hết lời, "Nhưng bộ trong tay ta bây giờ, bề mặt với cùng thô ráp, màu sắc cũng ảm đạm, đừng nói là bốn trăm lượng bạc, cho dù bốn mươi lượng bạc cũng không đáng."
"Ý tứ của cô nương là......" Đồng nhi nhịn không được hỏi.
"Nếu ta thật sự muốn nguyền rủa Tam muội, ta cũng sẽ không bủn xỉn đến mức dùng thứ này." Ngữ khí của Khương Lê tràn đầy khinh miệt, "Đây không phải là bộ trang sức kia của ta, có người lấy trang sức của ta, chỉ đổi lấy một màn kịch như này mà thôi."
Có người lấy đi bộ trang sức của nàng!
Trong nháy mắt sự tình liền chuyển biến đột ngột, đám người cũng bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chỉ một lát sau, lại lâm vào nghi hoặc sâu hơn.
Khương lão phu nhân nói: "Lê nha đầu, ngươi nói có người cầm bộ trang suecs của ngươi đi, đây là có ý gì?"
Khương lê quay đầu, mỉm cười đối với Khương lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, không vội, hiện tại ta chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Khương lão phu nhân khẽ giật mình, ngay trước tân khách mặt, Khương Lê gọi bà là "lão phu nhân" mà không phải là "tổ mẫu", thân sơ xa gần vừa nghe là biết. Đây là đối với bà có oán giận, là bởi vì chính mình mới vừa rồi ở thời điểm Khương Lê bị hãm trong khốn cảnh mà không đứng về phía nàng sao?
Trên mặt Khương Ấu Dao và Quý Thục Nhiên đều hiện lên vẻ kinh ngạc, sự tình không nên phát triển như thế này. Trong lòng Quý Thục Nhiên có hơi động, cũng không hi vọng Khương Lê phá hỏng kế hoạch của bà ta, liền nói: "Lê nhi, sao bộ trang sức hồng bảo thạch này có thể là giả, chẳng lẽ là người nhận lầm?"
"Không có khả năng!" Người lên tiếng chính là Liễu phu nhân, nàng chém đinh chặt sắt nói: "Đồ trang sức xuất xứ ở Cát Tường lâu, chất lượng không thể nào kém như thế này. Chư vị đều là khách quen ở Cát Tường lâu, chỉ cần thử một lần liền biết." Liễu phu nhân đưa bộ trang sức đến trước mặt mấy vị phu nhân bên cạnh, mấy vị phu nhân đều sờ qua, tất cả đều gật đầu.
Đây là xác nhận lời của Liễu phu nhân là đúng.
Quý Thục Nhiên cau mày, nhìn về phía Khương Lê, đột nhiên phát hiện, từ đầu đến giờ, từ khi phát hiện vết đâm ở trên bộ trang sức hồng ngọc, bất kể là bị đám đông chỉ trích hay nhận được ánh mắt khác thường của người khác, đối mặt với những điều này, Khương Lê đều không giận không vội.
Khương Lê chỉ có chút khó hiểu, nghi hoặc, tiếc hận, áy náy, nhưng hết lần này tới lần khác đều không hề có một chút bối rối, phẫn nộ, bất đắc dĩ hay tuyệt vọng.
Thậm chí đến tận bây giờ, khóe miệng của Khương Lê còn mang theo một nụ cười dịu dàng, giống như lúc nàng vừa mới tới.
Đã là lúc nào rồi, vì sao còn có thể cười, có cái gì đáng cười?
Quý Thục Nhiên nghĩ thầm, càng cảm thấy không đúng, nàng nhìn thấy Khương Lê cúi đầu nhìn về phía người trên mặt đất, theo bản năng cũng theo ánh mắt Khương Lê nhìn lại, thấy Hương Xảo đang quỳ trên đất, nhìn qua giống như sắp gục xuống tới nơi.
Hương Xảo đang phát run.
Khương Lê ngồi xổm người xuống, đưa tay đỡ Hương Xảo đây, ánh mắt của nàng nhìn về phía Hương Xảo vừa thân thiết lại ôn nhu, ngữ khí vẫn hiền hoà như trước.
Nàng nói: "Hương Xảo, là ngươi đem đồ trang sức của ta trộm đi đi?"
"Không, không phải." Hương Xảo một mực chắc chắn, "Nô tỳ không có làm chuyện này."
"Vậy thì chuyện này có chút kỳ lạ rồi." Khương Lê lại mang theo một chút khó hiểu lẩm bẩm: “Ngươi đã nói là tận mắt nhìn thấy ta dùng đao từng đao từng đao đâm vào bộ trang sức hồng ngọc, nhưng bây giờ bộ trang sức kia rõ ràng đã bị người tráo đổi, ngươi trông thấy, không lẽ...... Là quỷ sao?"
Hai chữ cuối cùng, Khương Lê nói đặc biệt nhu hòa, Hương Xảo nghe vào trong tai, lại cảm thấy vô cùng âm u, quỷ khí dày đặc.
"Nhị tỷ, tỷ nói Hương Xảo lấy trộm đồ trang sức của tỷ, vậy tỷ có chứng cứ không?" Khương Ngọc Nga không cam lòng nói.
"Chứng cứ?" Khương Lê lại lần nữa đứng lên, đối với Quý Thục Nhiên cười nói: "Mẫu thân thân là chủ mẫu đại phòng, liền mời mẫu thân bây giờ ngay lập tức phái người đi đến phòng của Hương Xảo tìm kiếm bộ trang sức hồng ngọc đã bị lạc mất kia, chư vị phu nhân tỷ muội đều ở nơi này, vừa lúc có thể làm chứng. Tránh sau khi Khương Lê tự chứng minh mình trong sạch, còn phải gánh tiếng xấu."
Các tân khách nghe vậy có chút chột dạ.
Lời này của Khương Lê, là đang chỉ trích mới vừa rồi bọn họ đứng một bên xem kịch, từ cho là mình cao thượng không thèm đếm xỉa, không nói lời nào đã nhận định Khương Lê là kẻ đầu têu.
Trên mặt Quý Thục Nhiên nở nụ cười, cắn chặt hàm răng, bà ta cũng không ngốc, hiểu được tất cả mọi chuyện hôm nay tính toán Khương Lê sẽ không có kết quả. Bà ta chỉ kinh ngạc Khương Lê ở trong tình huống như vậy mà có thể hậu phát chế nhân, một người ở trong Khương phủ không có nhân mạch cũng không có ngân lượng lại có bản sự xoay người. Nhưng bà ta sợ Khương Lê vẫn còn có hậu chiêu, theo bản năng lại nhìn về phía Hương Xảo.
Thời điểm nghe Khương Lê nói muốn mời người lục soát phòng, Hương Xảo lập tức nhẹ nhàng thở ra, Quý Thục Nhiên đều thu vào trong mắt, trong lòng nghĩ thoáng qua liền có tính toán. Hiểu được đại khái Khương Lê cũng sẽ không lục soát được cái gì, liền sai khiến mấy người, quả nhiên đi tới phòng Hương Xảo tìm kiếm.
Trong toàn bộ chính đình lại khôi phục sự yên tĩnh.
Rốt cục vào lúc này đầu óc của Khương Nguyên Bách cũng trở lại, cảm giác mình tựa hồ đã làm sai điều gì. Hắn nhìn về phía Khương Lê, thấy nữ nhi còn lại của mình đứng cách Khương Ấu Dao không xa, Khương Ấu Dao quần áo tinh xảo, trâm cài đầu hoa mỹ, Khương Lê lại chỉ mặc tố y đơn giản, nếu không phải thấy rõ ràng phòng thái của nàng, chỉ dựa vào cách ăn mặc, thật sự giống như là một nha hoàn không đáng chú ý.
Khương Nguyên Bách lập tức cảm thấy có chút không thoải mái.
Khương Nguyên Bách là người ưa sĩ diện, bao che khuyết điểm, cho dù chán ghét oán giận với Khương Lê, cũng không nguyện ý để Khương Lê ở trước mặt bao nhiêu tân khách làm cho Khương phủ mất sạch thể được. Huống hồ là trong tình cảnh hiện tai, sự thật đã chứng minh chuyện về bộ trang sức có điểm kỳ quặc, Khương Nguyên Bách lại cảm thấy ngữ khí mới vừa rồi của mình đối Khương Lê có phải hơi quá nặng nề rồi không.
Trong lòng mọi người đang suy nghĩ gì, Khương Nguyên Bách hối hận, Quý Thục Nhiên Khương cùng Ấu Dao thất vọng, Khương Lê một chút cũng không có để ở trong lòng. Nàng đứng giữa đình, có chút hăng hái nhìn chằm chằm vào Hương Xảo đang cố gắng trấn định, đột nhiên có chút muốn cười.
Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao có ý đồ gì, nàng đã sớm biết, nhưng mà, việc nàng phải làm, cũng không phải đơn giản tự chứng minh mình trong sạch như vậy.
Người vô hại đối với hổ, nhưng hổ lại có lòng làm tổn thương người. Người của Quý Thục Nhiên lưu lại trong Phương Phỉ Uyển, suy cho cùng vẫn là cái mầm tai hoạ, từ những trải nghiệm bị thảm ở kiếp trước nàng đã rút ra một bài học, phải cẩn thận đề phòng, mà nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.
Chỉ chốc lát sau, người được phái đi lục soát gian phòng của Hương Xảo đã trở lại, Khương lão phu nhân cũng sai ma ma bên người cùng nhau tiến đến.
Trương ma ma mang người trở lại bên cạnh Khương lão phu nhân, nhìn thoáng qua Hương Xảo trên đất, nói: "Hồi lão phu nhân, từ trong phòng của Hương Xảo tìm thấy một bộ trang sức bằng hồng bảo ngọc, không có vết đao, nên là thật."
Thân thể của Hương Xảo mềm nhũn, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng."
Khương Ấu Dao cũng sững sờ, Quý Thục Nhiên thấy Khương Lê cười rạng rỡ, nhất thời da đầu tê rần.
Quả nhiên, Trương ma ma do dự một chút, lại ở trước mặt các vị tân khách, nói: "Các nô tì còn ở trong phòng của Hương Xảo tìm được không ít đồ trang sức quý giá, tất cả đều là quà gặp mặt mà đích phu nhân đưa cho Nhị tiểu thư."
Khương Lê kinh ngạc chớp mắt một cái, lần đầu tiên trong thanh âm của nàng có hàm chứa tức giận, nhưng mà cẩn thận nghe, chút tức giận kia phảng phất còn mang theo mấy phần mỉa mai.
Nàng nói: "Nguyên lai là Hương Xảo ham tài bảo, vu oan giá hoạ a!"
Đám người nhất thời yên tĩnh.
Liễu phu nhân mở miệng trước tiên, nàng hỏi: “Lời này của Khương nhị tiểu thư là ý gì?”
Khương Lê cười cười, đưa bộ trang sức mình đang cầm trong tay cho Liễu phu nhân, thản nhiên nói: "Ta bỏ ra bốn trăm lượng bạc, tại Cát Tường lâu ở trong thành Yên Kinh mua một bộ trang sức hồng ngọc. Trang sức hồng ngọc kia ở Cát Tường lâu tổng cộng chỉ có ba bộ, bởi vì chất lượng của bảo thạch trong bộ trang sức này vô cùng tốt, màu sắc bắt mắt.” Dừng một chút, Khương Lê mới tiếp tục nói hết lời, "Nhưng bộ trong tay ta bây giờ, bề mặt với cùng thô ráp, màu sắc cũng ảm đạm, đừng nói là bốn trăm lượng bạc, cho dù bốn mươi lượng bạc cũng không đáng."
"Ý tứ của cô nương là......" Đồng nhi nhịn không được hỏi.
"Nếu ta thật sự muốn nguyền rủa Tam muội, ta cũng sẽ không bủn xỉn đến mức dùng thứ này." Ngữ khí của Khương Lê tràn đầy khinh miệt, "Đây không phải là bộ trang sức kia của ta, có người lấy trang sức của ta, chỉ đổi lấy một màn kịch như này mà thôi."
Có người lấy đi bộ trang sức của nàng!
Trong nháy mắt sự tình liền chuyển biến đột ngột, đám người cũng bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chỉ một lát sau, lại lâm vào nghi hoặc sâu hơn.
Khương lão phu nhân nói: "Lê nha đầu, ngươi nói có người cầm bộ trang suecs của ngươi đi, đây là có ý gì?"
Khương lê quay đầu, mỉm cười đối với Khương lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, không vội, hiện tại ta chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Khương lão phu nhân khẽ giật mình, ngay trước tân khách mặt, Khương Lê gọi bà là "lão phu nhân" mà không phải là "tổ mẫu", thân sơ xa gần vừa nghe là biết. Đây là đối với bà có oán giận, là bởi vì chính mình mới vừa rồi ở thời điểm Khương Lê bị hãm trong khốn cảnh mà không đứng về phía nàng sao?
Trên mặt Khương Ấu Dao và Quý Thục Nhiên đều hiện lên vẻ kinh ngạc, sự tình không nên phát triển như thế này. Trong lòng Quý Thục Nhiên có hơi động, cũng không hi vọng Khương Lê phá hỏng kế hoạch của bà ta, liền nói: "Lê nhi, sao bộ trang sức hồng bảo thạch này có thể là giả, chẳng lẽ là người nhận lầm?"
"Không có khả năng!" Người lên tiếng chính là Liễu phu nhân, nàng chém đinh chặt sắt nói: "Đồ trang sức xuất xứ ở Cát Tường lâu, chất lượng không thể nào kém như thế này. Chư vị đều là khách quen ở Cát Tường lâu, chỉ cần thử một lần liền biết." Liễu phu nhân đưa bộ trang sức đến trước mặt mấy vị phu nhân bên cạnh, mấy vị phu nhân đều sờ qua, tất cả đều gật đầu.
Đây là xác nhận lời của Liễu phu nhân là đúng.
Quý Thục Nhiên cau mày, nhìn về phía Khương Lê, đột nhiên phát hiện, từ đầu đến giờ, từ khi phát hiện vết đâm ở trên bộ trang sức hồng ngọc, bất kể là bị đám đông chỉ trích hay nhận được ánh mắt khác thường của người khác, đối mặt với những điều này, Khương Lê đều không giận không vội.
Khương Lê chỉ có chút khó hiểu, nghi hoặc, tiếc hận, áy náy, nhưng hết lần này tới lần khác đều không hề có một chút bối rối, phẫn nộ, bất đắc dĩ hay tuyệt vọng.
Thậm chí đến tận bây giờ, khóe miệng của Khương Lê còn mang theo một nụ cười dịu dàng, giống như lúc nàng vừa mới tới.
Đã là lúc nào rồi, vì sao còn có thể cười, có cái gì đáng cười?
Quý Thục Nhiên nghĩ thầm, càng cảm thấy không đúng, nàng nhìn thấy Khương Lê cúi đầu nhìn về phía người trên mặt đất, theo bản năng cũng theo ánh mắt Khương Lê nhìn lại, thấy Hương Xảo đang quỳ trên đất, nhìn qua giống như sắp gục xuống tới nơi.
Hương Xảo đang phát run.
Khương Lê ngồi xổm người xuống, đưa tay đỡ Hương Xảo đây, ánh mắt của nàng nhìn về phía Hương Xảo vừa thân thiết lại ôn nhu, ngữ khí vẫn hiền hoà như trước.
Nàng nói: "Hương Xảo, là ngươi đem đồ trang sức của ta trộm đi đi?"
"Không, không phải." Hương Xảo một mực chắc chắn, "Nô tỳ không có làm chuyện này."
"Vậy thì chuyện này có chút kỳ lạ rồi." Khương Lê lại mang theo một chút khó hiểu lẩm bẩm: “Ngươi đã nói là tận mắt nhìn thấy ta dùng đao từng đao từng đao đâm vào bộ trang sức hồng ngọc, nhưng bây giờ bộ trang sức kia rõ ràng đã bị người tráo đổi, ngươi trông thấy, không lẽ...... Là quỷ sao?"
Hai chữ cuối cùng, Khương Lê nói đặc biệt nhu hòa, Hương Xảo nghe vào trong tai, lại cảm thấy vô cùng âm u, quỷ khí dày đặc.
"Nhị tỷ, tỷ nói Hương Xảo lấy trộm đồ trang sức của tỷ, vậy tỷ có chứng cứ không?" Khương Ngọc Nga không cam lòng nói.
"Chứng cứ?" Khương Lê lại lần nữa đứng lên, đối với Quý Thục Nhiên cười nói: "Mẫu thân thân là chủ mẫu đại phòng, liền mời mẫu thân bây giờ ngay lập tức phái người đi đến phòng của Hương Xảo tìm kiếm bộ trang sức hồng ngọc đã bị lạc mất kia, chư vị phu nhân tỷ muội đều ở nơi này, vừa lúc có thể làm chứng. Tránh sau khi Khương Lê tự chứng minh mình trong sạch, còn phải gánh tiếng xấu."
Các tân khách nghe vậy có chút chột dạ.
Lời này của Khương Lê, là đang chỉ trích mới vừa rồi bọn họ đứng một bên xem kịch, từ cho là mình cao thượng không thèm đếm xỉa, không nói lời nào đã nhận định Khương Lê là kẻ đầu têu.
Trên mặt Quý Thục Nhiên nở nụ cười, cắn chặt hàm răng, bà ta cũng không ngốc, hiểu được tất cả mọi chuyện hôm nay tính toán Khương Lê sẽ không có kết quả. Bà ta chỉ kinh ngạc Khương Lê ở trong tình huống như vậy mà có thể hậu phát chế nhân, một người ở trong Khương phủ không có nhân mạch cũng không có ngân lượng lại có bản sự xoay người. Nhưng bà ta sợ Khương Lê vẫn còn có hậu chiêu, theo bản năng lại nhìn về phía Hương Xảo.
Thời điểm nghe Khương Lê nói muốn mời người lục soát phòng, Hương Xảo lập tức nhẹ nhàng thở ra, Quý Thục Nhiên đều thu vào trong mắt, trong lòng nghĩ thoáng qua liền có tính toán. Hiểu được đại khái Khương Lê cũng sẽ không lục soát được cái gì, liền sai khiến mấy người, quả nhiên đi tới phòng Hương Xảo tìm kiếm.
Trong toàn bộ chính đình lại khôi phục sự yên tĩnh.
Rốt cục vào lúc này đầu óc của Khương Nguyên Bách cũng trở lại, cảm giác mình tựa hồ đã làm sai điều gì. Hắn nhìn về phía Khương Lê, thấy nữ nhi còn lại của mình đứng cách Khương Ấu Dao không xa, Khương Ấu Dao quần áo tinh xảo, trâm cài đầu hoa mỹ, Khương Lê lại chỉ mặc tố y đơn giản, nếu không phải thấy rõ ràng phòng thái của nàng, chỉ dựa vào cách ăn mặc, thật sự giống như là một nha hoàn không đáng chú ý.
Khương Nguyên Bách lập tức cảm thấy có chút không thoải mái.
Khương Nguyên Bách là người ưa sĩ diện, bao che khuyết điểm, cho dù chán ghét oán giận với Khương Lê, cũng không nguyện ý để Khương Lê ở trước mặt bao nhiêu tân khách làm cho Khương phủ mất sạch thể được. Huống hồ là trong tình cảnh hiện tai, sự thật đã chứng minh chuyện về bộ trang sức có điểm kỳ quặc, Khương Nguyên Bách lại cảm thấy ngữ khí mới vừa rồi của mình đối Khương Lê có phải hơi quá nặng nề rồi không.
Trong lòng mọi người đang suy nghĩ gì, Khương Nguyên Bách hối hận, Quý Thục Nhiên Khương cùng Ấu Dao thất vọng, Khương Lê một chút cũng không có để ở trong lòng. Nàng đứng giữa đình, có chút hăng hái nhìn chằm chằm vào Hương Xảo đang cố gắng trấn định, đột nhiên có chút muốn cười.
Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao có ý đồ gì, nàng đã sớm biết, nhưng mà, việc nàng phải làm, cũng không phải đơn giản tự chứng minh mình trong sạch như vậy.
Người vô hại đối với hổ, nhưng hổ lại có lòng làm tổn thương người. Người của Quý Thục Nhiên lưu lại trong Phương Phỉ Uyển, suy cho cùng vẫn là cái mầm tai hoạ, từ những trải nghiệm bị thảm ở kiếp trước nàng đã rút ra một bài học, phải cẩn thận đề phòng, mà nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.
Chỉ chốc lát sau, người được phái đi lục soát gian phòng của Hương Xảo đã trở lại, Khương lão phu nhân cũng sai ma ma bên người cùng nhau tiến đến.
Trương ma ma mang người trở lại bên cạnh Khương lão phu nhân, nhìn thoáng qua Hương Xảo trên đất, nói: "Hồi lão phu nhân, từ trong phòng của Hương Xảo tìm thấy một bộ trang sức bằng hồng bảo ngọc, không có vết đao, nên là thật."
Thân thể của Hương Xảo mềm nhũn, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng."
Khương Ấu Dao cũng sững sờ, Quý Thục Nhiên thấy Khương Lê cười rạng rỡ, nhất thời da đầu tê rần.
Quả nhiên, Trương ma ma do dự một chút, lại ở trước mặt các vị tân khách, nói: "Các nô tì còn ở trong phòng của Hương Xảo tìm được không ít đồ trang sức quý giá, tất cả đều là quà gặp mặt mà đích phu nhân đưa cho Nhị tiểu thư."
Khương Lê kinh ngạc chớp mắt một cái, lần đầu tiên trong thanh âm của nàng có hàm chứa tức giận, nhưng mà cẩn thận nghe, chút tức giận kia phảng phất còn mang theo mấy phần mỉa mai.
Nàng nói: "Nguyên lai là Hương Xảo ham tài bảo, vu oan giá hoạ a!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.