Đích Gả Thiên Kim

Chương 34: Song điêu

Thiên Sơn Trà Khách

30/11/2023

  

Cái tên Vân Song đột nhiên được phát ra từ miệng Khương Lê khiến mọi người có hơi ngạc nhiên.

Vân Song đang đứng trong đám đông bỗng dưng bị điểm tên, khi nghe rõ Khương Lê nói gì, suy nghĩ đầu tiên của nàng ta là phải nhìn sắc mặt của Quý Thục Nhiên.

Đứng trong đám đông, Vân Song vẫn có thể cảm giác được Quý Thục Nhiên đang nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt như nhìn một người chết.

Nàng ta muốn lắc đầu phủ nhận theo bản năng nhưng Khương Lê lại quay sang cảm kích nhìn nàng ta, dường như rất thưởng thức nói: “Trước đây Vân Song đã nhắc nhở ta phải đề phòng Hương Xảo, lúc đó ta còn không tin. Bây giờ nghĩ lại xem ra là ta đã quá tự phụ rồi, đa tạ Vân Song.” Rồi lại quay sang nói với Quý Thục Nhiên: “Mặc dù mẫu thân đã nhìn nhầm Hương Xảo nhưng người cũng đã đưa Vân Song tới bên ta, Khương Lê cảm tạ mẫu thân đã khổ tâm.”

Quý Thục Nhiên cố nặn ra một nụ cười, cảm xúc hiện tại trong lòng bà ta là gì không ai hay.

Lúc này Vân Song muốn nói gì cũng đã chậm rồi, huống hồ trước mặt chư vị tân khách nàng ta cũng không thể nào phản bác lại lời này được. Hương Xảo quả thật đã giấu kỹ đồ trang sức hồng ngọc đi nhưng Vân Song vẫn luôn bám theo nàng ta đã moi đồ trang sức ra rồi lén đặt nó ở trong phòng Hương Xảo.

Người ở trên thế gian này, hầu hết đều có sự chênh lệch. Nàng và Hương Xảo đều là tai mắt Quý Thục Nhiên đặt cạnh Khương Lê, nhưng Hương Xảo chỉ cần hé miệng đã được Khương Lê ban thưởng rất nhiều. Những phần thưởng kia có lẽ nàng ta hầu hạ Quý Thục Nhiên chừng mười năm cũng chưa chắc có thể đạt được nhiều đến vậy.

Vân Song đỏ mắt, càng nhìn Hương Xảo nàng ta càng thấy không vừa mắt. Nàng ta nghe lén được kế hoạch của Đồng Nhi và Khương Lê, biết vì để chiếu tướng ngược lại Quý Thục Nhiên Đồng Nhi sẽ chứng minh Hương Xảo đánh cắp đồ trang sức trước mặt khách khứa. Vậy nên Vân Song lặng lẽ đem bộ trang sức kia bỏ lại vào phòng Hương Xảo.

Mặc dù vậy, kế hoạch của Quý Thục Nhiên đã thất bại. Vậy thì sao, cho dù Hương Xảo có nói kế hoạch của Khương Lê cho Quý Thục Nhiên, Quý Thục Nhiên lại tính toán sắp đặt thêm một lần nữa, nàng ta bất quá cũng chỉ là tranh công, nhưng lại chẳng mảy may tổn hại đến Hương Xảo. Thế nhưng theo kế hoạch của Khương Lê, Hương Xảo chắc chắn phải chết.

Một hạ nhân bụng dạ khó lường, hãm hại chủ tử sẽ không có đường sống trong Khương phủ, huống hồ còn làm hỏng chuyện mà Quý Thục Nhiên giao phó, Hương Xảo sao có thể được chết yên?

Vốn dĩ mọi chuyện đều vô cùng suôn sẻ cho đến khi Hương Xảo bị phát hiện, ai biết được ngay khi mọi chuyện tưởng chừng đã đến hồi kết, chỉ một câu của Khương Lê đã đẩy Vân Song xuống vực sâu.

Hai chân Vân Song mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.

Nụ cười của Khương Lê càng trở nên rạng rỡ. Quý Thục Nhiên có vẻ là một người đa nghi, chỉ một câu của bản thân đã thật sự khiến Quý Thục Nhiên nghi ngờ liệu Vân Song có lòng muốn phản bội bà ta hay không. Dù sao thoạt nhìn qua thì chuyện này không có chút sơ hở, rồi lại đột nhiên chuyển biến ở nơi này, trừ khi là có nội gián mật báo cho Khương Lê.



Hương Xảo tự nhiên sẽ không tự đào hố chôn mình, vậy thì chính là Vân Song.

Chuyện đã tới bước này, sự việc cũng đã sáng tỏ, Khương lão phu nhân lạnh lùng nói: “Còn chờ cái gì, kéo nha đầu họa loạn trạch viện này xuống, loạn côn đánh chết!”

Hai mắt Hương Xảo trừng to, trong miệng bị nhét vải “ô ô ô” nói không thành lời, chỉ đành phải nhìn Quý Thục Nhiên cầu cứu. Nhưng lúc này, Quý Thục Nhiên làm sao có thể vì nàng ta mà vướng vào chuyện không rõ ràng này, thậm chí còn thúc giục: “Mau lên, không nghe thấy lời mẫu thân nói sao?”  

Hương xảo cố gắng giãy dụa nhưng vẫn bị kéo xuống, các tân khách nhìn, không khỏi thầm hít vào một ngụm khí lạnh. Gia quy của Khương phủ quả là nghiêm khắc, không hổ là Khương Nguyên Bách, ngày bình thường trong có vẻ hiền lành vô hại, những thủ đoạn cũng không thể khinh thường.

Vân Song nhìn mọi chuyện xảy ra, sống lưng dần lạnh toát. Nàng ta mơ hồ phát giác được, mình đã phạm phải một sai lầm cực lớn khi thuận nước đẩy thuyền hãm hại Hương Xảo.

  

Khương Lê chắp hai tay trước ngực, nhẹ giọng niệm một câu “A Di Đà Phật”. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người nàng, vòng xoáy trung tâm của sự tình này, mắt bão đã nhấc lên toàn bộ phong ba, giờ phút này nàng hơi cúi đầu, phảng phất như không đành lòng vì kết cục của Hương Xảo, lộ ra một nửa gương mặt xinh đẹp càng thêm thuần tịnh và thiện lương.”

Khương lão phu nhân ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Khương Lê, đối quý Thục Nhiên nói: "Nếu Hương Xảo bên người Lê nha đầu không còn nữa, vậy thì phải chọn cho nó một nhà đầu mới. Ngày mai bà tử trong phủ đưa người tới, vậy để cho Lê nha đầu tự mình chọn mấy người đi."

Đồng Nhi nghe vậy, trong lòng hơi động, lập tức mở miệng, giọng nói giòn tan: "Hồi lão phu nhân, trước đó mấy nha hoàn vẩy nước quét nhà đều là do Hương Xảo an bài. Nếu phẩm hạnh của Hương Xảo này đã có vấn đề, thỉnh cầu lão phu nhân cũng đem những nha hoàn kia cùng nhau tán đi, một lần nữa chọn người. Để trong ngoài Phương Phỉ Uyển đều sạch sẽ."

Chỉ một câu nói, khiến trên mặt của Quý Thục Nhiên càng thêm nóng rát, trong lòng càng thêm căm tức. Chỉ là một tiểu nha đầu vậy mà cũng dám mở miệng chỉ trích bà ta. Chỉ là cho dù trong lòng có tức giận như thế nào thì trên mặt cũng không có biểu hiện gì.

  

Khương lão phu nhân nói: “Cứ theo lời ngươi nói mà xử lý đi."

Quý Thục Nhiên vội vàng nói phải, lại hướng phía Khương Lê cười nói: "Trước đó là mẫu thân không biết nhìn người, suýt nữa đã gây ra đại hoạ. Hay là như vậy đi, để Vân Song trở lại bên cạnh ta, Lê nhi, thiếp thân nha hoàn của con, ngày mai để con tự mình chọn lựa, con cảm thấy như thế nào?"



Trên mặt của Khương Lê lộ vẻ hơi tiếc nuối: "Ta cảm thấy Vân Song rất tốt, vốn muốn để nàng tiếp tục ở lại bên cạnh ta, nhưng mà mẫu thân nói cũng có đạo lý, vậy thì chuyện này liền nghe mẫu thân."

  

Vân Song nghe được những lời Khương Lê nói, bị dọa đến hồn phi phách tán, lời này của Khương Lê, không thể nghi ngờ chính là đem nàng ta đẩy vào trong hố lửa! Quý Thục Nhiên đã nổi lên lòng nghi ngờ với nàng ta, cố ý giữ mình ở lại bên người, đơn giản chính là muốn vì tra tấn nàng ta. Nhưng hết lần này tới lần khác Khương Lê còn lửa cháy đổ thêm dầu!

"Hôm nay đã khiến chư vị chê cười rồi." Khương lão phu nhân thấy sự tình đã được xử lý gần như ổn thoả, trầm giọng nói: "Là do Khương phủ ta vô phương quản giáo hạ nhân, nên sinh ra chuyện khiến cho thiên hạ chê cười như vậy, đã quấy rầy đến nhã hứng của các vị, lão thân xin thay mặt trên dưới Khương phủ bồi rội với các vị."

Các tân khách đều đồng thanh nói không dám, Khương Nguyên Bách cũng nói: "Ngày khác lại mời chư vị cùng tụ họp."

Hôm nay tất cả mọi người vốn là đến thăm dự lễ cập kê, nhưng không ngờ lại được chứng kiến một màn này, nhưng cũng thu hoạch được không ít. Chỉ có một điều ngoài ý muốn chính là nhân vật chính của buổi lễ này vốn nên được chú ý, nhưng lại chẳng ai để mắt tới.

Thẩm Như Vân và Thẩm mẫu được hạ nhân của Khương gia dẫn đi ra ngoài, nhịn không được nhỏ giọng cùng Thẩm mẫu nghị luận: "Con cảm thấy Khương Tam tiểu thư kia cùng lắm cũng chỉ được như thế mà thôi, mà Khương nhị tiểu thư kia cũng là một kẻ lợi hại, chỉ cần dăm ba câu đã xoay chuyển đại cục, chỉ sợ là một kẻ tâm cơ thâm trầm."

Thẩm Như Vân chán ghét Khương Ấu Dao, bởi vì Khương Ấu Dao là vị hôn thê của Chu Ngạn Bang. Hôm nay Khương Lê thay đổi đại cục, mặt ngoài tuy là trách phạt Hương Xảo, nhưng trên thực tế cũng đã đem mặt mũi của Quý Thục Nhiên đi làm chổi quét rác, cũng khiến cho Khương Ấu Dao mất hết mặt mũi. Khương Lê khiến Khương Ấu Dao thất thố, Thẩm Như Vân nhìn thấy được kết quả này vô cùng vui vẻ, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là Thẩm Như Vân sẽ thích Khương Lê. Đối Thẩm Như Vân mà nói, nếu như Khương Ấu Dao không thể thay thế Khương Lê, thì bây giờ vị hôn thê của Chu Ngạn Bang vẫn là Khương Lê.

Đều là tình địch, thì đều đáng ghét như nhau.

Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người hô một tiếng: "Cô nương." Thẩm Như Vân cùng Thẩm mẫu nhìn lại, thấy có hai người đang đi về phía này, chính là Khương nhị tiểu thư vừa mới quậy ầm ĩ và nha hoàn Đồng Nhi của nàng.

Khương nhị tiểu thư cũng nhìn thấy các nàng, bước chân hơi dừng lại, mỉm cười gật đầu gật đầu rồi đi lướt qua người các nàng.

Vốn cũng không quen thân, cũng không tính được thất lễ.

Nhưng chỉ một khắc này, bỗng nhiên Thẩm Như Vân cảm thấy, bộ dạng của Khương nhị tiểu thư khi mỉm cười gật đầu với nàng ta, nhìn vô cùng quen mắt.

Rốt cuộc là đã nhìn thấy ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Gả Thiên Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook