Chương 56: Nhạc Sư
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Khi Khương Lê ra khỏi quán trà, trong tay nàng có thêm một trăm lạng bạc.
Đồng Nhi đi theo Khương Lê, muốn nói lại thôi, Khương Lê thấy nàng như thế, lên tiếng: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”
“Cô nương, nếu thiếu bạc thì có thể tới tìm lão phu nhân, hoặc lão gia cũng được....Sao lại hỏi Diệp biểu thiếu gia, Diệp biểu thiếu gia mặc dù là thân thích của người, nhưng rốt cuộc cũng là người ngoài, nếu truyền ra ngoài......”
“Hắn không phải loại người nhiều chuyện” Khương Lê nói: “Huống hồ, bắt hắn đưa một trăm lượng bạc cũng là để mua sự yên tâm của hắn.
“Nô tì không rõ.”
“Diệp biểu ca nghĩ hôm qua ta giúp hắn là có mưu đồ, mặc dù vừa mới nói chuyện, cũng cảm thấy nghi ngờ đã giảm bớt, nhưng những hiểu lầm trước kia không phải dễ dàng như vậy mà biến mất. Đối với ta hắn sẽ không chịu hoàn toàn tin tưởng, đó cũng là lẽ thường. Thay vì để hắn suy nghĩ lung tung, chẳng bằng bắt hắn đưa ra chút bạc, coi như đem chuyện này thành một cuộc làm ăn, hắn cũng sẽ nhẹ nhõm rất nhiều. Ít nhất sẽ không ôm “cảm giác mắc nợ” đối với ta”
Đồng Nhi như có điều suy nghĩ gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Khương Lê: “Cô nương về sau còn muốn cùng Diệp gia biểu thiếu gia qua lại sao?”
“Đương nhiên.” Khương Lê nói: “Ngươi cũng thấy được việc có bên nhà ngoại để dựa vào với không có là thế nào đấy. Khương Ấu Dao không biết sợ vì ta ở Khương gia có thế lực yếu. Diệp gia mặc dù không phải là nhà quan, nhưng cũng không thua kém Quý gia. Mọi việc trên đời, chuyện gì cũng phải cần đến bạc, Diệp gia cũng không thiếu bạc. Mặc dù địa vị có yếu hơn một chút, nhưng hiện tại Diệp Thế Kiệt đã chuẩn bị vào học để làm quan, vừa rồi ta quan sát hắn nói chuyện thấy được hắn không phải người tầm thường. Nếu hắn có thể làm quan được, có thể dẫn dắt Diệp gia thịnh vượng muôn đời.”
“Cô nương muốn cùng Diệp gia nối lại quan hệ” Đồng Nhi lúc này đã hiểu điều này, hỏi: “Vậy sao vừa rồi cô nương không nói vấn đề này với Diệp biểu thiếu gia? Hôm qua cô nương giúp Diệp biểu thiếu gia, hôm nay nếu muốn Diệp biểu thiếu gia viết một bức thư về Tương Dương giúp cô nương với Diệp gia nói mấy câu, chắc hẳn Diệp biểu thiếu gia sẽ không cự tuyệt”
Khương Lê cười cười: “Không cần ta nhắc, hắn cũng sẽ nói.”
Diệp Thế Kiệt có hoài nghi với mình, tất nhiên khi viết thư sẽ đem việc gặp nàng ở thành Yến Kinh nói cho Diệp gia ở Tương Dương. Khương Lê không lo Diệp Thế Kiệt sẽ giấu diếm người Diệp gia, chuyện khó giải quyết là, trước đây khi Khương nhị tiểu thư còn bé đã nói những lời quá tàn nhẫn với người Diệp gia. Phàm là người có chút để tâm, thì sẽ không dễ dàng quên chuyện này. Muốn nối lại quan hệ, thật sự rất khó.
Khương Lê than thầm một tiếng, việc đã đến nước này, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó. Nếu cùng Diệp gia khôi phục lại quan hệ như trước, nàng liền có thể lấy lý do thăm người thân mà đích thân trở về Tương Dương một chuyến.
Phụ thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tro cốt của Tiết Chiêu còn chưa mang về quê hương, chuyện quan trọng là hậu sự của phụ thân ai là người lo liệu?
Nước xa không cứu được lửa gần, nàng phải mau chóng trở lại Tương Dương mới được.
Trong lúc suy nghĩ những việc này, Khương Lê đã đi đến Minh Nghĩa Đường.
Các nữ tử ở Minh Nghĩa Đường gặp chủ tớ Khương Lê đi tới, vẫn như trước, chẳng kiêng dè mà bàn tán. Khương lờ mờ nghe được, là nói chuyện hôm qua nàng ở bên đường làm xấu mặt mũi Lưu Tử Mẫn. Ở thành Yến Kinh những chuyện như quý nữ đám ở trên đường ra mặt như này là điều hiếm thấy. Mọi người lúc này cũng theo số đông, không theo chỉ có một phần nhỏ. Đối với hành vi của Khương Lê trong mắt các nàng là việc đi ngược lại truyền thống, là kinh hãi thế tục, khiến họ nhìn Khương Lê như một người ngoại lai, vô ý hoặc cố ý cô lập Khương Lê.
Khương Lê không để ý chút nào, đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Hôm nay Liễu Nhứ có chút kỳ quái, thậm chí còn chủ động lên tiếng chào nàng.
Việc này chút mới mẻ, Khương Lê trong lòng biết rằng Liễu Nhứ chiếu cố mình là do Liễu phu nhân đã giao phó. Về phần trong thâm tâm Liễu Nhứ chưa chắc đã ưa thích mình. Nhưng hôm nay Liễu Nhứ lần đầu tiên chủ động với mình, thậm chí nụ cười kia cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
Liễu Nhứ xấu hổ chốc lát, nhìn Khương Lê nói: “Hôm qua ngươi ở cổng Quốc Tử Giám đối đầu với Lưu Tử Mẫn, ta đều thấy được.”
“Ồ?” Khương Lê cười cười, “Ta đã cư xử khác người chút.” Nhập gia tùy tục, các quý nữ nơi này đã cho rằng bênh vực lẽ phải là khác người, nàng cũng không cố chấp thể hiện mình là người xa rời những chuẩn mực của thế gian mà sống theo ý mình.
“Không không không,“ Liễu Nhứ luôn miệng nói mấy chữ “không”, mới nhìn Khương Lê nghiêm túc nói: “Lưu Tử Mẫn không có đức hạnh, ở trước thanh thiên bạch nhật mà làm chuyện bắt nạt, lừa gạt người khác. Người vây xem nhiều như vậy, chỉ có duy nhất ngươi không sợ hãi mà dám nói ra sự thật, ta rất bội phục ngươi.”
Khương Lê có chút kinh ngạc.
“Lúc trước là ta nghe theo lời đồn đãi bên ngoài, nên mới đối xử với ngươi xa cách như vậy, nhưng nay ta đã biết, là ta nhận thức không rõ ràng, suýt nữa hiểu lầm người tốt. Ngươi hôm qua dám đứng ra bênh vực một người không quen biết, so với chỉ biết trốn trong đám người xem náo nhiệt đã tài giỏi hơn gấp nhiều lần.” Nàng vô cùng đứt khoát làm một cái lễ với Khương Lê, “Trước kia là ta không đúng, ta hôm nay nhận lỗi với ngươi, từ nay về sau, ta sẽ không làm như vậy nữa.”
Khương Lê nở nụ cười, nói: “Ngươi trước kia đối với ta cũng rất thân thiện mà.” Liễu Nhứ dù là nữ nhi của Liễu phu nhân, nhưng lại là một nữ tử rất hào phòng và biết tự suy xét lại bản thân, là một cô nương tốt. Người người đều thích một cô nương tốt nên Khương Lê rất thích nàng.
Nhìn thấy Khương Lê không chút để ý tươi cười, Liễu Nhứ không khỏi có chút mặt đỏ. Nàng nói: “Hôm qua lúc ngươi cùng Lưu Tử Mẫn tranh luận, dường như có nghiêm cứu rất nhiều về việc giám định và thưởng thức đồ thật đồ giả, có thể dạy ta một chút hay không?”
Khương Lê hơi giật mình, lập tức nói: “Cái này có gì khó chứ, ta dạy cho ngươi!”
Khi Tiết Hoài Viễn làm huyện thừa ở Đồng Hương, có một lần có người vào nha môn báo quan một cửa hàng chuyên bán đồ thật những bức tranh chữ của các danh họa, người báo quan nói rằng họ bán đồ giả. Đồ giả này so với của Lưu Tử Mẫn hôm qua còn tinh vi hơn nhiều, gần như đánh lừa được mọi người. Hai bên đều không chịu nhượng bộ, cuối cùng họ đã mời một vị đại sư đang tình cờ đi du lịch ở Đồng Hương đến phân biệt.
Khương Lê khi đó nhỏ tuổi ham chơi, trốn trong đội ngũ của Tiết Hoài Viễn đi theo. Sau này bị phát hiện, Tiết Hoài Viễn xin lỗi, Khương Lê lại cảm thấy thú vị, đại sư kia thấy nàng trong sáng như ngọc, đáng yêu, nên đã dạy cho nàng một chút nguyên tắc để phân biệt thật giả.
Danh sư xuất cao đồ, Khương Lê cũng coi như là một nửa đệ tử của vị đại sư này, tuy trình độ không cao nhưng cũng không đến nỗi tệ. Hôm qua thứ đồ giả kia của Lưu Tử Mẫn không tính là cao siêu gì, thêm nữa Khương Lê biết rõ phẩm tính của Lưu Tử Mẫn, nên chỉ cần dăm ba câu liền có thể làm Lưu Tử Mẫn lộ ra dấu vết.
Đang cùng Liễu Nhứ nói về một số bí quyết về việc giám định, thưởng thức tranh thì có tiên sinh vào. Khương Lê nhìn lên đã thấy, một nữ tử mặc một thân áo váy màu tím nhạt, tay áo hẹp, eo thon đang chầm chậm đi tới. Nữ tử này mi thanh mục tú, dịu dàng, dễ chịu, sau lưng là một tiểu nha đầu trong tay ôm một cây Trường Cầm, đây là tiên sinh dạy cầm nhạc trong lục nghệ.
So với Kỷ La, vị tiên sinh này thoạt nhìn tốt tính hơn rất nhiều, cực kỳ ôn nhu.
Khương Lê nhìn, trong lòng cười, vị nữ tử này, cũng có thể coi như là “bạn tốt” trước đây của nàng, đệ nhất kinh thành nữ nhạc sư - Tiêu Đức Âm.
Đồng Nhi đi theo Khương Lê, muốn nói lại thôi, Khương Lê thấy nàng như thế, lên tiếng: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”
“Cô nương, nếu thiếu bạc thì có thể tới tìm lão phu nhân, hoặc lão gia cũng được....Sao lại hỏi Diệp biểu thiếu gia, Diệp biểu thiếu gia mặc dù là thân thích của người, nhưng rốt cuộc cũng là người ngoài, nếu truyền ra ngoài......”
“Hắn không phải loại người nhiều chuyện” Khương Lê nói: “Huống hồ, bắt hắn đưa một trăm lượng bạc cũng là để mua sự yên tâm của hắn.
“Nô tì không rõ.”
“Diệp biểu ca nghĩ hôm qua ta giúp hắn là có mưu đồ, mặc dù vừa mới nói chuyện, cũng cảm thấy nghi ngờ đã giảm bớt, nhưng những hiểu lầm trước kia không phải dễ dàng như vậy mà biến mất. Đối với ta hắn sẽ không chịu hoàn toàn tin tưởng, đó cũng là lẽ thường. Thay vì để hắn suy nghĩ lung tung, chẳng bằng bắt hắn đưa ra chút bạc, coi như đem chuyện này thành một cuộc làm ăn, hắn cũng sẽ nhẹ nhõm rất nhiều. Ít nhất sẽ không ôm “cảm giác mắc nợ” đối với ta”
Đồng Nhi như có điều suy nghĩ gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Khương Lê: “Cô nương về sau còn muốn cùng Diệp gia biểu thiếu gia qua lại sao?”
“Đương nhiên.” Khương Lê nói: “Ngươi cũng thấy được việc có bên nhà ngoại để dựa vào với không có là thế nào đấy. Khương Ấu Dao không biết sợ vì ta ở Khương gia có thế lực yếu. Diệp gia mặc dù không phải là nhà quan, nhưng cũng không thua kém Quý gia. Mọi việc trên đời, chuyện gì cũng phải cần đến bạc, Diệp gia cũng không thiếu bạc. Mặc dù địa vị có yếu hơn một chút, nhưng hiện tại Diệp Thế Kiệt đã chuẩn bị vào học để làm quan, vừa rồi ta quan sát hắn nói chuyện thấy được hắn không phải người tầm thường. Nếu hắn có thể làm quan được, có thể dẫn dắt Diệp gia thịnh vượng muôn đời.”
“Cô nương muốn cùng Diệp gia nối lại quan hệ” Đồng Nhi lúc này đã hiểu điều này, hỏi: “Vậy sao vừa rồi cô nương không nói vấn đề này với Diệp biểu thiếu gia? Hôm qua cô nương giúp Diệp biểu thiếu gia, hôm nay nếu muốn Diệp biểu thiếu gia viết một bức thư về Tương Dương giúp cô nương với Diệp gia nói mấy câu, chắc hẳn Diệp biểu thiếu gia sẽ không cự tuyệt”
Khương Lê cười cười: “Không cần ta nhắc, hắn cũng sẽ nói.”
Diệp Thế Kiệt có hoài nghi với mình, tất nhiên khi viết thư sẽ đem việc gặp nàng ở thành Yến Kinh nói cho Diệp gia ở Tương Dương. Khương Lê không lo Diệp Thế Kiệt sẽ giấu diếm người Diệp gia, chuyện khó giải quyết là, trước đây khi Khương nhị tiểu thư còn bé đã nói những lời quá tàn nhẫn với người Diệp gia. Phàm là người có chút để tâm, thì sẽ không dễ dàng quên chuyện này. Muốn nối lại quan hệ, thật sự rất khó.
Khương Lê than thầm một tiếng, việc đã đến nước này, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó. Nếu cùng Diệp gia khôi phục lại quan hệ như trước, nàng liền có thể lấy lý do thăm người thân mà đích thân trở về Tương Dương một chuyến.
Phụ thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tro cốt của Tiết Chiêu còn chưa mang về quê hương, chuyện quan trọng là hậu sự của phụ thân ai là người lo liệu?
Nước xa không cứu được lửa gần, nàng phải mau chóng trở lại Tương Dương mới được.
Trong lúc suy nghĩ những việc này, Khương Lê đã đi đến Minh Nghĩa Đường.
Các nữ tử ở Minh Nghĩa Đường gặp chủ tớ Khương Lê đi tới, vẫn như trước, chẳng kiêng dè mà bàn tán. Khương lờ mờ nghe được, là nói chuyện hôm qua nàng ở bên đường làm xấu mặt mũi Lưu Tử Mẫn. Ở thành Yến Kinh những chuyện như quý nữ đám ở trên đường ra mặt như này là điều hiếm thấy. Mọi người lúc này cũng theo số đông, không theo chỉ có một phần nhỏ. Đối với hành vi của Khương Lê trong mắt các nàng là việc đi ngược lại truyền thống, là kinh hãi thế tục, khiến họ nhìn Khương Lê như một người ngoại lai, vô ý hoặc cố ý cô lập Khương Lê.
Khương Lê không để ý chút nào, đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Hôm nay Liễu Nhứ có chút kỳ quái, thậm chí còn chủ động lên tiếng chào nàng.
Việc này chút mới mẻ, Khương Lê trong lòng biết rằng Liễu Nhứ chiếu cố mình là do Liễu phu nhân đã giao phó. Về phần trong thâm tâm Liễu Nhứ chưa chắc đã ưa thích mình. Nhưng hôm nay Liễu Nhứ lần đầu tiên chủ động với mình, thậm chí nụ cười kia cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
Liễu Nhứ xấu hổ chốc lát, nhìn Khương Lê nói: “Hôm qua ngươi ở cổng Quốc Tử Giám đối đầu với Lưu Tử Mẫn, ta đều thấy được.”
“Ồ?” Khương Lê cười cười, “Ta đã cư xử khác người chút.” Nhập gia tùy tục, các quý nữ nơi này đã cho rằng bênh vực lẽ phải là khác người, nàng cũng không cố chấp thể hiện mình là người xa rời những chuẩn mực của thế gian mà sống theo ý mình.
“Không không không,“ Liễu Nhứ luôn miệng nói mấy chữ “không”, mới nhìn Khương Lê nghiêm túc nói: “Lưu Tử Mẫn không có đức hạnh, ở trước thanh thiên bạch nhật mà làm chuyện bắt nạt, lừa gạt người khác. Người vây xem nhiều như vậy, chỉ có duy nhất ngươi không sợ hãi mà dám nói ra sự thật, ta rất bội phục ngươi.”
Khương Lê có chút kinh ngạc.
“Lúc trước là ta nghe theo lời đồn đãi bên ngoài, nên mới đối xử với ngươi xa cách như vậy, nhưng nay ta đã biết, là ta nhận thức không rõ ràng, suýt nữa hiểu lầm người tốt. Ngươi hôm qua dám đứng ra bênh vực một người không quen biết, so với chỉ biết trốn trong đám người xem náo nhiệt đã tài giỏi hơn gấp nhiều lần.” Nàng vô cùng đứt khoát làm một cái lễ với Khương Lê, “Trước kia là ta không đúng, ta hôm nay nhận lỗi với ngươi, từ nay về sau, ta sẽ không làm như vậy nữa.”
Khương Lê nở nụ cười, nói: “Ngươi trước kia đối với ta cũng rất thân thiện mà.” Liễu Nhứ dù là nữ nhi của Liễu phu nhân, nhưng lại là một nữ tử rất hào phòng và biết tự suy xét lại bản thân, là một cô nương tốt. Người người đều thích một cô nương tốt nên Khương Lê rất thích nàng.
Nhìn thấy Khương Lê không chút để ý tươi cười, Liễu Nhứ không khỏi có chút mặt đỏ. Nàng nói: “Hôm qua lúc ngươi cùng Lưu Tử Mẫn tranh luận, dường như có nghiêm cứu rất nhiều về việc giám định và thưởng thức đồ thật đồ giả, có thể dạy ta một chút hay không?”
Khương Lê hơi giật mình, lập tức nói: “Cái này có gì khó chứ, ta dạy cho ngươi!”
Khi Tiết Hoài Viễn làm huyện thừa ở Đồng Hương, có một lần có người vào nha môn báo quan một cửa hàng chuyên bán đồ thật những bức tranh chữ của các danh họa, người báo quan nói rằng họ bán đồ giả. Đồ giả này so với của Lưu Tử Mẫn hôm qua còn tinh vi hơn nhiều, gần như đánh lừa được mọi người. Hai bên đều không chịu nhượng bộ, cuối cùng họ đã mời một vị đại sư đang tình cờ đi du lịch ở Đồng Hương đến phân biệt.
Khương Lê khi đó nhỏ tuổi ham chơi, trốn trong đội ngũ của Tiết Hoài Viễn đi theo. Sau này bị phát hiện, Tiết Hoài Viễn xin lỗi, Khương Lê lại cảm thấy thú vị, đại sư kia thấy nàng trong sáng như ngọc, đáng yêu, nên đã dạy cho nàng một chút nguyên tắc để phân biệt thật giả.
Danh sư xuất cao đồ, Khương Lê cũng coi như là một nửa đệ tử của vị đại sư này, tuy trình độ không cao nhưng cũng không đến nỗi tệ. Hôm qua thứ đồ giả kia của Lưu Tử Mẫn không tính là cao siêu gì, thêm nữa Khương Lê biết rõ phẩm tính của Lưu Tử Mẫn, nên chỉ cần dăm ba câu liền có thể làm Lưu Tử Mẫn lộ ra dấu vết.
Đang cùng Liễu Nhứ nói về một số bí quyết về việc giám định, thưởng thức tranh thì có tiên sinh vào. Khương Lê nhìn lên đã thấy, một nữ tử mặc một thân áo váy màu tím nhạt, tay áo hẹp, eo thon đang chầm chậm đi tới. Nữ tử này mi thanh mục tú, dịu dàng, dễ chịu, sau lưng là một tiểu nha đầu trong tay ôm một cây Trường Cầm, đây là tiên sinh dạy cầm nhạc trong lục nghệ.
So với Kỷ La, vị tiên sinh này thoạt nhìn tốt tính hơn rất nhiều, cực kỳ ôn nhu.
Khương Lê nhìn, trong lòng cười, vị nữ tử này, cũng có thể coi như là “bạn tốt” trước đây của nàng, đệ nhất kinh thành nữ nhạc sư - Tiêu Đức Âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.