Chương 15: Lưu Ly
Phisela
26/03/2024
Dì cười đồng ý. “Ok, có một người đi cùng một nữa.”
“Ai vậy dì?”
“Là một cô gái, xinh lắm, con sẽ thích cho coi.”
Là gái mà còn xinh, làm cậu tò mò ghê.
Cậu nhắc lại đi nhắc lại với dì là không được nói giới tính của cậu cho bạn nữ biết. Và nói là cậu bị chứng không thể giao tiếp như trong bộ anime Komi, vì nếu nói ra thành tiếng thì đằng nào cũng bị phát hiện, đâu thể giả giọng qua mặt con nít được.
Dì Hạ cũng lên đồ, là một dì sơ trẻ, nhan sắc vẫn còn ở thời đỉnh cao. Cosplay nhân vật vô cùng nổi tiếng, tên là Miku. Quả nhiên dì là dân cosplay chuyên nghiệp, nhìn dì cos mà tim cậu đập nhanh hơn một chút.
Có tiếng gõ cửa, có vẻ như là cô gái dì nói cuối cùng cũng đến.
Dì Hạ cười khúc khích, nhìn về phía cửa phòng. “Con vào đi.”
Cảnh cửa phòng mở ra, một bóng hình thiếu nữ đang từ từ bước vào.
Khi bóng người lộ rõ theo từng bước chân, cảm giác quen thuộc ập đến, nhưng nghiêng về hướng tiêu cực.
“Chào cậu.” Cô gái thấy Phi liền mở lời chào.
Phi mở to mắt ngạc nhiên, suýt nữa thì há hốc mồm. Thiếu nữ xinh đẹp chủ động nắm lấy tay cậu, nở nụ cười thánh thiện.
“Rất vui được gặp cậu, tớ là Lưu Ly.”
Phi cố nén cảm xúc hoảng loạn trong lòng, không dám cất tiếng.
Mãi vẫn không nhận được phản hồi, Lưu Ly nảy ra khuôn mặt khó hiểu.
Dì Hạ nhanh chóng giải thích. “Bạn này tên là Phi, bằng tuổi con. Tính tình bạn ấy nhút nhát rất khó giao tiếp với người lạ, con thông cảm cho bạn ấy nhé.”
“Dì có ép bạn ấy đi fes không đó?”
Trước nay chưa từng có ai chống cự khi được nhỏ nắm tay cả, cậu là trường hợp đầu tiên. Người như vậy có thể đi được fes sao?
“Không có, bạn ấy đòi đi fes đấy chứ.”
Lưu Ly vui vẻ khích lệ một câu. “Bạn xinh lắm đó Phi, bạn phải tự tin lên, không có mấy ai được như bạn đâu.”
Phi vội gật đầu, không dám làm hành động gì đáng ngờ.
“Nay con cosplay nhân vật gì?” Dì hỏi.
Nhỏ lấy bộ đồ từ trong balo ra. “Ai Hoshino, dì biết nhân vật này không?”
Hai người nói chuyện một lúc, đến khi thấy Lưu Ly chuẩn bị thay đồ, cậu liền chủ động bước ra khỏi phòng.
Phi thở dài. Đến đây cũng không thoát khỏi tình cảnh bị trêu đùa.
Nhỏ ta mưu đồ gian xảo, nếu biết tin tới giờ cậu vẫn chưa bị đánh cho tơi bời, kiểu gì nhỏ cũng kêu gọi đội quân hùng hậu truy sát cậu.
Nếu đã không có cách nào đánh bại Lưu Ly, chi bằng cậu đầu hàng, cơ may mới có cơ hội được yên ổn.
Rồi sau đó chuyển đến một nơi khác sống.. Nghĩ đến đây, Phi thấy quá bất công cho mình, tại sao chịu khuất phục dễ dàng như vậy?
Tất cả là do cậu áy náy Lưu Ly.
Chuyện xảy ra hơn mười năm trước, trong trường tiểu học, lúc chiều tàn.
“Muộn rồi, về thôi nhỏ.” Cậu bé tìm thấy cô bé đằng sau một cái cây. Đây là lần thua thứ mười trong trò trốn tìm của cô.
“Thua nữa rồi.” Cô bé không cam tâm, muốn chơi tiếp.
“Nhỏ không sợ ba mẹ la sao?”
“Ngày mai tao sẽ không thua đâu.” Lưu Ly lờ đi câu hỏi của Phi.
Hai người cùng nhau đi bộ về nhà, cậu bé có chút lo lắng khi nghỉ đến cảnh bị mẹ mắng vì lo chơi quên về, còn cô bé vẫn vô tư không để tâm đến gia đình.
Trời dần tối sầm đi, không còn thấy bóng dáng học sinh trên con đường về, cảm giác trống vắng trước nay chưa từng gặp làm Phi cảm thấy bất an.
“Nhỏ đi nhanh lên.” Cậu bé thúc giục.
“Không thích.” Cô bé lắc đầu từ chối, cố ý đi chậm lại.
Phi đành nắm tay Lưu Ly, kéo cô bé đi theo mình. Nghĩ lại thì năm ấy nhỏ không hề tỏ ra ghê tởm khi bị cậu chạm vào người.
“Đi đường này đi, đường tắt về nhanh hơn.” Cậu dẫn nhỏ đến một con đường mòn.
“Chỗ này tao thấy nguy hiểm quá.”
Cô bé khựng chân lại, không dám đi con đường lạ lẫm.
Cậu bé khuyên bảo một lúc, cô bé cũng chịu đi theo. Đây cũng là quyết định sai lầm trong cuộc đời cậu.
“Chỗ này có rắn không?” Lưu Ly nhìn ngó vào bụi cỏ.
“Đừng lo, không có đâu.”
“Aaaa, Phi.” Cô bé vô tình vấp một hòn đá, khiến cô ngã xuống đất.
“Cẩn thận đi chứ.” Cậu đỡ nhỏ dậy.
“Lần sau đừng đi đường này nữa.” Lưu Ly có chút tức giận.
“Ái chà, bạn mày đây hả Phi? Xinh vậy? Cho anh làm quen được không?” Nghe thấy tiếng động, một gã con trai hơn cậu năm tuổi bước ra từ đằng sau ngôi nhà bỏ hoang.
Là hắn! Người mà cậu luôn sợ hãi, rùng mình mỗi khi thấy mặt. Phi bị hắn bắt nạt đến mức chết đi còn hơn, bị tra tấn mỗi khi hắn có cơ hội.
Hắn là nỗi ám ảnh khiếp sợ suốt khoảng hồi cấp một của cậu. Nếu như lúc ấy cho Phi một điều ước, chắc chắn cậu sẽ ước hắn biến mất khỏi thế gian này không chút do dự.
Phi vô cùng sợ hãi, tim đập nhanh như nai nhìn thấy hổ.
“Mày giới thiệu bạn mày cho tao đi Phi.”
Cậu giật mình, không nghĩ nhiều mà đẩy nhỏ về phía hắn.
“Đừng bắt nạt em, anh chơi với bạn này đi.
Cô gái thấy vẻ mặt hoảng sợ của Phi, nhất thời bị lây theo.
Cậu nhanh cơ hội nhỏ chưa ý thức được chuyện gì, liền chạy đi. Hắn cũng nhanh cơ hội đó giữ chặt nhỏ lại.
Cùng với tiếng hét thất thanh, Phi không dám quay người lại để xem có chuyện gì. Lúc ấy chỉ nghĩ được Lưu Ly là một cô bé rất đáng gờm, chơi với hắn chắc không có vấn đề gì đâu. Giờ nhớ lại năm ấy cậu thật đáng tội chết. Tại sao lại bỏ mặc một cô bé nhỏ nhắn cho một tên nguy hiểm chứ? Cậu đây rõ là quá ích kỷ, vì lợi ích của bản thân mà hại người khác.
Lúc đi ngang qua nhà Lưu Ly, Phi thấy anh trai của nhỏ đứng trước cổng nhà chờ em mình về. Cậu trả lời như những gì đang xảy ra khi được hỏi, sắc mặt anh trai trở nên u ám khi nghe những lời cậu nói, ngay lập tức hốt hoảng chạy đi. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Lưu Ly sau đó. Nhỏ cũng không nói chuyện với cậu từ lúc đó cho đến khi cậu vô tình làm hỏng điện thoại của nhỏ vào mấy tháng trước.
Về việc này thì Phi đoán thôi, và hy vọng lúc ấy anh của nhỏ đã đến kịp và ngăn chặn được tình huống xấu xảy ra. Để đề phòng, nhà Lưu Ly đã cấm nhỏ chơi với cậu, đó cũng là lý do lúc đề nghị cậu dạy kèm, nhỏ không có ý định dẫn cậu về nhà.
Thời gian đầu chơi với Lưu Ly quả là cơn ác mộng với cậu. Nhưng về sau thì tính nhỏ đỡ hơn rất nhiều, nếu như năm ấy không đi trên con đường kia thì có lẽ giờ nhỏ đã là bạn thuở nhỏ trọn vẹn của cậu.
“ Đi thôi Phi. “
Nhỏ đi từ cửa sau đến chỗ chuồng thỏ cậu đang đứng, cùng với dì Hạ.
Cosplay cũng quá đỉnh rồi, không bàn đến việc có cos sát nhân vật hay không thì Lưu Ly là mẫu hình tượng biết bao nhiêu người ao ước, phải xếp hàng dài mới có cơ may được chụp hình với nhỏ.
Đối với loại nhan sắc này, Phi thật lòng muốn khuyên mọi người đừng vì ham sắc để rồi hối hận về sau.
Lý tưởng tôn thờ vẻ bề ngoài đã khiến cậu không được coi trọng, còn Lưu Ly xấu tính luôn được chào đón ở bất kỳ đâu. Bị đối xử bất công như vậy trong thời gian dài khiến Phi sinh ra ám ảnh về nhan sắc, luôn sợ những ánh mắt của người khác nhìn vào khuôn mặt đáng xấu hổ của cậu.
Con người là sinh vật chủ quan, luôn đánh giá vội vàng phẩm chất con người qua vẻ bề ngoài. Vì muốn mọi người tin rằng Phi là người theo phe chính nghĩa, không giống như khuôn mặt tội phạm hình sự này, nên cậu luôn làm việc nghĩa mỗi khi có cơ hội.
Điển hình là bảo vệ kẻ yếu, Phi nghĩ đến cảnh lao ra cứu người trông ngầu làm sao. Đáng buồn là cậu không thấy kẻ yếu bị bắt nạt đâu cả, mọi thứ yên bình hơn cậu tưởng. Không cam tâm, Phi cố gắng đào sâu những thông tin trong trường, nhất là lớp dưới để tìm ra manh mối của kẻ bắt nạt và kẻ bị bắt nạt. Chỉ sau thời gian ngắn, bất ngờ nhận được là có quá nhiều nạn nhân bị bạo lực học đường.
Thấy thương cho họ, Phi chủ động dùng khí thế của lớp trên và khuôn mặt chợ đời để cảnh cáo bọn chúng, nhưng về sau vẫn đâu vào đó. Hình tượng anh hùng ra tay cứu người có ý nghĩa gì khi không giúp gì được cho nạn nhân chứ.
Cậu có tìm hiểu thì biết đa số nạn nhân đều không dám báo cáo chuyện này cho giáo viên, Phi cũng thử báo cáo hết lên nhà trường xử lý. Thật mừng là sau biết bao nhiêu nỗ lực tìm cách ngăn chặn, cậu có được thành tích đáng tự hào vào những năm cuối trong trường cấp hai là biến tỉ lệ bạo lực học đường giảm xuống mức thấp nhất.
Nói nghe có vẻ dễ nhưng trải qua mới biết chỉ có nhờ vào các mối quan hệ mới có những thông tin như vậy trong trường. Và ngăn chặn đánh nhau chẳng khác gì muốn ăn đòn. Ngay cả khi nhà trường vào can thiệp thì nạn nhân vẫn chưa hẳn chấm dứt được chuỗi ngày bị bắt nạt. Cậu thậm chí còn đến nhà của nạn nhân để kể lại sự việc, cũng như đưa ra bằng chứng về con họ bị bắt nạt thậm tệ như nào.
Có nhiều trường hợp nghĩ lại mà tức, dù phụ huynh thấy con mình bị bắt nạt thì vẫn khăn khăn nói thằng con gây ra họa nên chịu gánh họa. Đúng là Phi không thể ngăn chặn được gốc rễ và dường như việc làm này không thể thay đổi được gì. Nhưng nhờ vào sự quyết tâm và bằng mọi cách để giúp đỡ cho nạn nhân, cậu đã thức tỉnh được nhà trường kiểm soát gắt hơn về tình trạng này.
Phi gật đầu với Lưu Ly, cố tỏ ra mình là một cô nàng nhút nhát để tránh bị nghi ngờ.
“ Nắm tay mình đi Phi, đây là bước đầu tiên trong hành trình tích lũy được sự tự tin.”
Dì Hạ đứng sau cười, cho rằng thằng bé sẽ vô cùng thích thú.
Đời nào cậu dám chạm vào bàn tay ngọc ngà của nhỏ. Trường hợp bị phát hiện cậu đây là Phi mà Lưu Ly biết thì còn có cơ may giải thích. Nếu cậu lợi dụng cơ hội này để tiếp xúc gần với nhỏ thì chắc chắn không còn đường nào để chối cãi.
Cậu lùi một bước với ý tránh né không muốn nắm tay. Hành động này vô tình chọc giận nhỏ, có không muốn thì cũng đừng tránh người ta như tránh tà chứ.
“Ai vậy dì?”
“Là một cô gái, xinh lắm, con sẽ thích cho coi.”
Là gái mà còn xinh, làm cậu tò mò ghê.
Cậu nhắc lại đi nhắc lại với dì là không được nói giới tính của cậu cho bạn nữ biết. Và nói là cậu bị chứng không thể giao tiếp như trong bộ anime Komi, vì nếu nói ra thành tiếng thì đằng nào cũng bị phát hiện, đâu thể giả giọng qua mặt con nít được.
Dì Hạ cũng lên đồ, là một dì sơ trẻ, nhan sắc vẫn còn ở thời đỉnh cao. Cosplay nhân vật vô cùng nổi tiếng, tên là Miku. Quả nhiên dì là dân cosplay chuyên nghiệp, nhìn dì cos mà tim cậu đập nhanh hơn một chút.
Có tiếng gõ cửa, có vẻ như là cô gái dì nói cuối cùng cũng đến.
Dì Hạ cười khúc khích, nhìn về phía cửa phòng. “Con vào đi.”
Cảnh cửa phòng mở ra, một bóng hình thiếu nữ đang từ từ bước vào.
Khi bóng người lộ rõ theo từng bước chân, cảm giác quen thuộc ập đến, nhưng nghiêng về hướng tiêu cực.
“Chào cậu.” Cô gái thấy Phi liền mở lời chào.
Phi mở to mắt ngạc nhiên, suýt nữa thì há hốc mồm. Thiếu nữ xinh đẹp chủ động nắm lấy tay cậu, nở nụ cười thánh thiện.
“Rất vui được gặp cậu, tớ là Lưu Ly.”
Phi cố nén cảm xúc hoảng loạn trong lòng, không dám cất tiếng.
Mãi vẫn không nhận được phản hồi, Lưu Ly nảy ra khuôn mặt khó hiểu.
Dì Hạ nhanh chóng giải thích. “Bạn này tên là Phi, bằng tuổi con. Tính tình bạn ấy nhút nhát rất khó giao tiếp với người lạ, con thông cảm cho bạn ấy nhé.”
“Dì có ép bạn ấy đi fes không đó?”
Trước nay chưa từng có ai chống cự khi được nhỏ nắm tay cả, cậu là trường hợp đầu tiên. Người như vậy có thể đi được fes sao?
“Không có, bạn ấy đòi đi fes đấy chứ.”
Lưu Ly vui vẻ khích lệ một câu. “Bạn xinh lắm đó Phi, bạn phải tự tin lên, không có mấy ai được như bạn đâu.”
Phi vội gật đầu, không dám làm hành động gì đáng ngờ.
“Nay con cosplay nhân vật gì?” Dì hỏi.
Nhỏ lấy bộ đồ từ trong balo ra. “Ai Hoshino, dì biết nhân vật này không?”
Hai người nói chuyện một lúc, đến khi thấy Lưu Ly chuẩn bị thay đồ, cậu liền chủ động bước ra khỏi phòng.
Phi thở dài. Đến đây cũng không thoát khỏi tình cảnh bị trêu đùa.
Nhỏ ta mưu đồ gian xảo, nếu biết tin tới giờ cậu vẫn chưa bị đánh cho tơi bời, kiểu gì nhỏ cũng kêu gọi đội quân hùng hậu truy sát cậu.
Nếu đã không có cách nào đánh bại Lưu Ly, chi bằng cậu đầu hàng, cơ may mới có cơ hội được yên ổn.
Rồi sau đó chuyển đến một nơi khác sống.. Nghĩ đến đây, Phi thấy quá bất công cho mình, tại sao chịu khuất phục dễ dàng như vậy?
Tất cả là do cậu áy náy Lưu Ly.
Chuyện xảy ra hơn mười năm trước, trong trường tiểu học, lúc chiều tàn.
“Muộn rồi, về thôi nhỏ.” Cậu bé tìm thấy cô bé đằng sau một cái cây. Đây là lần thua thứ mười trong trò trốn tìm của cô.
“Thua nữa rồi.” Cô bé không cam tâm, muốn chơi tiếp.
“Nhỏ không sợ ba mẹ la sao?”
“Ngày mai tao sẽ không thua đâu.” Lưu Ly lờ đi câu hỏi của Phi.
Hai người cùng nhau đi bộ về nhà, cậu bé có chút lo lắng khi nghỉ đến cảnh bị mẹ mắng vì lo chơi quên về, còn cô bé vẫn vô tư không để tâm đến gia đình.
Trời dần tối sầm đi, không còn thấy bóng dáng học sinh trên con đường về, cảm giác trống vắng trước nay chưa từng gặp làm Phi cảm thấy bất an.
“Nhỏ đi nhanh lên.” Cậu bé thúc giục.
“Không thích.” Cô bé lắc đầu từ chối, cố ý đi chậm lại.
Phi đành nắm tay Lưu Ly, kéo cô bé đi theo mình. Nghĩ lại thì năm ấy nhỏ không hề tỏ ra ghê tởm khi bị cậu chạm vào người.
“Đi đường này đi, đường tắt về nhanh hơn.” Cậu dẫn nhỏ đến một con đường mòn.
“Chỗ này tao thấy nguy hiểm quá.”
Cô bé khựng chân lại, không dám đi con đường lạ lẫm.
Cậu bé khuyên bảo một lúc, cô bé cũng chịu đi theo. Đây cũng là quyết định sai lầm trong cuộc đời cậu.
“Chỗ này có rắn không?” Lưu Ly nhìn ngó vào bụi cỏ.
“Đừng lo, không có đâu.”
“Aaaa, Phi.” Cô bé vô tình vấp một hòn đá, khiến cô ngã xuống đất.
“Cẩn thận đi chứ.” Cậu đỡ nhỏ dậy.
“Lần sau đừng đi đường này nữa.” Lưu Ly có chút tức giận.
“Ái chà, bạn mày đây hả Phi? Xinh vậy? Cho anh làm quen được không?” Nghe thấy tiếng động, một gã con trai hơn cậu năm tuổi bước ra từ đằng sau ngôi nhà bỏ hoang.
Là hắn! Người mà cậu luôn sợ hãi, rùng mình mỗi khi thấy mặt. Phi bị hắn bắt nạt đến mức chết đi còn hơn, bị tra tấn mỗi khi hắn có cơ hội.
Hắn là nỗi ám ảnh khiếp sợ suốt khoảng hồi cấp một của cậu. Nếu như lúc ấy cho Phi một điều ước, chắc chắn cậu sẽ ước hắn biến mất khỏi thế gian này không chút do dự.
Phi vô cùng sợ hãi, tim đập nhanh như nai nhìn thấy hổ.
“Mày giới thiệu bạn mày cho tao đi Phi.”
Cậu giật mình, không nghĩ nhiều mà đẩy nhỏ về phía hắn.
“Đừng bắt nạt em, anh chơi với bạn này đi.
Cô gái thấy vẻ mặt hoảng sợ của Phi, nhất thời bị lây theo.
Cậu nhanh cơ hội nhỏ chưa ý thức được chuyện gì, liền chạy đi. Hắn cũng nhanh cơ hội đó giữ chặt nhỏ lại.
Cùng với tiếng hét thất thanh, Phi không dám quay người lại để xem có chuyện gì. Lúc ấy chỉ nghĩ được Lưu Ly là một cô bé rất đáng gờm, chơi với hắn chắc không có vấn đề gì đâu. Giờ nhớ lại năm ấy cậu thật đáng tội chết. Tại sao lại bỏ mặc một cô bé nhỏ nhắn cho một tên nguy hiểm chứ? Cậu đây rõ là quá ích kỷ, vì lợi ích của bản thân mà hại người khác.
Lúc đi ngang qua nhà Lưu Ly, Phi thấy anh trai của nhỏ đứng trước cổng nhà chờ em mình về. Cậu trả lời như những gì đang xảy ra khi được hỏi, sắc mặt anh trai trở nên u ám khi nghe những lời cậu nói, ngay lập tức hốt hoảng chạy đi. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Lưu Ly sau đó. Nhỏ cũng không nói chuyện với cậu từ lúc đó cho đến khi cậu vô tình làm hỏng điện thoại của nhỏ vào mấy tháng trước.
Về việc này thì Phi đoán thôi, và hy vọng lúc ấy anh của nhỏ đã đến kịp và ngăn chặn được tình huống xấu xảy ra. Để đề phòng, nhà Lưu Ly đã cấm nhỏ chơi với cậu, đó cũng là lý do lúc đề nghị cậu dạy kèm, nhỏ không có ý định dẫn cậu về nhà.
Thời gian đầu chơi với Lưu Ly quả là cơn ác mộng với cậu. Nhưng về sau thì tính nhỏ đỡ hơn rất nhiều, nếu như năm ấy không đi trên con đường kia thì có lẽ giờ nhỏ đã là bạn thuở nhỏ trọn vẹn của cậu.
“ Đi thôi Phi. “
Nhỏ đi từ cửa sau đến chỗ chuồng thỏ cậu đang đứng, cùng với dì Hạ.
Cosplay cũng quá đỉnh rồi, không bàn đến việc có cos sát nhân vật hay không thì Lưu Ly là mẫu hình tượng biết bao nhiêu người ao ước, phải xếp hàng dài mới có cơ may được chụp hình với nhỏ.
Đối với loại nhan sắc này, Phi thật lòng muốn khuyên mọi người đừng vì ham sắc để rồi hối hận về sau.
Lý tưởng tôn thờ vẻ bề ngoài đã khiến cậu không được coi trọng, còn Lưu Ly xấu tính luôn được chào đón ở bất kỳ đâu. Bị đối xử bất công như vậy trong thời gian dài khiến Phi sinh ra ám ảnh về nhan sắc, luôn sợ những ánh mắt của người khác nhìn vào khuôn mặt đáng xấu hổ của cậu.
Con người là sinh vật chủ quan, luôn đánh giá vội vàng phẩm chất con người qua vẻ bề ngoài. Vì muốn mọi người tin rằng Phi là người theo phe chính nghĩa, không giống như khuôn mặt tội phạm hình sự này, nên cậu luôn làm việc nghĩa mỗi khi có cơ hội.
Điển hình là bảo vệ kẻ yếu, Phi nghĩ đến cảnh lao ra cứu người trông ngầu làm sao. Đáng buồn là cậu không thấy kẻ yếu bị bắt nạt đâu cả, mọi thứ yên bình hơn cậu tưởng. Không cam tâm, Phi cố gắng đào sâu những thông tin trong trường, nhất là lớp dưới để tìm ra manh mối của kẻ bắt nạt và kẻ bị bắt nạt. Chỉ sau thời gian ngắn, bất ngờ nhận được là có quá nhiều nạn nhân bị bạo lực học đường.
Thấy thương cho họ, Phi chủ động dùng khí thế của lớp trên và khuôn mặt chợ đời để cảnh cáo bọn chúng, nhưng về sau vẫn đâu vào đó. Hình tượng anh hùng ra tay cứu người có ý nghĩa gì khi không giúp gì được cho nạn nhân chứ.
Cậu có tìm hiểu thì biết đa số nạn nhân đều không dám báo cáo chuyện này cho giáo viên, Phi cũng thử báo cáo hết lên nhà trường xử lý. Thật mừng là sau biết bao nhiêu nỗ lực tìm cách ngăn chặn, cậu có được thành tích đáng tự hào vào những năm cuối trong trường cấp hai là biến tỉ lệ bạo lực học đường giảm xuống mức thấp nhất.
Nói nghe có vẻ dễ nhưng trải qua mới biết chỉ có nhờ vào các mối quan hệ mới có những thông tin như vậy trong trường. Và ngăn chặn đánh nhau chẳng khác gì muốn ăn đòn. Ngay cả khi nhà trường vào can thiệp thì nạn nhân vẫn chưa hẳn chấm dứt được chuỗi ngày bị bắt nạt. Cậu thậm chí còn đến nhà của nạn nhân để kể lại sự việc, cũng như đưa ra bằng chứng về con họ bị bắt nạt thậm tệ như nào.
Có nhiều trường hợp nghĩ lại mà tức, dù phụ huynh thấy con mình bị bắt nạt thì vẫn khăn khăn nói thằng con gây ra họa nên chịu gánh họa. Đúng là Phi không thể ngăn chặn được gốc rễ và dường như việc làm này không thể thay đổi được gì. Nhưng nhờ vào sự quyết tâm và bằng mọi cách để giúp đỡ cho nạn nhân, cậu đã thức tỉnh được nhà trường kiểm soát gắt hơn về tình trạng này.
Phi gật đầu với Lưu Ly, cố tỏ ra mình là một cô nàng nhút nhát để tránh bị nghi ngờ.
“ Nắm tay mình đi Phi, đây là bước đầu tiên trong hành trình tích lũy được sự tự tin.”
Dì Hạ đứng sau cười, cho rằng thằng bé sẽ vô cùng thích thú.
Đời nào cậu dám chạm vào bàn tay ngọc ngà của nhỏ. Trường hợp bị phát hiện cậu đây là Phi mà Lưu Ly biết thì còn có cơ may giải thích. Nếu cậu lợi dụng cơ hội này để tiếp xúc gần với nhỏ thì chắc chắn không còn đường nào để chối cãi.
Cậu lùi một bước với ý tránh né không muốn nắm tay. Hành động này vô tình chọc giận nhỏ, có không muốn thì cũng đừng tránh người ta như tránh tà chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.