Chương 76
Khạp Thụy Hồ Ly
15/08/2015
Cam Kết Được Bao Lâu
Có thể được Ân Dã Vương và Lý Thiên Viên khom mình nghênh đón, ông già ấy tất nhiên là giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân Thiên Chính rồi.
Chuyện thư nặc danh lần này, từ tình báo chỗ A Du và Khê Huyên, Lộ Dao biết Thiên Ưng giáo không nhận được thư này. Nhưng sự tình lớn như thế, lại là đầu lãnh vùng này, lý nào Thiên Ưng giáo không biết được. Trương Tùng Khê nói với cách làm người của giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân Thiên Chính, lần này chắc là phải đến. Nhưng mấy người không ngờ hiện thời Thiên Ưng giáo là mục tiêu công kích mà lại dám xuất hiện khoa trương như thế. Hai năm nay Thiên Ưng giáo làm việc càng lúc càng điệu thấp, dù sao lấy sức lực một phái chống lại phân nửa giang hồ, khó khăn trong đó có thể hình dung. Có điều sự tình lần này, có thể nói là cưỡi lên đầu Thiên Ưng giáo, vì thế theo Lộ Dao thấy, xuất hiện khoa trương như vậy có vẻ như có ý bị đụng tới ranh giới bùng nổ.
Chỉ thấy râu tóc Ân Thiên Chính trắng xóa, nhưng bước chân như gạt gió mà đi, lướt tới vị trí chủ vị mà giáo chúng Thiên Ưng giáo dọn ra. Khinh công cao cường khiến quần hùng giang hồ vừa rồi náo động lập tức yên tĩnh lại. Cũng không biết là ai, mới buột miệng một câu “Khinh công tuyệt…” liền im bặt, chắc là bị người bên cạnh đè xuống.
Có điều Ân Thiên Chính xuất hiện lúc này, quả thật khiến bầu không khí khá căng thẳng giữa Lộ Dao và Diệt Tuyệt sư thái bỗng dịu xuống, bởi vì so với một đại phu như Lộ Dao, hiển nhiên thân là giáo chủ Thiên Ưng giáo, phân nhánh của Minh giáo, Ân Thiên Chính càng bị Diệt Tuyệt sư thái căm thù, còn nguyên nhân do đâu, toàn bộ để sau hẵng bàn. Vì thế, cùng với việc Diệt Tuyệt sư thái di chuyển sự chú ý, toàn bộ đệ tử phái Nga Mi có mặt hôm nay nhanh chóng đồng loạt chuyển mắt sang Thiên Ưng giáo.
Ân Lê Đình thì thầm với Lộ Dao: “Phó huynh dự liệu quả nhiên không sai một li.”
Lộ Dao cười trộm gật đầu: “Luận tính toán, muội chuẩn hơn Thu Nhiên. Nhưng tính lòng người, Thu Nhiên lợi hại hơn muội nhiều.”
Ánh mắt Diệt Tuyệt sư thái như dao ngoắt sang Ân Thiên Chính, chưa đợi phái Nga Mi có động tĩnh, bỗng nhiên có tiếng quát lớn: “Hay cho Ân lão nhi! Hôm nay dám không mời mà đến Thanh Lương sơn này, chẳng lẽ không coi chúng ta vào đâu?”
Người này không phải Nga Mi, mà là Côn Luân Tây Hoa Tử. Đạo nhân này thanh tu mấy chục năm rồi mà tính tình vẫn thô bạo như cũ.
Du Đại Nham ở bên cười khẽ: “Tiểu Lộ và tứ đệ tính toán cũng không sai, giang hồ này vĩnh viễn không thiếu kẻ thích nhảy ra làm chim đầu đàn.”
“Từ nhỏ đã cùng lớn lên, biết không ít những thứ tương tự, chịu thôi.” Lộ Dao lè lưỡi.
Lúc này lại thấy Tây Hoa Tử nhảy ra khỏi chỗ đệ tử Côn Luân, giận giữ quát: “Thiên Ưng giáo ngươi dám huênh hoang như thế! Nhân hôm nay lục đại phái chúng ta tề tựu đông đủ, diệt đám tà ma ngoại đạo các ngươi! Tất cả mọi người…”
Bỗng nghe một tiếng vụt, hai cái bóng một vàng một trắng lóe lên, tiếng Tây Hoa Tử lập tức im bặt. Mọi người định thần nhìn lại, thì thấy một mũi thiết tật lê [83] bị đánh rớt xuống đất, trên mặt Tây Hoa Tử ịn một cục sình. Thì ra vừa rồi có người đánh thiết tật lê về phía Tây Hoa Tử trước song chỉ là dương đông kích tây, chân chính chỉ sợ là vì đập cục sình kia vào miệng lão. Thiết tật lê bị trường kiếm của Tây Hoa Tử đánh văng nhưng sau kích đó thì vô lực, không tránh được cục sình nhão nhoét kia, tuy rằng né được mũi miệng nhưng bị trúng vào má.
Có điều bất luận ném trúng đâu, mặt mũi Tây Hoa Tử coi như mất sạch. Tính tình lão nóng nảy, bị một trận như thế càng giận sôi lên, ngoạc miệng chửi: “Mẹ nó con rùa nào giở trò đánh lén?! Có ngon thì đứng ra, đấu công khai với đạo gia ngươi một trận!” Nói rồi phủi “phẹt” bùn sình trên má xuống.
Quần hùng đồng loạt nhìn sang chỗ giáo chúng Thiên Ưng giáo, chỉ vì vừa rồi một kích kia ra tay cực nhanh, công lực người xuất thủ quả thật không kém. Lúc này, một trong bốn gã đàn chủ vừa rồi cùng nhau vào sân đứng ra cười lớn “Lão đạo tạp mao [84] tu nhiều năm như thế, đạo gia trọng thanh tịnh hàm dưỡng cũng tu không đến, công phu cũng không luyện đến nơi còn dám khoác lác nhảy ra huênh hoang, không sợ mất mặt Côn Luân à?”
Câu này làm quá nửa đệ tử Côn Luân xanh mặt. Mặt chưởng môn Hà Thái Xung cũng đen mấy phần. Vệ Tứ Nương đứng bên Tây Hoa Tử biết luận võ công luận miệng lưỡi sợ là vị sư huynh này khó mà thắng được đàn chủ kia thế là bước lên, âm thầm kéo sư huynh một cái, ra dấu cho y im lặng trước. Song Tây Hoa Tử đang bốc lửa lên đầu đương nhiên không dừng được, phớt lờ ánh mắt của Vệ Tứ Nương, quát ầm lên: “Hôm nay nếu các ngươi không khai ra tung tích Tạ Tốn thì đừng mong rời khỏi chỗ này!” Nói rồi rung trường kiếm muốn động võ. Đàn chủ kia cười lạnh: “Mệt các ngươi tên nào tên nấy tự xưng danh môn chánh phái, mở miệng ra là hỏi tung tích Tạ Tốn, theo ta thấy, chẳng bằng nói là tung tích Đồ Long đao? Cần gì phải dùng Tạ Tốn làm cớ?! Tham lam giả dối, buồn cười còn dám nói Thiên Ưng giáo chúng ta là tà ma ngoại đạo?!”
Trước mắt, giang hồ hiện nay, trừ các phái Thiếu Lâm chưa đến, Nga Mi Hoa Sơn và Không Động đều không mất người trên đảo Vương Bàn Sơn năm xưa, lời này không nghi ngờ gì đã tát cho các phái một cái vang dội. Lúc này đàn chủ kia rút một sợi roi mềm từ thắt lưng, “vụttt” một tiếng vung roi “Tí công phu đó của ngươi còn chưa đủ càn rỡ trước mặt Thiên Ưng giáo ta. Hôm nay ta dạy cho ngươi biết ngoan, sau này công phu không tới nơi thì nên ngoan ngoãn làm con rùa đen rút đầu, bảo đảm ngươi được sống lâu trăm tuổi.” Nói rồi trường tiên như rắn bắn về phía Tây Hoa Tử, nhanh như chớp giật. Một chiêu này đủ thấy công lực cao hơn Tây Hoa Tử một bậc. Tây Hoa Tử buộc phải quay ngược trường kiếm định nhảy ra khỏi vòng vây trường tiên của đàn chủ kia, khổ nỗi nhất thời vẫn không thoát khỏi thế công của trường tiên. Đánh được mười mấy chiêu bắt đầu có xu thế suy yếu được chỗ này hỏng chỗ kia. Vệ Tứ Nương muốn giúp sư huynh một tay song khổ nỗi không xông được vào vòng tròn trường tiên tạo ra, ở bên ngoài nóng ruột mà không làm gì được. Ngay tại lúc này, trường tiên trong tay đàn chủ kia bỗng nhiên rung mạnh, quấn lấy trường kiếm Tây Hoa Tử, nhấc tay vỗ xuống đỉnh đầu Tây Hoa Tử. Mọi người đều nghĩ lần này sợ là Tây Hoa Tử tiêu đến nơi rồi thì thấy hai bóng người đồng thời xông ra sân, chậm là Vệ Tứ Nương, nhanh là chưởng môn phái Côn Luân Hà Thái Xung. Hà Thái Xung đứng xa hơn nhưng đi sau mà đến trước Vệ Tứ Nương. Mọi người chỉ thấy ống tay áo dài của lão hươ một vòng, tiếng trường tiên vụt nặng nề một cái liền bị tay áo lão cuốn lấy. Tay còn lại của Hà Thái Xung vỗ một chưởng về phía ngực đàn chủ nọ, một thanh trường kiếm hung hăng đâm tới. Trong nháy mắt tình thế trên sân đảo ngược, nguy cơ ngập trời biến thành đàn chủ kia. Song lúc này một bóng trắng từ góc tây bắc nhún người vọt ra, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ người tới thì thấy cái bóng kia đối chưởng với Hà Thái Xung nghe “bùm” một tiếng, âm thanh nặng nề hiển nhiên kèm theo nội lực không cạn. Một chưởng qua đi, hai người đều lui lại mấy bước, lúc này mọi người mới nhận ra người ra tay hóa ra là con trai độc nhất của Ân Thiên Chính, Ân Dã Vương. Vừa rồi một chưởng kia tuy bình thường nhưng nội kình ẩn giấu trong đó lại không nhỏ chút nào. Tuổi Ân Dã Vương còn kém Hà Thái Xung cả chục mà có thể đánh ngang tay với Hà Thái Xung, hiển nhiên công lực kha khá.
Nếu không phải mạng Tây Hoa Tử đang treo lơ lửng, với thân phận chưởng môn một phái Hà Thái Xung không đời nào muốn động thủ với đàn chủ kia. Nhưng bây giờ chưởng môn Côn Luân đã ra tay, vậy Ân Dã Vương ra sân cũng hoàn toàn hợp lý. Song lúc này toàn bộ đệ tử Côn Luân đều tăng cường cảnh giác, đè tay lên binh khí. Ngay lúc tình thế cực kỳ căng thẳng, lại nghe một tiếng niệm “A Di Đà Phật” cực kỳ hùng hồn, quần hùng đều giật thót, nhìn ra đằng sau thì thấy một toán tăng nhân áo vàng tổng cộng mười chín người tiến vào sân, đi đầu là chưởng môn Thiếu Lâm Không Văn, hóa ra là phái Thiếu Lâm đến.
Lộ Dao nhướng mày, cười hì hì nói với Ân Lê Đình: “Lục ca, cuộc này huynh thua rồi! Theo quy ước, huynh phải để muội chọn đồ mới được.”
Hóa ra trước đó Lộ Dao đánh cá với Ân Lê Đình, nguyên nhân là vì trước đó lời đồn đãi lan truyền mà không thấy một tăng nhân nào của Thiếu Lâm tự xuất hiện ở thành Kim Lăng. Lúc Võ Đang chư hiệp bàn tính với Phó Thu Nhiên và Lộ Dao, Ân Lê Đình từng hỏi Lộ Dao nếu ngày đó phái Thiếu Lâm không tới thì làm thế nào. Lộ Dao lại cười nói đừng thấy bây giờ Thiếu Lâm đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, lần này nhất định sẽ đến. Chẳng những đến, hết chín phần sẽ do chưởng môn Không Văn đích thân dẫn đệ tử đến nữa. Còn nói với Ân Lê Đình, không thì hai người có thể đánh cuộc, ai thắng được phép đòi đối phương một món đồ. Đương nhiên Ân Lê Đình đồng ý, thế nên mới có đoạn đối thoại này.
Lộ Dao quan sát Ân Lê Đình từ trên xuống dưới. Áo choàng trắng, trường sam xanh dương, không có trang sức nào khác cực kỳ mộc mạc, chỉ có trường kiếm thầy ban cầm nơi tay phải là tốt nhất, mũi kiếm như nước, sống dài miên man. Lộ Dao đảo mắt, nhướng mày: “Vậy muội lấy kiếm của lục ca được không?”
Ân Lê Đình mỉm cười gật đầu “Nếu muội thích thì cứ cầm đi, có điều nhớ phải đeo trên người, cũng tiện phòng thân. Đừng có thảy lung tung như Vân Tình song kiếm, không khi nào mang theo.”
Lộ Dao lè lưỡi: “Nếu muội lấy nó thì lát nữa huynh dùng cái gì?”
“Cái này không khó, lát nữa cần thì coi như huynh mượn muội, muội cho mượn hay không đây?”
Lộ Dao trợn mắt: “Vậy bây giờ muội cho huynh mượn luôn, muội cảm thấy cầm nặng quá.”
Ân Lê Đình gật đầu “Rồi, tính là muội cho huynh mượn, muội ráng nhớ đó.”
Lộ Dao cười giòn giã: “Đương nhiên rồi, muội nhớ kỹ lắm, huynh chạy không được đâu.”
Ân Lê Đình nghe xong, gương mặt dạt dào ý cười, đôi mắt lưu ly thoáng qua vài tia trong trẻo.
Bên này hai người lặng lẽ đứng đằng sau Võ Đang chư hiệp cười nói vui vẻ, âm thanh cực nhỏ, đằng kia không khí trong sân lại trở nên căng thẳng hơn, bởi vì hiện giờ đối với lời đồn tăng nhân Thiếu Lâm đoạt Đồ Long đao trên giang hồ có thể nói là sinh động như thật, lại hợp tình hợp lý; nhất thời, Thiếu Lâm càng khiến người ta nghi ngờ hơn cả Thiên Ưng giáo. Song dù sao cũng là Bắc Đẩu của võ lâm, dám lên chất vấn thì có nhưng dám ra tay thì chẳng có ai. Vì thế nhất thời trong giây lát chung quanh yên tĩnh trở lại.
Không Văn rũ mi, cao giọng niệm Phật, hoàn toàn phớt lờ không khí căng thẳng trong sân, lần lượt chào hỏi chưởng môn trưởng lão các phái, ngay cả đệ tử hậu bối cũng chắp tay làm lễ. Chưởng môn trưởng lão các phái không muốn mất phong độ, cung kính trả lễ. Nhất thời đệ tử các phái đành phải theo chưởng môn. Người đông lễ loạn, nhất thời trong sân loạn cả lên, nhưng không khí căng thẳng ban nãy lại thoáng dịu bớt.
Vài khắc sau, Không Văn dẫn mười tám đệ tử Thiếu Lâm tới trước mặt Võ Đang chư hiệp. “Du nhị hiệp, Du tam hiệp, Trương tứ hiệp, Ân lục hiệp, Lộ thí chủ, lão nạp dập đầu với các vị.”
Du Liên Châu lập tức dẫn các sư đệ hoàn lễ: “Đại sư quá khiêm nhường rồi, Võ Đang phái Du Liên Châu cùng các sư đệ bái kiến đại sư, cùng vấn an hai vị thần tăng Không Trí, Không Tính.”
Lúc này Không Văn đã đến trước mặt Du Đại Nham: “Du tam hiệp bệnh nặng đã lành, đúng là tích phúc mấy đời, ông trời phù hộ, bần tăng chúc mừng Du tam hiệp.”
Do sự kiện Du Đại Nham bị thương và Long Môn tiêu cục bị diệt, mấy năm nay quan hệ giữa Võ Đang và Thiếu Lâm vẫn luôn cứng nhắc. Có điều bây giờ Du Đại Nham đã lành, huống chi hai năm nay Không Văn vẫn cực lực trói buộc đệ tử Thiếu Lâm, mới không khiến hai phái động binh đao, thành thử đối với ông ta, Du Đại Nham vẫn khá khách sáo: “Du tam cám ơn đại sư quan tâm. Lần này cũng nhờ ông trời tạo nên cơ duyên không nhỏ, Du mỗ mới lành được.” Nói rồi nhìn hai người Lộ Dao và Ân Lê Đình.
Không Văn trò chuyện với Du Đại Nham dăm ba câu, song không rời đi mà đến trước mặt Lộ Dao: “Lộ thí chủ, lúc trước đệ tử Thiếu Lâm ta đắc tội với thí chủ, lại không dưng tạo sát nghiệp, lão nạp nghe chuyện này từ chỗ Không Trí sư đệ xong cực kỳ bất an. Hôm nay gặp được Lộ thí chủ, lão nạp thay mặt cả Thiếu Lâm tạ tội với Lộ thí chủ.” Nói rồi chắp hai tay lại khom người hành lễ, mười tám tăng nhân Thiếu Lâm sau lưng ông cũng hành lễ theo chưởng môn “Hai người Viên Nghiệp Viên Âm giao cho Giới Luật Viện xử trí, sau này ở lại trong viện chuyên tâm tham ngộ Phật pháp, sẽ không ra khỏi cổng tự một bước.”
Lộ Dao thấy một cao tăng như ông lại thành tâm xin lỗi như thế, lại thêm kế sách nàng và Trương Tùng Khê thiết kế bây giờ, nhất thời có thể nói là oan cho Thiếu Lâm, vì thế trong lòng ít nhiều có chút áy náy, vội vàng nghiêng người tránh đi, hoàn lễ: “Đại sư không cần đa lễ, thế này Lộ Dao tổn thọ mất. Chuyện hôm đó ta đã nói với Không Trí đại sư coi như hết, có nhắc nữa cũng vô ích.”
Không Văn lại nói: “Lễ này Lộ thí chủ nhận được. Lão nạp nghe Tịnh Bi trưởng lão của Phù Điền Thiếu Lâm nói đầu năm nay dịch bệnh Tuyền Châu chết người vô số, Lộ thí chủ cùng rất nhiều đại phu không sợ ác tật hành y chữa bệnh ở Tuyền Châu. Hành động đó là đại đức đại thiện, đương nhiên Lộ thí chủ chịu được lễ tạ mà lão nạp thay cho chúng sinh.”
Lộ Dao lắc đầu: “Cùng đi có rất nhiều đại phu, không phải một mình ta. Một đồng liêu kiêm bạn tốt của ta ngày trước, tên Đàm Lộc Trữ, lúc hành y bị nhiễm ác hạch mà chết. Nếu đại sư bằng lòng, xin làm pháp sự cầu siêu cho huynh ấy.”
Không Văn chắp tay: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai. Đã là vậy, lão nạp chắc chắn làm thế.”
Không Văn thong dong chậm rãi như thế, đợi hàn huyên với chưởng môn đệ tử các phái xong thì đã hết nửa canh giờ. Đến cuối cùng, Không Văn dẫn đệ tử Thiếu Lâm đến thẳng trước mặt Thiên Ưng giáo. Vì vậy trong chốc lát, toàn sân yên tĩnh trở lại.
Hiện giờ, cả Thiếu Lâm và Thiên Ưng giáo đều khổ sở vì lời đồn Đồ Long đao, thành ra như Lộ Dao nói, vốn đứng bên phe của sáu đại môn phái, trước mắt Thiếu Lâm quả thật khó mà đứng vững chân đối phó Thiên Ưng giáo nữa. Trong mắt Lộ Dao hai người này bây giờ ngược lại có phần đồng bệnh tương liên. May mà Không Văn là người xuất gia tứ đại giai không, đối với tình cảnh có vẻ xấu hổ này hiển nhiên chẳng cảm thấy gì không ổn, ngược lại thản nhiên chào hỏi Ân Thiên Chính và mấy nhân vật đầu lãnh của Thiên Ưng giáo.
Hiện thời, trên giang hồ, người muốn tìm Thiên Ưng giáo báo thù có thể nói là ít hơn hẳn những kẻ muốn đoạt Đồ Long đao từ chỗ Thiếu Lâm, làm khó Thiên Ưng giáo có thể mượn cái cớ phân chia chính tà nhưng Thiếu Lâm đứng đầu võ lâm hơn trăm năm nay, cái cớ quang minh chính đại nhất này lại không dễ dùng. Đúng lúc quần hùng đang do dự không quyết thì, Không Văn, Du Liên Châu, Ân Thiên Chính mấy người đồng thời quay đầu nhìn về góc đông nam bãi đất, chỉ thấy một cái bóng xám từ dưới núi đi lên, thân pháp nhanh như ma quỷ thuận gió mà đi, khá là khiếp người. Ngắn ngủn mấy khác, chẳng những mấy người tu vi nội công thâm hậu như Không Văn, Du Liên Châu phát hiện người tới, đệ tử các phái khác cũng đồng loạt nhìn qua. Mọi người không biết thân phận người tới, song đều kinh hãi trước khinh công cực kỳ cao minh kia, tiếng tranh luận đua nhau truyền ra. Đợi đến khi thấy rõ diện mạo người tới, chỉ nghe một tiếng “a” kinh hãi phát ra từ chỗ phái Nga Mi.
[83] Củ ấu bằng sắt, có bốn mũi, dùng làm ám khí trong truyện chưởng hay thấy.
[84] Tạp mao (杂毛): tạp là lai tạp, mao là lông, còn ám chỉ con thú nữa. Đại khái là chửi rủa, tiếc là ta không biết từ nào thay thế cả>_<
Có thể được Ân Dã Vương và Lý Thiên Viên khom mình nghênh đón, ông già ấy tất nhiên là giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân Thiên Chính rồi.
Chuyện thư nặc danh lần này, từ tình báo chỗ A Du và Khê Huyên, Lộ Dao biết Thiên Ưng giáo không nhận được thư này. Nhưng sự tình lớn như thế, lại là đầu lãnh vùng này, lý nào Thiên Ưng giáo không biết được. Trương Tùng Khê nói với cách làm người của giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân Thiên Chính, lần này chắc là phải đến. Nhưng mấy người không ngờ hiện thời Thiên Ưng giáo là mục tiêu công kích mà lại dám xuất hiện khoa trương như thế. Hai năm nay Thiên Ưng giáo làm việc càng lúc càng điệu thấp, dù sao lấy sức lực một phái chống lại phân nửa giang hồ, khó khăn trong đó có thể hình dung. Có điều sự tình lần này, có thể nói là cưỡi lên đầu Thiên Ưng giáo, vì thế theo Lộ Dao thấy, xuất hiện khoa trương như vậy có vẻ như có ý bị đụng tới ranh giới bùng nổ.
Chỉ thấy râu tóc Ân Thiên Chính trắng xóa, nhưng bước chân như gạt gió mà đi, lướt tới vị trí chủ vị mà giáo chúng Thiên Ưng giáo dọn ra. Khinh công cao cường khiến quần hùng giang hồ vừa rồi náo động lập tức yên tĩnh lại. Cũng không biết là ai, mới buột miệng một câu “Khinh công tuyệt…” liền im bặt, chắc là bị người bên cạnh đè xuống.
Có điều Ân Thiên Chính xuất hiện lúc này, quả thật khiến bầu không khí khá căng thẳng giữa Lộ Dao và Diệt Tuyệt sư thái bỗng dịu xuống, bởi vì so với một đại phu như Lộ Dao, hiển nhiên thân là giáo chủ Thiên Ưng giáo, phân nhánh của Minh giáo, Ân Thiên Chính càng bị Diệt Tuyệt sư thái căm thù, còn nguyên nhân do đâu, toàn bộ để sau hẵng bàn. Vì thế, cùng với việc Diệt Tuyệt sư thái di chuyển sự chú ý, toàn bộ đệ tử phái Nga Mi có mặt hôm nay nhanh chóng đồng loạt chuyển mắt sang Thiên Ưng giáo.
Ân Lê Đình thì thầm với Lộ Dao: “Phó huynh dự liệu quả nhiên không sai một li.”
Lộ Dao cười trộm gật đầu: “Luận tính toán, muội chuẩn hơn Thu Nhiên. Nhưng tính lòng người, Thu Nhiên lợi hại hơn muội nhiều.”
Ánh mắt Diệt Tuyệt sư thái như dao ngoắt sang Ân Thiên Chính, chưa đợi phái Nga Mi có động tĩnh, bỗng nhiên có tiếng quát lớn: “Hay cho Ân lão nhi! Hôm nay dám không mời mà đến Thanh Lương sơn này, chẳng lẽ không coi chúng ta vào đâu?”
Người này không phải Nga Mi, mà là Côn Luân Tây Hoa Tử. Đạo nhân này thanh tu mấy chục năm rồi mà tính tình vẫn thô bạo như cũ.
Du Đại Nham ở bên cười khẽ: “Tiểu Lộ và tứ đệ tính toán cũng không sai, giang hồ này vĩnh viễn không thiếu kẻ thích nhảy ra làm chim đầu đàn.”
“Từ nhỏ đã cùng lớn lên, biết không ít những thứ tương tự, chịu thôi.” Lộ Dao lè lưỡi.
Lúc này lại thấy Tây Hoa Tử nhảy ra khỏi chỗ đệ tử Côn Luân, giận giữ quát: “Thiên Ưng giáo ngươi dám huênh hoang như thế! Nhân hôm nay lục đại phái chúng ta tề tựu đông đủ, diệt đám tà ma ngoại đạo các ngươi! Tất cả mọi người…”
Bỗng nghe một tiếng vụt, hai cái bóng một vàng một trắng lóe lên, tiếng Tây Hoa Tử lập tức im bặt. Mọi người định thần nhìn lại, thì thấy một mũi thiết tật lê [83] bị đánh rớt xuống đất, trên mặt Tây Hoa Tử ịn một cục sình. Thì ra vừa rồi có người đánh thiết tật lê về phía Tây Hoa Tử trước song chỉ là dương đông kích tây, chân chính chỉ sợ là vì đập cục sình kia vào miệng lão. Thiết tật lê bị trường kiếm của Tây Hoa Tử đánh văng nhưng sau kích đó thì vô lực, không tránh được cục sình nhão nhoét kia, tuy rằng né được mũi miệng nhưng bị trúng vào má.
Có điều bất luận ném trúng đâu, mặt mũi Tây Hoa Tử coi như mất sạch. Tính tình lão nóng nảy, bị một trận như thế càng giận sôi lên, ngoạc miệng chửi: “Mẹ nó con rùa nào giở trò đánh lén?! Có ngon thì đứng ra, đấu công khai với đạo gia ngươi một trận!” Nói rồi phủi “phẹt” bùn sình trên má xuống.
Quần hùng đồng loạt nhìn sang chỗ giáo chúng Thiên Ưng giáo, chỉ vì vừa rồi một kích kia ra tay cực nhanh, công lực người xuất thủ quả thật không kém. Lúc này, một trong bốn gã đàn chủ vừa rồi cùng nhau vào sân đứng ra cười lớn “Lão đạo tạp mao [84] tu nhiều năm như thế, đạo gia trọng thanh tịnh hàm dưỡng cũng tu không đến, công phu cũng không luyện đến nơi còn dám khoác lác nhảy ra huênh hoang, không sợ mất mặt Côn Luân à?”
Câu này làm quá nửa đệ tử Côn Luân xanh mặt. Mặt chưởng môn Hà Thái Xung cũng đen mấy phần. Vệ Tứ Nương đứng bên Tây Hoa Tử biết luận võ công luận miệng lưỡi sợ là vị sư huynh này khó mà thắng được đàn chủ kia thế là bước lên, âm thầm kéo sư huynh một cái, ra dấu cho y im lặng trước. Song Tây Hoa Tử đang bốc lửa lên đầu đương nhiên không dừng được, phớt lờ ánh mắt của Vệ Tứ Nương, quát ầm lên: “Hôm nay nếu các ngươi không khai ra tung tích Tạ Tốn thì đừng mong rời khỏi chỗ này!” Nói rồi rung trường kiếm muốn động võ. Đàn chủ kia cười lạnh: “Mệt các ngươi tên nào tên nấy tự xưng danh môn chánh phái, mở miệng ra là hỏi tung tích Tạ Tốn, theo ta thấy, chẳng bằng nói là tung tích Đồ Long đao? Cần gì phải dùng Tạ Tốn làm cớ?! Tham lam giả dối, buồn cười còn dám nói Thiên Ưng giáo chúng ta là tà ma ngoại đạo?!”
Trước mắt, giang hồ hiện nay, trừ các phái Thiếu Lâm chưa đến, Nga Mi Hoa Sơn và Không Động đều không mất người trên đảo Vương Bàn Sơn năm xưa, lời này không nghi ngờ gì đã tát cho các phái một cái vang dội. Lúc này đàn chủ kia rút một sợi roi mềm từ thắt lưng, “vụttt” một tiếng vung roi “Tí công phu đó của ngươi còn chưa đủ càn rỡ trước mặt Thiên Ưng giáo ta. Hôm nay ta dạy cho ngươi biết ngoan, sau này công phu không tới nơi thì nên ngoan ngoãn làm con rùa đen rút đầu, bảo đảm ngươi được sống lâu trăm tuổi.” Nói rồi trường tiên như rắn bắn về phía Tây Hoa Tử, nhanh như chớp giật. Một chiêu này đủ thấy công lực cao hơn Tây Hoa Tử một bậc. Tây Hoa Tử buộc phải quay ngược trường kiếm định nhảy ra khỏi vòng vây trường tiên của đàn chủ kia, khổ nỗi nhất thời vẫn không thoát khỏi thế công của trường tiên. Đánh được mười mấy chiêu bắt đầu có xu thế suy yếu được chỗ này hỏng chỗ kia. Vệ Tứ Nương muốn giúp sư huynh một tay song khổ nỗi không xông được vào vòng tròn trường tiên tạo ra, ở bên ngoài nóng ruột mà không làm gì được. Ngay tại lúc này, trường tiên trong tay đàn chủ kia bỗng nhiên rung mạnh, quấn lấy trường kiếm Tây Hoa Tử, nhấc tay vỗ xuống đỉnh đầu Tây Hoa Tử. Mọi người đều nghĩ lần này sợ là Tây Hoa Tử tiêu đến nơi rồi thì thấy hai bóng người đồng thời xông ra sân, chậm là Vệ Tứ Nương, nhanh là chưởng môn phái Côn Luân Hà Thái Xung. Hà Thái Xung đứng xa hơn nhưng đi sau mà đến trước Vệ Tứ Nương. Mọi người chỉ thấy ống tay áo dài của lão hươ một vòng, tiếng trường tiên vụt nặng nề một cái liền bị tay áo lão cuốn lấy. Tay còn lại của Hà Thái Xung vỗ một chưởng về phía ngực đàn chủ nọ, một thanh trường kiếm hung hăng đâm tới. Trong nháy mắt tình thế trên sân đảo ngược, nguy cơ ngập trời biến thành đàn chủ kia. Song lúc này một bóng trắng từ góc tây bắc nhún người vọt ra, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ người tới thì thấy cái bóng kia đối chưởng với Hà Thái Xung nghe “bùm” một tiếng, âm thanh nặng nề hiển nhiên kèm theo nội lực không cạn. Một chưởng qua đi, hai người đều lui lại mấy bước, lúc này mọi người mới nhận ra người ra tay hóa ra là con trai độc nhất của Ân Thiên Chính, Ân Dã Vương. Vừa rồi một chưởng kia tuy bình thường nhưng nội kình ẩn giấu trong đó lại không nhỏ chút nào. Tuổi Ân Dã Vương còn kém Hà Thái Xung cả chục mà có thể đánh ngang tay với Hà Thái Xung, hiển nhiên công lực kha khá.
Nếu không phải mạng Tây Hoa Tử đang treo lơ lửng, với thân phận chưởng môn một phái Hà Thái Xung không đời nào muốn động thủ với đàn chủ kia. Nhưng bây giờ chưởng môn Côn Luân đã ra tay, vậy Ân Dã Vương ra sân cũng hoàn toàn hợp lý. Song lúc này toàn bộ đệ tử Côn Luân đều tăng cường cảnh giác, đè tay lên binh khí. Ngay lúc tình thế cực kỳ căng thẳng, lại nghe một tiếng niệm “A Di Đà Phật” cực kỳ hùng hồn, quần hùng đều giật thót, nhìn ra đằng sau thì thấy một toán tăng nhân áo vàng tổng cộng mười chín người tiến vào sân, đi đầu là chưởng môn Thiếu Lâm Không Văn, hóa ra là phái Thiếu Lâm đến.
Lộ Dao nhướng mày, cười hì hì nói với Ân Lê Đình: “Lục ca, cuộc này huynh thua rồi! Theo quy ước, huynh phải để muội chọn đồ mới được.”
Hóa ra trước đó Lộ Dao đánh cá với Ân Lê Đình, nguyên nhân là vì trước đó lời đồn đãi lan truyền mà không thấy một tăng nhân nào của Thiếu Lâm tự xuất hiện ở thành Kim Lăng. Lúc Võ Đang chư hiệp bàn tính với Phó Thu Nhiên và Lộ Dao, Ân Lê Đình từng hỏi Lộ Dao nếu ngày đó phái Thiếu Lâm không tới thì làm thế nào. Lộ Dao lại cười nói đừng thấy bây giờ Thiếu Lâm đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, lần này nhất định sẽ đến. Chẳng những đến, hết chín phần sẽ do chưởng môn Không Văn đích thân dẫn đệ tử đến nữa. Còn nói với Ân Lê Đình, không thì hai người có thể đánh cuộc, ai thắng được phép đòi đối phương một món đồ. Đương nhiên Ân Lê Đình đồng ý, thế nên mới có đoạn đối thoại này.
Lộ Dao quan sát Ân Lê Đình từ trên xuống dưới. Áo choàng trắng, trường sam xanh dương, không có trang sức nào khác cực kỳ mộc mạc, chỉ có trường kiếm thầy ban cầm nơi tay phải là tốt nhất, mũi kiếm như nước, sống dài miên man. Lộ Dao đảo mắt, nhướng mày: “Vậy muội lấy kiếm của lục ca được không?”
Ân Lê Đình mỉm cười gật đầu “Nếu muội thích thì cứ cầm đi, có điều nhớ phải đeo trên người, cũng tiện phòng thân. Đừng có thảy lung tung như Vân Tình song kiếm, không khi nào mang theo.”
Lộ Dao lè lưỡi: “Nếu muội lấy nó thì lát nữa huynh dùng cái gì?”
“Cái này không khó, lát nữa cần thì coi như huynh mượn muội, muội cho mượn hay không đây?”
Lộ Dao trợn mắt: “Vậy bây giờ muội cho huynh mượn luôn, muội cảm thấy cầm nặng quá.”
Ân Lê Đình gật đầu “Rồi, tính là muội cho huynh mượn, muội ráng nhớ đó.”
Lộ Dao cười giòn giã: “Đương nhiên rồi, muội nhớ kỹ lắm, huynh chạy không được đâu.”
Ân Lê Đình nghe xong, gương mặt dạt dào ý cười, đôi mắt lưu ly thoáng qua vài tia trong trẻo.
Bên này hai người lặng lẽ đứng đằng sau Võ Đang chư hiệp cười nói vui vẻ, âm thanh cực nhỏ, đằng kia không khí trong sân lại trở nên căng thẳng hơn, bởi vì hiện giờ đối với lời đồn tăng nhân Thiếu Lâm đoạt Đồ Long đao trên giang hồ có thể nói là sinh động như thật, lại hợp tình hợp lý; nhất thời, Thiếu Lâm càng khiến người ta nghi ngờ hơn cả Thiên Ưng giáo. Song dù sao cũng là Bắc Đẩu của võ lâm, dám lên chất vấn thì có nhưng dám ra tay thì chẳng có ai. Vì thế nhất thời trong giây lát chung quanh yên tĩnh trở lại.
Không Văn rũ mi, cao giọng niệm Phật, hoàn toàn phớt lờ không khí căng thẳng trong sân, lần lượt chào hỏi chưởng môn trưởng lão các phái, ngay cả đệ tử hậu bối cũng chắp tay làm lễ. Chưởng môn trưởng lão các phái không muốn mất phong độ, cung kính trả lễ. Nhất thời đệ tử các phái đành phải theo chưởng môn. Người đông lễ loạn, nhất thời trong sân loạn cả lên, nhưng không khí căng thẳng ban nãy lại thoáng dịu bớt.
Vài khắc sau, Không Văn dẫn mười tám đệ tử Thiếu Lâm tới trước mặt Võ Đang chư hiệp. “Du nhị hiệp, Du tam hiệp, Trương tứ hiệp, Ân lục hiệp, Lộ thí chủ, lão nạp dập đầu với các vị.”
Du Liên Châu lập tức dẫn các sư đệ hoàn lễ: “Đại sư quá khiêm nhường rồi, Võ Đang phái Du Liên Châu cùng các sư đệ bái kiến đại sư, cùng vấn an hai vị thần tăng Không Trí, Không Tính.”
Lúc này Không Văn đã đến trước mặt Du Đại Nham: “Du tam hiệp bệnh nặng đã lành, đúng là tích phúc mấy đời, ông trời phù hộ, bần tăng chúc mừng Du tam hiệp.”
Do sự kiện Du Đại Nham bị thương và Long Môn tiêu cục bị diệt, mấy năm nay quan hệ giữa Võ Đang và Thiếu Lâm vẫn luôn cứng nhắc. Có điều bây giờ Du Đại Nham đã lành, huống chi hai năm nay Không Văn vẫn cực lực trói buộc đệ tử Thiếu Lâm, mới không khiến hai phái động binh đao, thành thử đối với ông ta, Du Đại Nham vẫn khá khách sáo: “Du tam cám ơn đại sư quan tâm. Lần này cũng nhờ ông trời tạo nên cơ duyên không nhỏ, Du mỗ mới lành được.” Nói rồi nhìn hai người Lộ Dao và Ân Lê Đình.
Không Văn trò chuyện với Du Đại Nham dăm ba câu, song không rời đi mà đến trước mặt Lộ Dao: “Lộ thí chủ, lúc trước đệ tử Thiếu Lâm ta đắc tội với thí chủ, lại không dưng tạo sát nghiệp, lão nạp nghe chuyện này từ chỗ Không Trí sư đệ xong cực kỳ bất an. Hôm nay gặp được Lộ thí chủ, lão nạp thay mặt cả Thiếu Lâm tạ tội với Lộ thí chủ.” Nói rồi chắp hai tay lại khom người hành lễ, mười tám tăng nhân Thiếu Lâm sau lưng ông cũng hành lễ theo chưởng môn “Hai người Viên Nghiệp Viên Âm giao cho Giới Luật Viện xử trí, sau này ở lại trong viện chuyên tâm tham ngộ Phật pháp, sẽ không ra khỏi cổng tự một bước.”
Lộ Dao thấy một cao tăng như ông lại thành tâm xin lỗi như thế, lại thêm kế sách nàng và Trương Tùng Khê thiết kế bây giờ, nhất thời có thể nói là oan cho Thiếu Lâm, vì thế trong lòng ít nhiều có chút áy náy, vội vàng nghiêng người tránh đi, hoàn lễ: “Đại sư không cần đa lễ, thế này Lộ Dao tổn thọ mất. Chuyện hôm đó ta đã nói với Không Trí đại sư coi như hết, có nhắc nữa cũng vô ích.”
Không Văn lại nói: “Lễ này Lộ thí chủ nhận được. Lão nạp nghe Tịnh Bi trưởng lão của Phù Điền Thiếu Lâm nói đầu năm nay dịch bệnh Tuyền Châu chết người vô số, Lộ thí chủ cùng rất nhiều đại phu không sợ ác tật hành y chữa bệnh ở Tuyền Châu. Hành động đó là đại đức đại thiện, đương nhiên Lộ thí chủ chịu được lễ tạ mà lão nạp thay cho chúng sinh.”
Lộ Dao lắc đầu: “Cùng đi có rất nhiều đại phu, không phải một mình ta. Một đồng liêu kiêm bạn tốt của ta ngày trước, tên Đàm Lộc Trữ, lúc hành y bị nhiễm ác hạch mà chết. Nếu đại sư bằng lòng, xin làm pháp sự cầu siêu cho huynh ấy.”
Không Văn chắp tay: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai. Đã là vậy, lão nạp chắc chắn làm thế.”
Không Văn thong dong chậm rãi như thế, đợi hàn huyên với chưởng môn đệ tử các phái xong thì đã hết nửa canh giờ. Đến cuối cùng, Không Văn dẫn đệ tử Thiếu Lâm đến thẳng trước mặt Thiên Ưng giáo. Vì vậy trong chốc lát, toàn sân yên tĩnh trở lại.
Hiện giờ, cả Thiếu Lâm và Thiên Ưng giáo đều khổ sở vì lời đồn Đồ Long đao, thành ra như Lộ Dao nói, vốn đứng bên phe của sáu đại môn phái, trước mắt Thiếu Lâm quả thật khó mà đứng vững chân đối phó Thiên Ưng giáo nữa. Trong mắt Lộ Dao hai người này bây giờ ngược lại có phần đồng bệnh tương liên. May mà Không Văn là người xuất gia tứ đại giai không, đối với tình cảnh có vẻ xấu hổ này hiển nhiên chẳng cảm thấy gì không ổn, ngược lại thản nhiên chào hỏi Ân Thiên Chính và mấy nhân vật đầu lãnh của Thiên Ưng giáo.
Hiện thời, trên giang hồ, người muốn tìm Thiên Ưng giáo báo thù có thể nói là ít hơn hẳn những kẻ muốn đoạt Đồ Long đao từ chỗ Thiếu Lâm, làm khó Thiên Ưng giáo có thể mượn cái cớ phân chia chính tà nhưng Thiếu Lâm đứng đầu võ lâm hơn trăm năm nay, cái cớ quang minh chính đại nhất này lại không dễ dùng. Đúng lúc quần hùng đang do dự không quyết thì, Không Văn, Du Liên Châu, Ân Thiên Chính mấy người đồng thời quay đầu nhìn về góc đông nam bãi đất, chỉ thấy một cái bóng xám từ dưới núi đi lên, thân pháp nhanh như ma quỷ thuận gió mà đi, khá là khiếp người. Ngắn ngủn mấy khác, chẳng những mấy người tu vi nội công thâm hậu như Không Văn, Du Liên Châu phát hiện người tới, đệ tử các phái khác cũng đồng loạt nhìn qua. Mọi người không biết thân phận người tới, song đều kinh hãi trước khinh công cực kỳ cao minh kia, tiếng tranh luận đua nhau truyền ra. Đợi đến khi thấy rõ diện mạo người tới, chỉ nghe một tiếng “a” kinh hãi phát ra từ chỗ phái Nga Mi.
[83] Củ ấu bằng sắt, có bốn mũi, dùng làm ám khí trong truyện chưởng hay thấy.
[84] Tạp mao (杂毛): tạp là lai tạp, mao là lông, còn ám chỉ con thú nữa. Đại khái là chửi rủa, tiếc là ta không biết từ nào thay thế cả>_<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.