Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống
Chương 17:
Triều Vân Tử
21/02/2024
Vân Sơ vừa ra lệnh, nhóm gia đinh đã nâng ghế dài vào sân.
Tạ Thế Duy bị tên gia đinh đè xuống ghế, nó liều mạng giãy giụa: “Mẫu thân, con sai rồi, con sai rồi, cầu xin mẫu thân tha cho con...”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi.”
Hai gia đinh thân thể khỏe mạnh đứng hai bên, trong tay là gậy gỗ thật to.
“Bịch!”
Một gậy hung hăng đáp trên mông Tạ Thế Duy.
Nó kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Dừng tay!”
Hạ thị mặc y phục xanh lơ của hạ nhân đột nhiên chạy vọt vào, đẩy người vừa động thủ ra.
Nàng ta cúi đầu che giấu sự nôn nóng, đi đến trước mặt Vân Sơ, uốn gối nói: “Phu nhân, dùng gia pháp là chuyện lớn, có phải phu nhân nên hỏi ý của lão thái thái và thái thái trước không... Hơn nữa, nhị thiếu gia còn nhỏ, e là không chịu được hai mươi trượng, nếu đánh hỏng, bị lão thái thái truy cứu...”
Vân Sơ nhẹ nhàng cười: “Sao Hạ ma ma lại còn thương yêu Duy ca nhi hơn cả người làm mẫu thân như ta vậy, thật giống như Hạ ma ma là thân mẫu, còn ta lại là kế mẫu vậy.”
Hạ thị đột nhiên tái mặt: “Phu nhân, nô tỳ không phải có ý này, nô tỳ lo lắng lão thái thái trách phạt phu nhân đả thương nhị thiếu gia...”
“Chuyện của chủ tử không tới phiên một hạ nhân như ngươi lo lắng, lui xuống đi!” Ngữ khí của Vân Sơ vô cùng lạnh lẽo: “Các ngươi tiếp tục!”
Hai gia đinh bước lên, từng trượng rơi xuống, Tạ Thế Duy liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hạ thị cắn môi dưới.
Quả nhiên không phải hài tử thân sinh cho nên không hề đau lòng.
Nàng ta xoay người chạy tới An Thọ Đường.
Vân Sơ thờ ơ nhìn gia đinh vung gậy, một gậy hai gậy ba gậy, ban đầu Tạ Thế Duy còn có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, càng về sau âm thanh càng mỏng manh.
Đến trượng thứ mười, nó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Duy ca nhi!”
Lão thái thái chống quải trượng khoan thai tới muộn, nhìn thấy cảnh tượng thế này thì vô cùng hoảng sợ.
“Mau, mau đi mời đại phu tới!”
Bà ta vô cùng hoảng loạn, bảo người nhanh chóng đưa Tạ Thế Duy trở về phòng.
“Nếu ta không tới thì có phải con tính đánh chết Duy ca nhi không!” Lão thái thái nhìn Vân Sơ chằm chằm, gằn từng chữ một: “Chỉ là một con dế mèn, chết rồi thì thôi, mua một con mới không phải là được rồi sao, đến mức đánh hài tử ra nông nỗi này à! Cho dù muốn phạt thì cũng có trăm ngàn cách phạt, ai cho phép con dùng gia pháp, con muốn lấy mạng Duy ca nhi sao!”
Tạ Thế An tiến lên một bước: “Tằng tổ mẫu, đây là ý của cháu.”
Lão thái thái kinh ngạc.
Hạ thị thở hồng hộc chạy tới cáo trạng, nói Sơ nhi muốn đánh chết Duy ca nhi, bà ta còn tưởng là Sơ nhi ra lệnh sử dụng gia pháp.
Nhưng tại sao lại thành An ca nhi?
“Quả thật phải áp chế tính tình của Thế Duy, nếu không sau này ai biết nó sẽ gây ra đại họa gì!” Tạ Thế An mở miệng: “Sắp tới kỳ điều nhiệm của phụ thân rồi, chọc giận người của phủ Bình Tây Vương sẽ có hậu quả như thế nào, Thế Duy chắc chắn phải chịu hai mươi trượng này.”
Lão thái thái siết chặt quải trượng.
Bình Tây Vương, đó là đương kim tam hoàng tử, chiến công hiển hách, rất được sủng ái, là đại nhân vật mà Tạ gia bọn họ nằm mơ cũng không chạm đến được.
Nhưng cháu dâu của bà ta lại kết bằng hữu với tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.
Vân Sơ cụp mắt: “Dù là phạt An ca nhi quỳ từ đường, hay phạt trượng Duy ca nhi, lão thái thái đều lo lắng con tổn thương hài tử, nói đến cùng cũng là vì con không phải mẫu thân ruột của bọn nó, có lẽ sau này con phải cưng chiều bọn nó, muốn cái gì cho cái đó thì nhà cửa mới yên ổn đúng không.”
Lão thái thái nghẹn lời.
Mấy ngày nay bà ta tới chất vấn Sơ nhi không ít lần, sự thật chứng minh lần nào cũng là bà ta sai.
Tạ Thế Duy bị tên gia đinh đè xuống ghế, nó liều mạng giãy giụa: “Mẫu thân, con sai rồi, con sai rồi, cầu xin mẫu thân tha cho con...”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi.”
Hai gia đinh thân thể khỏe mạnh đứng hai bên, trong tay là gậy gỗ thật to.
“Bịch!”
Một gậy hung hăng đáp trên mông Tạ Thế Duy.
Nó kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Dừng tay!”
Hạ thị mặc y phục xanh lơ của hạ nhân đột nhiên chạy vọt vào, đẩy người vừa động thủ ra.
Nàng ta cúi đầu che giấu sự nôn nóng, đi đến trước mặt Vân Sơ, uốn gối nói: “Phu nhân, dùng gia pháp là chuyện lớn, có phải phu nhân nên hỏi ý của lão thái thái và thái thái trước không... Hơn nữa, nhị thiếu gia còn nhỏ, e là không chịu được hai mươi trượng, nếu đánh hỏng, bị lão thái thái truy cứu...”
Vân Sơ nhẹ nhàng cười: “Sao Hạ ma ma lại còn thương yêu Duy ca nhi hơn cả người làm mẫu thân như ta vậy, thật giống như Hạ ma ma là thân mẫu, còn ta lại là kế mẫu vậy.”
Hạ thị đột nhiên tái mặt: “Phu nhân, nô tỳ không phải có ý này, nô tỳ lo lắng lão thái thái trách phạt phu nhân đả thương nhị thiếu gia...”
“Chuyện của chủ tử không tới phiên một hạ nhân như ngươi lo lắng, lui xuống đi!” Ngữ khí của Vân Sơ vô cùng lạnh lẽo: “Các ngươi tiếp tục!”
Hai gia đinh bước lên, từng trượng rơi xuống, Tạ Thế Duy liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hạ thị cắn môi dưới.
Quả nhiên không phải hài tử thân sinh cho nên không hề đau lòng.
Nàng ta xoay người chạy tới An Thọ Đường.
Vân Sơ thờ ơ nhìn gia đinh vung gậy, một gậy hai gậy ba gậy, ban đầu Tạ Thế Duy còn có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, càng về sau âm thanh càng mỏng manh.
Đến trượng thứ mười, nó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Duy ca nhi!”
Lão thái thái chống quải trượng khoan thai tới muộn, nhìn thấy cảnh tượng thế này thì vô cùng hoảng sợ.
“Mau, mau đi mời đại phu tới!”
Bà ta vô cùng hoảng loạn, bảo người nhanh chóng đưa Tạ Thế Duy trở về phòng.
“Nếu ta không tới thì có phải con tính đánh chết Duy ca nhi không!” Lão thái thái nhìn Vân Sơ chằm chằm, gằn từng chữ một: “Chỉ là một con dế mèn, chết rồi thì thôi, mua một con mới không phải là được rồi sao, đến mức đánh hài tử ra nông nỗi này à! Cho dù muốn phạt thì cũng có trăm ngàn cách phạt, ai cho phép con dùng gia pháp, con muốn lấy mạng Duy ca nhi sao!”
Tạ Thế An tiến lên một bước: “Tằng tổ mẫu, đây là ý của cháu.”
Lão thái thái kinh ngạc.
Hạ thị thở hồng hộc chạy tới cáo trạng, nói Sơ nhi muốn đánh chết Duy ca nhi, bà ta còn tưởng là Sơ nhi ra lệnh sử dụng gia pháp.
Nhưng tại sao lại thành An ca nhi?
“Quả thật phải áp chế tính tình của Thế Duy, nếu không sau này ai biết nó sẽ gây ra đại họa gì!” Tạ Thế An mở miệng: “Sắp tới kỳ điều nhiệm của phụ thân rồi, chọc giận người của phủ Bình Tây Vương sẽ có hậu quả như thế nào, Thế Duy chắc chắn phải chịu hai mươi trượng này.”
Lão thái thái siết chặt quải trượng.
Bình Tây Vương, đó là đương kim tam hoàng tử, chiến công hiển hách, rất được sủng ái, là đại nhân vật mà Tạ gia bọn họ nằm mơ cũng không chạm đến được.
Nhưng cháu dâu của bà ta lại kết bằng hữu với tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.
Vân Sơ cụp mắt: “Dù là phạt An ca nhi quỳ từ đường, hay phạt trượng Duy ca nhi, lão thái thái đều lo lắng con tổn thương hài tử, nói đến cùng cũng là vì con không phải mẫu thân ruột của bọn nó, có lẽ sau này con phải cưng chiều bọn nó, muốn cái gì cho cái đó thì nhà cửa mới yên ổn đúng không.”
Lão thái thái nghẹn lời.
Mấy ngày nay bà ta tới chất vấn Sơ nhi không ít lần, sự thật chứng minh lần nào cũng là bà ta sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.