Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống
Chương 27:
Triều Vân Tử
22/02/2024
Tiền tiêu vặt của bà tử thô sử ở Tạ gia cũng không cao, khoảng chừng năm trăm văn.
Một tháng được thêm năm mươi văn thì chẳng khác nào một năm đã được thêm một lượng bạc, có thể không vui vẻ sao?
“Vẫn là phu nhân biết quan tâm đám hạ nhân chúng ta.”
“Phu nhân chúng ta là đích nữ phủ tướng quân, sao có thể để ý chút bạc lẻ đó.”
“Thật không rõ tại sao phu nhân lại muốn dạy tiểu thư quản gia, đại tiểu thư còn làm như vậy thì phủ chúng ta sẽ loạn lên mất.”
“Dù sao đại tiểu thư cũng sẽ được gả ra ngoài thôi, chủ mẫu trong nhà là phu nhân, sợ cái gì.”
“Hy vọng đại tiểu thư gả đi sớm một chút.”
“...”
Hạ thị đứng cách đó không xa tức đến mức đầu bốc khói.
Phinh tỷ nhi tỉnh lược ba trăm văn một bà tử, phu nhân lại bù năm mươi văn cho mỗi người, đây không phải là dùng công lao của Phinh tỷ nhi để tạo ân tình sao?
Phu nhân cũng thật tâm cơ thủ đoạn, lại dẫm lên Phinh tỷ nhi để lập uy trong phủ.
Nếu chuyện Phinh tỷ nhi không biết quản gia truyền ra ngoài thì còn có nhà cao cửa rộng nào muốn rước Phinh tỷ nhi về làm đương gia chủ mẫu?
Duy ca nhi bị thương nặng còn nằm trên giường, hiện tại thanh danh của Phinh tỷ nhi cũng sắp bị hủy hoại, rốt cuộc phu nhân đang muốn làm gì?
Nàng ta không thể đợi mọi chuyện đi quá xa mới ra tay, như vậy sẽ chậm mất.
Hạ thị cụp mắt, xoay người rời đi.
Một lúc sau, gia đinh ngoại viện chạy tới Sanh Cư thông báo: “Phu nhân, lúc nãy Hạ ma ma đã ra phủ tới dược đường...”
Trên mặt Vân Sơ hiện lên ý cười: “Mang canh gà hầm giữa trưa lên, chúng ta tới An Thọ Đường.”
Hiện tại vừa qua bữa tối, chiều hôm bắt đầu buông xuống, trong sân còn chưa thắp đèn, hạ nhân tới lui đều sẽ dừng lại, cung kính gọi một tiếng phu nhân.
Rất nhanh đã tới An Thọ Đường, có hai bà tử canh giữ ngoài cửa, trong sân có hai nha hoàn đang quét rác, trong chính phòng lại có hai nha hoàn, vén rèm lên là có thể nhìn thấy hai nha hoàn bà tử khác đang hầu hạ bên trong.
Chỉ tính riêng An Thọ Đường này là đã có tới mười mấy người hầu hạ lão thái thái.
Không có của cải mà một hai phải phô trương như thế.
Vân Sơ kéo kéo khóe môi, cất bước đi vào.
Lão thái thái ngồi ở chủ vị, thái thái Nguyên thị ngồi bên cạnh, hai người còn đang nói chuyện phiếm.
“Thì ra mẫu thân cũng ở đây sao.” Vân Sơ cười nói: “Con chỉ mang theo một phần canh gà, đây không phải khiến con khó xử rồi sao?”
Lão thái thái nói: “Lúc mẫu thân con tới có bưng cho ta một chén tổ yến, ta không uống nổi nữa, để mẫu thân con uống đi.”
Thính Sương mang canh gà tới chỗ Nguyên thị.
Nguyên thị mấy ngụm, khen canh gà này hầm vừa thơm vừa mềm rồi nói: “Sơ nhi, Phinh tỷ nhi theo con học quản gia thế nào, ta nghe được một số tin đồn nhảm nhí...”
“Có phải mẫu thân đã quên lúc con mới tiếp nhận việc vặt trong phủ cũng gặp phải tình huống này sao…” Vân Sơ mở miệng: “Sau này Phinh tỷ nhi trở thành đương gia chủ mẫu, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với chuyện bị hạ nhân làm khó dễ, ở Tạ gia còn có con chống lưng, có con cầm tay chỉ dạy, mẫu thân còn lo lắng gì nữa?”
Nguyên thị yên tâm: “Bản lĩnh lớn nhất của Cảnh Ngọc không phải là đỗ Trạng Nguyên mà là cưới được một hiền thê như con.”
Vân Sơ ngước mắt nhìn về phía lão thái thái: “Chẳng bao lâu nữa là sinh thần của lão thái thái, con dự định giao tiệc sinh thần năm nay cho Phinh tỷ nhi xử lý, lão thái thái nghĩ thế nào?”
Lão thái thái hơi nhíu mày: “Phinh tỷ nhi có làm được không?”
“Không phải còn có Sơ nhi sao?” Nguyên thị yên tâm nói: “Nếu Phinh tỷ nhi làm không tốt thì còn có Sơ nhi chỉ điểm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lão thái thái suy tư một lúc rồi mở miệng: “Cũng được.”
Hôn sự của Phinh tỷ nhi vô cùng quan trọng, nếu gả tốt thì sẽ là trợ lực lớn cho Tạ gia, chuyện quản gia này cũng phải học cho thật thuần thục.
Vân Sơ uống một ngụm trà, ngước mắt nói: “Lão thái thái, nghe hạ nhân nói sáng nay ngài tặng một số thứ tới chỗ Duy ca nhi?”
Lão thái thái có chút nghẹn lời.
Lúc trước bà ta đã thề son sắt sẽ không can thiệp vào việc Vân Sơ quản giáo hài tử, kết quả bà ta lại tự vả mặt mình.
Một tháng được thêm năm mươi văn thì chẳng khác nào một năm đã được thêm một lượng bạc, có thể không vui vẻ sao?
“Vẫn là phu nhân biết quan tâm đám hạ nhân chúng ta.”
“Phu nhân chúng ta là đích nữ phủ tướng quân, sao có thể để ý chút bạc lẻ đó.”
“Thật không rõ tại sao phu nhân lại muốn dạy tiểu thư quản gia, đại tiểu thư còn làm như vậy thì phủ chúng ta sẽ loạn lên mất.”
“Dù sao đại tiểu thư cũng sẽ được gả ra ngoài thôi, chủ mẫu trong nhà là phu nhân, sợ cái gì.”
“Hy vọng đại tiểu thư gả đi sớm một chút.”
“...”
Hạ thị đứng cách đó không xa tức đến mức đầu bốc khói.
Phinh tỷ nhi tỉnh lược ba trăm văn một bà tử, phu nhân lại bù năm mươi văn cho mỗi người, đây không phải là dùng công lao của Phinh tỷ nhi để tạo ân tình sao?
Phu nhân cũng thật tâm cơ thủ đoạn, lại dẫm lên Phinh tỷ nhi để lập uy trong phủ.
Nếu chuyện Phinh tỷ nhi không biết quản gia truyền ra ngoài thì còn có nhà cao cửa rộng nào muốn rước Phinh tỷ nhi về làm đương gia chủ mẫu?
Duy ca nhi bị thương nặng còn nằm trên giường, hiện tại thanh danh của Phinh tỷ nhi cũng sắp bị hủy hoại, rốt cuộc phu nhân đang muốn làm gì?
Nàng ta không thể đợi mọi chuyện đi quá xa mới ra tay, như vậy sẽ chậm mất.
Hạ thị cụp mắt, xoay người rời đi.
Một lúc sau, gia đinh ngoại viện chạy tới Sanh Cư thông báo: “Phu nhân, lúc nãy Hạ ma ma đã ra phủ tới dược đường...”
Trên mặt Vân Sơ hiện lên ý cười: “Mang canh gà hầm giữa trưa lên, chúng ta tới An Thọ Đường.”
Hiện tại vừa qua bữa tối, chiều hôm bắt đầu buông xuống, trong sân còn chưa thắp đèn, hạ nhân tới lui đều sẽ dừng lại, cung kính gọi một tiếng phu nhân.
Rất nhanh đã tới An Thọ Đường, có hai bà tử canh giữ ngoài cửa, trong sân có hai nha hoàn đang quét rác, trong chính phòng lại có hai nha hoàn, vén rèm lên là có thể nhìn thấy hai nha hoàn bà tử khác đang hầu hạ bên trong.
Chỉ tính riêng An Thọ Đường này là đã có tới mười mấy người hầu hạ lão thái thái.
Không có của cải mà một hai phải phô trương như thế.
Vân Sơ kéo kéo khóe môi, cất bước đi vào.
Lão thái thái ngồi ở chủ vị, thái thái Nguyên thị ngồi bên cạnh, hai người còn đang nói chuyện phiếm.
“Thì ra mẫu thân cũng ở đây sao.” Vân Sơ cười nói: “Con chỉ mang theo một phần canh gà, đây không phải khiến con khó xử rồi sao?”
Lão thái thái nói: “Lúc mẫu thân con tới có bưng cho ta một chén tổ yến, ta không uống nổi nữa, để mẫu thân con uống đi.”
Thính Sương mang canh gà tới chỗ Nguyên thị.
Nguyên thị mấy ngụm, khen canh gà này hầm vừa thơm vừa mềm rồi nói: “Sơ nhi, Phinh tỷ nhi theo con học quản gia thế nào, ta nghe được một số tin đồn nhảm nhí...”
“Có phải mẫu thân đã quên lúc con mới tiếp nhận việc vặt trong phủ cũng gặp phải tình huống này sao…” Vân Sơ mở miệng: “Sau này Phinh tỷ nhi trở thành đương gia chủ mẫu, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với chuyện bị hạ nhân làm khó dễ, ở Tạ gia còn có con chống lưng, có con cầm tay chỉ dạy, mẫu thân còn lo lắng gì nữa?”
Nguyên thị yên tâm: “Bản lĩnh lớn nhất của Cảnh Ngọc không phải là đỗ Trạng Nguyên mà là cưới được một hiền thê như con.”
Vân Sơ ngước mắt nhìn về phía lão thái thái: “Chẳng bao lâu nữa là sinh thần của lão thái thái, con dự định giao tiệc sinh thần năm nay cho Phinh tỷ nhi xử lý, lão thái thái nghĩ thế nào?”
Lão thái thái hơi nhíu mày: “Phinh tỷ nhi có làm được không?”
“Không phải còn có Sơ nhi sao?” Nguyên thị yên tâm nói: “Nếu Phinh tỷ nhi làm không tốt thì còn có Sơ nhi chỉ điểm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lão thái thái suy tư một lúc rồi mở miệng: “Cũng được.”
Hôn sự của Phinh tỷ nhi vô cùng quan trọng, nếu gả tốt thì sẽ là trợ lực lớn cho Tạ gia, chuyện quản gia này cũng phải học cho thật thuần thục.
Vân Sơ uống một ngụm trà, ngước mắt nói: “Lão thái thái, nghe hạ nhân nói sáng nay ngài tặng một số thứ tới chỗ Duy ca nhi?”
Lão thái thái có chút nghẹn lời.
Lúc trước bà ta đã thề son sắt sẽ không can thiệp vào việc Vân Sơ quản giáo hài tử, kết quả bà ta lại tự vả mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.