Chương 8: Giới hạn
Lâu Vũ Tình
03/02/2015
(“Đó là bởi vì anh thực sự để ý đến em.” không phải cô nói anh chỉ yêu chính mình sao? Anh có thể chứng minh, trừ em ra, cái gì anh cũng không cần.)
trên đường về nhà, Tiết Thư Yến bảo trì trầm mặc, vô luận anh gây trò như thế nào, cô vẫn chỉ thờ ơ. Anh liền sáng tỏ, cũng ngửi thấy mùi giông bão sắp nổi lên. Về đến nhà, cô ngồi thẳng ở đầu giường, đôi mắt rơi vào trầm tư, không nói một câu.
một văn phòng yên tĩnh vắng vẻ.
Thời gian trầm mặc thật lâu, ngay cả tiếng hít thở đều nghe thấy rõ ràng. Bộ dáng Tiết Thư Yến trầm tĩnh và nghiêm túc như vậy anh chưa từng thấy qua, Phàn Quân Nhã từ trước tới nay luôn tùy hứng làm bậy cũng bắt đầu lo sợ không yên, bất an dè dặt hỏi: “Yến Yến, em nói đi, được không?”
Ngày trước, khi cô tức giận nhất cũng chỉ giáo huấn anh vài câu,sau đó anh thừa cơ đùa giỡn lại, làm nũng cùng ăn vạ mọi chuyện sẽ yên, chưa bao giờ giống như thế này, không phát điên, cũng không nói gì, hại anh không biết ứng phó như thế nào.
cô nhướng mày lên, ngữ điệu bình tĩnh: “Muốn em nói gì đây?”
“Cái gì cũng tốt hơn, em không mắng anh sao?” Bình thường thì sau việc ấy, cô đã tức giận đến giơ chân, không yên lặng như bây giờ, giống như là cô không có lời nào muốn nói với anh, làm anh hốt hoảng…
“Anh cũng biết hành vi của anh sẽ bị mắng?” Sao lại cần mắng anh? Anh không phải không hiểu cô sẽ nói gì, biết rõ mà còn cố phạm phải, năm lần bảy lượt cô phải đứng giữa những chuyện như vậy, cô thật sự mệt mỏi.
Thấy cô lại lâm vào trầm mặc, anh mở miệng, thay cô nghĩ ra phương án khiển trách, xin tự xử phạt: “Hay là… Anh tự quỳ ở trên bàn giặt?”
nói xong, chuẩn bị đi lấy bàn giặt.
“không cần.”
Anh dừng lại động tác, nhìn khuôn mặt cô không mảy may biểu tình: “Yến Yến!”
“Anh muốn thế nào thì làm thế ấy đi, dù sao… em cũng không thay đổi được anh, anh chưa bao giờ để ý đến cảm giác của em, anh chỉ yêu chính mình mà thôi.”
nói xong, cô xoay người đi ra cửa phòng, lưu lại anh đứng ngây ra như phỗng.
Anh không cần cô? Anh chỉ yêu chính mình? Những lời này không phải là sự thật. Tòan bộ thế giới đều biết anh có bao nhiêu để ý cô, nếu không, sao anh lại đế ý tất cả những người bên cạnh muốn theo đuổi cô, luôn nghĩ biện pháp bảo vệ người mà anh yêu nhất.
cô nói như vậy, không công bằng với anh.
Anh đuổi theo cô, muốn giải thích: “Yến…”
“Đừng nói gì cả, hiện giờ đứng nói chuyện vói em, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh.”
Từ lúc đó chiến tranh lạnh bắt đầu
Sáng sớm, cô không hề chuẩn bị bữa sáng cho anh liền tự mình xuất môn. Về đến nhà, thấy anh ở đâu cô sẽ không đi tới chỗ đó, buổi tối, cô không đuổi anh đi ngủ phòng khách, nhưng cô lại tự cầm gối và chiếc chăn sang phòng khách ngủ.
Hai buổi tối cô đều như vậy, Phàn Quân Nhã biết lần này cô tức giận rất nhiều, sẽ không dễ dàng hết giận, vì thế anh tự cầm gối hướng phòng khách để ngủ.
cô không nói một lời với anh. Vô luận anh cố ý chọc ghẹo cô thế nào, cô cũng quyết tâm chiến tranh lạnh với anh. Vì thế anh lại thay đổi cách khác, bắt đầu chế tạo một ít tình huống để cô chú ý. Sau đó cô nhận được điện thoại của công ty gọi tới , Tiết Thư Yến rốt cục phá vỡ trầm mặc.
“Anh gặp chuyện gì sao? Công ty nói anh gần đây hay mất tập trung, liên tiếp phạm phải sai lầm? Ngay cả thời gian chụp hình hàng tháng cũng có thể nhớ lầm.” Như vậy thì hình như thái quá rồi,chẳng nhẽ không nghĩ tiếp tục công việc?
Vô luận cô tức giận như thế nào, vẫn không thể không quan tâm tới anh.
Anh cẩn thận giấu đi tươi cười khi đạt được cái mình muốn, nhún nhún vai đáp trả: “Phải không? Có thể gần đây ngủ không ngon, nên tinh thần mất tập trung một chút.”
Câu này có ý ngầm là: ai bắt em chiến tranh lạnh với anh, hại anh tâm tình không tốt, không thể chuyên tâm công tác.
Tiết Thư Yến phát hiện, thần kinh bị buộc chặt tới cực hạn, đã đến giới hạn bị đứt banh ra.
Mặt cô trầm xuống: “Anh định đem tiền đồ của chính mình mang ra đùa giỡn hay sao?”
“không phải. Nhưng là tiền đồ với đồ vật này nọ, thật ra chỉ có em mới là có ý nghĩa với anh.” Anh là vì cô, mới cố gắng như vậy, nếu cô không cần, anh mất đi hết thảy anh cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Những lời này, thành công dồn ép và làm sụp đổ một cọng rơm rạ cuối cùng: “Ý của anh là, nếu em không thuận theo ý anh, anh sẽ tiếp tục dùng cái biện pháp ngây thơ này để uy hiếp em sao? Anh như vậy cùng đứa trẻ không ăn được kẹo có gì khác nhau?”
“Đó là bởi vì anh thực sự để ý đến em.” không phải cô nói anh chỉ yêu chính mình sao? Anh có thể chứng minh, trừ em ra, cái gì anh cũng không cần.
Trên đường về nhà, Tiết Thư Yến bảo trì trầm mặc, vô luận anh gây trò như thế nào, cô vẫn chỉ thờ ơ. Anh liền sáng tỏ, cũng ngửi thấy mùi giông bão sắp nổi lên. Về đến nhà, cô ngồi thẳng ở đầu giường, đôi mắt rơi vào trầm tư, không nói một câu.
Một văn phòng yên tĩnh vắng vẻ.
Thời gian trầm mặc thật lâu, ngay cả tiếng hít thở đều nghe thấy rõ ràng. Bộ dáng Tiết Thư Yến trầm tĩnh và nghiêm túc như vậy anh chưa từng thấy qua, Phàn Quân Nhã từ trước tới nay luôn tùy hứng làm bậy cũng bắt đầu lo sợ không yên, bất an dè dặt hỏi: “Yến Yến, em nói đi, được không?”
Ngày trước, khi cô tức giận nhất cũng chỉ giáo huấn anh vài câu,sau đó anh thừa cơ đùa giỡn lại, làm nũng cùng ăn vạ mọi chuyện sẽ yên, chưa bao giờ giống như thế này, không phát điên, cũng không nói gì, hại anh không biết ứng phó như thế nào.
cô nhướng mày lên, ngữ điệu bình tĩnh: “Muốn em nói gì đây?”
“Cái gì cũng tốt hơn, em không mắng anh sao?” Bình thường thì sau việc ấy, cô đã tức giận đến giơ chân, không yên lặng như bây giờ, giống như là cô không có lời nào muốn nói với anh, làm anh hốt hoảng…
“Anh cũng biết hành vi của anh sẽ bị mắng?” Sao lại cần mắng anh? Anh không phải không hiểu cô sẽ nói gì, biết rõ mà còn cố phạm phải, năm lần bảy lượt cô phải đứng giữa những chuyện như vậy, cô thật sự mệt mỏi.
Thấy cô lại lâm vào trầm mặc, anh mở miệng, thay cô nghĩ ra phương án khiển trách, xin tự xử phạt: “Hay là… Anh tự quỳ ở trên bàn giặt?”
nói xong, chuẩn bị đi lấy bàn giặt.
“không cần.”
Anh dừng lại động tác, nhìn khuôn mặt cô không mảy may biểu tình: “Yến Yến!”
“Anh muốn thế nào thì làm thế ấy đi, dù sao… em cũng không thay đổi được anh, anh chưa bao giờ để ý đến cảm giác của em, anh chỉ yêu chính mình mà thôi.”
nói xong, cô xoay người đi ra cửa phòng, lưu lại anh đứng ngây ra như phỗng.
Anh không cần cô? Anh chỉ yêu chính mình? Những lời này không phải là sự thật. Tòan bộ thế giới đều biết anh có bao nhiêu để ý cô, nếu không, sao anh lại đế ý tất cả những người bên cạnh muốn theo đuổi cô, luôn nghĩ biện pháp bảo vệ người mà anh yêu nhất.
cô nói như vậy, không công bằng với anh.
Anh đuổi theo cô, muốn giải thích: “Yến…”
“Đừng nói gì cả, hiện giờ đứng nói chuyện vói em, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh.”
Từ lúc đó chiến tranh lạnh bắt đầu
Sáng sớm, cô không hề chuẩn bị bữa sáng cho anh liền tự mình xuất môn. Về đến nhà, thấy anh ở đâu cô sẽ không đi tới chỗ đó, buổi tối, cô không đuổi anh đi ngủ phòng khách, nhưng cô lại tự cầm gối và chiếc chăn sang phòng khách ngủ.
Hai buổi tối cô đều như vậy, Phàn Quân Nhã biết lần này cô tức giận rất nhiều, sẽ không dễ dàng hết giận, vì thế anh tự cầm gối hướng phòng khách để ngủ.
cô không nói một lời với anh. Vô luận anh cố ý chọc ghẹo cô thế nào, cô cũng quyết tâm chiến tranh lạnh với anh. Vì thế anh lại thay đổi cách khác, bắt đầu chế tạo một ít tình huống để cô chú ý. Sau đó cô nhận được điện thoại của công ty gọi tới , Tiết Thư Yến rốt cục phá vỡ trầm mặc.
“Anh gặp chuyện gì sao? Công ty nói anh gần đây hay mất tập trung, liên tiếp phạm phải sai lầm? Ngay cả thời gian chụp hình hàng tháng cũng có thể nhớ lầm.” Như vậy thì hình như thái quá rồi,chẳng nhẽ không nghĩ tiếp tục công việc?
Vô luận cô tức giận như thế nào, vẫn không thể không quan tâm tới anh.
Anh cẩn thận giấu đi tươi cười khi đạt được cái mình muốn, nhún nhún vai đáp trả: “Phải không? Có thể gần đây ngủ không ngon, nên tinh thần mất tập trung một chút.”
Câu này có ý ngầm là: ai bắt em chiến tranh lạnh với anh, hại anh tâm tình không tốt, không thể chuyên tâm công tác.
Tiết Thư Yến phát hiện, thần kinh bị buộc chặt tới cực hạn, đã đến giới hạn bị đứt banh ra.
Mặt cô trầm xuống: “Anh định đem tiền đồ của chính mình mang ra đùa giỡn hay sao?”
“không phải. Nhưng là tiền đồ với đồ vật này nọ, thật ra chỉ có em mới là có ý nghĩa với anh.” Anh là vì cô, mới cố gắng như vậy, nếu cô không cần, anh mất đi hết thảy anh cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Những lời này, thành công dồn ép và làm sụp đổ một cọng rơm rạ cuối cùng: “Ý của anh là, nếu em không thuận theo ý anh, anh sẽ tiếp tục dùng cái biện pháp ngây thơ này để uy hiếp em sao? Anh như vậy cùng đứa trẻ không ăn được kẹo có gì khác nhau?”
“Đó là bởi vì anh thực sự để ý đến em.” không phải cô nói anh chỉ yêu chính mình sao? Anh có thể chứng minh, trừ em ra, cái gì anh cũng không cần.
“Đó là bởi vì anh thực sự để ý đến em.” không phải cô nói anh chỉ yêu chính mình sao? Anh có thể chứng minh, trừ em ra, cái gì anh cũng không cần.
“Phàn Quân Nhã, đủ rồi.” Lúc này cô thực sự nổi giận.
“Anh luôn miệng nói để ý tới em, nhưng mà em thực sự muốn cái gì, anh biết không? Chỉ cần không thuận theo ý của anh, anh lại giống như tiểu hài tử dùng thủ đoạn đùa bỡn để khiến người khác chú ý, sao anh không thể thành thục một chút?”
“Anh…”
Lúc này cô thật sự rất giận, hoàn toàn không cho anh cơ hội biện bạch, một hơi trút hết toàn bộ ủy khuất lâu nay ở đáy lòng: “Em có cuộc sống của em, chính là bởi vì anh mà danh dự cùng quan hệ với người khác của em đã bị anh làm thành cái dạng gì rồi? Chỉ cần người khác có hảo cảm với em, anh tựa như con chuồn chuồn bị chọc, người ta có nói sẽ theo đuổi em sao? Em cứ một lần lại một lần dễ dàng tha thứ cho anh, chính vì quá dễ dàng tha thứ, đến cuối cùng là gì? Anh thậm chí đã vung quyền đánh người.”
“Đó là bởi vì anh ta nhục nhã anh.” Vì cái gì mà cô không hỏi nguyên nhân, đã trách cứ anh chứ? “Chẳng lẽ em cho rằng, anh ta ám chỉ nói anh bằng cấp thấp, không xứng với em, anh cũng phải cười cười xoay người nói tiếng “cảm ơn đã chỉ giáo” sao?” Anh không phải là người phong độ như vậy, anh cực kì khó chịu, hơn nữa anh hoàn toàn không muốn nhẫn nhịn.
“Anh ta nói sai sao? Anh suốt ngày ồn ào không thích đọc sách, không đoán trước được sẽ có ngày hôm nay sao ? »
Phàn Quân Nhã nghe cô nói, anh bị kinh ngạc cùng chấn động : « Ngay cả em cũng nghĩ như vậy ? » Anh không xứng với cô.
« Đây là sự thật, không phải sao ? » Năm mười chín tuổi, nam nhân thứ nhất có hảo cảm với cô đã nói như vậy, cô từng cực kì tức giận, nhưng là khi con người lớn lên rồi, cũng trở nên thành thục, cô có bằng cấp cao là sự thật không thể thay đổi, cũng là một yếu tố mà người khách quan đánh giá bọn họ, chính cô để ý như thế nào cũng không thay đổi được điều này, nếu anh không thể điều chỉnh tâm tính của anh, loại sự tình sẽ phát sinh suốt ngày, cô thật sự không có nhiều tinh lực mà ứng phó với tự ti của anh.
« Em vẫn nghĩ, chỉ cần em có đủ bao dung, bốn tuổi sẽ không là vấn đề, nhưng… » cô thở dài chua sót nói : « Em đã đánh giá mình quá cao, bốn tuổi, là một khóa, tư tưởng có mức chênh lệch quá lớn, không có chung mức xuất phát của nhận thực, mỗi một lần đều làm cho em mệt mỏi quá. »
« Anh đã thực sự cố gắng mà. » Anh vội vàng nói : « Em nói anh chỉ yêu thích anh, còn nói không có chung nhận thức, ở trong lòng anh, em so với chính anh quan trọng hơn nhiều. Ít hơn em bốn tuổi không phải là anh sai, anh vẫn đem hết khả năng có thể đối thật tốt với em, bổ khuyết khoảng cách bốn năm, không để em phải chịu ủy khuất, sợ hãi em sẽ hối hận. »
Điều kiện bẩm sinh này, anh liền thua, sao anh lại sinh ra muộn hơn cô bốn năm. Nhưng mà anh toàn tâm toàn ý, trong mắt trong lòng anh đều chỉ có cô, tất cả mọi việc xoay quanh đem cô trở thành trọng tâm duy nhất trong sinh mệnh của anh. cô là người thân mật nhất với anh, cũng là thân nhân duy nhất còn trên đời của anh, trừ cô ra, cái gì anh cũng không coi trọng. cô không cảm giác đươc sao ? Vì cái gì luôn đưa ra sự chênh lệch bốn tuổi đó không tha ?
cô nhắm mất lại, mệt mỏi dựa vào đầu giường : « Sao anh không nghĩ tới, rốt cuộc em thực sự muốn cái gì ? Mà không phải dùng phương thức anh muốn, mà anh cho là tốt với em . »
Dùng phương thức mà cô muốn, mà không phải phương thức mà anh muốn.
Cho nên, phương thức anh dùng trước kia, không phải cái mà cô muốn.
Vậy cô muốn cái gì ?
« Quân Nhã, tình cảm của anh quá sâu nặng, lưng em không thể đeo nổi. »
cô… nói những lời này là có ý gì ?
Anh nín thở, không dám hỏi ra lời, lo sợ cùng nghi hoặc nhìn cô.
cô im lặng suy ngẫm, thật lâu, thật lâu sau, cho tới khi không khí ngưng trệ lại, ngực anh đau đớn như hô hấp không thông, cô có động tác, đứng dậy kéo ngăn tủ ra, lấy cuốn sổ tiết kiệm mà ngày trước anh giao cho cô, thở dài nhỏ gần như không nghe thấy… « Em nghĩ, chúng ta vẫn nên chia tay đi. »
cô thật sự muốn vậy.
Ngay cả sổ tiết kiệm đều trả cho anh, không cãi nhau cũng không xúc động, cô là người không làm việc theo cảm xúc, cô thực sự muốn chia tay với anh.
Lĩnh ngộ được điểm này, trái tim bị đánh một đòn nghiêm trọng, anh đau đớn không thể nói một lời.
« Em căn bản… chưa từng yêu anh. » Mới có thể nói lời chia tay dễ dàng như vậy.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn coi anh là đứa nhỏ mà đối đãi, và là một gánh nặng, một đứa em trai, một cái cọc ân tình mà cô không thể buông bỏ.
Nhưng anh không nghĩ như vậy, từ năm sáu tuổi ấy, anh kiên trì không gọi cô một tiếng chị nào, anh còn thật sự đem cô trở thành một nửa kia ở tương lai của mình mà đối đãi, từng giọt từng giọt tỉnh cảm tích lũy lại dần dần..
Anh thậm chí cảm thấy được, vấn đề lớn nhất giữa hai người, căn bản không phải sự chênh lệch bốn năm, mà là độ dày tình cảm có sự chênh lệch quá lớn, như lòng sông với mặt biển vậy.
“Bốn tuổi chỉ là lấy cớ, trọng điểm là căn bản em không thương anh, khó trách nói thế nào em đều không chịu có đứa nhỏ, vô luận anh yêu cầu như thế nào… Có lẽ, em đã muốn nói những câu này từ lâu đi.”
cô chấn động cùng kinh ngạc, ngửa đầu, trừng mắt nhìn anh.
“không đúng sao?” Anh đang đợi, đợi cô phủ nhận, đợi lời giải thích của cô.
Nhưng mà, không có…
cô trầm mặt xuống, dùng ngữ điệu thật lạnh lùng nói: “đi ra ngòai!”
cô không phủ nhận…
Tâm của anh, còn lạnh hơn cả cô.
“không cần em nói.” Lần đầu tiên, khi cô đang sinh khí, anh không cố nịnh bợ lấy lòng, tức giận xoay người rời đi, không khống chế được lực đẩy cánh cửa khiến cánh cửa bị rung mạnh.
Đây là lần đầu tiên anh tức giận cô.
Phát hiện ra chuyện như vậy, anh không thể nào khống chế cơn giận.
một khắc kia, anh thật sự oán giận cô vô tình. Anh đã cố gắng nhiều như vậy, cô vẫn không có một chút tình cảm cho anh, anh thật sự không đáng được người yêu thương sao? một lần lại một lần hồi tưởng, anh phát hiện, cho tới bây giờ, cô thật sự chưa từng nói một lời yêu thương với anh, cho tới nay, chỉ có mình anh tự mình đa tình…
Nghĩ mà đã nhụt chí vô cùng.
Anh ngồi xổm ở đầu phố bên ngoài cửa, dựa vào cột đèn đường, suy sụp mà suy nghĩ. Dù sao không có ai để ý, thà trúng độc ô- xít- các- bon chết quách đi cho rồi.
Sau đó, một tiếng, hai tiếng,… Hơn nửa đêm, anh ngồi xổm ở đó.
Theo thời gian trôi qua, tức giận chậm rãi mất đi, sau đó theo mỗi phút, biến thành cứ mười giây một lần, nhìn vào chiếc di động.
không bị hỏng, tín hiệu bình thường, pin vẫn đầy, nhưng mà nó lại không phát ra tiếng vang.
Ngày trước, nếu anh nửa đêm không về nhà, cô nhất định sẽ gọi điện thoại quan tâm anh. hiện tại không nghe thấy, không hỏi han, cô thật sự không để ý đến anh sao?
Sau khi hết giận, anh lại trở lên hoảng hốt. Nếu trong cuộc sống của anh mà không có cô… Anh không thể nào tưởng tượng được cuộc sống như vậy, cho dù đã nhận ra tình cảm chân thực, anh vẫn không muốn buông cô ra… Chỉ là, anh thật vô dụng, cô không yêu anh cũng không sao, chỉ cần anh yêu cô thế là đủ rồi. Nhưng mà… Vì cái gì mà cô không cần anh? Trừ bỏ việc anh nhỏ tuổi hơn cô, cái khác đều tốt cả mà.
Anh không chơi bài bạc, không chơi gái, chỉ khi nào phiền muộn lắm anh mới hút một điếu thuốc lá, không có thói quen xấu gì.
Anh rất chung thủy, ngay cả nhìn nữ nhân khác anh còn không thèm, không cần lo lắng anh ăn vụng bên ngoài
Anh đi tới đâu đều báo cáo cho cô, mỗi ngày ngoan ngoãn về nhà không để cô phải lo lắng, kiếm được tiền đều nộp cho cô mà…
Diện mạo của anh không kém, thống nhất các tin tức khắp nơi, đưa ra kết luận trọng tâm, anh là một người rất dễ nhìn, sẽ không làm cho cô bẽ mặt khi ra ngoài.
Tùy tiện cân nhắc một số điều kiện đều thấy được chính mình rất được, cô còn muốn tìm bạn trai so với anh thông minh hơn sao?
Nếu như vậy… Tột cùng là anh đã phạm phải cái sai lầm gì mà cô không thể tha thứ, mà cô kiên định phải rời khỏi anh như vậy? thật sự đơn giản chỉ là do chênh lệch bốn tuổi sao?
cô nói, anh tính trẻ con, còn nói, gánh vác không nổi tình cảm thâm tình của anh.
Thực yêu, thực yêu cô, là không tốt sao?
Anh không hiểu, nghĩ thế nào đều không thông, vì sao tình cảm sâu nặng như vậy, hội trở thành gánh nặng mà cô không thể vác nổi, khiến cô thống khổ? Tuy rằng không hiểu vấn đề tột cùng nằm ở nơi nào, nhưng mà anh biết, anh phải thay đổi, tìm được mấu chốt của vấn đề, nếu không, anh thực sự sẽ mất cô.
Ngồi chồm hỗm ở dưới cột đèn thâu đêm khổ sở suy tư, khi sắc trời hơi hơi sáng, một đêm sương sớm làm đông lạnh cái người vô dụng nào đó, vẫn như cũ chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.
không khí sáng sớm không tồi, vài người qua đường đi mua bữa sáng, anh vỗ vỗ mông chuẩn bị đứng dậy, cũng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ (chuẩn bị về nhà). Anh đang muốn qua đường, một người lái xe đạp siêu vẹo hướng nơi này tông đến, anh thối lui từng bước, theo bản năng mà đưa tay ra phía trước kéo người đàn ông trung niên một phen.
Người đàn ông lảo đảo vài bước, ổn định thân thể, quay đầu lại, cong cong ngón cái với anh.
Đó là ngôn ngữ của người câm điếc. Ý nói “cám ơn”.
Người đàn ông không thể nói chuyện sao?
“không, không có gì.” Anh xua xua tay, không có kinh nghiệm ở chung với người câm điếc, nhất thời tùy cơ ứng đối.
Người đàn ông xuất ra cuốn sổ nhỏ cùng cái bút, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ: Cậu cãi nhau với người nhà sao?
“A?” Có rõ ràng như vậy sao? Người qua đường đều đóan được sao?
Người đàn ông cười cười, chỉ chỉ tòa nhà phía sau anh. Tôi trụ ở nơi đó. Tối hôm qua, tôi tưới hoa ở ban công, liền nhìn xuống thấy cậu ngồi xổm ở nơi này, cho nên đóan là cậu cãi nhau với người nhà, tức giận chạy tới đây?
Muốn nói ra không? Anh không nghĩ nói chuyện phiếm với một người câm điếc là một ý kiến hay.
Đối phương tiếp tục viết: Tôi không hiểu được chuyện tình cảm phức tạp của cậu, cũng không có đề nghị hay biện pháp gì cho cậu, bất quá, ngày trước tôi cũng đã từng gặp tình huống tương tự, một lần đó, khiến tôi chia tay với bạn gái kết giao lâu năm.
một câu cuối, gợi lên hứng thú của anh, nhịn không được hỏi: “Vậy ,hiện tại thế nào?”
Người đàn ông cười yếu ớt.
Đến bây giờ, chúng tôi đã kết hôn được hai mươi năm.
“Vậy sao? Chúc mừng ông.” Anh không biết có thể may mắn như vậy không.
Cậu có biết, chúng tôi đã vượt qua lần nguy cơ tình cảm đó như thế nào không?
Anh phát hiện, khi người đàn ông cười rộ lên, làm cho người đối diện cảm thấy thật ôn hòa cùng bình lặng, tóc đã có điểm những sợi bạc, khóe mắt cũng có vài nếp nhăn, đều là dấu vết năm tháng đã lưu lại, khiến cho anh tự giác đứng im lặng, kiên nhẫn đọc từng hàng chữ người đàn ông viết xuống.
Tôi đã xảy ra việc ngoài ý muốn, mất đi khả năng ngôn ngữ. Lúc đó, bà nhà của tôi đã ở bên người chiếu cố tôi, những ngày không thể nói, chỉ có thể nghe. Tại thời điểm đó, tôi mới phát hiện, tôi tự cho là hiểu bà ấy, kỳ thật căn bản không hiểu bà ấy muốn gì, tôi chỉ dùng phương thức tôi cho là đúng để yêu bà ấy thôi.
Sau khi mất đi khả năng ngôn ngữ, không có biện pháp xen mồm phản bác hay cãi nhau với bà ấy, ngược lại, lại nghe được rất nhiều lời trong lòng của bà ấy.
Có lẽ cậu sẽ cảm thấy câu nói này thật vớ vẩn, nhưng tôi thật sự cảm ơn sự cố ngoài ý muốn kia, may mắn khi tôi mất đi thanh âm, đổi về là cả đời hạnh phúc.
Cho nên… từ chỗ cậu, tôi cảm thấy được sự ủy khuất, khó hiểu, thậm chí là phẫn nộ, người trẻ tuổi, cậu còn chưa nghĩ tới, bước chân rời đi tạm thời dừng lại đi, kéo xuống tính tình của bản thân, làm thanh âm biến mất, hãy thật sự lắng nghe một thanh âm khác, hãy ngẫm lại tầm quan trọng của sự lắng nghe.
(muanhobaybay: tầm quan trọng của sự lắng nghe…)
Tầm quan trọng… của sự lắng nghe?
“Sao anh không nghĩ tới, rốt cuộc em thực sự muốn cái gỉ? Mà không phải dùng phương thức anh muốn, mà anh cho là tốt với em.”
Yến Yến cũng nói như vậy.
Kỳ thật anh cũng không để lời nói của cô tiến vào tai, mỗi lần phát sinh tranh chấp, cũng chỉ có lệ mà lừa dối như cũ, khi anh xuống nước làm nũng một chút là sẽ không có chuyện gì nữa, cô sẽ không thể tức giận lâu. Cho dù đến bây giờ, anh vẫn nghĩ một mạch, chính anh đã thực cố gắng đối tốt với cô, vì sao cô lại không cảm kích?
Nhưng mà anh đã quên hỏi, cố gắng như vậy có phải là cái cô muốn không? Có lẽ ngay từ đầu anh đã lầm phương hướng, giống như người đàn ông này nói, dùng phương thức tự mình cho là đúng để yêu đối phương.
Anh chưa bao giờ chân chính lắng nghe lời nói của cô.
Nếu cô thấy anh tính trẻ con, không đủ thành thục, thì thật sự nghĩ như vậy.
Anh bắt đầu hồi tưởng lại, trong nhà, mấu chốt mỗi lần cãi nhau với cô…
Anh suy nghĩ rất nhập thần, ngay cả việc người đàn ông rời đi lúc nào cũng không biết, giống như pho tượng đứng ở lối đi bộ, đứng tới mấy giờ liền…
Chỗ rẽ không xa…
Người đàn ông trung niên rẽ ở chỗ ngoặt, sau khi tiến vào ngõ nhỏ, mới mở miệng: “Tôi đã theo phương thức của cô nói với cậu ta, lời kịch thật dài, thật sự là khó khăn.” Từ khi người đàn ông đang là diễn viên tới nay, đây là lời thoại dài nhất.
“Ông vất vả rồi.” cô gái vỗ vai đối phương, đem thù lao đưa cho người đàn ông.
Rồi sau đó, liếc mắt quay lại nhìn pho tượng người ở đầu đường, lắc đầu cảm khái.
Tình cảnh bọn họ lúc này, cô thật sự nhìn không được, với tình hình này, dù cho họ một trăm cơ hội nữa, đem thời gian xuyên qua lúc ở phòng bếp lần nữa cũng vô dụng thôi . Hại cô muốn không nhúng tay vào không được.
Ai, vì sao số cô lại khổ như vậy…
Đứng ở cửa nhà một hồi lâu, thẳng tới khi đã chuẩn bị đủ tâm lý, Phàn Quân Nhã hít một hơi thật sâu, chuẩn bị vào nhà, sờ sờ túi tiền, mới nhớ là không mang chìa khóa.
Đắn đo một chút, thử đẩy cửa một cái, cửa liền mở ra.
cô không khóa cửa?
Anh liền hiểu rõ, cô phát hiện anh không mang chìa khóa theo sao? Vừa vào nhà, chỉ thấy cô ngồi ngay ngắn ở phòng khách, chắc là cô thức cả một đêm. Ngẫm lại, cả đêm anh cũng chưa trở về, sao cô có thể ngủ được chứ. Nhìn hình bóng cô ở trước mắt, trong lòng anh vừa ấm áp vừa tự trách. cô kỳ thực… vẫn rất để ý đến anh, chỉ là không nói ra miệng mà thôi, mà anh lại nói những lời thiếu suy nghĩ, trách cô không thương anh.
Nếu không có tình cảm, hai năm nay, chẳng nhẽ chỉ vì lòng thương xót anh mà hai người lăn lộn trên giường nhiều lần như vậy sao? một cô gái không có tình yêu với chàng trai, làm sao lại cho phép chàng trai làm chuyện đó lâu như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thực đáng giận.
cô thì cái gì cũng không nói, thấy anh trở về, nghiêm mặt lạnh đứng dậy đi vào phòng, trong chốc lát chuẩn bị để đi ra ngoài.
“Yến Yến.” Anh cầm lấy tay cô.
cô dừng lại, không quay đầu, cũng không lên tiếng trả lời.
“Thực xin lỗi. Anh nghĩ tới điều em nói, anh quả là không đủ thành thục, cho tới nay, anh vẫn trốn tránh việc đối mặt với khúc mắc của chính mình, một khi phát sinh xung đột, hay dùng cách của đứa nhỏ mà gây chuyện khiến cho người lớn chú ý, bức bách em thỏa hiệp, tạo cho em một áp lực như vậy, tha thứ cho anh hết thảy.”
“Anh đã nghĩ thật lâu, có lẽ đúng như em nói, trong tiềm thức của anh luôn có tự ti cùng quấy rối, chính anh không chịu thừa nhận, một khi có người đụng chạm tới điều cấm kỵ của anh, thì trong lòng anh liền loạn thất bát tao (rối loạn), rõ ràng anh nghĩ muốn giữ người anh để ý nhất, cuối cùng lại gây ra chuyện, đem em đẩy ra xa hơn. Anh quả thật là không xứng với em, không có bắng cấp lại có tư tưởng nông cạn ngây thơ.”
“Gây khó dễ cho em nhiều như vậy, thật sự là quá mệt mỏi. Nhưng là, liệu… em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? một lần cuối cùng, anh sẽ sửa chữa tất cả sai lầm, sẽ không tiếp tục ngây thơ chọc em phiền lòng, cũng thực sự ngồi nghe em nói chuyện, tôn trọng cảm giác của em, cố gắng làm được cái mà em muốn. Cũng không thể… không cần nhanh như vậy thất vọng về anh?”
nói xong, anh im lặng, im lặng chờ đợi quyết định của cô.
một lúc lâu sau, cô cũng không đáp lại, khi mở miệng, cô lại hỏi anh: “Anh thật sự cho rằng, em không yêu anh một chút nào sao?”
“Lúc đó anh tức giận nói lung tung, lời nói tối hôm qua anh thu hồi toàn bộ.” Anh vội vàng nói.
cô thực sự lo lắng đắn đo trong chốc lát, mới trả lời anh: “Quân Nhã, anh không cần sợ hãi em rời đi, cho dù chúng ta chia tay, sau này đều tự cưới tự gả, chúng ta sẽ vẫn là người thân, em sẽ không bỏ rơi anh, từ nay về sau không qua lại với nhau. Cho nên, chúng ta vẫn là chị em tốt, anh không cần mệt mỏi đuổi theo bước đi của em, hãy đi tìm một người thực sự phù hợp với anh, em không phải gánh vác tâm lý mang áp lực nặng nề, có lẽ như vậy, đối với anh và em đều là cách sắp xếp tốt nhất.”
“Anh…” Anh không cần người nào khác để bầu bạn, anh chỉ cần cô… Đón nhận vẻ mặt kiên định của cô, anh hiểu được, dù nói thêm cái gì nữa, cô cũng sẽ không thay đổi quyết định.
Anh thực muốn khóc… rõ ràng là một cô gái nhỏ tốt như vậy, tình cảm trân quý như vậy, lại bị cái đầu heo của anh phá hỏng.
rõ ràng anh muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại không mở miệng được. Vừa mới nói tôn trọng ý muốn của cô, anh không muốn giống quá khứ, chơi xấu rồi bức bách cô làm theo ý muốn của anh…
“Liền… như vậy sao?”
cô chần chờ một chút, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu.
Nhưng là… Trong mắt cô rõ ràng không muốn rời xa anh mà, vì cái gì lại cứ muốn chia tay? Vì sao không thể tin tưởng, anh sẽ không làm cô thương tâm nữa?
trên đường về nhà, Tiết Thư Yến bảo trì trầm mặc, vô luận anh gây trò như thế nào, cô vẫn chỉ thờ ơ. Anh liền sáng tỏ, cũng ngửi thấy mùi giông bão sắp nổi lên. Về đến nhà, cô ngồi thẳng ở đầu giường, đôi mắt rơi vào trầm tư, không nói một câu.
một văn phòng yên tĩnh vắng vẻ.
Thời gian trầm mặc thật lâu, ngay cả tiếng hít thở đều nghe thấy rõ ràng. Bộ dáng Tiết Thư Yến trầm tĩnh và nghiêm túc như vậy anh chưa từng thấy qua, Phàn Quân Nhã từ trước tới nay luôn tùy hứng làm bậy cũng bắt đầu lo sợ không yên, bất an dè dặt hỏi: “Yến Yến, em nói đi, được không?”
Ngày trước, khi cô tức giận nhất cũng chỉ giáo huấn anh vài câu,sau đó anh thừa cơ đùa giỡn lại, làm nũng cùng ăn vạ mọi chuyện sẽ yên, chưa bao giờ giống như thế này, không phát điên, cũng không nói gì, hại anh không biết ứng phó như thế nào.
cô nhướng mày lên, ngữ điệu bình tĩnh: “Muốn em nói gì đây?”
“Cái gì cũng tốt hơn, em không mắng anh sao?” Bình thường thì sau việc ấy, cô đã tức giận đến giơ chân, không yên lặng như bây giờ, giống như là cô không có lời nào muốn nói với anh, làm anh hốt hoảng…
“Anh cũng biết hành vi của anh sẽ bị mắng?” Sao lại cần mắng anh? Anh không phải không hiểu cô sẽ nói gì, biết rõ mà còn cố phạm phải, năm lần bảy lượt cô phải đứng giữa những chuyện như vậy, cô thật sự mệt mỏi.
Thấy cô lại lâm vào trầm mặc, anh mở miệng, thay cô nghĩ ra phương án khiển trách, xin tự xử phạt: “Hay là… Anh tự quỳ ở trên bàn giặt?”
nói xong, chuẩn bị đi lấy bàn giặt.
“không cần.”
Anh dừng lại động tác, nhìn khuôn mặt cô không mảy may biểu tình: “Yến Yến!”
“Anh muốn thế nào thì làm thế ấy đi, dù sao… em cũng không thay đổi được anh, anh chưa bao giờ để ý đến cảm giác của em, anh chỉ yêu chính mình mà thôi.”
nói xong, cô xoay người đi ra cửa phòng, lưu lại anh đứng ngây ra như phỗng.
Anh không cần cô? Anh chỉ yêu chính mình? Những lời này không phải là sự thật. Tòan bộ thế giới đều biết anh có bao nhiêu để ý cô, nếu không, sao anh lại đế ý tất cả những người bên cạnh muốn theo đuổi cô, luôn nghĩ biện pháp bảo vệ người mà anh yêu nhất.
cô nói như vậy, không công bằng với anh.
Anh đuổi theo cô, muốn giải thích: “Yến…”
“Đừng nói gì cả, hiện giờ đứng nói chuyện vói em, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh.”
Từ lúc đó chiến tranh lạnh bắt đầu
Sáng sớm, cô không hề chuẩn bị bữa sáng cho anh liền tự mình xuất môn. Về đến nhà, thấy anh ở đâu cô sẽ không đi tới chỗ đó, buổi tối, cô không đuổi anh đi ngủ phòng khách, nhưng cô lại tự cầm gối và chiếc chăn sang phòng khách ngủ.
Hai buổi tối cô đều như vậy, Phàn Quân Nhã biết lần này cô tức giận rất nhiều, sẽ không dễ dàng hết giận, vì thế anh tự cầm gối hướng phòng khách để ngủ.
cô không nói một lời với anh. Vô luận anh cố ý chọc ghẹo cô thế nào, cô cũng quyết tâm chiến tranh lạnh với anh. Vì thế anh lại thay đổi cách khác, bắt đầu chế tạo một ít tình huống để cô chú ý. Sau đó cô nhận được điện thoại của công ty gọi tới , Tiết Thư Yến rốt cục phá vỡ trầm mặc.
“Anh gặp chuyện gì sao? Công ty nói anh gần đây hay mất tập trung, liên tiếp phạm phải sai lầm? Ngay cả thời gian chụp hình hàng tháng cũng có thể nhớ lầm.” Như vậy thì hình như thái quá rồi,chẳng nhẽ không nghĩ tiếp tục công việc?
Vô luận cô tức giận như thế nào, vẫn không thể không quan tâm tới anh.
Anh cẩn thận giấu đi tươi cười khi đạt được cái mình muốn, nhún nhún vai đáp trả: “Phải không? Có thể gần đây ngủ không ngon, nên tinh thần mất tập trung một chút.”
Câu này có ý ngầm là: ai bắt em chiến tranh lạnh với anh, hại anh tâm tình không tốt, không thể chuyên tâm công tác.
Tiết Thư Yến phát hiện, thần kinh bị buộc chặt tới cực hạn, đã đến giới hạn bị đứt banh ra.
Mặt cô trầm xuống: “Anh định đem tiền đồ của chính mình mang ra đùa giỡn hay sao?”
“không phải. Nhưng là tiền đồ với đồ vật này nọ, thật ra chỉ có em mới là có ý nghĩa với anh.” Anh là vì cô, mới cố gắng như vậy, nếu cô không cần, anh mất đi hết thảy anh cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Những lời này, thành công dồn ép và làm sụp đổ một cọng rơm rạ cuối cùng: “Ý của anh là, nếu em không thuận theo ý anh, anh sẽ tiếp tục dùng cái biện pháp ngây thơ này để uy hiếp em sao? Anh như vậy cùng đứa trẻ không ăn được kẹo có gì khác nhau?”
“Đó là bởi vì anh thực sự để ý đến em.” không phải cô nói anh chỉ yêu chính mình sao? Anh có thể chứng minh, trừ em ra, cái gì anh cũng không cần.
Trên đường về nhà, Tiết Thư Yến bảo trì trầm mặc, vô luận anh gây trò như thế nào, cô vẫn chỉ thờ ơ. Anh liền sáng tỏ, cũng ngửi thấy mùi giông bão sắp nổi lên. Về đến nhà, cô ngồi thẳng ở đầu giường, đôi mắt rơi vào trầm tư, không nói một câu.
Một văn phòng yên tĩnh vắng vẻ.
Thời gian trầm mặc thật lâu, ngay cả tiếng hít thở đều nghe thấy rõ ràng. Bộ dáng Tiết Thư Yến trầm tĩnh và nghiêm túc như vậy anh chưa từng thấy qua, Phàn Quân Nhã từ trước tới nay luôn tùy hứng làm bậy cũng bắt đầu lo sợ không yên, bất an dè dặt hỏi: “Yến Yến, em nói đi, được không?”
Ngày trước, khi cô tức giận nhất cũng chỉ giáo huấn anh vài câu,sau đó anh thừa cơ đùa giỡn lại, làm nũng cùng ăn vạ mọi chuyện sẽ yên, chưa bao giờ giống như thế này, không phát điên, cũng không nói gì, hại anh không biết ứng phó như thế nào.
cô nhướng mày lên, ngữ điệu bình tĩnh: “Muốn em nói gì đây?”
“Cái gì cũng tốt hơn, em không mắng anh sao?” Bình thường thì sau việc ấy, cô đã tức giận đến giơ chân, không yên lặng như bây giờ, giống như là cô không có lời nào muốn nói với anh, làm anh hốt hoảng…
“Anh cũng biết hành vi của anh sẽ bị mắng?” Sao lại cần mắng anh? Anh không phải không hiểu cô sẽ nói gì, biết rõ mà còn cố phạm phải, năm lần bảy lượt cô phải đứng giữa những chuyện như vậy, cô thật sự mệt mỏi.
Thấy cô lại lâm vào trầm mặc, anh mở miệng, thay cô nghĩ ra phương án khiển trách, xin tự xử phạt: “Hay là… Anh tự quỳ ở trên bàn giặt?”
nói xong, chuẩn bị đi lấy bàn giặt.
“không cần.”
Anh dừng lại động tác, nhìn khuôn mặt cô không mảy may biểu tình: “Yến Yến!”
“Anh muốn thế nào thì làm thế ấy đi, dù sao… em cũng không thay đổi được anh, anh chưa bao giờ để ý đến cảm giác của em, anh chỉ yêu chính mình mà thôi.”
nói xong, cô xoay người đi ra cửa phòng, lưu lại anh đứng ngây ra như phỗng.
Anh không cần cô? Anh chỉ yêu chính mình? Những lời này không phải là sự thật. Tòan bộ thế giới đều biết anh có bao nhiêu để ý cô, nếu không, sao anh lại đế ý tất cả những người bên cạnh muốn theo đuổi cô, luôn nghĩ biện pháp bảo vệ người mà anh yêu nhất.
cô nói như vậy, không công bằng với anh.
Anh đuổi theo cô, muốn giải thích: “Yến…”
“Đừng nói gì cả, hiện giờ đứng nói chuyện vói em, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh.”
Từ lúc đó chiến tranh lạnh bắt đầu
Sáng sớm, cô không hề chuẩn bị bữa sáng cho anh liền tự mình xuất môn. Về đến nhà, thấy anh ở đâu cô sẽ không đi tới chỗ đó, buổi tối, cô không đuổi anh đi ngủ phòng khách, nhưng cô lại tự cầm gối và chiếc chăn sang phòng khách ngủ.
Hai buổi tối cô đều như vậy, Phàn Quân Nhã biết lần này cô tức giận rất nhiều, sẽ không dễ dàng hết giận, vì thế anh tự cầm gối hướng phòng khách để ngủ.
cô không nói một lời với anh. Vô luận anh cố ý chọc ghẹo cô thế nào, cô cũng quyết tâm chiến tranh lạnh với anh. Vì thế anh lại thay đổi cách khác, bắt đầu chế tạo một ít tình huống để cô chú ý. Sau đó cô nhận được điện thoại của công ty gọi tới , Tiết Thư Yến rốt cục phá vỡ trầm mặc.
“Anh gặp chuyện gì sao? Công ty nói anh gần đây hay mất tập trung, liên tiếp phạm phải sai lầm? Ngay cả thời gian chụp hình hàng tháng cũng có thể nhớ lầm.” Như vậy thì hình như thái quá rồi,chẳng nhẽ không nghĩ tiếp tục công việc?
Vô luận cô tức giận như thế nào, vẫn không thể không quan tâm tới anh.
Anh cẩn thận giấu đi tươi cười khi đạt được cái mình muốn, nhún nhún vai đáp trả: “Phải không? Có thể gần đây ngủ không ngon, nên tinh thần mất tập trung một chút.”
Câu này có ý ngầm là: ai bắt em chiến tranh lạnh với anh, hại anh tâm tình không tốt, không thể chuyên tâm công tác.
Tiết Thư Yến phát hiện, thần kinh bị buộc chặt tới cực hạn, đã đến giới hạn bị đứt banh ra.
Mặt cô trầm xuống: “Anh định đem tiền đồ của chính mình mang ra đùa giỡn hay sao?”
“không phải. Nhưng là tiền đồ với đồ vật này nọ, thật ra chỉ có em mới là có ý nghĩa với anh.” Anh là vì cô, mới cố gắng như vậy, nếu cô không cần, anh mất đi hết thảy anh cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Những lời này, thành công dồn ép và làm sụp đổ một cọng rơm rạ cuối cùng: “Ý của anh là, nếu em không thuận theo ý anh, anh sẽ tiếp tục dùng cái biện pháp ngây thơ này để uy hiếp em sao? Anh như vậy cùng đứa trẻ không ăn được kẹo có gì khác nhau?”
“Đó là bởi vì anh thực sự để ý đến em.” không phải cô nói anh chỉ yêu chính mình sao? Anh có thể chứng minh, trừ em ra, cái gì anh cũng không cần.
“Đó là bởi vì anh thực sự để ý đến em.” không phải cô nói anh chỉ yêu chính mình sao? Anh có thể chứng minh, trừ em ra, cái gì anh cũng không cần.
“Phàn Quân Nhã, đủ rồi.” Lúc này cô thực sự nổi giận.
“Anh luôn miệng nói để ý tới em, nhưng mà em thực sự muốn cái gì, anh biết không? Chỉ cần không thuận theo ý của anh, anh lại giống như tiểu hài tử dùng thủ đoạn đùa bỡn để khiến người khác chú ý, sao anh không thể thành thục một chút?”
“Anh…”
Lúc này cô thật sự rất giận, hoàn toàn không cho anh cơ hội biện bạch, một hơi trút hết toàn bộ ủy khuất lâu nay ở đáy lòng: “Em có cuộc sống của em, chính là bởi vì anh mà danh dự cùng quan hệ với người khác của em đã bị anh làm thành cái dạng gì rồi? Chỉ cần người khác có hảo cảm với em, anh tựa như con chuồn chuồn bị chọc, người ta có nói sẽ theo đuổi em sao? Em cứ một lần lại một lần dễ dàng tha thứ cho anh, chính vì quá dễ dàng tha thứ, đến cuối cùng là gì? Anh thậm chí đã vung quyền đánh người.”
“Đó là bởi vì anh ta nhục nhã anh.” Vì cái gì mà cô không hỏi nguyên nhân, đã trách cứ anh chứ? “Chẳng lẽ em cho rằng, anh ta ám chỉ nói anh bằng cấp thấp, không xứng với em, anh cũng phải cười cười xoay người nói tiếng “cảm ơn đã chỉ giáo” sao?” Anh không phải là người phong độ như vậy, anh cực kì khó chịu, hơn nữa anh hoàn toàn không muốn nhẫn nhịn.
“Anh ta nói sai sao? Anh suốt ngày ồn ào không thích đọc sách, không đoán trước được sẽ có ngày hôm nay sao ? »
Phàn Quân Nhã nghe cô nói, anh bị kinh ngạc cùng chấn động : « Ngay cả em cũng nghĩ như vậy ? » Anh không xứng với cô.
« Đây là sự thật, không phải sao ? » Năm mười chín tuổi, nam nhân thứ nhất có hảo cảm với cô đã nói như vậy, cô từng cực kì tức giận, nhưng là khi con người lớn lên rồi, cũng trở nên thành thục, cô có bằng cấp cao là sự thật không thể thay đổi, cũng là một yếu tố mà người khách quan đánh giá bọn họ, chính cô để ý như thế nào cũng không thay đổi được điều này, nếu anh không thể điều chỉnh tâm tính của anh, loại sự tình sẽ phát sinh suốt ngày, cô thật sự không có nhiều tinh lực mà ứng phó với tự ti của anh.
« Em vẫn nghĩ, chỉ cần em có đủ bao dung, bốn tuổi sẽ không là vấn đề, nhưng… » cô thở dài chua sót nói : « Em đã đánh giá mình quá cao, bốn tuổi, là một khóa, tư tưởng có mức chênh lệch quá lớn, không có chung mức xuất phát của nhận thực, mỗi một lần đều làm cho em mệt mỏi quá. »
« Anh đã thực sự cố gắng mà. » Anh vội vàng nói : « Em nói anh chỉ yêu thích anh, còn nói không có chung nhận thức, ở trong lòng anh, em so với chính anh quan trọng hơn nhiều. Ít hơn em bốn tuổi không phải là anh sai, anh vẫn đem hết khả năng có thể đối thật tốt với em, bổ khuyết khoảng cách bốn năm, không để em phải chịu ủy khuất, sợ hãi em sẽ hối hận. »
Điều kiện bẩm sinh này, anh liền thua, sao anh lại sinh ra muộn hơn cô bốn năm. Nhưng mà anh toàn tâm toàn ý, trong mắt trong lòng anh đều chỉ có cô, tất cả mọi việc xoay quanh đem cô trở thành trọng tâm duy nhất trong sinh mệnh của anh. cô là người thân mật nhất với anh, cũng là thân nhân duy nhất còn trên đời của anh, trừ cô ra, cái gì anh cũng không coi trọng. cô không cảm giác đươc sao ? Vì cái gì luôn đưa ra sự chênh lệch bốn tuổi đó không tha ?
cô nhắm mất lại, mệt mỏi dựa vào đầu giường : « Sao anh không nghĩ tới, rốt cuộc em thực sự muốn cái gì ? Mà không phải dùng phương thức anh muốn, mà anh cho là tốt với em . »
Dùng phương thức mà cô muốn, mà không phải phương thức mà anh muốn.
Cho nên, phương thức anh dùng trước kia, không phải cái mà cô muốn.
Vậy cô muốn cái gì ?
« Quân Nhã, tình cảm của anh quá sâu nặng, lưng em không thể đeo nổi. »
cô… nói những lời này là có ý gì ?
Anh nín thở, không dám hỏi ra lời, lo sợ cùng nghi hoặc nhìn cô.
cô im lặng suy ngẫm, thật lâu, thật lâu sau, cho tới khi không khí ngưng trệ lại, ngực anh đau đớn như hô hấp không thông, cô có động tác, đứng dậy kéo ngăn tủ ra, lấy cuốn sổ tiết kiệm mà ngày trước anh giao cho cô, thở dài nhỏ gần như không nghe thấy… « Em nghĩ, chúng ta vẫn nên chia tay đi. »
cô thật sự muốn vậy.
Ngay cả sổ tiết kiệm đều trả cho anh, không cãi nhau cũng không xúc động, cô là người không làm việc theo cảm xúc, cô thực sự muốn chia tay với anh.
Lĩnh ngộ được điểm này, trái tim bị đánh một đòn nghiêm trọng, anh đau đớn không thể nói một lời.
« Em căn bản… chưa từng yêu anh. » Mới có thể nói lời chia tay dễ dàng như vậy.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn coi anh là đứa nhỏ mà đối đãi, và là một gánh nặng, một đứa em trai, một cái cọc ân tình mà cô không thể buông bỏ.
Nhưng anh không nghĩ như vậy, từ năm sáu tuổi ấy, anh kiên trì không gọi cô một tiếng chị nào, anh còn thật sự đem cô trở thành một nửa kia ở tương lai của mình mà đối đãi, từng giọt từng giọt tỉnh cảm tích lũy lại dần dần..
Anh thậm chí cảm thấy được, vấn đề lớn nhất giữa hai người, căn bản không phải sự chênh lệch bốn năm, mà là độ dày tình cảm có sự chênh lệch quá lớn, như lòng sông với mặt biển vậy.
“Bốn tuổi chỉ là lấy cớ, trọng điểm là căn bản em không thương anh, khó trách nói thế nào em đều không chịu có đứa nhỏ, vô luận anh yêu cầu như thế nào… Có lẽ, em đã muốn nói những câu này từ lâu đi.”
cô chấn động cùng kinh ngạc, ngửa đầu, trừng mắt nhìn anh.
“không đúng sao?” Anh đang đợi, đợi cô phủ nhận, đợi lời giải thích của cô.
Nhưng mà, không có…
cô trầm mặt xuống, dùng ngữ điệu thật lạnh lùng nói: “đi ra ngòai!”
cô không phủ nhận…
Tâm của anh, còn lạnh hơn cả cô.
“không cần em nói.” Lần đầu tiên, khi cô đang sinh khí, anh không cố nịnh bợ lấy lòng, tức giận xoay người rời đi, không khống chế được lực đẩy cánh cửa khiến cánh cửa bị rung mạnh.
Đây là lần đầu tiên anh tức giận cô.
Phát hiện ra chuyện như vậy, anh không thể nào khống chế cơn giận.
một khắc kia, anh thật sự oán giận cô vô tình. Anh đã cố gắng nhiều như vậy, cô vẫn không có một chút tình cảm cho anh, anh thật sự không đáng được người yêu thương sao? một lần lại một lần hồi tưởng, anh phát hiện, cho tới bây giờ, cô thật sự chưa từng nói một lời yêu thương với anh, cho tới nay, chỉ có mình anh tự mình đa tình…
Nghĩ mà đã nhụt chí vô cùng.
Anh ngồi xổm ở đầu phố bên ngoài cửa, dựa vào cột đèn đường, suy sụp mà suy nghĩ. Dù sao không có ai để ý, thà trúng độc ô- xít- các- bon chết quách đi cho rồi.
Sau đó, một tiếng, hai tiếng,… Hơn nửa đêm, anh ngồi xổm ở đó.
Theo thời gian trôi qua, tức giận chậm rãi mất đi, sau đó theo mỗi phút, biến thành cứ mười giây một lần, nhìn vào chiếc di động.
không bị hỏng, tín hiệu bình thường, pin vẫn đầy, nhưng mà nó lại không phát ra tiếng vang.
Ngày trước, nếu anh nửa đêm không về nhà, cô nhất định sẽ gọi điện thoại quan tâm anh. hiện tại không nghe thấy, không hỏi han, cô thật sự không để ý đến anh sao?
Sau khi hết giận, anh lại trở lên hoảng hốt. Nếu trong cuộc sống của anh mà không có cô… Anh không thể nào tưởng tượng được cuộc sống như vậy, cho dù đã nhận ra tình cảm chân thực, anh vẫn không muốn buông cô ra… Chỉ là, anh thật vô dụng, cô không yêu anh cũng không sao, chỉ cần anh yêu cô thế là đủ rồi. Nhưng mà… Vì cái gì mà cô không cần anh? Trừ bỏ việc anh nhỏ tuổi hơn cô, cái khác đều tốt cả mà.
Anh không chơi bài bạc, không chơi gái, chỉ khi nào phiền muộn lắm anh mới hút một điếu thuốc lá, không có thói quen xấu gì.
Anh rất chung thủy, ngay cả nhìn nữ nhân khác anh còn không thèm, không cần lo lắng anh ăn vụng bên ngoài
Anh đi tới đâu đều báo cáo cho cô, mỗi ngày ngoan ngoãn về nhà không để cô phải lo lắng, kiếm được tiền đều nộp cho cô mà…
Diện mạo của anh không kém, thống nhất các tin tức khắp nơi, đưa ra kết luận trọng tâm, anh là một người rất dễ nhìn, sẽ không làm cho cô bẽ mặt khi ra ngoài.
Tùy tiện cân nhắc một số điều kiện đều thấy được chính mình rất được, cô còn muốn tìm bạn trai so với anh thông minh hơn sao?
Nếu như vậy… Tột cùng là anh đã phạm phải cái sai lầm gì mà cô không thể tha thứ, mà cô kiên định phải rời khỏi anh như vậy? thật sự đơn giản chỉ là do chênh lệch bốn tuổi sao?
cô nói, anh tính trẻ con, còn nói, gánh vác không nổi tình cảm thâm tình của anh.
Thực yêu, thực yêu cô, là không tốt sao?
Anh không hiểu, nghĩ thế nào đều không thông, vì sao tình cảm sâu nặng như vậy, hội trở thành gánh nặng mà cô không thể vác nổi, khiến cô thống khổ? Tuy rằng không hiểu vấn đề tột cùng nằm ở nơi nào, nhưng mà anh biết, anh phải thay đổi, tìm được mấu chốt của vấn đề, nếu không, anh thực sự sẽ mất cô.
Ngồi chồm hỗm ở dưới cột đèn thâu đêm khổ sở suy tư, khi sắc trời hơi hơi sáng, một đêm sương sớm làm đông lạnh cái người vô dụng nào đó, vẫn như cũ chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.
không khí sáng sớm không tồi, vài người qua đường đi mua bữa sáng, anh vỗ vỗ mông chuẩn bị đứng dậy, cũng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ (chuẩn bị về nhà). Anh đang muốn qua đường, một người lái xe đạp siêu vẹo hướng nơi này tông đến, anh thối lui từng bước, theo bản năng mà đưa tay ra phía trước kéo người đàn ông trung niên một phen.
Người đàn ông lảo đảo vài bước, ổn định thân thể, quay đầu lại, cong cong ngón cái với anh.
Đó là ngôn ngữ của người câm điếc. Ý nói “cám ơn”.
Người đàn ông không thể nói chuyện sao?
“không, không có gì.” Anh xua xua tay, không có kinh nghiệm ở chung với người câm điếc, nhất thời tùy cơ ứng đối.
Người đàn ông xuất ra cuốn sổ nhỏ cùng cái bút, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ: Cậu cãi nhau với người nhà sao?
“A?” Có rõ ràng như vậy sao? Người qua đường đều đóan được sao?
Người đàn ông cười cười, chỉ chỉ tòa nhà phía sau anh. Tôi trụ ở nơi đó. Tối hôm qua, tôi tưới hoa ở ban công, liền nhìn xuống thấy cậu ngồi xổm ở nơi này, cho nên đóan là cậu cãi nhau với người nhà, tức giận chạy tới đây?
Muốn nói ra không? Anh không nghĩ nói chuyện phiếm với một người câm điếc là một ý kiến hay.
Đối phương tiếp tục viết: Tôi không hiểu được chuyện tình cảm phức tạp của cậu, cũng không có đề nghị hay biện pháp gì cho cậu, bất quá, ngày trước tôi cũng đã từng gặp tình huống tương tự, một lần đó, khiến tôi chia tay với bạn gái kết giao lâu năm.
một câu cuối, gợi lên hứng thú của anh, nhịn không được hỏi: “Vậy ,hiện tại thế nào?”
Người đàn ông cười yếu ớt.
Đến bây giờ, chúng tôi đã kết hôn được hai mươi năm.
“Vậy sao? Chúc mừng ông.” Anh không biết có thể may mắn như vậy không.
Cậu có biết, chúng tôi đã vượt qua lần nguy cơ tình cảm đó như thế nào không?
Anh phát hiện, khi người đàn ông cười rộ lên, làm cho người đối diện cảm thấy thật ôn hòa cùng bình lặng, tóc đã có điểm những sợi bạc, khóe mắt cũng có vài nếp nhăn, đều là dấu vết năm tháng đã lưu lại, khiến cho anh tự giác đứng im lặng, kiên nhẫn đọc từng hàng chữ người đàn ông viết xuống.
Tôi đã xảy ra việc ngoài ý muốn, mất đi khả năng ngôn ngữ. Lúc đó, bà nhà của tôi đã ở bên người chiếu cố tôi, những ngày không thể nói, chỉ có thể nghe. Tại thời điểm đó, tôi mới phát hiện, tôi tự cho là hiểu bà ấy, kỳ thật căn bản không hiểu bà ấy muốn gì, tôi chỉ dùng phương thức tôi cho là đúng để yêu bà ấy thôi.
Sau khi mất đi khả năng ngôn ngữ, không có biện pháp xen mồm phản bác hay cãi nhau với bà ấy, ngược lại, lại nghe được rất nhiều lời trong lòng của bà ấy.
Có lẽ cậu sẽ cảm thấy câu nói này thật vớ vẩn, nhưng tôi thật sự cảm ơn sự cố ngoài ý muốn kia, may mắn khi tôi mất đi thanh âm, đổi về là cả đời hạnh phúc.
Cho nên… từ chỗ cậu, tôi cảm thấy được sự ủy khuất, khó hiểu, thậm chí là phẫn nộ, người trẻ tuổi, cậu còn chưa nghĩ tới, bước chân rời đi tạm thời dừng lại đi, kéo xuống tính tình của bản thân, làm thanh âm biến mất, hãy thật sự lắng nghe một thanh âm khác, hãy ngẫm lại tầm quan trọng của sự lắng nghe.
(muanhobaybay: tầm quan trọng của sự lắng nghe…)
Tầm quan trọng… của sự lắng nghe?
“Sao anh không nghĩ tới, rốt cuộc em thực sự muốn cái gỉ? Mà không phải dùng phương thức anh muốn, mà anh cho là tốt với em.”
Yến Yến cũng nói như vậy.
Kỳ thật anh cũng không để lời nói của cô tiến vào tai, mỗi lần phát sinh tranh chấp, cũng chỉ có lệ mà lừa dối như cũ, khi anh xuống nước làm nũng một chút là sẽ không có chuyện gì nữa, cô sẽ không thể tức giận lâu. Cho dù đến bây giờ, anh vẫn nghĩ một mạch, chính anh đã thực cố gắng đối tốt với cô, vì sao cô lại không cảm kích?
Nhưng mà anh đã quên hỏi, cố gắng như vậy có phải là cái cô muốn không? Có lẽ ngay từ đầu anh đã lầm phương hướng, giống như người đàn ông này nói, dùng phương thức tự mình cho là đúng để yêu đối phương.
Anh chưa bao giờ chân chính lắng nghe lời nói của cô.
Nếu cô thấy anh tính trẻ con, không đủ thành thục, thì thật sự nghĩ như vậy.
Anh bắt đầu hồi tưởng lại, trong nhà, mấu chốt mỗi lần cãi nhau với cô…
Anh suy nghĩ rất nhập thần, ngay cả việc người đàn ông rời đi lúc nào cũng không biết, giống như pho tượng đứng ở lối đi bộ, đứng tới mấy giờ liền…
Chỗ rẽ không xa…
Người đàn ông trung niên rẽ ở chỗ ngoặt, sau khi tiến vào ngõ nhỏ, mới mở miệng: “Tôi đã theo phương thức của cô nói với cậu ta, lời kịch thật dài, thật sự là khó khăn.” Từ khi người đàn ông đang là diễn viên tới nay, đây là lời thoại dài nhất.
“Ông vất vả rồi.” cô gái vỗ vai đối phương, đem thù lao đưa cho người đàn ông.
Rồi sau đó, liếc mắt quay lại nhìn pho tượng người ở đầu đường, lắc đầu cảm khái.
Tình cảnh bọn họ lúc này, cô thật sự nhìn không được, với tình hình này, dù cho họ một trăm cơ hội nữa, đem thời gian xuyên qua lúc ở phòng bếp lần nữa cũng vô dụng thôi . Hại cô muốn không nhúng tay vào không được.
Ai, vì sao số cô lại khổ như vậy…
Đứng ở cửa nhà một hồi lâu, thẳng tới khi đã chuẩn bị đủ tâm lý, Phàn Quân Nhã hít một hơi thật sâu, chuẩn bị vào nhà, sờ sờ túi tiền, mới nhớ là không mang chìa khóa.
Đắn đo một chút, thử đẩy cửa một cái, cửa liền mở ra.
cô không khóa cửa?
Anh liền hiểu rõ, cô phát hiện anh không mang chìa khóa theo sao? Vừa vào nhà, chỉ thấy cô ngồi ngay ngắn ở phòng khách, chắc là cô thức cả một đêm. Ngẫm lại, cả đêm anh cũng chưa trở về, sao cô có thể ngủ được chứ. Nhìn hình bóng cô ở trước mắt, trong lòng anh vừa ấm áp vừa tự trách. cô kỳ thực… vẫn rất để ý đến anh, chỉ là không nói ra miệng mà thôi, mà anh lại nói những lời thiếu suy nghĩ, trách cô không thương anh.
Nếu không có tình cảm, hai năm nay, chẳng nhẽ chỉ vì lòng thương xót anh mà hai người lăn lộn trên giường nhiều lần như vậy sao? một cô gái không có tình yêu với chàng trai, làm sao lại cho phép chàng trai làm chuyện đó lâu như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thực đáng giận.
cô thì cái gì cũng không nói, thấy anh trở về, nghiêm mặt lạnh đứng dậy đi vào phòng, trong chốc lát chuẩn bị để đi ra ngoài.
“Yến Yến.” Anh cầm lấy tay cô.
cô dừng lại, không quay đầu, cũng không lên tiếng trả lời.
“Thực xin lỗi. Anh nghĩ tới điều em nói, anh quả là không đủ thành thục, cho tới nay, anh vẫn trốn tránh việc đối mặt với khúc mắc của chính mình, một khi phát sinh xung đột, hay dùng cách của đứa nhỏ mà gây chuyện khiến cho người lớn chú ý, bức bách em thỏa hiệp, tạo cho em một áp lực như vậy, tha thứ cho anh hết thảy.”
“Anh đã nghĩ thật lâu, có lẽ đúng như em nói, trong tiềm thức của anh luôn có tự ti cùng quấy rối, chính anh không chịu thừa nhận, một khi có người đụng chạm tới điều cấm kỵ của anh, thì trong lòng anh liền loạn thất bát tao (rối loạn), rõ ràng anh nghĩ muốn giữ người anh để ý nhất, cuối cùng lại gây ra chuyện, đem em đẩy ra xa hơn. Anh quả thật là không xứng với em, không có bắng cấp lại có tư tưởng nông cạn ngây thơ.”
“Gây khó dễ cho em nhiều như vậy, thật sự là quá mệt mỏi. Nhưng là, liệu… em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? một lần cuối cùng, anh sẽ sửa chữa tất cả sai lầm, sẽ không tiếp tục ngây thơ chọc em phiền lòng, cũng thực sự ngồi nghe em nói chuyện, tôn trọng cảm giác của em, cố gắng làm được cái mà em muốn. Cũng không thể… không cần nhanh như vậy thất vọng về anh?”
nói xong, anh im lặng, im lặng chờ đợi quyết định của cô.
một lúc lâu sau, cô cũng không đáp lại, khi mở miệng, cô lại hỏi anh: “Anh thật sự cho rằng, em không yêu anh một chút nào sao?”
“Lúc đó anh tức giận nói lung tung, lời nói tối hôm qua anh thu hồi toàn bộ.” Anh vội vàng nói.
cô thực sự lo lắng đắn đo trong chốc lát, mới trả lời anh: “Quân Nhã, anh không cần sợ hãi em rời đi, cho dù chúng ta chia tay, sau này đều tự cưới tự gả, chúng ta sẽ vẫn là người thân, em sẽ không bỏ rơi anh, từ nay về sau không qua lại với nhau. Cho nên, chúng ta vẫn là chị em tốt, anh không cần mệt mỏi đuổi theo bước đi của em, hãy đi tìm một người thực sự phù hợp với anh, em không phải gánh vác tâm lý mang áp lực nặng nề, có lẽ như vậy, đối với anh và em đều là cách sắp xếp tốt nhất.”
“Anh…” Anh không cần người nào khác để bầu bạn, anh chỉ cần cô… Đón nhận vẻ mặt kiên định của cô, anh hiểu được, dù nói thêm cái gì nữa, cô cũng sẽ không thay đổi quyết định.
Anh thực muốn khóc… rõ ràng là một cô gái nhỏ tốt như vậy, tình cảm trân quý như vậy, lại bị cái đầu heo của anh phá hỏng.
rõ ràng anh muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại không mở miệng được. Vừa mới nói tôn trọng ý muốn của cô, anh không muốn giống quá khứ, chơi xấu rồi bức bách cô làm theo ý muốn của anh…
“Liền… như vậy sao?”
cô chần chờ một chút, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu.
Nhưng là… Trong mắt cô rõ ràng không muốn rời xa anh mà, vì cái gì lại cứ muốn chia tay? Vì sao không thể tin tưởng, anh sẽ không làm cô thương tâm nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.