Chương 49
Hòa Tiểu Thảo
09/06/2015
Nha hoàn bị Sa Lang đánh thuốc mê sau khi tỉnh lại vẫn nghi hoặc trong lòng, vì không muốn làm nàng ta cảnh giác, Bình An vẫn cắn răng ngâm mình trong thùng tắm Mã Cách Thảo, nét mặt như thường, ngoài miệng cảm thán làn da càng ngày càng trắng, trong bụng lại sợ muốn chết, chỉ lo ngâm càng lâu thì da dẻ càng mục nát, trong đầu cố gắng nghĩ đến những phương pháp giữ gìn làn da từng đọc trong sách y học.
Đến tối ngày thứ hai, Ngụy Hoằng Trạch phái người đưa tới một bộ váy màu hồng bằng tơ lụa mỏng, mặc lên người càng tôn lên làn da trẳng nõn trong suốt của nàng. Ngụy Hoằng Trạch thấy cũng không nhịn được cảm thán: Làn da thật mềm mại, nếu cắn một cái sợ rằng sẽ chảy cả ra nước. Nghĩ rồi nuốt nước miếng, bàn tay sờ từ khuôn mặt của Bình An xuống bên dưới cần cổ tinh tế, khi ngón tay lướt qua xương quai xanh trơn bóng, bên trên lớp da hiện lên một vệt hồng, thật là mỏng, trước đó không một ai có được làn da mỏng manh non mềm như thế, xem ra đây là một thuốc dẫn tốt.
Bình An có cảm giác đau đớn khi ngón tay lướt qua làn da, thô ráp như hạt cát chạm vào, vô cùng khó chịu. Nàng biết nguyên nhân là vì mình đã ngâm trong Mã Cách Thảo. Đúng như Sa Lang nói, ngâm Mã Cách Thảo lâu dài, làn da sẽ mỏng như cánh ve, khẽ chạm vào liền rách.
Ngụy Hoằng Trạch sợ làm tổn thương tới da Bình An, không nỡ bịt hai mắt nàng lại, chỉ cho người chùm tấm vải đen lên đầu rồi dắt nàng xuống tầng hầm ngầm. Cũng như lần trước, khi bỏ vải đen ra, Bình An đã đứng ở dưới tầng hầm rồi, nàng không rõ Sa Lang có đi theo phía sau hay không.
"Thiếu gia, vì sao mỗi lần đều chỉ có hai chúng ta, không thấy những người khác? Có phải đều đứng canh chừng ở cửa không?" Bình An cố tình hỏi như vậy. Nếu trong tầng hầm ngầm có giấu quân lương, vậy vì sao Ngụy Hoằng Trạch có thể dễ dàng đi vào mà lại không có quan binh gác cửa.
"Ngươi yên tâm." Ngụy Hoằng Trạch tưởng Bình An lo lắng bị người khác làm phiền liền nói: "Sẽ không có người nào vào đây quấy rầy nhã hứng của chúng ta, ta đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi."
Nói như vậy, chắc Ngụy Hoằng Trạch đã né tránh tất cả tai mắt của ngươi khác rồi, cũng đúng, hắn đường đường là thiếu gia nhà họ Ngụy, muốn ra vào tầng ngầm Ngụy gia còn không dễ dàng sao. Hơn nữa, nơi này vô cùng bí mật, chính là nơi thích hợp nhất để làm chuyện xấu.
"Đến đây, ta cho ngươi xem thứ này." Trên gương mặt Ngụy Hoằng Trạch không che giấu được sự vui vẻ, ý cười ấy càng làm sống lưng Bình An lạnh toát. Hắn dẫn nàng đến một góc, trên bức tường treo một ngọn đèn, tia sáng leo lắt. Ở một góc tường có treo một chiếc vòng sắt lớn, trên đó rủ xuống hai chiếc xích sắt cỡ bằng cổ tay, nhìn theo xuống dưới thì thấy trên mặt đất có một vật thể to lớn màu đen đang khe khẽ di động, nghe thấy có động tĩnh, vật thể màu đen kia ngẩng đầu lên, đôi mắt to lóe lên màu xanh lục âm u đáng sợ.
"Đây là con gì?" Bình An vừa nhìn thấy con này liền run rẩy.
Ngụy Hoằng Trạch chẳng biết lấy từ chỗ nào ra một túi vải, mở ra ném một đống xương thịt máu chảy tóc tách về phía con vật đen kia. Con vật đen kia nhanh nhẹn ngẩng lên, lộ ra cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn chộp lấy đống thịt chậm dãi nhai nuốt.
"Đây là Tất Báo, là con thú mà ta đặc biệt cho người đưa về từ Bắc Mạc, chơi rất vui, lát nữa để nó chơi cùng chúng ta thế nào?"
Ngụy Hoằng Trạch quay đầu lại cười, Bình An không ngừng lui về phía sau. "Nó chơi thế nào?" Nụ cười cứng ngắc, miệng cũng nói không lưu loát.
"Ngươi xem cái xích sắt này!" Ngụy Hoằng Trạch không che giấu được sự hưng phấn, kéo lấy dây xích thô chắc kia, Tất Báo đang nằm dưới đất đành miễn cưỡng di động theo xích sắt, có thể nhìn ra là nó không hề công kích Ngụy Hoằng Trạch. "Ở tầng khác có một cơ quan có thể tháo dây xích này. Nếu đến lúc đó ngươi không tìm được ta, ta sẽ mở chốt xích sắt." Quang mang trong mắt hắn cũng lạnh lùng vô tình hệt như Tất Báo, Bình An thật muốn chạy tới bóp chết hắn. Nhưng Ngụy Hoằng Trạch không cho nàng cơ hội này, hắn vừa dứt lời, thân hình lóe lên bước vào trong ám đạo bên cạnh.
Ngụy Hoằng Trạch chưa từng chơi trò nào kích thích như thế. Hắn không kịp chờ đợi muốn mở xích sắt của Tất Báo, hắn muốn Bình An chạy trối chết, muốn nàng chạy như điên, muốn máu tươi nàng sôi trào, hắn muốn làn da non mịn của nàng, muốn máu xử nữ thơm ngon của nàng sôi trào.
Địa đồ, trong lòng Bình An hung hăng mắng một câu, hắn không có cho nàng địa đồ. Trong mê cung phức tạp này, không có địa đồ giống như người mù vậy. Nàng cắn răng, dựa theo trí nhớ đi tìm chỗ con suối ở góc đông nam, tìm được con suối nàng có thể xác định được đại khái phương hướng, kết hợp địa hình trong trí nhớ với "Bát Trạch Kinh Thuật" xây dựng lại địa đồ.
Không biết có phải vì con Tất Báo kia không, Bình An có phần hoảng hốt, vòng vo mấy vòng mới tìm được chỗ con suối. Nàng bẻ một mẩu đá nhỏ bên cạnh con suối, đếm ám đạo xung quanh, nhanh chóng vẽ mấy nét lên tường.
Lúc cơ bản xác định được phương hướng thì chợt nghe tiếng bánh răng vang lên cách đó không xa, tiếp đó chính là tiếng xích sắt di động, tiếng hưng phấn của dã thú gầm vang từ trong tầng hầm.
Trống ngực Bình An đập kịch liệt, nàng nhanh chóng đi qua bậc thang vào tầng tiếp theo, chạy thẳng tới hướng ám đạo góc đoong nam….
Tới khi tìm được con suối ở tầng thứ ba rồi để lại ký hiệu, thể lực Bình An đã không chống đỡ nổi, không chỉ là thể lực, cả tâm lực cũng hao phí không ít, không biết Sa Lang đi vào có thể thấy được ký hiệu nàng để lại hay không. Nàng tựa vào bức tường ám đạo thở hổn hển, một mùi máu tanh đặc biệt của dã thú trong không khí xộc thẳng vào mũi. Nàng cả kinh, vừa định rời đi thì thấy phía trước có bóng đen loé lên, đôi mắt xanh lục âm u lập loè trong bóng đêm.
Không chút do dự, Bình An xoay người chạy ra ngoái ám đạo. Tiếng gió rít do Tất Báo thoăn thoắt đuổi theo thổi vù vù qua tai. Ra khỏi ám đạo là mật thất, băng qua mật thất là bậc thang nối tiếp nhau, nàng cố gắng chạy về phía trước. Còn chưa chạy được một nửa, phía sau có luồng khí vồ tới, theo phản xạ nàng né sang bên cạnh, tiếp đó xoay người, Tất Báo không dừng lại lao tới trước, móng nhọn cào rách ống tay áo của Bình An. Nó nhanh chóng ổn định thân hình, quay lại nhe nanh ra nhìn chằm chằm vào nàng, chân sau lấy đà ra vẻ chuẩn bị vồ tới. Đồng tử Bình An co lại, tránh né đã không kịp, đành phải giơ tay lên đỡ. Chợt nghe bên tai có tiếng huýt sáo, Tất Báo thu lại thế tiến công, nhìn Bình An mấy lần, lui về phía sau.
Nguỵ Hoằng Trạch bước ra từ nơi u tối, cười âm hiểm nói với Bình An vẫn chưa tỉnh hồn: “Yên tâm, có ta ở đây, nó sẽ không làm tổn thương ngươi.” Vừa nói vừa huýt sáo, Tất Báo liền lủi vào ám đạo, chẳng biết đi đâu.
“Chắc chưa hù doạ đến ngươi chứ!” Giọng điệu của Nguỵ Hoằng Trạch dịu dàng khác thường, đi đến nâng Bình An dậy, ánh mắt tràn đầy dục vọng, miệng sát lại gần như muốn âu yếm.
Bình An khéo léo tránh khỏi, tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, phớt lờ sự không vui của hắn nói: “Ta dẫn ngài đi đến một nơi thú vị.”
“Ồ?” Nguỵ Hoằng Trạch ngăn lại sự khó chịu trong lòng, rất có hứng thú với lời nàng nói, nên biết nơi này là địa bàn của hắn, có chỗ hay nào mà hắn lại không biết.
Bình An nở nụ cười thần bí dẫn hắn tới chô cửa sắt của tầng tiếp theo, chỉ vào bên trong nói: “Thiếu gia, chúng ta vào trong này chơi thế nào?”
“Bên trong này không phải là nơi ngươi có thể vào.” Nguỵ Hoằng Trạch tiến lên ôm lấy Bình An. “Chúng ta chơi ngoài này đã vui rồi.”
“Theo nô tỳ đi, vào bên trong đi thiếu gia.” Bình An đè nén cảm giác buồn nôn trong bụng, nửa đẩy nửa kéo hắn làm nũng.
“Đã nói không thể vào.” Gương mặt Nguỵ Hoằng Trạch lạnh xuống, nâng đầu Bình An lên. “Đừng có giở trò gì với ta!”. Thấy nụ cười của nàng ngưng lại trên môi, nói chậm lại: “Không phải ta không thương ngươi, ta cũng không có chìa khoá. Ngoan, chúng ta chơi chỗ này thôi…. Cũng may không làm da của ngươi bị thương.” Đôi tay xoa nhẹ lên cánh tay áo bị Tất Báo làm rách một đoạn của Bình An.
“Thiếu gia….”
Bình An muốn né đi, lại bị Nguỵ Hoằng Trạch thô lỗ giữ lại, lạnh lùng nói: “Đừng có không biết điều.”
“Ta không có… Ta chỉ muốn hỏi, ‘con chuột’ lần trước đâu? Thiếu gia đã cho người mang ra ngoài rồi sao?” Tươi cười của Bình An đã vô cùng cứng ngắc, nét mặt lộ ra tia không vui.
“Sao thế, ghen à?” Nguỵ Hoằng Trạch mang theo nụ cười trêu tức nói: “Loại hàng đó thiếu gia ta sao có thể để vào mắt? Chính là thứ vừa rồi ta cho Tất Báo ăn.”
Bình An nhịn xuống cơn sôi sục trong bụng, không chống cự lại Nguỵ Hoằng Trạch nữa, dính vào lồng ngực hắn, mắt lại nhìn xung quanh tường đá, đôi mắt đột nhiên hiện lên sát khí, trên mặt lại lộ ra nụ cười, giơ tay ôm lấy cổ Nguỵ Hoằng Trạch xoay một vòng: “Thiếu gia, người thích nô tỳ sao?” Vừa hỏi vừa không dễ phát hiện đẩy hắn lại gần bức tường.
“Đương nhiên là thích.” Trong lòng Nguỵ Hoằng Trạch nhảy nhót.
“Người thấy đôi mắt nô tỳ đẹp, hay là cái mũi đẹp?” Vừa nói vừa dò dẫm tìm kiếm bức tường phía sau hắn, nhưng không ngờ Nguỵ Hoằng Trạch lại ôm Bình An xoay một vòng, đè cả người nàng vào tường, sốt ruột khó nén muốn lột y phục trên người nàng ra.
“Đều đẹp, thiếu gia ta đều thích hết.”
“Thế nhưng ta không thích!” Từ ‘thích’ còn chưa dứt, cây trâm cài đầu sắc nhọn đã cắm vào cổ Nguỵ Hoằng Trạch. Bình An rút trâm ra lại đâm thêm một kích nữa, động tác nhanh nhẹn mà lưu loát.
Tới khi Nguỵ Hoằng Trạch phục hồi lại tinh thần thì Bình An đã rút trâm ra chuẩn bị lần tập kích thứ ba nhưng lại bị hắn mạnh mẽ tránh đi, do dùng lực khiến máu tươi trên cổ phun trào ra ngoài. Hắn trừng to cặp mắt âm độc nhìn Bình An, đột nhiên cười lạnh, vòng ngón tay lại rồi đưa lên miệng.
Bình An cả kinh, giơ trâm lên muốn ngăn cản thì đã không kịp, chỉ nghe vài tiếng huýt sáo vang dội phát ra từ miệng của Nguỵ Hoằng Trạch.
“Tiện nhân! Dám ám toán ta! Ta muốn ngươi chết không được tử tế!” Nguỵ Hoằng Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ mong sao ăn sống nuốt tươi Bình An.
“Ngươi làm nhiều việc ác, ngươi mới không được chết tử tế!” Động tác của Bình An nhanh như gió, lấn người tiến lên tóm lấy cổ Nguỵ Hoằng Trạch, máu tươi từ miệng vết thương phun lên tường đá.
Nguỵ Hoằng Trạch không ngờ sức lực của Bình An lại lớn như thế, bắt lấy tay nàng muốn hất ra thì lại bị cây trâm đâm thủng lòng bàn tay, hắn đau đớn kêu la thảm thiết, vừa chửi bới vừa móc chuỷ thủ (dao găm) chuẩn bị sẵn trong ngực ra, muốn vung tới đâm Bình An thì bị nàng nhanh nhạy tránh thoát, ngược lại động tới vết thương trên cổ của hắn. Dường như máu đã chảy vào khí quản, hắn ho khan liên tục, phun ra mấy búng máu.
Nhìn dáng vẻ không chống đỡ nổi của hắn, Bình An cười lạnh: “Đây là báo ứng của ngươi, cây trâm này vốn chuẩn bị cho ngươi đấy.” Nàng biết nàng vào đây không được mang theo bất cứ thứ gì sắc nhọn, nàng cũng không có thời gian đâu mà mài một cây trâm nhọn cả. Ngày đó Bình An bị nữ tử kia dùng trâm đâm vào vai bị thương, sau khi đánh ngất nàng ta liền lẽn giấu cây trâm trong khe hở của vách tường, sợ nó cứa vào tay còn đặc biệt xé một đoạn vải ra quấn vào đầu nhọn.
“Cây trâm này vốn do nàng ta chuẩn bị cho ngươi!” Bình An ngồi xổm nhìn vẻ mặt đau đớn của Nguỵ Hoằng Trạch, giơ trâm lên đâm vào cổ họng hắn, thấy hắn trợn to mắt không phát ra được bất cứ âm thanh gì, nàng đoạt lấy chuỷ thủ trong tay hắn, tìm kiếm trên người hắn, không có chìa khoá, chỉ có một khối lệnh bài.
Một trận gió lạnh đánh úp tới từ phía sau, nàng mới nhớ tới con Tất Báo kia, chết tiệt! Bình An chợt nghiêng người, cầm chuỷ thủ đâm ra phía sau.
“Mưu sát thân phu (chồng) hả?” Là Sa Lang.
“Sao giờ ngươi mới đến hả?” Bình An vừa mừng vừa sợ, nhìn ra phía sau hắn. “Cẩn thận, phía trên có một con Tất Báo.”
“Tất Báo? Tiểu gia ta bản lãnh khác thì không có, nhưng từ nhỏ cưới Tất Báo mà lớn lên, con báo kia đã sớm bị ta đập vỡ xương rồi.” Nói xong còn đắc ý móc cái chìa khoá ở bên hông ra, “Ta lấy được cái này.”
Hắn nói cho Bình An, hắn vốn một mạch đi theo Nguỵ Hoằng Trạch tới một căn nhà hẻo lánh, chỗ đó có năm sáu quan binh canh gác, chỉ thấy Nguỵ Hoằng Trạch tiến lên không biết nói cái gì với chúng rồi được chúng cho vào trong. Sa Lang ở bên ngoài lượn quanh một vòng, đánh ngã mấy tên quan binh, lại tìm được chìa khoá trên người của một tên trong đó rồi mới đi vào đây. Lúc mới vào hắn cũng có chút choáng váng đầu óc, cũng may còn nhớ Bình An đã nói góc đông nam có con suối, lúc này mới phát hiện ký hiệu mà Bình An để lại trên tường, từng bước đi tới tận đây.
“Hắn chết rồi ạ?” Sa Lang nhìn Nguỵ Hoằng Trạch nằm chết dưới đất có hơi kinh ngạc.
“Hắn vốn đáng chết.” Bình An thản nhiên nói, ngay cả chính nàng cũng không ngờ khi nàng nói ra những lời này lại bình tĩnh đến thế.
Sự thương cảm chợt loé lên trong mắt Sa Lang, sau đó lại cười hì hì tiến lên ôm lấy vai của Bình An: “Yên tâm yên tâm, sau này sẽ không bao giờ để ngươi gặp phải chuyện như vậy nữa, chờ ra ngoài, sau này chúng ta sẽ ăn ngon uống cay.” Hắn còn nhớ khi lần đầu tiên gặp nàng, lúc đó mắt nàng đỏ lừ nói với hắn, nàng chỉ muốn sống thật tốt, ai cũng đừng mong hại nàng. Khi đó nàng rất quật cường, tay cầm con dao nhỏ run rẩy dữ dội, nói chuyện cũng thở không ra hơi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng hôm nay, mặc dù hắn không chứng kiến tình cảnh vừa rồi, nhưng có thể tưởng tượng ra nàng đã giơ tay đâm xuống thế nào, động tác nhanh nhẹn liền mạch ra sao, sau đó bình thản đáp lại lời hắn. Tính tình của nàng không phải trời sinh đã kiên cường, chỉ là không có người nào ở bên cạnh bảo vệ, sau đó buộc lòng phải bước từng bước trưởng thành, giống như Ngọc Nhi.
Nghĩ đến Ngọc Nhi, trong ngực Sa Lang ẩn ẩn đau đớn.
“Không chút đứng đắn!” Bình An nói với Sa Lang nhiều nhất là lời này, nàng đẩy hắn ra, cầm chìa khoá trong tay hắn, thử mấy lần rốt cuộc đã mở được cửa sắt, hai người cầm đèn bước vào trong.
“Quả nhiên là ở đây!” Bình An không kiềm chế được sự kích động trong lòng, nhìn qua Sa Lang, có thể thấy được hắn cũng vô cùng mừng rỡ.
“Trước mắt làm sao đây?” Nàng hỏi hắn.
Sa Lang nhìn nàng: “Đốt! Không thì còn thế nào, cũng chẳng thể chuyển đi được. Mau nhanh lên, ta sợ người bên ngoài đã phát hiện ra chúng ta rồi!”
Hai người lập tức hành động, không khí ở đây khô hanh, rất thích hợp dẫn lửa, chỉ cần xếp chúng lại, thêm dầu đèn, tức khắc sẽ có hoả hoạn. Hai người chuẩn bị xong, Sa Lang ném đuốc, kho thóc lập tức bốc lên ánh lửa, hắn kéo Bình An chạy ra ngoài.
Đến tối ngày thứ hai, Ngụy Hoằng Trạch phái người đưa tới một bộ váy màu hồng bằng tơ lụa mỏng, mặc lên người càng tôn lên làn da trẳng nõn trong suốt của nàng. Ngụy Hoằng Trạch thấy cũng không nhịn được cảm thán: Làn da thật mềm mại, nếu cắn một cái sợ rằng sẽ chảy cả ra nước. Nghĩ rồi nuốt nước miếng, bàn tay sờ từ khuôn mặt của Bình An xuống bên dưới cần cổ tinh tế, khi ngón tay lướt qua xương quai xanh trơn bóng, bên trên lớp da hiện lên một vệt hồng, thật là mỏng, trước đó không một ai có được làn da mỏng manh non mềm như thế, xem ra đây là một thuốc dẫn tốt.
Bình An có cảm giác đau đớn khi ngón tay lướt qua làn da, thô ráp như hạt cát chạm vào, vô cùng khó chịu. Nàng biết nguyên nhân là vì mình đã ngâm trong Mã Cách Thảo. Đúng như Sa Lang nói, ngâm Mã Cách Thảo lâu dài, làn da sẽ mỏng như cánh ve, khẽ chạm vào liền rách.
Ngụy Hoằng Trạch sợ làm tổn thương tới da Bình An, không nỡ bịt hai mắt nàng lại, chỉ cho người chùm tấm vải đen lên đầu rồi dắt nàng xuống tầng hầm ngầm. Cũng như lần trước, khi bỏ vải đen ra, Bình An đã đứng ở dưới tầng hầm rồi, nàng không rõ Sa Lang có đi theo phía sau hay không.
"Thiếu gia, vì sao mỗi lần đều chỉ có hai chúng ta, không thấy những người khác? Có phải đều đứng canh chừng ở cửa không?" Bình An cố tình hỏi như vậy. Nếu trong tầng hầm ngầm có giấu quân lương, vậy vì sao Ngụy Hoằng Trạch có thể dễ dàng đi vào mà lại không có quan binh gác cửa.
"Ngươi yên tâm." Ngụy Hoằng Trạch tưởng Bình An lo lắng bị người khác làm phiền liền nói: "Sẽ không có người nào vào đây quấy rầy nhã hứng của chúng ta, ta đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi."
Nói như vậy, chắc Ngụy Hoằng Trạch đã né tránh tất cả tai mắt của ngươi khác rồi, cũng đúng, hắn đường đường là thiếu gia nhà họ Ngụy, muốn ra vào tầng ngầm Ngụy gia còn không dễ dàng sao. Hơn nữa, nơi này vô cùng bí mật, chính là nơi thích hợp nhất để làm chuyện xấu.
"Đến đây, ta cho ngươi xem thứ này." Trên gương mặt Ngụy Hoằng Trạch không che giấu được sự vui vẻ, ý cười ấy càng làm sống lưng Bình An lạnh toát. Hắn dẫn nàng đến một góc, trên bức tường treo một ngọn đèn, tia sáng leo lắt. Ở một góc tường có treo một chiếc vòng sắt lớn, trên đó rủ xuống hai chiếc xích sắt cỡ bằng cổ tay, nhìn theo xuống dưới thì thấy trên mặt đất có một vật thể to lớn màu đen đang khe khẽ di động, nghe thấy có động tĩnh, vật thể màu đen kia ngẩng đầu lên, đôi mắt to lóe lên màu xanh lục âm u đáng sợ.
"Đây là con gì?" Bình An vừa nhìn thấy con này liền run rẩy.
Ngụy Hoằng Trạch chẳng biết lấy từ chỗ nào ra một túi vải, mở ra ném một đống xương thịt máu chảy tóc tách về phía con vật đen kia. Con vật đen kia nhanh nhẹn ngẩng lên, lộ ra cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn chộp lấy đống thịt chậm dãi nhai nuốt.
"Đây là Tất Báo, là con thú mà ta đặc biệt cho người đưa về từ Bắc Mạc, chơi rất vui, lát nữa để nó chơi cùng chúng ta thế nào?"
Ngụy Hoằng Trạch quay đầu lại cười, Bình An không ngừng lui về phía sau. "Nó chơi thế nào?" Nụ cười cứng ngắc, miệng cũng nói không lưu loát.
"Ngươi xem cái xích sắt này!" Ngụy Hoằng Trạch không che giấu được sự hưng phấn, kéo lấy dây xích thô chắc kia, Tất Báo đang nằm dưới đất đành miễn cưỡng di động theo xích sắt, có thể nhìn ra là nó không hề công kích Ngụy Hoằng Trạch. "Ở tầng khác có một cơ quan có thể tháo dây xích này. Nếu đến lúc đó ngươi không tìm được ta, ta sẽ mở chốt xích sắt." Quang mang trong mắt hắn cũng lạnh lùng vô tình hệt như Tất Báo, Bình An thật muốn chạy tới bóp chết hắn. Nhưng Ngụy Hoằng Trạch không cho nàng cơ hội này, hắn vừa dứt lời, thân hình lóe lên bước vào trong ám đạo bên cạnh.
Ngụy Hoằng Trạch chưa từng chơi trò nào kích thích như thế. Hắn không kịp chờ đợi muốn mở xích sắt của Tất Báo, hắn muốn Bình An chạy trối chết, muốn nàng chạy như điên, muốn máu tươi nàng sôi trào, hắn muốn làn da non mịn của nàng, muốn máu xử nữ thơm ngon của nàng sôi trào.
Địa đồ, trong lòng Bình An hung hăng mắng một câu, hắn không có cho nàng địa đồ. Trong mê cung phức tạp này, không có địa đồ giống như người mù vậy. Nàng cắn răng, dựa theo trí nhớ đi tìm chỗ con suối ở góc đông nam, tìm được con suối nàng có thể xác định được đại khái phương hướng, kết hợp địa hình trong trí nhớ với "Bát Trạch Kinh Thuật" xây dựng lại địa đồ.
Không biết có phải vì con Tất Báo kia không, Bình An có phần hoảng hốt, vòng vo mấy vòng mới tìm được chỗ con suối. Nàng bẻ một mẩu đá nhỏ bên cạnh con suối, đếm ám đạo xung quanh, nhanh chóng vẽ mấy nét lên tường.
Lúc cơ bản xác định được phương hướng thì chợt nghe tiếng bánh răng vang lên cách đó không xa, tiếp đó chính là tiếng xích sắt di động, tiếng hưng phấn của dã thú gầm vang từ trong tầng hầm.
Trống ngực Bình An đập kịch liệt, nàng nhanh chóng đi qua bậc thang vào tầng tiếp theo, chạy thẳng tới hướng ám đạo góc đoong nam….
Tới khi tìm được con suối ở tầng thứ ba rồi để lại ký hiệu, thể lực Bình An đã không chống đỡ nổi, không chỉ là thể lực, cả tâm lực cũng hao phí không ít, không biết Sa Lang đi vào có thể thấy được ký hiệu nàng để lại hay không. Nàng tựa vào bức tường ám đạo thở hổn hển, một mùi máu tanh đặc biệt của dã thú trong không khí xộc thẳng vào mũi. Nàng cả kinh, vừa định rời đi thì thấy phía trước có bóng đen loé lên, đôi mắt xanh lục âm u lập loè trong bóng đêm.
Không chút do dự, Bình An xoay người chạy ra ngoái ám đạo. Tiếng gió rít do Tất Báo thoăn thoắt đuổi theo thổi vù vù qua tai. Ra khỏi ám đạo là mật thất, băng qua mật thất là bậc thang nối tiếp nhau, nàng cố gắng chạy về phía trước. Còn chưa chạy được một nửa, phía sau có luồng khí vồ tới, theo phản xạ nàng né sang bên cạnh, tiếp đó xoay người, Tất Báo không dừng lại lao tới trước, móng nhọn cào rách ống tay áo của Bình An. Nó nhanh chóng ổn định thân hình, quay lại nhe nanh ra nhìn chằm chằm vào nàng, chân sau lấy đà ra vẻ chuẩn bị vồ tới. Đồng tử Bình An co lại, tránh né đã không kịp, đành phải giơ tay lên đỡ. Chợt nghe bên tai có tiếng huýt sáo, Tất Báo thu lại thế tiến công, nhìn Bình An mấy lần, lui về phía sau.
Nguỵ Hoằng Trạch bước ra từ nơi u tối, cười âm hiểm nói với Bình An vẫn chưa tỉnh hồn: “Yên tâm, có ta ở đây, nó sẽ không làm tổn thương ngươi.” Vừa nói vừa huýt sáo, Tất Báo liền lủi vào ám đạo, chẳng biết đi đâu.
“Chắc chưa hù doạ đến ngươi chứ!” Giọng điệu của Nguỵ Hoằng Trạch dịu dàng khác thường, đi đến nâng Bình An dậy, ánh mắt tràn đầy dục vọng, miệng sát lại gần như muốn âu yếm.
Bình An khéo léo tránh khỏi, tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, phớt lờ sự không vui của hắn nói: “Ta dẫn ngài đi đến một nơi thú vị.”
“Ồ?” Nguỵ Hoằng Trạch ngăn lại sự khó chịu trong lòng, rất có hứng thú với lời nàng nói, nên biết nơi này là địa bàn của hắn, có chỗ hay nào mà hắn lại không biết.
Bình An nở nụ cười thần bí dẫn hắn tới chô cửa sắt của tầng tiếp theo, chỉ vào bên trong nói: “Thiếu gia, chúng ta vào trong này chơi thế nào?”
“Bên trong này không phải là nơi ngươi có thể vào.” Nguỵ Hoằng Trạch tiến lên ôm lấy Bình An. “Chúng ta chơi ngoài này đã vui rồi.”
“Theo nô tỳ đi, vào bên trong đi thiếu gia.” Bình An đè nén cảm giác buồn nôn trong bụng, nửa đẩy nửa kéo hắn làm nũng.
“Đã nói không thể vào.” Gương mặt Nguỵ Hoằng Trạch lạnh xuống, nâng đầu Bình An lên. “Đừng có giở trò gì với ta!”. Thấy nụ cười của nàng ngưng lại trên môi, nói chậm lại: “Không phải ta không thương ngươi, ta cũng không có chìa khoá. Ngoan, chúng ta chơi chỗ này thôi…. Cũng may không làm da của ngươi bị thương.” Đôi tay xoa nhẹ lên cánh tay áo bị Tất Báo làm rách một đoạn của Bình An.
“Thiếu gia….”
Bình An muốn né đi, lại bị Nguỵ Hoằng Trạch thô lỗ giữ lại, lạnh lùng nói: “Đừng có không biết điều.”
“Ta không có… Ta chỉ muốn hỏi, ‘con chuột’ lần trước đâu? Thiếu gia đã cho người mang ra ngoài rồi sao?” Tươi cười của Bình An đã vô cùng cứng ngắc, nét mặt lộ ra tia không vui.
“Sao thế, ghen à?” Nguỵ Hoằng Trạch mang theo nụ cười trêu tức nói: “Loại hàng đó thiếu gia ta sao có thể để vào mắt? Chính là thứ vừa rồi ta cho Tất Báo ăn.”
Bình An nhịn xuống cơn sôi sục trong bụng, không chống cự lại Nguỵ Hoằng Trạch nữa, dính vào lồng ngực hắn, mắt lại nhìn xung quanh tường đá, đôi mắt đột nhiên hiện lên sát khí, trên mặt lại lộ ra nụ cười, giơ tay ôm lấy cổ Nguỵ Hoằng Trạch xoay một vòng: “Thiếu gia, người thích nô tỳ sao?” Vừa hỏi vừa không dễ phát hiện đẩy hắn lại gần bức tường.
“Đương nhiên là thích.” Trong lòng Nguỵ Hoằng Trạch nhảy nhót.
“Người thấy đôi mắt nô tỳ đẹp, hay là cái mũi đẹp?” Vừa nói vừa dò dẫm tìm kiếm bức tường phía sau hắn, nhưng không ngờ Nguỵ Hoằng Trạch lại ôm Bình An xoay một vòng, đè cả người nàng vào tường, sốt ruột khó nén muốn lột y phục trên người nàng ra.
“Đều đẹp, thiếu gia ta đều thích hết.”
“Thế nhưng ta không thích!” Từ ‘thích’ còn chưa dứt, cây trâm cài đầu sắc nhọn đã cắm vào cổ Nguỵ Hoằng Trạch. Bình An rút trâm ra lại đâm thêm một kích nữa, động tác nhanh nhẹn mà lưu loát.
Tới khi Nguỵ Hoằng Trạch phục hồi lại tinh thần thì Bình An đã rút trâm ra chuẩn bị lần tập kích thứ ba nhưng lại bị hắn mạnh mẽ tránh đi, do dùng lực khiến máu tươi trên cổ phun trào ra ngoài. Hắn trừng to cặp mắt âm độc nhìn Bình An, đột nhiên cười lạnh, vòng ngón tay lại rồi đưa lên miệng.
Bình An cả kinh, giơ trâm lên muốn ngăn cản thì đã không kịp, chỉ nghe vài tiếng huýt sáo vang dội phát ra từ miệng của Nguỵ Hoằng Trạch.
“Tiện nhân! Dám ám toán ta! Ta muốn ngươi chết không được tử tế!” Nguỵ Hoằng Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ mong sao ăn sống nuốt tươi Bình An.
“Ngươi làm nhiều việc ác, ngươi mới không được chết tử tế!” Động tác của Bình An nhanh như gió, lấn người tiến lên tóm lấy cổ Nguỵ Hoằng Trạch, máu tươi từ miệng vết thương phun lên tường đá.
Nguỵ Hoằng Trạch không ngờ sức lực của Bình An lại lớn như thế, bắt lấy tay nàng muốn hất ra thì lại bị cây trâm đâm thủng lòng bàn tay, hắn đau đớn kêu la thảm thiết, vừa chửi bới vừa móc chuỷ thủ (dao găm) chuẩn bị sẵn trong ngực ra, muốn vung tới đâm Bình An thì bị nàng nhanh nhạy tránh thoát, ngược lại động tới vết thương trên cổ của hắn. Dường như máu đã chảy vào khí quản, hắn ho khan liên tục, phun ra mấy búng máu.
Nhìn dáng vẻ không chống đỡ nổi của hắn, Bình An cười lạnh: “Đây là báo ứng của ngươi, cây trâm này vốn chuẩn bị cho ngươi đấy.” Nàng biết nàng vào đây không được mang theo bất cứ thứ gì sắc nhọn, nàng cũng không có thời gian đâu mà mài một cây trâm nhọn cả. Ngày đó Bình An bị nữ tử kia dùng trâm đâm vào vai bị thương, sau khi đánh ngất nàng ta liền lẽn giấu cây trâm trong khe hở của vách tường, sợ nó cứa vào tay còn đặc biệt xé một đoạn vải ra quấn vào đầu nhọn.
“Cây trâm này vốn do nàng ta chuẩn bị cho ngươi!” Bình An ngồi xổm nhìn vẻ mặt đau đớn của Nguỵ Hoằng Trạch, giơ trâm lên đâm vào cổ họng hắn, thấy hắn trợn to mắt không phát ra được bất cứ âm thanh gì, nàng đoạt lấy chuỷ thủ trong tay hắn, tìm kiếm trên người hắn, không có chìa khoá, chỉ có một khối lệnh bài.
Một trận gió lạnh đánh úp tới từ phía sau, nàng mới nhớ tới con Tất Báo kia, chết tiệt! Bình An chợt nghiêng người, cầm chuỷ thủ đâm ra phía sau.
“Mưu sát thân phu (chồng) hả?” Là Sa Lang.
“Sao giờ ngươi mới đến hả?” Bình An vừa mừng vừa sợ, nhìn ra phía sau hắn. “Cẩn thận, phía trên có một con Tất Báo.”
“Tất Báo? Tiểu gia ta bản lãnh khác thì không có, nhưng từ nhỏ cưới Tất Báo mà lớn lên, con báo kia đã sớm bị ta đập vỡ xương rồi.” Nói xong còn đắc ý móc cái chìa khoá ở bên hông ra, “Ta lấy được cái này.”
Hắn nói cho Bình An, hắn vốn một mạch đi theo Nguỵ Hoằng Trạch tới một căn nhà hẻo lánh, chỗ đó có năm sáu quan binh canh gác, chỉ thấy Nguỵ Hoằng Trạch tiến lên không biết nói cái gì với chúng rồi được chúng cho vào trong. Sa Lang ở bên ngoài lượn quanh một vòng, đánh ngã mấy tên quan binh, lại tìm được chìa khoá trên người của một tên trong đó rồi mới đi vào đây. Lúc mới vào hắn cũng có chút choáng váng đầu óc, cũng may còn nhớ Bình An đã nói góc đông nam có con suối, lúc này mới phát hiện ký hiệu mà Bình An để lại trên tường, từng bước đi tới tận đây.
“Hắn chết rồi ạ?” Sa Lang nhìn Nguỵ Hoằng Trạch nằm chết dưới đất có hơi kinh ngạc.
“Hắn vốn đáng chết.” Bình An thản nhiên nói, ngay cả chính nàng cũng không ngờ khi nàng nói ra những lời này lại bình tĩnh đến thế.
Sự thương cảm chợt loé lên trong mắt Sa Lang, sau đó lại cười hì hì tiến lên ôm lấy vai của Bình An: “Yên tâm yên tâm, sau này sẽ không bao giờ để ngươi gặp phải chuyện như vậy nữa, chờ ra ngoài, sau này chúng ta sẽ ăn ngon uống cay.” Hắn còn nhớ khi lần đầu tiên gặp nàng, lúc đó mắt nàng đỏ lừ nói với hắn, nàng chỉ muốn sống thật tốt, ai cũng đừng mong hại nàng. Khi đó nàng rất quật cường, tay cầm con dao nhỏ run rẩy dữ dội, nói chuyện cũng thở không ra hơi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng hôm nay, mặc dù hắn không chứng kiến tình cảnh vừa rồi, nhưng có thể tưởng tượng ra nàng đã giơ tay đâm xuống thế nào, động tác nhanh nhẹn liền mạch ra sao, sau đó bình thản đáp lại lời hắn. Tính tình của nàng không phải trời sinh đã kiên cường, chỉ là không có người nào ở bên cạnh bảo vệ, sau đó buộc lòng phải bước từng bước trưởng thành, giống như Ngọc Nhi.
Nghĩ đến Ngọc Nhi, trong ngực Sa Lang ẩn ẩn đau đớn.
“Không chút đứng đắn!” Bình An nói với Sa Lang nhiều nhất là lời này, nàng đẩy hắn ra, cầm chìa khoá trong tay hắn, thử mấy lần rốt cuộc đã mở được cửa sắt, hai người cầm đèn bước vào trong.
“Quả nhiên là ở đây!” Bình An không kiềm chế được sự kích động trong lòng, nhìn qua Sa Lang, có thể thấy được hắn cũng vô cùng mừng rỡ.
“Trước mắt làm sao đây?” Nàng hỏi hắn.
Sa Lang nhìn nàng: “Đốt! Không thì còn thế nào, cũng chẳng thể chuyển đi được. Mau nhanh lên, ta sợ người bên ngoài đã phát hiện ra chúng ta rồi!”
Hai người lập tức hành động, không khí ở đây khô hanh, rất thích hợp dẫn lửa, chỉ cần xếp chúng lại, thêm dầu đèn, tức khắc sẽ có hoả hoạn. Hai người chuẩn bị xong, Sa Lang ném đuốc, kho thóc lập tức bốc lên ánh lửa, hắn kéo Bình An chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.