Chương 52
Hòa Tiểu Thảo
24/06/2015
Trên sườn núi phía nam doanh trại Yến Sơn, gió thu khẽ thổi, dòng suối trong vắt trên mép vực bị chiếc lá rụng quấy nhiễu, lưu luyến triền miên rồi rơi xuống đáy vực.
Một nữ tử đứng trên mỏm núi đá, hai tay buông thõng dõi mắt về phía xa, không hề để ý đến tà váy gấm mềm mại bị gió thổi bay phần phật.
Phía sau có một nam tử đi lên, choàng thêm chiếc áo trên tay cho nữ tử.
"Lệnh điều động của triều đình đã đưa tới, hôm nay ta phải lập tức về kinh." Giọng nói Tô Bá Hiên hòa nhã chỉ sợ làm rối loạn tâm tư của Bình An.
Bình An ngoảnh lại cười dịu dàng với hắn: "Chiến sự nay đã ngừng, Trần Quốc Công bị giam lỏng, Bắc Mạc thành tâm quy thuận, nên hồi kinh rồi."
Tô Bá Hiên muốn nói lại thôi, khẽ nói: "Đã hai năm mà nàng vẫn chưa từ bỏ được sao?"
Bình An nhẹ lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười nhạt, trong mắt lại có tia không cam lòng, lẩm bẩm: "Cho dù là thi thể cũng có thể..." Nhưng hết lần này đến lần khác lại là sống không thấy người chết không thấy xác.
Một năm trước Khả Hãn của Bắc Mạc đã phát tang, Thất hoàng tử A Cách Lỗ Gia Khang hy sinh thân mình trong quân loạn Yến Sơn vào Kiến Khang năm thứ chín, triều đình cảm niệm sự anh dũng ấy, truy phong làm Dũng Bình Quốc Công.
Tô Bá Hiên vỗ nhẹ lên vai Bình An: "Có lẽ là ý trời. Hôm ấy chúng ta phát hiện ra nàng trên mỏm núi thì nàng đã hôn mê. Hai năm qua chúng ta cũng dốc hết sức đi tìm hắn, không tìm được thi thể hắn cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng hắn vẫn còn sống." Trong những lời này phần lớn là an ủi, ai cũng biết dưới tình huống đó khả năng sống sót của Sa Lang chẳng có được bao nhiêu.
"Cũng đúng, không có tin ngược lại là tin tốt." Trong mắt Bình An có cái gì đó lóe lên.
Hai năm, nàng cũng nên về rồi. Ôn dịch Kiến Khang năm thứ chín vẫn bạo phát, nhưng quy mô rất nhỏ, hơn nữa triều đình đã sớm đề phòng, tình hình thiên tai bị giảm xuống mức thấp nhất. Sau khi bệnh tình của Quý phu nhân chuyển biến tốt đẹp liền theo Quý Hoài Trung trở về kinh thành, Phùng Ngũ Gia và Dương thị thì định cư tại Xích Giang, cẩn thận xử lý sản nghiệp Dương gia để lại, một lần nữa làm lại từ đầu đi theo con đường đúng đắn. Lúc ở Điền Châu Thập Tứ Nương đã được một vị phu nhân nhà quan để ý, hai nhà liền trở thành thông gia, nay Thập Tứ Nương đã thành nương tử của tú tài. Nghe nói tướng công của nàng đang chuẩn bị lên kinh thành thi cử. Bình An cười nói về sau Thập Tứ Nương chính là phu nhân kinh quan (quan lại ở kinh thành) rồi, chỉ sợ mình cũng phải lấy lòng nàng ấy khiến Thập Tứ Nương xấu hổ đỏ mặt. Sau đó Bình An theo một nhà Dương thị trở về Điền Châu một chuyến, trên đường phát hiện Tứ phu nhân bày sạp ven phố. Hóa ra mấy vụ buôn bán của Nhị phòng đều lỗ vốn toàn bộ, đến tài sản cũng phải bồi thường hết sạch. Nhị phu nhân trong lúc tức giận đã về nhà mẹ, lão thái thái bất đắc dĩ vẫn phải chủ trì đại cục. Đến nay Phùng gia đã tan rã. Dương thị không ngốc tới mức tự đâm đầu vào lưới, chỉ nói nên tận hiếu thì vẫn phải tận, cầm tiền chuộc lại tòa nhà lớn, lại lấy tiền cho lớn bé nhà Trương di nương để họ ở Điền Châu tận tâm hầu hạ lão thái thái, những phòng khác muốn ở lại cũng được, nhưng Ngũ phòng không có nghĩa vụ nuôi sống bọn họ. Dịp lễ tết Dương thị và Phùng Ngũ Gia sẽ dẫn Thập Thất Thập Bát Lang trở về đó, nhưng thân phận và địa vị đã khác xưa rất nhiều.
Kiến Khang năm thứ mười, Hoàng thượng khen ngợi Bình An có công bình loạn, thưởng cho nàng rất nhiều thứ, nói nàng thân nữ nhi nhưng không thua kém đấng mày râu, còn nói Quý Hoài Trung hổ phụ không sinh khuyển nữ. Lại nghe nói nguyên nhân Bình An một mình ở lại Xích Giang là bởi vì Tô Bá Hiên, nhất thời mặt rồng vô cùng vui mừng, cảm thán đây không phải là duyên trời định sao? Đại bút vung lên, chỉ hôn cho hai người.
Tin tức truyền tới, Bình An ngược lại có vẻ bình tĩnh, với nàng thì đây chỉ là bánh xe vận mệnh bắt đầu lại lần nữa. Nhưng thật ra Tô Bá Hiên có mấy phần kinh ngạc, lập tức tìm Bình An, bày tỏ với nàng rằng dù Hoàng thượng không chỉ hôn thì hắn cũng đã có ý nghĩ sau khi hồi kinh sẽ đến Quý phủ cầu hôn, cho nên việc hắn lấy Bình An không phải là nhờ Hoàng thượng thúc đẩy mà nó đã tồn tại ngay từ đầu, là hắn cam tâm tình nguyện. Cuối năm, thư từ kinh thành đưa tới nói Tú Bình lại có bầu, Quý phu nhân thúc giục Bình An về nhà chuẩn bị cho việc xuất giá nhưng lại bị nàng năm lần bảy lượt trì hoãn. Khi Tú Bình mang thai bốn tháng, thôn Hà Tây truyền đến tin tức, trời đông giá rét Lâm di nương mắc bệnh hiểm nghèo cuối cùng đã buông tay rời khỏi nhân thế. Trước đó có tin đồn nói Lâm di nương bị người ta vạch trần việc từng đầu độc đứa bé trong bụng của Thiếu phu nhân khiến Thiếu phu nhân bất hạnh xảy thai.
Tô phủ chưa từng bày tỏ thái độ gì với hôn sự của Tô Bá Hiên. Hoàng thượng tứ hôn ai dám có ý kiến. Chu Vân Hương không như Bình An dự liệu gả cho Tô Bá Xông, mà là biết Tô Bá Hiên được tứ hôn liền bệnh nặng một trận, sau đó tự giam mình trong phòng. Mấy tiểu thư trong kinh đều nói nàng ta một lòng muốn gả cho Định Bắc Hầu, lần này ước vọng đã tan vỡ, nhất định tạo thành đã kích không nhỏ với nàng ta, có người xì mũi coi thường, cũng có người đồng cảm luyến tiếc thay nàng ta. Lại có người lưu truyền nói nàng ta vẫn chưa hết hi vọng, bởi vì Tô thái phu nhân từng lặng lẽ nói với mấy vị có quan hệ thân thiết là sẽ thuyết phục Hầu gia nạp Chu Vân Hương làm thiếp thất.
Biết được tin này, Bình An ngay cả cười khẩy cũng không thèm làm, Tô Bá Xông đã từng thề non hẹn biển muốn cùng sống cùng chết với Chu Vân Hương, đó chẳng qua chỉ là lựa chọn thứ hai của Chu Vân Hương khi Hầu gia không còn tại thế. Bây giờ nàng ta cam chịu làm thiếp cũng không muốn cùng hắn ta kết duyên phu thê, thực sự là châm chọc!
Mùa đông Kiến Khang năm thứ mười một đến sớm hơn năm trước. Vừa vào tháng mười một kinh thành đã liên tiếp có ba trận tuyết rơi, lối đi ngoài thành đã kết thành băng, xe ngựa và người qua lại chậm chạp hơn rất nhiều, chỉ cần hơi lơ là không chú ý sẽ xảy ra sự cố. Lúc này, một chiếc xe ngựa cách đó không xa đụng vào hai người qua đường khiến họ ngã xuống đất.
“Ai da. . .” Ngã xuống là một nam một nữ nhìn như vợ chồng, thương thế của nữ nhẹ hơn nên nhanh chóng bò dậy, nam thì ngã xuống nhưng vẫn không ngừng rên rỉ.
“Đương gia, đương gia chàng làm sao vậy?” Người nữ mở miệng la, ôm nam nhân kia khóc lóc. “Chàng không thể có việc gì được, chúng ta trên có già dưới có trẻ, tất cả đều dựa vào một mình chàng nuôi sống thôi đấy!”
“Quế Hoa, ai da. . . chân ta sợ là. . . gãy rồi, ai da. . .” Nam nhân đầu đầy mồ hôi lạnh thốt lên.
Nữ tử được gọi là Quế Hoa ôm nam nhân kêu gào, xoay lại lao tới chiếc xe ngựa: “Giết người! Các ngươi đâm chết trượng phu của ta rồi, ta liều mạng với các ngươi!” Nói xong lôi người phu xe xuống, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại.
Người phu xe bị nàng ta làm ầm lên thì kinh hãi, không biết như thế nào cho phải, mở to mắt nói: “Rõ ràng các ngươi xông ra, này. . . cái này sao lại đổ cho ta. . .”
Nữ tử vừa nghe xong lập tức nhảy lên, hai tay cào lên mặt người phu xe: “Ngươi nói bậy ngươi nói bậy! Ngươi chẳng lẽ muốn giở trò? Ông trời có mắt, ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngươi dám nói bậy bạ sẽ gặp phải ác báo!”
Người phu xe nhất thời không đỡ được lời nàng ta, liên tiếp lui về sau nói xin tha.
“Bên ngoài có chuyện gì, sao ầm ĩ vậy?” Giọng nói dịu dàng trong trẻo truyền ra từ trong xe ngựa.
Người phu xe đành phải chạy nhanh lại bên cửa sổ xe đáp lời.
“Kiểm tra xem thương thế có nặng không, cho chút ngân lượng rồi đuổi đi.”
“Ai ôi, tiểu nương tử bên trong nói nghe thật dễ dàng.” Nữ tử kia thính tai, nghe được lời của người trong xe lập tức la ầm lên.
“Làm chưa thấy qua ngân lượng ấy, hôm nay tướng công ta bị xe ngựa của ngươi đâm tàn phế rồi, há mấy lượng bạc có thể đuổi đi, cũng quá coi thường người rồi đó, dù thế nào đi nữa cũng nên tự mình đi ra nói câu xin lỗi với chúng ta.”
Người phu xe nghe không nổi nữa, quát lên: “Làm càn! Ngươi có biết bên trong là ai không?”
“Ta quản người đó là ai, các ngươi đụng vào người khác là các ngươi sai” Nữ tử không chịu bỏ qua.
Màn kiệu được xốc lên, bên trong một nữ tử dung nhan nhu mì xinh đẹp mặc tử y bước ra, đôi mắt lạnh thấu xương quét qua mấy người: “Có chuyện gì? Ầm ĩ cô nương nhà ta không yên!”
“Ai ôi, còn chê chúng ta ầm ĩ, rõ ràng là các ngươi đụng vào người khác trước!” Quế Hoa thấy người mới ra có thể nói chuyện thay chủ nhân, lập tức lấn người tới, kéo nữ tử áo tím đến trước mặt trượng phu của mình: “Tự ngươi nhìn đi! Đâm làm chàng bị phế rồi, thế thì phải làm sao hả?”
Nữ tử áo tím thấy nam nhân kia quả thực bị thương không nhẹ, móc một thỏi bạc trong ngực ra, ngữ khí hòa hoãn đi không ít: “Cầm lấy đi mời đại phu xem đi, chúng ta cũng không phải đại phu, ngươi cứ ngăn chúng ta như vậy cũng không phải biện pháp.”
Quế Hoa không nhận bạc, chỉ nói: “Ta không muốn bạc, ta muốn chủ tử nhà ngươi đi ra nói xin lỗi. Phải nói xin lỗi.”
Nữ tử áo tím lộ vẻ khó xử, nghĩ một lúc vẫn quay lại xe ngựa nói mấy câu với người bên trong, chốc lát sau, một nữ tử dung nhan thanh lệ khoác áo lông chồn trắng bước xuống xe, uyển chuyển tới gần nam tử bị thương, quan sát tỉ mỉ hai người. Rõ ràng nàng chỉ mười lăm mười sáu tuổi lại có đôi mắt sáng như đuốc, sáng đến mức khiến cả người Quế Hoa không được tự nhiên.
“Thực sự xin lỗi, xe ngựa chúng ta gấp rút lên đường nên va chạm khiến nhị vị bị thương, ta ở đây nhận lỗi với nhị vị” Nữ tử áo trắng cười nhàn nhạt, trong đôi mắt lại rõ ràng phủ một lớp băng.
“Nhận lỗi? Nhận lỗi là xong sao? Chàng ấy cũng bị phế rồi!” Quế Hoa vẫn dây dưa, lại không tự chủ sinh ra sự chột dạ.
“Vậy ngươi mau đi mời đại phu đi, ở đây dây dưa với chúng ta làm gì?” Nữ tử áo tím đứng bên cạnh cũng không khỏi sốt ruột thay cho nàng ta.
“Mời đại phu? Mời đại phu chỉ sợ cũng không cứu được cái chân kia. Hôm nay mấy người không quỳ xuống nhận lỗi, ta sẽ không cho mấy người qua.” Quế Hoa đặt mông ngồi xuống giữa đường. Lối này người với xe ngựa lui tới cũng không nhiều, nhưng xe ngựa và người đi đường trên quan đạo lại thấy rõ tình hình bên này, chẳng qua không nghe được đối thoại của họ
“Ngươi mau đứng lên.” Nữ tử áo tím thấy người quan sát trên quan đạo ngày càng nhiều, muốn kéo Quế Hoa dậy, vừa cúi người xuống liền bị nữ tử áo trắng quát lại.
“Đừng đụng vào nàng ta!”
Thấy nữ tử áo tím ngạc nhiên nhìn mình, nữ tử áo trắng mới nói: “Em chạm vào nàng ta, nàng ta sẽ nói em đánh nàng ta.”
Không chỉ như vậy, nàng ta còn có thể tự xé y phục của mình vu oan là do đối phương gây nên, còn có thể dẫn theo trượng phu tàn phế của mình vào thành, thông báo khắp thành rằng xe ngựa của nữ quyến nhà qua đâm người ta bị thương, không những không bồi thường thuốc men, mà còn sai thuộc hạ đánh người, ầm ĩ khiến dư luận xôn xao, cuối cùng còn kinh động đến Hoàng thượng, khiến đối phương mang trên lưng tội danh ác phụ. Đây không phải là mánh khóe Chu Vân Hương thường hay dùng sao? Ngay cả hai gương mặt chán ghét trước mắt cũng giống hệt kiếp trước. Bình An cười lạnh trong lòng.
Sớm định ra là sẽ hồi kinh cùng Tô Bá Hiên, nhưng xe ngựa của Bình An lại nhẹ nhàng, hơn nữa công việc của nữ tử khi xuất giá bao giờ cũng nhiều hơn nhà trai, do vậy đã đi trước hắn, không ngờ lại đụng phải chuyện này
Một nữ tử đứng trên mỏm núi đá, hai tay buông thõng dõi mắt về phía xa, không hề để ý đến tà váy gấm mềm mại bị gió thổi bay phần phật.
Phía sau có một nam tử đi lên, choàng thêm chiếc áo trên tay cho nữ tử.
"Lệnh điều động của triều đình đã đưa tới, hôm nay ta phải lập tức về kinh." Giọng nói Tô Bá Hiên hòa nhã chỉ sợ làm rối loạn tâm tư của Bình An.
Bình An ngoảnh lại cười dịu dàng với hắn: "Chiến sự nay đã ngừng, Trần Quốc Công bị giam lỏng, Bắc Mạc thành tâm quy thuận, nên hồi kinh rồi."
Tô Bá Hiên muốn nói lại thôi, khẽ nói: "Đã hai năm mà nàng vẫn chưa từ bỏ được sao?"
Bình An nhẹ lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười nhạt, trong mắt lại có tia không cam lòng, lẩm bẩm: "Cho dù là thi thể cũng có thể..." Nhưng hết lần này đến lần khác lại là sống không thấy người chết không thấy xác.
Một năm trước Khả Hãn của Bắc Mạc đã phát tang, Thất hoàng tử A Cách Lỗ Gia Khang hy sinh thân mình trong quân loạn Yến Sơn vào Kiến Khang năm thứ chín, triều đình cảm niệm sự anh dũng ấy, truy phong làm Dũng Bình Quốc Công.
Tô Bá Hiên vỗ nhẹ lên vai Bình An: "Có lẽ là ý trời. Hôm ấy chúng ta phát hiện ra nàng trên mỏm núi thì nàng đã hôn mê. Hai năm qua chúng ta cũng dốc hết sức đi tìm hắn, không tìm được thi thể hắn cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng hắn vẫn còn sống." Trong những lời này phần lớn là an ủi, ai cũng biết dưới tình huống đó khả năng sống sót của Sa Lang chẳng có được bao nhiêu.
"Cũng đúng, không có tin ngược lại là tin tốt." Trong mắt Bình An có cái gì đó lóe lên.
Hai năm, nàng cũng nên về rồi. Ôn dịch Kiến Khang năm thứ chín vẫn bạo phát, nhưng quy mô rất nhỏ, hơn nữa triều đình đã sớm đề phòng, tình hình thiên tai bị giảm xuống mức thấp nhất. Sau khi bệnh tình của Quý phu nhân chuyển biến tốt đẹp liền theo Quý Hoài Trung trở về kinh thành, Phùng Ngũ Gia và Dương thị thì định cư tại Xích Giang, cẩn thận xử lý sản nghiệp Dương gia để lại, một lần nữa làm lại từ đầu đi theo con đường đúng đắn. Lúc ở Điền Châu Thập Tứ Nương đã được một vị phu nhân nhà quan để ý, hai nhà liền trở thành thông gia, nay Thập Tứ Nương đã thành nương tử của tú tài. Nghe nói tướng công của nàng đang chuẩn bị lên kinh thành thi cử. Bình An cười nói về sau Thập Tứ Nương chính là phu nhân kinh quan (quan lại ở kinh thành) rồi, chỉ sợ mình cũng phải lấy lòng nàng ấy khiến Thập Tứ Nương xấu hổ đỏ mặt. Sau đó Bình An theo một nhà Dương thị trở về Điền Châu một chuyến, trên đường phát hiện Tứ phu nhân bày sạp ven phố. Hóa ra mấy vụ buôn bán của Nhị phòng đều lỗ vốn toàn bộ, đến tài sản cũng phải bồi thường hết sạch. Nhị phu nhân trong lúc tức giận đã về nhà mẹ, lão thái thái bất đắc dĩ vẫn phải chủ trì đại cục. Đến nay Phùng gia đã tan rã. Dương thị không ngốc tới mức tự đâm đầu vào lưới, chỉ nói nên tận hiếu thì vẫn phải tận, cầm tiền chuộc lại tòa nhà lớn, lại lấy tiền cho lớn bé nhà Trương di nương để họ ở Điền Châu tận tâm hầu hạ lão thái thái, những phòng khác muốn ở lại cũng được, nhưng Ngũ phòng không có nghĩa vụ nuôi sống bọn họ. Dịp lễ tết Dương thị và Phùng Ngũ Gia sẽ dẫn Thập Thất Thập Bát Lang trở về đó, nhưng thân phận và địa vị đã khác xưa rất nhiều.
Kiến Khang năm thứ mười, Hoàng thượng khen ngợi Bình An có công bình loạn, thưởng cho nàng rất nhiều thứ, nói nàng thân nữ nhi nhưng không thua kém đấng mày râu, còn nói Quý Hoài Trung hổ phụ không sinh khuyển nữ. Lại nghe nói nguyên nhân Bình An một mình ở lại Xích Giang là bởi vì Tô Bá Hiên, nhất thời mặt rồng vô cùng vui mừng, cảm thán đây không phải là duyên trời định sao? Đại bút vung lên, chỉ hôn cho hai người.
Tin tức truyền tới, Bình An ngược lại có vẻ bình tĩnh, với nàng thì đây chỉ là bánh xe vận mệnh bắt đầu lại lần nữa. Nhưng thật ra Tô Bá Hiên có mấy phần kinh ngạc, lập tức tìm Bình An, bày tỏ với nàng rằng dù Hoàng thượng không chỉ hôn thì hắn cũng đã có ý nghĩ sau khi hồi kinh sẽ đến Quý phủ cầu hôn, cho nên việc hắn lấy Bình An không phải là nhờ Hoàng thượng thúc đẩy mà nó đã tồn tại ngay từ đầu, là hắn cam tâm tình nguyện. Cuối năm, thư từ kinh thành đưa tới nói Tú Bình lại có bầu, Quý phu nhân thúc giục Bình An về nhà chuẩn bị cho việc xuất giá nhưng lại bị nàng năm lần bảy lượt trì hoãn. Khi Tú Bình mang thai bốn tháng, thôn Hà Tây truyền đến tin tức, trời đông giá rét Lâm di nương mắc bệnh hiểm nghèo cuối cùng đã buông tay rời khỏi nhân thế. Trước đó có tin đồn nói Lâm di nương bị người ta vạch trần việc từng đầu độc đứa bé trong bụng của Thiếu phu nhân khiến Thiếu phu nhân bất hạnh xảy thai.
Tô phủ chưa từng bày tỏ thái độ gì với hôn sự của Tô Bá Hiên. Hoàng thượng tứ hôn ai dám có ý kiến. Chu Vân Hương không như Bình An dự liệu gả cho Tô Bá Xông, mà là biết Tô Bá Hiên được tứ hôn liền bệnh nặng một trận, sau đó tự giam mình trong phòng. Mấy tiểu thư trong kinh đều nói nàng ta một lòng muốn gả cho Định Bắc Hầu, lần này ước vọng đã tan vỡ, nhất định tạo thành đã kích không nhỏ với nàng ta, có người xì mũi coi thường, cũng có người đồng cảm luyến tiếc thay nàng ta. Lại có người lưu truyền nói nàng ta vẫn chưa hết hi vọng, bởi vì Tô thái phu nhân từng lặng lẽ nói với mấy vị có quan hệ thân thiết là sẽ thuyết phục Hầu gia nạp Chu Vân Hương làm thiếp thất.
Biết được tin này, Bình An ngay cả cười khẩy cũng không thèm làm, Tô Bá Xông đã từng thề non hẹn biển muốn cùng sống cùng chết với Chu Vân Hương, đó chẳng qua chỉ là lựa chọn thứ hai của Chu Vân Hương khi Hầu gia không còn tại thế. Bây giờ nàng ta cam chịu làm thiếp cũng không muốn cùng hắn ta kết duyên phu thê, thực sự là châm chọc!
Mùa đông Kiến Khang năm thứ mười một đến sớm hơn năm trước. Vừa vào tháng mười một kinh thành đã liên tiếp có ba trận tuyết rơi, lối đi ngoài thành đã kết thành băng, xe ngựa và người qua lại chậm chạp hơn rất nhiều, chỉ cần hơi lơ là không chú ý sẽ xảy ra sự cố. Lúc này, một chiếc xe ngựa cách đó không xa đụng vào hai người qua đường khiến họ ngã xuống đất.
“Ai da. . .” Ngã xuống là một nam một nữ nhìn như vợ chồng, thương thế của nữ nhẹ hơn nên nhanh chóng bò dậy, nam thì ngã xuống nhưng vẫn không ngừng rên rỉ.
“Đương gia, đương gia chàng làm sao vậy?” Người nữ mở miệng la, ôm nam nhân kia khóc lóc. “Chàng không thể có việc gì được, chúng ta trên có già dưới có trẻ, tất cả đều dựa vào một mình chàng nuôi sống thôi đấy!”
“Quế Hoa, ai da. . . chân ta sợ là. . . gãy rồi, ai da. . .” Nam nhân đầu đầy mồ hôi lạnh thốt lên.
Nữ tử được gọi là Quế Hoa ôm nam nhân kêu gào, xoay lại lao tới chiếc xe ngựa: “Giết người! Các ngươi đâm chết trượng phu của ta rồi, ta liều mạng với các ngươi!” Nói xong lôi người phu xe xuống, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại.
Người phu xe bị nàng ta làm ầm lên thì kinh hãi, không biết như thế nào cho phải, mở to mắt nói: “Rõ ràng các ngươi xông ra, này. . . cái này sao lại đổ cho ta. . .”
Nữ tử vừa nghe xong lập tức nhảy lên, hai tay cào lên mặt người phu xe: “Ngươi nói bậy ngươi nói bậy! Ngươi chẳng lẽ muốn giở trò? Ông trời có mắt, ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngươi dám nói bậy bạ sẽ gặp phải ác báo!”
Người phu xe nhất thời không đỡ được lời nàng ta, liên tiếp lui về sau nói xin tha.
“Bên ngoài có chuyện gì, sao ầm ĩ vậy?” Giọng nói dịu dàng trong trẻo truyền ra từ trong xe ngựa.
Người phu xe đành phải chạy nhanh lại bên cửa sổ xe đáp lời.
“Kiểm tra xem thương thế có nặng không, cho chút ngân lượng rồi đuổi đi.”
“Ai ôi, tiểu nương tử bên trong nói nghe thật dễ dàng.” Nữ tử kia thính tai, nghe được lời của người trong xe lập tức la ầm lên.
“Làm chưa thấy qua ngân lượng ấy, hôm nay tướng công ta bị xe ngựa của ngươi đâm tàn phế rồi, há mấy lượng bạc có thể đuổi đi, cũng quá coi thường người rồi đó, dù thế nào đi nữa cũng nên tự mình đi ra nói câu xin lỗi với chúng ta.”
Người phu xe nghe không nổi nữa, quát lên: “Làm càn! Ngươi có biết bên trong là ai không?”
“Ta quản người đó là ai, các ngươi đụng vào người khác là các ngươi sai” Nữ tử không chịu bỏ qua.
Màn kiệu được xốc lên, bên trong một nữ tử dung nhan nhu mì xinh đẹp mặc tử y bước ra, đôi mắt lạnh thấu xương quét qua mấy người: “Có chuyện gì? Ầm ĩ cô nương nhà ta không yên!”
“Ai ôi, còn chê chúng ta ầm ĩ, rõ ràng là các ngươi đụng vào người khác trước!” Quế Hoa thấy người mới ra có thể nói chuyện thay chủ nhân, lập tức lấn người tới, kéo nữ tử áo tím đến trước mặt trượng phu của mình: “Tự ngươi nhìn đi! Đâm làm chàng bị phế rồi, thế thì phải làm sao hả?”
Nữ tử áo tím thấy nam nhân kia quả thực bị thương không nhẹ, móc một thỏi bạc trong ngực ra, ngữ khí hòa hoãn đi không ít: “Cầm lấy đi mời đại phu xem đi, chúng ta cũng không phải đại phu, ngươi cứ ngăn chúng ta như vậy cũng không phải biện pháp.”
Quế Hoa không nhận bạc, chỉ nói: “Ta không muốn bạc, ta muốn chủ tử nhà ngươi đi ra nói xin lỗi. Phải nói xin lỗi.”
Nữ tử áo tím lộ vẻ khó xử, nghĩ một lúc vẫn quay lại xe ngựa nói mấy câu với người bên trong, chốc lát sau, một nữ tử dung nhan thanh lệ khoác áo lông chồn trắng bước xuống xe, uyển chuyển tới gần nam tử bị thương, quan sát tỉ mỉ hai người. Rõ ràng nàng chỉ mười lăm mười sáu tuổi lại có đôi mắt sáng như đuốc, sáng đến mức khiến cả người Quế Hoa không được tự nhiên.
“Thực sự xin lỗi, xe ngựa chúng ta gấp rút lên đường nên va chạm khiến nhị vị bị thương, ta ở đây nhận lỗi với nhị vị” Nữ tử áo trắng cười nhàn nhạt, trong đôi mắt lại rõ ràng phủ một lớp băng.
“Nhận lỗi? Nhận lỗi là xong sao? Chàng ấy cũng bị phế rồi!” Quế Hoa vẫn dây dưa, lại không tự chủ sinh ra sự chột dạ.
“Vậy ngươi mau đi mời đại phu đi, ở đây dây dưa với chúng ta làm gì?” Nữ tử áo tím đứng bên cạnh cũng không khỏi sốt ruột thay cho nàng ta.
“Mời đại phu? Mời đại phu chỉ sợ cũng không cứu được cái chân kia. Hôm nay mấy người không quỳ xuống nhận lỗi, ta sẽ không cho mấy người qua.” Quế Hoa đặt mông ngồi xuống giữa đường. Lối này người với xe ngựa lui tới cũng không nhiều, nhưng xe ngựa và người đi đường trên quan đạo lại thấy rõ tình hình bên này, chẳng qua không nghe được đối thoại của họ
“Ngươi mau đứng lên.” Nữ tử áo tím thấy người quan sát trên quan đạo ngày càng nhiều, muốn kéo Quế Hoa dậy, vừa cúi người xuống liền bị nữ tử áo trắng quát lại.
“Đừng đụng vào nàng ta!”
Thấy nữ tử áo tím ngạc nhiên nhìn mình, nữ tử áo trắng mới nói: “Em chạm vào nàng ta, nàng ta sẽ nói em đánh nàng ta.”
Không chỉ như vậy, nàng ta còn có thể tự xé y phục của mình vu oan là do đối phương gây nên, còn có thể dẫn theo trượng phu tàn phế của mình vào thành, thông báo khắp thành rằng xe ngựa của nữ quyến nhà qua đâm người ta bị thương, không những không bồi thường thuốc men, mà còn sai thuộc hạ đánh người, ầm ĩ khiến dư luận xôn xao, cuối cùng còn kinh động đến Hoàng thượng, khiến đối phương mang trên lưng tội danh ác phụ. Đây không phải là mánh khóe Chu Vân Hương thường hay dùng sao? Ngay cả hai gương mặt chán ghét trước mắt cũng giống hệt kiếp trước. Bình An cười lạnh trong lòng.
Sớm định ra là sẽ hồi kinh cùng Tô Bá Hiên, nhưng xe ngựa của Bình An lại nhẹ nhàng, hơn nữa công việc của nữ tử khi xuất giá bao giờ cũng nhiều hơn nhà trai, do vậy đã đi trước hắn, không ngờ lại đụng phải chuyện này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.