Chương 9
Hòa Tiểu Thảo
05/12/2014
Đầu mùa thu, ánh nắng mặt trời vẫn rất chói chang, thiêu đốt cả Kinh Thành.
"Đều nói nắng cuối thu rất gay gắt, năm nay nhà nhà đều khổ hạn. Nghe nói Thiệu Dương, Bình Ba, Chiếu Thuận cũng đều xuất hiện nạn hạn hán trăm năm mới có một lần, mắt thấy ruộng lúa mạch sắp được thu hoạch lại bị hạn hán nên chết không phải số ít, xem ra mùa đông năm nay cuộc sống của dân chúng sẽ khổ rồi." Tú Bình bóc vỏ quả nho rồi cho vào miệng, nhất thời chua chua thấy thật thoải mái, hiện giờ nàng đã có thai một tháng rồi, nhưng lại thích ăn chua, tất cả mọi người hơn phân nửa đều phỏng đoán là nhi tử.
"Chị dâu, mẫu thân đã tiếp nhận quyền quản lý của chị rồi, vốn là chị đang mang bầu nên mới không để cho chị quan tâm chuyện nhà, vậy mà rảnh rỗi chị lại bắt đầu quan tâm đến quốc sự rồi." Bình An trêu ghẹo nói, hiện nay Tú Bình là đối tượng bảo vệ trọng điểm trên dưới của Quý phủ, không để cho nàng vất vả nửa phần, sợ nàng nhàn rỗi, còn phân chia trách nhiệm nặng nề cho Bình An là mỗi ngày theo nàng tiêu khiển.
Bình An coi như đã thấy được phụ nữ có thai nói nhiều, lại nhiều tật xấu, mấy ngày trước đây vẫn còn đang lo lắng trước xa chuyện Lưu quản sự cùng nhà biểu thúc có dịch bệnh của heo, hôm nay lại đi lo lắng chuyện đường bộ.
Hai người đang ở trong đình nghỉ mát ăn hoa quả tán gẫu, thì lại thấy Lâm Tử Kiều mang theo nha hoàn tới đây thỉnh an Tú Bình. Ánh mắt Tú Bình cùng Bình An đồng thời trở nên lạnh lẽo.
"Lâm di nương, không phải bảo ngươi cứ ở trong viện của mình, không cần tới đây thỉnh an sao?" Ngữ khí của Tú Bình lạnh nhạt.
Hiện giờ ở trong phủ, Lâm Tử Kiều không được hoan nghênh, tình huống lại vừa vặn cùng với trước kia phát triển trái ngược, mặc kệ nàng ta cố gắng như thế nào, tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau là nàng giả bộ yếu đuối, làm bộ làm tịch, luôn luôn có mấy người làm ở sau lưng mãnh liệt thêm mắm thêm muối phê phán bộ mặt thật của nàng ta.
"Tỷ tỷ, đây là kinh Phật do muội muội chép, mời tỷ xem qua." Lâm Tử Kiều hèn mọn đưa lên một xấp giấy viết tay.
"Ừ. Để xuống đi." Tú Bình nhìn sang, không muốn nói nhiều với nàng, Lâm Tử Kiều cũng biết tình thế cho nên thức thời lui xuống.
Hôm nay trong bụng của Tú Bình đã có đứa bé, lại biết Lâm Tử Kiều không đơn giản như bề ngoài, sợ nàng nhất thời sẽ nổi lên ý xấu hoặc lại dùng thủ đoạn nào đó làm hại tới đứa bé trong bụng mình, cho nên tìm cớ khiến Lâm Tử Kiều thay nàng ở trong viện của nàng ta chép kinh Phật để cầu phúc cho đứa bé trong bụng. Lúc đầu Lâm Tử Kiều còn vui vẻ lĩnh mệnh, nhưng sau Tú Bình lại cho nàng càng ngày càng nhiều kinh thư, lại bảo nàng ba ngày phải giao một bản kinh văn, lấy cớ là sợ nàng bận bịu nên ngay cả sáng chiều phải thỉnh an cũng đều miễn. Lâm Tử Kiều vì chép kinh thư mà thậm chí ngủ cũng không thể ngủ, dĩ nhiên là không có thời gian giở trò, vì vậy liền bắt đầu vô tình hay cố ý trì hoãn thời gian nộp kinh văn, nói mình trừ chép kinh ra thì cũng có việc khác cần phải làm, còn ở trước mặt Tĩnh An ấm ức nói mình vì phải chép kinh văn nên cũng không có thời gian hầu hạ hắn thật tốt. Tú Bình biết liền cười lạnh, tất nhiên ở trong phủ không thể chuyên tâm lễ Phật, vậy thì đến thôn trang đi, nơi đó thanh tịnh sẽ không làm trễ việc chép kinh. Lúc này Lâm Tử Kiều mới ngoan ngoãn ở trong phòng mình không dám đi đâu, chỉ mong cho Tú Bình nhanh chóng sinh con, mình cũng thoát ly khỏi khổ ải.
Sau khi biết chuyện này, Bình An cũng yên tâm, nghĩ trong sự kiện lần này Tú Bình cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành, về sau sẽ không dễ dàng bị Lâm Tử Kiều nắm bắt như vậy nữa rồi.
Vừa qua Trung thu, ở Kinh Thành liên tiếp có mấy trận mưa phùn, nhiệt độ không khí thoáng cái đã hạ xuống, mát mẻ không ít. Mùng hai tháng chín là sinh thần bốn mươi của phu nhân Vương Thượng thư, sáng sớm đã có bái thiếp đưa tới đây, tiệc chiêu đãi mời Quý phu nhân đến.
"Bạc trắng hai trăm lượng, ngọc như ý ba khối, một bộ trà cụ vàng, khuyên tai ngọc năm mươi cái, các loại gấm thêu năm mươi cuộn, Tú Bình, ngươi nhìn xem, thiếu cái gì nữa không?" Quý phu nhân cầm danh mục lễ vật để tính toán. Bởi vì Vương phu nhân là bá mẫu của Tú Bình, cùng Quý gia cũng coi là thông gia, lễ vật chúc mừng đương nhiên không thể qua loa khó coi.
"Không bằng ngọc như ý đổi thành hai bộ, gấm thêu đổi thành 20 cuộn. . . . . ." Tuy là như vậy, nhưng Tú Bình cảm thấy so với lệ thường là rất nhiều rồi.
Quý phu nhân cười cười: "Để cho ngươi thêm vào nhưng ngươi lại cắt giảm xuống. Ta hiểu trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, nhưng Vương phu nhân cùng chúng ta là thông gia, Vương đại nhân cùng lão gia cũng là đồng liêu, chuẩn bị lễ vật nhiều một chút cũng không sao."
"Ngày mai để cho Bình An đi đến thôn trang ở thành nam một chuyến."
"Đi thôn trang làm gì vậy ạ?" Tú Bình không hiểu.
"Ngươi còn nhớ rõ bà vú Tống ma ma của Tĩnh An không? Chồng của bà ấy mấy năm đi theo lão gia xuất chinh từ lâu, cuối cùng chết trận ở sa trường. Lão gia thương cảm bọn họ cô nhi quả phụ cho nên để bọn họ ở lại thôn trang ở thành nam, ngày mai nhi tử của Tống ma ma cưới vợ, lão gia vốn muốn cho Tĩnh An mang theo quà tặng qua đó, nhưng Tĩnh An bận công vụ không đi được, cũng chỉ có thể để cho Bình An đi thay đến đó thôi."
Những cô nhi quả phụ của những tướng sĩ đều từng vào sinh ra tử cùng Quý Hoài Trung, vẫn luôn được Quý gia lo liệu ổn thỏa, chưa bao giờ từng bị quên mất, Quý gia vẫn rất tôn kính, coi trọng họ, tựa như Tống ma ma, trượng phu của bà đã nhiều lần lập công, trợ giúp Quý Hoài Trung nhưng cuối cùng lại chết trận sa trường, khiến trong tâm của Quý Hoài Trung vẫn luôn áy náy vô cùng, chỉ có thể đem hần áy náy cùng tôn kính này truyền đạt vào trên người mẹ con Tống ma ma.
Người ở thôn trang thành nam nghe nói tiểu thư Quý gia sẽ đích thân tới chúc mừng chuyện vui của Tống gia, cũng đều đặc biệt vui mừng, đều nói Tống gia có phúc khí mới có thể được Quý gia ưu đãi như vậy. Tống ma ma rất cảm động, cũng không khỏi có chút ít đắc chí, lại nghĩ tới trượng phu đã qua đời nhiều năm, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sáng sớm, Bình An liền sửa soạn hậu lễ, dẫn theo tùy tùng ngồi vào xe ngựa đi đến thôn trang ở thành nam. Theo đúng nghĩa mà nói, là Bình An chưa từng gặp qua Tống ma ma, nhưng Bình An lại nhớ rõ kiếp trước, nàng bị thương do bỏng nằm ở trên giường thì có một vị phu nhân chất phác đến chăm nom nàng, lúc ấy bà vừa gạt lệ vừa lau sạch vết thương rồi bôi thuốc cho nàng, lại đun thuốc, nấu cháo tới bón cho nàng ăn. Khi đó Bình An không thể mở miệng nói chuyện, chỉ là chảy nước mắt nhìn bà, bà nói cho Bình An biết bà chính là bà vú của thiếu gia Tĩnh An, nhận ân huệ nhiều năm của Quý gia, hôm nay lão gia, phu nhân và thiếu gia Tĩnh An đều đã không còn nữa, khi biết Bình An xảy ra thảm kịch này, trước hết bà liền chạy tới, vô luận như thế nào cũng muốn đến thăm thì bà mới an tâm được. Bà nói bà không tin lời đồn đại bên ngoài, là Bình An bởi vì ghen ghét nên sinh ra hận thù đi giết người, nhưng lại tự chuốc lấy tai họa, bà tin tưởng mọi người trong Quý gia đều là người tốt. Bình An nghe xong liền rơi lệ, dường như muốn đem nước mắt cả đời này của nàng chảy hết ra vậy. Tống ma ma thương tiếc nàng cho nên nhất định muốn ở lại biệt viện để chăm sóc nàng, nhưng cuối cùng lại bị người của Tô gia đuổi đi.
"Lộp bộp" Bình An đang mải suy nghĩ thì đột nhiên xe ngựa bị rung động một chút, không cẩn thận nên đầu đụng phải khung cửa sổ.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Thúy Hồng đi theo liền vội vàng đỡ Bình An dậy, ghé đầu ra ngoài xe, thấy xe dừng ở trên đường, còn chưa ra khỏi thành.
"Cô nương, trước mặt không biết xảy ra ra chuyện gì, con đường đã bị chặn lại, không qua được." Phu xe đáp.
Ngay sau đó xe ngựa lại mãnh liệt lắc lư.
“Lại làm sao vậy?" Thúy Hồng nhìn ra ngoài, chỉ thấy đoàn người trên đường bắt đầu khởi động, phi thường ồn ào.
"Có thể là có người không cẩn thận cho nên xe ngựa va chạm vào nhau, cô nương, ta thấy con đường này không đi qua ngay được, hay là chúng ta quay đầu sang đường lớn phía đông thôi."
Xe ngựa quay đầu chạy về hướng cửa thành, không biết có phải mới vừa rồi đụng phải nơi nào hay không, vốn xe ngựa rất nhẹ nhàng giờ lại có vẻ nặng nề rất nhiều. Khi chạy tới cửa thành thì ngừng lại.
"Cô nương, phía trước có quan binh đang kiểm tra, chúng ta phải chờ một chút rồi."
Cần phải đợi bao lâu đây, Bình An nhìn thời gian thấy cũng không còn sớm, từ cửa thành đến thôn trang cũng phải mất hơn hai canh giờ lộ trình nữa, giờ nếu tiếp tục trì hoãn sợ là qua buổi trưa cũng không đến đó được, như vậy không tốt lắm.
Thời điểm Bình An còn đang có chút lo lắng, từ cửa thành truyền đến một tiếng quát hỏi, Bình An vừa nghe liền nở nụ cười, vội bảo Thúy Hồng đi ra ngoài tìm người. Không lâu sau, chỉ thấy giọng nói của Tĩnh An vang lên ở ngoài xe ngựa: "Muội muội, như thế nào muội còn chưa ra khỏi thành?"
"Mới vừa rồi ở trên đường bị trì hoãn một chút, hiện tại lại bị ngăn ở cửa thành chứ sao. Mọi người đây là đang tra xét cái gì vậy ? Ta sợ chờ như vậy sẽ lỡ giờ lành, không kịp đưa hỉ lễ mất."
Thấy dáng vẻ của Bình An có chút oán trách, Tĩnh An cúi đầu sát tới nhỏ giọng nói: "Trong thành có mật thám, mới vừa rồi bắt được hai tên, sợ là còn có đồng đảng, muội đi đường cần phải cẩn thận một chút, có muốn ta tăng thêm nhân thủ theo hộ tống muội hay không?"
Bình An liên tiếp khoát tay: "Như vậy không được, ta phải đi chúc mừng, dẫn đội binh mã đi làm gì a. Lão ngài xin thương xót, cho ta đi qua ta liền cám ơn trời đất."
Tĩnh An toét miệng cười: "Vậy không phải rất đơn giản sao." Nói xong gọi người tới đây, đem hai chiếc xe ngựa của Bình An đi kiểm tra, lại dẫn tới một trận rối loạn ở cửa thành.
Bình An nghe mọi người oán trách ở ngoài xe mà cười khổ, kêu Thúy Hồng đi ra ngoài phân phó phu xe vừa ra cửa thành thì chạy nhanh lên một chút, tốt nhất có thể nhanh như chớp biến mất trước ánh mắt của mọi người đi.
Thật vất vả mới đến thôn trang, xe ngựa cùng với đoàn người của Bình An mới vừa vào thôn đã bị mọi người vây xem, đám trẻ con vốn đang vây xem tân nương lại cũng như ong vỡ tổ vây quanh đây.
"Xem này, xe ngựa này thật là khí thế."
"Nghe nói ngồi bên trong chính là tiên nữ tỷ tỷ đó, nhà của Tống đại mụ (bác gái) thật là có phúc."
"Nếu có thể được liếc mắt một cái thì tốt rồi."
Đến cửa chính của thôn trang, chỉ thấy Tống ma ma dẫn nhi tử là Tống Đại Ngưu cùng người của thôn trang ra bên ngoài, một mực cung kính chờ đợi, vừa thấy Bình An xuống xe liền đồng loạt quỳ xuống dập đầu.
Bình An chạy nhanh tới trước nâng Tống ma ma dậy, nhìn chung quanh, trong hốc mắt lệ liền dâng lên. Nhìn bà trẻ hơn một chút so với kiếp trước, nhưng nụ cười vẫn ấm áp lòng người như vậy.
"Tân nương đã tới chưa?" Bình An cười hỏi.
"Tân nương đến trước suối thôn rồi, cũng phải qua một núi nữa mới đến, xem chừng đang ở trên đường, chắc là sắp tới thôi. Tiểu thư mau vào trong nhà nghỉ ngơi một chút đi." Tống ma ma cười đến miệng không khép lại được, dẫn Bình An vào trong viện.
"Nhờ có lão gia ưu ái, cho Đại Ngưu mượn thôn trang để có nơi thành thân, nếu không hai mẹ con ta ngay cả nơi sống yên ổn cũng không có." Tống ma ma vừa nói vừa cảm kích: "Trước mắt còn có tiểu thư tự mình tới đây chúc mừng, một đời nhà chúng ta cũng không biết là đã tu được bao nhiêu phúc khí đó."
"Ma ma không cần nói như vậy, những năm này các ngươi ở tại thôn trang cũng là tận tâm tận lực, hơn nữa là Quý gia chúng ta đã nợ mọi người." Bình An chân thành nói .
Thấy thái độ của Bình An một chút cũng không có vẻ là chủ nhân kiêu ngạo, còn cùng mình nói chuyện nhà, Tống ma ma lại có chút thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà lo sợ), nghe Bình An nói mấy câu như vậy liền vội vàng nói: "Không được, sao lại có thể nói như vậy được. Đây thật là muốn lấy phúc của ta mất. Quý lão gia là ân nhân lớn của chúng ta đó."
Tống ma ma dẫn Bình An tới một phòng sạch sẽ trong hậu viện, lại để cho người đưa tới nước sạch cho nàng rửa mặt, các loại thức ăn đều được bày trên mặt bàn, nói nàng nán lại đợi một lát nữa, đến giờ lành sẽ phái người tới thông báo cho nàng để đi qua dự lễ, đến lúc đó tân nương cùng chú rể sẽ kính trà nàng.
Tống ma ma hàn huyên một chút việc nhà với Bình An, sau đó đi ra ngoài để chào hỏi khách nhân.
P/s: tuần sau nữa ta băt đầu thi, nên sắp tới tiến độ sẽ chậm một chút nha mọi người, có thể chỉ có 1,2c /tuần thui, có thời gian lúc nào ta sẽ làm lúc đó. Mong mọi người thông cảm & tiếp tục ủng hộ ta a.
Ak, còn nữa, trong quá trình edit có nhiều sai sót, nếu thấy chỗ nào chưa được hay ta edit khó hiểu thì các nàng cứ ý kiến tự nhiên nhá để ta còn điểu chỉnh.
"Đều nói nắng cuối thu rất gay gắt, năm nay nhà nhà đều khổ hạn. Nghe nói Thiệu Dương, Bình Ba, Chiếu Thuận cũng đều xuất hiện nạn hạn hán trăm năm mới có một lần, mắt thấy ruộng lúa mạch sắp được thu hoạch lại bị hạn hán nên chết không phải số ít, xem ra mùa đông năm nay cuộc sống của dân chúng sẽ khổ rồi." Tú Bình bóc vỏ quả nho rồi cho vào miệng, nhất thời chua chua thấy thật thoải mái, hiện giờ nàng đã có thai một tháng rồi, nhưng lại thích ăn chua, tất cả mọi người hơn phân nửa đều phỏng đoán là nhi tử.
"Chị dâu, mẫu thân đã tiếp nhận quyền quản lý của chị rồi, vốn là chị đang mang bầu nên mới không để cho chị quan tâm chuyện nhà, vậy mà rảnh rỗi chị lại bắt đầu quan tâm đến quốc sự rồi." Bình An trêu ghẹo nói, hiện nay Tú Bình là đối tượng bảo vệ trọng điểm trên dưới của Quý phủ, không để cho nàng vất vả nửa phần, sợ nàng nhàn rỗi, còn phân chia trách nhiệm nặng nề cho Bình An là mỗi ngày theo nàng tiêu khiển.
Bình An coi như đã thấy được phụ nữ có thai nói nhiều, lại nhiều tật xấu, mấy ngày trước đây vẫn còn đang lo lắng trước xa chuyện Lưu quản sự cùng nhà biểu thúc có dịch bệnh của heo, hôm nay lại đi lo lắng chuyện đường bộ.
Hai người đang ở trong đình nghỉ mát ăn hoa quả tán gẫu, thì lại thấy Lâm Tử Kiều mang theo nha hoàn tới đây thỉnh an Tú Bình. Ánh mắt Tú Bình cùng Bình An đồng thời trở nên lạnh lẽo.
"Lâm di nương, không phải bảo ngươi cứ ở trong viện của mình, không cần tới đây thỉnh an sao?" Ngữ khí của Tú Bình lạnh nhạt.
Hiện giờ ở trong phủ, Lâm Tử Kiều không được hoan nghênh, tình huống lại vừa vặn cùng với trước kia phát triển trái ngược, mặc kệ nàng ta cố gắng như thế nào, tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau là nàng giả bộ yếu đuối, làm bộ làm tịch, luôn luôn có mấy người làm ở sau lưng mãnh liệt thêm mắm thêm muối phê phán bộ mặt thật của nàng ta.
"Tỷ tỷ, đây là kinh Phật do muội muội chép, mời tỷ xem qua." Lâm Tử Kiều hèn mọn đưa lên một xấp giấy viết tay.
"Ừ. Để xuống đi." Tú Bình nhìn sang, không muốn nói nhiều với nàng, Lâm Tử Kiều cũng biết tình thế cho nên thức thời lui xuống.
Hôm nay trong bụng của Tú Bình đã có đứa bé, lại biết Lâm Tử Kiều không đơn giản như bề ngoài, sợ nàng nhất thời sẽ nổi lên ý xấu hoặc lại dùng thủ đoạn nào đó làm hại tới đứa bé trong bụng mình, cho nên tìm cớ khiến Lâm Tử Kiều thay nàng ở trong viện của nàng ta chép kinh Phật để cầu phúc cho đứa bé trong bụng. Lúc đầu Lâm Tử Kiều còn vui vẻ lĩnh mệnh, nhưng sau Tú Bình lại cho nàng càng ngày càng nhiều kinh thư, lại bảo nàng ba ngày phải giao một bản kinh văn, lấy cớ là sợ nàng bận bịu nên ngay cả sáng chiều phải thỉnh an cũng đều miễn. Lâm Tử Kiều vì chép kinh thư mà thậm chí ngủ cũng không thể ngủ, dĩ nhiên là không có thời gian giở trò, vì vậy liền bắt đầu vô tình hay cố ý trì hoãn thời gian nộp kinh văn, nói mình trừ chép kinh ra thì cũng có việc khác cần phải làm, còn ở trước mặt Tĩnh An ấm ức nói mình vì phải chép kinh văn nên cũng không có thời gian hầu hạ hắn thật tốt. Tú Bình biết liền cười lạnh, tất nhiên ở trong phủ không thể chuyên tâm lễ Phật, vậy thì đến thôn trang đi, nơi đó thanh tịnh sẽ không làm trễ việc chép kinh. Lúc này Lâm Tử Kiều mới ngoan ngoãn ở trong phòng mình không dám đi đâu, chỉ mong cho Tú Bình nhanh chóng sinh con, mình cũng thoát ly khỏi khổ ải.
Sau khi biết chuyện này, Bình An cũng yên tâm, nghĩ trong sự kiện lần này Tú Bình cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành, về sau sẽ không dễ dàng bị Lâm Tử Kiều nắm bắt như vậy nữa rồi.
Vừa qua Trung thu, ở Kinh Thành liên tiếp có mấy trận mưa phùn, nhiệt độ không khí thoáng cái đã hạ xuống, mát mẻ không ít. Mùng hai tháng chín là sinh thần bốn mươi của phu nhân Vương Thượng thư, sáng sớm đã có bái thiếp đưa tới đây, tiệc chiêu đãi mời Quý phu nhân đến.
"Bạc trắng hai trăm lượng, ngọc như ý ba khối, một bộ trà cụ vàng, khuyên tai ngọc năm mươi cái, các loại gấm thêu năm mươi cuộn, Tú Bình, ngươi nhìn xem, thiếu cái gì nữa không?" Quý phu nhân cầm danh mục lễ vật để tính toán. Bởi vì Vương phu nhân là bá mẫu của Tú Bình, cùng Quý gia cũng coi là thông gia, lễ vật chúc mừng đương nhiên không thể qua loa khó coi.
"Không bằng ngọc như ý đổi thành hai bộ, gấm thêu đổi thành 20 cuộn. . . . . ." Tuy là như vậy, nhưng Tú Bình cảm thấy so với lệ thường là rất nhiều rồi.
Quý phu nhân cười cười: "Để cho ngươi thêm vào nhưng ngươi lại cắt giảm xuống. Ta hiểu trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, nhưng Vương phu nhân cùng chúng ta là thông gia, Vương đại nhân cùng lão gia cũng là đồng liêu, chuẩn bị lễ vật nhiều một chút cũng không sao."
"Ngày mai để cho Bình An đi đến thôn trang ở thành nam một chuyến."
"Đi thôn trang làm gì vậy ạ?" Tú Bình không hiểu.
"Ngươi còn nhớ rõ bà vú Tống ma ma của Tĩnh An không? Chồng của bà ấy mấy năm đi theo lão gia xuất chinh từ lâu, cuối cùng chết trận ở sa trường. Lão gia thương cảm bọn họ cô nhi quả phụ cho nên để bọn họ ở lại thôn trang ở thành nam, ngày mai nhi tử của Tống ma ma cưới vợ, lão gia vốn muốn cho Tĩnh An mang theo quà tặng qua đó, nhưng Tĩnh An bận công vụ không đi được, cũng chỉ có thể để cho Bình An đi thay đến đó thôi."
Những cô nhi quả phụ của những tướng sĩ đều từng vào sinh ra tử cùng Quý Hoài Trung, vẫn luôn được Quý gia lo liệu ổn thỏa, chưa bao giờ từng bị quên mất, Quý gia vẫn rất tôn kính, coi trọng họ, tựa như Tống ma ma, trượng phu của bà đã nhiều lần lập công, trợ giúp Quý Hoài Trung nhưng cuối cùng lại chết trận sa trường, khiến trong tâm của Quý Hoài Trung vẫn luôn áy náy vô cùng, chỉ có thể đem hần áy náy cùng tôn kính này truyền đạt vào trên người mẹ con Tống ma ma.
Người ở thôn trang thành nam nghe nói tiểu thư Quý gia sẽ đích thân tới chúc mừng chuyện vui của Tống gia, cũng đều đặc biệt vui mừng, đều nói Tống gia có phúc khí mới có thể được Quý gia ưu đãi như vậy. Tống ma ma rất cảm động, cũng không khỏi có chút ít đắc chí, lại nghĩ tới trượng phu đã qua đời nhiều năm, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sáng sớm, Bình An liền sửa soạn hậu lễ, dẫn theo tùy tùng ngồi vào xe ngựa đi đến thôn trang ở thành nam. Theo đúng nghĩa mà nói, là Bình An chưa từng gặp qua Tống ma ma, nhưng Bình An lại nhớ rõ kiếp trước, nàng bị thương do bỏng nằm ở trên giường thì có một vị phu nhân chất phác đến chăm nom nàng, lúc ấy bà vừa gạt lệ vừa lau sạch vết thương rồi bôi thuốc cho nàng, lại đun thuốc, nấu cháo tới bón cho nàng ăn. Khi đó Bình An không thể mở miệng nói chuyện, chỉ là chảy nước mắt nhìn bà, bà nói cho Bình An biết bà chính là bà vú của thiếu gia Tĩnh An, nhận ân huệ nhiều năm của Quý gia, hôm nay lão gia, phu nhân và thiếu gia Tĩnh An đều đã không còn nữa, khi biết Bình An xảy ra thảm kịch này, trước hết bà liền chạy tới, vô luận như thế nào cũng muốn đến thăm thì bà mới an tâm được. Bà nói bà không tin lời đồn đại bên ngoài, là Bình An bởi vì ghen ghét nên sinh ra hận thù đi giết người, nhưng lại tự chuốc lấy tai họa, bà tin tưởng mọi người trong Quý gia đều là người tốt. Bình An nghe xong liền rơi lệ, dường như muốn đem nước mắt cả đời này của nàng chảy hết ra vậy. Tống ma ma thương tiếc nàng cho nên nhất định muốn ở lại biệt viện để chăm sóc nàng, nhưng cuối cùng lại bị người của Tô gia đuổi đi.
"Lộp bộp" Bình An đang mải suy nghĩ thì đột nhiên xe ngựa bị rung động một chút, không cẩn thận nên đầu đụng phải khung cửa sổ.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Thúy Hồng đi theo liền vội vàng đỡ Bình An dậy, ghé đầu ra ngoài xe, thấy xe dừng ở trên đường, còn chưa ra khỏi thành.
"Cô nương, trước mặt không biết xảy ra ra chuyện gì, con đường đã bị chặn lại, không qua được." Phu xe đáp.
Ngay sau đó xe ngựa lại mãnh liệt lắc lư.
“Lại làm sao vậy?" Thúy Hồng nhìn ra ngoài, chỉ thấy đoàn người trên đường bắt đầu khởi động, phi thường ồn ào.
"Có thể là có người không cẩn thận cho nên xe ngựa va chạm vào nhau, cô nương, ta thấy con đường này không đi qua ngay được, hay là chúng ta quay đầu sang đường lớn phía đông thôi."
Xe ngựa quay đầu chạy về hướng cửa thành, không biết có phải mới vừa rồi đụng phải nơi nào hay không, vốn xe ngựa rất nhẹ nhàng giờ lại có vẻ nặng nề rất nhiều. Khi chạy tới cửa thành thì ngừng lại.
"Cô nương, phía trước có quan binh đang kiểm tra, chúng ta phải chờ một chút rồi."
Cần phải đợi bao lâu đây, Bình An nhìn thời gian thấy cũng không còn sớm, từ cửa thành đến thôn trang cũng phải mất hơn hai canh giờ lộ trình nữa, giờ nếu tiếp tục trì hoãn sợ là qua buổi trưa cũng không đến đó được, như vậy không tốt lắm.
Thời điểm Bình An còn đang có chút lo lắng, từ cửa thành truyền đến một tiếng quát hỏi, Bình An vừa nghe liền nở nụ cười, vội bảo Thúy Hồng đi ra ngoài tìm người. Không lâu sau, chỉ thấy giọng nói của Tĩnh An vang lên ở ngoài xe ngựa: "Muội muội, như thế nào muội còn chưa ra khỏi thành?"
"Mới vừa rồi ở trên đường bị trì hoãn một chút, hiện tại lại bị ngăn ở cửa thành chứ sao. Mọi người đây là đang tra xét cái gì vậy ? Ta sợ chờ như vậy sẽ lỡ giờ lành, không kịp đưa hỉ lễ mất."
Thấy dáng vẻ của Bình An có chút oán trách, Tĩnh An cúi đầu sát tới nhỏ giọng nói: "Trong thành có mật thám, mới vừa rồi bắt được hai tên, sợ là còn có đồng đảng, muội đi đường cần phải cẩn thận một chút, có muốn ta tăng thêm nhân thủ theo hộ tống muội hay không?"
Bình An liên tiếp khoát tay: "Như vậy không được, ta phải đi chúc mừng, dẫn đội binh mã đi làm gì a. Lão ngài xin thương xót, cho ta đi qua ta liền cám ơn trời đất."
Tĩnh An toét miệng cười: "Vậy không phải rất đơn giản sao." Nói xong gọi người tới đây, đem hai chiếc xe ngựa của Bình An đi kiểm tra, lại dẫn tới một trận rối loạn ở cửa thành.
Bình An nghe mọi người oán trách ở ngoài xe mà cười khổ, kêu Thúy Hồng đi ra ngoài phân phó phu xe vừa ra cửa thành thì chạy nhanh lên một chút, tốt nhất có thể nhanh như chớp biến mất trước ánh mắt của mọi người đi.
Thật vất vả mới đến thôn trang, xe ngựa cùng với đoàn người của Bình An mới vừa vào thôn đã bị mọi người vây xem, đám trẻ con vốn đang vây xem tân nương lại cũng như ong vỡ tổ vây quanh đây.
"Xem này, xe ngựa này thật là khí thế."
"Nghe nói ngồi bên trong chính là tiên nữ tỷ tỷ đó, nhà của Tống đại mụ (bác gái) thật là có phúc."
"Nếu có thể được liếc mắt một cái thì tốt rồi."
Đến cửa chính của thôn trang, chỉ thấy Tống ma ma dẫn nhi tử là Tống Đại Ngưu cùng người của thôn trang ra bên ngoài, một mực cung kính chờ đợi, vừa thấy Bình An xuống xe liền đồng loạt quỳ xuống dập đầu.
Bình An chạy nhanh tới trước nâng Tống ma ma dậy, nhìn chung quanh, trong hốc mắt lệ liền dâng lên. Nhìn bà trẻ hơn một chút so với kiếp trước, nhưng nụ cười vẫn ấm áp lòng người như vậy.
"Tân nương đã tới chưa?" Bình An cười hỏi.
"Tân nương đến trước suối thôn rồi, cũng phải qua một núi nữa mới đến, xem chừng đang ở trên đường, chắc là sắp tới thôi. Tiểu thư mau vào trong nhà nghỉ ngơi một chút đi." Tống ma ma cười đến miệng không khép lại được, dẫn Bình An vào trong viện.
"Nhờ có lão gia ưu ái, cho Đại Ngưu mượn thôn trang để có nơi thành thân, nếu không hai mẹ con ta ngay cả nơi sống yên ổn cũng không có." Tống ma ma vừa nói vừa cảm kích: "Trước mắt còn có tiểu thư tự mình tới đây chúc mừng, một đời nhà chúng ta cũng không biết là đã tu được bao nhiêu phúc khí đó."
"Ma ma không cần nói như vậy, những năm này các ngươi ở tại thôn trang cũng là tận tâm tận lực, hơn nữa là Quý gia chúng ta đã nợ mọi người." Bình An chân thành nói .
Thấy thái độ của Bình An một chút cũng không có vẻ là chủ nhân kiêu ngạo, còn cùng mình nói chuyện nhà, Tống ma ma lại có chút thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà lo sợ), nghe Bình An nói mấy câu như vậy liền vội vàng nói: "Không được, sao lại có thể nói như vậy được. Đây thật là muốn lấy phúc của ta mất. Quý lão gia là ân nhân lớn của chúng ta đó."
Tống ma ma dẫn Bình An tới một phòng sạch sẽ trong hậu viện, lại để cho người đưa tới nước sạch cho nàng rửa mặt, các loại thức ăn đều được bày trên mặt bàn, nói nàng nán lại đợi một lát nữa, đến giờ lành sẽ phái người tới thông báo cho nàng để đi qua dự lễ, đến lúc đó tân nương cùng chú rể sẽ kính trà nàng.
Tống ma ma hàn huyên một chút việc nhà với Bình An, sau đó đi ra ngoài để chào hỏi khách nhân.
P/s: tuần sau nữa ta băt đầu thi, nên sắp tới tiến độ sẽ chậm một chút nha mọi người, có thể chỉ có 1,2c /tuần thui, có thời gian lúc nào ta sẽ làm lúc đó. Mong mọi người thông cảm & tiếp tục ủng hộ ta a.
Ak, còn nữa, trong quá trình edit có nhiều sai sót, nếu thấy chỗ nào chưa được hay ta edit khó hiểu thì các nàng cứ ý kiến tự nhiên nhá để ta còn điểu chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.