Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc Thiên Tài Bảo Bảo
Chương 94: Hội bán đấu giá (2)
Tố Tố Tuyết
13/10/2016
Liếc mắt nhìn lại, trong tay của Nam Cung Nguyên Thác là một khối vật thể bằng thạch trong suốt màu đen, tinh tế quan sát thì cảm thấy nó như có hình dạng sức sống gì đó!
Long! Không sai, khối thạch trong suốt này giống như nửa khung xương của cự long đang giao thoa, sắp xếp thành đoàn, khi nhìn được rõ ràng cốt cách của vật phẩm, cùng một đôi mắt đang nhắm nghiền, tuy rằng long nhãn khép chặt, lại vẫn có thể làm cho người cảm nhận được uy nghiêm bá đạo cùng lệ khí được lộ ra.
Khóp xương ngón tay rõ ràng tinh tế của Nam Cung Nguyên Thác vuốt ve trên người cự long, khoé môi gợi lên ý cười ma mị xấu xa :”Có ai có thể nhận thấy đây là bảo bối gì không? Cực phẩm long thạch, đối với người luyện võ là cực kỳ hữu dụng, về điểm này không cần bổn vương nói tỉ mỉ, trong lòng các vị hẳn cũng đều mười phần biết rõ, cho dù là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được ở bên ngoài, trước mắt bổn vương đang cần ngân lượng gắp, một tiếng – giá nvạn lượng bạc, nếu như ai có thể ra giá cao hơn, khối long thạh này chính là của người đó.”
Long thạch! Qủa thật là bảo bối thế gian hiếm có, dân chúng vây xem bên ngoài một mảnh xôn xao, nhóm côn tử vương quý ngồi ở trong tiệm, người người hai mắt nhìn nhau, nhưng cũng không một ai dám lên tiếng.
Tuy rằng người nào cũng biết long thạch là thứ tốt, nhưng giá một vạn lượng bạc cũng không phải ai có thể cầm ra được, cho nên… đám công tử vương quý này lại không ai lên tiếng.
Nếu hỏi vì sao? Những người này cũng không phải là kẻ ngốc, vật trước mắt thế nhưng lại là long thạch! Tên vật phẩm gắn với một từ “Long”, nếu là trong tay tam hoàng tử thì chẳng cần bàn cải gì nữa, nhưng nếu là để bọn họ mua trở về, chỉ sợ còn chưa kịp dùng tới, cũng đã đưa tới hoạ diệt môn mất thôi.
“Thế nào? Các ngươi đều khôn thích? Hay là chê giá mắc? Khối này là long thạch nha, toàn bộ Ngạo Thiên đại lục cũng sẽ không có quá tam khối, bổn vương ra giá một vạn lượn bạc cũng đã đủ tiện nghi…” Lông mày Nam Cung Nguyên Thác nhăn lại, một màn trước mắt này thực làm cho hắn không nờ tới, hai ngày nay hắn sửa sang bảo bối trong tiệm, mỗi một vật đều là vật hắn âu yếm, nhưng hắn đã đáp ứng muốn giúp Thượng Quan Khinh Vãn mở y quán, cho nên đành phải khẽ cắn răng, chọn lựa ra món bảo bối hắn cho rằng sẽ trở thành vật hấp dẫn mọi người, không ngờ khởi sự lại bất lợi như thế, vật bán đấu giá đầu tiên đã bị mọi người vắng vẻ.
“Khụ… Tam hoàng tử, long thạch này là linh vật của thiên địa, chúng ta là phàm phu tục tử làm sao có thể tiêu thụ được, nếu như tam hoàng tử thật sự muốn bán, trong nhựng người đang ngồi tại đây, chỉ sợ cũng chỉ có nhị hoàng tử có tư cách này thôi.”
Rốt cuộc cũng có người nói lên tiếng lòng của mọi người, đám người còn lại liên thanh phụ hoạ, đồng thời cũng âm thầm thở dài một hơi.
Lời này như nhắc nhở Nam Cun Nguyên Thác, hắn đưa mắt nhìn Nam Cung Nguyên Liệt đang ngồi ở góc xó, trên mặt nổi lên tươi cười nịnh nọt a dua, tiếng nói thuần hậu cũng có thể làm cho người khác cảm thấy một tia ngọt lòng :”Hoàng huynh, bọn họ nói rất đúng, khối long thạch này cũng chỉ có thể xứng đôi với một người cao quý như hoàng huynh thôi, lúc trước ta cầu người mua khối long thạch này cũng tiêu phí mất hai vạn lượng bạc, hiện tại bán cho hoàng huynh chỉ một vạn lượng bạc, huynh tuyệt đối có lời. Huống chi… Một vạn lượng bạc đối với hoàng huynh mà nói cũng không đáng kẻ gì.”
Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn cũng không khỏi theo tầm mắt của Nam Cung Nguyên Thác nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt tuấn nhan kia của Nam Cung Nguyên Liệt vô sở vô động, mâu quang thâm thuý u ám như hồ sâu ngàn thước, làm cho người nhìn vọng không đến đáy, cũng đoán không ra trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Hoàng đệ chẳng lẽ đã quên, vi huynh có khiết phích (thích sạch sẽ), không thích những thứ có màu đen.” Tiếng nói trầm thấp như mỹ tửu thuần hương say mê lòng người, ẩn ẩn hầu kết của hắn dật ra, Nam Cung Nguytên Liệt vân đạm phong khinh, không có chút khách khí cự tuyệt thân đệ của mình.
Long! Không sai, khối thạch trong suốt này giống như nửa khung xương của cự long đang giao thoa, sắp xếp thành đoàn, khi nhìn được rõ ràng cốt cách của vật phẩm, cùng một đôi mắt đang nhắm nghiền, tuy rằng long nhãn khép chặt, lại vẫn có thể làm cho người cảm nhận được uy nghiêm bá đạo cùng lệ khí được lộ ra.
Khóp xương ngón tay rõ ràng tinh tế của Nam Cung Nguyên Thác vuốt ve trên người cự long, khoé môi gợi lên ý cười ma mị xấu xa :”Có ai có thể nhận thấy đây là bảo bối gì không? Cực phẩm long thạch, đối với người luyện võ là cực kỳ hữu dụng, về điểm này không cần bổn vương nói tỉ mỉ, trong lòng các vị hẳn cũng đều mười phần biết rõ, cho dù là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được ở bên ngoài, trước mắt bổn vương đang cần ngân lượng gắp, một tiếng – giá nvạn lượng bạc, nếu như ai có thể ra giá cao hơn, khối long thạh này chính là của người đó.”
Long thạch! Qủa thật là bảo bối thế gian hiếm có, dân chúng vây xem bên ngoài một mảnh xôn xao, nhóm côn tử vương quý ngồi ở trong tiệm, người người hai mắt nhìn nhau, nhưng cũng không một ai dám lên tiếng.
Tuy rằng người nào cũng biết long thạch là thứ tốt, nhưng giá một vạn lượng bạc cũng không phải ai có thể cầm ra được, cho nên… đám công tử vương quý này lại không ai lên tiếng.
Nếu hỏi vì sao? Những người này cũng không phải là kẻ ngốc, vật trước mắt thế nhưng lại là long thạch! Tên vật phẩm gắn với một từ “Long”, nếu là trong tay tam hoàng tử thì chẳng cần bàn cải gì nữa, nhưng nếu là để bọn họ mua trở về, chỉ sợ còn chưa kịp dùng tới, cũng đã đưa tới hoạ diệt môn mất thôi.
“Thế nào? Các ngươi đều khôn thích? Hay là chê giá mắc? Khối này là long thạch nha, toàn bộ Ngạo Thiên đại lục cũng sẽ không có quá tam khối, bổn vương ra giá một vạn lượn bạc cũng đã đủ tiện nghi…” Lông mày Nam Cung Nguyên Thác nhăn lại, một màn trước mắt này thực làm cho hắn không nờ tới, hai ngày nay hắn sửa sang bảo bối trong tiệm, mỗi một vật đều là vật hắn âu yếm, nhưng hắn đã đáp ứng muốn giúp Thượng Quan Khinh Vãn mở y quán, cho nên đành phải khẽ cắn răng, chọn lựa ra món bảo bối hắn cho rằng sẽ trở thành vật hấp dẫn mọi người, không ngờ khởi sự lại bất lợi như thế, vật bán đấu giá đầu tiên đã bị mọi người vắng vẻ.
“Khụ… Tam hoàng tử, long thạch này là linh vật của thiên địa, chúng ta là phàm phu tục tử làm sao có thể tiêu thụ được, nếu như tam hoàng tử thật sự muốn bán, trong nhựng người đang ngồi tại đây, chỉ sợ cũng chỉ có nhị hoàng tử có tư cách này thôi.”
Rốt cuộc cũng có người nói lên tiếng lòng của mọi người, đám người còn lại liên thanh phụ hoạ, đồng thời cũng âm thầm thở dài một hơi.
Lời này như nhắc nhở Nam Cun Nguyên Thác, hắn đưa mắt nhìn Nam Cung Nguyên Liệt đang ngồi ở góc xó, trên mặt nổi lên tươi cười nịnh nọt a dua, tiếng nói thuần hậu cũng có thể làm cho người khác cảm thấy một tia ngọt lòng :”Hoàng huynh, bọn họ nói rất đúng, khối long thạch này cũng chỉ có thể xứng đôi với một người cao quý như hoàng huynh thôi, lúc trước ta cầu người mua khối long thạch này cũng tiêu phí mất hai vạn lượng bạc, hiện tại bán cho hoàng huynh chỉ một vạn lượng bạc, huynh tuyệt đối có lời. Huống chi… Một vạn lượng bạc đối với hoàng huynh mà nói cũng không đáng kẻ gì.”
Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn cũng không khỏi theo tầm mắt của Nam Cung Nguyên Thác nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt tuấn nhan kia của Nam Cung Nguyên Liệt vô sở vô động, mâu quang thâm thuý u ám như hồ sâu ngàn thước, làm cho người nhìn vọng không đến đáy, cũng đoán không ra trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Hoàng đệ chẳng lẽ đã quên, vi huynh có khiết phích (thích sạch sẽ), không thích những thứ có màu đen.” Tiếng nói trầm thấp như mỹ tửu thuần hương say mê lòng người, ẩn ẩn hầu kết của hắn dật ra, Nam Cung Nguytên Liệt vân đạm phong khinh, không có chút khách khí cự tuyệt thân đệ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.