Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 638: Có người ở yêu đương vụng trộm?
Mã Duyệt Duyệt
19/07/2016
Edit : PDN
"Mẫu thân, ta và tiểu Nhạc Nhạc cùng nhau. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan muốn tự mình đi, Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng, ngược lại Tà Dịch, trừng mắt nhìn tiểu Nhạc Nhạc một cái.
"Phụ thân, chúng ta có thể nha. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan thấy Đông Phương Ngữ Hinh không đồng ý, ngược lại đi cầu Tà Dịch.
"Con đi theo cùng với chúng ta . . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh cùng một chỗ với Tà Dịch , mà quốc và Nữ vương là một tổ còn lại , bọn họ tách ra hành động.
“ Con. . . . . . Con thật sự có thể mà, con đã tới chỗ này, thật sự vào rồi nha. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan tìm một chỗ gần nhất , bé đi theo mấy người Đông Phương Ngữ Hinh, cảm thấy chính là lại tới trộn lẫn.
Bé đã lớn, hơn nữa cũng có võ công, cho nên muốn tự mình đảm đương một phía.
Nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng, chính là không vui lòng.
Cho nên tiểu nha đầu thực đau thương phẫn nộ.
"Hinh Nhi, nếu không để cho tiểu Hoan Hoan tự mình đi. . . . . .Nàng xem, tiểu Nhạc Nhạc cùng bé, còn có Tiểu Hỏa Cầu. . . . . ."
Tiểu Hỏa Cầu tuy rằng không được bình thường , nhưng lúc tiểu Hoan Hoan cần , nó cũng sẽ xuất hiện đúng lúc.
"Tà Dịch, ta lo lắng con bé. . . . . ."
"Bé đã lớn, đương nhiên ít có dịp tự mình làm cái gì, chúng ta nhanh chóng tìm, không được một lúc nữa trở về tìm con bé là được. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghĩ cũng đúng, nàng đối với bản thân đúng là rất có lòng tin .
Trừ khi, U Minh vương là một người lãnh huyết vô tình , ngay cả người của chính mình cũng có thể không quan tâm .
Hừ. . . . . . , nếu không, lần này nàng đã có thể thắng chắc rồi.
Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh cuối cùng đồng ý, tiểu Hoan Hoan vui vẻ kéo tiểu Nhạc Nhạc đi.
Uất Trì Tà Dịch chau mày ,bây giờ tiểu Hoan Hoan cùng tiểu Nhạc Nhạc, cũng hơi quá thân thiết rồi chứ?
Nhìn bọn họ lôi kéo tay nhỏ bé, trong lòng hắn liền không hiểu sao không thoải mái.
Nhưng, vừa rồi là hắn giúp bọn chúng cầu tình nha.
Hắn phát hiện mình cũng càng ngày càng rối rắm , thế nhưng. . . . . .
Tuyệt đối không muốn cho nữ nhi của mình dây dưa với nam nhân khác, cho dù là tiểu hài tử cũng không được.
Hai người lặng yên xoay người, vôi vàng làm chuyện chính, chuyện chính quan trọng hơn.
Bọn họ dựa theo bản đồ thô sơ giản lược kia, chuẩn bị đi tẩm cung của U Minh vương .
Chẳng qua là, đi một lúc rồi , dường như. . . . . .
Lạc đường . . . . . . ——
Phía trước có cái sân nhìn rất tinh xảo đẹp đẽ , sân như vậy, khẳng định không phải nơi nha đầu bình thường ở .
Mà tuần tra gần đấy, dường như cũng không phải rất nhiều.
Ai ở nơi này? Dù sao bọn họ đã lạc đường , Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch liếc nhau, quyết định đi tới nhìn xem. . . . . . . . . . . .
Khom người né tránh người chung quanh, hai người lặng lẽ ẩn nấp trên nóc nhà.
Lật lên một mảnh mái ngói, lại nghe được một loạt tiếng kêu trầm thấp . . . . .
"A. . . . . . A. . . . . . Nhẹ chút. . . . . . Vương. . . . . ."
"Không. . . . . ."
"A. . . . . ."
. . . . . .
Thanh âm này. . . . . .
Hai người đều là người đã thành thân , cũng là vợ chồng, đương nhiên hiểu được ý tứ của thanh âm này .
Nhưng. . . . . .
Ngẩng đầu nhìn xem, ban ngày ban mặt ,U Minh giới này cũng thật sự là đủ loạn , ban ngày ban mặt lại sẽ làm việc này.
Đợi chút, vừa nãy nữ nhân đó gọi cái gì ? Vương?
Chứ không phải là. . . . . .
U Minh vương ở dưới đó?
Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch, vân may của bọn họ, sẽ không tốt như vậy chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh vừa định cúi đầu quan sát cẩn thận , một bàn tay bỗng nhiên che mắt của nàng, Uất Trì Tà Dịch gắt gao dán lỗ tai của nàng , khẽ nói:
"Không được nhìn. . . . . ."
"Ta. . . . . . Tà Dịch, ta chỉ là nhìn xem phía dưới là ai. . . . . ."
"Mẫu thân, ta và tiểu Nhạc Nhạc cùng nhau. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan muốn tự mình đi, Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng, ngược lại Tà Dịch, trừng mắt nhìn tiểu Nhạc Nhạc một cái.
"Phụ thân, chúng ta có thể nha. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan thấy Đông Phương Ngữ Hinh không đồng ý, ngược lại đi cầu Tà Dịch.
"Con đi theo cùng với chúng ta . . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh cùng một chỗ với Tà Dịch , mà quốc và Nữ vương là một tổ còn lại , bọn họ tách ra hành động.
“ Con. . . . . . Con thật sự có thể mà, con đã tới chỗ này, thật sự vào rồi nha. . . . . ."
Tiểu Hoan Hoan tìm một chỗ gần nhất , bé đi theo mấy người Đông Phương Ngữ Hinh, cảm thấy chính là lại tới trộn lẫn.
Bé đã lớn, hơn nữa cũng có võ công, cho nên muốn tự mình đảm đương một phía.
Nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng, chính là không vui lòng.
Cho nên tiểu nha đầu thực đau thương phẫn nộ.
"Hinh Nhi, nếu không để cho tiểu Hoan Hoan tự mình đi. . . . . .Nàng xem, tiểu Nhạc Nhạc cùng bé, còn có Tiểu Hỏa Cầu. . . . . ."
Tiểu Hỏa Cầu tuy rằng không được bình thường , nhưng lúc tiểu Hoan Hoan cần , nó cũng sẽ xuất hiện đúng lúc.
"Tà Dịch, ta lo lắng con bé. . . . . ."
"Bé đã lớn, đương nhiên ít có dịp tự mình làm cái gì, chúng ta nhanh chóng tìm, không được một lúc nữa trở về tìm con bé là được. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghĩ cũng đúng, nàng đối với bản thân đúng là rất có lòng tin .
Trừ khi, U Minh vương là một người lãnh huyết vô tình , ngay cả người của chính mình cũng có thể không quan tâm .
Hừ. . . . . . , nếu không, lần này nàng đã có thể thắng chắc rồi.
Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh cuối cùng đồng ý, tiểu Hoan Hoan vui vẻ kéo tiểu Nhạc Nhạc đi.
Uất Trì Tà Dịch chau mày ,bây giờ tiểu Hoan Hoan cùng tiểu Nhạc Nhạc, cũng hơi quá thân thiết rồi chứ?
Nhìn bọn họ lôi kéo tay nhỏ bé, trong lòng hắn liền không hiểu sao không thoải mái.
Nhưng, vừa rồi là hắn giúp bọn chúng cầu tình nha.
Hắn phát hiện mình cũng càng ngày càng rối rắm , thế nhưng. . . . . .
Tuyệt đối không muốn cho nữ nhi của mình dây dưa với nam nhân khác, cho dù là tiểu hài tử cũng không được.
Hai người lặng yên xoay người, vôi vàng làm chuyện chính, chuyện chính quan trọng hơn.
Bọn họ dựa theo bản đồ thô sơ giản lược kia, chuẩn bị đi tẩm cung của U Minh vương .
Chẳng qua là, đi một lúc rồi , dường như. . . . . .
Lạc đường . . . . . . ——
Phía trước có cái sân nhìn rất tinh xảo đẹp đẽ , sân như vậy, khẳng định không phải nơi nha đầu bình thường ở .
Mà tuần tra gần đấy, dường như cũng không phải rất nhiều.
Ai ở nơi này? Dù sao bọn họ đã lạc đường , Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch liếc nhau, quyết định đi tới nhìn xem. . . . . . . . . . . .
Khom người né tránh người chung quanh, hai người lặng lẽ ẩn nấp trên nóc nhà.
Lật lên một mảnh mái ngói, lại nghe được một loạt tiếng kêu trầm thấp . . . . .
"A. . . . . . A. . . . . . Nhẹ chút. . . . . . Vương. . . . . ."
"Không. . . . . ."
"A. . . . . ."
. . . . . .
Thanh âm này. . . . . .
Hai người đều là người đã thành thân , cũng là vợ chồng, đương nhiên hiểu được ý tứ của thanh âm này .
Nhưng. . . . . .
Ngẩng đầu nhìn xem, ban ngày ban mặt ,U Minh giới này cũng thật sự là đủ loạn , ban ngày ban mặt lại sẽ làm việc này.
Đợi chút, vừa nãy nữ nhân đó gọi cái gì ? Vương?
Chứ không phải là. . . . . .
U Minh vương ở dưới đó?
Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch, vân may của bọn họ, sẽ không tốt như vậy chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh vừa định cúi đầu quan sát cẩn thận , một bàn tay bỗng nhiên che mắt của nàng, Uất Trì Tà Dịch gắt gao dán lỗ tai của nàng , khẽ nói:
"Không được nhìn. . . . . ."
"Ta. . . . . . Tà Dịch, ta chỉ là nhìn xem phía dưới là ai. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.