Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 817: Hắn là hung thủ
Mã Duyệt Duyệt
21/07/2016
Edit: PDN
Người với người quả nhiên là không thể so sánh
Ngày đầu tiên bắt đầu dùng dị hỏa, thậm chí có thể khống chế thuần thục như vậy.
Có người , quả nhiên là trời sinh để đến đả kích người khác.
Ngày hôm sau, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh lại đến chỗ giao địch.
Thật ra, bọn họ chủ yếu đến xem xét tình huống bên kia.
Này, đã đánh mất đồ còn bình tĩnh như vậy, không biết người bên kia, có phải vẫn lui tới giao dịch như mọi ngày hay không ?
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên có vài phần hiếu kì, gia chủ Hắc gia này, trái lại xem ra có vài phần bản lĩnh.
"Tiểu Hoan Hoan,con thật sự muốn đi cùng à? "
Tiểu hài tử, tuy rằng biết đúng mực, nhưng...
Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng biểu tình của Hoan Hoan không đúng, hoặc là nói lỡ gì đó, cho nên mới hỏi.
" Vâng, con đương nhiên muốn xem nha"
Tiểu Hoan Hoan gật dầu thật khẳng định, Đông Phương Ngữ Hinh cười nói.
"Vậy lời nói của nương con dù sao con cũng phải nhớ kỹ chứ? Ngộ nhỡ nói sai, hoặc là để người ta nhận ra cái gì, vậy cũng đã..."
Đối với Hắc gia, nàng cũng không sợ, chẳng qua là, có lẽ ít phiền toái một chút có vẻ tốt .
Nàng và Tà Dịch cũng luôn điệu thấp như vậy, nhưng kẻ thù đã rất nhiều.
" Vâng ạ"
Sáu người cùng nhau, bốn người lớn, hai đứa trẻ.
Trong đó, tuổi của nữ vương lớn nhất, nhưng bộ dạng cũng là cực kì thướt tha.
Mà Tà Dịch và quốc sư, đều là nam tử cực kì tuấn mỹ.
Đông Phương Ngữ Hinh lại càng không cần phải nói, không cần phải trang điểm kỹ càng, chính là một mỹ nữ.
Tiểu Hoan Hoan là cái loại đáng yêu đến bất ngờ này, tiểu Nhạc Nhạc cũng là cực kì tinh xảo
Đoàn người như vậy đi ra ngoài, đến đâu cũng là tiêu điểm.
Khi bọn họ bước vào thành Ý Cư, đã có người bẩm báo cho bên Hắc Cẩn Trí.
" Uất Trì Tà Dịch...thiếu đảo chủ của Thên Thương Đảo đến đây? "
Hắn nhíu mày nhìn thủ hạ,người nọ vội nói:
" Vâng"
Nhưng người đến đây vừa qua, hầu như mỗi người bọn họ đều đã từng chú ý...
Ngày đó , phụ thân nói bản đồ tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nhưng, ông đi xuống quan sát một vòng, sau khi trở về trực tiếp về Hắc gia.
Ban đêm lo lắng, cho nên đến đây xác định lại.
Hắn biết sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng không xem thử sẽ vẫn lo lắng như cũ.
Không xem cái này còn đỡ, vừa thấy, trực tiếp ngây người
Bởi vì, mật thất nhìn rất tốt, không có đau vết có người vào.
Nhưng , sự thật chính là, bản đồ không còn, thậm chí cái hộp chứa bảo vật kia, đều ở tại chỗ , cũng chưa từng động qua.
Trên hộp chứa bảo vật kia có cơ quan, nếu người bình thường mở ra, tất nhiên sẽ để hắn phát hiện.
Nhưng trong hộp chứa bảo vật chưa từng bị mở qua, cho nên lúc ấy Hắc Cẩn Trí hỏi ông, ông mới dám khẳng định nói bản đồ không có việc gì.
Việc này, lộ ra một luồng quỷ dị xa lạ
Ông vội vàng gọi Hắc Cẩn Trí đến, Hắc Cẩn Trí liếc nhìn bốn phía nơi này một cái, thật là chưa từng có người tiến vào .
Vậy bản đồ đâu?
Làm sao có thể. . . . . .
Tầng ngầm dưới chỗ giao dịch, người bên kia nhiều, lui tới , không dễ điều tra.
Nhưng bên này , khí tức vẫn đơn thuần hơn , cũng chỉ có phụ thân , còn lại chính là bản thân mình .
Chẳng lẽ, thật là U Minh Vương?
Hai người nhìn nhau một cái, cũng là bất đắc dĩ lắc đầu ——
U Minh Vương, một người thực quỷ dị .
Nếu như thật sự là hắn, đừng nói là bay giờ bọn họ không có chứng cớ, cho dù là có chứng cớ, đoán chừng. . . . . .
Bọn họ cũng sẽ không thể lấy lại.
Bọn họ không thể trêu vào .
Nhưng cứ đánh mất như vậy , trong lòng cũng thấy không đành
Người với người quả nhiên là không thể so sánh
Ngày đầu tiên bắt đầu dùng dị hỏa, thậm chí có thể khống chế thuần thục như vậy.
Có người , quả nhiên là trời sinh để đến đả kích người khác.
Ngày hôm sau, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh lại đến chỗ giao địch.
Thật ra, bọn họ chủ yếu đến xem xét tình huống bên kia.
Này, đã đánh mất đồ còn bình tĩnh như vậy, không biết người bên kia, có phải vẫn lui tới giao dịch như mọi ngày hay không ?
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên có vài phần hiếu kì, gia chủ Hắc gia này, trái lại xem ra có vài phần bản lĩnh.
"Tiểu Hoan Hoan,con thật sự muốn đi cùng à? "
Tiểu hài tử, tuy rằng biết đúng mực, nhưng...
Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng biểu tình của Hoan Hoan không đúng, hoặc là nói lỡ gì đó, cho nên mới hỏi.
" Vâng, con đương nhiên muốn xem nha"
Tiểu Hoan Hoan gật dầu thật khẳng định, Đông Phương Ngữ Hinh cười nói.
"Vậy lời nói của nương con dù sao con cũng phải nhớ kỹ chứ? Ngộ nhỡ nói sai, hoặc là để người ta nhận ra cái gì, vậy cũng đã..."
Đối với Hắc gia, nàng cũng không sợ, chẳng qua là, có lẽ ít phiền toái một chút có vẻ tốt .
Nàng và Tà Dịch cũng luôn điệu thấp như vậy, nhưng kẻ thù đã rất nhiều.
" Vâng ạ"
Sáu người cùng nhau, bốn người lớn, hai đứa trẻ.
Trong đó, tuổi của nữ vương lớn nhất, nhưng bộ dạng cũng là cực kì thướt tha.
Mà Tà Dịch và quốc sư, đều là nam tử cực kì tuấn mỹ.
Đông Phương Ngữ Hinh lại càng không cần phải nói, không cần phải trang điểm kỹ càng, chính là một mỹ nữ.
Tiểu Hoan Hoan là cái loại đáng yêu đến bất ngờ này, tiểu Nhạc Nhạc cũng là cực kì tinh xảo
Đoàn người như vậy đi ra ngoài, đến đâu cũng là tiêu điểm.
Khi bọn họ bước vào thành Ý Cư, đã có người bẩm báo cho bên Hắc Cẩn Trí.
" Uất Trì Tà Dịch...thiếu đảo chủ của Thên Thương Đảo đến đây? "
Hắn nhíu mày nhìn thủ hạ,người nọ vội nói:
" Vâng"
Nhưng người đến đây vừa qua, hầu như mỗi người bọn họ đều đã từng chú ý...
Ngày đó , phụ thân nói bản đồ tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nhưng, ông đi xuống quan sát một vòng, sau khi trở về trực tiếp về Hắc gia.
Ban đêm lo lắng, cho nên đến đây xác định lại.
Hắn biết sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng không xem thử sẽ vẫn lo lắng như cũ.
Không xem cái này còn đỡ, vừa thấy, trực tiếp ngây người
Bởi vì, mật thất nhìn rất tốt, không có đau vết có người vào.
Nhưng , sự thật chính là, bản đồ không còn, thậm chí cái hộp chứa bảo vật kia, đều ở tại chỗ , cũng chưa từng động qua.
Trên hộp chứa bảo vật kia có cơ quan, nếu người bình thường mở ra, tất nhiên sẽ để hắn phát hiện.
Nhưng trong hộp chứa bảo vật chưa từng bị mở qua, cho nên lúc ấy Hắc Cẩn Trí hỏi ông, ông mới dám khẳng định nói bản đồ không có việc gì.
Việc này, lộ ra một luồng quỷ dị xa lạ
Ông vội vàng gọi Hắc Cẩn Trí đến, Hắc Cẩn Trí liếc nhìn bốn phía nơi này một cái, thật là chưa từng có người tiến vào .
Vậy bản đồ đâu?
Làm sao có thể. . . . . .
Tầng ngầm dưới chỗ giao dịch, người bên kia nhiều, lui tới , không dễ điều tra.
Nhưng bên này , khí tức vẫn đơn thuần hơn , cũng chỉ có phụ thân , còn lại chính là bản thân mình .
Chẳng lẽ, thật là U Minh Vương?
Hai người nhìn nhau một cái, cũng là bất đắc dĩ lắc đầu ——
U Minh Vương, một người thực quỷ dị .
Nếu như thật sự là hắn, đừng nói là bay giờ bọn họ không có chứng cớ, cho dù là có chứng cớ, đoán chừng. . . . . .
Bọn họ cũng sẽ không thể lấy lại.
Bọn họ không thể trêu vào .
Nhưng cứ đánh mất như vậy , trong lòng cũng thấy không đành
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.