Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 956: Hắn muốn bóp chết con bé
Mã Duyệt Duyệt
23/08/2016
Long vương nghe xong trong lòng vui vẻ, cảm giác cái ý kiến này thực sự là không sai ——
Lúc này để tiểu Hoan Hoan đi vào, nếu như Tà Dịch có thể khống chế, bản thân bị thương.
Nếu như khống chế không tốt, thương tổn đến tiểu Hoan Hoan. . .
Có lẽ, dứt khoát giết chết con bé. . .
Phụ thân ruột này giết nữ nhi của mình, vậy nhất định chơi rất vui.
"Ha ha, bản vương luôn luôn là tấm lòng từ bi , Bạch Sử nói rất đúng, bọn họ dù sao cũng là có liên hệ máu mủ, bản vương cũng không phải tuyệt tình như vậy. . ."
Long vương cười ha ha, nụ cười kia, muốn dối trá bao nhiêu có dối trá bấy nhiêu.
"Tiểu nha đầu, ngươi thực sự muốn đi vào theo cha ngươi?"
Long vương cố ý tăng thêm hai chữ cha ( Đa đa: cha ), tiểu Hoan Hoan vội vội vàng vàng gật đầu ——
Bé biết Long vương sẽ không tốt bụng như thế, nhưng lúc này cha cần mình.
"Vậy . . . Bản vương liền có ý tốt để cho ngươi đi qua đi. . ."
Long vương rất từ bi nói, sau đó nhìn về phía Bạch Sử, Bạch Sử vội vàng đến kéo tay của tiểu Hoan Hoan , đưa bé trở lại.
"Nhớ phải cẩn thận một chút, hiện tại hắn khả năng không nhận ra ngươi. . ."
Đi mấy bước, lúc Bạch Sử xác định Long vương không nghe được , mới nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ta. . . Không nhận ra ta ta cũng muốn đi a. . ."
Tiểu Hoan Hoan cố chấp nói, Bạch Sử hít một tiếng, mong muốn, kết quả không nên quá tệ.
Cửa mở, tiểu Hoan Hoan đi vào. . .
Kịch một tiếng, cửa bị dùng sức đóng lại.
Lúc này trong phòng, khắp nơi đều là sương dày đặc.
Không gian như vậy, nếu như người bình thường tiến vào, sớm đã bị độc chết.
Không chết tiếp theo cũng hôn mê, nhưng tiểu Hoan Hoan không có việc gì.
Tuy rằng Tiểu Hoan Hoan không dám nói là bách độc bất xâm, nhưng phần lớn độc, với bé mà nói cũng không có vấn đề gì.
Tiểu Hoan Hoan từ từ đi vào, nguyên nhân bởi vì sương mù dày đặc, có thể thấy không nhiều thứ lắm.
Bỗng nhiên có một thứ chạm vào bé một chút, tiểu Hoan Hoan vội vội vàng vàng lên, phát hiện là. . .
Thi thể. . .
Một thi thể người chết. . .
Tiểu Hoan Hoan bỗng chốc ghê tởm buồn nôn, bé chợt nhớ tới vừa mới cha dường như giết rất nhiều người.
Thật có lỗi. . .
Bé lặng lẽ nói, tiếp tục cẩn thận nhìn dưới chân.
"A. . ."
Rốt cục nghe được tiếng la hét của cha, tiểu Hoan Hoan vội vội vàng vàng gọi:
"Cha. . ."
Lúc này Uất Trì Tà Dịch dường như đưa thân vào trong biển lửa, lúc này nghe được giọng nói này, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ phát ra giọng nói kia .
Mà tiểu Hoan Hoan, thì lại tăng nhanh tốc độ, đi về phía chỗ Tà Dịch .
"Ha ha. . ."
Một tiếng cười to điên cuồng, bỗng nhiên tiểu Hoan Hoan cảm thấy trên cổ căng thẳng ——
Một bàn tay kẹp ở nơi đó.
Thậm chí bé cũng không thấy cha như thế nào qua được.
Hô hấp rất khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nghẹn đến đỏ bừng.
Hai mắt bé trợn tròn nhìn Uất Trì Tà Dịch, nhìn hai mắt đỏ bừng kia .
Lúc này, gương mặt của Tà Dịch đã là màu đen rồi, nhưng thật ra. . .
Một đôi mắt kia , thoạt nhìn càng thêm đỏ tươi, càng thêm kinh khủng. . . ——
Bé sắp chết phải không?
Cha muốn bóp chết bé sao?
Tiểu Hoan Hoan có phần không thể tin được, bé dùng sức há hốc mồm, chật vật gọi :
"Cha. . ."
Hai chữ phổ phổ thông thông , nhưng cực kỳ tiêu hao sức lực.
Trong ánh mắt, có nước mắt rơi xuống liên tục.
Giọt nước mắt trong suốt long lanh kia, khiến cho lòng của Uất Trì Tà Dịch, bỗng chốc rung động thật sâu .
Tay kia mất tự nhiên buông ra, thân thể tiểu Hoan Hoan bịch một tiếng rơi xuống đất. . .
Lúc này để tiểu Hoan Hoan đi vào, nếu như Tà Dịch có thể khống chế, bản thân bị thương.
Nếu như khống chế không tốt, thương tổn đến tiểu Hoan Hoan. . .
Có lẽ, dứt khoát giết chết con bé. . .
Phụ thân ruột này giết nữ nhi của mình, vậy nhất định chơi rất vui.
"Ha ha, bản vương luôn luôn là tấm lòng từ bi , Bạch Sử nói rất đúng, bọn họ dù sao cũng là có liên hệ máu mủ, bản vương cũng không phải tuyệt tình như vậy. . ."
Long vương cười ha ha, nụ cười kia, muốn dối trá bao nhiêu có dối trá bấy nhiêu.
"Tiểu nha đầu, ngươi thực sự muốn đi vào theo cha ngươi?"
Long vương cố ý tăng thêm hai chữ cha ( Đa đa: cha ), tiểu Hoan Hoan vội vội vàng vàng gật đầu ——
Bé biết Long vương sẽ không tốt bụng như thế, nhưng lúc này cha cần mình.
"Vậy . . . Bản vương liền có ý tốt để cho ngươi đi qua đi. . ."
Long vương rất từ bi nói, sau đó nhìn về phía Bạch Sử, Bạch Sử vội vàng đến kéo tay của tiểu Hoan Hoan , đưa bé trở lại.
"Nhớ phải cẩn thận một chút, hiện tại hắn khả năng không nhận ra ngươi. . ."
Đi mấy bước, lúc Bạch Sử xác định Long vương không nghe được , mới nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ta. . . Không nhận ra ta ta cũng muốn đi a. . ."
Tiểu Hoan Hoan cố chấp nói, Bạch Sử hít một tiếng, mong muốn, kết quả không nên quá tệ.
Cửa mở, tiểu Hoan Hoan đi vào. . .
Kịch một tiếng, cửa bị dùng sức đóng lại.
Lúc này trong phòng, khắp nơi đều là sương dày đặc.
Không gian như vậy, nếu như người bình thường tiến vào, sớm đã bị độc chết.
Không chết tiếp theo cũng hôn mê, nhưng tiểu Hoan Hoan không có việc gì.
Tuy rằng Tiểu Hoan Hoan không dám nói là bách độc bất xâm, nhưng phần lớn độc, với bé mà nói cũng không có vấn đề gì.
Tiểu Hoan Hoan từ từ đi vào, nguyên nhân bởi vì sương mù dày đặc, có thể thấy không nhiều thứ lắm.
Bỗng nhiên có một thứ chạm vào bé một chút, tiểu Hoan Hoan vội vội vàng vàng lên, phát hiện là. . .
Thi thể. . .
Một thi thể người chết. . .
Tiểu Hoan Hoan bỗng chốc ghê tởm buồn nôn, bé chợt nhớ tới vừa mới cha dường như giết rất nhiều người.
Thật có lỗi. . .
Bé lặng lẽ nói, tiếp tục cẩn thận nhìn dưới chân.
"A. . ."
Rốt cục nghe được tiếng la hét của cha, tiểu Hoan Hoan vội vội vàng vàng gọi:
"Cha. . ."
Lúc này Uất Trì Tà Dịch dường như đưa thân vào trong biển lửa, lúc này nghe được giọng nói này, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ phát ra giọng nói kia .
Mà tiểu Hoan Hoan, thì lại tăng nhanh tốc độ, đi về phía chỗ Tà Dịch .
"Ha ha. . ."
Một tiếng cười to điên cuồng, bỗng nhiên tiểu Hoan Hoan cảm thấy trên cổ căng thẳng ——
Một bàn tay kẹp ở nơi đó.
Thậm chí bé cũng không thấy cha như thế nào qua được.
Hô hấp rất khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nghẹn đến đỏ bừng.
Hai mắt bé trợn tròn nhìn Uất Trì Tà Dịch, nhìn hai mắt đỏ bừng kia .
Lúc này, gương mặt của Tà Dịch đã là màu đen rồi, nhưng thật ra. . .
Một đôi mắt kia , thoạt nhìn càng thêm đỏ tươi, càng thêm kinh khủng. . . ——
Bé sắp chết phải không?
Cha muốn bóp chết bé sao?
Tiểu Hoan Hoan có phần không thể tin được, bé dùng sức há hốc mồm, chật vật gọi :
"Cha. . ."
Hai chữ phổ phổ thông thông , nhưng cực kỳ tiêu hao sức lực.
Trong ánh mắt, có nước mắt rơi xuống liên tục.
Giọt nước mắt trong suốt long lanh kia, khiến cho lòng của Uất Trì Tà Dịch, bỗng chốc rung động thật sâu .
Tay kia mất tự nhiên buông ra, thân thể tiểu Hoan Hoan bịch một tiếng rơi xuống đất. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.