Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 905: Hoan Hoan mất tích.
Mã Duyệt Duyệt
29/07/2016
Hay là......
Tiểu Hoan Hoan?
Tiểu nha đầu này hẳn là không thành vấn đề, nàng bất quá chỉ là một đứa nhỏ, có thông minh đi nữa cũng chỉ vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi.
Hừ...... Tiểu Hoan Hoan, lần trước ngươi làm hỏng đại sự của ta, lần này ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi .
Long Vương quyết định chú ý, muốn từ trên người Hoan Hoan xuống tay.
Nếu như, sau khi hỏi được tung tích tiểu hồ ly , sau đó......
Ánh mắt của hắn lại quét về phía Uất Trì Tà Dịch, để hắn giết cái tiểu nha đầu chết tiệt kia, như vậy chắc chắn sẽ rất có ý tứ.
Cho dù Uất Trì Tà Dịch cuối cùng có khôi phục lại, nhưng hắn biết chính mình đã tự tay giết chết nữ nhi của mình, cảm giác kia......
Nhất định là rất tốt.
Long Vương bỗng nhiên có chút mong đợi.
Trên đời này, có một loại cảm giác gọi là sống không bằng chết, hắn muốn để cho Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch, nếm thử cảm giác sống không bằng chết này.
“Ngươi tu luyện đi, không có việc gì......”
Long Vương cũng tiếp tục luyện công, hắn cũng muốn tinh tiến, nhanh chóng thăng cấp --
“Hinh Nhi, Hinh Nhi, Tiểu Hoan Hoan đâu?”
Liệt lão bỗng nhiên tìm không thấy Tiểu Hoan Hoan , liền vội vàng chạy qua tìm Đông Phương Ngữ Hinh.
“Bé...... bé vẫn luôn ở đây , nhưng vừa rồi bé mới đi ra ngoài một lát......”
Tiểu Hoan Hoan tuy rằng rất muốn luyện đan, cũng rất thích luyện đan, nhưng tiểu hài tử luôn luôn thích động .
Bé nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí, cho nên nàng cũng không ngăn trở.
Tuổi này, vốn là thời điểm ham chơi, nhưng Tiểu Hoan Hoan đã phải trải qua rất nhiều.
Mặc dù có Tiểu Nhạc Nhạc ở bên cạnh, nhưng thỉnh thoảng, kỳ thật cũng nên hảo hảo thả lỏng một chút .
Bé không phải người lớn, nên bé chịu không nổi áp lực quá lớn.
“Bé đi qua tìm ta , nhưng liền ngây người một hồi, cũng không biết đã đi đâu......”
Liệt lão trong lòng có chút bất an, cho nên mới đi qua nhìn một chút.
“Hay là đang xem bọn họ luyện đan đi......”
Bên ngoài đang luyện chế đan dược bát giai, Tiểu Hoan Hoan hứng thú muốn đi ra ngoài nhìn, cũng rất bình thường.
“Ân, ta đây đi xem......”
Đông Phương Ngữ Hinh cười gật đầu, tiếp tục trông trừng đan dược của nàng.
Liệt lão đi ra ngoài tìm người, chỉ là ở chỗ luyện đan kia, cũng không có nhìn thấy cái bóng của Tiểu Hoan Hoan.
Luyện đan lần này, tuy rằng cũng là đan dược bát giai , nhưng bởi vì hôm kia bị Long Vương náo một hồi, mọi người đã đều đã chạy trốn, nơi này liền trở nên vắng vẻ , nên thật dễ dàng có thể nhìn thấy người muốn nhìn .
Liệt lão không đi qua quấy rầy Chích lão, hắn trở về tìm Đông Phương Ngữ Hinh nhìn một chút xem có phải Tiểu Hoan Hoan đã trở lại hay không .
Chỉ là, thật đáng tiếc, không thấy được cái bóng của bé.
“Bên kia cũng không có người sao?”
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh cũng có chút bất an , bình thường tiểu nha đầu này đi ra ngoài sẽ không có khả năng không nói tiếng nào với nàng, bé vẫn luôn rất hiểu chuyện, chỉ sợ chính mình sẽ lo lắng.
“Đúng vậy, Hinh Nhi, này, Tiểu Hoan Hoan đến cùng là đi đâu vậy?”
Liệt lão cũng lo lắng hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh lại lắc lắc đầu:
“Chúng ta trước đợi chút đi, nói không chừng một hồi bé liền tự mình đã về......”
Việc này Tiểu Hoan Hoan cũng đã làm qua, Đông Phương Ngữ Hinh biết bản sự của nữ nhi chính mình, người bình thường thật đúng là không làm gì được bé .
“Ân, được rồi......”
Liệt lão thở dài, hi vọng bất quá là chính mình đa tâm.
Đông Phương Ngữ Hinh ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng......
Trong lòng cũng loáng thoáng có vài phần bất an, rất nhanh , một ngày đã trôi qua , đến buổi tối, Tiểu Hoan Hoan vẫn như cũ không có trở về......
Nàng nhớ kỹ lần trước Tiểu Hoan Hoan cùng Tiểu Nhạc Nhạc cũng là vụng trộm đi Thành Ý Cư, lần này......
Chớ không phải là cũng đi ra ngoài đi?
Tiểu Hoan Hoan?
Tiểu nha đầu này hẳn là không thành vấn đề, nàng bất quá chỉ là một đứa nhỏ, có thông minh đi nữa cũng chỉ vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi.
Hừ...... Tiểu Hoan Hoan, lần trước ngươi làm hỏng đại sự của ta, lần này ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi .
Long Vương quyết định chú ý, muốn từ trên người Hoan Hoan xuống tay.
Nếu như, sau khi hỏi được tung tích tiểu hồ ly , sau đó......
Ánh mắt của hắn lại quét về phía Uất Trì Tà Dịch, để hắn giết cái tiểu nha đầu chết tiệt kia, như vậy chắc chắn sẽ rất có ý tứ.
Cho dù Uất Trì Tà Dịch cuối cùng có khôi phục lại, nhưng hắn biết chính mình đã tự tay giết chết nữ nhi của mình, cảm giác kia......
Nhất định là rất tốt.
Long Vương bỗng nhiên có chút mong đợi.
Trên đời này, có một loại cảm giác gọi là sống không bằng chết, hắn muốn để cho Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch, nếm thử cảm giác sống không bằng chết này.
“Ngươi tu luyện đi, không có việc gì......”
Long Vương cũng tiếp tục luyện công, hắn cũng muốn tinh tiến, nhanh chóng thăng cấp --
“Hinh Nhi, Hinh Nhi, Tiểu Hoan Hoan đâu?”
Liệt lão bỗng nhiên tìm không thấy Tiểu Hoan Hoan , liền vội vàng chạy qua tìm Đông Phương Ngữ Hinh.
“Bé...... bé vẫn luôn ở đây , nhưng vừa rồi bé mới đi ra ngoài một lát......”
Tiểu Hoan Hoan tuy rằng rất muốn luyện đan, cũng rất thích luyện đan, nhưng tiểu hài tử luôn luôn thích động .
Bé nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí, cho nên nàng cũng không ngăn trở.
Tuổi này, vốn là thời điểm ham chơi, nhưng Tiểu Hoan Hoan đã phải trải qua rất nhiều.
Mặc dù có Tiểu Nhạc Nhạc ở bên cạnh, nhưng thỉnh thoảng, kỳ thật cũng nên hảo hảo thả lỏng một chút .
Bé không phải người lớn, nên bé chịu không nổi áp lực quá lớn.
“Bé đi qua tìm ta , nhưng liền ngây người một hồi, cũng không biết đã đi đâu......”
Liệt lão trong lòng có chút bất an, cho nên mới đi qua nhìn một chút.
“Hay là đang xem bọn họ luyện đan đi......”
Bên ngoài đang luyện chế đan dược bát giai, Tiểu Hoan Hoan hứng thú muốn đi ra ngoài nhìn, cũng rất bình thường.
“Ân, ta đây đi xem......”
Đông Phương Ngữ Hinh cười gật đầu, tiếp tục trông trừng đan dược của nàng.
Liệt lão đi ra ngoài tìm người, chỉ là ở chỗ luyện đan kia, cũng không có nhìn thấy cái bóng của Tiểu Hoan Hoan.
Luyện đan lần này, tuy rằng cũng là đan dược bát giai , nhưng bởi vì hôm kia bị Long Vương náo một hồi, mọi người đã đều đã chạy trốn, nơi này liền trở nên vắng vẻ , nên thật dễ dàng có thể nhìn thấy người muốn nhìn .
Liệt lão không đi qua quấy rầy Chích lão, hắn trở về tìm Đông Phương Ngữ Hinh nhìn một chút xem có phải Tiểu Hoan Hoan đã trở lại hay không .
Chỉ là, thật đáng tiếc, không thấy được cái bóng của bé.
“Bên kia cũng không có người sao?”
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh cũng có chút bất an , bình thường tiểu nha đầu này đi ra ngoài sẽ không có khả năng không nói tiếng nào với nàng, bé vẫn luôn rất hiểu chuyện, chỉ sợ chính mình sẽ lo lắng.
“Đúng vậy, Hinh Nhi, này, Tiểu Hoan Hoan đến cùng là đi đâu vậy?”
Liệt lão cũng lo lắng hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh lại lắc lắc đầu:
“Chúng ta trước đợi chút đi, nói không chừng một hồi bé liền tự mình đã về......”
Việc này Tiểu Hoan Hoan cũng đã làm qua, Đông Phương Ngữ Hinh biết bản sự của nữ nhi chính mình, người bình thường thật đúng là không làm gì được bé .
“Ân, được rồi......”
Liệt lão thở dài, hi vọng bất quá là chính mình đa tâm.
Đông Phương Ngữ Hinh ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng......
Trong lòng cũng loáng thoáng có vài phần bất an, rất nhanh , một ngày đã trôi qua , đến buổi tối, Tiểu Hoan Hoan vẫn như cũ không có trở về......
Nàng nhớ kỹ lần trước Tiểu Hoan Hoan cùng Tiểu Nhạc Nhạc cũng là vụng trộm đi Thành Ý Cư, lần này......
Chớ không phải là cũng đi ra ngoài đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.