Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 776: Tiểu Nhạc Nhạc đau buồn
Mã Duyệt Duyệt
21/07/2016
Bé chỉ là lo lắng ảnh hưởng đại kế tạo người của cha nương a.
“Ách...... Tiểu Hoan Hoan, ngươi yên tâm, giờ phút này, bọn họ tuyệt đối cái gì cũng nghe không đến......”
Trong đó, khí thế ngất trời như vậy, bọn họ có thể nghe được mới là lạ.
“Phải không?”
Hoan Hoan có chút hoài nghi, nhưng mà nghĩ đến vấn đề vừa rồi, lại hỏi:
“Tiểu Nhạc Nhạc, ta không tốt sao?”
Ánh mắt có chút ảm đạm, Tiểu Hoan Hoan thật thương tâm.
“Không có a, Tiểu Hoan Hoan, ngươi là tốt nhất......”
Tâm tiểu Nhạc Nhạc đều đau, nó không thể nhìn nổi Tiểu Hoan Hoan thương tâm đâu?
“Thế nhưng...... Vì sao gia gia sẽ không thích ta đâu?”
Tiểu Nhạc Nhạc có chút không hiểu, đảo chủ không phải luôn luôn đều thật thích Tiểu Hoan Hoan sao?
“Ông ấy thật thích ngươi a......”
“Nhưng ông ấy muốn cha nương sinh nhi tử......”
Cái này, Tiểu Nhạc Nhạc xem như hiểu được :
“Ngươi là nữ tử, luôn muốn xuất giá, chẳng lẽ cả đời ngươi không gả người sao?”
Ách, điều này......
Tiểu Hoan Hoan buồn bực, đương nhiên bé sẽ lập gia đình a, hơn nữa muốn tìm một nam nhân giống như phụ thân.
“Tiểu Hoan Hoan, cho nên, đảo chủ muốn nam hài, về sau kế thừa chuyện Thiên Thương đảo......”
“Vậy, cha nương sẽ thuận lợi sinh hạ hài tử sao?”
Bé vẫn luôn ngóng trông đấy, bé muốn có một tiểu đệ đệ để cùng chơi a.
“Khẳng định sẽ a......”
Lần này, Tiểu Nhạc Nhạc không do dự, nó có nên nhắc nhở bọn họ một chút hay không đây? Kỳ thật Hinh Nhi đã có.
Chỉ là, nó có thể cảm giác được, đoán chừng vài ngày sau Đông Phương Ngữ Hinh mới biết được?
Quên đi, không nói, chuyện tốt như vậy, tự nhiên chính bọn họ biết quan trọng nhất .
Kỳ thật Tiểu Nhạc Nhạc có vài phần lo lắng, Tiểu Hoan Hoan ngóng trông đệ đệ cũng không phải một ngày nửa ngày, nếu như thức sự có một tiểu hài tử, bé có phải vắng vẻ mình hay không?
Tiểu Nhạc Nhạc đâu buồn, tựa hồ luôn luôn lo lắng lung tung --
Tiệc tối lần này, là liên hoan nhỏ của gia đình.
Tứ đại trưởng lão cũng không ở đây, người loạn thất bát tao cũng không có.
Nhưng là Uất Trì Tà Tâm cùng Uất Trì Nhu Tình cũng đến .
Sắc mặt của Uất Trì Nhu Tình thoạt nhìn đầy đặn một ít, dễ chịu, mang theo màu hồng khỏe mạnh.
Có thể nhìn ra, gần đây nàng trôi qua vô cùng tốt.
Uất Trì Tà Tâm đối với nàng, tất nhiên không tệ.
Nữ nhân, tìm nam nhân tốt rất quan trọng.
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Uất Trì Nhu Tình, bỗng nhiên có chút cảm khái --
Uất Trì Tà Tâm, theo lý thuyết, kỳ thật chẳng phải lựa chọn tốt nhất làm tướng công, thời gian trước, thật hỗn đản.
Nhưng bởi vì một lần trắc trở kia, không nghĩ tới hắn vậy mà thay đổi nhiều như vậy.
Chỉ là, không biết là thật tâm thay đổi vẫn là thế nào.
Nếu là thật sự thay đổi, trong lòng nàng cao hứng, nếu không phải......
Kia chỉ có thể chứng minh hắn che giấu quá sâu .
Đông Phương Ngữ Hinh đánh giá Uất Trì Tà Tâm, Uất Trì Tà Tâm nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh, cũng hơi hơi cười đối với nàng.
“Hinh Nhi, nàng đang nhìn cái gì?”
Tà Dịch cũng phát hiện Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn nhìn Uất Trì Tà Tâm, không hiểu hỏi.
“Nhìn đệ đệ của chàng......”
“Hắn có cái gì đẹp mắt, có anh tuần bằng ta không?”
Có chút ghen tị, mặc dù người kia là đệ đệ của mình cũng không được.
“Ha ha, không có như thế...... Tà Dịch, chàng nói hắn có phải thật sự sửa lại hay không?”
Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng hỏi.
“Ha ha, điều này, Hinh Nhi, nàng nói thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo này, với ta mà nói có quan trọng như vậy sao?”
“Ách...... Tiểu Hoan Hoan, ngươi yên tâm, giờ phút này, bọn họ tuyệt đối cái gì cũng nghe không đến......”
Trong đó, khí thế ngất trời như vậy, bọn họ có thể nghe được mới là lạ.
“Phải không?”
Hoan Hoan có chút hoài nghi, nhưng mà nghĩ đến vấn đề vừa rồi, lại hỏi:
“Tiểu Nhạc Nhạc, ta không tốt sao?”
Ánh mắt có chút ảm đạm, Tiểu Hoan Hoan thật thương tâm.
“Không có a, Tiểu Hoan Hoan, ngươi là tốt nhất......”
Tâm tiểu Nhạc Nhạc đều đau, nó không thể nhìn nổi Tiểu Hoan Hoan thương tâm đâu?
“Thế nhưng...... Vì sao gia gia sẽ không thích ta đâu?”
Tiểu Nhạc Nhạc có chút không hiểu, đảo chủ không phải luôn luôn đều thật thích Tiểu Hoan Hoan sao?
“Ông ấy thật thích ngươi a......”
“Nhưng ông ấy muốn cha nương sinh nhi tử......”
Cái này, Tiểu Nhạc Nhạc xem như hiểu được :
“Ngươi là nữ tử, luôn muốn xuất giá, chẳng lẽ cả đời ngươi không gả người sao?”
Ách, điều này......
Tiểu Hoan Hoan buồn bực, đương nhiên bé sẽ lập gia đình a, hơn nữa muốn tìm một nam nhân giống như phụ thân.
“Tiểu Hoan Hoan, cho nên, đảo chủ muốn nam hài, về sau kế thừa chuyện Thiên Thương đảo......”
“Vậy, cha nương sẽ thuận lợi sinh hạ hài tử sao?”
Bé vẫn luôn ngóng trông đấy, bé muốn có một tiểu đệ đệ để cùng chơi a.
“Khẳng định sẽ a......”
Lần này, Tiểu Nhạc Nhạc không do dự, nó có nên nhắc nhở bọn họ một chút hay không đây? Kỳ thật Hinh Nhi đã có.
Chỉ là, nó có thể cảm giác được, đoán chừng vài ngày sau Đông Phương Ngữ Hinh mới biết được?
Quên đi, không nói, chuyện tốt như vậy, tự nhiên chính bọn họ biết quan trọng nhất .
Kỳ thật Tiểu Nhạc Nhạc có vài phần lo lắng, Tiểu Hoan Hoan ngóng trông đệ đệ cũng không phải một ngày nửa ngày, nếu như thức sự có một tiểu hài tử, bé có phải vắng vẻ mình hay không?
Tiểu Nhạc Nhạc đâu buồn, tựa hồ luôn luôn lo lắng lung tung --
Tiệc tối lần này, là liên hoan nhỏ của gia đình.
Tứ đại trưởng lão cũng không ở đây, người loạn thất bát tao cũng không có.
Nhưng là Uất Trì Tà Tâm cùng Uất Trì Nhu Tình cũng đến .
Sắc mặt của Uất Trì Nhu Tình thoạt nhìn đầy đặn một ít, dễ chịu, mang theo màu hồng khỏe mạnh.
Có thể nhìn ra, gần đây nàng trôi qua vô cùng tốt.
Uất Trì Tà Tâm đối với nàng, tất nhiên không tệ.
Nữ nhân, tìm nam nhân tốt rất quan trọng.
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Uất Trì Nhu Tình, bỗng nhiên có chút cảm khái --
Uất Trì Tà Tâm, theo lý thuyết, kỳ thật chẳng phải lựa chọn tốt nhất làm tướng công, thời gian trước, thật hỗn đản.
Nhưng bởi vì một lần trắc trở kia, không nghĩ tới hắn vậy mà thay đổi nhiều như vậy.
Chỉ là, không biết là thật tâm thay đổi vẫn là thế nào.
Nếu là thật sự thay đổi, trong lòng nàng cao hứng, nếu không phải......
Kia chỉ có thể chứng minh hắn che giấu quá sâu .
Đông Phương Ngữ Hinh đánh giá Uất Trì Tà Tâm, Uất Trì Tà Tâm nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh, cũng hơi hơi cười đối với nàng.
“Hinh Nhi, nàng đang nhìn cái gì?”
Tà Dịch cũng phát hiện Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn nhìn Uất Trì Tà Tâm, không hiểu hỏi.
“Nhìn đệ đệ của chàng......”
“Hắn có cái gì đẹp mắt, có anh tuần bằng ta không?”
Có chút ghen tị, mặc dù người kia là đệ đệ của mình cũng không được.
“Ha ha, không có như thế...... Tà Dịch, chàng nói hắn có phải thật sự sửa lại hay không?”
Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng hỏi.
“Ha ha, điều này, Hinh Nhi, nàng nói thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo này, với ta mà nói có quan trọng như vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.