Chương 5: Liệt nữ quấn lang
Thiên Sơn Trà Khách
03/08/2016
Trần Chiêu từ bên
ngoài lăn lộn trở về, vừa vặn thấy mấy người trong sân đi ra, nữ hài tử
dáng dấp thanh tú, mắt không khỏi sáng mắt lên, chờ thấy rõ, mới phát
hiện ra là Tương Nguyễn.
Tương Nguyễn ngày thường không bằng Trần Phương, Trần Chiêu thiếu lưu ý, mấy ngày trước đây cũng chỉ là nảy sinh ý nghĩ muốn thử tư vị Quan Gia tiểu thư xem sao, ai ngờ tiểu thư này là một người sống chết không buông, không nói hai lời liền nhảy vào nước, bây giờ nghĩ lại đều là đầy bụng tức giận. Ai biết hôm nay vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên, có lẽ là do tân niên, thay đổi trang phục, làm nổi bật lên ngũ quan cực kỳ thanh tú. Quan trọng nhất là khí chất trầm tĩnh lạnh lẽo, giống như thay đổi thành một người khác.
Trần Chiêu nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát cô gái trước mặt, Tương Nguyễn năm nay mới mười tuổi, thân thể còn hơi nhỏ chút, nhưng lại có một loại tư vị khác trong đó, có chút thành thục non nớt, hai loại khí chất bất đồng xuất hiện trên cùng một người. Cho dù chỉ là một bé gái mười tuổi, Trần Chiêu cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hắn gặp không ít công tử có sở thích đặc biệt, chuyên thích chơi nữ đồng tuổi còn nhỏ, cũng không biết có loại tư vị ra sao?
Liên Kiều không chịu được Trần Chiêu dùng ánh mắt dâm tà nhìn Tương Nguyễn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Làm càn, ai cho phép ngươi không có quy củ như vậy, dám nói chuyện với chủ nhân"
Lời nói tuy rằng có khí thế, nhưng không có tác dụng gì, Trần Chiêu cũng không sợ hãi, tiểu thư mạng cứng khắc phụ khắc mẫu ở trong kinh có địa vị gì, Trần Chiêu cũng có nghe thấy, xem ý tứ của Trương Lan, nói không chừng Tương Nguyễn cả đời này cũng phải ở lại điền trang, nếu như vậy, nếu như có thể để cho mình chơi một chút thì không thể tốt hơn rồi.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, Trần Chiêu vẫn cười dâm ô nói: "Là ta không phải, vừa mới thấy mấy người từ xa đi tới, nghĩ muội muội giống như thiên tiên kia là ai, lạ mắt vô cùng, đi vào mới thấy là tiểu thư, nhất thời khó kìm lòng nổi, kính xin tiểu thư tha lỗi cho."
Lời này vừa ra, không chỉ có Liên Kiều, Bạch Chỉ cũng thay đổi sắc mặt, cả giận nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, danh dự của tiểu thư ngươi có thể xấu sao !"
Trần Chiêu kinh ngạc lùi về phía sau hai bước: "Nói xấu danh dự tiểu thư ? Chiêu chưa bao giờ từng nghĩ như thế, tiểu thư kim chi ngọc diệp, Chiêu làm sao dám nghĩ, chỉ mong tiểu thư không đuổi Chiêu đi, để Chiêu từ xa nhìn một chút, Chiêu đã hài lòng rồi." Hắn ngày thường gieo vạ con gái nhà lành rất nhiều, miệng lưỡi trơn tru, nếu là con gái nhà bình thường nghe xong, không phải là giận tại chỗ khóc lớn, chính là mắc cỡ đỏ mặt, chỉ hôm nay có chút khác thường.
Tương Nguyễn lẳng lặng nhìn hắn,đôi mắt trong trẻo như Đông Nhật hàn đàm, không có một chút ấm áp, ánh mắt lạnh lùng, môi cong lên một độ cong nhợt nhạt, tựa như xem hề biểu diễn . Không có giận dữ và xấu hổ cũng không có nước mắt, chính là vẻ mặt lạnh lẽo, bất động.
Trần Chiêu ngơ ngẩn, Tương Nguyễn không nhanh không chậm mở miệng: "Ta đương nhiên sẽ không đuổi ngươi đi."
Liên Kiều cùng Bạch Chỉ sững sờ, đuổi lưu manh còn không kịp, lời này của Tương Nguyễn là có ý gì.
Trần Chiêu có chút nghi hoặc, ngược lại lại vui ngầm lên, đắc ý nhìn hai nha hoàn một chút, nghĩ thầm tiểu thư này cũng vẫn là thức thời, chỉ là bây giờ xem ra mọi người tiểu thư thì lại làm sao, ở điền trang nông thôn ngốc lâu như vậy thường mất lễ nghĩa liêm sỉ, còn nhỏ tuổi chỉ biết những thứ này.
"Ngày trước ngươi lỡ tay đẩy ta xuống ao, ta bị phong hàn bị bệnh liệt giường, Lan ma ma vì ta mời đại phu, tự mình xin lỗi muốn ta tha thứ cho ngươi. Ta đã tha thứ cho ngươi, đương nhiên sẽ không đuổi ngươi đi." Thanh âm Tương Nguyễn của nhẹ nhàng,ôn nhu, khiến lòng người cảm thấy thoải mái, Trần Chiêu nghe vào trong lòng lại cảm giác nặng nề.
Sau khi Tương Nguyễn ngã xuống ao, vì che tai mắt người, hắn chỉ nói là
chính mình vô ý khiến Tương Nguyễn ngã, lời này Tương Nguyễn nói ra khiến Trần Chiêu nhớ tới gần đây vì tránh hiềm nghi, nên ít gặp mặt nàng. Tương Nguyễn bây giờ nói ra điều này, là có ý hay là vô tâm? Nghĩ tới đây, Trần Chiêu lại chăm chú đánh giá Tương Nguyễn, chỉ thấy nữ hài tử này, trên người mặc y phục cũ chẳng những không có làm cho nàng tiều tụy đi, trái lại nổi bật lên da thịt trắng như tuyết, mắt như sơn thủy, lông mày như mực đại. Mà vẻ mặt lạnh lùng, lại có vẻ quyến rũ.
Trần Chiêu nhìn đến trong lòng cả kinh, ánh mắt ngược lại trở nên si mê, nếu phát hiện ra Tưởng gia tiểu thư có tư vị, tự nhiên sẽ không buông tha, ngày sau còn dài, ngược lại nhất thời không gấp. Nghĩ tới đây, hắn cười đùa vái chào Tương Nguyễn: "Đều là Chiêu không phải, làm hại tiểu thư gầy đi, hôm nay tiểu thư ra khỏi cửa, Chiêu lại quấy rối, ngày khác lại đến bồi tội."
"Ai muốn ngươi đến bồi tội?" Liên Kiều lườm hắn một cái, Trần Chiêu chỉ cười rời đi.
Trần Chiêu đi rồi, Liên Kiều cùng Bạch Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm, Bạch Chỉ
cau mày nói: "Tiểu thư vừa vì sao lại nói như vậy, hắn phiền phức, làm sao có thể. . ."
"Đúng vậy đúng vậy, " Liên Kiều nói theo: "Thật hận không thể khoét hai con ngươi của hắn! Buồn nôn!"
"Sẽ khoét ra." Tương Nguyễn lạnh nhạt nói: "Hắn muốn ở phía xa yên lặng nhìn ta, để hắn xem đủ là được rồi."
Bạch Chỉ cùng Liên Kiều nhìn nhau, chỉ cảm thấy tiểu thư nói lời này giọng điệu lạnh lùng. Dừng một chút, Bạch Chỉ nói: "Mặc kệ nó, chúng ta đi ra ngoài một chút đi, mấy ngày nay điền trang không có chuyện gì, trên đường hẳn là rất náo nhiệt ."
Phố Đông? Tương Nguyễn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không, đi phố Tây."
"Phố Tây?" Bạch Chỉ có chút do dự: "Tiểu thư nghĩ như thế nào đi phố Tây , phố Tây phần nhiều là ăn mày bình dân, gặp tân niên, thì càng rối loạn. Tiểu thư vẫn là đừng đi về phía bên kia, phố Đông cửa hàng cùng tửu lâu cũng nhiều, cũng có trò chơi mới mẻ, không bằng đi dạo phố Đông đi."
Tương Nguyễn lắc đầu: "Đi phố Tây." Âm thanh tuy nhẹ, xác thực không thể nghi ngờ, hiển nhiên đã ra chủ ý.
Bạch Chỉ sững sờ, nhất thời có chút khó khăn.
"Ai nha, liền nghe tiểu thư, đi phố Tây." Liên Kiều vỗ vai Bạch Chỉ :"Có chúng ta ở đây, sợ cái gì, huống chi giữa ban ngày , để ý nhiều như vậy. Nếu thật sự có vấn đề, còn có chúng nô tỳ che chở, tiểu thư cứ yên tâm đi."
Bạch Chỉ chỉ gật đầu, nàng càng ngày càng nghi ngờ. Sự giàu nghèo phân hoá rất lớn, phố Tây là địa phương của dân nghèo vãng lai tự nhiên không sánh được so với phố Đông náo nhiệt phồn hoa, tiểu thư ngày thường cũng không có ý muốn đến phố Tây, tại sao hôm nay tâm huyết dâng trào muốn tới phố Tây ? Bạch Chỉ cảm giác mình càng ngày càng không hiểu tâm tư tiểu thư, dường như chỉ sau một đêm , tiểu thư dường như là chuyển biến thành người khác, bị cặp mắt đen láy như mực kia nhìn, liền cảm thấy có chút lạnh.
Liên Kiều lại cực kỳ cao hứng, Tương Nguyễn như vậy rõ ràng cho thấy
khai khiếu, so với nhẫn nhục chịu đựng, có một chủ nhân như giờ tốt hơn trước rất nhiều, chí ít những người kia cũng không dám công khai bắt nạt tiểu thư nữa.
Tương Nguyễn không có chú ý hai nha hoàn bên người tâm tư xoay vòng, chỉ an tĩnh đi tới phía trước, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn có thể thấy đầu ngón tay nàng hơi run.
Có một số việc, từ lúc vừa mới bắt đầu, nên thay đổi.
Tương Nguyễn ngày thường không bằng Trần Phương, Trần Chiêu thiếu lưu ý, mấy ngày trước đây cũng chỉ là nảy sinh ý nghĩ muốn thử tư vị Quan Gia tiểu thư xem sao, ai ngờ tiểu thư này là một người sống chết không buông, không nói hai lời liền nhảy vào nước, bây giờ nghĩ lại đều là đầy bụng tức giận. Ai biết hôm nay vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên, có lẽ là do tân niên, thay đổi trang phục, làm nổi bật lên ngũ quan cực kỳ thanh tú. Quan trọng nhất là khí chất trầm tĩnh lạnh lẽo, giống như thay đổi thành một người khác.
Trần Chiêu nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát cô gái trước mặt, Tương Nguyễn năm nay mới mười tuổi, thân thể còn hơi nhỏ chút, nhưng lại có một loại tư vị khác trong đó, có chút thành thục non nớt, hai loại khí chất bất đồng xuất hiện trên cùng một người. Cho dù chỉ là một bé gái mười tuổi, Trần Chiêu cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hắn gặp không ít công tử có sở thích đặc biệt, chuyên thích chơi nữ đồng tuổi còn nhỏ, cũng không biết có loại tư vị ra sao?
Liên Kiều không chịu được Trần Chiêu dùng ánh mắt dâm tà nhìn Tương Nguyễn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Làm càn, ai cho phép ngươi không có quy củ như vậy, dám nói chuyện với chủ nhân"
Lời nói tuy rằng có khí thế, nhưng không có tác dụng gì, Trần Chiêu cũng không sợ hãi, tiểu thư mạng cứng khắc phụ khắc mẫu ở trong kinh có địa vị gì, Trần Chiêu cũng có nghe thấy, xem ý tứ của Trương Lan, nói không chừng Tương Nguyễn cả đời này cũng phải ở lại điền trang, nếu như vậy, nếu như có thể để cho mình chơi một chút thì không thể tốt hơn rồi.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, Trần Chiêu vẫn cười dâm ô nói: "Là ta không phải, vừa mới thấy mấy người từ xa đi tới, nghĩ muội muội giống như thiên tiên kia là ai, lạ mắt vô cùng, đi vào mới thấy là tiểu thư, nhất thời khó kìm lòng nổi, kính xin tiểu thư tha lỗi cho."
Lời này vừa ra, không chỉ có Liên Kiều, Bạch Chỉ cũng thay đổi sắc mặt, cả giận nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, danh dự của tiểu thư ngươi có thể xấu sao !"
Trần Chiêu kinh ngạc lùi về phía sau hai bước: "Nói xấu danh dự tiểu thư ? Chiêu chưa bao giờ từng nghĩ như thế, tiểu thư kim chi ngọc diệp, Chiêu làm sao dám nghĩ, chỉ mong tiểu thư không đuổi Chiêu đi, để Chiêu từ xa nhìn một chút, Chiêu đã hài lòng rồi." Hắn ngày thường gieo vạ con gái nhà lành rất nhiều, miệng lưỡi trơn tru, nếu là con gái nhà bình thường nghe xong, không phải là giận tại chỗ khóc lớn, chính là mắc cỡ đỏ mặt, chỉ hôm nay có chút khác thường.
Tương Nguyễn lẳng lặng nhìn hắn,đôi mắt trong trẻo như Đông Nhật hàn đàm, không có một chút ấm áp, ánh mắt lạnh lùng, môi cong lên một độ cong nhợt nhạt, tựa như xem hề biểu diễn . Không có giận dữ và xấu hổ cũng không có nước mắt, chính là vẻ mặt lạnh lẽo, bất động.
Trần Chiêu ngơ ngẩn, Tương Nguyễn không nhanh không chậm mở miệng: "Ta đương nhiên sẽ không đuổi ngươi đi."
Liên Kiều cùng Bạch Chỉ sững sờ, đuổi lưu manh còn không kịp, lời này của Tương Nguyễn là có ý gì.
Trần Chiêu có chút nghi hoặc, ngược lại lại vui ngầm lên, đắc ý nhìn hai nha hoàn một chút, nghĩ thầm tiểu thư này cũng vẫn là thức thời, chỉ là bây giờ xem ra mọi người tiểu thư thì lại làm sao, ở điền trang nông thôn ngốc lâu như vậy thường mất lễ nghĩa liêm sỉ, còn nhỏ tuổi chỉ biết những thứ này.
"Ngày trước ngươi lỡ tay đẩy ta xuống ao, ta bị phong hàn bị bệnh liệt giường, Lan ma ma vì ta mời đại phu, tự mình xin lỗi muốn ta tha thứ cho ngươi. Ta đã tha thứ cho ngươi, đương nhiên sẽ không đuổi ngươi đi." Thanh âm Tương Nguyễn của nhẹ nhàng,ôn nhu, khiến lòng người cảm thấy thoải mái, Trần Chiêu nghe vào trong lòng lại cảm giác nặng nề.
Sau khi Tương Nguyễn ngã xuống ao, vì che tai mắt người, hắn chỉ nói là
chính mình vô ý khiến Tương Nguyễn ngã, lời này Tương Nguyễn nói ra khiến Trần Chiêu nhớ tới gần đây vì tránh hiềm nghi, nên ít gặp mặt nàng. Tương Nguyễn bây giờ nói ra điều này, là có ý hay là vô tâm? Nghĩ tới đây, Trần Chiêu lại chăm chú đánh giá Tương Nguyễn, chỉ thấy nữ hài tử này, trên người mặc y phục cũ chẳng những không có làm cho nàng tiều tụy đi, trái lại nổi bật lên da thịt trắng như tuyết, mắt như sơn thủy, lông mày như mực đại. Mà vẻ mặt lạnh lùng, lại có vẻ quyến rũ.
Trần Chiêu nhìn đến trong lòng cả kinh, ánh mắt ngược lại trở nên si mê, nếu phát hiện ra Tưởng gia tiểu thư có tư vị, tự nhiên sẽ không buông tha, ngày sau còn dài, ngược lại nhất thời không gấp. Nghĩ tới đây, hắn cười đùa vái chào Tương Nguyễn: "Đều là Chiêu không phải, làm hại tiểu thư gầy đi, hôm nay tiểu thư ra khỏi cửa, Chiêu lại quấy rối, ngày khác lại đến bồi tội."
"Ai muốn ngươi đến bồi tội?" Liên Kiều lườm hắn một cái, Trần Chiêu chỉ cười rời đi.
Trần Chiêu đi rồi, Liên Kiều cùng Bạch Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm, Bạch Chỉ
cau mày nói: "Tiểu thư vừa vì sao lại nói như vậy, hắn phiền phức, làm sao có thể. . ."
"Đúng vậy đúng vậy, " Liên Kiều nói theo: "Thật hận không thể khoét hai con ngươi của hắn! Buồn nôn!"
"Sẽ khoét ra." Tương Nguyễn lạnh nhạt nói: "Hắn muốn ở phía xa yên lặng nhìn ta, để hắn xem đủ là được rồi."
Bạch Chỉ cùng Liên Kiều nhìn nhau, chỉ cảm thấy tiểu thư nói lời này giọng điệu lạnh lùng. Dừng một chút, Bạch Chỉ nói: "Mặc kệ nó, chúng ta đi ra ngoài một chút đi, mấy ngày nay điền trang không có chuyện gì, trên đường hẳn là rất náo nhiệt ."
Phố Đông? Tương Nguyễn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không, đi phố Tây."
"Phố Tây?" Bạch Chỉ có chút do dự: "Tiểu thư nghĩ như thế nào đi phố Tây , phố Tây phần nhiều là ăn mày bình dân, gặp tân niên, thì càng rối loạn. Tiểu thư vẫn là đừng đi về phía bên kia, phố Đông cửa hàng cùng tửu lâu cũng nhiều, cũng có trò chơi mới mẻ, không bằng đi dạo phố Đông đi."
Tương Nguyễn lắc đầu: "Đi phố Tây." Âm thanh tuy nhẹ, xác thực không thể nghi ngờ, hiển nhiên đã ra chủ ý.
Bạch Chỉ sững sờ, nhất thời có chút khó khăn.
"Ai nha, liền nghe tiểu thư, đi phố Tây." Liên Kiều vỗ vai Bạch Chỉ :"Có chúng ta ở đây, sợ cái gì, huống chi giữa ban ngày , để ý nhiều như vậy. Nếu thật sự có vấn đề, còn có chúng nô tỳ che chở, tiểu thư cứ yên tâm đi."
Bạch Chỉ chỉ gật đầu, nàng càng ngày càng nghi ngờ. Sự giàu nghèo phân hoá rất lớn, phố Tây là địa phương của dân nghèo vãng lai tự nhiên không sánh được so với phố Đông náo nhiệt phồn hoa, tiểu thư ngày thường cũng không có ý muốn đến phố Tây, tại sao hôm nay tâm huyết dâng trào muốn tới phố Tây ? Bạch Chỉ cảm giác mình càng ngày càng không hiểu tâm tư tiểu thư, dường như chỉ sau một đêm , tiểu thư dường như là chuyển biến thành người khác, bị cặp mắt đen láy như mực kia nhìn, liền cảm thấy có chút lạnh.
Liên Kiều lại cực kỳ cao hứng, Tương Nguyễn như vậy rõ ràng cho thấy
khai khiếu, so với nhẫn nhục chịu đựng, có một chủ nhân như giờ tốt hơn trước rất nhiều, chí ít những người kia cũng không dám công khai bắt nạt tiểu thư nữa.
Tương Nguyễn không có chú ý hai nha hoàn bên người tâm tư xoay vòng, chỉ an tĩnh đi tới phía trước, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn có thể thấy đầu ngón tay nàng hơi run.
Có một số việc, từ lúc vừa mới bắt đầu, nên thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.