Chương 83: Ép gả (1)
Tô Tiểu Lương
19/09/2021
Có Sở Ứng Trúc ở đây, bữa cơm đoàn viên này cũng không ngột ngạt, trong bữa ăn, thỉnh thoảng Sở Ứng Trúc lại hỏi Sở Mộ Viễn ở bên ngoài đã làm gì, Sở Mộ Viễn á khẩu không biết trả lời thế nào, Kiều Tòng An cũng không ngăn cản, đến cuối cùng Sở Ứng Trúc phải không ngừng lấp đầy bụng, vì thời điểm mọi người dùng bữa, hắn còn đang bận hỏi chuyện.
"Nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai nói sau." Đợi đến lúc kết thúc, Kiều Tòng An nói một câu khuyên bọn họ đều trở về, Sở Diệc Dao trở lại Di Phong viện, nàng hiểu ý đại tẩu, sợ mình và nhị ca lại phát sinh tranh chấp, không bằng để vài ngày bình tĩnh, nhưng trở về phòng nàng lại lăn qua lộn lại không ngủ được.
Bảo Sênh canh giữ bên ngoài bình phong nghe được động tĩnh, thử dò xét gọi nàng một tiếng, Sở Diệc Dao ngồi dậy, "Theo ta đi ra ngoài một chút."
Bảo Sênh đứng lên kéo màn trướng ra, choàng áo khoác cho nàng, Sở Diệc Dao ra ngoài sân viện đứng một hồi, lại đi về phía hoa viên.
Gió đêm thổi hơi lạnh, bốn phía yên lặng vô cùng, Sở Diệc Dao đến gần hoa viên, ánh trăng mơ hồ làm nổi bật bóng người xa xa bên hồ nước.
"Ngươi ở lại đây canh giữ." Nhận ra là ai, Sở Diệc Dao cho Bảo Sênh lưu lại tại chỗ, tự mình đi tới, Sở Mộ Viễn đứng bên cạnh hòn non bộ, quay đầu nhìn về phía bên này.
Hai người đứng ở đó cũng không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nguyệt tĩnh nhân an.
Hồi lâu, Sở Mộ Viễn mở miệng, "Ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện."
Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn đường đá dưới chân, giọng nói thật bình tĩnh, "Cũng không tính là rất nhiều."
Lại một khoảng yên tĩnh, Sở Mộ Viễn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, từ khi hắn bỏ đi đến bây giờ, hơn một năm, Diệc Dao đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, hắn thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều, trong sân mới thêm nha hoàn hắn không biết, đại thúc đại thúc mà Ứng Trúc gọi không ngừng miệng hắn cũng không biết.
"Diệc Dao, nhị ca sai rồi." Giữa tiếng thở dài thật dài, Sở Diệc Dao nghe ra Sở Mộ Viễn hối hận, nàng nhấc chân lên đá viên đá trên đường, hòn đá lăn vài vòng rơi vào bụi cỏ, "Biết rõ hiện tại nàng ở nơi nào không?"
Không thể tránh nói đến chuyện của Uyên Ương được, đây là cây gai chen ngang huynh muội hai người bọn họ, liên tục tổn thương lẫn nhau, Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhị ca thật sự buông xuống sao."
"Nếu không sai, hẳn là nàng đã đến Ân gia, sau khi rời khỏi Kim Lăng ta không nghe tin tức của nàng." Sở Mộ Viễn rời khỏi Kim Lăng từ tháng năm, sao Uyên Ương có thể ngây ngốc ở lại trong căn nhà cũ nát kia, nhất định sẽ đi tìm Ân Trường Dạ mới đúng.
"Buông!" Sở Mộ Viễn lại nói, đêm đó sau khi rời đi hắn liền thông suốt, nhổ cái u ác tính nhất định sẽ đau, nhưng đau nhất thời còn tốt hơn để nó âm ỉ trong lòng cả đời.
Sở Diệc Dao nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu không để cho hắn từ chối. "Nếu đã buông xuống, vậy huynh cũng nên thành gia lập nghiệp, dù sao tuổi tác huynh cũng không còn nhỏ."
Khóe miệng Sở Mộ Viễn giương cao một mạt chua xót, đưa tay sờ đầu nàng, có chút bất đắc dĩ, "Diệc Dao, muội cứ không tin nhị ca như vậy sao?"
"Tựa như tảng đá này, đá đi xa, nó sẽ không thể trở về, nếu muốn mang nó về, huynh sẽ phải tự mình đi nhặt." Sở Diệc Dao nhẹ đá tảng đá dưới chân, nhìn nó lăn xa giống như sự tín nhiệm của nàng đối với Sở Mộ Viễn bị hắn một lần một lần đẩy đi xa, nếu muốn nàng lại tín nhiệm hắn như quá khứ, hắn sẽ phải tự mình đi nhặt từng mảnh từng mảnh về.
"Tốt, vậy thì thành gia lập nghiệp." Thật lâu, bên tai Sở Diệc Dao vang lên âm thanh của Sở Mộ Viễn, "Thực xin lỗi, là nhị ca không hiểu chuyện, để muội nhọc lòng vì ta lâu như vậy, sau này liền đổi thành nhị ca chiếu cố mọi người."
Sở Diệc Dao một loại cảm giác nói không nên lời, có chút thoải mái, hoặc như là thở phào nhẹ nhõm, lo lắng chất chứa suốt ba năm rốt cục chấm dứt. Từ nay về sau người tên Uyên Ương này thật sự sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh của nhị ca nữa, nàng không cần lo lắng Tào Tấn Vinh uy hiếp, không cần lo lắng nhị ca biết những chuyện nàng làm, kết quả kiếp trước, đời này sẽ không phát sinh nữa.
"Khuya lắm rồi, muội nên trở về ngủ đi, ngủ nhiều một chút, ngày mai ta sẽ đến cửa hàng thay muội." Sở Mộ Viễn thấy nàng sững sờ, vỗ vỗ lưng nàng kêu nàng trở về đi ngủ.
...
Một đêm này, nàng ngủ vô cùng an ổn, vừa rạng sáng ngày hôm sau tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng rõ, vừa hỏi canh giờ thế nhưng đã giờ Tỵ, Sở Diệc Dao vội vàng gọi Bảo Sênh, y phục mặc một nửa mới nhớ tới lời tối hôm qua Sở Mộ Viễn đã nói, ngẩng đầu lên mông lung hỏi Bảo Sênh, "Có phải nhị thiếu gia đã trở lại hay không?"
"Nhị thiếu gia đã đến cửa hàng, này có tính là đã trở lại không ạ." Bảo Sênh đi tới chỉnh sửa y phục thay nàng, "Tiểu thư, ngài muốn đến cửa hàng?"
"Không đi." Sở Diệc Dao chỉ sợ mình đang mơ mà thôi.
Ăn xong điểm tâm sáng, Sở Diệc Dao đột nhiên phát giác không có việc gì làm, suốt một năm qua đều là sáng sớm dậy ăn sáng xong đi cửa hàng, ngây ngốc ở đó đến trưa về nhà dùng bữa, xế chiều, hoặc là đi dạo trong cửa hàng, hoặc là xem chút sổ sách, hiện giờ bỗng nhiên rảnh rỗi, Sở Diệc Dao cũng không biết mình muốn làm gì.
Khổng Tước thấy nàng nhàm chán, bưng trái cây đã cắt xong đến đề nghị. "Tiểu thư, không bằng đến viện của Hoài tiên sinh ngồi một chút, gần đây tiểu thiếu gia luôn cùng Hoài tiên sinh học đánh quyền."
"Đi chuẩn bị một ít thức ăn mang qua." Sở Diệc Dao gật gật đầu, cho Khổng Tước cầm lấy hộp cơm cùng mình đến viện tử Hoài Sơn.
Sở Ứng Trúc vừa đánh xong một bộ quyền, đang ngồi nghỉ ngơi ở trong sân, vừa thấy Sở Diệc Dao đến, còn nói muốn đánh cho nàng xem.
Sở Diệc Dao lấy khăn ra lau mồ hôi thay hắn, "Gấp cái gì, ăn trước, Hoài đại thúc của cháu đâu." Sở Diệc Dao nhìn một vòng cũng không thấy thân ảnh Hoài Sơn, cầm cây dĩa trúc xiên miếng trái cây đưa cho Sở Ứng Trúc.
"Đại thúc có việc đi ra ngoài, kêu cháu luyện ba lần xong rồi về nghỉ ngơi." Sở Ứng Trúc đói bụng, chỉ chốc lát cái đĩa kia đã thấy đáy, sau khi ăn xong Sở Ứng Trúc đánh quyền pháp Hoài Sơn dạy trước mặt nàng một lần, chợt nhớ ra cái gì đó, cao hứng nói với Sở Diệc Dao, "Cô cô, đại thúc nói muốn dạy cháu cưỡi ngựa, cô cô cũng đi được không, chỉ cần cô cô đi, nương cũng sẽ đi."
Sở Diệc Dao bóp mặt của hắn một cái, nửa câu sau mới là trọng điểm hắn muốn nói a, "Cháu cứ thích đại thúc như vậy, còn muốn cho nương cháu cùng đi."
"Cháu càng thích cô cô hơn." Sở Ứng Trúc lao tới ôm chân nàng không buông tay, cười hắc hắc giải thích, "Cháu cũng muốn nương ra ngoài chơi cùng cháu." Sau cùng lại bổ sung một câu, "Tốt nhất nhị thúc, cô cô cùng nương đều đi!" Tâm tư của Sở Ứng Trúc rất đơn giản, chính là muốn người một nhà đều đi chơi.
Hai người đang chơi đùa, Bình Nhi đi đến thông báo, "Tiểu thư, Tào phu nhân đến đây, còn mang theo bà mối tới, hiện giờ đang ở sảnh chính." Sở Diệc Dao ngẩn ra, cho Sở Ứng Trúc tự mình đi chơi, rời khỏi viện tử.
Giữa sảnh chính, Tào phu nhân giải thích rõ mục đích đến, vừa cười vừa nói với Kiều Tòng An, "Đứa nhỏ Tấn Vinh này từ trước đến giờ chưa từng nhắc tới thích ai, thời điểm nói với chúng ta muốn cưới Sở tiểu thư, ta cùng lão gia cũng sợ hết hồn, thấy đứa bé kia khẳng định chắc chắn, ta liền tự mình đến đây bàn chuyện."
"Tào phu nhân, vài ngày trước bà mối đến ta đã nói rồi, hôn sự này chúng ta không có ý định kết." Cự tuyệt lần thứ hai, dùng thân phận Tào gia còn hạ thấp trước mặt Kiều Tòng An đều cảm thấy kỳ quái.
"Sở phu nhân, bộ dáng nhân phẩm của Tấn Vinh nhà chúng ta cũng không kém, sao ngươi từ chối trực tiếp như vậy, không phải là ta khoe khoang, Tào gia ta có chỗ nào không xứng với Sở gia ngươi." Tào phu nhân xị mặt không được, mặc dù biết trước kết quả, nhưng Sở gia không nể mặt, nói không quá hai câu liền từ chối như vậy, trong lòng đều cảm thấy không quá thoải mái.
"Tào phu nhân, là chúng ta vốn không có mong muốn kết thân gia với Tào gia, không có quan hệ gì bộ dáng nhân phẩm Tào công tử, cũng không liên quan vấn đề xứng hay không xứng." Dùng địa vị Tào gia - một trong tứ đại gia Kim Lăng, theo đồn đãi lại là hoàng thương*, gia thế như vậy người muốn vào cửa nhà bọn họ có nhiều mà, nếu tính toán ra, Sở gia mới không xứng với bọn họ.
*Hoàng thương: hoàng chỉ hoàng tộc, thương là thương nhân, thương gia.
Mở miệng là một câu từ chối, Tào phu nhân căn bản không có cách nào nói tiếp, chỉ có thể nhắc tới Sở Diệc Dao. "Này dù sao cũng là đại sự cả đời của bọn nhỏ, Sở phu nhân có phải nên hỏi ý kiến Sở đại tiểu thư hay không, nói không chừng hai đứa bé đã sớm quen biết, nếu không Tấn Vinh cũng sẽ không chủ động nhắc tới."
"Ý của đại tẩu chính là ý kiến của ta, Tào phu nhân, hôn sự này ta sẽ không đáp ứng." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Sở Diệc Dao, Tào phu nhân quay đầu lại nhìn, Sở Diệc Dao đi đến giữa phòng hành lễ, tiện đà ngồi ở đối diện các nàng.
Tào phu nhân rất xấu hổ, nếu bà chỉ là bần dân bá tánh với cao đến Sở gia, thì về tình bị cự tuyệt cũng có thể tha thứ được, nhưng hiện tại bà là Tào phu nhân, Sở gia cự tuyệt như thế này, không còn mặt mũi nào nói nổi.
"Sở tiểu thư, hôn nhân đại sự đều là như vậy, gả vào Tào gia không chỉ có lợi cho ngươi, đối với Sở gia đều có điểm tốt, ta quyết định đến làm mai đã sớm dự liệu được, còn nữa các ngươi cũng hiểu rõ, trước giờ hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, trực tiếp kết hôn, nào có chuyện ngươi nói đồng ý hay không." Tào phu nhân không còn cảm thấy Sở gia tốt đẹp gì, trưởng bối đều qua đời, một đại tiểu thư không lấy chồng còn muốn làm chủ hôn sự của mình, nghe như một trò đùa.
"Tào phu nhân nói đúng lắm, nếu không phải quen biết còn dễ nói, đằng này ta cùng tam công tử có quen, ta không thích hắn, thử hỏi ta phải đáp ứng hôn sự này thế nào, cũng không thể sống với người mình không đặt trong lòng cả đời." Sở Diệc Dao cười lắc đầu, "Dùng điều kiện tam công tử, có rất nhiều cô nương thích hợp tốt hơn ta, Tào phu nhân, chuyện này đại tẩu ta cũng đã nói, Sở gia vô tâm kết thân, các ngươi mời trở về đi."
...
Rất nhanh tin tức Tào gia làm mai hai lần bị cự truyền ra ngoài, Tào gia vừa ý Sở gia đã đủ làm cho người ngoài cảm thấy kinh ngạc rồi, Sở gia hai lần cự tuyệt càng làm cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Sở đại tiểu thư này là đẹp như thiên tiên hay là gia tài bạc triệu, mà để cho Tào tam công tử không phải nàng không cưới?
Nhưng có nhiều người lại cảm thấy Sở gia làm đúng, với thanh danh bết bát của Tào Tấn Vinh bọn họ cũng không dám đem con gái của mình gả vào Tào gia, không thấy cháu dâu trưởng Thẩm gia chết như thế nào sao, bên ngoài nói là bệnh lâu ngày, đang tốt đẹp sao bệnh hơn một năm liền đi, sau khi qua đời nhà mẹ đẻ còn trực tiếp không qua lại với Thẩm gia cả đời, mà trong khi trưởng tôn Thẩm gia không có danh tiếng gì xấu đã nháo thành như vậy, nếu là Tào gia biết sống được bao lâu?
Sở Diệc Dao không quan tâm người khác truyền như thế nào, theo nàng, đã cự tuyệt hai lần, chắc chắn Tào gia sẽ buông bỏ ý định.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp Tào Tấn Vinh, hai ngày sau nàng đến cửa hàng một chuyến, Tào Tấn Vinh liền trực tiếp chạy đến Hương Khuê chất vấn sao nàng không chịu gả cho hắn.
"Tại sao ta phải gả, chẳng lẽ chỉ vì ngươi muốn ta phải làm theo, ngươi nghĩ nữ nhân khắp thiên hạ này ngươi muốn là đều phải gả cho ngươi?" Sở Diệc Dao cảm thấy buồn cười đến cực điểm, từ khi nào Kim Lăng có cái lệ kết hôn chỉ cần nhà trai muốn, nhà gái nhất định phải gả, thế có khác gì bức hôn đâu.
Tào Tấn Vinh tức giận, thân phận hắn, thân phận Sở Diệc Dao nàng, hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng nàng có lý do gì không chịu đáp ứng. "Sở Diệc Dao, ngươi đừng không biết tốt xấu, bản công tử muốn cưới ngươi là vận khí của ngươi, ngươi hai lần cự tuyệt là có ý gì."
"Ý ta chính là không gả, vận khí như vậy vẫn nên để dành cho người khác đi, ta không nhận nổi." Sở Diệc Dao muốn rời đi, Tào Tấn Vinh bắt được tay nàng kéo trở lại trước mặt mọi người, Sở Diệc Dao kêu đau một tiếng, "Ngươi thả ta ra!"
Đáy mắt Tào Tấn Vinh lộ vẻ tức giận, hắn cúi đầu nhìn Sở Diệc Dao, lặp lại từng câu từng chữ, "Ta lặp lại lần nữa, ngươi đừng không biết tốt xấu."
Sở Diệc Dao trừng lại hắn nói, "Ta cũng lặp lại lần nữa, ta sẽ không gả cho ngươi, ngươi thả ta ra, Tào Tấn Vinh, ngươi đừng giở trò lưu manh vô lại!"
"Ta không thả, ngươi có thể làm gì ta!" Tào Tấn Vinh nhìn nàng giãy giụa, lực đạo trong tay càng nắm càng chặt, khóe miệng giương cao nụ cười giễu cợt, người xung quanh không ai dám tiến lên.
Đúng lúc này, giữa đám người trước cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, "Buông nàng ra!"
===============
"Nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai nói sau." Đợi đến lúc kết thúc, Kiều Tòng An nói một câu khuyên bọn họ đều trở về, Sở Diệc Dao trở lại Di Phong viện, nàng hiểu ý đại tẩu, sợ mình và nhị ca lại phát sinh tranh chấp, không bằng để vài ngày bình tĩnh, nhưng trở về phòng nàng lại lăn qua lộn lại không ngủ được.
Bảo Sênh canh giữ bên ngoài bình phong nghe được động tĩnh, thử dò xét gọi nàng một tiếng, Sở Diệc Dao ngồi dậy, "Theo ta đi ra ngoài một chút."
Bảo Sênh đứng lên kéo màn trướng ra, choàng áo khoác cho nàng, Sở Diệc Dao ra ngoài sân viện đứng một hồi, lại đi về phía hoa viên.
Gió đêm thổi hơi lạnh, bốn phía yên lặng vô cùng, Sở Diệc Dao đến gần hoa viên, ánh trăng mơ hồ làm nổi bật bóng người xa xa bên hồ nước.
"Ngươi ở lại đây canh giữ." Nhận ra là ai, Sở Diệc Dao cho Bảo Sênh lưu lại tại chỗ, tự mình đi tới, Sở Mộ Viễn đứng bên cạnh hòn non bộ, quay đầu nhìn về phía bên này.
Hai người đứng ở đó cũng không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nguyệt tĩnh nhân an.
Hồi lâu, Sở Mộ Viễn mở miệng, "Ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện."
Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn đường đá dưới chân, giọng nói thật bình tĩnh, "Cũng không tính là rất nhiều."
Lại một khoảng yên tĩnh, Sở Mộ Viễn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, từ khi hắn bỏ đi đến bây giờ, hơn một năm, Diệc Dao đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, hắn thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều, trong sân mới thêm nha hoàn hắn không biết, đại thúc đại thúc mà Ứng Trúc gọi không ngừng miệng hắn cũng không biết.
"Diệc Dao, nhị ca sai rồi." Giữa tiếng thở dài thật dài, Sở Diệc Dao nghe ra Sở Mộ Viễn hối hận, nàng nhấc chân lên đá viên đá trên đường, hòn đá lăn vài vòng rơi vào bụi cỏ, "Biết rõ hiện tại nàng ở nơi nào không?"
Không thể tránh nói đến chuyện của Uyên Ương được, đây là cây gai chen ngang huynh muội hai người bọn họ, liên tục tổn thương lẫn nhau, Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhị ca thật sự buông xuống sao."
"Nếu không sai, hẳn là nàng đã đến Ân gia, sau khi rời khỏi Kim Lăng ta không nghe tin tức của nàng." Sở Mộ Viễn rời khỏi Kim Lăng từ tháng năm, sao Uyên Ương có thể ngây ngốc ở lại trong căn nhà cũ nát kia, nhất định sẽ đi tìm Ân Trường Dạ mới đúng.
"Buông!" Sở Mộ Viễn lại nói, đêm đó sau khi rời đi hắn liền thông suốt, nhổ cái u ác tính nhất định sẽ đau, nhưng đau nhất thời còn tốt hơn để nó âm ỉ trong lòng cả đời.
Sở Diệc Dao nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu không để cho hắn từ chối. "Nếu đã buông xuống, vậy huynh cũng nên thành gia lập nghiệp, dù sao tuổi tác huynh cũng không còn nhỏ."
Khóe miệng Sở Mộ Viễn giương cao một mạt chua xót, đưa tay sờ đầu nàng, có chút bất đắc dĩ, "Diệc Dao, muội cứ không tin nhị ca như vậy sao?"
"Tựa như tảng đá này, đá đi xa, nó sẽ không thể trở về, nếu muốn mang nó về, huynh sẽ phải tự mình đi nhặt." Sở Diệc Dao nhẹ đá tảng đá dưới chân, nhìn nó lăn xa giống như sự tín nhiệm của nàng đối với Sở Mộ Viễn bị hắn một lần một lần đẩy đi xa, nếu muốn nàng lại tín nhiệm hắn như quá khứ, hắn sẽ phải tự mình đi nhặt từng mảnh từng mảnh về.
"Tốt, vậy thì thành gia lập nghiệp." Thật lâu, bên tai Sở Diệc Dao vang lên âm thanh của Sở Mộ Viễn, "Thực xin lỗi, là nhị ca không hiểu chuyện, để muội nhọc lòng vì ta lâu như vậy, sau này liền đổi thành nhị ca chiếu cố mọi người."
Sở Diệc Dao một loại cảm giác nói không nên lời, có chút thoải mái, hoặc như là thở phào nhẹ nhõm, lo lắng chất chứa suốt ba năm rốt cục chấm dứt. Từ nay về sau người tên Uyên Ương này thật sự sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh của nhị ca nữa, nàng không cần lo lắng Tào Tấn Vinh uy hiếp, không cần lo lắng nhị ca biết những chuyện nàng làm, kết quả kiếp trước, đời này sẽ không phát sinh nữa.
"Khuya lắm rồi, muội nên trở về ngủ đi, ngủ nhiều một chút, ngày mai ta sẽ đến cửa hàng thay muội." Sở Mộ Viễn thấy nàng sững sờ, vỗ vỗ lưng nàng kêu nàng trở về đi ngủ.
...
Một đêm này, nàng ngủ vô cùng an ổn, vừa rạng sáng ngày hôm sau tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng rõ, vừa hỏi canh giờ thế nhưng đã giờ Tỵ, Sở Diệc Dao vội vàng gọi Bảo Sênh, y phục mặc một nửa mới nhớ tới lời tối hôm qua Sở Mộ Viễn đã nói, ngẩng đầu lên mông lung hỏi Bảo Sênh, "Có phải nhị thiếu gia đã trở lại hay không?"
"Nhị thiếu gia đã đến cửa hàng, này có tính là đã trở lại không ạ." Bảo Sênh đi tới chỉnh sửa y phục thay nàng, "Tiểu thư, ngài muốn đến cửa hàng?"
"Không đi." Sở Diệc Dao chỉ sợ mình đang mơ mà thôi.
Ăn xong điểm tâm sáng, Sở Diệc Dao đột nhiên phát giác không có việc gì làm, suốt một năm qua đều là sáng sớm dậy ăn sáng xong đi cửa hàng, ngây ngốc ở đó đến trưa về nhà dùng bữa, xế chiều, hoặc là đi dạo trong cửa hàng, hoặc là xem chút sổ sách, hiện giờ bỗng nhiên rảnh rỗi, Sở Diệc Dao cũng không biết mình muốn làm gì.
Khổng Tước thấy nàng nhàm chán, bưng trái cây đã cắt xong đến đề nghị. "Tiểu thư, không bằng đến viện của Hoài tiên sinh ngồi một chút, gần đây tiểu thiếu gia luôn cùng Hoài tiên sinh học đánh quyền."
"Đi chuẩn bị một ít thức ăn mang qua." Sở Diệc Dao gật gật đầu, cho Khổng Tước cầm lấy hộp cơm cùng mình đến viện tử Hoài Sơn.
Sở Ứng Trúc vừa đánh xong một bộ quyền, đang ngồi nghỉ ngơi ở trong sân, vừa thấy Sở Diệc Dao đến, còn nói muốn đánh cho nàng xem.
Sở Diệc Dao lấy khăn ra lau mồ hôi thay hắn, "Gấp cái gì, ăn trước, Hoài đại thúc của cháu đâu." Sở Diệc Dao nhìn một vòng cũng không thấy thân ảnh Hoài Sơn, cầm cây dĩa trúc xiên miếng trái cây đưa cho Sở Ứng Trúc.
"Đại thúc có việc đi ra ngoài, kêu cháu luyện ba lần xong rồi về nghỉ ngơi." Sở Ứng Trúc đói bụng, chỉ chốc lát cái đĩa kia đã thấy đáy, sau khi ăn xong Sở Ứng Trúc đánh quyền pháp Hoài Sơn dạy trước mặt nàng một lần, chợt nhớ ra cái gì đó, cao hứng nói với Sở Diệc Dao, "Cô cô, đại thúc nói muốn dạy cháu cưỡi ngựa, cô cô cũng đi được không, chỉ cần cô cô đi, nương cũng sẽ đi."
Sở Diệc Dao bóp mặt của hắn một cái, nửa câu sau mới là trọng điểm hắn muốn nói a, "Cháu cứ thích đại thúc như vậy, còn muốn cho nương cháu cùng đi."
"Cháu càng thích cô cô hơn." Sở Ứng Trúc lao tới ôm chân nàng không buông tay, cười hắc hắc giải thích, "Cháu cũng muốn nương ra ngoài chơi cùng cháu." Sau cùng lại bổ sung một câu, "Tốt nhất nhị thúc, cô cô cùng nương đều đi!" Tâm tư của Sở Ứng Trúc rất đơn giản, chính là muốn người một nhà đều đi chơi.
Hai người đang chơi đùa, Bình Nhi đi đến thông báo, "Tiểu thư, Tào phu nhân đến đây, còn mang theo bà mối tới, hiện giờ đang ở sảnh chính." Sở Diệc Dao ngẩn ra, cho Sở Ứng Trúc tự mình đi chơi, rời khỏi viện tử.
Giữa sảnh chính, Tào phu nhân giải thích rõ mục đích đến, vừa cười vừa nói với Kiều Tòng An, "Đứa nhỏ Tấn Vinh này từ trước đến giờ chưa từng nhắc tới thích ai, thời điểm nói với chúng ta muốn cưới Sở tiểu thư, ta cùng lão gia cũng sợ hết hồn, thấy đứa bé kia khẳng định chắc chắn, ta liền tự mình đến đây bàn chuyện."
"Tào phu nhân, vài ngày trước bà mối đến ta đã nói rồi, hôn sự này chúng ta không có ý định kết." Cự tuyệt lần thứ hai, dùng thân phận Tào gia còn hạ thấp trước mặt Kiều Tòng An đều cảm thấy kỳ quái.
"Sở phu nhân, bộ dáng nhân phẩm của Tấn Vinh nhà chúng ta cũng không kém, sao ngươi từ chối trực tiếp như vậy, không phải là ta khoe khoang, Tào gia ta có chỗ nào không xứng với Sở gia ngươi." Tào phu nhân xị mặt không được, mặc dù biết trước kết quả, nhưng Sở gia không nể mặt, nói không quá hai câu liền từ chối như vậy, trong lòng đều cảm thấy không quá thoải mái.
"Tào phu nhân, là chúng ta vốn không có mong muốn kết thân gia với Tào gia, không có quan hệ gì bộ dáng nhân phẩm Tào công tử, cũng không liên quan vấn đề xứng hay không xứng." Dùng địa vị Tào gia - một trong tứ đại gia Kim Lăng, theo đồn đãi lại là hoàng thương*, gia thế như vậy người muốn vào cửa nhà bọn họ có nhiều mà, nếu tính toán ra, Sở gia mới không xứng với bọn họ.
*Hoàng thương: hoàng chỉ hoàng tộc, thương là thương nhân, thương gia.
Mở miệng là một câu từ chối, Tào phu nhân căn bản không có cách nào nói tiếp, chỉ có thể nhắc tới Sở Diệc Dao. "Này dù sao cũng là đại sự cả đời của bọn nhỏ, Sở phu nhân có phải nên hỏi ý kiến Sở đại tiểu thư hay không, nói không chừng hai đứa bé đã sớm quen biết, nếu không Tấn Vinh cũng sẽ không chủ động nhắc tới."
"Ý của đại tẩu chính là ý kiến của ta, Tào phu nhân, hôn sự này ta sẽ không đáp ứng." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Sở Diệc Dao, Tào phu nhân quay đầu lại nhìn, Sở Diệc Dao đi đến giữa phòng hành lễ, tiện đà ngồi ở đối diện các nàng.
Tào phu nhân rất xấu hổ, nếu bà chỉ là bần dân bá tánh với cao đến Sở gia, thì về tình bị cự tuyệt cũng có thể tha thứ được, nhưng hiện tại bà là Tào phu nhân, Sở gia cự tuyệt như thế này, không còn mặt mũi nào nói nổi.
"Sở tiểu thư, hôn nhân đại sự đều là như vậy, gả vào Tào gia không chỉ có lợi cho ngươi, đối với Sở gia đều có điểm tốt, ta quyết định đến làm mai đã sớm dự liệu được, còn nữa các ngươi cũng hiểu rõ, trước giờ hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, trực tiếp kết hôn, nào có chuyện ngươi nói đồng ý hay không." Tào phu nhân không còn cảm thấy Sở gia tốt đẹp gì, trưởng bối đều qua đời, một đại tiểu thư không lấy chồng còn muốn làm chủ hôn sự của mình, nghe như một trò đùa.
"Tào phu nhân nói đúng lắm, nếu không phải quen biết còn dễ nói, đằng này ta cùng tam công tử có quen, ta không thích hắn, thử hỏi ta phải đáp ứng hôn sự này thế nào, cũng không thể sống với người mình không đặt trong lòng cả đời." Sở Diệc Dao cười lắc đầu, "Dùng điều kiện tam công tử, có rất nhiều cô nương thích hợp tốt hơn ta, Tào phu nhân, chuyện này đại tẩu ta cũng đã nói, Sở gia vô tâm kết thân, các ngươi mời trở về đi."
...
Rất nhanh tin tức Tào gia làm mai hai lần bị cự truyền ra ngoài, Tào gia vừa ý Sở gia đã đủ làm cho người ngoài cảm thấy kinh ngạc rồi, Sở gia hai lần cự tuyệt càng làm cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Sở đại tiểu thư này là đẹp như thiên tiên hay là gia tài bạc triệu, mà để cho Tào tam công tử không phải nàng không cưới?
Nhưng có nhiều người lại cảm thấy Sở gia làm đúng, với thanh danh bết bát của Tào Tấn Vinh bọn họ cũng không dám đem con gái của mình gả vào Tào gia, không thấy cháu dâu trưởng Thẩm gia chết như thế nào sao, bên ngoài nói là bệnh lâu ngày, đang tốt đẹp sao bệnh hơn một năm liền đi, sau khi qua đời nhà mẹ đẻ còn trực tiếp không qua lại với Thẩm gia cả đời, mà trong khi trưởng tôn Thẩm gia không có danh tiếng gì xấu đã nháo thành như vậy, nếu là Tào gia biết sống được bao lâu?
Sở Diệc Dao không quan tâm người khác truyền như thế nào, theo nàng, đã cự tuyệt hai lần, chắc chắn Tào gia sẽ buông bỏ ý định.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp Tào Tấn Vinh, hai ngày sau nàng đến cửa hàng một chuyến, Tào Tấn Vinh liền trực tiếp chạy đến Hương Khuê chất vấn sao nàng không chịu gả cho hắn.
"Tại sao ta phải gả, chẳng lẽ chỉ vì ngươi muốn ta phải làm theo, ngươi nghĩ nữ nhân khắp thiên hạ này ngươi muốn là đều phải gả cho ngươi?" Sở Diệc Dao cảm thấy buồn cười đến cực điểm, từ khi nào Kim Lăng có cái lệ kết hôn chỉ cần nhà trai muốn, nhà gái nhất định phải gả, thế có khác gì bức hôn đâu.
Tào Tấn Vinh tức giận, thân phận hắn, thân phận Sở Diệc Dao nàng, hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng nàng có lý do gì không chịu đáp ứng. "Sở Diệc Dao, ngươi đừng không biết tốt xấu, bản công tử muốn cưới ngươi là vận khí của ngươi, ngươi hai lần cự tuyệt là có ý gì."
"Ý ta chính là không gả, vận khí như vậy vẫn nên để dành cho người khác đi, ta không nhận nổi." Sở Diệc Dao muốn rời đi, Tào Tấn Vinh bắt được tay nàng kéo trở lại trước mặt mọi người, Sở Diệc Dao kêu đau một tiếng, "Ngươi thả ta ra!"
Đáy mắt Tào Tấn Vinh lộ vẻ tức giận, hắn cúi đầu nhìn Sở Diệc Dao, lặp lại từng câu từng chữ, "Ta lặp lại lần nữa, ngươi đừng không biết tốt xấu."
Sở Diệc Dao trừng lại hắn nói, "Ta cũng lặp lại lần nữa, ta sẽ không gả cho ngươi, ngươi thả ta ra, Tào Tấn Vinh, ngươi đừng giở trò lưu manh vô lại!"
"Ta không thả, ngươi có thể làm gì ta!" Tào Tấn Vinh nhìn nàng giãy giụa, lực đạo trong tay càng nắm càng chặt, khóe miệng giương cao nụ cười giễu cợt, người xung quanh không ai dám tiến lên.
Đúng lúc này, giữa đám người trước cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, "Buông nàng ra!"
===============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.