Chương 35: Con rối di mẫu (dì)
Đường Quả
14/10/2018
Chịu nhục, rốt cuộc năm thứ hai sau khi kết hôn mang bầu Ngao Lôi, mới
tính là có thêm chút không gian ở trước mặt Ngao Tháp. Nhưng cố tình khi nàng sinh ra Ngao Lôi không bao nhiêu thời gian, Ngao Tháp lại dẫn về
một dã nữ nhân đã sinh đứa bé từ bên ngoài, hơn nữa leo lên trên đầu của nàng, trực tiếp trở thành phu nhân của Ngao phủ!
Điều này khiến cho những năm mà nàng ép dạ cầu toàn kia, trong nháy mắt thay đổi thành động lực nhằm vào Phí Mẫn. Cộng thêm cho tới bây giờ, lão phu nhân cũng chướng mắt đối với con dâu chính quy này, từ nay về sau thì càng để cho nàng lộ mặt mũi ở trước mặt lão phu nhân nhiều chút.
Mẫn phu nhân thấy các nàng không nói thêm gì nữa, mới giải thích với lão phu nhân: "Mới vừa rồi, lúc con đi qua Liễu Tâm viện, Yên Nhi nói, lần đầu tiên thấy dì, thế nào cũng phải chuẩn bị chút lễ ra mắt. Muội muội khẳng định thấy cũng nhiều một ít loại trò chơi nhỏ thông thường. Cho nên nàng chuẩn bị một chút bánh ngọt ở Liễu Tâm viện của nàng, đợi lát nữa mang tới, bảo con nói một tiếng với mọi người, không cần chờ nàng là được."
Mới vừa rồi, Thượng Quan Thuần Nhi còn đang giễu cợt Mộ Lam Yên, giờ khắc này lại nghe thấy Mộ Lam Yên tự chuẩn bị lễ ra mắt cho nàng. Trong nháy mắt bị bẽ mặt, sắc mặc khó coi chút, ngây người ánh mắt liếc mắt nhìn tới phía lão phu nhân.
Chỉ thấy lão phu nhân cười nhạt một tiếng, nói với Mẫn phu nhân: "Xem ra nha đầu Lam Yên kia quả nhiên là có lòng. Lần đầu tiên gặp ta cũng không chuẩn bị cho ta lễ ra mắt gì đấy, gặp nha đầu Thuần Nhi ngược lại để tâm rồi."
Thượng Quan Thuần Nhi cười gượng mấy tiếng, bèn không nói chuyện nữa.
Đến lúc đó, bên ngoài đại sảnh Thanh Hà viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộp cộp. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy dưới ánh đèn lờ mờ Mộ Lam Yên cười khanh khách cầm một cái giỏ cùng nhau tiến vào từ bên ngoài với Tố Quý.
Hôm nay, nàng mặc một bộ trường sam màu vàng sữa, khoác bên ngoài chính là sa mảnh màu trắng. Bên hông buộc một đai lưng màu vàng, ăn ý lẫn nhau với màu sắc trên người Mẫn phu nhân. Chải một búi tóc chia đôi rủ xuống, trên đầu cài ngọc rũ xuống tóc lắc lư đi theo bước chân của nàng, một trước một sau, rất là đáng yêu.
"Lam Yên thỉnh an lão phu nhân, phụ thân, mẫu thân, di mẫu. Lam Yên đã tới muộn chút, mong rằng phụ thân thứ tội." Đi tới chính giữa đại sảnh, Mộ Lam Yên chính là quỳ gối hành lễ. Kể từ lần trước ra khỏi cửa Đức Mẫn viện, Ngao Tháp đã bảo nàng sửa lại miệng.
Ngao Tháp nhìn Mộ Lam Yên chính là cười hì hì bảo các nàng đứng lên: "Yên Nhi mang đến bánh ngọt cho chúng ta mùi thơm ngào ngạt như thế, làm sao ta chịu trách tội con đây." Từ lần trước sau khi nói chuyện với nhau thổ lộ tình cảm, từ đáy lòng Ngao Tháp cũng thích đứa con gái đột nhiên xuất hiện này, cho nên còn chưa chờ những nữ nhân kia nói chuyện, dẫn đầu giải vây giúp Mộ Lam Yên.
Lão phu nhân nhìn đồ mà Mộ Lam Yên cầm trên tay, có chút chua xót nói: "Thuần Nhi à, mới vừa rồi con còn ngờ nha đầu Lam Yên này không biết lễ phép đấy, nhưng không ngờ nàng đối với con còn để ý hơn so với ta. May mà lần trước ta còn tặng cho nàng nhiều đồ như vậy."
Lão phu nhân vừa cười khẩy bên trong chứa ba phần vui đùa giảo hoạt. Đột nhiên làm khó dễ, Thượng Quan Thuần Nhi hiển nhiên là không ngờ tới, ngẩn tò te trơ mắt nhìn Mộ Lam Yên đi tới trước mặt của mình, trước tiên lấy xuống phần đồ ngọt đầu tiên, bỏ ở trên tay mình.
Nhìn cái nắp đậy lên chén dĩa bình sứ màu trắng kia, trong nháy mắt Thượng Quan Thuần Nhi không biết bước kế tiếp phải làm gì.
Khóe miệng Mộ Lam Yên xẹt qua một nụ cười tà, cúi đầu bảo đảm tất cả mọi người tại chỗ đều không nhìn thấy. Từ lúc nhị phu nhân này và lão phu nhân vào đi trong phủ, nàng vẫn luôn thăm dò với Thanh Hữu về lời đồn đãi bát quái của các nàng. Ở bề ngoài, quan hệ của lão phu nhân và nhị phu nhân này rất là hòa hợp, kì thực nhị phu nhân cũng là cẩn thận. Lúc nhị phu nhân vào cửa, lão phu nhân ngay cả ngụm trà nóng cũng không uống, nếu không phải sau đó mẫu thân của nàng, Mẫn phu nhân vào Ngao phủ, cắt đứt ý nghĩ muốn cưới đích tiểu thư nhà khác của lão phu nhân, mới chậm rãi dựa sát vào nhị phu nhân.
Những năm này, cho tới bây giờ lão phu nhân đều chèn ép nhị phu nhân ở trên tất cả mọi chuyện, khiến một phòng nhị phu nhân thoạt nhìn như là con rối của lão phu nhân. Dù cho chính là như vậy, Thượng Quan Thuần Nhi vì có thể đặt chân ở Ngao phủ, cũng bằng lòng ủy thân chịu thiệt, bởi vì bên cạnh nàng còn có một Ngao Lôi lấy làm kiêu ngạo.
Ngao Lôi cũng không phải là đích tiểu thư của Ngao phủ, lại ỷ vào lớn hơn Ngao Tương một hai tuổi, ở bất kỳ phương diện có tri thức hiểu lễ nghĩa nào đều cao hơn Ngao Tương rất nhiều lần. Dù là ở trên tướng mạo hoàn toàn kém Ngao Tương, nhưng ở trên khí chất lại được người của cả thành Biện Kinh nhận định là tiểu thư đẹp nhất.
Chẳng qua là ngay sau đó, Mộ Lam Yên cố ý chẳng phân biệt được chủ thứ trước tiên đưa qua cho Thượng Quan Thuần Nhi, chính là vì kích động lòng đố kỵ của lão phu nhân. Qua nhiều năm như vậy, lão phu nhân vẫn luôn là trung tâm tất cả nữ nhân bên trong phủ, chưa từng bị lơ là cho qua như vậy.
Thấy Thượng Quan Thuần Nhi không nhúc nhích chút nào, Mộ Lam Yên tốt bụng nhắc nhở: "Di mẫu, vì sao không mở ra xem một chút bên trong là cái gì ư?"
Ngao Lôi biết được giờ phút này mẫu thân mình do dự, cho nên lên tiếng nhắc nhở: "Bàn về thời gian ra đời, ta nên kêu muội một tiếng muội muội nhỉ. Làm tỷ tỷ, ta không thể không nói với muội một tiếng, ở bên ngoài muội đã từng học được bao nhiêu thứ, vậy cũng là khó mà đến được nơi thanh nhã rồi. Thân là tiểu thư của Ngao phủ không nhất định lên phòng khách xuống được phòng bếp, nhưng nhất định phải có ánh mắt quan sát đánh giá. Nơi này ai mới là nhiều tuổi nhất, bỏ quên lão phu nhân như muội vậy, thật là không tôn trọng lão phu nhân rồi?"
Lời nói của Ngao Lôi đặt ở trên người bất kỳ một cô gái trở về từ hương dã nào, cũng đều khiến đối phương xấu hổ hận không thể tìm dưới đáy bàn chui vào thôi.
Mẫn phu nhân rất sợ Mộ Lam Yên thua thiệt, đang chuẩn bị gọi nàng, nhưng hết lần này tới lần khác thấy trên mặt Mộ Lam Yên không hề có vẻ xấu hổ, ngôn ngữ càng thêm không có ngừng ngắt, trả lời: "Không phải di mẫu nói muội là một người không biết lễ phép sao? Lòng muội quan tâm di mẫu, bèn muốn phần đầu tiên cho di mẫu, cũng là coi như nói xin lỗi lần đầu tiên gặp mặt đã đến trễ. Tỷ tỷ nói lời kia thật sự là quá làm cho muội đau lòng rồi. Trước kia, muội có thể không học được bản lĩnh, cũng mời di mẫu mở ra mới có thể chứ." Dứt lời, trên mặt chính là giương lên một thoáng uất ức, làm cho người ở chỗ này đều cảm thấy dường như Ngao Lôi đang bắt nạt nàng.
Lão phu nhân thấy tình thế cũng nói: "Thuần Nhi, chỉ là một nha đầu. Con cũng đừng so đo với nàng, mở ra để cho chúng ta nhìn một chút khó mà đến được nơi thanh nhã trong miệng Lôi Nhi là bao nhiêu bất nhã."
Thượng Quan Thuần Nhi vốn cũng không chủ định thích gây chuyện, quá khứ nhằm vào Mẫn phu nhân phần lớn là dựa vào lão phu nhân. Nhưng lúc này lão phu nhân lên tiếng, chính là không nói hai lời đưa tay mở ra bình sứ màu trắng kia.
Ngao Lôi có lòng ngăn cản, cũng là không đến kịp.
Trước không nói màu sắc, sau khi mở ra một hương thơm xông vào mũi, bèn khiến cho cả tinh thần Thượng Quan Thuần Nhi vì đó rung một cái. Lại ngó kỹ hình dáng kia, một thứ giống như bánh nếp dẻo màu trắng yên lặng nằm ở trong chén, ngay ngắn chỉnh tề nhìn sơ một chút không có gì khác biệt, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện bên trong lại chứa một bức vẽ rạp hát trẻ nhỏ.
Lão phu nhân thấy Thượng Quan Thuần Nhi có chút sững sờ, ánh mắt ra hiệu cho Vạn cô một phen, bảo đến phía trước nhìn một cái. Không qua bao lâu, Vạn cô chính là mặt vui mừng nói với lão phu nhân: "Tay nghề này của Nhị tiểu thư quả nhiên là thiên hạ ít có mà."
Lấy được khen ngợi, Mộ Lam Yên dĩ nhiên là trong lòng hồi hộp.
Xưa nay Ngao Lôi được mọi người thổi phồng là thiên chi tài nữ, vốn là trước đó theo lời trong miệng nàng: lên phòng khách xuống phòng bếp, cầm kỳ thư họa, canh thang bánh ngọt, loại nào không phải giành ánh mắt của người. Trước kia, nàng chính là làm rất nhiều thức ăn ngon muốn lấy lòng lão phu nhân, không biết làm sao lão phu nhân lại chỉ lướt qua một ngụm, cho một đánh giá cũng không tệ lắm.
Giờ phút này không kịp đợi người khác khen Mộ Lam Yên thêm một câu nữa, lập tức đứng dậy liếc mắt nhìn về phía khay trà của mẫu thân nàng. Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến cho nàng lập tức mất hồn, ngã ngồi ở trên ghế.
Phù phù một tiếng rước lấy mọi người ghé mắt quan sát, ngay sau đó Ngao Lôi chính là mặt đỏ lên trốn tránh tầm mắt mọi người.
Trong lòng lão phu nhân đã sớm trăm móng cào tim, ghen tỵ không dứt, nhưng trên mặt lại vẫn là nhạt như nước hồ, nhìn đoàn người nói một câu: "Xem ra, Lam Yên quả nhiên là học nghệ không cạn nhỉ."
Ngao Lôi đã sớm tâm tình không ổn định, mạnh miệng nói: "Vậy cũng chưa chắc, dù sao cũng là cô gái tới từ hương dã, biết một chút tài nấu nướng cũng rất là bình thường. Nhưng bàn về cầm kỳ thư họa, chỉ sợ ngay cả Tương Nhi muội muội cũng không sánh bằng đấy!"
Ngao Tương vốn cũng lười đi để ý tới đám người cả ngày diễn trò kia, nhưng không biết làm sao nghe được có người đột nhiên nhắc đến bản thân, lập tức nhảy lên: "Lời này của ngươi có ý gì? Là đang châm chọc ta không tốt sao?"
"Muội......" Trước khi Ngao Lôi nói câu kia, vốn chính là vô tâm nói như vậy, vừa định phản bác thì cảm nhận được từ vẻ mặt của Thượng Quan Thuần Nhi ra lệnh nàng câm miệng. Tuy nàng có ý phản kháng, lại liếc thấy phụ thân đại nhân cũng dùng ánh mắt đồng dạng nhìn mình, ngay lập tức cũng chỉ có thể coi như thôi.
Mộ Lam Yên ngoái đầu lại liếc mắt nhìn, cho là mình nói rất đúng nên Ngao Tương mới không còn lời nói, khóe miệng giương lên nụ cười mỉm. Muội muội này tuy là tính tình chính trực một chút, nhưng tối thiểu còn hiểu phải trái.
Lão phu nhân chỉ sợ nói thêm gì nữa, Thanh Hà viện của bà sẽ bị làm cho tối tăm rối loạn, nhưng trong lòng lại không chịu buông tha mẹ con Thượng Quan Thuần Nhi, ho khan một cái lại tuyên bố nói: "Lam Yên cũng coi là ý tốt. Thuần Nhi, nếu con nhận phần quà tặng đầu tiên của người ta, tự nhiên cũng cần phải tặng lại cho người ta."
Thượng Quan Thuần Nhi vừa nghe, tiếp theo lại không biết làm thế nào mới tốt.... Nàng chưa bao giờ để Mộ Lam Yên ở trong mắt, sao lại chuẩn bị lễ ra mắt.
Lão phu nhân liếc mắt thì thấy Thượng Quan Thuần Nhi bối rối, trong lòng thoáng có chút tức giận: "Làm Nhị phu nhân Ngao gia, sao con không hiểu lễ nghi như thế?"
Bẽ mặt! Thượng Quan Thuần Nhi chỉ cảm thấy trong lúc vô hình, gương mặt nóng hừng hực bắt đầu đau muốn chết.
Mặc dù Ngao Tháp không có chút quan hệ nào với từ quan thanh liêm, nhưng cũng không phải đại tham quan, cho nên bên trong phủ tiền tháng của tất cả mọi người đều không phải là đặc biệt nhiều. Đặc biệt là chi thứ hai, từ Thượng Quan Thuần Nhi và Ngao Lôi cùng ở Lâm viện một bên khác của Ngao phủ là có thể nhìn ra được, bọn họ vốn không được coi trọng.
Lão phu nhân đoán ra đầu mối của Thượng Quan Thuần Nhi, giả vờ thay nàng giải vây: "Thuần Nhi, ta thấy vòng tay trên tay con kia cũng không tệ. Nếu không có mang quà ra mắt, thì lấy nó làm quà đi. Chắc hẳn Lam Yên sẽ nhất định không ghét bỏ đó là đồ con từng mang."
Vòng tay kia, bên trong phủ ai không biết là đồ cưới của Thượng Quan Thuần Nhi gả tới, là đồ duy nhất mà mẫu thân của nàng để lại cho nàng. Đây chính là đồ ngày sau muốn để lại cho Ngao Lôi đấy!
Mọi người, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cái vòng ngọc chỗ cổ tay Thượng Quan Thuần Nhi. Ngao Lôi giận đến nghiến răng, một đôi tay ngọc gầy nhỏ giấu ở dưới ống tay áo cuộn chặt nắm tay. Nàng biết rõ ở trong phủ này mẫu thân trôi qua không dễ dàng, cho nên bằng mọi cách lấy lòng lão phu nhân và phụ thân. Nhưng bây giờ, lão phu nhân lại hời hợt bèn muốn đoạt đi đồ duy nhất trước kia của mẫu thân nàng.
Điều này khiến cho những năm mà nàng ép dạ cầu toàn kia, trong nháy mắt thay đổi thành động lực nhằm vào Phí Mẫn. Cộng thêm cho tới bây giờ, lão phu nhân cũng chướng mắt đối với con dâu chính quy này, từ nay về sau thì càng để cho nàng lộ mặt mũi ở trước mặt lão phu nhân nhiều chút.
Mẫn phu nhân thấy các nàng không nói thêm gì nữa, mới giải thích với lão phu nhân: "Mới vừa rồi, lúc con đi qua Liễu Tâm viện, Yên Nhi nói, lần đầu tiên thấy dì, thế nào cũng phải chuẩn bị chút lễ ra mắt. Muội muội khẳng định thấy cũng nhiều một ít loại trò chơi nhỏ thông thường. Cho nên nàng chuẩn bị một chút bánh ngọt ở Liễu Tâm viện của nàng, đợi lát nữa mang tới, bảo con nói một tiếng với mọi người, không cần chờ nàng là được."
Mới vừa rồi, Thượng Quan Thuần Nhi còn đang giễu cợt Mộ Lam Yên, giờ khắc này lại nghe thấy Mộ Lam Yên tự chuẩn bị lễ ra mắt cho nàng. Trong nháy mắt bị bẽ mặt, sắc mặc khó coi chút, ngây người ánh mắt liếc mắt nhìn tới phía lão phu nhân.
Chỉ thấy lão phu nhân cười nhạt một tiếng, nói với Mẫn phu nhân: "Xem ra nha đầu Lam Yên kia quả nhiên là có lòng. Lần đầu tiên gặp ta cũng không chuẩn bị cho ta lễ ra mắt gì đấy, gặp nha đầu Thuần Nhi ngược lại để tâm rồi."
Thượng Quan Thuần Nhi cười gượng mấy tiếng, bèn không nói chuyện nữa.
Đến lúc đó, bên ngoài đại sảnh Thanh Hà viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộp cộp. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy dưới ánh đèn lờ mờ Mộ Lam Yên cười khanh khách cầm một cái giỏ cùng nhau tiến vào từ bên ngoài với Tố Quý.
Hôm nay, nàng mặc một bộ trường sam màu vàng sữa, khoác bên ngoài chính là sa mảnh màu trắng. Bên hông buộc một đai lưng màu vàng, ăn ý lẫn nhau với màu sắc trên người Mẫn phu nhân. Chải một búi tóc chia đôi rủ xuống, trên đầu cài ngọc rũ xuống tóc lắc lư đi theo bước chân của nàng, một trước một sau, rất là đáng yêu.
"Lam Yên thỉnh an lão phu nhân, phụ thân, mẫu thân, di mẫu. Lam Yên đã tới muộn chút, mong rằng phụ thân thứ tội." Đi tới chính giữa đại sảnh, Mộ Lam Yên chính là quỳ gối hành lễ. Kể từ lần trước ra khỏi cửa Đức Mẫn viện, Ngao Tháp đã bảo nàng sửa lại miệng.
Ngao Tháp nhìn Mộ Lam Yên chính là cười hì hì bảo các nàng đứng lên: "Yên Nhi mang đến bánh ngọt cho chúng ta mùi thơm ngào ngạt như thế, làm sao ta chịu trách tội con đây." Từ lần trước sau khi nói chuyện với nhau thổ lộ tình cảm, từ đáy lòng Ngao Tháp cũng thích đứa con gái đột nhiên xuất hiện này, cho nên còn chưa chờ những nữ nhân kia nói chuyện, dẫn đầu giải vây giúp Mộ Lam Yên.
Lão phu nhân nhìn đồ mà Mộ Lam Yên cầm trên tay, có chút chua xót nói: "Thuần Nhi à, mới vừa rồi con còn ngờ nha đầu Lam Yên này không biết lễ phép đấy, nhưng không ngờ nàng đối với con còn để ý hơn so với ta. May mà lần trước ta còn tặng cho nàng nhiều đồ như vậy."
Lão phu nhân vừa cười khẩy bên trong chứa ba phần vui đùa giảo hoạt. Đột nhiên làm khó dễ, Thượng Quan Thuần Nhi hiển nhiên là không ngờ tới, ngẩn tò te trơ mắt nhìn Mộ Lam Yên đi tới trước mặt của mình, trước tiên lấy xuống phần đồ ngọt đầu tiên, bỏ ở trên tay mình.
Nhìn cái nắp đậy lên chén dĩa bình sứ màu trắng kia, trong nháy mắt Thượng Quan Thuần Nhi không biết bước kế tiếp phải làm gì.
Khóe miệng Mộ Lam Yên xẹt qua một nụ cười tà, cúi đầu bảo đảm tất cả mọi người tại chỗ đều không nhìn thấy. Từ lúc nhị phu nhân này và lão phu nhân vào đi trong phủ, nàng vẫn luôn thăm dò với Thanh Hữu về lời đồn đãi bát quái của các nàng. Ở bề ngoài, quan hệ của lão phu nhân và nhị phu nhân này rất là hòa hợp, kì thực nhị phu nhân cũng là cẩn thận. Lúc nhị phu nhân vào cửa, lão phu nhân ngay cả ngụm trà nóng cũng không uống, nếu không phải sau đó mẫu thân của nàng, Mẫn phu nhân vào Ngao phủ, cắt đứt ý nghĩ muốn cưới đích tiểu thư nhà khác của lão phu nhân, mới chậm rãi dựa sát vào nhị phu nhân.
Những năm này, cho tới bây giờ lão phu nhân đều chèn ép nhị phu nhân ở trên tất cả mọi chuyện, khiến một phòng nhị phu nhân thoạt nhìn như là con rối của lão phu nhân. Dù cho chính là như vậy, Thượng Quan Thuần Nhi vì có thể đặt chân ở Ngao phủ, cũng bằng lòng ủy thân chịu thiệt, bởi vì bên cạnh nàng còn có một Ngao Lôi lấy làm kiêu ngạo.
Ngao Lôi cũng không phải là đích tiểu thư của Ngao phủ, lại ỷ vào lớn hơn Ngao Tương một hai tuổi, ở bất kỳ phương diện có tri thức hiểu lễ nghĩa nào đều cao hơn Ngao Tương rất nhiều lần. Dù là ở trên tướng mạo hoàn toàn kém Ngao Tương, nhưng ở trên khí chất lại được người của cả thành Biện Kinh nhận định là tiểu thư đẹp nhất.
Chẳng qua là ngay sau đó, Mộ Lam Yên cố ý chẳng phân biệt được chủ thứ trước tiên đưa qua cho Thượng Quan Thuần Nhi, chính là vì kích động lòng đố kỵ của lão phu nhân. Qua nhiều năm như vậy, lão phu nhân vẫn luôn là trung tâm tất cả nữ nhân bên trong phủ, chưa từng bị lơ là cho qua như vậy.
Thấy Thượng Quan Thuần Nhi không nhúc nhích chút nào, Mộ Lam Yên tốt bụng nhắc nhở: "Di mẫu, vì sao không mở ra xem một chút bên trong là cái gì ư?"
Ngao Lôi biết được giờ phút này mẫu thân mình do dự, cho nên lên tiếng nhắc nhở: "Bàn về thời gian ra đời, ta nên kêu muội một tiếng muội muội nhỉ. Làm tỷ tỷ, ta không thể không nói với muội một tiếng, ở bên ngoài muội đã từng học được bao nhiêu thứ, vậy cũng là khó mà đến được nơi thanh nhã rồi. Thân là tiểu thư của Ngao phủ không nhất định lên phòng khách xuống được phòng bếp, nhưng nhất định phải có ánh mắt quan sát đánh giá. Nơi này ai mới là nhiều tuổi nhất, bỏ quên lão phu nhân như muội vậy, thật là không tôn trọng lão phu nhân rồi?"
Lời nói của Ngao Lôi đặt ở trên người bất kỳ một cô gái trở về từ hương dã nào, cũng đều khiến đối phương xấu hổ hận không thể tìm dưới đáy bàn chui vào thôi.
Mẫn phu nhân rất sợ Mộ Lam Yên thua thiệt, đang chuẩn bị gọi nàng, nhưng hết lần này tới lần khác thấy trên mặt Mộ Lam Yên không hề có vẻ xấu hổ, ngôn ngữ càng thêm không có ngừng ngắt, trả lời: "Không phải di mẫu nói muội là một người không biết lễ phép sao? Lòng muội quan tâm di mẫu, bèn muốn phần đầu tiên cho di mẫu, cũng là coi như nói xin lỗi lần đầu tiên gặp mặt đã đến trễ. Tỷ tỷ nói lời kia thật sự là quá làm cho muội đau lòng rồi. Trước kia, muội có thể không học được bản lĩnh, cũng mời di mẫu mở ra mới có thể chứ." Dứt lời, trên mặt chính là giương lên một thoáng uất ức, làm cho người ở chỗ này đều cảm thấy dường như Ngao Lôi đang bắt nạt nàng.
Lão phu nhân thấy tình thế cũng nói: "Thuần Nhi, chỉ là một nha đầu. Con cũng đừng so đo với nàng, mở ra để cho chúng ta nhìn một chút khó mà đến được nơi thanh nhã trong miệng Lôi Nhi là bao nhiêu bất nhã."
Thượng Quan Thuần Nhi vốn cũng không chủ định thích gây chuyện, quá khứ nhằm vào Mẫn phu nhân phần lớn là dựa vào lão phu nhân. Nhưng lúc này lão phu nhân lên tiếng, chính là không nói hai lời đưa tay mở ra bình sứ màu trắng kia.
Ngao Lôi có lòng ngăn cản, cũng là không đến kịp.
Trước không nói màu sắc, sau khi mở ra một hương thơm xông vào mũi, bèn khiến cho cả tinh thần Thượng Quan Thuần Nhi vì đó rung một cái. Lại ngó kỹ hình dáng kia, một thứ giống như bánh nếp dẻo màu trắng yên lặng nằm ở trong chén, ngay ngắn chỉnh tề nhìn sơ một chút không có gì khác biệt, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện bên trong lại chứa một bức vẽ rạp hát trẻ nhỏ.
Lão phu nhân thấy Thượng Quan Thuần Nhi có chút sững sờ, ánh mắt ra hiệu cho Vạn cô một phen, bảo đến phía trước nhìn một cái. Không qua bao lâu, Vạn cô chính là mặt vui mừng nói với lão phu nhân: "Tay nghề này của Nhị tiểu thư quả nhiên là thiên hạ ít có mà."
Lấy được khen ngợi, Mộ Lam Yên dĩ nhiên là trong lòng hồi hộp.
Xưa nay Ngao Lôi được mọi người thổi phồng là thiên chi tài nữ, vốn là trước đó theo lời trong miệng nàng: lên phòng khách xuống phòng bếp, cầm kỳ thư họa, canh thang bánh ngọt, loại nào không phải giành ánh mắt của người. Trước kia, nàng chính là làm rất nhiều thức ăn ngon muốn lấy lòng lão phu nhân, không biết làm sao lão phu nhân lại chỉ lướt qua một ngụm, cho một đánh giá cũng không tệ lắm.
Giờ phút này không kịp đợi người khác khen Mộ Lam Yên thêm một câu nữa, lập tức đứng dậy liếc mắt nhìn về phía khay trà của mẫu thân nàng. Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến cho nàng lập tức mất hồn, ngã ngồi ở trên ghế.
Phù phù một tiếng rước lấy mọi người ghé mắt quan sát, ngay sau đó Ngao Lôi chính là mặt đỏ lên trốn tránh tầm mắt mọi người.
Trong lòng lão phu nhân đã sớm trăm móng cào tim, ghen tỵ không dứt, nhưng trên mặt lại vẫn là nhạt như nước hồ, nhìn đoàn người nói một câu: "Xem ra, Lam Yên quả nhiên là học nghệ không cạn nhỉ."
Ngao Lôi đã sớm tâm tình không ổn định, mạnh miệng nói: "Vậy cũng chưa chắc, dù sao cũng là cô gái tới từ hương dã, biết một chút tài nấu nướng cũng rất là bình thường. Nhưng bàn về cầm kỳ thư họa, chỉ sợ ngay cả Tương Nhi muội muội cũng không sánh bằng đấy!"
Ngao Tương vốn cũng lười đi để ý tới đám người cả ngày diễn trò kia, nhưng không biết làm sao nghe được có người đột nhiên nhắc đến bản thân, lập tức nhảy lên: "Lời này của ngươi có ý gì? Là đang châm chọc ta không tốt sao?"
"Muội......" Trước khi Ngao Lôi nói câu kia, vốn chính là vô tâm nói như vậy, vừa định phản bác thì cảm nhận được từ vẻ mặt của Thượng Quan Thuần Nhi ra lệnh nàng câm miệng. Tuy nàng có ý phản kháng, lại liếc thấy phụ thân đại nhân cũng dùng ánh mắt đồng dạng nhìn mình, ngay lập tức cũng chỉ có thể coi như thôi.
Mộ Lam Yên ngoái đầu lại liếc mắt nhìn, cho là mình nói rất đúng nên Ngao Tương mới không còn lời nói, khóe miệng giương lên nụ cười mỉm. Muội muội này tuy là tính tình chính trực một chút, nhưng tối thiểu còn hiểu phải trái.
Lão phu nhân chỉ sợ nói thêm gì nữa, Thanh Hà viện của bà sẽ bị làm cho tối tăm rối loạn, nhưng trong lòng lại không chịu buông tha mẹ con Thượng Quan Thuần Nhi, ho khan một cái lại tuyên bố nói: "Lam Yên cũng coi là ý tốt. Thuần Nhi, nếu con nhận phần quà tặng đầu tiên của người ta, tự nhiên cũng cần phải tặng lại cho người ta."
Thượng Quan Thuần Nhi vừa nghe, tiếp theo lại không biết làm thế nào mới tốt.... Nàng chưa bao giờ để Mộ Lam Yên ở trong mắt, sao lại chuẩn bị lễ ra mắt.
Lão phu nhân liếc mắt thì thấy Thượng Quan Thuần Nhi bối rối, trong lòng thoáng có chút tức giận: "Làm Nhị phu nhân Ngao gia, sao con không hiểu lễ nghi như thế?"
Bẽ mặt! Thượng Quan Thuần Nhi chỉ cảm thấy trong lúc vô hình, gương mặt nóng hừng hực bắt đầu đau muốn chết.
Mặc dù Ngao Tháp không có chút quan hệ nào với từ quan thanh liêm, nhưng cũng không phải đại tham quan, cho nên bên trong phủ tiền tháng của tất cả mọi người đều không phải là đặc biệt nhiều. Đặc biệt là chi thứ hai, từ Thượng Quan Thuần Nhi và Ngao Lôi cùng ở Lâm viện một bên khác của Ngao phủ là có thể nhìn ra được, bọn họ vốn không được coi trọng.
Lão phu nhân đoán ra đầu mối của Thượng Quan Thuần Nhi, giả vờ thay nàng giải vây: "Thuần Nhi, ta thấy vòng tay trên tay con kia cũng không tệ. Nếu không có mang quà ra mắt, thì lấy nó làm quà đi. Chắc hẳn Lam Yên sẽ nhất định không ghét bỏ đó là đồ con từng mang."
Vòng tay kia, bên trong phủ ai không biết là đồ cưới của Thượng Quan Thuần Nhi gả tới, là đồ duy nhất mà mẫu thân của nàng để lại cho nàng. Đây chính là đồ ngày sau muốn để lại cho Ngao Lôi đấy!
Mọi người, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cái vòng ngọc chỗ cổ tay Thượng Quan Thuần Nhi. Ngao Lôi giận đến nghiến răng, một đôi tay ngọc gầy nhỏ giấu ở dưới ống tay áo cuộn chặt nắm tay. Nàng biết rõ ở trong phủ này mẫu thân trôi qua không dễ dàng, cho nên bằng mọi cách lấy lòng lão phu nhân và phụ thân. Nhưng bây giờ, lão phu nhân lại hời hợt bèn muốn đoạt đi đồ duy nhất trước kia của mẫu thân nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.