Chương 280: Âm mưu thất bại, Hoàng hậu tức giận
Khanh Dư
17/07/2016
Đây cũng là nguyên
nhân vì sao Tần Thư Dao mang theo Tĩnh Thu, bởi vì nếu như Tĩnh Thu cũng bị hoàng hậu mua chuộc, như vậy mới vừa rồi khi Mặc Kiếm còn chưa xuất
thủ, nàng đã có thể len lén động thủ với Tần Thư Dao, nhưng mà nàng
không có. Tần Thư Dao có thể khẳng định, trong cungTịch Nguyệt này cũng
chỉ có một mình Tĩnh Thu tạm thời sẽ không bán
mình.
Tĩnh Thu sững sờ trong chốc lát, thì vội vàng xông ra ngoài, sau đó tìm mấy tên cung nữ thái giám.
Hiện tại đêm đã khuya, ngay cả hiện tại hoàng thượng đã đi ngủ, nàng cũng biết tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
"Tĩnh Thu, cô cô là người bên cạnh hoàng thượng, vậy do cô cô nói rõ ràng chuyện này với hoàng thượng! Chẳng qua là về phần người nọ vừa rồi, cô cô có nói hay không cũng không sao."
Mặc kệ Tĩnh Thu có nói Mặc Kiếm xuất hiện với hoàng thượng hay không, Tần Thư Dao đều có lý do giải thích.
Tĩnh Thu nhíu mày một cái, cuối cùng vẫn thấp giọng đáp một tiếng “Vâng” sau đó lập tức đi điện Dưỡng Tâm
Về phần người giả trang quỷ đó, cũng bị Tần Thư Dao nhốt lại, vì phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát, Tần Thư Dao đặc biệt sai người nhét một miếng vải, để cho hắn không cách nào làm tổn thương đến chính mình.
Mặc dù vẫn đêm khuya, nhưng mà sau khi hoàng thượng nhận được tin tức, đã lập tức sai người mang tên giả quỷ kia đi.
Đợi sau khi giải quyết, Tần Thư Dao nhìn Tĩnh Thu, Tĩnh Thu lập tức nói: "Nô tỳ nói với hoàng thượng là tên thích khách kia bị trắc phi nương nương dùng gậy gỗ đánh ngã, sau đó đâm chủy thủ lên!"
Tần Thư Dao hài lòng gật đầu, xem ra Tĩnh Thu vẫn rất thức thời.
Tĩnh Thu lại cảm thấy da đầu tê dại, người nàng sợ nhất ở trong cung này chính là hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu cũng không có bất kỳ biện pháp nào bắt được nàng, nhưng chẳng biết tại sao nhìn sau khi thấy Tần Thư Dao, nàng lại không muốn phản bội, hơn nữa còn lại nhiều lần muốn giúp ngài ấy
Tần Thư Dao không để ý thay đổi trên mặt Tĩnh Thu, chẳng qua là phất tay một cái nói: "Sắc trời cũng không còn sớm, cô cô cũng đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai sợ còn phải lại làm một trận nữa!"
Tĩnh Thu biết hoàng hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, nói không chừng còn có chiêu số gì nữa, dù sao cung nữ trong cung điện này đều là người của hoàng hậu, cho nên lập tức cúi người thi lễ rồi lui xuống
Cung Tê Phượng
Hoàng hậu tức giận đẩy toàn bộ khay trà xuống đất, tức giận mắng to: "Một đám phế vật vô dụng, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!"
Ly Nhi và Lý Thuận Đức cũng quỳ trên mặt đất, thân thể cũng không ngừng run rẩy, không người nào dám nói một câu.
Vốn là hoàng hậu đã nghĩ xong kế hoạch, lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao lại thoải mái tránh được một kiếp này. Thích khách kia còn bị người bắt.
Hoàng hậu tức giận cắn chặt răng, hôm này bà ta ngủ muộn một chút để chờ tin tức, không nghĩ tới lại chờ được kết quả như thế.
Ly Nhi ngẩng đầu lên thấy hoàng hậu vẫn mang vẻ mặt thịnh nộ, nàng ta nuốt nước miếng một cái, nỗ lực khắc chế sợ hãi trong lòng mình, nói: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cảm thấy lần này Tần trắc phi có thể tránh thoát một kiếp này nhất định là Tĩnh Thu giở trò quỷ. Nếu không Tần trắc phi mới vào trong cung, lại nghe nói trong cung Tịch Nguyệt có quỷ, làm sao lại gan lớn như vậy, lại dám đi bắt quỷ!"
Hoàng hậu cau mày, vốn bà ta cho rằng Mộ Thiếu Dục đã bị nhốt ở chỗ khác, nhưng nghe Ly Nhi nói như vậy, ngược lại cũng cảm thấy có mấy phần có thể. Tĩnh Thu này lại nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.
"Hừ, cẩu nô tài cũng không nhìn một chút vẻ thùy mị của mình, lại vẫn vọng tưởng leo lên long sàng. Bổn cung muốn nhìn một chút rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu khả năng." Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu xoa huyệt thái dương có chút phát đau.
Ly Nhi thấy thế vội vàng từ dưới đất bò dậy, ân cần nói: "Hoàng hậu nương nương, hãy để nô tỳ xoa bóp giúp người, người cũng nghỉ ngơi một chút!"
Hoàng hậu cũng mệt mỏi, nghe thấy lời của Ly Nhi, cũng gật đầu một cái.
Một đêm này, trong cung đều không an bình.
Hoàng thượng ngủ ở trong cung Hiền phi, mặc dù Hiền phi không có mấy phần thích Tần Thư Dao, nhưng dù sao Tần Thư Dao mang thai con của Mộ Thiếu Dục, hơn nữa hoàng hậu lại nhiều lần đối nghịch với Mộ Thiếu Dục, trong lòng bà đương nhiên hận hoàng hậu không thôi.
Bị một trận giày vò vừa rồi, hai người bọn họ cũng mất ngủ.
Hiền phi nằm ở trong ngực hoàng thượng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Cũng đáng thương Tần trắc phi, vừa mới mang thai đã bị hoàng hậu mang binh vọt vào trong phủ đe dọa, lại ép tới bất đắc dĩ phải đâm Bát công chúa bị thương. Vốn tưởng rằng đợi ở trong cung Tịch Nguyệt có thể dưỡng thai, lại không nghĩ rằng lại ra xảy ra chuyện như vậy. Tuy nói Mộc tỷ tỷ chết có chút kỳ lạ, nhưng khi tỷ ấy còn sống tâm địa rất thiện lương, ngay cả thật sự hóa thành quỷ cũng sẽ không làm ác quỷ như vậy!"
Hoàng thượng vẫn âm trầm: "Sắc trời đã tối, vẫn sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
Nói xong liền lật người, sau đó nhắm mắt lại.
Trái lại Hiền phi một chút cũng không ngại, bà cũng đã sớm lớn tuổi, nhưng hoàng thượng vẫn thường xuyên tới chỗ bà, chỉ có chính bà rõ ràng nhất, là bởi vì dung mạo của mình và Mộc quý phi có chút giống. Bà và Mộc quý phi vốn là biểu tỷ muội, ban đầu cùng nhau vào cung, sau đó Mộc quý phi được sủng ái cũng giúp mình không ít, cho nên sau khi Mộc quý phi qua đời, Hiền phi đi chỗ hoàng thượng cầu xin, để Mộ Thành Hi nuôi ở dưới gối chính mình.
Một đêm này, trái lại Tần Thư Dao ngủ cực kỳ ngon, có lẽ là bởi vì tránh thoát một kiếp.
Ngày hôm sau, sau khi nàng dùng điểm tâm xong, hoàng thượng liền dẫn người đi vào.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tần Thư Dao và đám người Tĩnh Thu rối rít quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói.
Hoàng thượng liếc mắt nhìn đồ trang trí ở nơi này, vẫn giống mười mấy năm trước, trong lòng ông khe khẽ thở dài, sau đó ngồi ở trên ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, lạnh lùng nói: "Tất cả đứng lên đi!"
Tần Thư Dao đứng lên, cúi đầu cố làm khóc khẽ: "Kính xin hoàng thượng làm chủ cho thiếp thân, trong bụng thiếp thân còn có cốt nhục của Tam hoàng tử, thái y còn đặc biệt phân phó không thể bị kinh sợ, nhưng không nghĩ tới mới ở chỗ này có hai ngày, đã có người giả thần giả quỷ, rõ ràng là muốn giết chết cốt nhục của Tam hoàng tử!"
Trên mặt hoàng thượng hiện lên vẻ lạnh lùng: "Trong hoàng cung xảy ra chuyện này, chắc chắn trẫm sẽ sai người điều rõ ràng."
Tần Thư Dao thấy hoàng thượng kiên định như thế, cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hoàng thượng có thể phế hoàng hậu, như vậy nàng cũng không còn lo lắng nhiều như vậy nữa. Về phần Hàn Thế Quân cũng mặc kệ hắn!
Chẳng qua là đột nhiên hoàng thượng lại thay đổi lời nói, lại nói: "Chẳng qua là trong hoàng cung này lại có ai muốn mạng của ngươi?"
Tần Thư Dao thấp thỏm bất an nhìn hoàng thượng một cái, đương nhiên nàng biết người trong hoàng cung rất muốn nàng mạng là ai, chẳng qua là nàng không thể nói. Nàng cố làm lo âu và bất an nói: "Hoàng thượng, kể từ khi thiếp thân gả cho Tam hoàng tử vẫn luôn tuân giữ bổn phận, chưa từng làm bất kỳ chuyện gì vượt rào."
Hoàng thượng khẽ vuốt cằm: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, về phần ngươi... Vẫn phải ở nơi này. Đợi bên Dục Nhi xử lý tốt rồi hãy nói!"
Tĩnh Thu sững sờ trong chốc lát, thì vội vàng xông ra ngoài, sau đó tìm mấy tên cung nữ thái giám.
Hiện tại đêm đã khuya, ngay cả hiện tại hoàng thượng đã đi ngủ, nàng cũng biết tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
"Tĩnh Thu, cô cô là người bên cạnh hoàng thượng, vậy do cô cô nói rõ ràng chuyện này với hoàng thượng! Chẳng qua là về phần người nọ vừa rồi, cô cô có nói hay không cũng không sao."
Mặc kệ Tĩnh Thu có nói Mặc Kiếm xuất hiện với hoàng thượng hay không, Tần Thư Dao đều có lý do giải thích.
Tĩnh Thu nhíu mày một cái, cuối cùng vẫn thấp giọng đáp một tiếng “Vâng” sau đó lập tức đi điện Dưỡng Tâm
Về phần người giả trang quỷ đó, cũng bị Tần Thư Dao nhốt lại, vì phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát, Tần Thư Dao đặc biệt sai người nhét một miếng vải, để cho hắn không cách nào làm tổn thương đến chính mình.
Mặc dù vẫn đêm khuya, nhưng mà sau khi hoàng thượng nhận được tin tức, đã lập tức sai người mang tên giả quỷ kia đi.
Đợi sau khi giải quyết, Tần Thư Dao nhìn Tĩnh Thu, Tĩnh Thu lập tức nói: "Nô tỳ nói với hoàng thượng là tên thích khách kia bị trắc phi nương nương dùng gậy gỗ đánh ngã, sau đó đâm chủy thủ lên!"
Tần Thư Dao hài lòng gật đầu, xem ra Tĩnh Thu vẫn rất thức thời.
Tĩnh Thu lại cảm thấy da đầu tê dại, người nàng sợ nhất ở trong cung này chính là hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu cũng không có bất kỳ biện pháp nào bắt được nàng, nhưng chẳng biết tại sao nhìn sau khi thấy Tần Thư Dao, nàng lại không muốn phản bội, hơn nữa còn lại nhiều lần muốn giúp ngài ấy
Tần Thư Dao không để ý thay đổi trên mặt Tĩnh Thu, chẳng qua là phất tay một cái nói: "Sắc trời cũng không còn sớm, cô cô cũng đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai sợ còn phải lại làm một trận nữa!"
Tĩnh Thu biết hoàng hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, nói không chừng còn có chiêu số gì nữa, dù sao cung nữ trong cung điện này đều là người của hoàng hậu, cho nên lập tức cúi người thi lễ rồi lui xuống
Cung Tê Phượng
Hoàng hậu tức giận đẩy toàn bộ khay trà xuống đất, tức giận mắng to: "Một đám phế vật vô dụng, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!"
Ly Nhi và Lý Thuận Đức cũng quỳ trên mặt đất, thân thể cũng không ngừng run rẩy, không người nào dám nói một câu.
Vốn là hoàng hậu đã nghĩ xong kế hoạch, lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao lại thoải mái tránh được một kiếp này. Thích khách kia còn bị người bắt.
Hoàng hậu tức giận cắn chặt răng, hôm này bà ta ngủ muộn một chút để chờ tin tức, không nghĩ tới lại chờ được kết quả như thế.
Ly Nhi ngẩng đầu lên thấy hoàng hậu vẫn mang vẻ mặt thịnh nộ, nàng ta nuốt nước miếng một cái, nỗ lực khắc chế sợ hãi trong lòng mình, nói: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cảm thấy lần này Tần trắc phi có thể tránh thoát một kiếp này nhất định là Tĩnh Thu giở trò quỷ. Nếu không Tần trắc phi mới vào trong cung, lại nghe nói trong cung Tịch Nguyệt có quỷ, làm sao lại gan lớn như vậy, lại dám đi bắt quỷ!"
Hoàng hậu cau mày, vốn bà ta cho rằng Mộ Thiếu Dục đã bị nhốt ở chỗ khác, nhưng nghe Ly Nhi nói như vậy, ngược lại cũng cảm thấy có mấy phần có thể. Tĩnh Thu này lại nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.
"Hừ, cẩu nô tài cũng không nhìn một chút vẻ thùy mị của mình, lại vẫn vọng tưởng leo lên long sàng. Bổn cung muốn nhìn một chút rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu khả năng." Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu xoa huyệt thái dương có chút phát đau.
Ly Nhi thấy thế vội vàng từ dưới đất bò dậy, ân cần nói: "Hoàng hậu nương nương, hãy để nô tỳ xoa bóp giúp người, người cũng nghỉ ngơi một chút!"
Hoàng hậu cũng mệt mỏi, nghe thấy lời của Ly Nhi, cũng gật đầu một cái.
Một đêm này, trong cung đều không an bình.
Hoàng thượng ngủ ở trong cung Hiền phi, mặc dù Hiền phi không có mấy phần thích Tần Thư Dao, nhưng dù sao Tần Thư Dao mang thai con của Mộ Thiếu Dục, hơn nữa hoàng hậu lại nhiều lần đối nghịch với Mộ Thiếu Dục, trong lòng bà đương nhiên hận hoàng hậu không thôi.
Bị một trận giày vò vừa rồi, hai người bọn họ cũng mất ngủ.
Hiền phi nằm ở trong ngực hoàng thượng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Cũng đáng thương Tần trắc phi, vừa mới mang thai đã bị hoàng hậu mang binh vọt vào trong phủ đe dọa, lại ép tới bất đắc dĩ phải đâm Bát công chúa bị thương. Vốn tưởng rằng đợi ở trong cung Tịch Nguyệt có thể dưỡng thai, lại không nghĩ rằng lại ra xảy ra chuyện như vậy. Tuy nói Mộc tỷ tỷ chết có chút kỳ lạ, nhưng khi tỷ ấy còn sống tâm địa rất thiện lương, ngay cả thật sự hóa thành quỷ cũng sẽ không làm ác quỷ như vậy!"
Hoàng thượng vẫn âm trầm: "Sắc trời đã tối, vẫn sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
Nói xong liền lật người, sau đó nhắm mắt lại.
Trái lại Hiền phi một chút cũng không ngại, bà cũng đã sớm lớn tuổi, nhưng hoàng thượng vẫn thường xuyên tới chỗ bà, chỉ có chính bà rõ ràng nhất, là bởi vì dung mạo của mình và Mộc quý phi có chút giống. Bà và Mộc quý phi vốn là biểu tỷ muội, ban đầu cùng nhau vào cung, sau đó Mộc quý phi được sủng ái cũng giúp mình không ít, cho nên sau khi Mộc quý phi qua đời, Hiền phi đi chỗ hoàng thượng cầu xin, để Mộ Thành Hi nuôi ở dưới gối chính mình.
Một đêm này, trái lại Tần Thư Dao ngủ cực kỳ ngon, có lẽ là bởi vì tránh thoát một kiếp.
Ngày hôm sau, sau khi nàng dùng điểm tâm xong, hoàng thượng liền dẫn người đi vào.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tần Thư Dao và đám người Tĩnh Thu rối rít quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói.
Hoàng thượng liếc mắt nhìn đồ trang trí ở nơi này, vẫn giống mười mấy năm trước, trong lòng ông khe khẽ thở dài, sau đó ngồi ở trên ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, lạnh lùng nói: "Tất cả đứng lên đi!"
Tần Thư Dao đứng lên, cúi đầu cố làm khóc khẽ: "Kính xin hoàng thượng làm chủ cho thiếp thân, trong bụng thiếp thân còn có cốt nhục của Tam hoàng tử, thái y còn đặc biệt phân phó không thể bị kinh sợ, nhưng không nghĩ tới mới ở chỗ này có hai ngày, đã có người giả thần giả quỷ, rõ ràng là muốn giết chết cốt nhục của Tam hoàng tử!"
Trên mặt hoàng thượng hiện lên vẻ lạnh lùng: "Trong hoàng cung xảy ra chuyện này, chắc chắn trẫm sẽ sai người điều rõ ràng."
Tần Thư Dao thấy hoàng thượng kiên định như thế, cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hoàng thượng có thể phế hoàng hậu, như vậy nàng cũng không còn lo lắng nhiều như vậy nữa. Về phần Hàn Thế Quân cũng mặc kệ hắn!
Chẳng qua là đột nhiên hoàng thượng lại thay đổi lời nói, lại nói: "Chẳng qua là trong hoàng cung này lại có ai muốn mạng của ngươi?"
Tần Thư Dao thấp thỏm bất an nhìn hoàng thượng một cái, đương nhiên nàng biết người trong hoàng cung rất muốn nàng mạng là ai, chẳng qua là nàng không thể nói. Nàng cố làm lo âu và bất an nói: "Hoàng thượng, kể từ khi thiếp thân gả cho Tam hoàng tử vẫn luôn tuân giữ bổn phận, chưa từng làm bất kỳ chuyện gì vượt rào."
Hoàng thượng khẽ vuốt cằm: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, về phần ngươi... Vẫn phải ở nơi này. Đợi bên Dục Nhi xử lý tốt rồi hãy nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.