Chương 168: Bức bách từ hôn có người bi thương
Khanh Dư
29/03/2016
Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, khi sắp hộc máu, nàng hao hết tâm tư, vì chỉ không muốn nhìn thấy thân muội muội của mình nhảy vào hố lửa, không nghĩ tới Tần Khả Cầm đến mức này rồi, còn muốn gả qua.
May mắn, ngay từ đầu nàng dùng liều mạnh, nếu không cửa hôn sự này khó lui rồi.
Tuy rằng Tần lão phu nhân không rõ vì sao Tần Thư Dao oán hận Hàn Thế Quân như thế, thậm chí còn làm ra loại chuyện này, để Tần Khả Cầm hối hôn. Nhưng mà bà biết Tần Thư Dao rất tốt với Tần Khả Cầm, nhất định sẽ không thương tổn muội muội của nó.
Cho nên, lần này nó làm như vậy, nhất định có nguyên nhân của nó. Hơn nữa, gia đình Hàn gia như vậy, Tần lão phu nhân cũng chướng mắt.
"Hồ nháo!" Tần lão phu nhân lạnh mặt, phẫn nộ quát.
Tần Khả Cầm bị quát, hai mắt lại ẩn chứa nước mắt, chỉ là cắn răng không dám khóc.
Tần lão phu nhân uống một ngụm trà, lấy lại sức lực, mới lại nói: "Hiện tại cửa hôn sự này không lui cũng phải lui, cháu cũng đừng náo loạn, cho dù sau này Tô gia nuốt lời, lão bà tử ta đây cũng sẽ giúp cháu tìm được một mối tốt hơn."
Tần Khả Cầm nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, kinh hoảng nói: "Vậy vì sao còn lui, còn không bằng giấu giếm, để cháu gả vào Hàn gia. Nếu không có người biết..."
Nàng còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt nghiêm khắc của Tần lão phu nhân dọa cho không dám nói nữa.
"Cháu có thể bảo đảm chỉ có một mình Ngũ hoàng tử biết? Trong thông trang có nhiều người như vậy, nói không chừng bề ngoài mọi người không nói mà thôi. Nếu cháu gả qua, Hàn gia lại không biết từ đâu biết được, vậy cháu phải làm sao?"
Tần lão phu nhân đứng lên, nói với Tần Thư Dao: "Cháu bảo Lục ma ma tiến vào, trang điểm cho ta một chút. Hiện tại ta phải đi Hàn gia!"
Bà cũng bất mãn với cửa hôn sự này, lại không thể nghĩ được biện pháp từ hôn. Hiện tại rốt cuộc có được cơ hội, đương nhiên cũng sẽ không thể cứ như vậy mà buông tha.
Tần Khả Cầm vừa nghe nước mắt trong mắt giống như bị cắt đứt sợi dây, chảy từng giọt xuống, nhưng cũng không dám lại lên tiếng. Nàng biết tổ mẫu và tỷ tỷ của mình quyết tâm muốn hối hôn.
Tần Thư Dao thấy Tần lão phu nhân hành động nhanh chóng mà nhanh nhẹn, trong lòng cũng kiên định không ít. Chỉ là nàng vẫn lo lắng cho Tần Khả Cầm, tuy trong lòng nàng áy náy, lại không thể không nhẫn tâm.
"Tỷ và muội trở về phòng nghỉ ngơi!" Tần Thư Dao nhìn hai mắt đỏ bừng của Tần Khả Cầm, trên má đều là nước mắt, trong lòng khó chịu cực kỳ.
Tần Khả Cầm lại bỗng nhiên ngẩng đầu, hung dữ nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Không cần tỷ giả mù sa mưa như vậy!"
Ánh mắt, giọng điệu như vậy. Rất giống kiếp trước, Tần Thư Dao kinh ngạc đứng tại chỗ, cả người càng cứng ngắc, lại không có biện pháp nào nhúc nhích.
Thẳng đến khi Tần Khả Cầm rời khỏi phòng, nước mắt của nàng mới từ trong mắt tuôn ra, mặc kệ kiếp này Tần Khả Cầm hận nàng thế nào, nàng đều sẽ làm cho muội ấy sống tốt, trải qua an nhàn. Tuyệt đối sẽ không giống như kiếp trước, cuối cùng rơi vào một kết quả thê lương.
Việc hôm nay, làm Tần Thư Dao vừa mệt vừa đau lòng. Khi nàng trở lại Hinh Hương Viện, canh giờ đã không còn sớm, mà trong phòng lại có thêm một người.
Đối với việc Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên xuất hiện, Tần Thư Dao cũng đã sớm quen, nàng nhìn thoáng qua hộp đựng thức ăn trên bàn, trong lòng vô cùng mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy có một chút hơi ấm.
"Ngài tới lúc nào?"
Từ ngày ấy, sau khi hai người tan rã trong không vui, Mộ Thiếu Dục vẫn đều đến mỗi ngày, vẫn mỗi ngày đưa thuốc và máu. Độc của Tần Thư Dao cũng không tái phát nữa.
Hơn nữa từ sau ngày kia, hai người gặp mặt đều không nói chuyện.
Chỉ là hôm nay Tần Thư Dao quá mệt, nàng muốn một cái ôm ấm áp, nàng muốn ai đó có thể an ủi nàng. Nàng biết bản thân tính kế muội muội của mình, quả thật có chút đáng giận, nhưng nàng thật sự nghĩ không ra biện pháp khác.
Cho nên khi thể xác và tinh thần của nàng quá mệt mỏi, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục, nàng rất muốn tiến lên, nằm ở trong lồng ngực ấm áp của hắn. Chỉ là nàng vẫn còn duy trì một chút lý trí, bởi vì nàng biết ấm áp của Mộ Thiếu Dục, không cho nàng, mà là cho một nữ nhân khác.
Nhưng mà nàng lại rất cô đơn, nàng muốn trò chuyện, nàng muốn nói ra hết tất cả những buồn bực u sầu trong lòng.
Đương nhiên Mộ Thiếu Dục cũng phát hiện vẻ u sầu trên mặt Tần Thư Dao, hắn biết hôm qua Tần Thư Dao đi theo Mộ Thành Hi săn thú, cũng biết nàng ở bên trong thôn trang vùng ngoại thành, một đêm không về.
Trong lòng hắn có tràn đầy lửa giận, khi nhìn thấy Tần Thư Dao muốn chất vấn một phen, nhưng lúc hắn nhìn thấy nàng mệt mỏi xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn lại cảm thấy đau lòng không thôi.
"Vừa tới một lát!"
Thực ra hắn tới đây đã hơn nửa canh giờ, suýt một chút nữa hắn đã muốn lao ra ngoài đi tìm Tần Thư Dao. Chính là bị bản thân kiềm chế lại.
Tần Thư Dao nở nụ cười nhàn nhạt, nàng ngồi xuống, lại nói: "Qua nửa tháng nữa, ta sẽ phải gả cho ngài. Nếu ngài nguyện ý, hiện tại còn kịp!"
Mộ Thiếu Dục nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao.
Nàng lại nói: "Tuổi của Anh Anh cũng không còn nhỏ nữa."
Mộ Thiếu Dục nghe vậy cau mày, hắn không thích Trịnh Anh Anh, chỉ vì Trịnh Anh Anh đã đi theo hắn từ nhỏ, hắn cũng quen có cái đuôi kia. Chỉ là loại tình cảm đó không phải tình yêu, tuy rằng hắn không biết tình yêu chân chính là cái gì, thế nhưng có thể phân chia rõ ràng.
"Phụ hoàng sẽ không đồng ý, hơn nữa hoàng hậu cũng sẽ nhân cơ hội bày kế!"
Vài ngày nay hắn luôn tìm đám người Bạch Tu Sinh, nhưng mà mặc kệ hắn dùng bao nhiêu binh mã, bọn họ giống như biến mất trên đời này rồi, tìm thế nào cũng không tìm thấy bọn họ.
Xem ra hoàng hậu đã giúp bọn họ trốn, kế tiếp khẳng định có âm mưu lớn hơn nữa.
Tần Thư Dao nghe xong, trong lòng có chút khó chịu, hắn không đồng ý từ hôn, chỉ là vì hoàng thượng không đồng ý, hoàng hậu sẽ lại cố ý hãm hại hắn?
"Canh giờ cũng không còn sớm nữa, nàng nhanh chóng uống hết thuốc!" Mộ Thiếu Dục nhìn nàng nhẹ giọng nói.
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, ngoan ngoãn uống hết thuốc. Sau khi uống xong, lại nhìn thấy Mộ Thiếu Dục vẫn ngồi đó không chịu đi, lại nói: "Ngũ hoàng tử cũng đã hồi cung rồi, Tam hoàng tử cũng nên về đi thôi!"
"Chờ một lúc nữa, ta sẽ mang nàng đi một chỗ. Nàng đừng chạy loạn!" Nói xong Mộ Thiếu Dục lập tức đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Thực ra ngày hôm qua hắn đã muốn mang Tần Thư Dao đi, chỉ là ngày hôm qua khi hắn mang thuốc đến cho Tần Thư Dao, Tần Thư Dao đã vội vội vàng vàng ra khỏi cửa. Hoàn toàn không cho hắn cơ hội.
Tần Thư Dao không để ở trong lòng, trong lòng, trong đầu nàng, đều vẫn là ánh mắt chỉ trích của Tần Khả Cầm. Nàng bắt đầu có chút hoài nghi, chẳng lẽ bản thân đã làm sai rồi? Chẳng lẽ chỉ cần để Tần Khả Cầm gả cho người muội ấy yêu, mới là tốt sao? Cho dù người kia tội ác tày trời, như vậy cũng muốn để muội ấy gả qua sao?
Cả một buổi sáng, trong lòng của Tần Thư Dao đều không thể bình tĩnh được, chỉ có thể dựa vào trên cửa sổ, nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Đợi cho đến giữa trưa, Tần lão phu nhân mới trở về từ bên ngoài, Tần Thư Dao nghe được tin tức, lập tức đến Vinh Thọ viện.
Vinh Thọ viện.
Sắc mắt của Tần lão phu nhân có chút khó coi, bà đuổi hết tất cả mọi người, chỉ để lại một mình Tần Thư Dao.
"Cháu nói ta nghe một chút, việc này có phải cháu làm không?"
Tần Thư Dao biết chuyện này không thể gạt được Tần lão phu nhân, hơn nữa nàng cũng không định giấu bà. Cho nên thành thật gật đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.