Chương 220: Chạy ra khỏi cung Tê Phương được người cứu
Khanh Dư
13/07/2016
Tần Thư Dao quay đầu lại, đập vào mắt chính là nụ cười âm trầm của hoàng hậu, nàng không nhịn được lạnh run, nhíu chặt mày.
Mà lúc này lối ra duy nhất cũng đã bị mấy tên thị vệ cản lại.
"Ha ha, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể đi ra ngoài được sao?"
Quả nhiên là âm mưu của hoàng hậu, chẳng qua là Tần Thư Dao không hiểu vì sao bà ta phải làm như vậy.
Tần Thư Dao đè nén bất an cùng với khủng hoảng trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh như nước: "Hoàng hậu nương nương đang làm gì vậy?"
Lúc này cho dù trong lòng nàng vô cùng khẩn trương và sợ hãi, nhưng cũng không dám lộ ra một chút nào.
Hoàng hậu chán ghét bộ dạng này của nàng nhất, hừ lạnh một tiếng: "Làm gì? Bên cạnh ngươi có hai cung nữ võ công cao cường, ngươi nói một chút nếu như ngươi mang theo hai gã thích khách tới hành hung, như vậy hoàng thượng sẽ trách phạt các ngươi như thế nào?"
Trên mặt Tần Thư Dao chấn động, không nghĩ tới hoàng hậu lại muốn dùng loại độc kế này. Nàng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Hoàng hậu là quý nhân hay quên nhỉ, mới vừa rồi rõ ràng chính cung nữ trong cung ngài tới truyền thiếp thân. Chuyện này ngay cả Tam hoàng tử cũng biết!"
"Cung nữ kia không phải là là cung nữ trong cung. Hơn nữa ngươi cảm thấy bây giờ ngươi còn có thể tìm được?" Vẻ mặt Hoàng hậu âm trầm, nụ cười ở dưới ánh đèn mông lung càng thêm quỷ dị và dữ tợn: "Tam hoàng tử? Các ngươi chính là Tam hoàng tử giựt giây tới?" Nói xong bà ta liền vỗ tay một cái, sau đó thị vệ xung quanh lập tức vây quanh Tần Thư Dao.
Mặc dù hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh biết nếu động võ, như vậy chính là trúng gian kế của hoàng hậu. Nhưng mà lúc này, nếu không động thủ, như vậy Tần Thư Dao nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên hai người bọn họ không có bất kỳ cố kỵ gì, rút nhuyễn kiếm giấu ở bên hông ra, lập tức đánh nhau với thị vệ.
Hoàng hậu ngồi ở trên ghế thái sư, lúc này mặt của bà ta tái nhợt vô cùng, nụ cười cũng càng thêm âm trầm.
Tần Thư Dao đứng ở chính giữa, nhìn hoàng hậu, trong lòng hiểu hôm nay muốn chạy đi sợ là khó càng thêm khó rồi. Nàng cắn chặt hàm răng, muốn nhanh chóng tìm ra biện pháp, nhưng mà trong đầu lại trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra bất kỳ kế sách nào.
Chợt, cung nữ trong cung rối rít thét lên. Tần Thư Dao không rõ lắm, sau lại thấy sắc mặt hoàng hậu cũng trở nên sợ hãi, mới phát hiện thì ra trong cung này xuất hiện không ít rắn.
Những con rắn kia lè lưỡi ra là chết, Tần Thư Dao nhìn thấy mà da đầu tê dại.
Chẳng qua là sau một lúc lâu thì có một nữ tử mang khăn che mặt màu trắng chạy vào, sau đó vội vàng lôi kéo tay Tần Thư Dao nói: "Dao tỷ tỷ, là ta. Nhanh đi theo ta!"
Tần Thư Dao xác định là Bạch Thiển không thể nghi ngờ gì, liền đi theo nàng cùng nhau chạy ra ngoài.
Hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh thấy Tần Thư Dao bị một nữ tử mang khăn che mặt cứu đi, liền cũng không tham chiến, vội vàng chạy ra ngoài.
Bởi vì những thị vệ kia cũng bị rắn vây khốn, cho nên hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào đuổi theo Tần Thư Dao. Đoạn đường này thoát được cũng thuận lợi. Chẳng qua là mới chạy đến một nửa, liền thấy được cách đó không xa có một bóng đen, bóng đen kia nhanh chóng chạy ra, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực. Tần Thư Dao kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng, chẳng qua là may mà kịp thời thấy rõ người trước mắt, mới yên lòng.
"Nàng không sao chứ!"
Mộ Thiếu Dục kinh hoảng ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, hắn không muốn nàng đi mạo hiểm, nhưng mà mới vừa rồi biết rất rõ ràng Tần Thư Dao đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, lại vẫn không cản nàng lại. Trong lòng hắn buồn bực không thôi, cũng có chút hận mình.
Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng, cảm giác được tiếng tim đập của đối phương, hốt hoảng và bất an vừa nãy của Tần Thư Dao mới dần dần biến mất. Nàng khẽ lắc đầu, nàng cảm giác mình lại trầm mê một lần nữa, vì sao không dứt được dịu dàng của nam tử này, chẳng lẽ cũng bởi vì mỗi lần nàng xuất hiện nguy hiểm, hắn đều kịp thời xuất hiện tới cứu mình sao?
Nàng không có được đáp án, nhưng cũng hiểu lúc này không phải là lúc ôn chuyện. Nàng vội vàng đẩy Mộ Thiếu Dục ra, mà Mộ Thiếu Dục cũng không cưỡng cầu, chẳng qua là lôi kéo Tần Thư Dao, mang theo những người khác lại đi vào trong bóng tối lần nữa.
Bọn họ không trở về đường cũ, mà đi một con đường nhỏ vắng vẻ và tối tăm khác, cũng rất nhanh đã đến cũng Vĩnh Phúc.
Sau khi đến cung Vĩnh Phúc, Bạch Thiển liền vội vàng đi thay quần áo, mà Mộ Thiếu Dục cũng đưa Tần Thư Dao về trong phòng.
Bên trong nhà ánh đèn mông lung, ngoài phòng một mảnh yên lặng, dường như ầm ĩ vừa rồi chưa từng xuất hiện.
"Có phải ngươi đã sớm biết rồi không?"
Đột nhiên xuất hiện câu hỏi, làm Mộ Thiếu Dục hơi ngẩn ra, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, ôn nhu nói: "Thật sự trách ta sao?"
Tần Thư Dao không giãy giụa, chẳng qua là ngoan ngoãn rúc vào trong ngực của hắn, nàng cũng biết Mộ Thiếu Dục làm như vậy là hắn có đạo lý của mình, nàng cũng không tức giận. Chẳng qua là không biết vì sao, trong lòng nàng lại rất khó chịu, giống như ăn phải Hoàng Liên, đắng từ cổ họng đến trong lòng. Nàng đang suy nghĩ, nếu như là Trịnh Anh Anh, Mộ Thiếu Dục có để cho nàng ta đi mạo hiểm hay không.
Cảnh tượng vừa nãy, sao nàng không sợ, sao không e ngại chứ.
Mộ Thiếu Dục phát hiện người trong ngực ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ, không tức giận cũng không hỏi nữa, trong lòng hắn chợt dâng lên một chút không yên tĩnh, đang lúc hắn nghĩ nên giải thích như thế nào, lại nghe được âm thanh mềm mại của Tần Thư Dao vang lên.
"Ngươi biết đây là một cạm bẫy từ khi nào?"
"Cung nữ kia chưa từng thấy quá, hơn nữa sau khi ả nói xong, liền vội vàng rời đi. Hành tung cũng lén lén lút lút!"
Mộ Thiếu Dục phái người đi theo cung nữ kia, tuy nhiên lại phát hiện cung nữ kia không đi về phía cung Tê Phượng, mà là đi một hướng khác, chẳng qua là cung nữ kia cũng không có kết quả gì tốt đẹp, lúc này cũng đã trở thành oan hồn dã quỷ rồi.
Người trong ngực rất yên tĩnh, trong lòng Mộ Thiếu Dục cũng khe khẽ thở dài, xem ra nàng tức giận.
"Đợi lát nữa, nếu có người tới hỏi, thì nói sau khi trở về nàng vẫn luôn ở cung Vĩnh Phúc, chưa từng đi những địa phương khác."
Cung nữ duy nhất biết chân tướng cũng đã chết, hiện tại Mộ Thiếu Dục may mắn hoàng hậu xuống tay cực kỳ nhanh.
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, sau đó giãy giụa từ trong ngực Mộ Thiếu Dục ra ngoài, lúc đang muốn hỏi nữa, lại nghe được bên ngoài một trận ầm ĩ.
Thi Vận và Tuyết Ảnh vội vàng gõ cửa, sau đó đi vào: "Hoàng thượng đi cung Tê Phượng rồi."
Mộ Thiếu Dục cười lạnh một tiếng, rồi nói với Tần Thư Dao: "Nàng ở đây nghỉ ngơi thật tốt, ta đi một chút rồi trở về!"
Tần Thư Dao biết đây là một bàn cờ của hoàng hậu, cung Tê Phượng là chỗ ở của chính cung nương nương, làm sao có thể có rắn thường lui tới. Nếu chính hoàng hậu nương nương cũng không rõ, như vậy những phi tần khác trong cung nhất định cũng sẽ giúp hoàng hậu nghĩ ra mấy lý do. Chẳng qua là những lý do này, sợ cũng không có bất kỳ chỗ nào tốt với hoàng hậu.
Một đêm này, Tần Thư Dao ngủ rất yên ổn, những cung đấu này vốn không có bất kỳ quan hệ gì với nàng, nàng chỉ là hòn đá kê chân của những người kia, mặc kệ thời gian đạp lên thế nào, cũng may mà nàng đủ ương ngạnh, cho nên mới không bị giẫm ở trong bùn đất.
Trong một đêm cung Tê Phượng cũng ồn ào không thôi, lời đồn trong cung cũng nổi lên bốn phía, nói là hoàng hậu luyện độc công gì đó mới đặc biệt bắt những con rắn độc kia. Chẳng qua là không nghĩ tới nhất thời vô ý, lại thả những con rắn độc kia. Cũng có người nói là hoàng hậu hoàn toàn không xứng làm nhất quốc chi mẫu của Đại Minh triều, cho nên mới thả ra những rắn độc kia.
Mà lúc này lối ra duy nhất cũng đã bị mấy tên thị vệ cản lại.
"Ha ha, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể đi ra ngoài được sao?"
Quả nhiên là âm mưu của hoàng hậu, chẳng qua là Tần Thư Dao không hiểu vì sao bà ta phải làm như vậy.
Tần Thư Dao đè nén bất an cùng với khủng hoảng trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh như nước: "Hoàng hậu nương nương đang làm gì vậy?"
Lúc này cho dù trong lòng nàng vô cùng khẩn trương và sợ hãi, nhưng cũng không dám lộ ra một chút nào.
Hoàng hậu chán ghét bộ dạng này của nàng nhất, hừ lạnh một tiếng: "Làm gì? Bên cạnh ngươi có hai cung nữ võ công cao cường, ngươi nói một chút nếu như ngươi mang theo hai gã thích khách tới hành hung, như vậy hoàng thượng sẽ trách phạt các ngươi như thế nào?"
Trên mặt Tần Thư Dao chấn động, không nghĩ tới hoàng hậu lại muốn dùng loại độc kế này. Nàng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Hoàng hậu là quý nhân hay quên nhỉ, mới vừa rồi rõ ràng chính cung nữ trong cung ngài tới truyền thiếp thân. Chuyện này ngay cả Tam hoàng tử cũng biết!"
"Cung nữ kia không phải là là cung nữ trong cung. Hơn nữa ngươi cảm thấy bây giờ ngươi còn có thể tìm được?" Vẻ mặt Hoàng hậu âm trầm, nụ cười ở dưới ánh đèn mông lung càng thêm quỷ dị và dữ tợn: "Tam hoàng tử? Các ngươi chính là Tam hoàng tử giựt giây tới?" Nói xong bà ta liền vỗ tay một cái, sau đó thị vệ xung quanh lập tức vây quanh Tần Thư Dao.
Mặc dù hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh biết nếu động võ, như vậy chính là trúng gian kế của hoàng hậu. Nhưng mà lúc này, nếu không động thủ, như vậy Tần Thư Dao nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên hai người bọn họ không có bất kỳ cố kỵ gì, rút nhuyễn kiếm giấu ở bên hông ra, lập tức đánh nhau với thị vệ.
Hoàng hậu ngồi ở trên ghế thái sư, lúc này mặt của bà ta tái nhợt vô cùng, nụ cười cũng càng thêm âm trầm.
Tần Thư Dao đứng ở chính giữa, nhìn hoàng hậu, trong lòng hiểu hôm nay muốn chạy đi sợ là khó càng thêm khó rồi. Nàng cắn chặt hàm răng, muốn nhanh chóng tìm ra biện pháp, nhưng mà trong đầu lại trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra bất kỳ kế sách nào.
Chợt, cung nữ trong cung rối rít thét lên. Tần Thư Dao không rõ lắm, sau lại thấy sắc mặt hoàng hậu cũng trở nên sợ hãi, mới phát hiện thì ra trong cung này xuất hiện không ít rắn.
Những con rắn kia lè lưỡi ra là chết, Tần Thư Dao nhìn thấy mà da đầu tê dại.
Chẳng qua là sau một lúc lâu thì có một nữ tử mang khăn che mặt màu trắng chạy vào, sau đó vội vàng lôi kéo tay Tần Thư Dao nói: "Dao tỷ tỷ, là ta. Nhanh đi theo ta!"
Tần Thư Dao xác định là Bạch Thiển không thể nghi ngờ gì, liền đi theo nàng cùng nhau chạy ra ngoài.
Hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh thấy Tần Thư Dao bị một nữ tử mang khăn che mặt cứu đi, liền cũng không tham chiến, vội vàng chạy ra ngoài.
Bởi vì những thị vệ kia cũng bị rắn vây khốn, cho nên hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào đuổi theo Tần Thư Dao. Đoạn đường này thoát được cũng thuận lợi. Chẳng qua là mới chạy đến một nửa, liền thấy được cách đó không xa có một bóng đen, bóng đen kia nhanh chóng chạy ra, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực. Tần Thư Dao kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng, chẳng qua là may mà kịp thời thấy rõ người trước mắt, mới yên lòng.
"Nàng không sao chứ!"
Mộ Thiếu Dục kinh hoảng ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, hắn không muốn nàng đi mạo hiểm, nhưng mà mới vừa rồi biết rất rõ ràng Tần Thư Dao đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, lại vẫn không cản nàng lại. Trong lòng hắn buồn bực không thôi, cũng có chút hận mình.
Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng, cảm giác được tiếng tim đập của đối phương, hốt hoảng và bất an vừa nãy của Tần Thư Dao mới dần dần biến mất. Nàng khẽ lắc đầu, nàng cảm giác mình lại trầm mê một lần nữa, vì sao không dứt được dịu dàng của nam tử này, chẳng lẽ cũng bởi vì mỗi lần nàng xuất hiện nguy hiểm, hắn đều kịp thời xuất hiện tới cứu mình sao?
Nàng không có được đáp án, nhưng cũng hiểu lúc này không phải là lúc ôn chuyện. Nàng vội vàng đẩy Mộ Thiếu Dục ra, mà Mộ Thiếu Dục cũng không cưỡng cầu, chẳng qua là lôi kéo Tần Thư Dao, mang theo những người khác lại đi vào trong bóng tối lần nữa.
Bọn họ không trở về đường cũ, mà đi một con đường nhỏ vắng vẻ và tối tăm khác, cũng rất nhanh đã đến cũng Vĩnh Phúc.
Sau khi đến cung Vĩnh Phúc, Bạch Thiển liền vội vàng đi thay quần áo, mà Mộ Thiếu Dục cũng đưa Tần Thư Dao về trong phòng.
Bên trong nhà ánh đèn mông lung, ngoài phòng một mảnh yên lặng, dường như ầm ĩ vừa rồi chưa từng xuất hiện.
"Có phải ngươi đã sớm biết rồi không?"
Đột nhiên xuất hiện câu hỏi, làm Mộ Thiếu Dục hơi ngẩn ra, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, ôn nhu nói: "Thật sự trách ta sao?"
Tần Thư Dao không giãy giụa, chẳng qua là ngoan ngoãn rúc vào trong ngực của hắn, nàng cũng biết Mộ Thiếu Dục làm như vậy là hắn có đạo lý của mình, nàng cũng không tức giận. Chẳng qua là không biết vì sao, trong lòng nàng lại rất khó chịu, giống như ăn phải Hoàng Liên, đắng từ cổ họng đến trong lòng. Nàng đang suy nghĩ, nếu như là Trịnh Anh Anh, Mộ Thiếu Dục có để cho nàng ta đi mạo hiểm hay không.
Cảnh tượng vừa nãy, sao nàng không sợ, sao không e ngại chứ.
Mộ Thiếu Dục phát hiện người trong ngực ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ, không tức giận cũng không hỏi nữa, trong lòng hắn chợt dâng lên một chút không yên tĩnh, đang lúc hắn nghĩ nên giải thích như thế nào, lại nghe được âm thanh mềm mại của Tần Thư Dao vang lên.
"Ngươi biết đây là một cạm bẫy từ khi nào?"
"Cung nữ kia chưa từng thấy quá, hơn nữa sau khi ả nói xong, liền vội vàng rời đi. Hành tung cũng lén lén lút lút!"
Mộ Thiếu Dục phái người đi theo cung nữ kia, tuy nhiên lại phát hiện cung nữ kia không đi về phía cung Tê Phượng, mà là đi một hướng khác, chẳng qua là cung nữ kia cũng không có kết quả gì tốt đẹp, lúc này cũng đã trở thành oan hồn dã quỷ rồi.
Người trong ngực rất yên tĩnh, trong lòng Mộ Thiếu Dục cũng khe khẽ thở dài, xem ra nàng tức giận.
"Đợi lát nữa, nếu có người tới hỏi, thì nói sau khi trở về nàng vẫn luôn ở cung Vĩnh Phúc, chưa từng đi những địa phương khác."
Cung nữ duy nhất biết chân tướng cũng đã chết, hiện tại Mộ Thiếu Dục may mắn hoàng hậu xuống tay cực kỳ nhanh.
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, sau đó giãy giụa từ trong ngực Mộ Thiếu Dục ra ngoài, lúc đang muốn hỏi nữa, lại nghe được bên ngoài một trận ầm ĩ.
Thi Vận và Tuyết Ảnh vội vàng gõ cửa, sau đó đi vào: "Hoàng thượng đi cung Tê Phượng rồi."
Mộ Thiếu Dục cười lạnh một tiếng, rồi nói với Tần Thư Dao: "Nàng ở đây nghỉ ngơi thật tốt, ta đi một chút rồi trở về!"
Tần Thư Dao biết đây là một bàn cờ của hoàng hậu, cung Tê Phượng là chỗ ở của chính cung nương nương, làm sao có thể có rắn thường lui tới. Nếu chính hoàng hậu nương nương cũng không rõ, như vậy những phi tần khác trong cung nhất định cũng sẽ giúp hoàng hậu nghĩ ra mấy lý do. Chẳng qua là những lý do này, sợ cũng không có bất kỳ chỗ nào tốt với hoàng hậu.
Một đêm này, Tần Thư Dao ngủ rất yên ổn, những cung đấu này vốn không có bất kỳ quan hệ gì với nàng, nàng chỉ là hòn đá kê chân của những người kia, mặc kệ thời gian đạp lên thế nào, cũng may mà nàng đủ ương ngạnh, cho nên mới không bị giẫm ở trong bùn đất.
Trong một đêm cung Tê Phượng cũng ồn ào không thôi, lời đồn trong cung cũng nổi lên bốn phía, nói là hoàng hậu luyện độc công gì đó mới đặc biệt bắt những con rắn độc kia. Chẳng qua là không nghĩ tới nhất thời vô ý, lại thả những con rắn độc kia. Cũng có người nói là hoàng hậu hoàn toàn không xứng làm nhất quốc chi mẫu của Đại Minh triều, cho nên mới thả ra những rắn độc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.