Chương 235
Khanh Dư
14/07/2016
Bên ngoài vang lên âm
thanh đao kiếm va chạm, Tần Thư Dao biết nhất định là đám người Bạch Tu
Sinh tới. Nàng cau mày, nhìn Bạch Thiển, lạnh lùng nói: "Vì sao ngươi
phải làm như vậy?"
Bạch Thiển nhíu mày một cái, trên mặt đã sớm không còn nụ cười đáng yêu của vừa rồi. Mà trở thành bộ dạng vô tình, vẻ mặt như vậy, cho tới bây giờ Tần Thư Dao chưa từng thấy qua.
Ở trong mắt Tần Thư Dao, Bạch Thiển vẫn là một đơn cô nương thuần đáng yêu. Chưa từng có vẻ mặt như vậy.
"Ngươi hận ta hủy diệt quê hương của ngươi sao?" Tần Thư Dao không có một chút khẩn trương và sợ hãi, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Bạch Thiển mím chặt môi, một câu cũng không nói.
Tần Thư Dao nói lần nữa: "Thật ra thì, ngươi cũng không hận ta có đúng không? Nếu không ngươi đã có rất nhiều cơ hội xuống tay. Ta chỉ hy vọng ngươi không phải làm chuyện mà mình hối hận, hơn nữa làm dựa theo ý nguyện của mình."
Nàng đánh cuộc, đánh cuộc Bạch Thiển có một chút tình cảm với nàng, dù sao trong khoảng thời gian chung sống này, Tần Thư Dao có thể cảm giác được rõ ràng Bạch Thiển thích và lệ thuộc vào nàng.
Nàng không tin một người có thể che giấu sâu, có thể giả bộ lợi hại như vậy.
Nếu nói là giả bộ, như vậy bây giờ Bạch Thiển mới phải giả bộ.
Quả nhiên tròng mắt Bạch Thiển tốt lại, lúc nàng đang do dự, bên ngoài vang lên giọng nói của Bạch Tu Sinh: "Thiển Nhi, con còn không mang người ra đây."
Bạch Thiển cắn răng, cuối cùng vẫn mang Tần Thư Dao đi ra ngoài.
Bên ngoài đám người Mặc Kiếm thấy Bạch Thiển đã kiềm chế Tần Thư Dao, tròng mắt cũng lộ ra kinh ngạc, thật ra thì Mặc Kiếm đã sớm ngờ tới Bạch Thiển là người hoàng hậu, chẳng qua là không nghĩ tới lúc này mục tiêu của Bạch Thiển lại là Tần Thư Dao.
Hắn hơi nhíu mày, nhớ tới lời dặn của Mộ Thiếu Dục.
Bọn họ tổng cộng có bốn người, còn đối với phương cũng chỉ có ba người mà thôi. Chẳng qua là không biết từ chỗ nào Liêu Phong mang tới không ít rắn độc, điều này cũng làm cho bọn họ cực kỳ khó làm.
Tần Thư Dao nhìn những con rắn kia, không khỏi nhớ tới khi ở cung Tê Phượng, xem ra khi đó Liêu Phong cũng ở gần đó.
Hơn nữa bọn họ đã đoạn tuyệt với hoàng hậu, nếu không làm sao sẽ để những con rắn kia đến cung Tê Phượng.
"Bỏ vũ khí xuống, nếu không ta liền giết nàng!"
Trong tròng mắt của Bạch Thiển không có ngây thơ hoạt bát của thường ngày, mà trở nên âm trầm.
Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc không dám lộn xộn nữa, mà bởi vì lúc nãy ngại xe ngựa Bạch Thiển nhỏ, liền để cho Thi Vận và Tuyết Ảnh ngồi một chiếc xe ngựa khác. Cho nên Bạch Thiển cực kỳ dễ dàng kiềm chế được Tần Thư Dao.
Thi Vận và Tuyết Ảnh thầm hận không thôi, thật ra thì bọn họ cũng không biết thân phận của Bạch Thiển, cho tới bây giờ cũng không nghĩ Bạch Thiển sẽ hại Tần Thư Dao.
Toàn bộ bọn họ cũng buông kiếm trong tay xuống.
"Đi!"
Bạch Tu Sinh cũng không hiếu chiến, người bọn họ muốn là Tần Thư Dao, về phần những người khác, như vậy coi như mạng bọn họ lớn, thả bọn họ một con đường sống.
Bạch Thiển kéo Tần Thư Dao đi một đoạn đường, chợt Liêu Phong đi tới, đánh một quyền vào gáy Tần Thư Dao, Tần Thư Dao lập tức cảm thấy cổ đau nhói, người cũng hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Bạch Thiển lập tức vọt tới, phẫn nộ quát.
Liêu Phong liếc mắt nhìn Bạch Thiển, lạnh lùng nói: "Kéo nàng khó khăn như vậy, hơn nữa nếu như bị nàng biết chỗ chúng ta ẩn thân, chẳng phải là phiền toái vô cùng sao."
Bạch Tu Sinh cũng bất mãn với hành động vừa rồi của Bạch Thiển, nếu không phải nàng kéo dài thời gian, ông ta cũng không cần phí nhiều sức lực như vậy.
"Thiển Nhi, không thể hồ nháo. Phong Nhi làm thế là có đạo lý của nó."
Bạch Thiển biết, ở trong mắt Bạch Tu Sinh, mình còn không bằng Liêu Phong này.
Không biết qua bao lâu, sau khi Tần Thư Dao tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy rất nhức đầu, nàng xoa đầu ngồi dậy, lại nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh một chút, nàng mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình bị Bạch Thiển bắt đi.
Mà lúc này trong phòng không có một bóng người, Tần Thư Dao vội cúi đầu nhìn y phục của mình, thấy còn hoàn hảo không tổn hao gì mới hơi yên lòng.
Nàng bước xuống giường, đang muốn len lén ra đi xem một chút, cửa phòng lại “két” một tiếng bị mở ra.
Bạch Thiển vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nàng chỉ sợ phụ thân của mình và Liêu Phong hạ độc với Tần Thư Dao lần nữa, cho nên một bước cũng không dám rời đi.
Tần Thư Dao thấy là Bạch Thiển, vội vàng hỏi: "Tại sao ngươi muốn mang ta đi? Đây là nơi nào?"
Nàng luôn cho rằng Bạch Thiển và đám người hoàng hậu có liên quan, nhưng nàng không nghĩ tới Bạch Thiển sẽ đích thân bắt nàng đi.
Bạch Thiển lộ ra vẻ áy náy, vội vàng giải thích: "Dao tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng. Ta tuyệt đối sẽ không tổn thương đến tỷ, ta cũng sẽ không để bọn họ tổn thương đến tỷ!"
Tần Thư Dao vẫn luôn lạnh mặt, đối với lời của Bạch Thiển, nàng cũng không tin. Nàng trầm tư một lát, sau đó nhíu mày nói: "Các ngươi là muốn lợi dụng ta để ép Tam hoàng tử đi vào khuôn khổ?"
Bạch Thiển cúi đầu không nói gì thêm.
Tần Thư Dao biết mình đã đoán đúng, nàng hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi cho là người trong lòng Tam hoàng tử là ta? Vì ta chuyện gì cũng nguyện ý buông tha? Ngược lại các ngươi thật sự coi trọng ta rồi!"
Chỉ có bản thân Tần Thư Dao rõ ràng, Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không thích nàng.
Bạch Thiển cau mày, hai tròng mắt cũng có chút phiếm hồng, nàng vội vàng kéo hai tay Tần Thư Dao lại, nhưng Tần Thư Dao lại rút tay ra, sau khi từ biệt nàng không muốn quan tâm tỷ ấy.
Nàng cũng biết mình làm như vậy, cho dù là ai cũng sẽ tức giận, nhưng nàng thật sự thích Tần Thư Dao, hơn nữa cũng không muốn để cho tỷ ấy bị thương tổn. Cho nên mới làm như vậy, cũng là bị buộc bất đắc dĩ.
"Dao tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chỉ cần ba ngày. Ba ngày sau đó, chúng ta sẽ thả tỷ. Ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ tổn thương đến tỷ!"
Mặc kệ Tần Thư Dao có tin hay không, Bạch Thiển cũng sẽ không làm cho người ta tổn thương đến Tần Thư Dao. Trừ ban đầu có lòng cảm kích với Tần Thư Dao ra, trong khoảng thời gian chung sống này, cũng làm cho Bạch Thiển coi Tần Thư Dao là tỷ tỷ của mình.
Thuở nhỏ Bạch Thiển đã theo mẫu thân sống ở trong núi, hoàn toàn không có những bằng hữu và người thân khác. Coi như sau đó gặp lại Bạch Tu Sinh, nhưng Bạch Tu Sinh chỉ coi nàng là công cụ, đối xử với nàng cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Chỉ có Tần Thư Dao vẫn luôn quan tâm nàng. Nhất là những ngày Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục, Bạch Thiển càng ngày càng cảm giác mình càng ngày càng thích Tần Thư Dao, cũng coi tỷ ấy là người thân của bản thân.
Cho nên nàng sẽ không để cho phụ thân của mình tổn thương đến Tần Thư Dao nửa phần, càng sẽ không để cho bọn họ nhân cơ hội hạ độc Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Bạch Thiển, đối với lời của nàng ta còn có mấy phần hoài nghi, mặc dù nàng vẫn luôn tin tưởng Bạch Thiển là một cô nương đơn thuần thiện lương, nhưng hiện tại Bạch Thiển bị Bạch Tu Sinh khống chế, chưa chắc nàng ta có thể ngăn cản hành động của Bạch Tu Sinh.
Bạch Thiển nói xong cũng không định ở lại, lại đi xuống lấy một chút thức ăn cho Tần Thư Dao, sau đó ngồi một mình ở trong lương đình ngẩn người, giám thị từng hành động cử chỉ của Tần Thư Dao, cũng thuận tiện đề phòng hai người Bạch Tu Sinh và Liêu Phong làm càn.
Mặc dù Tần Thư Dao bị nhốt ở trong phòng, nhưng một ngày ba bữa ngược lại đúng lúc vô cùng. Có lúc Bạch Thiển sẽ lưu lại theo nàng trò chuyện, chẳng qua là nàng nói lời lạnh lùng với Bạch Thiển, Bạch Thiển cũng cảm thấy không thú vị, mỗi lần nói mấy câu đều lập tức rời đi.
Bạch Thiển nhíu mày một cái, trên mặt đã sớm không còn nụ cười đáng yêu của vừa rồi. Mà trở thành bộ dạng vô tình, vẻ mặt như vậy, cho tới bây giờ Tần Thư Dao chưa từng thấy qua.
Ở trong mắt Tần Thư Dao, Bạch Thiển vẫn là một đơn cô nương thuần đáng yêu. Chưa từng có vẻ mặt như vậy.
"Ngươi hận ta hủy diệt quê hương của ngươi sao?" Tần Thư Dao không có một chút khẩn trương và sợ hãi, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Bạch Thiển mím chặt môi, một câu cũng không nói.
Tần Thư Dao nói lần nữa: "Thật ra thì, ngươi cũng không hận ta có đúng không? Nếu không ngươi đã có rất nhiều cơ hội xuống tay. Ta chỉ hy vọng ngươi không phải làm chuyện mà mình hối hận, hơn nữa làm dựa theo ý nguyện của mình."
Nàng đánh cuộc, đánh cuộc Bạch Thiển có một chút tình cảm với nàng, dù sao trong khoảng thời gian chung sống này, Tần Thư Dao có thể cảm giác được rõ ràng Bạch Thiển thích và lệ thuộc vào nàng.
Nàng không tin một người có thể che giấu sâu, có thể giả bộ lợi hại như vậy.
Nếu nói là giả bộ, như vậy bây giờ Bạch Thiển mới phải giả bộ.
Quả nhiên tròng mắt Bạch Thiển tốt lại, lúc nàng đang do dự, bên ngoài vang lên giọng nói của Bạch Tu Sinh: "Thiển Nhi, con còn không mang người ra đây."
Bạch Thiển cắn răng, cuối cùng vẫn mang Tần Thư Dao đi ra ngoài.
Bên ngoài đám người Mặc Kiếm thấy Bạch Thiển đã kiềm chế Tần Thư Dao, tròng mắt cũng lộ ra kinh ngạc, thật ra thì Mặc Kiếm đã sớm ngờ tới Bạch Thiển là người hoàng hậu, chẳng qua là không nghĩ tới lúc này mục tiêu của Bạch Thiển lại là Tần Thư Dao.
Hắn hơi nhíu mày, nhớ tới lời dặn của Mộ Thiếu Dục.
Bọn họ tổng cộng có bốn người, còn đối với phương cũng chỉ có ba người mà thôi. Chẳng qua là không biết từ chỗ nào Liêu Phong mang tới không ít rắn độc, điều này cũng làm cho bọn họ cực kỳ khó làm.
Tần Thư Dao nhìn những con rắn kia, không khỏi nhớ tới khi ở cung Tê Phượng, xem ra khi đó Liêu Phong cũng ở gần đó.
Hơn nữa bọn họ đã đoạn tuyệt với hoàng hậu, nếu không làm sao sẽ để những con rắn kia đến cung Tê Phượng.
"Bỏ vũ khí xuống, nếu không ta liền giết nàng!"
Trong tròng mắt của Bạch Thiển không có ngây thơ hoạt bát của thường ngày, mà trở nên âm trầm.
Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc không dám lộn xộn nữa, mà bởi vì lúc nãy ngại xe ngựa Bạch Thiển nhỏ, liền để cho Thi Vận và Tuyết Ảnh ngồi một chiếc xe ngựa khác. Cho nên Bạch Thiển cực kỳ dễ dàng kiềm chế được Tần Thư Dao.
Thi Vận và Tuyết Ảnh thầm hận không thôi, thật ra thì bọn họ cũng không biết thân phận của Bạch Thiển, cho tới bây giờ cũng không nghĩ Bạch Thiển sẽ hại Tần Thư Dao.
Toàn bộ bọn họ cũng buông kiếm trong tay xuống.
"Đi!"
Bạch Tu Sinh cũng không hiếu chiến, người bọn họ muốn là Tần Thư Dao, về phần những người khác, như vậy coi như mạng bọn họ lớn, thả bọn họ một con đường sống.
Bạch Thiển kéo Tần Thư Dao đi một đoạn đường, chợt Liêu Phong đi tới, đánh một quyền vào gáy Tần Thư Dao, Tần Thư Dao lập tức cảm thấy cổ đau nhói, người cũng hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Bạch Thiển lập tức vọt tới, phẫn nộ quát.
Liêu Phong liếc mắt nhìn Bạch Thiển, lạnh lùng nói: "Kéo nàng khó khăn như vậy, hơn nữa nếu như bị nàng biết chỗ chúng ta ẩn thân, chẳng phải là phiền toái vô cùng sao."
Bạch Tu Sinh cũng bất mãn với hành động vừa rồi của Bạch Thiển, nếu không phải nàng kéo dài thời gian, ông ta cũng không cần phí nhiều sức lực như vậy.
"Thiển Nhi, không thể hồ nháo. Phong Nhi làm thế là có đạo lý của nó."
Bạch Thiển biết, ở trong mắt Bạch Tu Sinh, mình còn không bằng Liêu Phong này.
Không biết qua bao lâu, sau khi Tần Thư Dao tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy rất nhức đầu, nàng xoa đầu ngồi dậy, lại nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh một chút, nàng mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình bị Bạch Thiển bắt đi.
Mà lúc này trong phòng không có một bóng người, Tần Thư Dao vội cúi đầu nhìn y phục của mình, thấy còn hoàn hảo không tổn hao gì mới hơi yên lòng.
Nàng bước xuống giường, đang muốn len lén ra đi xem một chút, cửa phòng lại “két” một tiếng bị mở ra.
Bạch Thiển vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nàng chỉ sợ phụ thân của mình và Liêu Phong hạ độc với Tần Thư Dao lần nữa, cho nên một bước cũng không dám rời đi.
Tần Thư Dao thấy là Bạch Thiển, vội vàng hỏi: "Tại sao ngươi muốn mang ta đi? Đây là nơi nào?"
Nàng luôn cho rằng Bạch Thiển và đám người hoàng hậu có liên quan, nhưng nàng không nghĩ tới Bạch Thiển sẽ đích thân bắt nàng đi.
Bạch Thiển lộ ra vẻ áy náy, vội vàng giải thích: "Dao tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng. Ta tuyệt đối sẽ không tổn thương đến tỷ, ta cũng sẽ không để bọn họ tổn thương đến tỷ!"
Tần Thư Dao vẫn luôn lạnh mặt, đối với lời của Bạch Thiển, nàng cũng không tin. Nàng trầm tư một lát, sau đó nhíu mày nói: "Các ngươi là muốn lợi dụng ta để ép Tam hoàng tử đi vào khuôn khổ?"
Bạch Thiển cúi đầu không nói gì thêm.
Tần Thư Dao biết mình đã đoán đúng, nàng hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi cho là người trong lòng Tam hoàng tử là ta? Vì ta chuyện gì cũng nguyện ý buông tha? Ngược lại các ngươi thật sự coi trọng ta rồi!"
Chỉ có bản thân Tần Thư Dao rõ ràng, Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không thích nàng.
Bạch Thiển cau mày, hai tròng mắt cũng có chút phiếm hồng, nàng vội vàng kéo hai tay Tần Thư Dao lại, nhưng Tần Thư Dao lại rút tay ra, sau khi từ biệt nàng không muốn quan tâm tỷ ấy.
Nàng cũng biết mình làm như vậy, cho dù là ai cũng sẽ tức giận, nhưng nàng thật sự thích Tần Thư Dao, hơn nữa cũng không muốn để cho tỷ ấy bị thương tổn. Cho nên mới làm như vậy, cũng là bị buộc bất đắc dĩ.
"Dao tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chỉ cần ba ngày. Ba ngày sau đó, chúng ta sẽ thả tỷ. Ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ tổn thương đến tỷ!"
Mặc kệ Tần Thư Dao có tin hay không, Bạch Thiển cũng sẽ không làm cho người ta tổn thương đến Tần Thư Dao. Trừ ban đầu có lòng cảm kích với Tần Thư Dao ra, trong khoảng thời gian chung sống này, cũng làm cho Bạch Thiển coi Tần Thư Dao là tỷ tỷ của mình.
Thuở nhỏ Bạch Thiển đã theo mẫu thân sống ở trong núi, hoàn toàn không có những bằng hữu và người thân khác. Coi như sau đó gặp lại Bạch Tu Sinh, nhưng Bạch Tu Sinh chỉ coi nàng là công cụ, đối xử với nàng cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Chỉ có Tần Thư Dao vẫn luôn quan tâm nàng. Nhất là những ngày Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục, Bạch Thiển càng ngày càng cảm giác mình càng ngày càng thích Tần Thư Dao, cũng coi tỷ ấy là người thân của bản thân.
Cho nên nàng sẽ không để cho phụ thân của mình tổn thương đến Tần Thư Dao nửa phần, càng sẽ không để cho bọn họ nhân cơ hội hạ độc Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Bạch Thiển, đối với lời của nàng ta còn có mấy phần hoài nghi, mặc dù nàng vẫn luôn tin tưởng Bạch Thiển là một cô nương đơn thuần thiện lương, nhưng hiện tại Bạch Thiển bị Bạch Tu Sinh khống chế, chưa chắc nàng ta có thể ngăn cản hành động của Bạch Tu Sinh.
Bạch Thiển nói xong cũng không định ở lại, lại đi xuống lấy một chút thức ăn cho Tần Thư Dao, sau đó ngồi một mình ở trong lương đình ngẩn người, giám thị từng hành động cử chỉ của Tần Thư Dao, cũng thuận tiện đề phòng hai người Bạch Tu Sinh và Liêu Phong làm càn.
Mặc dù Tần Thư Dao bị nhốt ở trong phòng, nhưng một ngày ba bữa ngược lại đúng lúc vô cùng. Có lúc Bạch Thiển sẽ lưu lại theo nàng trò chuyện, chẳng qua là nàng nói lời lạnh lùng với Bạch Thiển, Bạch Thiển cũng cảm thấy không thú vị, mỗi lần nói mấy câu đều lập tức rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.