Chương 260: Hoàng hậu giải thích, Hiền phi tâm sự
Khanh Dư
17/07/2016
Tần Thư Dao không thể
không bội phục ánh mắt và tốc độ thay đổi sắc mặt của hoàng hậu, chỉ câu nói đầu tiên đã lau sạch nước bẩn trên người mình và Mộ Phương Hoa,
giống như chuyện vừa rồi chỉ là một chuyện hiểu lầm, hoàn toàn không
liên quan gì đến hai người bọn họ!
Mộ Thiếu Dục lại cười nói: "Mẫu hậu cũng nên dạy dỗ Bát muội một chút, thứ người như thế không thể mang vào trong cung. Hôm nay làm kinh sợ trắc phi của nhi thần cũng không sao. Nếu ngày nào đó làm bẩn trong sạch của Mẫu hậu và Bát muội, đây chính là thật sự xảy ra chuyện lớn!"
Hoàng hậu nghe lời này sắc mặt khó coi vô cùng, tuy nhiên lại không nói được một câu phản bác, dù sao mới vừa rồi Mộ Phương Hoa luôn miệng nói người nọ là nàng ta mang đến.
Sắc mặt Hoàng thượng vẫn rất khó coi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ông cũng đã rõ ràng. Chẳng qua là bận tâm danh dự của hoàng hậu và Mộ Phương Hoa, cho nên không nói toạt ra.
"Trẫm còn có chuyện quan trọng phải làm gấp! Hãy về trước đi!"
Hoàng thượng nói xong, liền vén long bào lên sải bước đi ra ngoài.
Sau khi hoàng thượng đi xa, Mộ Thiếu Dục cũng ôm quyền nói với hoàng hậu: "Nhi thần sẽ không quấy rầy Mẫu hậu và Bát muội nữa!"
Tần Thư Dao cũng cúi người thi lễ, sau đó cùng đi ra khỏi cung với Mộ Thiếu Dục!
Trên xe ngựa, Mộ Thiếu Dục nắm thật chặt tay của Tần Thư Dao: "Không cần lo lắng, sau này ta tuyệt đối sẽ không để cho một mình nàng vào cung!"
Tần Thư Dao lắc đầu cười nói: "Hoàng hậu còn nói muốn thiếp dạy Bát công chúa múa!"
"Không cần lo lắng. Những thứ kia đều không cần đi. Tự ta sẽ nói với hoàng hậu!"
Có những lời này của Mộ Thiếu Dục, trong lòng Tần Thư Dao cũng kiên định không ít.
Chẳng qua là không nghĩ tới bởi vì chuyện lần trước, để hoàng hậu càng thêm thống hận Tần Thư Dao, hoặc là nói bà ta bất mãn hoàng thượng, cũng trút oán hận với Mộ Thiếu Dục lên trên người Thư Dao.
Từ lần trước vào cung cũng chỉ mới qua ba ngày, ở trong sân, Tần Thư Dao nghe đám người Thi Vận nói, không khỏi nhíu mày một cái.
"Hiện tại chàng còn trong phủ?"
Thi Vận gật đầu một cái: "Tam hoàng tử đang ở chỗ đó uống trà, chẳng qua là thái giám kia một chút cũng không thức thời, xé cổ họng nói không ngừng là ý của Hoàng hậu nương nương, nếu Tam hoàng tử không thả người, thì tối nay hắn ta sẽ ở lại đây! Tam hoàng tử nói ngài ngã bệnh, không nên vào cung. Nhưng mà hết lần này tới lần khác hắn ta nói muốn dẫn phu nhân cùng vào cung đi xem thái y!"
Nói xong, Thi Vận còn bĩu môi: "Chuyện thái y giả lần trước đó, bọn họ còn không học được bài học, lại muốn lừa ngài vào cung, sau đó nghĩ hết biện pháp hành hạ ngài!"
Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hiện tại cũng chỉ có thể để Mộ Thiếu Dục ở trong đại sảnh ứng phó trước.
Chẳng qua là qua không bao lâu, Lục Sam cũng vội vàng chạy tới, kể từ sau khi Lục Sam giúp đỡ mình mật báo, liền tự tiến cử ở lại bên người Tần Thư Dao hầu hạ. Tần Thư Dao cảm thấy mặc dù Lục Sam vì tiền tài bán đứng Hàn Thế Quân, nhưng mà coi như biết giữ chữ tín, không cầm tiền của nàng đi nói cho Hàn Thế Quân.
Nếu như không phải là Lục Sam, hiện tại Tần Thư Dao vẫn không biết ở nơi nào nữa. Cho nên Tần Thư Dao cũng đáp ứng giữ Lục Sam lại, hơn nữa chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của mình.
Lục Sam vội vàng chạy tới, thở gấp nói: "Phu nhân, không xong rồi! Nghe nói Hiền phi nương nương tới!"
Mặc dù Tần Thư Dao biết Hiền phi nương nương vẫn luôn không thích Tần Thư Dao, nhưng người đó là mẹ đẻ của Mộ Thiếu Dục, cho nên Tần Thư Dao cũng không dám vô lễ với bà.
"Nhanh trở về phòng!"
Lại là bệnh nhân, như vậy phải có dáng vẻ của bệnh nhân.
Tần Thư Dao bảo Thi Vận đi hầm đá lấy một khối đá, sau đó bản thân cũng trở về phòng, cởi y phục trên người, cũng lấy toàn bộ trâm trên đầu xuống.
Sau đó cầm khối đá Thi Vận đưa vân vê trong tay một chút, cho đến khi cảm thấy lạnh, mới vào chăn.
Đang lúc ấy thì, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thi Vận gấp gáp giấu khối đá kia đi, Lục Sam cũng giúp đỡ Tần Thư Dao thổi chén thuốc mới vừa lấy từ phòng bếp.
Cửa “két” một tiếng bị mở ra, Hiền phi nương nương liếc mắt nhìn bố trí trong phòng, mặc dù không quá hoa lệ, nhưng mà cũng đơn giản hào phóng, làm cho người ta vừa nhìn vào đã thấy thích.
Sau đó liếc nhìn Tần Thư Dao mang vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường, Hiền phi không khỏi nhíu mày một cái. Ít ngày trước, chuyện xảy ra trong cung bà cũng biết, vốn hoàng hậu bị thua thiệt ở chỗ hoàng thượng, bà cũng rất cao hứng. Chẳng qua là bà không nghĩ ra vì sao hoàng hậu lại nhiều lần gây khó khăn cho Tần Thư Dao, bà sợ hoàng hậu sẽ ngộ thương nhi tử của mình
Mặc dù Hiền phi biết hoàng hậu cực kỳ bất mãn với nhi tử của mình, chẳng qua là bà ta cũng không dám làm ra chuyện tổn thương đến Mộ Thiếu Dục. Dù sao trong tay Mộ Thiếu Dục còn nắm binh mã, hoàng hậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Thư Dao vừa thấy được Hiền phi lập tức muốn ngồi dậy, mà Hiền phi nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, cũng chỉ lạnh lùng nói: "Chớ ngồi dậy, nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, Hiền phi liếc mắt nhìn Lục Sam một bên, sau đó phất tay một cái, ý bảo bọn họ đi xuống.
Mộ Thiếu Dục vẫn luôn đi sau lưng Hiền phi, kể từ khi Mộ Thiếu Dục chuyển ra khỏi cung, đây là lần đầu tiên Hiền phi tới phủ hoàng tử. Chẳng qua là không nghĩ tới lần đầu tiên tới là đến xem Tần Thư Dao.
"Dục Nhi, con cũng đi ra ngoài trước đi!"
Hiền phi thấy Mộ Thiếu Dục vẫn khẩn trương đứng ở bên cạnh mình, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Cho tới bây giờ bà cũng chưa từng thấy nhi tử lo lắng cho người nào như vậy, cho dù là người mẹ này, Mộ Thiếu Dục cũng chưa từng biểu hiện như vậy.
Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao thật sự có chút dáng vẻ bị bệnh, trong lòng vẫn có chút lo lắng, chỉ là thấy Tần Thư Dao thừa dịp Hiền phi không chú ý, trừng mắt nhìn mình, trong lòng hắn liền hiểu đây là Tần Thư Dao đang giả bộ bệnh, chẳng qua là không nghĩ tới kỹ thuật giả bộ bệnh của nàng cao như thế, ngay cả bản thân cũng bị gạt.
Hiền phi thấy Mộ Thiếu Dục cũng đi ngoài, mới đi đến mép giường Tần Thư Dao, ngồi xuống, sờ sờ tay của nàng, quả nhiên là lạnh lẽo: "Nghe nói từ lần hài tử không còn, thân thể của con vẫn không tốt lên được!"
Mặc dù hiện tại Hiền phi dịu dàng hòa ái, nhưng mà Tần Thư Dao cũng không dám lộ ra một chút.
"Tuy ăn thuốc bổ nhiều không tốt, nhưng mà chẳng biết tại sao thân thể luôn không tốt!"
Thật ra thì Hiền phi không chán ghét Tần Thư Dao lắm, chẳng qua là lúc trước bởi vì nàng dâu bà vừa ý là Trịnh Anh Anh, mới phải thích Tần Thư Dao. Hiện tại thấy Tần Thư Dao cũng không phải là chính phi, mà chính phi kia còn không bằng Tần Thư Dao, cho nên ý chán ghét với Tần Thư Dao của Hiền phi cũng giảm bớt.
"Bổn cung từng nghe Hoàng thượng nói, chưa tới hai tháng nữa sẽ để Dục Nhi đi đất phong, chờ các con đến đất phong cũng sẽ tốt lên rất nhiều!"
Tần Thư Dao không nghĩ tới hoàng thượng sẽ để Mộ Thiếu Dục đi đất phong, nàng từng nhớ kiếp trước, Mộ Thiếu Dục vẫn luôn ở trong kinh thành, thẳng đến sau khi Mộ Thành Hi lên ngôi vị hoàng đế, Mộ Thiếu Dục mới đến đất phong.
Hiền phi thấy Tần Thư Dao lộ vẻ kinh ngạc, lại cười nói: "Bổn cung cũng không muốn, chẳng qua là bổn cung thấy nếu các con có thể đi đất phong cũng không tồi, dù sao chỗ đó cách hoàng hậu cũng xa."
Mộ Thiếu Dục lại cười nói: "Mẫu hậu cũng nên dạy dỗ Bát muội một chút, thứ người như thế không thể mang vào trong cung. Hôm nay làm kinh sợ trắc phi của nhi thần cũng không sao. Nếu ngày nào đó làm bẩn trong sạch của Mẫu hậu và Bát muội, đây chính là thật sự xảy ra chuyện lớn!"
Hoàng hậu nghe lời này sắc mặt khó coi vô cùng, tuy nhiên lại không nói được một câu phản bác, dù sao mới vừa rồi Mộ Phương Hoa luôn miệng nói người nọ là nàng ta mang đến.
Sắc mặt Hoàng thượng vẫn rất khó coi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ông cũng đã rõ ràng. Chẳng qua là bận tâm danh dự của hoàng hậu và Mộ Phương Hoa, cho nên không nói toạt ra.
"Trẫm còn có chuyện quan trọng phải làm gấp! Hãy về trước đi!"
Hoàng thượng nói xong, liền vén long bào lên sải bước đi ra ngoài.
Sau khi hoàng thượng đi xa, Mộ Thiếu Dục cũng ôm quyền nói với hoàng hậu: "Nhi thần sẽ không quấy rầy Mẫu hậu và Bát muội nữa!"
Tần Thư Dao cũng cúi người thi lễ, sau đó cùng đi ra khỏi cung với Mộ Thiếu Dục!
Trên xe ngựa, Mộ Thiếu Dục nắm thật chặt tay của Tần Thư Dao: "Không cần lo lắng, sau này ta tuyệt đối sẽ không để cho một mình nàng vào cung!"
Tần Thư Dao lắc đầu cười nói: "Hoàng hậu còn nói muốn thiếp dạy Bát công chúa múa!"
"Không cần lo lắng. Những thứ kia đều không cần đi. Tự ta sẽ nói với hoàng hậu!"
Có những lời này của Mộ Thiếu Dục, trong lòng Tần Thư Dao cũng kiên định không ít.
Chẳng qua là không nghĩ tới bởi vì chuyện lần trước, để hoàng hậu càng thêm thống hận Tần Thư Dao, hoặc là nói bà ta bất mãn hoàng thượng, cũng trút oán hận với Mộ Thiếu Dục lên trên người Thư Dao.
Từ lần trước vào cung cũng chỉ mới qua ba ngày, ở trong sân, Tần Thư Dao nghe đám người Thi Vận nói, không khỏi nhíu mày một cái.
"Hiện tại chàng còn trong phủ?"
Thi Vận gật đầu một cái: "Tam hoàng tử đang ở chỗ đó uống trà, chẳng qua là thái giám kia một chút cũng không thức thời, xé cổ họng nói không ngừng là ý của Hoàng hậu nương nương, nếu Tam hoàng tử không thả người, thì tối nay hắn ta sẽ ở lại đây! Tam hoàng tử nói ngài ngã bệnh, không nên vào cung. Nhưng mà hết lần này tới lần khác hắn ta nói muốn dẫn phu nhân cùng vào cung đi xem thái y!"
Nói xong, Thi Vận còn bĩu môi: "Chuyện thái y giả lần trước đó, bọn họ còn không học được bài học, lại muốn lừa ngài vào cung, sau đó nghĩ hết biện pháp hành hạ ngài!"
Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hiện tại cũng chỉ có thể để Mộ Thiếu Dục ở trong đại sảnh ứng phó trước.
Chẳng qua là qua không bao lâu, Lục Sam cũng vội vàng chạy tới, kể từ sau khi Lục Sam giúp đỡ mình mật báo, liền tự tiến cử ở lại bên người Tần Thư Dao hầu hạ. Tần Thư Dao cảm thấy mặc dù Lục Sam vì tiền tài bán đứng Hàn Thế Quân, nhưng mà coi như biết giữ chữ tín, không cầm tiền của nàng đi nói cho Hàn Thế Quân.
Nếu như không phải là Lục Sam, hiện tại Tần Thư Dao vẫn không biết ở nơi nào nữa. Cho nên Tần Thư Dao cũng đáp ứng giữ Lục Sam lại, hơn nữa chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của mình.
Lục Sam vội vàng chạy tới, thở gấp nói: "Phu nhân, không xong rồi! Nghe nói Hiền phi nương nương tới!"
Mặc dù Tần Thư Dao biết Hiền phi nương nương vẫn luôn không thích Tần Thư Dao, nhưng người đó là mẹ đẻ của Mộ Thiếu Dục, cho nên Tần Thư Dao cũng không dám vô lễ với bà.
"Nhanh trở về phòng!"
Lại là bệnh nhân, như vậy phải có dáng vẻ của bệnh nhân.
Tần Thư Dao bảo Thi Vận đi hầm đá lấy một khối đá, sau đó bản thân cũng trở về phòng, cởi y phục trên người, cũng lấy toàn bộ trâm trên đầu xuống.
Sau đó cầm khối đá Thi Vận đưa vân vê trong tay một chút, cho đến khi cảm thấy lạnh, mới vào chăn.
Đang lúc ấy thì, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thi Vận gấp gáp giấu khối đá kia đi, Lục Sam cũng giúp đỡ Tần Thư Dao thổi chén thuốc mới vừa lấy từ phòng bếp.
Cửa “két” một tiếng bị mở ra, Hiền phi nương nương liếc mắt nhìn bố trí trong phòng, mặc dù không quá hoa lệ, nhưng mà cũng đơn giản hào phóng, làm cho người ta vừa nhìn vào đã thấy thích.
Sau đó liếc nhìn Tần Thư Dao mang vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường, Hiền phi không khỏi nhíu mày một cái. Ít ngày trước, chuyện xảy ra trong cung bà cũng biết, vốn hoàng hậu bị thua thiệt ở chỗ hoàng thượng, bà cũng rất cao hứng. Chẳng qua là bà không nghĩ ra vì sao hoàng hậu lại nhiều lần gây khó khăn cho Tần Thư Dao, bà sợ hoàng hậu sẽ ngộ thương nhi tử của mình
Mặc dù Hiền phi biết hoàng hậu cực kỳ bất mãn với nhi tử của mình, chẳng qua là bà ta cũng không dám làm ra chuyện tổn thương đến Mộ Thiếu Dục. Dù sao trong tay Mộ Thiếu Dục còn nắm binh mã, hoàng hậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Thư Dao vừa thấy được Hiền phi lập tức muốn ngồi dậy, mà Hiền phi nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, cũng chỉ lạnh lùng nói: "Chớ ngồi dậy, nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, Hiền phi liếc mắt nhìn Lục Sam một bên, sau đó phất tay một cái, ý bảo bọn họ đi xuống.
Mộ Thiếu Dục vẫn luôn đi sau lưng Hiền phi, kể từ khi Mộ Thiếu Dục chuyển ra khỏi cung, đây là lần đầu tiên Hiền phi tới phủ hoàng tử. Chẳng qua là không nghĩ tới lần đầu tiên tới là đến xem Tần Thư Dao.
"Dục Nhi, con cũng đi ra ngoài trước đi!"
Hiền phi thấy Mộ Thiếu Dục vẫn khẩn trương đứng ở bên cạnh mình, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Cho tới bây giờ bà cũng chưa từng thấy nhi tử lo lắng cho người nào như vậy, cho dù là người mẹ này, Mộ Thiếu Dục cũng chưa từng biểu hiện như vậy.
Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao thật sự có chút dáng vẻ bị bệnh, trong lòng vẫn có chút lo lắng, chỉ là thấy Tần Thư Dao thừa dịp Hiền phi không chú ý, trừng mắt nhìn mình, trong lòng hắn liền hiểu đây là Tần Thư Dao đang giả bộ bệnh, chẳng qua là không nghĩ tới kỹ thuật giả bộ bệnh của nàng cao như thế, ngay cả bản thân cũng bị gạt.
Hiền phi thấy Mộ Thiếu Dục cũng đi ngoài, mới đi đến mép giường Tần Thư Dao, ngồi xuống, sờ sờ tay của nàng, quả nhiên là lạnh lẽo: "Nghe nói từ lần hài tử không còn, thân thể của con vẫn không tốt lên được!"
Mặc dù hiện tại Hiền phi dịu dàng hòa ái, nhưng mà Tần Thư Dao cũng không dám lộ ra một chút.
"Tuy ăn thuốc bổ nhiều không tốt, nhưng mà chẳng biết tại sao thân thể luôn không tốt!"
Thật ra thì Hiền phi không chán ghét Tần Thư Dao lắm, chẳng qua là lúc trước bởi vì nàng dâu bà vừa ý là Trịnh Anh Anh, mới phải thích Tần Thư Dao. Hiện tại thấy Tần Thư Dao cũng không phải là chính phi, mà chính phi kia còn không bằng Tần Thư Dao, cho nên ý chán ghét với Tần Thư Dao của Hiền phi cũng giảm bớt.
"Bổn cung từng nghe Hoàng thượng nói, chưa tới hai tháng nữa sẽ để Dục Nhi đi đất phong, chờ các con đến đất phong cũng sẽ tốt lên rất nhiều!"
Tần Thư Dao không nghĩ tới hoàng thượng sẽ để Mộ Thiếu Dục đi đất phong, nàng từng nhớ kiếp trước, Mộ Thiếu Dục vẫn luôn ở trong kinh thành, thẳng đến sau khi Mộ Thành Hi lên ngôi vị hoàng đế, Mộ Thiếu Dục mới đến đất phong.
Hiền phi thấy Tần Thư Dao lộ vẻ kinh ngạc, lại cười nói: "Bổn cung cũng không muốn, chẳng qua là bổn cung thấy nếu các con có thể đi đất phong cũng không tồi, dù sao chỗ đó cách hoàng hậu cũng xa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.