Chương 263: Hoàng thượng hạ chỉ mọi người rời kinh
Khanh Dư
17/07/2016
Tần Thư Dao cũng rất
ngạc nhiên, lúc mới mua về, bọn họ cũng không ngừng chơi đùa, thế nhưng
chỉ con chim lại không chịu nói dù chỉ một câu, nói muốn làm thịt là nó
lập tức kêu lên. Xem ra con chim sáo đá này cũng là kẻ thích bắt nạt kẻ
yếu.
Tần Thư Dao đi tới, nắm lấy cánh nó nói: "Nói không dám!"
"Nói không dám!"
Con chim sáo đá học được rất nhanh.
Tần Thư Dao quay đầu nhìn Mộ Thiếu Dục cười nói: "Con này trái lại vô cùng tương tự với người nào đó!"
Mộ Thiếu Dục cười đứng lên, từ sau lưng Tần Thư Dao ôm lấy thân thể của nàng, miệng khẽ đặt ở trên cổ của nàng thở ra: "Nàng nói giống ai?"
Tần Thư Dao thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu cười mắng một câu: "Không đứng đắn!"
Ai ngờ con chim sáo đá kia cũng lập tức vỗ cách nói: "Không đứng đắn, không đứng đắn!"
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn con chim sáo đá kia, sau đó xoay người, vỗ ngực Mộ Thiếu Dục nói: "Sao con chim chàng đưa lại nói lời không đứng đắn này!"
"Không đứng đắn!"
Con chim sáo đá nói to lần nữa.
Tần Thư Dao thẹn thùng đỏ mặt, lần này nàng quyết định phải làm thịt con chim này, nàng đi tới trước mặt con chim sáo đá, cố ý làm ra vẻ hung dữ nói: "Nếu mày còn nói, ta sẽ làm thịt ngươi!"
Con chim sáo đá kia lập tức lấy cánh che miệng mình lại, nhìn dáng vẻ này của nó, Tần Thư Dao không nhịn được cười lên.
Nàng quay đầu nói với Mộ Thiếu Dục: "Không thể nuôi con chim sáo đá này ở chỗ này nữa, tránh cho học một chút điều không nên!"
Mộ Thiếu Dục ôm lấy Tần Thư Dao ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, chỉ cảm thấy hạ thân căng thẳng, đã lâu rồi hắn chưa thân thiết với nàng, lại không nghĩ rằng mới vừa đụng phải nàng, thiếu chút nữa bản thân đã mất khống chế!
Hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, nên đổi chỗ khác!"
Hai người lại cười đùa trong chốc lát, liền ra lệnh cho Lục Sam mang cho chim sáo đá này đi chỗ khác nuôi.
"Mới vừa rồi hai nha đầu Linh Lung và Mạt Nhi tới, chàng biết không?"
Tần Thư Dao nằm ở trên ngực Mộ Thiếu Dục, cười nói.
"Ta biết!"
Mộ Thiếu Dục biết hai người bọn họ tới nơi này, cho nên mới vội vàng chạy tới, nghe nha hoàn phía dưới nói, hai nha hoàn này coi như cung kính với Tần Thư Dao, Mộ Thiếu Dục cũng yên tâm.
"Khi mẫu phi của chàng tới, đã nói với thiếp, chưa tới hai tháng nữa là đi đất phong, cho nên đặc biệt phái hai nha hoàn đáng tin hầu hạ bên cạnh chàng. Nếu chàng có ý với hai người bọn họ thì nhận bọn họ vào đi!"
Mặc dù ngoài miệng Tần Thư Dao nói như vậy, nhưng trong lòng lại luôn khổ sở. Đối với Mộ Thiếu Dục, nàng cũng không phải vô tình, chẳng qua là bị nàng kiềm chế mà thôi, nàng không dám lộ ra, bởi vì nàng sợ giống như kiếp trước tất cả chỉ là một âm mưu.
Mộ Thiếu Dục vuốt sợi tóc mềm mại của Tần Thư Dao, cười nói: "Nàng thật sự hi vọng ta nhận?"
Tần Thư Dao bĩu môi, quả thật trong lòng nàng không hy vọng, nhưng nếu như Mộ Thiếu Dục muốn nhận, nàng cũng sẽ không ngăn cản. Nàng vẫn nằm ở trên người Mộ Thiếu Dục, không nói gì.
"Mẫu phi cũng chỉ sợ một mình nàng chăm sóc không tốt cho ta, cho nên mới phái hai nha hoàn kia tới đây. Ta không thích quá nhiều nữ nhân, chỉ cần một mình nàng là đủ rồi!"
Tần Thư Dao nghe lời này trong lòng vui vẻ, nhưng một lát sau, nàng lại cau mày hỏi: "Vậy Đinh trắc phi làm sao bây giờ?"
Chưa tới hai tháng nữa bọn họ sẽ phải dời đến đất phong, đến nay Đinh Văn Tĩnh vẫn còn thân xử tử, nếu Đinh Văn Tĩnh cùng đi theo, vậy cũng chỉ sẽ hỏng cuộc đời của nàng.
"Ta tự có an bài!"
Mộ Thiếu Dục nói xong liền lật người đè ở trên người Tần Thư Dao, sau đó cúi người xuống hôn đôi môi mềm mại của nàng...
Mộ Thiếu Dục đi đất phong cũng là Hiền phi tiết lộ trước, qua vài ngày sau, hoàng thượng liền hạ thánh chỉ, không chỉ có Mộ Thiếu Dục ngay cả Mộ Thành Hi và Mộ Phượng Thiên cũng có đất phong của mình.
Đất phong của Mộ Thiếu Dục là ở Định Châu, mà đất phong của Mộ Thành Hi cách Mộ Thiếu Dục không xa, chỉ cần nửa tháng là có thể đến, về phần Mộ Phượng Thiên thì bị phân đến phía Bắc xa xôi.
Bởi vì Mộ Phượng Thiên còn chưa thành thân, cho nên hoàng thượng liền hạ chỉ ra lệnh cho Mộ Phượng Thiên và Tần Tuyết Như thành thân trước thời gian.
Bởi vì Tần Thư Dao cũng muốn cùng đi tới Định Châu, cho nên đợi khi bệnh của nàng tốt lên, nàng đặc biệt nói với Mộ Thiếu Dục một tiếng, mang theo nha hoàn trở về Tần phủ một chuyến.
Ngô thị nghe nói Tần Tuyết Như sẽ phải gả đến phương Bắc xa xôi, lại không muốn.
Vinh Thọ đường.
Ngô thị lau trên mắt của mình, khóc nói: "Nữ nhi đáng thương của ta, vốn gả đi hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại không nghĩ rằng sẽ đi phương Bắc! Nghe nói chỗ kia mùa đông lạnh vô cùng, từ nhỏ Như Nhi chưa từng chịu khổ như vậy, sao phải chịu tội này chứ!"
Tần Tuyết Như cúi đầu âm thầm cắn răng, ả cũng không muốn đi theo Mộ Phượng Thiên đến phương Bắc, nhưng mà trong khoảng thời gian này Mộ Phượng Thiên cũng bắt đầu dần dần lạnh nhạt với ả. Từ nhỏ ả đã cảm thấy Mộ Phượng Thiên sẽ là trượng phu của ả, ả hoàn toàn không nghĩ sẽ gả cho người nào khác.
Tần Lương cũng vẻ mặt không nỡ, nữ nhi của ông, làm sao ông nỡ nhẫn tâm để nó chịu khổ chứ. Chẳng qua là hoàng mệnh khó trái!
Ngô thị khóc đi đến bên người Tần Thư Dao, sau đó lôi kéo ống tay áo của nàng nói: "Bây giờ con cũng là hồng nhân bên cạnh Tam hoàng tử, con để cho Tam hoàng tử nói với Đại hoàng tử một chút, để Hoàng thượng thay đổi chủ ý. Địa phương xa như vậy, sau này ta muốn gặp mặt nữ nhi của ta cũng khó khăn!"
Tần Thư Dao không để lại dấu vết buông tay Ngô thị ra, cười nói: "Đây là Hoàng thượng ra lệnh, lại không nói một nữ nhân như con không thể can thiệp vào triều chính, coi như con thuyết phục được Tam hoàng tử, cũng chưa chắc Hoàng thượng sẽ đáp ứng!"
Tần lão phu nhân thấy Ngô thị càng nói càng kỳ cục, vội vàng chặn lại, nói: "Hoàng thượng hạ thánh chỉ, chúng ta không đồng ý cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Các ngươi cũng không cần vì vậy mà lại gây khó khăn cho Dao Nhi!"
Tần Lương thở dài một hơi nói: "Hoàng thượng hạ ý chỉ, đợi qua hết năm, tháng ba sẽ phải thành hôn. Mà qua hết năm, Dao Nhi sẽ phải đi Định Châu. Hôn lễ của muội muội con bé sợ cũng không tham gia được!"
Ông thương yêu nhất đúng là Tần Tuyết Như, nhưng lập tức liên tiếp hai nữ nhi đều phải cách xa ông, ông vẫn còn có chút không chịu được.
Tần Thư Dao cười nói: "Tam muội là người có phúc khí, coi như đi theo Đại hoàng tử đến phương Bắc, nhất định cũng có thể trôi qua không tồi."
Nói xong, nàng liền liếc nhìn Lục Sam bên cạnh, cười nói: "Bởi vì Tam hoàng tử vừa mới chuyển đi, cho nên không đã lâu không trở lại, hôm nay khó có lúc trở lại, cũng chuẩn bị một phần lễ mọn cho mỗi người."
Nói xong, đám người Thi Vận và Lục Sam đều đưa quà trong tay mình ra.
Tần Lương được một bản đơn lẽ* khó cầu, mà Ngô thị được hai cuộc vải vóc thượng hạng, Tần lão phu nhân là một bếp lò sưởi ấm nhỏ tinh xảo, cầm ở trên tay rất ấm. Tần Tuyết Như là một đôi khuyên tai đá san hô cộng thêm một dây chuyền đá san hô, mà Tần Khả Cầm được một cây trâm vàng khắc hoa Mẫu Đơn. Tần Minh Hi là một bộ bút mực thượng hạng và giấy Tuyên Thành, ngay cả Vân di nương trong phủ cũng có một cuộn vải vóc thượng hạng.
(*bản đơn lẻ:sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc)
Tần Thư Dao đi tới, nắm lấy cánh nó nói: "Nói không dám!"
"Nói không dám!"
Con chim sáo đá học được rất nhanh.
Tần Thư Dao quay đầu nhìn Mộ Thiếu Dục cười nói: "Con này trái lại vô cùng tương tự với người nào đó!"
Mộ Thiếu Dục cười đứng lên, từ sau lưng Tần Thư Dao ôm lấy thân thể của nàng, miệng khẽ đặt ở trên cổ của nàng thở ra: "Nàng nói giống ai?"
Tần Thư Dao thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu cười mắng một câu: "Không đứng đắn!"
Ai ngờ con chim sáo đá kia cũng lập tức vỗ cách nói: "Không đứng đắn, không đứng đắn!"
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn con chim sáo đá kia, sau đó xoay người, vỗ ngực Mộ Thiếu Dục nói: "Sao con chim chàng đưa lại nói lời không đứng đắn này!"
"Không đứng đắn!"
Con chim sáo đá nói to lần nữa.
Tần Thư Dao thẹn thùng đỏ mặt, lần này nàng quyết định phải làm thịt con chim này, nàng đi tới trước mặt con chim sáo đá, cố ý làm ra vẻ hung dữ nói: "Nếu mày còn nói, ta sẽ làm thịt ngươi!"
Con chim sáo đá kia lập tức lấy cánh che miệng mình lại, nhìn dáng vẻ này của nó, Tần Thư Dao không nhịn được cười lên.
Nàng quay đầu nói với Mộ Thiếu Dục: "Không thể nuôi con chim sáo đá này ở chỗ này nữa, tránh cho học một chút điều không nên!"
Mộ Thiếu Dục ôm lấy Tần Thư Dao ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, chỉ cảm thấy hạ thân căng thẳng, đã lâu rồi hắn chưa thân thiết với nàng, lại không nghĩ rằng mới vừa đụng phải nàng, thiếu chút nữa bản thân đã mất khống chế!
Hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, nên đổi chỗ khác!"
Hai người lại cười đùa trong chốc lát, liền ra lệnh cho Lục Sam mang cho chim sáo đá này đi chỗ khác nuôi.
"Mới vừa rồi hai nha đầu Linh Lung và Mạt Nhi tới, chàng biết không?"
Tần Thư Dao nằm ở trên ngực Mộ Thiếu Dục, cười nói.
"Ta biết!"
Mộ Thiếu Dục biết hai người bọn họ tới nơi này, cho nên mới vội vàng chạy tới, nghe nha hoàn phía dưới nói, hai nha hoàn này coi như cung kính với Tần Thư Dao, Mộ Thiếu Dục cũng yên tâm.
"Khi mẫu phi của chàng tới, đã nói với thiếp, chưa tới hai tháng nữa là đi đất phong, cho nên đặc biệt phái hai nha hoàn đáng tin hầu hạ bên cạnh chàng. Nếu chàng có ý với hai người bọn họ thì nhận bọn họ vào đi!"
Mặc dù ngoài miệng Tần Thư Dao nói như vậy, nhưng trong lòng lại luôn khổ sở. Đối với Mộ Thiếu Dục, nàng cũng không phải vô tình, chẳng qua là bị nàng kiềm chế mà thôi, nàng không dám lộ ra, bởi vì nàng sợ giống như kiếp trước tất cả chỉ là một âm mưu.
Mộ Thiếu Dục vuốt sợi tóc mềm mại của Tần Thư Dao, cười nói: "Nàng thật sự hi vọng ta nhận?"
Tần Thư Dao bĩu môi, quả thật trong lòng nàng không hy vọng, nhưng nếu như Mộ Thiếu Dục muốn nhận, nàng cũng sẽ không ngăn cản. Nàng vẫn nằm ở trên người Mộ Thiếu Dục, không nói gì.
"Mẫu phi cũng chỉ sợ một mình nàng chăm sóc không tốt cho ta, cho nên mới phái hai nha hoàn kia tới đây. Ta không thích quá nhiều nữ nhân, chỉ cần một mình nàng là đủ rồi!"
Tần Thư Dao nghe lời này trong lòng vui vẻ, nhưng một lát sau, nàng lại cau mày hỏi: "Vậy Đinh trắc phi làm sao bây giờ?"
Chưa tới hai tháng nữa bọn họ sẽ phải dời đến đất phong, đến nay Đinh Văn Tĩnh vẫn còn thân xử tử, nếu Đinh Văn Tĩnh cùng đi theo, vậy cũng chỉ sẽ hỏng cuộc đời của nàng.
"Ta tự có an bài!"
Mộ Thiếu Dục nói xong liền lật người đè ở trên người Tần Thư Dao, sau đó cúi người xuống hôn đôi môi mềm mại của nàng...
Mộ Thiếu Dục đi đất phong cũng là Hiền phi tiết lộ trước, qua vài ngày sau, hoàng thượng liền hạ thánh chỉ, không chỉ có Mộ Thiếu Dục ngay cả Mộ Thành Hi và Mộ Phượng Thiên cũng có đất phong của mình.
Đất phong của Mộ Thiếu Dục là ở Định Châu, mà đất phong của Mộ Thành Hi cách Mộ Thiếu Dục không xa, chỉ cần nửa tháng là có thể đến, về phần Mộ Phượng Thiên thì bị phân đến phía Bắc xa xôi.
Bởi vì Mộ Phượng Thiên còn chưa thành thân, cho nên hoàng thượng liền hạ chỉ ra lệnh cho Mộ Phượng Thiên và Tần Tuyết Như thành thân trước thời gian.
Bởi vì Tần Thư Dao cũng muốn cùng đi tới Định Châu, cho nên đợi khi bệnh của nàng tốt lên, nàng đặc biệt nói với Mộ Thiếu Dục một tiếng, mang theo nha hoàn trở về Tần phủ một chuyến.
Ngô thị nghe nói Tần Tuyết Như sẽ phải gả đến phương Bắc xa xôi, lại không muốn.
Vinh Thọ đường.
Ngô thị lau trên mắt của mình, khóc nói: "Nữ nhi đáng thương của ta, vốn gả đi hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại không nghĩ rằng sẽ đi phương Bắc! Nghe nói chỗ kia mùa đông lạnh vô cùng, từ nhỏ Như Nhi chưa từng chịu khổ như vậy, sao phải chịu tội này chứ!"
Tần Tuyết Như cúi đầu âm thầm cắn răng, ả cũng không muốn đi theo Mộ Phượng Thiên đến phương Bắc, nhưng mà trong khoảng thời gian này Mộ Phượng Thiên cũng bắt đầu dần dần lạnh nhạt với ả. Từ nhỏ ả đã cảm thấy Mộ Phượng Thiên sẽ là trượng phu của ả, ả hoàn toàn không nghĩ sẽ gả cho người nào khác.
Tần Lương cũng vẻ mặt không nỡ, nữ nhi của ông, làm sao ông nỡ nhẫn tâm để nó chịu khổ chứ. Chẳng qua là hoàng mệnh khó trái!
Ngô thị khóc đi đến bên người Tần Thư Dao, sau đó lôi kéo ống tay áo của nàng nói: "Bây giờ con cũng là hồng nhân bên cạnh Tam hoàng tử, con để cho Tam hoàng tử nói với Đại hoàng tử một chút, để Hoàng thượng thay đổi chủ ý. Địa phương xa như vậy, sau này ta muốn gặp mặt nữ nhi của ta cũng khó khăn!"
Tần Thư Dao không để lại dấu vết buông tay Ngô thị ra, cười nói: "Đây là Hoàng thượng ra lệnh, lại không nói một nữ nhân như con không thể can thiệp vào triều chính, coi như con thuyết phục được Tam hoàng tử, cũng chưa chắc Hoàng thượng sẽ đáp ứng!"
Tần lão phu nhân thấy Ngô thị càng nói càng kỳ cục, vội vàng chặn lại, nói: "Hoàng thượng hạ thánh chỉ, chúng ta không đồng ý cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Các ngươi cũng không cần vì vậy mà lại gây khó khăn cho Dao Nhi!"
Tần Lương thở dài một hơi nói: "Hoàng thượng hạ ý chỉ, đợi qua hết năm, tháng ba sẽ phải thành hôn. Mà qua hết năm, Dao Nhi sẽ phải đi Định Châu. Hôn lễ của muội muội con bé sợ cũng không tham gia được!"
Ông thương yêu nhất đúng là Tần Tuyết Như, nhưng lập tức liên tiếp hai nữ nhi đều phải cách xa ông, ông vẫn còn có chút không chịu được.
Tần Thư Dao cười nói: "Tam muội là người có phúc khí, coi như đi theo Đại hoàng tử đến phương Bắc, nhất định cũng có thể trôi qua không tồi."
Nói xong, nàng liền liếc nhìn Lục Sam bên cạnh, cười nói: "Bởi vì Tam hoàng tử vừa mới chuyển đi, cho nên không đã lâu không trở lại, hôm nay khó có lúc trở lại, cũng chuẩn bị một phần lễ mọn cho mỗi người."
Nói xong, đám người Thi Vận và Lục Sam đều đưa quà trong tay mình ra.
Tần Lương được một bản đơn lẽ* khó cầu, mà Ngô thị được hai cuộc vải vóc thượng hạng, Tần lão phu nhân là một bếp lò sưởi ấm nhỏ tinh xảo, cầm ở trên tay rất ấm. Tần Tuyết Như là một đôi khuyên tai đá san hô cộng thêm một dây chuyền đá san hô, mà Tần Khả Cầm được một cây trâm vàng khắc hoa Mẫu Đơn. Tần Minh Hi là một bộ bút mực thượng hạng và giấy Tuyên Thành, ngay cả Vân di nương trong phủ cũng có một cuộn vải vóc thượng hạng.
(*bản đơn lẻ:sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.