Chương 36: Lão phu nhân bỏ mặt xin giúp đỡ
Khanh Dư
23/11/2015
Sau khi tiễn bước Lâm lão phu nhân, dღđ。l。qღđ Tần Thư Dao cũng trở về Hinh Hương Viện, trong lòng nghi ngờ cũng càng ngày càng sâu. Bởi vì sau khi trọng sinh, nàng càng không giống với kiếp trước, cho nên hiện tại có một số chuyện cũng thay đổi so với kiếp trước.
Tần Thư Dao bảo Trà Hương đi ra ngoài, lại gọi Lục Trúc, hỏi: "Trước đó vài ngày, ngươi có nhìn thấy nàng ta có gì bất thường không?"
Lục Trúc lắc đầu nói: "Nô tì luôn nhìn chằm chằm nàng ta, chưa từng thấy nàng ta rời khỏi sân!"
Xảy ra chuyện khác thường tất có yêu ma quỷ quái, dღđ☆L☆qღđ Trà Hương không chỉ là người của Ngô thị, mà nàng ta còn thân mật với ngoại viện. Thế nào đột nhiên trở nên an phận như thế.
Tần Thư Dao cau mày, lại hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian này nàng ta có nói qua lời nói nào khả nghi không?"
Lục Trúc cúi đầu trầm tư một lát: "Trước đó vài ngày, nô tì nghe nàng ta tán gẫu với tiểu nha hoàn trong viện, dường như nói về một ít chuyện của Lâm gia!"
Quả thế, trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, lại tiếp tục hỏi: "Có phải nói ta và ngoại tổ mẫu bất hòa?"
"Bởi vì nô tì cách xa nên không nghe rõ, sau đó nô tì lại lôi kéo một tiểu nha hoàn trong đó hỏi. Nàng nói từng nghe nói tiểu thư bất kính bất hiếu với Lâm lão phu nhân. Người ghét bỏ Lâm gia suy tàn, sợ dính vào thân thích như vậy!"
Hai tròng mắt Tần Thư Dao hơi lạnh run, hừ lạnh nói: "Nàng ta bắt đầu phát tán lời đồn, xem ra mục tiêu bọn họ chưa hẳn là biểu ca, chẳng qua là coi biểu ca thành một kíp nổ mà thôi!"
Bởi vì trước đó Tần Thư Dao từng nói qua muốn tới trong chùa Bạch Mã thắp hương cầu phúc cho Lâm Anh Bách, cho nên ngày hôm sau xin Tần lão phu nhân và Ngô thị.
Tần Khả Cầm được nuôi ở Vinh Thọ Đường một đoạn thời gian, thịt trên người cũng thêm không ít. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nàng và Tần Minh Hi không ở cùng một chỗ, nhưng ở trong phòng cũng nghẹn hỏng rồi, nghe nói tỷ tỷ muốn đi chùa Bạch Mã thắp hương cầu phúc cho Lâm Anh Bách, cũng lập tức muốn đi theo.
Tần lão phu nhân cũng cảm thấy trong ngày thường quá gò bó, liền để Tần Khả Cầm đi theo Tần Thư Dao đến chùa Bạch Mã. Lại đặc biệt sắp xếp vài thị vệ và vài bà tử chắc chắn đi theo, như vậy mới yên tâm để cho bọn họ đi.
Kinh thành cách chùa Bạch Mã không tính quá xa, chỉ một canh giờ lộ trình là đến. Tuy là cuối hè, nhưng vẫn nóng bức như trước. Nơi nơi đều là cây cối xanh um tươi tốt, luôn truyền đến tiếng kêu ve sâu và chim chóc.
Hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm ngồi ở trong xe ngựa, Lục Trúc rót cho hai người bọn họ một ly trà, lại lấy ra mấy thứ điểm tâm tinh xảo: "Tiểu thư, nhanh lót dạ trước, đến chỗ kia cũng không có chỗ ăn cơm đâu!"
Tần Thư Dao cười nói: "Trong chùa cũng có cơm bố thí, làm sao chúng ta có thể bị đói chứ!"
"Cơm bố thí thật khó ăn, tiểu thư vẫn nên ăn điểm tâm này trước đi. Đợi lát nữa nô tì sợ các tiểu thư nhìn cơm bố thí đều không thèm ăn, cho nên mới vội vàng làm chút điểm tâm để tiểu thư lấp đầy bụng!"
Kỳ thực cơm bố thí trong chùa Bạch Mã tốt hơn cơm rau dưa bình thường rất nhiều, chẳng qua là Lục Trúc muốn Tần Thư Dao vui vẻ mà thôi.
Tần Thư Dao cười mắng: "Ngươi cái nha đầu nói nhiều này, khó trách tổ mẫu muốn đuổi ngươi đến chỗ ta. Thì ra bà cũng buồn bực ngươi!"
Lục Trúc nghe xong càng vui mừng; "Lão phu nhân đưa nô tì cho tiểu thư, chính là tới chiếu cố tiểu thư. Tiểu thư đừng cảm thấy nô tì phiền phức!"
Bạch Linh bên người Tần Khả Cầm cũng nói theo: "Cũng là ngươi cơ trí, không giống ta là người ngu dốt. May mắn nhị tiểu thư không ghét bỏ nô tì, bằng không nô tì đã khổ não rồi!"
Trong khoảng thời gian ngắn trong xe ngựa tiếng nói tiếng cười liên tục, như thế này Tần Thư Dao kiếp trước trải qua rất ít, nàng nghiêm mặt nhìn sắc mặt càng ngày càng hồng nhuận của Tần Khả Cầm, cảm thấy áy náy thật sâu trong lòng kia rốt cục tan biến một ít.
Sau khi đến chùa Bạch Mã, Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm thắp hương cho Lâm Anh Bách, lại đi xin quẻ, đúng là quẻ tốt nhất. Tuy rằng trải qua một đời, cũng biết Lâm Anh Bách sẽ trúng cử, nhưng lần này huynh ấy ốm đau không dậy nổi, Tần Thư Dao thật sự có vài phần lo lắng.
Hương cháy xong, xin quẻ xong, thời gian còn sớm. Cho nên Tần Thư Dao muốn đi dạo trong chùa Bạch Mã một lát, dù sao bọn họ rất ít ra ngoài đi lại, thông thường đều là ở bên trong khuê phòng chính mình, luyện chữ tự thêu thùa.
Tần Khả Cầm thuở nhỏ thân thể yếu nhược, cho nên ít ra bên ngoài đi lại. Lần này vẫn là lần đầu đi theo trưởng tỷ mình đi lại bên ngoài, trong lòng vui mừng vạn phần, nhưng lại sợ làm ra chuyện gì không ổn, truyền đến chỗ Tần lão phu nhân. Cho nên có chút quá mức dè dặt cẩn trọng.
Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm không thả lỏng, liền cười nói: "Ở địa phương phía trước không xa có một chỗ mai viên, tuy rằng hiện tại hoa mai đã rụng hết, trái cây cũng đều bị hái đi rồi. Nhưng chỗ kia cảnh trí cũng không tệ, tỷ mang muội đi chỗ đó nhìn một chút nhé!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Tần Khả Cầm nghe xong lập tức một mực hướng tới, vội vàng gật đầu, sau đó đi theo Tần Thư Dao cùng đi mai viên.
Tuy rằng ở bên trong chùa miếu, nhưng dù sao bọn họ cũng là nữ quyến, lại đều còn chưa lấy chồng, bên người không có trưởng bối. Cho nên càng thêm cẩn thận, không chỉ có mang theo bốn nha hoàn, còn mang theo bốn bà tử, mặt khác còn hai thị vệ nữa.
Lúc này cảnh sắc ở mai viên không phải là thời điểm đẹp nhất, chỉ là hàng loạt cây mai chồng chéo lên nhau, quanh quanh co co, cây tươi mới lá xanh, cũng là phong cảnh không tệ.
Tần Thư Dao cười nói một ít chuyện thú vị đùa Tần Khả Cầm, hai người vừa nói vừa đi dọc theo đường.
Dù sao cũng không có hoa nở, hai người chơi một trận liền cảm thấy không thú vị. Tần Thư Dao lại nghĩ tới trong chùa Bạch Mã còn có một chỗ đủ loại hoa phù dung, lúc này đúng là mùa hoa phù dung nở. Cho nên lại mang theo Tần Khả Cầm đến phù dung viên.
Đến phù dung viên, quả nhiên cả vườn hoa phù dung đều nở rộ.
Tần Khả Cầm nhịn không được hái được một đóa, cười nói: "Nơi này hoa thật đẹp!"
Lúc này Tần Khả Cầm giống như là chim chóc được tự do cất cánh như một loại vô câu vô thúc (không có hạn chế không chịu thúc ước), chạy khắp nơi. Nhưng bỗng nhiên dưới chân vấp phải một khối tảng đá lớn, thân mình lập tức nghiêng ngã xuống đất.
Bởi vì Tần Thư Dao và vài nha hoàn bà tử đều cách xa, không thể kịp thời lập tức đỡ Tần Khả Cầm.
Đợi đến khi mọi người phản ứng đi tới, Tần Khả Cầm đã ngã xuống đất. Vốn là thân thể nàng không tốt, vừa vặn nơi nàng té ngã có một đám lớn đá vụn, cái trán không cẩn thận đụng đến trên tảng đá.
Tần Thư Dao bước lên phía trước nâng dậy, sốt ruột nói: "Sao lại thế này? Phải làm thế nào mới tốt đây?"
Nàng nhìn máu tươi trên trán Tần Khả Cầm, tự trách một trận, nếu phá tướng về sau khó tìm thấy người tốt rồi!
Trên người Tần Khả Cầm cũng thật sự đau, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Thư Dao, cắn chặt hàm răng an ủi nói: "Muội không sao, không cần lo lắng!"
"Bạch Linh, chạy nhanh giúp đỡ chủ tử ngươi đi đến sương phòng trong chùa nghỉ ngơi, hỏi một chút xem những hòa thượng trong chùa có kim sang dược hay không!"
Nhưng một đám người vừa mới đi ra khỏi phù dung viên, bên ngoài bỗng nhiên nhảy ra một đám người áo đen bịt mặt. Tần Thư Dao nhìn thấy cảnh tượng như vậy giật nảy mình, nàng gắt gao giữ chặt lấy Tần Khả Cầm lui về phù dung viên.
Bọn họ chỉ mang theo hai gã thị vệ, còn lại đều là nha hoàn và bà tử. Mà đối phương lại hơn mười người, hơn nữa hình như công phu đều rất cao.
Phù dung viên cách chính điện chùa Bạch Mã xa nhất, hơn nữa trong ngày thường cực ít có người đi lại. Ở trong này cho dù bọn họ kêu rách cả họng, đợi những hòa thượng trong chùa đến cứu người, bọn họ cũng đã sớm bị những người áo đen này xử lý rồi.
Tần Thư Dao kinh hoảng một trận, lại ảo não bản thân không nên hành động theo cảm tính, còn mang theo Tần Khả Cầm đến chỗ này ngắm cảnh.
Tần Thư Dao bảo Trà Hương đi ra ngoài, lại gọi Lục Trúc, hỏi: "Trước đó vài ngày, ngươi có nhìn thấy nàng ta có gì bất thường không?"
Lục Trúc lắc đầu nói: "Nô tì luôn nhìn chằm chằm nàng ta, chưa từng thấy nàng ta rời khỏi sân!"
Xảy ra chuyện khác thường tất có yêu ma quỷ quái, dღđ☆L☆qღđ Trà Hương không chỉ là người của Ngô thị, mà nàng ta còn thân mật với ngoại viện. Thế nào đột nhiên trở nên an phận như thế.
Tần Thư Dao cau mày, lại hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian này nàng ta có nói qua lời nói nào khả nghi không?"
Lục Trúc cúi đầu trầm tư một lát: "Trước đó vài ngày, nô tì nghe nàng ta tán gẫu với tiểu nha hoàn trong viện, dường như nói về một ít chuyện của Lâm gia!"
Quả thế, trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, lại tiếp tục hỏi: "Có phải nói ta và ngoại tổ mẫu bất hòa?"
"Bởi vì nô tì cách xa nên không nghe rõ, sau đó nô tì lại lôi kéo một tiểu nha hoàn trong đó hỏi. Nàng nói từng nghe nói tiểu thư bất kính bất hiếu với Lâm lão phu nhân. Người ghét bỏ Lâm gia suy tàn, sợ dính vào thân thích như vậy!"
Hai tròng mắt Tần Thư Dao hơi lạnh run, hừ lạnh nói: "Nàng ta bắt đầu phát tán lời đồn, xem ra mục tiêu bọn họ chưa hẳn là biểu ca, chẳng qua là coi biểu ca thành một kíp nổ mà thôi!"
Bởi vì trước đó Tần Thư Dao từng nói qua muốn tới trong chùa Bạch Mã thắp hương cầu phúc cho Lâm Anh Bách, cho nên ngày hôm sau xin Tần lão phu nhân và Ngô thị.
Tần Khả Cầm được nuôi ở Vinh Thọ Đường một đoạn thời gian, thịt trên người cũng thêm không ít. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nàng và Tần Minh Hi không ở cùng một chỗ, nhưng ở trong phòng cũng nghẹn hỏng rồi, nghe nói tỷ tỷ muốn đi chùa Bạch Mã thắp hương cầu phúc cho Lâm Anh Bách, cũng lập tức muốn đi theo.
Tần lão phu nhân cũng cảm thấy trong ngày thường quá gò bó, liền để Tần Khả Cầm đi theo Tần Thư Dao đến chùa Bạch Mã. Lại đặc biệt sắp xếp vài thị vệ và vài bà tử chắc chắn đi theo, như vậy mới yên tâm để cho bọn họ đi.
Kinh thành cách chùa Bạch Mã không tính quá xa, chỉ một canh giờ lộ trình là đến. Tuy là cuối hè, nhưng vẫn nóng bức như trước. Nơi nơi đều là cây cối xanh um tươi tốt, luôn truyền đến tiếng kêu ve sâu và chim chóc.
Hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm ngồi ở trong xe ngựa, Lục Trúc rót cho hai người bọn họ một ly trà, lại lấy ra mấy thứ điểm tâm tinh xảo: "Tiểu thư, nhanh lót dạ trước, đến chỗ kia cũng không có chỗ ăn cơm đâu!"
Tần Thư Dao cười nói: "Trong chùa cũng có cơm bố thí, làm sao chúng ta có thể bị đói chứ!"
"Cơm bố thí thật khó ăn, tiểu thư vẫn nên ăn điểm tâm này trước đi. Đợi lát nữa nô tì sợ các tiểu thư nhìn cơm bố thí đều không thèm ăn, cho nên mới vội vàng làm chút điểm tâm để tiểu thư lấp đầy bụng!"
Kỳ thực cơm bố thí trong chùa Bạch Mã tốt hơn cơm rau dưa bình thường rất nhiều, chẳng qua là Lục Trúc muốn Tần Thư Dao vui vẻ mà thôi.
Tần Thư Dao cười mắng: "Ngươi cái nha đầu nói nhiều này, khó trách tổ mẫu muốn đuổi ngươi đến chỗ ta. Thì ra bà cũng buồn bực ngươi!"
Lục Trúc nghe xong càng vui mừng; "Lão phu nhân đưa nô tì cho tiểu thư, chính là tới chiếu cố tiểu thư. Tiểu thư đừng cảm thấy nô tì phiền phức!"
Bạch Linh bên người Tần Khả Cầm cũng nói theo: "Cũng là ngươi cơ trí, không giống ta là người ngu dốt. May mắn nhị tiểu thư không ghét bỏ nô tì, bằng không nô tì đã khổ não rồi!"
Trong khoảng thời gian ngắn trong xe ngựa tiếng nói tiếng cười liên tục, như thế này Tần Thư Dao kiếp trước trải qua rất ít, nàng nghiêm mặt nhìn sắc mặt càng ngày càng hồng nhuận của Tần Khả Cầm, cảm thấy áy náy thật sâu trong lòng kia rốt cục tan biến một ít.
Sau khi đến chùa Bạch Mã, Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm thắp hương cho Lâm Anh Bách, lại đi xin quẻ, đúng là quẻ tốt nhất. Tuy rằng trải qua một đời, cũng biết Lâm Anh Bách sẽ trúng cử, nhưng lần này huynh ấy ốm đau không dậy nổi, Tần Thư Dao thật sự có vài phần lo lắng.
Hương cháy xong, xin quẻ xong, thời gian còn sớm. Cho nên Tần Thư Dao muốn đi dạo trong chùa Bạch Mã một lát, dù sao bọn họ rất ít ra ngoài đi lại, thông thường đều là ở bên trong khuê phòng chính mình, luyện chữ tự thêu thùa.
Tần Khả Cầm thuở nhỏ thân thể yếu nhược, cho nên ít ra bên ngoài đi lại. Lần này vẫn là lần đầu đi theo trưởng tỷ mình đi lại bên ngoài, trong lòng vui mừng vạn phần, nhưng lại sợ làm ra chuyện gì không ổn, truyền đến chỗ Tần lão phu nhân. Cho nên có chút quá mức dè dặt cẩn trọng.
Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm không thả lỏng, liền cười nói: "Ở địa phương phía trước không xa có một chỗ mai viên, tuy rằng hiện tại hoa mai đã rụng hết, trái cây cũng đều bị hái đi rồi. Nhưng chỗ kia cảnh trí cũng không tệ, tỷ mang muội đi chỗ đó nhìn một chút nhé!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Tần Khả Cầm nghe xong lập tức một mực hướng tới, vội vàng gật đầu, sau đó đi theo Tần Thư Dao cùng đi mai viên.
Tuy rằng ở bên trong chùa miếu, nhưng dù sao bọn họ cũng là nữ quyến, lại đều còn chưa lấy chồng, bên người không có trưởng bối. Cho nên càng thêm cẩn thận, không chỉ có mang theo bốn nha hoàn, còn mang theo bốn bà tử, mặt khác còn hai thị vệ nữa.
Lúc này cảnh sắc ở mai viên không phải là thời điểm đẹp nhất, chỉ là hàng loạt cây mai chồng chéo lên nhau, quanh quanh co co, cây tươi mới lá xanh, cũng là phong cảnh không tệ.
Tần Thư Dao cười nói một ít chuyện thú vị đùa Tần Khả Cầm, hai người vừa nói vừa đi dọc theo đường.
Dù sao cũng không có hoa nở, hai người chơi một trận liền cảm thấy không thú vị. Tần Thư Dao lại nghĩ tới trong chùa Bạch Mã còn có một chỗ đủ loại hoa phù dung, lúc này đúng là mùa hoa phù dung nở. Cho nên lại mang theo Tần Khả Cầm đến phù dung viên.
Đến phù dung viên, quả nhiên cả vườn hoa phù dung đều nở rộ.
Tần Khả Cầm nhịn không được hái được một đóa, cười nói: "Nơi này hoa thật đẹp!"
Lúc này Tần Khả Cầm giống như là chim chóc được tự do cất cánh như một loại vô câu vô thúc (không có hạn chế không chịu thúc ước), chạy khắp nơi. Nhưng bỗng nhiên dưới chân vấp phải một khối tảng đá lớn, thân mình lập tức nghiêng ngã xuống đất.
Bởi vì Tần Thư Dao và vài nha hoàn bà tử đều cách xa, không thể kịp thời lập tức đỡ Tần Khả Cầm.
Đợi đến khi mọi người phản ứng đi tới, Tần Khả Cầm đã ngã xuống đất. Vốn là thân thể nàng không tốt, vừa vặn nơi nàng té ngã có một đám lớn đá vụn, cái trán không cẩn thận đụng đến trên tảng đá.
Tần Thư Dao bước lên phía trước nâng dậy, sốt ruột nói: "Sao lại thế này? Phải làm thế nào mới tốt đây?"
Nàng nhìn máu tươi trên trán Tần Khả Cầm, tự trách một trận, nếu phá tướng về sau khó tìm thấy người tốt rồi!
Trên người Tần Khả Cầm cũng thật sự đau, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Thư Dao, cắn chặt hàm răng an ủi nói: "Muội không sao, không cần lo lắng!"
"Bạch Linh, chạy nhanh giúp đỡ chủ tử ngươi đi đến sương phòng trong chùa nghỉ ngơi, hỏi một chút xem những hòa thượng trong chùa có kim sang dược hay không!"
Nhưng một đám người vừa mới đi ra khỏi phù dung viên, bên ngoài bỗng nhiên nhảy ra một đám người áo đen bịt mặt. Tần Thư Dao nhìn thấy cảnh tượng như vậy giật nảy mình, nàng gắt gao giữ chặt lấy Tần Khả Cầm lui về phù dung viên.
Bọn họ chỉ mang theo hai gã thị vệ, còn lại đều là nha hoàn và bà tử. Mà đối phương lại hơn mười người, hơn nữa hình như công phu đều rất cao.
Phù dung viên cách chính điện chùa Bạch Mã xa nhất, hơn nữa trong ngày thường cực ít có người đi lại. Ở trong này cho dù bọn họ kêu rách cả họng, đợi những hòa thượng trong chùa đến cứu người, bọn họ cũng đã sớm bị những người áo đen này xử lý rồi.
Tần Thư Dao kinh hoảng một trận, lại ảo não bản thân không nên hành động theo cảm tính, còn mang theo Tần Khả Cầm đến chỗ này ngắm cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.