Chương 284: Thư Dao bày mưu kế
Khanh Dư
17/07/2016
Hoàng hậu lạnh lùng
nhìn Hàn Thế Quân quỳ trên mặt đất, ngón tay thon dài khẽ gõ ở trên ghế
thái sư, chợt hừ lạnh một tiếng: "Hoàng thượng thật sự đau lòng cho nhi
tử bảo bối của ông ta, không chỉ để ngươi phản cung, bảo vệ tiện nhân
kia!"
Hàn Thế Quân quỳ trên mặt đất, trên trán đã hiện đầy một tầng mồ hôi thật mỏng: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần cảm thấy cũng không phải không có những biện pháp khác! Bây giờ Bát công chúa còn bị bệnh liệt giường, chỉ cần để cho Bát công chúa vẫn bị bệnh không dậy nổi, như vậy đương nhiên hoàng thượng không thể thả Tần trắc phi! Chỉ cần Tần trắc phi ở trong cung, hoàng hậu cũng có thêm một điểm yếu! Đương nhiên Tam hoàng tử cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!"
"Bổn cung muốn động thủ, nhưng hoàng thượng lại bảo vệ chặt! Từ sau ngày đó, hoàng thượng đã đổi cung nhân trong cung Tịch Nguyệt đi rồi. Hơn nữa còn phái một người thân cận bảo vệ, Bổn cung muốn động thủ, cũng không có cơ hội!" Hoàng hậu cắn răng, tức giận nói.
Hàn Thế Quân chỉ cảm thấy nhức đầu, nhìn tình hình bây giờ, hoàng thượng hoàn toàn không muốn trách phạt Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao. Mà hiện tại Mộ Tử Liệt lại còn điên điên khùng khùng, ngôi vị hoàng đế này sợ là của Mộ Thiếu Dục rồi! Trong lòng hắn buồn bực không thôi, không nên đi nhầm bước này, nhưng mà bây giờ đã không có biện pháp nào, ngay cả hiện tại hắn đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, cũng không nhận lấy hắn!
Ngồi ở trên ghế thái sư, hoàng hậu càng thêm tức giận không thôi, nhi tử của bà ta bây giờ còn đang điên điên khùng khùng, hoàng thượng lại hoàn toàn không quan tâm. Mà Mộ Thiếu Dục phạm vào sai lầm lớn như vậy, lại vẫn thiên vị, ngay cả Tần Thư Dao đâm bị thương nữ nhi của mình, hoàng thượng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, chuyện quá đáng nhất lại vẫn phái người đi bảo vệ Tần Thư Dao, để cho hoàng hậu không có cơ hội động thủ!
Bà ta cắn răng, trầm giọng nói: "Trong tay ngươi còn có hai vạn binh mã?"
Hàn Thế Quân nghe vậy trong lòng chấn động, nhíu chặt mày, sau đó thấp giọng nói: "Quả thật còn có hai vạn, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Sắc mặt hoàng hậu khó coi vạn phần!
Hàn Thế Quân vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt hoàng hậu: "Chỉ là, thần cảm thấy đám người Bạch Tu Sinh cũng có tác dụng! Thần biết ông ta có nuôi dưỡng binh mã ở bên ngoài kinh thành, chờ thời cơ hỗn loạn chiếm một chút tiện nghi! Sao bây giờ chúng ta không để cho Bạch Tu Sinh hoàn toàn gia nhập vào cửa của ta, sau đó sẽ cùng nhau tấn công!"
Câu nói sau cùng, Hàn Thế Quân nói rất nhỏ, mà hoàng hậu lại nghe được rõ ràng!
Hoàng hậu nhíu chặt chân mày, sau đó cười lạnh một tiếng: "Chuyện như vậy liền giao cho ngươi đi làm, nhớ phải nhanh một chút! Sợ chưa tới mấy ngày nữa Tam hoàng tử sẽ được thả ra, ngươi phái một ít thích khách đi ám sát, nhớ coi như giết không chết hắn, cũng phải làm hắn bị thương!"
Hàn Thế Quân gật đầu một cái: "Thần hiểu! Hoàng hậu nương nương yên tâm!"
Trong cung Tê Phượng trong đang bàn bạc ám sát đám người Mộ Thiếu Dục thế nào, mà trong cung Tịch Nguyệt thì luôn một mảnh yên lặng!
Tần Thư Dao từ chỗ Ỷ Cầm biết được bí mật của hoàng hậu, vẫn luôn đợi ở trong phòng, trong tay cầm một quyển sách, nhưng một chữ cũng không đọc được!
Tĩnh Thu rót cho Tần Thư Dao một ly trà, nhẹ giọng nói: "Nương nương lo lắng, tháng mười hai không ra khỏi cung được?"
Hiện tại mặc dù Mộ Thiếu Dục đã không có nguy hiểm và kiêng dè gì, nhưng hoàng thượng vẫn không thả Mộ Thiếu Dục từ trong Đại Lý Tự ra! Mà quả thật bản thân làm thương tổn đến Bát công chúa, nghe nói hiện tại Mộ Phương Hoa vẫn hôn mê bất tỉnh, coi như hoàng thượng đồng ý để cho nàng xuất cung, sợ hoàng hậu và đại thần trong triều cũng sẽ không đồng ý!
Nàng sờ bụng còn chưa to lên của nàng, phát hiện ở trong bụng của mình đã có một tiểu sinh mạng, nàng mất đi quá nhiều, đứa bé này tuyệt đối không thể mất đi nữa!
Tần Thư Dao hơi híp mắt, sau đó nhẹ giọng cười nói: "Bát công chúa vẫn còn nghỉ ngơi?"
Tĩnh Thu gật đầu một cái: "Chỉ là, trong khoảng thời gian này mỗi ngày hoàng hậu đều theo bên người hoàng thượng, còn tặng không ít mỹ nhân cho hoàng thượng!"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Hoàng hậu nương nương ước gì lập tức xử tử chúng ta! Chỉ là ý tứ của hoàng thượng, chắc bà ta cũng rất rõ ràng, nếu không cũng sẽ không lo lắng như vậy!"
Trong lòng nàng đã sớm có mưu kế, trong cung Tịch Nguyệt lại là nơi mà phi tần được hoàng thượng cưng chiều trước kia sống, như vậy hoàng thượng cũng có chút quan tâm đến nàng, mà hoàng hậu lại sợ nơi này!
Bà ta dám để cho người giả làm quỷ hồn của Mộc quý phi tới hù dọa mình, cũng không dám tự mình đến cung Tịch Nguyệt này!
Muốn để cho hoàng hậu ngay trước mặt hoàng thượng nói ra sự thật, quả thật có chút khó khăn! Nhưng lại chưa chắc phải chờ tới tháng mười hai hoàng hậu đi chùa Bạch Mã! Tần Thư Dao hơi híp mắt, sau đó cười nói: "Khí trời càng ngày càng lạnh! Cô cô nhớ thắp đèn lồng sáng một chút, miễn cho bị gió thổi tắt!"
Ở trong hoàng cung này, hoàng hậu luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có lẽ cũng trôi qua thoải mái!
Tần Thư Dao khẽ vuốt ve bụng của mình, sau đó cười nói: "Nữ nhân hoàng thượng thích nhất mặc kiểu y phục gì, ăn mặc thành bộ dạng gì? Có từng yêu thích hí khúc không?"
Tĩnh Thu ở bên cạnh hoàng thượng cũng đã nhiều năm, đối với yêu thích của hoàng thượng cũng biết một chút. Mặc dù nàng không hiểu dụng ý trong lời nói của Tần Thư Dao, nhưng vẫn cau mày suy nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói: "Nữ nhân hoàng thượng thích đều mặc xiêm áo màu xanh nhạt, thích búi tóc thành kiểu vân kế, kẻ một đóa hoa! Về phần thích hí khúc..."
Tĩnh Thu cau mày suy nghĩ một chút, rốt cuộc cười nói: "Nô tỳ nhớ hoàng thượng thích nhất nghe Hiền phi hát, thích nhất cũng chính là《 Phượng Cầu Hoàng 》"
Tần Thư Dao nghe vậy quan sát cả người Tĩnh Thu, sau đó cười nói: "Thân thể của cô cô không khác biệt lắm với Hiền phi nương nương!"
Nàng đứng lên, lại dò xét cẩn thận một phen: "Cô cô ở trong hậu cung được ra vào tự do?"
Tĩnh Thu nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu!
Tần Thư Dao cười nói: "Những thứ vừa rồi đều là hoàng thượng thích, như vậy cô cô liền sai người chuẩn bị cho cô cô một bộ! Nhớ nhất định phải lén lút, không thể bị ai phát hiện!" Dừng một chút, rồi lại nói: "Còn có, gần cung Tê Phượng có chỗ nào bí mật, không dễ bị người phát hiện không, rồi lại có thể dễ dàng nhìn thấy vào bên trong, cũng có thể để cho người bên kia nghe thấy âm thanh bên ngoài, lại không tìm được?"
Tĩnh Thu không hiểu rốt cuộc trong hồ lô của Tần Thư Dao bán thuốc gì, nàng cau mày nghĩ một lát, cuối cùng vui vẻ nói: "Nô tỳ đã từng thường xuyên ra vào cung Tê Phượng, ngược lại biết một chỗ! Chẳng qua là chỗ kia bí mật, cũng có thể thấy rõ bên trong, thì trước tiên phải vào được cung Tê Phượng trước đã!"
Tần Thư Dao cau mày, nghĩ một lát, sau đó cười nói: "Không sao, ta có biện pháp!"
Lần này, nàng nhất định phải làm cho hoàng hậu hung hăng té ngã một cái, để bà ta vĩnh viễn cũng không đứng lên nổi, để bà ta vĩnh viễn không uy hiếp được mình, để bà ta vĩnh viễn không thể làm hại đến mình, và đứa bé trong bụng nàng!
Hàn Thế Quân quỳ trên mặt đất, trên trán đã hiện đầy một tầng mồ hôi thật mỏng: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần cảm thấy cũng không phải không có những biện pháp khác! Bây giờ Bát công chúa còn bị bệnh liệt giường, chỉ cần để cho Bát công chúa vẫn bị bệnh không dậy nổi, như vậy đương nhiên hoàng thượng không thể thả Tần trắc phi! Chỉ cần Tần trắc phi ở trong cung, hoàng hậu cũng có thêm một điểm yếu! Đương nhiên Tam hoàng tử cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!"
"Bổn cung muốn động thủ, nhưng hoàng thượng lại bảo vệ chặt! Từ sau ngày đó, hoàng thượng đã đổi cung nhân trong cung Tịch Nguyệt đi rồi. Hơn nữa còn phái một người thân cận bảo vệ, Bổn cung muốn động thủ, cũng không có cơ hội!" Hoàng hậu cắn răng, tức giận nói.
Hàn Thế Quân chỉ cảm thấy nhức đầu, nhìn tình hình bây giờ, hoàng thượng hoàn toàn không muốn trách phạt Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao. Mà hiện tại Mộ Tử Liệt lại còn điên điên khùng khùng, ngôi vị hoàng đế này sợ là của Mộ Thiếu Dục rồi! Trong lòng hắn buồn bực không thôi, không nên đi nhầm bước này, nhưng mà bây giờ đã không có biện pháp nào, ngay cả hiện tại hắn đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, cũng không nhận lấy hắn!
Ngồi ở trên ghế thái sư, hoàng hậu càng thêm tức giận không thôi, nhi tử của bà ta bây giờ còn đang điên điên khùng khùng, hoàng thượng lại hoàn toàn không quan tâm. Mà Mộ Thiếu Dục phạm vào sai lầm lớn như vậy, lại vẫn thiên vị, ngay cả Tần Thư Dao đâm bị thương nữ nhi của mình, hoàng thượng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, chuyện quá đáng nhất lại vẫn phái người đi bảo vệ Tần Thư Dao, để cho hoàng hậu không có cơ hội động thủ!
Bà ta cắn răng, trầm giọng nói: "Trong tay ngươi còn có hai vạn binh mã?"
Hàn Thế Quân nghe vậy trong lòng chấn động, nhíu chặt mày, sau đó thấp giọng nói: "Quả thật còn có hai vạn, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Sắc mặt hoàng hậu khó coi vạn phần!
Hàn Thế Quân vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt hoàng hậu: "Chỉ là, thần cảm thấy đám người Bạch Tu Sinh cũng có tác dụng! Thần biết ông ta có nuôi dưỡng binh mã ở bên ngoài kinh thành, chờ thời cơ hỗn loạn chiếm một chút tiện nghi! Sao bây giờ chúng ta không để cho Bạch Tu Sinh hoàn toàn gia nhập vào cửa của ta, sau đó sẽ cùng nhau tấn công!"
Câu nói sau cùng, Hàn Thế Quân nói rất nhỏ, mà hoàng hậu lại nghe được rõ ràng!
Hoàng hậu nhíu chặt chân mày, sau đó cười lạnh một tiếng: "Chuyện như vậy liền giao cho ngươi đi làm, nhớ phải nhanh một chút! Sợ chưa tới mấy ngày nữa Tam hoàng tử sẽ được thả ra, ngươi phái một ít thích khách đi ám sát, nhớ coi như giết không chết hắn, cũng phải làm hắn bị thương!"
Hàn Thế Quân gật đầu một cái: "Thần hiểu! Hoàng hậu nương nương yên tâm!"
Trong cung Tê Phượng trong đang bàn bạc ám sát đám người Mộ Thiếu Dục thế nào, mà trong cung Tịch Nguyệt thì luôn một mảnh yên lặng!
Tần Thư Dao từ chỗ Ỷ Cầm biết được bí mật của hoàng hậu, vẫn luôn đợi ở trong phòng, trong tay cầm một quyển sách, nhưng một chữ cũng không đọc được!
Tĩnh Thu rót cho Tần Thư Dao một ly trà, nhẹ giọng nói: "Nương nương lo lắng, tháng mười hai không ra khỏi cung được?"
Hiện tại mặc dù Mộ Thiếu Dục đã không có nguy hiểm và kiêng dè gì, nhưng hoàng thượng vẫn không thả Mộ Thiếu Dục từ trong Đại Lý Tự ra! Mà quả thật bản thân làm thương tổn đến Bát công chúa, nghe nói hiện tại Mộ Phương Hoa vẫn hôn mê bất tỉnh, coi như hoàng thượng đồng ý để cho nàng xuất cung, sợ hoàng hậu và đại thần trong triều cũng sẽ không đồng ý!
Nàng sờ bụng còn chưa to lên của nàng, phát hiện ở trong bụng của mình đã có một tiểu sinh mạng, nàng mất đi quá nhiều, đứa bé này tuyệt đối không thể mất đi nữa!
Tần Thư Dao hơi híp mắt, sau đó nhẹ giọng cười nói: "Bát công chúa vẫn còn nghỉ ngơi?"
Tĩnh Thu gật đầu một cái: "Chỉ là, trong khoảng thời gian này mỗi ngày hoàng hậu đều theo bên người hoàng thượng, còn tặng không ít mỹ nhân cho hoàng thượng!"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Hoàng hậu nương nương ước gì lập tức xử tử chúng ta! Chỉ là ý tứ của hoàng thượng, chắc bà ta cũng rất rõ ràng, nếu không cũng sẽ không lo lắng như vậy!"
Trong lòng nàng đã sớm có mưu kế, trong cung Tịch Nguyệt lại là nơi mà phi tần được hoàng thượng cưng chiều trước kia sống, như vậy hoàng thượng cũng có chút quan tâm đến nàng, mà hoàng hậu lại sợ nơi này!
Bà ta dám để cho người giả làm quỷ hồn của Mộc quý phi tới hù dọa mình, cũng không dám tự mình đến cung Tịch Nguyệt này!
Muốn để cho hoàng hậu ngay trước mặt hoàng thượng nói ra sự thật, quả thật có chút khó khăn! Nhưng lại chưa chắc phải chờ tới tháng mười hai hoàng hậu đi chùa Bạch Mã! Tần Thư Dao hơi híp mắt, sau đó cười nói: "Khí trời càng ngày càng lạnh! Cô cô nhớ thắp đèn lồng sáng một chút, miễn cho bị gió thổi tắt!"
Ở trong hoàng cung này, hoàng hậu luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có lẽ cũng trôi qua thoải mái!
Tần Thư Dao khẽ vuốt ve bụng của mình, sau đó cười nói: "Nữ nhân hoàng thượng thích nhất mặc kiểu y phục gì, ăn mặc thành bộ dạng gì? Có từng yêu thích hí khúc không?"
Tĩnh Thu ở bên cạnh hoàng thượng cũng đã nhiều năm, đối với yêu thích của hoàng thượng cũng biết một chút. Mặc dù nàng không hiểu dụng ý trong lời nói của Tần Thư Dao, nhưng vẫn cau mày suy nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói: "Nữ nhân hoàng thượng thích đều mặc xiêm áo màu xanh nhạt, thích búi tóc thành kiểu vân kế, kẻ một đóa hoa! Về phần thích hí khúc..."
Tĩnh Thu cau mày suy nghĩ một chút, rốt cuộc cười nói: "Nô tỳ nhớ hoàng thượng thích nhất nghe Hiền phi hát, thích nhất cũng chính là《 Phượng Cầu Hoàng 》"
Tần Thư Dao nghe vậy quan sát cả người Tĩnh Thu, sau đó cười nói: "Thân thể của cô cô không khác biệt lắm với Hiền phi nương nương!"
Nàng đứng lên, lại dò xét cẩn thận một phen: "Cô cô ở trong hậu cung được ra vào tự do?"
Tĩnh Thu nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu!
Tần Thư Dao cười nói: "Những thứ vừa rồi đều là hoàng thượng thích, như vậy cô cô liền sai người chuẩn bị cho cô cô một bộ! Nhớ nhất định phải lén lút, không thể bị ai phát hiện!" Dừng một chút, rồi lại nói: "Còn có, gần cung Tê Phượng có chỗ nào bí mật, không dễ bị người phát hiện không, rồi lại có thể dễ dàng nhìn thấy vào bên trong, cũng có thể để cho người bên kia nghe thấy âm thanh bên ngoài, lại không tìm được?"
Tĩnh Thu không hiểu rốt cuộc trong hồ lô của Tần Thư Dao bán thuốc gì, nàng cau mày nghĩ một lát, cuối cùng vui vẻ nói: "Nô tỳ đã từng thường xuyên ra vào cung Tê Phượng, ngược lại biết một chỗ! Chẳng qua là chỗ kia bí mật, cũng có thể thấy rõ bên trong, thì trước tiên phải vào được cung Tê Phượng trước đã!"
Tần Thư Dao cau mày, nghĩ một lát, sau đó cười nói: "Không sao, ta có biện pháp!"
Lần này, nàng nhất định phải làm cho hoàng hậu hung hăng té ngã một cái, để bà ta vĩnh viễn cũng không đứng lên nổi, để bà ta vĩnh viễn không uy hiếp được mình, để bà ta vĩnh viễn không thể làm hại đến mình, và đứa bé trong bụng nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.