Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 245: Thư Dao bị nhốt

Khanh Dư

14/07/2016

Ở trong mắt Tần Thư Dao, Hàn Thế Quân vẫn luôn tao nhã lịch sự, ngay cả tràn đầy tính toán, cũng duy trì nụ cười như tắm gió xuân. Chưa từng xuất hiện vẻ mặt âm trầm quỷ dị làm cho người ta lạnh run này.

Tần Thư Dao ngồi ở trên ghế, sau khi nhớ lại tất cả chuyện trước khi sống lại. Bây giờ Hàn Thế Quân thay đổi quá nhiều so với kiếp trước.

Kiếp trước vào lúc này, Hàn Thế Quân cũng đã sớm lấy được tin tưởng của Mộ Thiếu Dục, hơn nữa bởi vì Hàn Thế Quân cũng nhận được tán thưởng của Mộ Thành Hi. Mà hắn cũng hoàn toàn trở thành chủ nhân của Hàn phủ.

Nhưng mà Hàn Thế Quân kiếp này, bởi vì nàng liên tục nhúng tay vào. Mặc dù Hàn Thế Quân vẫn làm tới Hầu gia, tuy nhiên lại đứng sai đội ngũ. Hoặc giả Hàn Thế Quân đã sớm biết được đi theo Mộ Tử Liệt cũng không thể thành được đại sự, chẳng qua là bị buộc bất đắc dĩ, cho nên mới đi theo. Mà bởi vì địa vị của Hàn Thế Quân ở trong triều cũng không ổn định, cho nên Hàn Thế Quân ở Hàn gia vẫn bị người quản chế, không ngừng phải lấy lòng mọi người.

Sự khác biệt ở hai kiếp cực lớn, điều này cũng làm cho tính tình của Hàn Thế Quân xuất hiện một chút thay đổi.

Chẳng qua là coi như có thay đổi, nhưng mà trong xương cốt của Hàn Thế Quân là hạng người gì, Tần Thư Dao vẫn rõ ràng.

Đợi đến khi đêm đã khuya, Hàn Thế Quân tự mình bảo người mang cơm tối cho Tần Thư Dao, mà bản thân cũng ở trong phòng Tần Thư Dao, ngồi đối diện Tần Thư Dao.

Hắn gắp một món ăn lên, đặt ở trong chén Tần Thư Dao, cười nói: "Ban đầu thật ra thì ta thật sự muốn cưới nàng vào nhà, chẳng qua là nàng không có tình cảm với ta. Nhưng mà lại không nghĩ tới nàng sẽ thiết kế hãm hại biểu muội của nàng. Chỉ là, đây đối với ta mà nói cũng không tổn thất gì lớn."

Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn Hàn Thế Quân, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

"Bởi vì chuyện Phương phu nhân đẻ non, Hoàng hậu vô cùng tức giận. Bảo ta bắt nàng lại, sau đó hạ độc nàng, rồi ném thi thể ở nơi hoang dã." Hàn Thế Quân tao nhã gắp một miếng thức ăn lên, bỏ vào trong miệng của mình, đột nhiên ngước mắt lên, nhìn Tần Thư Dao lộ ra nụ cười âm trầm quỷ dị: "Chỉ là, nàng không cần lo lắng. Ta sẽ không để nàng chết!"

"Ta đã làm dựa theo ý của Hoàng hậu nương nương, chỉ là dùng thế thân của nàng. Sau khi người nọ chết đã hoàn toàn thay đổi, trên người mang theo vật tùy thân của nàng, chắc bọn họ cũng sẽ không hoài nghi!"

Tần Thư Dao nghe vậy vội vàng sờ sờ bên hông của mình, quả nhiên ngọc bội Mộ Thiếu Dục đưa cho nàng không thấy đâu, nàng nhíu chặt hai hàng lông mày, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn giam lỏng ta ở chỗ này? Chẳng lẽ không sợ một ngày kia bị hoàng hậu phát hiện?"

"Ha ha... Hoàng hậu?" Hàn Thế Quân để đôi đũa trong tay xuống, cầm khăn lên tao nhã lau khóe miệng, sau đó cười, nói: "Hoàng hậu đấu không lại hắn, đợi đến khi bà ta phát hiện, bà ta cũng đã sớm bị biếm vào lãnh cung rồi. Về phần Tam hoàng tử? Ta cũng sẽ không để cho hắn có cơ hội phát hiện!"

Tần Thư Dao nhíu chặt mày, trong lòng cũng dâng lên một dự cảm xấu.

"Ban đầu nếu nàng gả cho ta, hiện tại cũng không rơi vào kết quả như vậy!" Hàn Thế Quân nở nụ cười lạnh, trên mặt cũng hiện ra vẻ không kiên nhẫn.

Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng: "Nếu ta gả cho ngươi, hiện tại sợ cũng đã sớm chết không toàn thây rồi!"



Đủ loại mọi chuyện kiếp trước hiện rõ mồn một trước mắt, một nam tử điên khùng như vậy, lúc đầu nàng bị mù rồi, cho nên mới coi trọng hắn, hơn nữa sống chết cũng muốn gả cho hắn.

Hàn Thế Quân cũng không sao cả, dù sao, cuối cùng nữ nhân này vẫn rơi vào trong tay hắn.

"Từ hôm nay trở đi, nàng nên yên tâm ở nơi này. Đừng nghĩ sẽ chạy trốn!" Hàn Thế Quân đứng lên, sau đó phất tay áo đi ra ngoài.

Tần Thư Dao nhìn một bàn thức ăn, mặc dù một chút khẩu vị cũng không có, nhưng vẫn nỗ lực ăn vài miếng. Nếu như không ăn, như vậy chỉ có thể ở chỗ này mặc cho lam gì thì làm, chỉ có ăn no bụng, mới có sức lực chạy trón.

Nhưng mà ban đêm, làm thế nào Tần Thư Dao cũng không ngủ được, nàng lăn qua lộn lại, trong đầu luôn hiện lên mọi chuyện kiếp trước. Chẳng lẽ đời này nàng vẫn không trốn thoát khỏi Hàn Thế Quân sao? Nàng bỏ ra nhiều như vậy, nỗ lực lâu như vậy, chẳng lẽ cuối cùng vẫn bỏ mạng ở trong tay hắn sao?

Nàng không tin, nàng không tin đời này nàng không thể thay đổi vận mệnh của mình, nàng lại càng không tin đời này Hàn Thế Quân có thể hô phong hoán vũ.

Ngày hôm sau, Tần Thư Dao mới ở trên giường ngủ thêm chốc lát, cho đến khi ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào từ cửa sổ, nàng mới bước xuống giường.

Mà lúc này cửa cũng bị mở ra, mấy nha hoàn nối đuôi đi vào.

Tần Thư Dao liếc mắt nhìn, sau đó liền mặc kệ để những nha hoàn kia hầu hạ nàng rửa mặt chãi đầu.

Đợi sau khi đã làm xong tất cả, trên bàn cũng đã dọn lên thức ăn thơm ngát. Mà lúc này Hàn Thế Quân cũng đi từ ngoài cửa vào.

Tần Thư Dao thấy Hàn Thế Quân cũng có chút kinh ngạc, mặc dù nàng ở trên giường ngủ trong chốc lát, nhưng bây giờ trời còn sớm. Hàn Thế Quân không ở trong nhà theo bên cạnh vợ mình, thiếp thất, sao lại xuất hiện ở nơi này?

Nàng nhíu chặt mày, nhìn Hàn Thế Quân, chợt kinh ngạc kêu lên: "Ngươi giấu ta ở Hàn phủ?"

Hàn Thế Quân không nghĩ tới Tần Thư Dao có thể đoán ra chỗ này nhanh như vậy, lập tức cười nói: "Xem ra là ta làm quá rõ ràng!"

Tần Thư Dao biết nhất định nàng còn ở kinh thành, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ ở Hàn phủ.

Điều này làm cả người nàng lạnh run, trên người cũng nổi da gà, nàng vội vàng chạy tới cửa.



Hàn Thế Quân cũng không ngăn nàng, chỉ thấy nàng đứng ngây ngốc ở cửa, hai tròng mắt dường như chứa nước mắt, mà thân thể cũng bởi vì bi phẫn mà không ngừng run rẩy.

Tần Thư Dao không nghĩ tới, mình sẽ bị giam lỏng ở Bắc Viện.

Kiếp trước, nàng bị thiêu sống ở Bắc Viện!

Bắc Viện là nơi vắng vẻ nhất ở Hàn phủ, bởi vì phong thủy không tốt, hơn nữa nghe nói thỉnh thoảng truyền ra tiếng quỷ kêu, cho nên mới bị đóng cửa.

Tần Thư Dao hung hăng cắn răng, nàng sẽ không khóc nữa!

Nàng đi vào bên trong phòng, nhìn trên món ăn nóng bày trên bàn, lại liếc nhìn nha hoàn cúi đầu một bên, chợt cười lạnh nói: "Hàn công tử không sợ bị Thái phu nhân phát hiện?"

Hàn Thế Quân vênh váo ngồi xuống ghế, sau đó cười nói: "Nơi này đã bị ta phong kín. Mặc dù cũng là Hàn phủ, nhưng mà bọn họ cũng không vào nơi này được!"

Tần Thư Dao biết hiện tại Hàn phủ và Bắc Viện chỉ cách một tường, xem ra Hàn Thế Quân đã sớm có mưu kế, trước khi bắt mình đến đây đã chuẩn bị kỹ càng.

Nàng nỗ lực khống chế sợ hãi và bi phẫn trong lòng, nàng ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Hàn công tử có thể bảo đảm, sẽ không có bất kỳ ai phát hiện?"

Hàn Thế Quân phất tay một cái, toàn bộ nha hoàn ở trong phòng đều đi ra bên ngoài.

Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Tần Thư Dao, nhẹ nhàng nắm lấy hai vai vẫn còn đang run rẩy của nàng, cười nói: "Không cần sợ hãi, sau này nàng chính là chủ nhân của nơi này. Những nha hoàn này nàng cũng có thể sai bảo!"

Tần Thư Dao không giãy giụa, chẳng qua là chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Hàn Thế Quân trong chốc lát, sau đó chợt cúi đầu hung hăng cắn tay Hàn Thế Quân.

Hàn Thế Quân bị đau rút tay lại, sau đó cau mày nhìn Tần Thư Dao, phẫn nộ quát: "Xem ra nàng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

Tần Thư Dao lạnh lùng phủi bả vai của mình, lạnh lùng nói: "Ta không thích đồ bẩn thỉu chạm vào người ta!"

"Hừ, vậy ta liền muốn nhìn một chút dáng vẻ nàng ở dưới người ta đau đến không muốn sống!"

Hàn Thế Quân chợt lôi Tần Thư Dao ra khỏi ghế, sau đó ôm Tần Thư Dao, muốn hôn đôi môi mềm mại của Tần Thư Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook